Đô Thị Thiếu Soái

Chương 356: Tiếng đàn trong mưa






Cả bầu trời đều âm u. Bọn Sở Thiên đã về đến Hắc Long Tower

Cửa lớn đã được cảnh sát phong tỏa, người của hội Hắc Long cũng không thấy tung tích, những chỗ hẻo lánh được các anh em Soái quâncanh gác nghiêm ngặt. Trạm canh gác công khai và trạm canh gác ngầm đan xen nhau, dù cho Thủ tướng có ra lệnh, thì Phàm Gian vẫn làm việc khá là cẩn thận, cẩn thận mãi mãi không thừa.

Lúc Sở Thiên bước vào đại sảnh, nghĩa trang đã được đóng lại không còn khe hở, bất kể cuộc chiến một sống một còn với Chu Triệu Sâm ra sao, thì việc đào mộ tổ tiên của người khác vẫn là việc đáng coi thường không thèm làm, tất cả ân oán đến lúc chết sẽ được chôn vùi theo.

Đi đến tầng cao nhất, nơi ở của Chu Triệu Sâm, Sở Thiên ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, khóe miệng treo lên một nụ cười, thản nhiên nói:

- Sô pha của Chu Triệu Sâm khá là tốt, bỗng nhiên tôi lại thấy thích nơi này.

Phàm Gian cầm lên chai rượu đỏ mới mở, rót cho Sở Thiên nửa ly, cung kính nói:

- Nếu Thiếu soái thực sự thích nơi này, vậy thì chúng ta ở lại đây lâu dài đi, dù sao thì phong thủy nơi này quả thật cũng không tệ.

Sở Thiên nâng ly rượu đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:

- Đừng nói Hắc Long Tower là vận mệnh của Chu Triệu Sâm, mấy nghìn người trong bang đằng đằng sát khí muốn đoạt lại thánh địa này bằng được, cho dù Chu Triệu Sâm có tặng cho tôi ở, tôi cũng không nên ở lại quá lâu, sớm hay muộn Hắc Long Tower cũng bị nhà nước san phẳng. Tôi chiếm Hắc Long Tower chẳng phải là tự mình tìm đến cái chết sao?

Phàm Gian suy nghĩ một chút, gật gật đầu, chần chừ một lát, nói:

- Thiếu soái, trận quyết chiến ba ngày sau có nắm chắc phần thắng không?

Ánh mắt Sở Thiên trở nên thâm thúy, nhấp một ngụm rượu, nói bằng giọng điệu bình tĩnh:

- Trận chiến này hai bên đều ngang ngửa nhau!

Trong lòng Phàm Gian cũng thở dài một tiếng, đúng thật là trận chiến ngang ngửa. Nếu Soái quân thua thì tiền đồ sau này của Soái quân ở kinh thành coi như xong, cũng uổng phí luôn cả tâm huyết của các lão đầu Trung Nam Hải. Nếu hội Hắc Long thua, thì hội Hắc Long không chỉ mất hết mặt mũi, mất đi thánh địa về mặt tinh thần, mà ngay cả địa vị bá chủ cũng bị lay động rất lớn.

Trận chiến này, chỉ được thắng không được phép thua!

Nước mưa táp vào cửa sổ sát mặt đất, thế giới ngoài cửa sổ hoàn toàn mờ mịt.

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Sở Thiên quay đầu lại nhìn, Phương Tình đang chậm rãi đi vào, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi. Phàm Gian đứng dậy cầm lấy ly thủy tinh rót cho Phương Tình một ly rượu đỏ rồi lặng lẽ lui ra ngoài tiện tay đóng kín cửa phòng.

Sau khi Phương Tình ngồi xuống, cả người co lại ngồi trong lòng Sở Thiên, thở phì phò nói:

- Mệt chết đi được!

Sở Thiên nâng ly rượu đỏ lên, đưa đến bên miệng cô, cười nói:

- Có tám mươi người cho em sai bảo, em còn mệt mỏi gần chết ư?

Sau khi Phương Tình uống xong hai ngụm rượu đỏ, cả người trở nên có tinh thần hơn, than thở nói:

- Hắc Long Tower không khác gì một kho dữ liệu, đủ loại tường lửa, chỗ nào cũng đặt mật mã, muốn phục chế lại những tài liệu kia, nói dễ hơn làm đấy. Hơn nữa hội Hắc Long biết chúng ta muốn lấy bản chính tư liệu của bọn chúng, thông qua hình thức mạng lưới liên lạc ở những nơi khác, cắt bỏ và phá hủy liên tục.

Sở Thiên nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, dịu dàng nói:

- Với tính cách của em, anh tin rằng em chắc chắn đã có phát hiện gì đó quan trọng, nếu không thì hiện tại em chắc chắn vẫn còn đang ở đó mà liều mạng với nó đấy.

Phương Tình cười nhẹ, ngồi dậy, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, nói:

- Báo cáo Thiếu soái, quả thật là có phát hiện quan trọng, không biết có ích gì với Soái quân của chúng ta không.

Vẻ mặt Sở Thiên cũng trở nên trịnh trọng, tay phải nâng chén rượu lên, thản nhiên nói:

- Phát hiện gì?

Phương Tình lấy ra một tờ giấy trên người, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Có liên quan đến Tam Giác Vàng. Chu Triệu Sâm, tổ chức "Đột Đột"và người của Sa Thành gì đó chuẩn bị liên kết lại với nhau, tiêu diệt Độc Vương Sa Khôn của Tam Giác Vàng. Hội Hắc Long chi tiền, tổ chức Đột Đột cung cấp người và súng, Sa Thành cung cấp tin tình báo.

Sở Thiên cầm lấy tư liệu mà Phương Tình đưa, cẩn thận nhìn qua vài lần, liếc nhìn thời gian hành động của bọn chúng, ngày mười hai tháng mười âm lịch. Sở Thiên bấm đốt ngón tay nhẩm tính, có chút kinh ngạc: Đó không phải là tháng sau sao? Xem ra Tam Giác Vàng sắp xảy ra một trận huyết chiến lớn rồi.

Sở Thiên quay đầu nhìn Phương Tình, nói một cách nghiêm túc:

- Tài liệu này làm sao mà lấy được vậy?

Phương Tình chỉ vào góc phòng của Chu Triệu Sâm, chậm rãi nói:

- Ở góc tường đằng kia còn có một bức tường hai lớp, bên trong còn có một bộ máy tính, sau khi chúng ta tiến vào Hắc Long Tower, nơi mà em đi tới đầu tiên chính là phòng của Chu Triệu Sâm, đã phát hiện ra máy tính ở trong đó, em liền dùng hai tiếng đồng hồ để phá giải mật mã, vừa mới tra số liệu bản gốc, tài liệu bên trong máy tính liền tự động phá hủy toàn bộ, cho nên em chỉ tra ra được tư liệu không được đầy đủ thế này thôi.

Sở Thiên tin tưởng lời nói của Phương Tình, cho nên cũng không có đi vào góc tường xem xét, nằm trên ghế sa lon, lâm vào trầm tư.

Phương Tình không quấy rầy hắn, nâng ly rượu đỏ chầm chậm thưởng thức, đôi môi xinh đẹp bóng loáng mê người.

Bỗng nhiên, Sở Thiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Xem ra, anh lại phải can thiệp vào việc này rồi!

Tuy việc Tam Giác Vàng thay đổi người đứng đầu cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến Soái quân, nhưng nếu để cho bọn chúng thành công, để cho bọn tổ chức "Đột Đột" và hội Hắc Long được hưởng lợi, sau đó lại xem xét đến mâu thuẫn lớn của bọn chúng với Soái quân, sớm muộn cũng xảy ra đổ máu lớn, địch mạnh thì ta yếu, tất nhiên Sở Thiên không thể để cho bọn chúng trở nên hùng mạnh được, huống hồ tổ chức "Đột Đột" đã tấn công và giết hai mươi mấy anh em của Soái quân.

Phương Tình hiểu ra gật gật đầu, nụ cười trên mặt tản ra sức hấp dẫn. Sở Thiên ôm lấy eo thon của Phương Tinh không chút khách khí, cắn vào đôi môi đỏ mọng mê người của Phương Tình, ý loạn tình mê, có chất cồn kích thích làm cho hai người không thể khống chế được nữa, quần áo được cởi xuống, lộ ra bả vai trần trụi, cả căn phòng trở nên phong tĩnh.

Ngoài cửa sổ mưa gió lạnh lẽo, bên trong phòng một mảnh xuân sắc.

Mưa to đã kéo dài suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ, không ai biết trận mưa to này đến bao giờ mới tạnh nữa. Sa Cầm Tú cũng không biết, cô chỉ biết là mùi vị rượu của "Bát vương phủ" vẫn thơm và thanh khiết như vậy, vẫn nóng bỏng như vậy, thâm chí còn đánh thức sự tịch mịch và nỗi nhớ trong nội tâm.

Ánh đèn ở "Bát vương phủ" có vẻ thật ấm áp, trong đêm tối mưa to gió lớn đặc biệt khiến cho người ta cảm động.

Sa Cầm Tú uống liền ba chén rượu mạnh, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên hồng nhuận, hai gã mặc trang phục nữ giới ở phía sau hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ. Sa Cầm Tú ghét nhất là người khác khuyên bảo cô không nên uống rượu nữa, cho nên hai gã mặc trang phục nữ giới không một ai dám lên tiếng ngăn cản.

Sa Cầm Tú đã uống hết nửa chai rượu mạnh, đang muốn rót tiếp một chén nữa, chợt nhớ đến lời Sở Thiên đã từng nói với mình: "Cô nương, đừng có uống quá nhiều rượu." Trên mặt Sa Cầm Tú toát ra vẻ dịu dàng khó thấy, khóe miệng xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ, cuối cũng vẫn bỏ chai rượu xuống.

Hai gã mặc trang phục nữ giới ở phía sau có chút kinh ngạc, mặt trời mọc hướng tây rồi hay sao vậy?

Sa Cầm Thanh tú nhìn ra bên ngoài, nhẹ nhàng thở dài:

- Cầm Tú nể anh, vì anh mà buông xuống!

Nước mưa trên mái hiên chảy thành dòng, rồi rơi xuống mặt đất ẩm ướt, bắn tung tóe ra xung quanh.

Gió thu mang theo khí lạnh của hơi nước thổi vào cửa, thổi thẳng vào mặt Sa Cầm Tú, hai má hơi nóng phút chốc trở nên lạnh như băng làm cho ánh mắt đờ đẫn của Sa Cầm Tú khôi phục lại vẻ trong sáng và mỹ lệ, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Bỗng nhiên, có hai người từ ngoài cửa đi vào, nói đúng hơn là một cặp vợ chồng già.

Hai gã mặc trang phục nữ giới trở nên cảnh giác, tay đã sờ vào khẩu súng lục ở trong ngực, ánh mắt liếc nhanh về phía cặp vợ chồng già.

Sa Cầm Tú cũng có chút kinh ngạc, cô đã bao hết "Bát vương phủ" nửa tháng liền cơ mà, chủ quán cũng đã dán thông báo cửa hàng tạm nghỉ để sửa sang lại ở bên ngoài rồi. Theo lý thì nửa tháng này sẽ không có bất kì người nào đến "Bát Vương Phủ" nữa chứ. Cho nên người có gan bước vào "Bát Vương Phủ" nhất định là người có chuẩn bị mà đến.

Hai gã mặc trang phục nữ giới tiến lên vài bước, nhẹ phất tay, trên lầu liền xuất hiện mười mấy gã nam tử, trong tay đều cầm súng, họng súng đen sì nhắm thẳng vào cặp vợ chồng già, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Sa Cầm Tú ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi:

- Các người là ai?

Cặp vợ chồng già không lên tiếng trả lời, cụ già chậm rãi giơ lên cây đàn tam huyền, mọi người lập tức đều thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là người hát rong. Sa Cầm Tú vốn định phất tay bảo bọ họ rời khỏi đây, nhưng nhìn thấy ngoài trời đang mưa to gió lớn, thì chợt động lòng chắc ẩn, nói:

- Vào đây đi, gảy hai khúc nhạc đi, nếu chơi hay thì có thưởng.

Cặp vợ chồng già mỉm cười, dắt nhau vào, trên mặt toát ra vẻ sương gió phong trần và vẻ bất đắc dĩ, không hề có chút sợ hãi.

Đầu năm nay, mưa to gió lớn như vậy mà vẫn phải bôn ba đàn hát kiếm sống, đổi lại là ai thì cũng đều có vẻ bất đắc dĩ thôi, nếu cuộc đời phải trải qua nhiều sóng gió, cuộc sống quá khó khăn, thì trong lòng sẽ không còn sợ hãi nữa.

Không ai biết thân phận của họ, Sa Cầm Tú cũng không hỏi, cô tựa vào ghế im lặng nhìn cặp vợ chồng già chỉnh lại đàn.

Một lát sau, ngón tay ông cụ khẽ lướt trên cây đàn, tiếng đàn vang lên, bà cụ cũng mở miệng hát theo, đúng là bài thơ "Ngọc thụ hậu đình hoa" của Trần Hậu Chủ:

- Bóng rợp hương thơm chốn lầu các,

Nghiêng thành vẻ đẹp với màu tươi,

Ngoài cửa dịu dàng khoan dạo bước,

Trước màn chào đón mỉm môi cười,

Má hồng tựa đóa hoa đầy móc,

Cây ngọc sân sau chiếu sáng ngời.

(Bản dịch thơ của Phan Thế Roanh)

Mười mấy người trên lầu lặng lẽ lui xuống, trở về chỗ cũ.

Thanh âm thê lương của bài thơ cổ được ông cụ gảy lên, phối hợp với khúc ca bi ai dưới giọng hát khàn khàn của bà cụ, không khí trong "Bát Vương Phủ" nháy mắt được bao phủ bởi một loại sầu bi không nói nên lời, sự đau khổ không biết làm thế nào để phá bỏ, lại mang theo loại tịch mịch không nói nên lời. Trong lòng Sa Cầm Tú giống như bị mũi tên bắn trúng, ánh mắt cũng trở nên thê lương, còn mang theo sự mất mát nhàn nhạt.

Mỹ nhân rồi sau này cũng sẽ già đi, anh hùng tất sẽ bạc đầu. Tất cả những vui sướng, vinh quang, kích thích trong cuộc sống, sẽ chầm chậm trôi đi theo thời gian

Âm thanh của dây đàn và khúc ca bi ai không hề khiến cho Sa Cầm Tú phiền muộn, mà ngược lại làm cô trở nên an tĩnh, có lẽ chính sự an tĩnh này đã cứu mạng nàng.

Sự an tĩnh trong lòng làm cho cô ngửi ra được mùi vị nguy hiểm, cô chợt phát hiện cách tay của ông cụ rất có lực.

Bà cụ khan khan giọng hát ra hai câu cuối cùng:

- Hoa nở lại tàn, không mãi được,

Sắc hồng rụng đầy đất, trở về cói hư không

Tiếng hát bỗng nhiên dừng lại, tiếng đàn của ông cụ cũng im bặt.

Đúng lúc này, Sa Cầm Tú nhìn thấy ánh sáng chợt lóe, một sợi dây thép hung hãn bắn về phía cổ mình. Sa Cầm Tú đã trải qua hàng trăm trận chiến, một chân đá chiếc bàn, ngã người về phía sau, cùng lúc đó, tay phải rút súng lục ra, "Pằng" một tiếng, đập vào giữa sợi dây thép, dây thép vốn bắn về phía Sa Cầm Tú trong nháy mắt liền đổi hướng, "ba" một tiếng đập vào cái bàn, cái bàn bị chém thành hai nửa

Sa Cầm Tú còn rút đoản kiếm ở bên hông ra.

Sức mạnh của dây thép làm cho Sa Cầm Tú thầm giật mình, không nghĩ rằng bà cụ ra tay lại ác độc như vậy.

Hai gã mặc trang phục nữ giới nhìn thấy có biến cố phát sinh, vội móc súng ra, ông cụ vỗ đàn tam huyền, một bảo đao đẹp đẽ quý giá xuất hiện trong tay, tiến lên phía trước hai bước, bảo đao hóa thành đường vòng cung cắt về phía hai gã mặc trang phục nữ giới, hai gã mặc trang phục nữ giới trong lòng khiếp sợ, không dám chống lại, nhảy ra phía sau vài bước, mới tránh được sự công kích nguy hiểm vừa rồi của bảo đao.

Trên lầu vang lên tiếng bước chân, vẻ mặt của ông cụ biến sắc, hô:

- Giết cô ta mau lên!

Bà cụ khẽ quát một tiếng:

- Bắt giặc phải bắt vua trước!

Ông cụ khẽ gật đầu, hét lớn một tiếng, chém ra ba nhát đao liên tục, dồn ép hai gã mặc trang phục nữ giới đến mức không còn sức đánh trả, chật vật lăn ở trên mặt đất, mới tránh được đòn công kích của ông cụ, càng không có thời gian rút súng lục ra để chống lại.

Trong lòng ông cụ thầm chửi một tiếng: "Con bà nó, nếu không phải vết thương của ta vẫn chưa khỏi hẳn, thì chém hai con nha đầu này đâu cần tốn nhiều sức như thế chứ.

Ông cụ nhìn thấy hai gã mặc trang phục nữ giới bị mình bức cho phải lùi lại, vội quay người trợ giúp bà cụ, tấn công Sa Cầm Tú.

Sa Cầm Tú đối phó với bà cụ đã phải cố hết sức rồi, tuy có súng lục trong tay, nhưng không có cơ hội để nổ súng, dây thép của bà cụ căn bản không cho cô có cơ hội hít thở, càng khỏi phải nói đến việc giơ súng lên ngắm bắn. Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào thủ hạ trên lầu chạy xuống trợ giúp.

Bảo đao của ông cụ cũng tham gia trận chiến, Sa Cầm Tú lập tức trở tay không kịp. Cặp vợ chồng già trong nháy mắt sắp ép Sa Cầm Tú vào đến góc tường, bà cụ thừa dịp Sa Cầm Tú sơ suất, dây thép mạnh mẽ cuốn lấy đoản kiếm trong tay Sa Cầm Tú kéo rơi xuống đất, ông cụ lập tức tiến lên hai bước, bảo đao nhẹ nhàng đưa lên trong nháy mắt đã kề ở cổ họng của Sa Cầm Tú, nhưng không có lập tức đâm vào.

Bởi vì đôi vợ chồng già cũng đã nghe thấy những tiếng hô đồng thanh ở sau lưng:

- Không được động đậy!

Bà cụ hơi quay đầu lại, lập tức cười khổ, hai gã mặc trang phục nữ giới dẫn đầu hơn mười tên nam tử đang chĩa thẳng súng vào bọn họ. Trong nội tâm bà hoàn toàn hiểu rõ, nếu bây giờ giết chết Sa Cầm Tú, thì trên người mình và ông cụ chắc chắn sẽ lĩnh hơn chục viên đạn vào người ngay, những người này đều là những chiến sĩ chuyên chiến đấu trong rừng, tài bắn súng không phải chính xác bình thường đâu.

Xem ra, vụ ám sát hôm nay lại thất bại rồi! Trong lòng bà lão thở dài một cái!

Hai bên giằng co, tuy gió lạnh không ngừng thổi vào "Bát Vương Phủ", nhưng bọn họ đều cảm thấy mồ hôi đang chảy trên đầu.

- Haiz!!!

Một tiếng than nhẹ vang lên, mang theo vào phần bất đắc dĩ:

- Mưa to gió lớn thế này, ngồi một chỗ mà thưởng thức một chén rượu mạnh không tốt hơn sao? Việc gì phải chém chém giết giết chứ!

Sa Cầm Tú và bà cụ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Ông cụ và hơn chục tên nam tử không hề quay đầu lại, chỉ sợ sơ ý là sẽ mất mạng ngay.

Một lát sau, có người đi đến giữa bọn họ, thản nhiên nói:

- Đều bỏ vũ khí xuống đi!

Sa Cẩm Tú phất tay, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Tất cả lui ra xuống đi!

Hơn chục tên nam tử khẽ gật đầu, lập tức lui ra xuống, quay trở về vị trí lúc đầu.

Hai gã mặc trang phục nữ giới tách ra đứng hai bên, tay vẫn cầm chắc súng lục, phòng ngừa phát sinh biến cố khác.

Bà cụ cũng thu lại dây thép, vỗ vỗ bả vai ông cụ, thản nhiên nói:

- Thu đao lại đi, có Thiếu soái ở, sẽ không xảy ra việc gì đâu.

Ông cụ thu lại bảo đao, hơi xoay người lại liền nhìn thấy nụ cười phóng khoáng thản nhiên của Sở Thiên, còn có vẻ mặt lạnh lùng của Phong Vô Tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sở Thiên liếc mắt nhìn vài lần, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Dương Phi Dương, Kiều Ấn, các ngươi tại sao lại không ở trong nhà mà nghỉ ngơi, mưa to gió lớn thế này lại chạy đến đây, còn giả dạng thành cặp vợ chồng già nữa, không sợ gây phiên toái cho hội Hắc Long sao?

Kiều Ấn không trả lời Sở Thiên, liếc mắt nhìn vài lần rồi cầm đao đi ra ngoài cửa.

Dương Phi Dương kéo khăn trùm đầu xuống, lộ ra dung nhan say lòng người, quyến rũ cười khẽ một tiếng, tới gần Sở Thiên.