Đô Thị Thiếu Soái

Chương 347: Chém đầu thị uy






Đám người hội Hắc Long nghe thế thì điên tiết lên, thằng nhóc con chưa ráo máu đầu này thật quá càn rỡ rồi, đến đại danh của đại ca cũng dám hò hét ở đây. Vài tên trong đám muốn biểu hiện một phen bèn xách mã tấu vọt lên, chém về phía Sở Thiên.

Lão Yêu tiến lên chắn phía trước người Sở Thiên, rút đao "Đinh" một tiếng, đám bang chúng hội Hắc Long vừa xông lên lập tức cảm thấy phía trước ngực phát lạnh, cúi đầu nhìn xuống đã thấy máu thịt lẫn lộn, trước ngực đã bị một đao rạch nát, cả đám không khỏi sợ hãi nhảy về phía sau, nơm nớp ngó thanh đao trên tay Lão Yêu.

Sở Thiên lại gằn giọng nói từng tiếng, thanh âm lạnh như băng:

- Gọi Chu Triệu Sâm đến đây, nói với gã, Sở Thiên bây giờ muốn gặp gã!

Đám người hội Hắc Long không tự chủ được đều lùi lại vài bước, không phải khí thế của Sở Thiên làm cho chúng khiếp sợ, thứ khiến bọn chúng khiếp sợ là tên tuổi của hắn. Hiện trong hội Hắc Long không ai là không biết đến Sở Thiên, Thiếu soái dẫn theo trăm người đánh cho hai ngàn huynh đệ bọn chúng tan nát. Tuy rằng ai nấy đều muốn báo thù nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn tán dương hắn là anh hùng chân chính.

- Chúng chỉ có sáu người, dê vào miệng cọp!

Không biết kẻ nào thấp giọng nói:

- Cơ hội lập công tốt nhất đây rồi.

Giọng người đó tuy rằng rất nhỏ nhưng lại khiến cho hơn trăm người của hội Hắc Long mắt sáng như sao. Nếu chém được Sở Thiên, tuy không thể được ngàn vạn tiền thưởng nhưng được phong lên chức cũng không chừng, đêm nay đổ máu để mai sau được hưởng thụ.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn đám người vì lợi ích mà bất chấp này, trong mắt ánh lên vẻ thông cảm và thương hại.

- Giết Sở Thiên!

Vài tên trong đám xách đao xung phong lên trước.

Lão Yêu nhẹ thở dài, như mãnh hổ xuống núi lao thẳng vào trong đám người, đao trước người sau, như ẩn như hiện giữa đám bang chúng hội Hắc Long. Linh Dương Quải Giác đao pháp tuy đơn giản nhưng thực dụng, trong chốc lát đám bang chúng hội Hắc Long xông lên đã ngã xuống.

Sở Thiên nhặt một thanh khảm đao nằm trên đất đi đến một tên còn đang thoi thóp bên cạnh, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không biết lúc chiều Chu Triệu Sâm đã kí hiệp nghị ngưng chiến cùng tao hay sao? Đám các ngươi vẫn dám hô hào giết tao? Tao đây sẽ thay Chu Triệu Sâm dạy dỗ bọn các ngươi một lần, để cho các ngươi biết thế nào là tín nghĩa!

Sở Thiên vừa dứt lời, tay phải vung lên, thanh đao kia đã găm thẳng vào ngực tên kia, đến khi mũi đao chạm vào mặt đất mới ngừng lại. Hơi thở của đám bang chúng hội Hắc Long o, ngay lúc đó cũng đã ngưng lại.

Đám bang chúng hội Hắc Long thấy Lão Yêu đáng sợ như vậy, lại gặp phải thủ đoạn tàn ác của Sở Thiên, trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Bọn chúng không phải không biết Sở Thiên và hội Hắc Long đã kí hiệp nghị ngừng chiến, nhưng ai cũng biết, đây là một điều vô nghĩa, hai bang sớm hay muộn cũng sẽ phải quyết một trận sinh tử, có điều hiện tại Sở Thiên nói ra, không ai có thể cãi lại được.

- Sở Thiên , không ngờ mày lại dám làm càn ở đây!

Cửu thúc được đàn em báo tin, vô cùng lo lắng chạy tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh đồ sát của Sở Thiên thì gấp gáp chen lên, quát lớn:

- Trong mắt mày còn có... hội Hắc Long hay không? Dám giết người của hội Hắc Long chúng tao như vậy.

Sở Thiên quét mắt nhìn Cửu thúc, lạnh giọng nói:

- Vì sao Chu Triệu Sâm không ra đây?

Cửu thúc nhịn không được lại quát hỏi:

- Sở Thiên, tao hỏi mày, tại sao phải giết các anh em của tao?

Sở Thiên không thèm nhìn gã nữa, ngạo nghễ nói:

- Mày không có tư cách nói chuyện với tao!

Một gã to con đứng bên cạnh Cửu thúc nhịn không được, tiến lên vài bước, giận giữ rống lên:

- Con bà nó, mày cho rằng mày là ai? Tự nhận mình là Thiếu soái à? Trong mắt bố, mày chỉ là thứ rác rưởi, súc sinh!

Trong mắt Sở Thiên bắn ra sát khí, ngón tay khẽ nhúc nhích, Nhiếp Vô Danh phía sau lập túc vọt ra đánh tới gã kia. Gã kia rút Khai Sơn đao ra, vừa mới bổ xuống được nửa đường đã bị dao găm trong tay Nhiếp Vô Danh đâm cho một nhát xuyên qua tim, máu tươi lập tức bắn ra như suối.

- Kẻ nào vô lễ với Thiếu soái, kẻ đó phải chết!

Nhiếp Vô Danh rút đao khỏi ngực kẻ kia, gằn giọng từng tiếng.

Gã to con kia lập tức ngã vật ra đất!

Hơn trăm bang chúng hội Hắc Long đều ngây ngốc sững sờ, hoàn toàn không ngờ Nhiếp Vô Danh lại ra tay giết người của mình. Quan trọng hơn, gã to con kia là một trong tứ đại hộ vệ của Cửu thúc, không ngờ lại bị giết dễ dàng như vậy, nếu không phải gã quá cùi bắp thì là do Nhiếp Vô Danh quá lợi hại rồi.

Cửu thúc chưa từng bị ai khinh thị như vậy, Sở Thiên không ngờ lại giết thân tín của mình ngay trước mặt mọi người, bèn không kìm nổi mà thở dốc:

- Sở Thiên, mày quá kiêu ngạo rồi, đêm nay mày phải chết, mày phải chết. Các anh em, giết Sở Thiên cho ta, lấy được đầu trên cổ nó sẽ được một trăm ngàn.

Hơn trăm người của hội Hắc Long chần chừ giây lát, tuy có nhúc nhích nhưng lại không kẻ nào dám xông lên.

Nhiếp Vô Danh đã đi tới trước mặt Cửu thúc, dao găm đâm tới như điện.

Cửu thúc kinh hoàng thất thố, không ngờ Nhiếp Vô Danh nói giết là giết, đám người phe mình bên cạnh lại không ai dám xông lên. Trong nỗi sợ hãi, ông ta lùi ra sau, hai gã thân tín vội vung đao cứu giá mới miễn cưỡng ngăn cản được Nhiếp Vô Danh, vớt được một mạng cho Cửu thúc.

- Dừng tay!

Một người hét lên.

Đám người hội Hắc Long lập tức trở nên cung kính, tránh ra để lộ một con đường, ngay cả Cửu thúc cũng trở nên trang nghiêm.

Sở Thiên không ngẩng đầu nhìn đã biết kẻ tới là Chu Triệu Sâm. Mình gây sức ép lâu như vậy, giết nhiều người như vậy, nếu gã còn không ra chẳng phải là có tật giật mình sao?

Chu Triệu Sâm vừa xuất hiện, Sở Thiên bỗng cảm giác được một cỗ khí thế mạnh mẽ tràn tới, đám Thiên Dưỡng Sinh đều lộ ra vẻ trịnh trọng.

Cao thủ! Cao thủ đích thực!

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt liền tập trung vào một người trung niên mặc đồ đen bên cạnh Chu Triệu Sâm, lập tức ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Đây chính là cao thủ mà sáng nay lúc đi tìm Vương Hoa Hoa mình đã gặp trên đường, không ngờ gã lại có liên quan đến hội Hắc Long, chẳng trách Chu Triệu Sâm lại quyết định đình chiến, thì ra là để có thời gian đi tìm cao thủ. Xem ra sau này phải cẩn thận hơn.

Người trung niên nhìn thấy Sở Thiên cũng thoáng chút kinh ngạc, sau đó liền khôi phục vẻ bình tĩnh.

Chu Triệu Sâm có hậu thuẫn vững chắc, ngạo nghễ nói:

- Thiếu soái nửa đêm đến đây giết người của tôi, có phải có chút không thỏa đáng hay không? Chúng ta vừa kí hiệp nghị đình chiến, ba ngày sau còn muốn đàm phán, cậu bây giờ lại làm như vậy, thật không có thành ý.

Sở Thiên lạnh lùng nói:

- Đám người này chết cũng chưa hết tội. Chúng mạo phạm tôi như vậy, người không có thành ý sợ rằng chính là Hội trưởng Chu mới phải. Một mặt kí kết hiệp nghị đình chiến với tôi, còn có con dấu của liên cục Công an kí lên, một mặt lại phái mấy chục võ sĩ Đông Doanh đến biệt thự Thiên Hồ lén hạ độc thủ. Đây là điều mà người quân tử vẫn làm hay sao?

Người trung niên nghe đến võ sĩ Đông Doanh, trong lòng khẽ động, ánh mắt liền tập trung lên Sở Thiên.

Trong lòng Chu Triệu Sâm khẽ run lên, nhìn thấy Sở Thiên ở đây, hắn liền biết hành động của đám Fukawa Taniro đã thất bại. Hành động thất bại đồng nghĩa với việc bọn chúng đã chết, chết thì hết đối chứng.

Chu Triệu Sâm thầm tính toán, cười lạnh vài tiếng nói:

- Lời của Thiếu soái Chu Triệu Sâm hoàn toàn không hiểu. Cái gọi là gán tội cho ai, cần gì phải nói nhiều, tùy tiện bịa ra chuyện võ sĩ Đông Doanh gì đó ám toán biệt thự Thiên Hồ là xong. Sợ rằng chỉ là cái cớ để Thiếu soái phá bỏ hiệp nghị, đến đây giết người.

Chu Triệu Sâm quả là cáo già, nói vài lời đã hóa giải được chất vấn của Sở Thiên, còn đem nan đề này quăng trở lại cho hắn.

Sở Thiên cười khẽ, trong lòng sớm đã có đối sách, thản nhiên nói:

- Hội trưởng Chu, tôi đã nói rồi, đám người nằm trên đất đó mạo phạm tôi trước tôi mới giết bọn họ sau.

Đoạn chỉ tay vào cameras trên xe tải:

- Sớm đã biết được Hội trưởng Chu sẽ nói như vậy cho nên tôi đã chuẩn bị kĩ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra.

Chu Triệu Sâm hiển nhiên không ngờ Sở Thiên đã có chuẩn bị từ trước, liền hơi biến sắc, đoạn tươi cười nói:

- Lời của Thiếu soái, Chu Triệu Sâm tất nhiên là vạn lần tin tưởng. Vậy là do Chu Triệu Sâm quản giáo không nghiêm, mạo phạm Thiếu soái. Tôi ở đây nói một tiếng xin lỗi.

Lập tức trong mắt hắn ánh lên vẻ giảo hoạt:

- Vậy lời nói của Chu Triệu Sâm, không biết Thiếu soái có tin tưởng hay không?

Khóe môi Sở Thiên nhếch lên, thản nhiên nói:

- Hội trưởng Chu, đám võ sĩ Đông Doanh kia thật không phải là người của anh?

Chu Triệu Sâm mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp:

- Không phải!

Sở Thiên chỉ chờ có thế, nhẹ thở dài, nói:

- Tốt, tôi tin lời của Hội trưởng Chu!

Sở Thiên phất tay ra hiệu, sáu anh em Soái quân bỗng nhiên bước xuống từ trên xe tải, tay phải cầm đao, tay trái lôi theo một người, nhất tề đi đến xếp thành một hàng phía sau Sở Thiên, giám sát đám võ sĩ Đông Doanh đang quỳ trên mặt đất.

Phong Vô Tình lấy ra một cái đèn lồng trắng, là loại đèn người ta dùng để chiêu hồn cho người chết sau bảy tuần. Mặt trên chiếc đền viết một chữ "hồn", phía dưới có một ngọn đèn tỏa ánh sáng lập lòe lên đám người Fukawa Taniro, trông cực kì khủng bố.

Người trung niên kia nhìn thấy bọn chúng, trong ánh mắt liền hiện lên sát khí, sát khí vừa bốc lên, đám Thiên Dưỡng Sinh lập tức đề cao cảnh giác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Chu Triệu Sâm sắc mặt đại biến, hắn thật không ngờ đám Fukawa Taniro còn sống, hai nắm tay không biết từ lúc nào đã siết lại thật chặt.

Sở Thiên cười nhẹ, quay người đi đến bên đám Fukawa Taniro, chỉ vào đám Chu Triệu Sâm:

- Fukawa Taniro, hóa ra tao đã nhầm, Hội trưởng Chu không phái chúng mày tới biệt thự Thiên Hồ a, mày còn không muốn nói ra người đứng đằng sau mình phải không.

Fukawa Taniro cực kì hoảng hốt, mắng:

- Sở Thiên, mày sẽ không được chết tử tế, mày sẽ không được chết tử tế!

Sở Thiên đứng dậy, thanh âm lạnh như băng:

- Không ngờ không chịu nói ra người đứng sau mày là ai, vậy tao sẽ thành toàn cho mày.

Lời này của Sở Thiên khiến cho mọi người cảm thấy lạnh đến xương tủy, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Sở Thiên gằn từng tiếng:

- Nâng đao!

Sáu anh em Soái quân phía sau nâng cao thanh đao trong tay, ánh đao sáng quắc khiến người ta không lạnh mà run.

Đám người Chu Triệu Sâm sắc mặt đại biến, tên tiểu tử Sở Thiên này lại muốn chém đầu thị uy, thật quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng rồi.

Người trung niên kia nhìn thấy Fukawa Taniro sắp chết, nhịn không được nhảy đến muốn cứu gã, Chu Triệu Sâm ngăn lại không được, thầm than rơi vào bẫy của Sở Thiên rồi.

Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm thấy người kia lao tới vội tiến lên trước vài bước chặn lại. Khí thế của ba đại cao thủ đè ép lẫn nhau, không ai dám khinh suất, sợ lộ ra sơ hở. Bọn họ không ra tay càng khiến cho không khí thêm nặng nề.

Sở Thiên dường như đã sớm dự liệu được, mặt không đổi sắc quát:

- Chém!

Sáu anh em Soái quân giơ đao lên, ánh đao chớp động, đầu người đã rơi xuống đất. Fukawa Taniro còn chưa kịp kêu lên đã đầu một nơi, thân một nẻo.

Chu Triệu Sâm sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy vẻ căm phẫn.

Cửu thúc và hơn trăm bang chúng hội Hắc Long cũng kinh hoàng thờ thẫn, là nỗi sợ xuất phát từ nội tâm. Bọn họ không sợ giết người, không sợ máu tươi nhưng thấy Sở Thiên quang minh chính đại mang đám võ sĩ Đông Doanh đến đây chém đầu thì là lần đầu nhìn thấy.

Người trung niên kia trong lòng tuy thống khổ nhưng trên mặt không có chút biểu hiện nào, bởi gã biết, nếu hơi có chút sơ hở, hai đại cao thủ trước mắt sẽ tận dụng được, cho nên gã chỉ có thể kìm nén lại, phải bình tĩnh.

- Giết bọn chúng!

Cửu thúc bỗng nhiên điên cuồng hét lên, một nửa là lão quá sợ hãi, nửa kia là vì quá phẫn nộ.

Đám bang chúng hội Hắc Long thoáng chần chừ rồi lập tức xông lên, dù sao thì bị người ta đến tận cửa nhà mình xỉ nhục như vậy, nếu còn không dám xông lên thì chỉ sợ sẽ khó sống yên trên giang hồ, người trong hắc đạo sẽ chế giễu đến chết mất.

Nhiếp Vô Danh và Lão Yêu nháy mắt đã chắn trước người Sở Thiên, binh khí trong tay vẫn còn rỉ máu tươi. Phong Vô Tình cũng cầm theo đèn lồng chiều hồn bước tới, trong tay còn cầm theo thuốc nổ. Ai cũng biết chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ thật sự bị lấy mất hồn phách.

Sáu anh em Soái quân cũng lấy liên nỏ ra, mấy chục mũi tên cùng lúc nhằm vào đám người hội Hắc Long.

- Dừng tay!

Chu Triệu Sâm bỗng dưng quát lên.

Sở Thiên phủi phủi máu tươi bắn lên người mình, không nhìn người trung niên mà nhìn vào Chu Triệu Sâm, mặt không đổi sắc nói:

- Hội trưởng Chu, thật xin lỗi, làm bẩn chỗ của anh rồi. Ngày mai tôi sẽ cho người đến đây tẩy trừ cho sạch sẽ.

Chu Triệu Sâm tim như bị dao cắt, hận không thể vung tay quát lên, chém chết đám Sở Thiên ngay tại chỗ. Nhưng gã không phải người ngu, Sở Thiên dám làm chuyện ngông cuồng như vậy nhất định là đã có chuẩn bị, nếu như mình gây xung đột thì đêm nay sẽ phải quyết chiến một trận, hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Trong lòng Chu Triệu Sâm, mạng của mình phải quý giá hơn gấp trăm lần mạng Sở Thiên, dù sao chỉ mấy ngày nữa là quân tinh nhuệ từ các tỉnh sẽ về Thủ đô, hơn nữa còn có đám Liễu Xuyên Phong, Sở Thiên lúc ấy sẽ chết không phải nghi ngờ gì nữa, bây giờ cần gì phải mạo hiểm mà chơi với hắn.

Chu Triệu Sâm cố nén cơn giận, lạnh lùng nói:

- Thiếu soái quá lời rồi, tại địa bàn của hội Hắc Long, Chu Triệu Sâm sẽ tự tẩy trừ. Đêm khuya thanh tĩnh, Thiếu soái cũng nên về sớm để nghỉ ngơi, đỡ phải mất giấc ngủ quý báu.

Sở Thiên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, nói:

- Chúng ta đi!

"Phụp phụp" hai tiếng vang lên, rồi lại "rầm rầm" hai tiếng nữa, hai người trên ban công lầu sáu Hắc Long Tower rơi xuống đất, trong tay còn nắm chặt súng ngắm. Cho dù không chết vì rơi xuống thì viên đạn găm giữa trán đã tuyên cáo tử vong cho chúng rồi.

Đó là hai tay súng bắn tỉa thuộc tổ Sơn Khẩu.

Chu Triệu Sâm khiếp sợ trong lòng, quả nhiên Sở Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc huyết chiến rồi.

Bên tai Sở Thiên truyền đến giọng nói của Khả nhi:

- Hai tên khốn kiếp này vừa nãy nhắm vào anh, em phải ra tay dọn dẹp trước một bước!

Sở Thiên quay lại nhìn Chu Triệu Sâm, cười nói:

- Hội trưởng Chu, kẻ nào muốn đầu tôi nở hoa, đầu kẻ đó sẽ phải tan nát. Gặp lại sau!

Đến giờ Sở Thiên vẫn không liếc mắt nhìn người trung niên kia một cái.

Kiêu ngạo đến cực điểm! Hai tay Chu Triệu Sâm siết chặt lại, nhưng lập tức đã buông ra, lạnh lùng nói:

- Gặp lại sau!

Người trung niên thấy đám Sở Thiên chậm rãi bỏ đi, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm cũng đã xoay người lại thì mắt lộ hung quang, rồi đột nhiên gã vọt tới, thân pháp cực kì quỷ dị, trong nháy mắt đã tới trước Sở Thiên vỗ ra một chưởng cực kì sắc bén, nhắm thẳng vào ngực Sở Thiên.

Không ai ngờ người trung niên kia lại ra tay. Người có thể đê tiện nhưng không thể vô sỉ.

Người trung niên này phải gọi là vô sỉ đến cùng cực, may mà đám Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm trời sinh đã có tinh thần cảnh giác cao độ, vừa cảm thấy có khí tức nguy hiểm ập tới đã lập tức quay ra phản kích.

Một thanh đao màu đen chém vào eo của trung niên kia, đôi tay khô gầy lại nhằm thẳng vào cổ.

Nhưng người trung niên kia hiển nhiên là cao thủ hiếm thấy, tận dụng triệt để tiên cơ, quyết giết cho được Sở Thiên còn chưa kịp phòng bị, vì thế tay phải gia tăng thêm kình lực đánh vào Sở Thiên.

Sở Thiên sớm đã cảnh giác khi có sát khí ập đến, vừa mới quay người lại đã thấy chưởng của kẻ kia ập đến, tại giây phút sống chết đó vẫn không chút nào bối rối, tâm tĩnh như mặt nước, tay phải quán chú kình lực, ngạnh tiếp một chưởng của người trung niên nọ.

"Phanh" một tiếng, người trung niên kia không chút sứt mẻ, Sở Thiên thì thối lui hai bước, khí huyết nhộn nhạo.

Người trung niên kia trong mắt ánh lên vẻ khiếp sợ, tám phần công lực của mình không ngờ lại không đánh chết được tên Sở Thiên này, chỉ là một tên tiểu tử, sao có thể có công lực thâm hậu như thế? Xem ra không thể để cho hắn sống tiếp được, nếu không tương lai sẽ có họa lớn.

Nhưng người thanh niên kia đã không còn cách nào truy đuổi nữa. Đòn công kích của Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đã đến, gã ta không dám đón đỡ đòn liên thủ của hai đại hành gia, sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt đã dùng thân pháp cực kì quỷ dị trở về bên cạnh Chu Triệu Sâm.

Cùng lúc đó, một viên đạn gào rít bay tới, tai của người trung niên kia khẽ động, liền kéo lấy hai tên bên cạnh chắn trước người mình.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tên kia đã dính đạn, máu tươi văng tung tóe.

Chu Triệu Sâm sắc mặt cực kì khó nhìn, sắc mặt đám người hội Hắc Long lại càng khó coi.

Đám Thiên Dưỡng Sinh sắc mặt lạnh lùng, chuẩn bị phản kích, trong nháy mắt sát khó đã bốc lên ngùn ngụt.

Sở Thiên nhẹ nhàng ngăn họ lại, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi!

Đám Thiên Dưỡng Sinh thoáng chần chừ rồi cũng theo chân Sở Thiên lên xe tải.

Xe vừa rời đi được mấy trăm mét, Sở Thiên rốt cục cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đám Phong Vô Tình chấn động, vội hô lên:

- Thiếu soái, Thiếu soái!

Đêm tuy dài, nhưng, ngày rồi sẽ sáng! (câu này của Trần Gia Lạc)

Sở Thiên ngủ một mạch ba mươi ba giờ đồng hồ, đến khi mở mắt, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp, trí tuệ.

Khả Nhi đang ngồi ngơ ngác bên giường lập tức trở nên mừng rỡ, vui vẻ kêu lên:

- Thiếu soái tỉnh rồi, Thiếu soái cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!

Khả Nhi vừa hô lên, nước mắt vừa lã chã tuôn rơi, trên mặt đầy vẻ quan tâm và dịu dàng, nói:

- Thiếu soái, anh tỉnh lại thì tốt rồi, Khả nhi sợ lắm, sợ là mới gặp nhau đã phải phân ly.

- Nha đầu ngốc, nói cái gì thế?

Phương tình vừa vọt vào liền nghe thấy lời của Khả Nhi bèn tức giận mắng:

- Thiếu soái phúc lớn mạng lớn, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Thiếu soái sẽ tỉnh lại nhanh thôi!

- Anh ngủ bao lâu rồi?

Sở Thiên biết mình đã hôn mê bất tỉnh. Dù sao hắn đã mất máu quá nhiều, thương thế nghiêm trọng, lần trước chưa súc đủ kình lực đã phải đối chưởng với người trung niên kia, nội ngoại thương lập tức bùng phát, đến tận bây giờ mà khí huyết vẫn còn nhộn nhạo.

- Suốt ba mươi ba giờ!

Khả Nhi hiển nhiên đã trông ngóng hắn tỉnh dậy lâu lắm rồi:

- Có kém mười giây!

Trong chốc lát, căn phòng đã đứng chật người, cả Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đều đã có mặt ở đây.

Sở Thiên quét mắt vài cái, thấy mình đang ở doanh trại bèn hỏi:

- Sao tôi lại tới quân doanh này?

Phương Tình nở nụ cười mê người, hai lúm đồng tiền càng thêm quyến rũ, dịu dàng nói:

- Ở Hắc Long Tower, Thiếu soái chém đầu thị uy, thanh danh đã nổi lên cực lớn trong giới hắc đạo của Thủ đô. Đám Phàm Gian sợ bọn hội Hắc Long sẽ vây giết Thiếu soái ở quán bar Mê Tình nên sau khi bàn bạc đã quyết định mang Thiếu soái đến quân doanh, còn kêu Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đến bảo vệ nữa.

- Về phần đám Phong Vô Tình thì vẫn trấn thủ ở quán bar Mê Tình. Em nghĩ, có bọn họ ở đó, dù có muốn đám hội Hắc Long cũng sẽ e dè chuyện công kích quán bar Mê Tình, ít nhất cũng phải đợi cho cuộc đàm phán vào ngày mốt diễn ra xong xuôi đã.

Sở Thiên thầm tán dương Phương Tình không thôi, cô gái nhỏ bé này quả là con giun trong bụng mình, đem những sắp xếp của mình trình bày hết ra, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn đám Thiên Dưỡng Sinh:

- Các anh không có hành động quá khích nào đấy chứ?

Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đều lắc đầu.

Khả Nhi lại không chút khách khí chen vào:

- Nếu không phải bác sĩ bảo Thiếu soái không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài hôm sẽ khỏe lại, hơn nữa còn có chị Phương Tình và Phàm Gian khuyên bảo thì đám bọn họ không chừng đã nhuộm máu Hắc Long Tower rồi.

Đám Thiên Dưỡng Sinh xấu hổ cười cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẫn không mở miệng nói chuyện.

Trong mắt Sở Thiên bỗng hiện lên vẻ lo lắng, thản nhiên nói:

- Người trung niên kia rất mạnh, lúc gã tấn công tôi còn chưa dùng toàn lực, cũng may gã chủ quan nên bây giờ tôi mới có thể sống sót. Không biết lai lịch người này ra sao?

Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm nghe Sở Thiên nhắc tới người trung niên kia, trên mặt cũng lộ ra vẻ nặng nề, hiển nhiên đó là một đối thủ đáng sợ.

Lúc này Phương Tình sớm đã có chuẩn bị, vừa nghe Sở Thiên hỏi đã vội đáp:

- Qua tư liệu mà Khả Nhi và thành viên của tổ Tinh Nguyệt cung cấp thì người trung niên đó một trong ba đại đao thủ của Đông Doanh, Liễu Xuyên Phong, là thầy của Kiều Ấn, cũng là thành viên cốt cán của tổ Sơn Khẩu, lần này đến Thiên triều là để đối phó với anh!

Ánh mắt Sở Thiên sâu thăm thẳm, giọng điệu bình thản, nói:

- Gã sẽ không ngờ rằng, lần này đến Thiên triều, anh sẽ khiến cho gã có đi mà không có về!

Lúc này trong lòng đám Phương Tình đều hơi chấn động, từ lúc phát sinh chuyện ở biệt thự Thiên Hồ, trên người Sở Thiên lại có thêm vài phần khí phách và sát khí.

Sở Thiên tiếp tục trầm mặc, qua một lúc sau mới chậm rãi nói:

- Chú ba và Diêu Tân Nhu không sao chứ?

Phương Tình lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Sở Thiên:

- Thiếu soái yên tâm, Phàm Gian đã sắp xếp xong, sau khi thương thế của Tân Nhu ổn định một chút, sẽ đưa cô ấy và chú ba ra nước ngoài dưỡng thương, tạm rời xa ân oán của Thủ đô.

- Phàm Gian còn muốn em chuyển đến Thiếu soái một tin tức rất quan trọng!

Phương Tình khẽ mỉm cười, nói:

- Qua việc Thiếu soái chém đầu thị uy, Phàm Gian gần như không có động thái nào đã thu phục được mười mấy bang hội nhỏ, nhân số đã vượt quá sáu trăm người.

Sở Thiên vùi mừng, thở dài nói:

- Phàm Gian quả là một nhân tài, luôn có thể sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng như vậy, hơn nữa còn rất biết cách tận dụng thời cơ.

- Được rồi, không cần nói nữa, thương thế cũng chưa khỏi hẳn, để tâm nhiều như vậy sẽ mệt chết đấy!

Chị Mị không biết tiến vào từ lúc nào, trong tay bưng một bát cháo lớn:

- Em trai, trước tiên hãy ăn bát cháo này vào, đến tối sẽ cho em một bữa đại tiệc.

Khả Nhi vén ống tay áo lên lộ ra cẳng tay trắng mịn, dịu dàng cười nói:

- Tối nay Khả nhi cũng muốn xuống bếp!

Phương Tình cũng mỉm cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ bả vai Khả Nhi:

- Tối nay mọi người sẽ cùng làm!

Mọi người cứ như vậy mà vây quanh xem Sở Thiên ăn cháo, chị Mị cẩn thận múc lên từng thìa cháo lớn, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi mới đút cho Sở Thiên ăn, sự quan tâm và tỉ mỉ này đến cả Khả Nhi và Phương Tình cũng tự thấy không bằng.

Ăn xong bát cháo, Sở Thiên bảo Phương Tình dìu hắn ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành.

Vừa ra bên ngoài đã thấy hai chiếc xe có rèm che trước sau tiến vào, qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của anh em Soái quân, cửa xe dần dần mở ra.

Sở Thiên và Phương Tình cùng ngẩng đầu lên, xem xem người nào muốn đến quân doanh này.

Bỗng nhiên, trong mắt Sở Thiên tràn đầy vẻ vui sướng và cảm động.

Vẻ đẹp của Diêu Tân Nhu có lẽ không phải ai cũng thưởng thức được.

Vẻ đẹp của cô vừa yếu ớt vừa thần bí, khiến cho người ta nhìn vào phải đau lòng.

Nếu nói Tô Dung Dung thanh nhã như u lan, Phương Tình, chị em Tiêu gia diễm lệ như mẫu đơn, thì Hồng Diệp và Khả nhi là những đóa hồng có gai.

Diêu Tân Nhu, chẳng qua chỉ là một đóa hoa dại mà thôi, không tên không tuổi.

Sau một trận mưa, hoàng hôn buông xuống, cô bước chậm qua hiên nhà.

Chịu sự dập vùi của gió mưa, trăm hoa lụi tàn nhưng ngươi lại phát hiện ra, trên bức tường cao, một đóa hoa nhỏ bé không tên không tuổi vẫn lay động trong gió, múa hát giữa trời chiều.

Khi đó trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?