Đô Thị Thiếu Soái

Chương 344: Biệt thự Thiên Hồ






Quán bar Mê Tình.

Khi Sở Thiên từ Trung Nam Hải trở lại quán bar Mê Tình, mười mấy thi thể trên đất đã được dọn đi. Một vài anh em của Soái quân đã dọn dẹp lại quán bar thật sạch sẽ. Phàm Gian đang hướng dẫn mấy công nhân bày biện đồ trang trí. Sở Thiên vừa khen tác phong làm việc thần tốc của Phàm Gian vừa băn khoăn tại sao chưa thấy người của hội Hắc Long trở lại báo thù.

Sở Thiên vừa vào tới đại sảnh, Phàm Gian đã bước ra nghênh đón, thản nhiên nói:

- Xong cả rồi!

Sở Thiên gật gật đầu, đi đến quầy bar, tự rót một cốc nước, nói:

- Hội Hắc Long chưa cho người đến báo thù sao?

Phàm Gian khẽ mỉm cười, đưa hai tờ giấy cho Sở Thiên xem, cung kính nói:

- Hội Hắc Long cho người gửi Thỏa thuận đình chiến, trên đó còn có chữ ký của Chu Triệu Sâm và con dấu của cục Công an, chỉ chờ Thiếu soái ký tên gửi lại là xong.

Sở Thiên cầm lấy Thỏa thuận đình chiến, kiểm tra vài lần. Thấy chữ ký trên đó đúng là của Chu Triệu Sâm, còn có cả con dấu của cục Công an, hắn khẽ cười thầm, ngoảnh đầu nhìn Phàm Gian hỏi:

- Phàm Gian, cậu nghĩ thế nào?

Phàm Gian sớm đã suy nghĩ về chuyện này, không chút do dự, đáp:

- Đây là chiến thuật kéo dài thời gian của Chu Triệu Sâm. Hiện nay, lão ta đang trong tình thế trong ngoài đều khốn đốn. Lão không thể tấn công chúng ta với quy mô lớn. Chờ khi lão về cơ bản ổn định được hội Hắc Long, lão sẽ trở mặt vây giết chúng ta.

Sở Thiên không nói gì, chỉ thưởng thức hương thơm dìu dịu của vị chanh.

Phàm Gian tiến lên trước hai bước, chỉ vào Thỏa thuận đình chiến, nói:

- Chu Triệu Sâm còn mời chúng ta ba ngày sau tới đàm phán, địa điểm tại biệt thự Vinh Hoa, cục Công an cũng sẽ phái người đến công chứng. Nếu Phàm Gian đoán không nhầm, trong vòng 3 ngày này, Chu Triệu Sâm nhất định sẽ giải quyết xong công việc trong hội. Lúc đàm phán, lão chắc chắn sẽ đưa ra các điều khoản hà khắc. Đợi khi đàm phán không thành, lão sẽ giết chúng ta một cách danh chính ngôn thuận.

Sở Thiên khẽ cười, uống vài ngụm nước, nói:

- Sao có cảm giác giống như cuộc đàm phán Trùng Khánh giữa lão Tưởng và lão Mao trong thời chiến tranh giải phóng thế nhỉ?

Phàm Gian gật gật đầu, bình thản nói:

- Chu Triệu Sâm rất gian giảo. Nhóm Tinh Nguyệt vừa nhận được tin tình báo: Chu Triệu Sâm đã lệnh cho cấp phó thay cấp trưởng tại các tỉnh thành phố, đồng thời yêu cầu các tỉnh thành phố phái một trăm quân tinh nhuệ vào kinh thành để huấn luyện. Quân số đã lên tới hai nghìn người. E rằng đây chính là lực lượng Chu Triệu Sâm dành để đối phó với chúng ta.

Sở Thiên đương nhiên biết Chu Triệu Sâm tính toán điều gì. Ánh mắt lóe đầy tự tin, hắn nói:

- Lão ta là Tưởng Giới Thạch, ta là Mao Trạch Đông.

- Vậy thì, Thỏa thuận đình chiến này…?

Phàm Gian tuy đã phân tích rất nhiều, nhưng hiểu rằng quyết định vẫn là do Sở Thiên định đoạt, nói:

- Ký hay là không ký?

Sở Thiên ngồi phắt dậy, gằn giọng:

- Ký!

Tiếp đó, hắn lấy bút ra, ký tên lên thỏa thuận đình chiến, đưa cho Phàm Gian, nói:

- Tội gì không ký? Hiện nay, hai bên đều đang bị tổn thương nguyên khí, đều cần có thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại. Chỉ cần ba ngày thôi là có thể làm được rất nhiều việc rồi. Phàm Gian, ba ngày này cũng là thời hạn dành cho cậu. Sau ba ngày nữa, tôi muốn nhìn thấy ít nhất năm trăm quân sĩ tại quán bar Mê Tình này.

Đối với Sở Thiên, năm trăm người là một cửa ải, là một cái ngưỡng ít nhất phải đạt được để mai phục phản kích, lấy ít thắng nhiều. Chỉ cần có năm trăm người, hắn không ngại cả nghìn người của hội Hắc Long, thậm chí là hai nghìn người hoặc hơn thế nữa. Nếu chỉ có chưa đầy một trăm quân cảm tử như hiện nay, dù cho có dám chiến đấu dám hy sinh, cũng không thể nào địch nổi vài nghìn quân của hội Hắc Long.

Phàm Gian giật mình, chần chừ một lát, nói:

- Nhiều người như vậy, tìm ở đâu ra bây giờ?

Sở Thiên nở nụ cười đầy ẩn ý, nói:

- Vấn đề này khó lắm sao? Tôi có thể gợi ý cho cậu. Kinh thành có rất nhiều các bang nhóm nhỏ.

Phàm Gian liền hiểu ra ngay, đồng thời cũng thấy vã mồ hôi lạnh. Cậu ta cảm thấy xấu hổ vì đã hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

Sở Thiên khẽ phất tay, Phàm Gian cung kính lùi lại, sau đó quay đầu đi ra thực hiện công việc cần làm. Sau vài ngày làm việc chung với Sở Thiên, cậu ta càng ngày càng sùng bái vị lãnh tụ này. Bất luận về tinh thần hay thân thủ, Sở Thiên đều có sức công phá mà người khác không có được. Ẩn sau nụ cười thân thiện là sự uy nghiêm không thể xâm phạm.

Phàm Gian vẫn chưa ra tới cửa, Sở Thiên bỗng cất tiếng, nhàn nhạt nói:

- Phàm Gian, mời quân cảm tử của Soái quân và cả Thiên Dưỡng Sinh bọn họ cùng đến.

Sau đó, trong mắt ánh lên tia uy nghiêm, hắn nói:

- Đêm nay, tôi muốn lập đàn cúng lễ.

Phàm Gian là kẻ thông minh, không vặn hỏi "Hiến tế cái gì" mà chỉ cung kính đáp:

- Vâng!

Sở Thiên nâng ly lên, nhìn tờ lịch treo tường:

- Mười tám tháng chín âm lịch.

Lúc chạng vạng tối, trừ nhóm Tinh Nguyệt, chị Mị và Phương Tình ở lại doanh trại, tất cả các anh em khác đều lần lượt có mặt tại quán bar Mê Tình, họ còn công khai đi vào từ cửa chính. Bọn Vương Đại Phát thì cảm thấy như chỉ mới hôm qua đây thôi, nhớ tới những người anh em thân thiết như chân với tay, giờ đã bỏ xác nơi chiến trận, nước mắt lại lưng tròng.

Ai bảo là đàn ông không được khóc? Người đàn ông vì anh em mà rơi lệ mới là hảo hán đầu đội trời chân đạp đất.

Sở Thiên nhìn hơn tám mươi quân tinh nhuệ của Soái quân còn sót lại, Thở dài thườn thượt:

- Không lâu trước đây, hơn bốn trăm anh em của ta đã ngã xuống. Trong số hơn bốn trăm người này, không một ai đầu hàng hay chạy trốn. Tất cả bọn họ đã hy sinh tới giọt máu cuối cùng để chiến đấu với mấy ngàn quân của hội Hắc Long. Chỉ còn lại hơn mười người, trong đó có tôi, phải liều chết xông pha mới thoát khỏi rừng súng mưa đạn ấy. Nếu không, chúng ta cũng không còn có thể đứng ở đây vào lúc này. Không phải là bọn tôi không muốn chiến đấu tới cùng mà bọn tôi cần phải sống. Đó là để báo thù rửa hận cho những anh em đã hy sinh.

Hơn tám mươi quân tinh nhuệ của Soái quân nhìn Sở Thiên đầy nhiệt huyết, thậm chí ngay cả Thiên Dưỡng Sinh cũng trừng to mắt, đôi mắt đầy sát khí.

Sở Thiên vỗ vỗ tay, vài người của Soái quân lập tức bưng ra một thùng rượu lớn, trên tay mỗi người cầm một cái bát đổ đầy rượu mạnh.

Sở Thiên bưng bát lên. Bá khí và sát khí toát ra trên người hắn, nói:

- Hôm nay là mười tám tháng chín, là ngày đẹp của bọn người hội Hắc Long. Chúng cũng đang làm lễ, thờ cúng anh linh các hội trưởng trước đây của chúng. Còn chúng ta, hôm nay làm lễ cầu nguyện cho những huynh đệ đã hy sinh của chúng ta, nguyện cho linh hồn các anh em được an nghỉ nơi chín suối.

- Nguyện cho linh hồn các anh em được an nghỉ nơi chín suối!

Hơn tám mươi anh em Soái quân hô to theo Sở Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tại đây, chúng tôi xin thề, tất sẽ dùng máu tươi của hội Hắc Long để rửa sạch nỗi nhục này!

Giọng nói sang sảng của Sở Thiên lại vang lên.

Hơn tám mươi tiếng nói lại đồng thanh vang lên.

- Ắt phải dùng máu tươi của hội Hắc Long rửa sạch nỗi nhục này!

- Chén rượu thứ nhất, bái những huynh đệ đã chết!

Sở Thiên đem rượu mạnh vẩy trên mặt đất.

Bọn Thiên Dưỡng Sinh cũng làm theo. Trong chốc lát, mùi rượu thơm lừng tỏa khắp quán bar Mê Tình.

Lập tức, rượu lại được đổ đầy.

- Chén thứ hai, bái trời đất.

Sở Thiên lại vãi rượu ra đất.

Phàm Gian đứng bên cạnh, khẽ tán thưởng trong lòng: Coi trọng anh em hơn trời đất, Sở Thiên không có lúc nào là không chú ý thu phục lòng người.

Khi rót tới chén thứ ba, Sở Thiên quỳ xuống, nâng bát rượu quá đầu, nhìn hơn tám mươi anh em hô lớn:

- Trận chiến tối qua, xin đa tạ! Tôi xin cạn với các anh em!

Liền sau đó, hắn ừng ừng uống cạn chỗ rượu mạnh trong bát.

Hơn tám mươi anh em Soái quân sực tỉnh, ai ai cũng vô cùng xúc động, nhất tề quỳ mọp xuống, hô:

- Uống!

Một ý niệm nhen nhóm trong đầu Phàm Gian, anh ta khẽ thốt lên:

- Chắc chắn! Sở Thiên chắc chắn sẽ thắng hội Hắc Long.

Thật lạ! Đêm đó lại có ánh trăng, có lẽ vì sau cơn mưa lớn, không khí trong lành, vầng trăng tàn bỗng trở nên trong sáng lạ thường.

Phàm Gian nhìn thấy rất rõ ràng, vầng trăng tàn đang dần chuyển sang màu đỏ, trong lòng thất kinh. Là người có hiểu biết về phong thủy, anh ta lập tức bấm ngón tay nhẩm tính, lẩm bẩm trong miệng: "Trăng máu xuất hiện, điềm xấu đang tới, chính hướng Đông Nam, máu chảy thành sông."

Chính giữa Đông nam là biệt tự Thiên Hồ.

Biệt thự Thiên Hồ tựa lưng vào núi Bàng Thủy, trước cửa có một hồ nước nhân tạo lớn. Một cây cầu gỗ bắc qua hồ nước, kết nối biệt thự và bên ngoài. Tòa biệt thự gợi cho người ta cảm giác lãng mạn và trang nghiêm. Mái hiên cao và cánh cổng sang trọng, vòm cửa sổ hình cung và những viên gạch góc phô diễn sự an nhàn phú quý của chủ nhân của chúng.

Nếu là ngày trước, vào giờ này, biệt thự Thiên Hồ đã rực rỡ ánh đèn, tiếng người cười nói xôn xao. Nhưng tối nay, mọi thứ chìm trong im lặng u ám. Chỉ có duy nhất đại sảnh của biệt thự có ánh sáng mờ nhạt hắt ra và một không khí bức bối lan tỏa.

Giữa đại sảnh, chú ba và Diêu Tân Nhu ngồi bệt trên đất. Ngoài ra còn có mười mấy người hầu nữa. Vây xung quanh là mấy chục tên võ sĩ Samurai. Kẻ dẫn đầu có hai vết sẹo đối xứng kỳ dị trên mặt. Dưới ánh đèn, gương mặt hắn có vẻ rất hung tợn.

Tên võ sĩ Samurai mặt sẹo dùng chân đá chú ba. Diêu Tân Nhu dùng cơ thể nhỏ nhắn che đỡ thay. Chịu một cú đã mạnh như vậy, tuy cơ thể đau đớn, nhưng nàng cắn răng không kêu, quát lên:

- Có việc gì thì cứ nhằm vào tôi đây. Đừng đụng tới nghĩa phụ của tôi.

Tên võ sĩ mặt sẹo cười nham hiểm, định đưa tay vuốt mặt cô gái vài cái. Diêu Tân Nhu né tránh được, tên võ sĩ mặt sẹo cũng không làm khó. Gã dùng thứ tiếng Trung lơ lớ trêu chọc:

- Cô gái, cô đẹp lắm, cũng rất bướng bỉnh. Tôi rất thích.

Diêu Tân Nhu không nói gì, nhìn tên võ sĩ mặt sẹo hết sức khinh bỉ.

Tên mặt sẹo nghiêm túc trở lại, lạnh lùng nói:

- Đợi đêm nay giết xong Sở Thiên, tôi sẽ khiến cô thuần phục dưới cơ thể này. Để xem lúc đó cô còn bướng bỉnh nữa hay không.

Chú ba vốn tưởng đây chỉ là lũ cướp của giết người, chẳng ngờ bọn chúng muốn dùng họ để giết Sở Thiên, trên mặt lộ vẻ bồn chồn lo lắng, nhìn đao kiếm sắc lạnh xung quanh, lại còn có cả vài cây súng săn nữa, không khỏi cầu nguyện cho Sở Thiên đừng đến.

Một tên Samurai khác bước tới, đưa cho tên mặt sẹo một chiếc điện thoại, nói:

- Anh Fukawa Taniro, Sở Thiên nhấc điện thoại rồi.

Fukawa Taniro cầm điện thoại lên nghe, mặt trở nên lạnh lùng, nói:

- Sở Thiên? Mày dám chắc mày chính là Sở Thiên? Với tinh thần trách nhiệm cao độ, tao xin thông báo cho mày biết: Giờ tao đang ở biệt thự Thiên Hồ, bọn chú ba của mày hiện đang ngồi trên đất. Nếu trong vòng hai mươi phút nữa mà mày không có mặt ở đây, tao đảm bảo với mày rằng ta sẽ bắt đàn bà giết đàn ông, chú ba của mày sẽ làm mồi cho cá dưới hồ.

Fukawa Taniro là kẻ cẩn thận, sớm đã điều tra rõ ràng. Gã biết rằng từ quán bar Mê Tình tới biệt thự Thiên Hồ nhanh nhất cũng phải ba mươi phút. Sở dĩ gã muốn Sở Thiên tới đó trong vòng hai mươi phút vì muốn Sở Thiên hoảng loạn. Lúc đó, xác suất phục kích thành công sẽ cao hơn nhiều.

Fukawa Taniro đã quên mất rằng Sở Thiên còn có nhóm Phi Ưng.

Fukawa Taniro nói xong, cũng không để Sở Thiên có bất kỳ cơ hội nào, liền nhanh tay dập điện thoại. Sau đó, hắn nói với mấy chục tên Samurai còn lại:

- Tất cả về vị trí! Chúng ta phải đánh một trận thật đẹp cho ngài Yanagawa xem. Đừng để phụ lòng tin của ngài đối với chúng ta.

- Dạ!

Mấy chục Samurai lập tức biến mất. Trong đại sảnh chỉ còn lại bốn tên Samurai canh gác bọn chú ba.

Khi Sở Thiên đặt điện thoại xuống, ai ai cũng có thể nhận ra rằng hắn đang phẫn nộ, một cơn thịnh nộ phát ra từ nội tâm.

Bọn Phàm Gian đều không nói gì, lẳng lặng đợi Sở Thiên phát lệnh. Ai cũng hiểu rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra, nếu không thì Sở Thiên đã không để lộ vẻ mặt khó coi đó, đến một chút điềm nhiên phóng khoáng ngày thường cũng không thể tìm thấy trên mặt hắn lúc này.

Phàm Gian vội đưa cho Sở Thiên nửa ly nước lạnh. Hắn đón lấy uống một hơi hết sạch, thần sắc dịu đi đôi chút, lạnh lùng nói:

- Giết!

Hồ nước dưới ánh trăng lúc nào cũng dịu dàng êm ả, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi được điều đó.

Cũng giống như vĩnh viễn không ai có thể thay đổi được nguyên tắc trong tim Sở Thiên vậy.

Giang hồ báo thù, không đụng tới người thân!

Chỉ cần không đụng tới đường ranh giới đó, thủ đoạn nào Sở Thiên cũng có thể chấp nhận, cũng có thể thông cảm. Nhưng chỉ cần có kẻ làm những việc đó với hắn, Sở Thiên chỉ có một khái niệm đơn giản trong đầu, đó là bọn chúng muốn chết! Bất luận chúng là ai!

Hai mươi phút sau, Sở Thiên đứng trước hồ nước trước biệt thự Thiên Hồ. Cây cầu gỗ trước cửa đã bị dỡ bỏ.

Trong ngôi biệt thự không hề có ngọn đèn nào, lại còn có vẻ rất tĩnh mịch. Dưới ánh trăng, trông nó trở nên quỷ dị.

Sở Thiên đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói:

- Tao tới rồi đây!

Một người nếu thiếu đi dũng khí, sẽ thật giống như một đĩa thức ăn không cho muối. Bất luận hắn là món ăn gì cũng không thể được bày lên bàn ăn.

- Tao tới đón mày!

Một giọng nói vừa xa vừa gần vọng tới, vô cảm, thậm chí lạnh như băng.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, vầng trăng tàn treo hờ hững trên cao. Nhưng Sở Thiên không nhìn thấy ai cả.

Người ở đâu? Ở phía xa.

Cách đó hơn mười lăm mét, có một ngọn đèn nhỏ, một chiếc thuyền lá lênh đênh, một bóng người mập mờ.

Chiếc thuyền lá đó chẳng khác nào một cánh bèo lục bình, trôi lập lờ chậm chạp.

Đôi tay Sở Thiên nắm chặt lại, rồi lại buông ra. Lúc này không nên nóng vội, giết người đâu cần phải vội vàng.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, mang theo câu nói của Sở Thiên:

- Cầu có sao phải dùng thuyền?

Người kia vẫn lạnh lùng trả lời:

- Cầu có thể có nhiều người qua. Thuyền thì chỉ có thể chở một người.

Sở Thiên gật gật đầu, hiểu được ngụ ý của bọn chúng. Bọn này sợ hắn mang theo nhiều trợ thủ nên mới cố tình ra vẻ huyền bí, dùng thuyền thay cho cầu.

Sở Thiên vẫn bình thản nói:

- Sao không trực tiếp tìm tới tao? Thực ra chúng mày có thể dễ dàng tìm ra tao.

- Có đường tắt, sao phải chọn con đường gian nan?

Tư duy của người đó khá nhanh nhạy, mặc dù giọng nói lạnh băng băng.

Sở Thiên lại gật gật đầu, thừa nhận gã nói rất có lý, nếu khống chế được bọn chú ba rồi, bản thân mình không thể không nhảy vào núi đao biển lửa.

Người kia bỗng cất giọng hỏi:

- Vì sao không hỏi chúng tao là ai?

Đây đúng là điều khiến bọn chúng cảm thấy lạ. Từ đầu tới cuối, Sở Thiên đều chỉ hỏi những câu hỏi ngoài lề.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, tự tin, ngạo nghễ nói:

- Không cần. Đến lúc sắp chết, chúng mày tự khắc sẽ nói cho tao biết!

Người kia mặt biến sắc, xong cũng không nói gì nữa, vì thuyền cũng đã đến trước mặt Sở Thiên.

Dưới ngọn đèn, Sở Thiên đã nhìn thấy người đó và con thuyền đó.

Một người ăn vận quần áo trắng toát, tựa như một cô hồn áo trắng, tay trái xách một cây đèn trắng, tay phải vẫy lá cờ trắng, là lá cờ chuyên dùng để chiêu hồn.

Chẳng ngờ con thuyền kia cũng có màu trắng, dường như đang từ từ chìm xuống.

Nếu là người thường, khi nhìn thấy con thuyền này, nhất định sẽ đứng sững ra đó, tay toát mồ hôi lạnh, thậm chí sợ đứng tim.

Bởi vì con thuyền được người áo trắng kia chèo tới chỉ là một con thuyền giấy mềm oặt.

Nó là loại thuyền giấy thường được dùng để đốt cho người chết khi tròn bốn chín ngày.

Một cơn gió lạnh thổi tới, thuyền giấy khẽ rung lên, dường như có thể tan ra bất cứ lúc nào.