Đô Thị Thiếu Soái

Chương 330: Huyết chiến phá vòng vây






Trong nháy mắt tên nỏ đã chạm vào van, làm cháy luôn khí gas bị rỉ ra ngoài, cả bình gas oành một tiếng rồi bốc cháy dữ dội. Kịch tính hơn còn ở phía sau cơ, ngọn lửa lại châm cháy luôn cả thiêu đốt bổng, thiêu đốt bổng xì xì cháy vào trong bình gas, bình gas bị ngọn lửa cháy ngược vào thì càng thêm nóng, khí hóa lỏng trong bình nhanh chóng phình ra lại gặp phải không khí được đem vào bởi thiêu đốt bỗng áp xuất tăng cao thế là bùm một tiếng, bình gas bị cháy phát ra một tiếng nổ kinh hoàng.

Đội súng lục của hội Hắc Lông ở xung quanh không kịp tháo chạy, trong nháy mắt đã không ít người bị thương. Còn bốn cửa đang từ từ đẩy của vào cũng bị hất văng tứ phía, Sở Thiên phất tay nhẹ, Phong Vô Tình lại bỏ lại hai bình ga, bình gas lăn tới đã làm đội súng lục của hội Hắc Long hỗn loạn, lập tức như chim sợ ná đều muốn tháo chạy. Tên trong tay Sở Thiên bắn ra không ngớt.

Hai tiếng bùm bùm, không những làm kính của quán rượu mê tình vỡ nát mà còn khiến đội súng lục của hội Hắc Long thương tích đầy mình. Hơn ba trăm bang chúng của hội Hắc Long gào khóc thảm thiết, hoặc thương nặng hoặc thương nhẹ tháo chạy tứ phía. Bang chúng có chút dũng mãnh của hội Hắc Long đứng dậy định chĩa súng bắn trả, nhưng không ngờ Vương Đại Phát sớm đã dẫn hơn năm mươi anh em Soái quân mai phục ở dưới lầu để đợi họ. Hai mấy bang chúng của hội Hắc Long tay cầm súng vừa tới cửa quán rượu mê tình thì mấy chục tên nỏ ùn ùn bay tới xuyên qua ngực họ.

Lửa bên ngoài còn chưa tắt, khói đen vẫn tràn ngập.

"Ưng trọc" vẻ mặt trầm xuống xem trận đấu, trong lòng tức giận, đội súng lục do mình vất vả đem tới trong chốc lát đã bị nổ cho mất hết sức chiến đấu, đây không chỉ là làm mất mặt "Ưng trọc" gã mà cũng là lấy đi cả mạng của gã. Phải biết rằng Kiều Ngũ Chính đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Sau khi có chút hoảng loạn, "Ưng trọc" nhanh chóng chấn tĩnh lại, tổ chức lại hơn năm mươi bang chúng của đội súng lục chưa bị thương còn lại, tiến vào quán rượu làm tên nỏ tiên phong sau đó phát ra tín hiệu giáp công hai mặt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mấy ngàn bang chúng hội Hắc Long lập tức như kiến ùn ùn tiến vào quán rượu mê tình rộng mấy trăm mét vuông, bang chúng hội Hắc Lông đánh chính diện đã nếm qua thiệt lớn càng trở nên thận trọng tiến sát vào quán rượu. Hơn năm mươi bang chúng tay cầm súng bắn loạn xạ hòng không cho bọn Sở Thiên có cơ hội phản kích.

Sở Thiên thấy dưới lầu bóng người lắc lư, nhưng trong lòng lạnh như băng không chút sơ hở xem xét tình hình của ta và địch.

Sở Thiên khẽ phất tay.

Phong Vô Tình tiến lên trước vài bước, nhấc bình gas lên ném về phía bang chúng hội Hắc Long đang dần dần tiến gần. Bình gas đập xuống đất từ miệng van xì khí gas ra một cách khoan khoái, bang chúng hội hắc Long thất kinh liền lui về phía sau theo phản xạ. Lần này Sở Thiên không châm gas mà với ánh mắt kiên nghị nói với mọi người:

- Giờ chúng ta sẽ phá vòng vây từ phía sau, Vô Tình, dùng bình gas cuối cùng để mở đường, Hồ Bưu lấy rượu trắng đổ xuống dưới lầu, chặn ngay mặt tiến công của bang chúng hội Hắc Long.

Mệnh lệnh của Sở Thiên ngắn gọn súc tích nhưng lại có niềm tin hừng hực và hào khí, khiến người khác luôn cảm thấy tràn đầy hy vọng.

Hồ Bưu mang theo vài anh em soái quân vẻ mặt đầy tiếc nuối đem toàn bộ rượu của quán đập bên cạnh bình gas. Bình rượu vỡ, rượu chảy thành từng dòng suối nhỏ, cồn tản ra với một mùi thơm đặc trưng, cũng chiếu cáo mùi của chết chóc.

Phong Vô Tình dẫn theo đám người về phía sau, đột nhiên đập mạnh vào bình gas, liên nỏ trong tay Sở Thiên lập tức được bắn ra mang theo tên nỏ. Một tiếng bùm, khiến bang chúng hội Hắc Long rơi vào thảm cảnh trước mắt, bang chúng canh phía sau của hội Hắc Long té sấp ngửa dập lửa trên người, hơn ngàn bang chúng trở lên hỗn loạn.

Sở Thiên không thèm bận tâm tới cảnh tượng thê thảm này, thấy bang chúng của hội Hắc Long tản dần ra liền hét lớn:

- Tên nỏ mở đường, toàn quân phá vây.

Vương Đại Phát dẫn mấy chục anh em Soái quân tháo ra trước, nhờ sự giúp đỡ của bọn Phong Vô Tình, chị Mị và Phương Tình cũng thuận lợi tiếp đất, theo hiệu lệnh của Vương Đại Phát trong một thời gian ngắn hàng loạt tên nỏ liên tục phóng ra mười lăm đĩnh. Bang chúng hội Hắc Long trong tầm bắn không ai may mắn thoát khỏi bị ngã ngựa, máu thịt tứ tung, tình huống thê thảm vô cùng.

"Ưng trọc" dễ dàng nhận thấy phía sau quán rượu phát sinh nổ, biết Sở Thiên muốn trốn từ phía sau, nên quát lớn:

- Anh em ở cửa lớn, áp sát toàn diện, giáp kích tiền hậu, để bọn Sở Thiên bị tiêu diệt trên dường trốn chạy.

Vô số bang chúng hội Hắc Long nghe nói Sở Thiên thác chạy từ phía sau thì trong lòng phấn chấn trở lại, quơ khảm đao chen lấn xông vào quán rượu mê tình. Vừa vào tới đại sảnh liền ngửi thấy mùi ga và cồn, trong lòng liền hồi hộp, sau đó nhìn thấy Sở Thiên từ phía sau bắn ra tên nỏ có lửa sau cùng.

Oành một tiếng, toàn bộ đại sảnh bốc cháy, bang chúng hội Hắc Long vội lùi về phía sau. Một tiếng bùm, bình gas bùng nổ, toàn bộ đại sảnh chìm trong biển lửa, biến thành địa ngục trần gian, một vài bang chúng hội Hắc Long chưa kịp chạy ra gào thét thảm thiết, ngã lăn ra đất, khó mà chạy ra được.

Sở Thiên cười nhạt, quay người về phía cửa sổ nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Sở Thiên vượt lên trước bọn Vương Đại Phát giơ cao Minh Hồng chiến đao, chém mấy tên bang chúng hội Hắc Long xông tới, hô lớn với bọn Vương Đại Phát:

- Nam nhân của Soái quân! Sở Thiên ta sẽ sống chết cùng mọi người, và tôi sẽ là người đầu tiên trong trận giết chết kể địch, cũng sẽ là người cuối cùng rời khỏi đây.

Lời nói đầy vẻ bi tráng, cùng với hình tượng vô địch của Sở Thiên, vẻ ngoài tự tin kiên định, có một sức thu hút kích động lòng người sâu sắc. Hơn trăm người Soái quân lập tức cùng hò hét:

- Soái quân tất thắng.

Tiếng thét chạm tới tận trời xanh, không ai là không khát khao thắng lợi cùng gắn kết với trái tim Sở Thiên nguyện trận này quyết chiến tới cùng.

Sở Thiên hé một nụ cười của chiến trường tàn khốc, rực rỡ như ánh mặt trời, thong dong nói:

- Có một ngày, tôi sẽ dẫn anh em soái quân đánh vào Hắc Long Tower, tuyệt đối sẽ không phải đạo môn nào khác.

Hai mắt Vương Đại Phát nhìn về phía Sở Thiên, thần sắc hiểu được , vung tay hô to và đáp:

- Bất luận sinh tử, chúng tôi luôn đi theo Thiếu soái.

Hơn trăm nam nhân lại hò hét, nguyện chiến đấu một mất một còn với địch.

Hơn ngàn bang chúng hội Hắc Long tuy bị thương máy trăm người nhưng thực lực vẫn rất mạnh, huống hồ bang chúng hội Hắc Long trước mắt đã không ngừng chi viện theo hai bên. Lúc này, thấy bọn Sở Thiên muốn phá vòng vây thì vội cầm theo khảm đao sáng chói xông tới, hùng hục áp sát về phía hơn trăm Soái quân.

Sở Thiên tay trái nắm lấy vài tên nỏ, tay phải cầm Minh Hồng chiến đao, ngửa mặt cười nói:

- Trong thiên hạ ai cản được Sở Thiên chứ!

Nói dứt lới, tay trái Sở Thiên dương tên nỏ, bắn ra hàng loạt.

Trong ánh sáng rọi xuống yếu ớt, từng mũi tên trong tay Sở Thiên được phóng ra, mỗi mũi tên như mang theo kình lực hống hách, tựa như từng tia chớp bắn về phía bang chúng hội Hắc Long xông tới liều chết, tốc độ dũng mãnh, linh hoạt, sắc bén.

A a a!

Mấy tên bang chúng của hội Hắc Long xông lên trước bị tên nỏ bắn xuyên cổ, máu văng tung tóe. Kình tiễn không thể kìm lại được vẫn bay từ cổ chúng bay ra, mang theo máu tươi đâm vào ngực người phía sau. Bang chúng phía trước tiến tới Sở Thiên lần lượt ngã lộn xộn, như bị cuồng phong quét lá rụng, trơ mắt nhìn thần chết tiến tới, máu nhuộm ngõ sâu!

Sở Thiên một tay lớn tiếng dọa người, khiến niềm tin dũng khí của nam Soái quân càng vững vàng, cùng hò hét trợ uy.

Sở Thiên cười dai, tay phải hơi trầm xuống, Minh Hồng chiến đao trong nháy mắt lóe lên ánh hào quang, tiến lên giết bang chúng hội Hắc Long nhào tới. Hơn trăm Soái quân theo sát phía sau, tựa như Minh Hồng chiến đao, mà hắn đúng là lưỡi đao sắc bén, trong thời gian ngắn đã đem đội quân tiên phong của hội Hắc Long chia làm hai khúc, giết hội Hắc Long ở phía trước theo sự trợ giúp của bang chúng.

Có tới hàng trăm bang chúng hội Hắc Long từ các phía chạy tới chặn lại, nhưng không có ai là đối thủ của hắn. Bọn Vương Đại Phát thấy Sở Thiên dũng mãnh như vậy, ai ai cũng phấn đấu quên mình theo sát sau hắn, gặp địch là giết. Minh Hồng chiến đao vung lên bang chúng hội Hắc Long máu tươi khắp chốn, thi thể dọc ngang, cuộc chiến thê thảm cực độ. Phong Vô Tình và Lão Yêu cản phía sau, dao cắt thịt và chủy thủ kết hợp vô cùng nhịp nhàng, mỗi nơi lướt tới bang chúng hội Hắc Long yết hầu không thấy máu thì cũng là xuyên thủng ngực, không ai dám đối đầu với nhuệ khí này.

Tuy Sở Thiên đánh đâu thắng đó, nhưng trong lòng có chút bất an, mình giết toàn là bang chúng râu ria của hội Hắc Long, cao thủ của hội Hắc Long vẫn chưa xuất hiện. Xem ra "Ưng trọc" muốn dùng những tên này khiến ta sức cùng lực kiệt rồi sau đó mới dùng quân tinh nhuệ giết chết mình.

Sở Thiên dù biết kế sách của "Ưng trọc" trước tiên là áp chế sắc bén, làm mệt đối phương rồi sau đó truy kích chặn giết, nhưng bọn họ vẫn không có lựa chọn nào khấc là bước vào cạm bẫy này, mà giờ họ đang dấn thân trong cái bẫy này, chờ tới khi bị bắt giết.

"Ưng trọc" và Kiều vũ đứng trên mái nhà, nhìn xuống cuộc chiến ác liệt bên dưới. Khi nhìn thấy bọn Sở Thiên như chiến thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thiết đảm trong tay Kiều Ngũ không ngừng vang sào sạt, khẽ than một tiếng:

- Đều là những người lợi hại, tiếc thay không phải là người của hội Hắc Long.

Ngốc Ưng tràn đầy đồng cảm, nói theo:

- Kiều gia nói có lý, nhiều năm chinh chiến giang hồ lần đầu tiên thấy được nhân vật cường hãn như vậy. Đám ô hợp hơn trăm người dưới sự dẫn dắt của Sở Thiên không ngờ như thoát thai hoàn cốt, người người đều trở nên mạnh mẽ không màng cái chết, không sợ thương tích.

Kiều Ngũ gật gật đầu, thiết đảm lại chuyển động, hỏi:

- Tiếp theo định làm như thế nào?

"Ưng trọc" lướt nhìn tình hình trận chiến, cân nhắc một chút, nói:

- Để bang chúng thay nhau xông lên trong mười phút, đợi bọn Sở Thiên sau khi sức cùng lực kiệt thì "Ưng trọc" nguyện dẫn mười Phi ưng đánh chết bọn Sở Thiên trong ngõ sâu, để báo thù cho đại ca và số bang chúng đã chết.

Kiều Ngũ tán thành nhìn "Ưng trọc", tâm niệm chuyển động hết sức, bình thản nói:

- Ngươi ở lại chỉ huy, mười Phi ưng đã đủ giết chết lũ ngoan cố Sở Thiên rồi.

Liền đó vỗ vai "Ưng trọc" nói:

- Dũng tướng của hội Hắc Long không ít, nhưng mưu sĩ lại không có nhiều, ta không thể để cho ngươi đi mạo hiểm được.

"Ưng trọc" trong lòng hơi chấn động, biết Kiều Ngũ xem gã như người của mình rồi, trong mắt vẻ cảm động nói:

- Cám ơn Kiều gia!

Kiều Ngũ chưa nói được gì thì thân tín từ phía sau đi tới, đưa lên điện thoại vệ tinh, cung kính nói:

- Kiều gia! Có điện thoại!

Kiều Ngũ nghe điện thoại vẻ mặt trở nên trang túc chú ý, sau khi nghe xong điện thoại thì vẻ nghiêm túc nói với "Ưng trọc":

- "Ưng trọc", trong vòng mười lăm phút phải giải quyết trận đấu, cho mười Phi ứng áp sát lên.

"Ưng trọc" nhìn Kiều Ngũ với vẻ không hiểu gì, Kiều Ngũ ngoắc ngoắc ngón trở, "Ưng trọc" ghé sát tai tới, Kiều Ngũ nói như không thể nhỏ hơn được nữa:

- Sau hai mươi phút nữa, Phó Thủ tướng sẽ đi qua con đường này.

"Ưng trọc" hiểu ngay ý của Kiều Ngũ, liền quay người quát:

- Lệnh cho mười Phi ưng trong vòng mười phút phải đánh chết bọn Sở Thiên, không tha cho bất cứ ai.

Bang chúng hội Hắc Long lập tức nhận lênh lui về sau.

Trải qua mấy vòng chém giết, bọn Sở Thiên đã tiến lên hơn chục mét, trên người ai nấy đẫm máu, cũng không rõ là máu của địch hay máu của chính mình nữa. Tuy lần này phá vòng vây thành công, xong Sở Thiên tâm trạng nặng nề, còn có cảm giác bị vây kín bốn bề, cho tới tận giờ phút này, bọn họ vẫn không biết cao thủ của hội Hắc Long ở đâu, nhưng Sở Thiên biết chúng chắc chắn đang đợi mình.

Hơn hai mươi phút chiến đấu kịch liệt, sức lực của bon Sở Thiên cũng đã bị tiêu hao phân nửa, hơn trăm anh em Soái quân chỉ còn lại hơn năm mươi, ai nấy đều ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng vẻ mệt mỏi đã hiện rõ trên mặt, khó mà giống như mãnh hổ lúc mới xông ra mà ứng phó với trận đấu kịch liệt khác.

Bang chúng hội Hắc Long bỗng như thủy triều rút lui về sau mười mấy mét, nhường một không gian rộng lớn, lập tức bổ lên một đám bang chúng tinh lực tràn đầy của hội Hắc Long. Nhưng bọn họ lại không ngay lập tức tiến công mà như đang chờ đợi gì đó.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, biết cao thủ của hội Hắc Long đến lúc xuất chiến rồi, so với tưởng tượng của hắn thì tới nhanh hơn chút.

Mười tên hắc y đã từ phía sau xông lên, trong tay đều cầm hồng trù đại đao. Sở Thiên nhìn kĩ lưỡng , trong sỗ đó có vài tên đã gặp trong trận bên bờ sông, không ngờ bọn họ lại tới đây nhanh như vậy, xem ra tối nay hội Hắc Long muốn đem mình chôn thây nơi đây.

Sở Thiên ước đoán thực lực của hai bên, tuy mình vừa dẫn bọn Vương Đại Phát giết gần sáu trăm bang chúng của hội Hắc Long, nhưng anh em Soái quân cũng gần trăm người ngã xuống, hơn nữa hội Hắc Long vẫn còn hơn hai ngàn bang chúng. Mình chỉ còn lại hơn năm mươi tàn binh tàn tướng, chỉ nhìn vào số lượng người thì Soái quân đã ở thế yếu rồi, huống hồ nửa số người của hội Hắc Long đều chưa tham chiến, tinh lực tràn đầy. Mà phía mình thì sắp sức cùng lực kiệt rồi, ai trên người cũng bị thương, do mất máu hoặc chạy nhiều mà mặt tái nhợt đi, thấy rõ cảnh cùng đường bí lối.

Trận này dường như không thể trì hoãn được nữa rồi.

Sở Thiên trong tình thế ác liệt này, phản kích ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cho dù sau cùng toàn quân hơn năm mươi người bị tiêu diệt, cũng phải khiến cho hội Hắc Long trả một cái giá thích đáng, cho dù máu chảy thành sông cũng phải chém chết mười tên phi ưng này.

Ngõ nhỏ lại nổi gió, gió thổi tới khói bụi mịt mờ, đêm tối rất nhanh đã trôi qua, bình minh đến mang theo mùi của chết chóc.

Trong màn đêm vô tình này, giá trị sinh mạng trở nên vô cùng nhỏ bé, có thể sống dĩ nhiên phải sống, không thể sống, chết thì có làm sao?

- Giết

Mười tên phi ưng đồng thanh rống nên, sau đó quơ hồng trù đại đao, dẫn hơn hai trăm bang chúng hội Hắc Long xông lên.

Sở Thiên hừ mạnh một tiếng, hoành đao xông tới, Minh Hồng chiến đao rớt giọt máu tươi lạnh lùng.

Mười tên Phi ưng xông tới cách mấy chục bước, đao phong từ từ mạnh mẽ ác liệt.

Sở Thiên đứng lặng nhìn bọn chúng, ánh mắt trong giây lát không hề chuyển động, vẻ mặt không có bất kỳ biểu hiện gì nhưng cả người hắn làm người khác cảm thấy thay đổi rồi, thay đổi giống như thanh Minh Hồng chiến đao trong tay hắn, cũng phát ra ánh sáng chói rọi như tia chớp.

Ba tên Phi ưng xông lên trên nhất chỉ cách Sở Thiên ba bước xa.

Hồng trù đại đao tung bay khoan khoái.

Sở Thiên tung người lên, dùng toàn lực tung ra liền ba nhát, sắc bén hung mãnh.

Ba tên Phi ưng nhìn Sở Thiên với vẻ khinh thường, đao lên đao xuống lấy cứng chọi cứng với Sở Thiên, bọn họ không tin với sức lực của mình lại không thắng được tiểu tử thối, bọn họ còn giữ lại ba phần sức lực.

Người chết dễ dàng nhất thường là người tự cho mình là đúng.

Ba tên Phi ưng khi tiếp xúc với Minh Hồng đao do Sở Thiên bổ tới mới hiểu được đạo lý này, đáng tiếc tất cả đã quá muộn rồi.

Sau ba tiếng keng keng keng là ba tiếng kêu thảm thiết, khiến bang chúng hội Hắc Long phía sau không tự chủ mà thấy hơi run sợ, hơi chậm lại thế tiến công, nhìn lại. Khảm đao trong tay ba tên Phi ưng đều bị Sở Thiên chém đứt, còn bị Minh Hồng chiến đao chém vào trán, sâu tận xương sọ, máu tươi tung tóe, chết thẳng cẳng.

Ban tên Phi ưng tới chết cũng không tin nổi Sở Thiên lại bá đạo như vậy.

Tiếng hét dọa người của Sở Thiên khiến cho anh em Soái quân sức cùng lực kiệt khôi phục vài phần ý chí và khí lực. Tiếng hò hét xông về phía mấy trăm bang chúng hội Hắc Long, kể cả chết cũng phải đầu đội trời chân đạp đất mà chết. Có thể chết trên đường liều mạng cũng không thẹn với hai từ Soái quân.

Phong Vô Tình và Lão Yêu cũng theo sát phía sau xông lên liều giết, tuy họ hung hãn mạnh mẽ nhưng phải bảo vệ chị Mị và Phương Tình thì giống như mãnh hổ bị cột trên cây, tuy dũng mãnh nhưng luôn bị trói buộc thì không thể phát huy trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Năm tên Phi ưng chém chết vài anh em Soái quân, tiến đến bao vây Sở Thiên, chúng đã giết đỏ cả mắt nên hoàn toàn quên mất sự dũng mãnh của Sở Thiên, đại đao như ẩn như hiện từ các góc đánh ra, dường như không cho Sở Thiên loạn đao phân thây được ngừng nghỉ.

Sở Thiên như không nhìn thấy năm tên Phi ưng sói mượn thế hổ này, hắn đứng ngạo nghễ ở giữa cười lớn:

- Đêm nay mệnh danh Phi ưng, đêm nay chiến đao của bổn Thiếu soái sẽ gọi là "Chém ưng đao", xem xem các ngươi có bao nhiêu con Phi ưng có thể trốn thoát.

Năm tên Phi ưng giận tím mặt, công thế trên tay lại càng hung hiểm, năm thay hồng trù đại đao như hư như thật, thoát ẩn thoát hiện khiến người khó mà phòng bị, còn bịt kín đường tiến công và rút lui của Sở Thiên.

Đao pháp của năm tên Phi ưng tuy hống hách, nhưng sau vài chiêu thi triển cũng phải lấy hơi.

Sở Thiên quát mạnh một tiếng, thừa dịp chúng đình trệ lấy hơi, chiến đao từ khe hở của bọn chúng rơi xuống, một tên Phi ưng bị Sở Thiên đánh cho hộc máu, rên thảm một tiếng đầu vai bị thương, như diều đứt dây bay xa mấy mét, ngã lăn trước mặt bang chúng hội Hắc Long, đao rời tay, mất đi năng lực chiến đấu.

Sở Thiên tiến lên hai bước, phóng ra từ lỗ hổng, bốn gã Phi ưng thấy Sở Thiên muốn chạy trốn, đều tung người đuổi theo, ai mà biết Sở Thiên quay một vòng lại bay trở lại, điệu bộ uyển chuyển, như mây như nước không chút miễn cưỡng, chiến đao bổ ra đánh ngay vào vai tên phi ưng từ sau nhảy tới, tên phi ưng này ngã trên đất, ngâm mấy tiếng rồi chết.

Ba tên Phi ưng hồi hộp nhìn Sở Thiên, tay phải nắm hồng trù đại đao đã thấm đầy mồ hôi, trong nháy mắt Sở Thiên đã cho ba tên chết một bị thương, cứ tiếp tục liều mạng thì cũng mất mạng nơi đây. Nhưng nếu không xông nên, quay trở lại cũng phải chịu xử lý của bang pháp.

Sở Thiên chuyển động Minh Hồng đao, nhìn tứ phía, thấy anh em Soái quân ngày càng ít, toàn bộ cộng lại cũng không quá hai mươi người, tất cả đều mang thương tích và phẫn nộ. Phông Vô Tình va Lão Yêu đang giắng co với hai gã Phi ưng, trên người bốn người đều có máu, rõ ràng vừa có chém giết.

Sở Thiên khẽ than, nếu là bình thường thì Phong Vô Tình và Lão Yêu có thể dễ dàng chém chết hai tên phi ưng kia, tối nay lại mãi giằng co với hai tên này, có thể thất quyết chiến tối nay đã tiêu hao tất cả thể lực của họ, cứ đánh thêm nửa trận nữa e là toàn quân bên ta bị tiêu diệt.

Sở Thiên lướt qua vòng vây của mấy trăm bang chúng hội Hắc Long, thấy đường phố trống trải hơn chục mét phía ngoài, liền có một tia hy vọng. Chỉ cần đánh tới đường lớn là cợ hội chạy chốn lớn hơn rồi, mà không phải trong ngõ sâu từng chút đánh ra.

Gió thổi qua ngõ nhỏ, bốc lên mùi máu tanh của hơn ngàn thi thể.

Sở Thiên gầm một tiếng, quơ Minh Hồng chiến đao nhảy về phía trước, ba gã Phi ưng chần chừ một lát, bổ hồng trù đại đao trong tay ra, Sở Thiên xoay mình, chiến đao hoa lệ vòng vo nửa vòng tròn, đánh ra ba đao nguy hiểm, lưu lại vết thương trên cánh tay của ba gã phi ưng, ba gã kinh hoàng vội lui về sau, đợi thời cơ lại tiến công.

Sở Thiên cuối cùng dãn theo bọn Phong Vô Tình ra tới đường phố rộng rãi, nhưng hơn trăm Soái quân huynh sĩ chỉ còn sót lại mình, Phong Vô tình, Lão Yêu, chị Mị, Phương Tình, Thường ca, Vương Đại Phát, Hồ Bưu, Cố Kiếm Hoa, còn có hai vị đông bắc hán tử, ai nấy đều thở hồng hộc, thương tích đầy mình, trong mắt đều trở nên bi phẫn và mờ mịt.

Chị Mị và Phương Tình không hề bị thương nhưng trong lòng đau như dao cắt, các cô biết sở dĩ bang chúng hội Hắc Long không làm hại được họ là vì sự bảo hộ của Phong Vô Tình và Lão Yêu, hơn nữa bọn hội Hắc Long muốn giữ hai cô để làm khó Sở Thiên, khiến Sở Thiên không thể bỏ lại các cô mà rời đi.

Đột nhiên, trên đường lại xuất hiện gần trăm bang chúng hội Hắc Long, chặn bọn Sở Thiên.

Lần đàu tiên Sở Thiên có cảm giác nản lòng như vậy, hắn trăm phương ngàn kế dùng hết thảy sức để trốn tới nới này, thấy có chút hy vọng phá vây, trong nháy mắt tất cả hy vọng bị bố trí ưu việt của "Ưng trọc" và mãnh tướng hùng binh dập nát. Hơn trăm nam nhi Soái quân bị xung kích thành từng mảnh vụn, chỉ còn sót lại hơn chục người, bất kể liều như thế nào cũng không thoát được rồi.

Trong thời khắc sinh tử này, Sở Thiên không chút hoảng loạn, không bỏ sót, thản nhiên nhìn hai bên bang chúng của hội Hắc Long.

Giữa ngã tư đường có một cây đại thụ, ánh trăng tàn cuối tháng không thể nào chiếu vào tán lá rậm rạp, lá cây tuy đã khô vàng nhưng không hoàn toàn tàn tạ, thỉnh thoảng vài chiếc lá thừa dịp gió đêm phập phồng bay. Một chiếc lá khẽ phất qua chiến đao trong tay Sở Thiên, thần bí với tư thế tuyệt đẹp dừng lại ở mũi đao.

Trong mắt Sở Thiên toát ra một chút dịu dàng nhặt chiếc lá rụng, hít thở mãnh liệt sinh khí còn sót lại trên chiếc lá.

Bang chúng hội Hắc Long chầm chậm áp sát, đây là trận chém giết sau cùng rồi.

Bỗng đường phố vang lên tiếng xe tải, khuấy động theo sau bang chúng hội Hắc Long, khi một trận tiếng hét lớn vang lên thì có tiếng súng vọng lại dồng thời có người không ngớt kêu khóc thảm thiết rồi ngã xuống.

Đầu tiên Sở Thiên sững sờ, lập tức trong mắt cháy lên ngọn lửa hy vọng.

Xe tải rất nhanh đã vọt tới chỗ Sở Thiên, Sở Thiên nhìn rõ sau xe tải đặt hai cỗ súng máy, mấy tên chính bịt mặt, tung súng bắn về phía bang chúng hội Hắc Long trên đường và cuối đường. Tinh luyện thủ thế thượng đạn, tư thế bắn cũng giống như chứng minh rõ ràng họ đã được huấn luyện.

Hai khẩu súng máy đã áp chế bang chúng của hội Hắc Long hoàn toàn không ngóc đầu lên được, càng không dám phản kích nữa.

Phía sau xe tải ló ra một người phụ nữ vóng dáng thon thả, trên mặt luôn có khăn che, hét với Sở Thiên:

- Đi, mau lên xe!

Sở Thiên không kịp suy nghĩ nhiều, để bọn phong Vô Tình khẩn trương lên xe, mình áp sát phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn bang chúng hội Hắc Long, cố gắng hô lên:

- Về báo cáo cho Chu Triệu Sâm, tao sống lại rồi.

Giọng của Sở Thiên vang vọng trên đường phố, theo sau đó nhẹ nhàng nhảy lên xe tải, xe tải lập tức vụt về phía đầu dường, không ai dám nhảy ra ngăn cản, mấy tên bang chúng cầm súng cũng không dám bắn vì sợ súng máy bắn trả thù.

Không ai biết chiếc xe từ đâu tới, cũng không biết người trên xe là thần thánh phương nào.

"Ưng troch" thấy bọn Sở Thiên bỏ chạy vội đứng dậy, lại lập tức ngồi xuống, dè dặt nhìn Kiều Ngũ, tự tát vào mồm nói:

- Kiều gia, đều trách "Ưng trọc" vô dụng đã để bọn Sở Thiên chạy thoát.

Kiều Ngũ không hề trách cứ Ngốc Ưng mà khẽ hỏi:

- Chiếc xe kia lại có gắn súng máy, bọn họ lấy ở đâu ra chứ? Ở đất thử đô này có súng lục đã là quá lắm rồi, có súng máy riêng thì bọn Sở Thiên không phải thật sự muốn chết sao?

"Ưng trọc" suy nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng nói:

- Súng máy là vật cấm trong các thứ cấm, nếu không phải từ quân đội thì là từ phần tử buôn lậu. Nhưng cả Thiên Triều này có thể buôn lậu vũ khí đạn dược cũng chỉ có hội Hắc Long và Đường gia phía nam, cho dù là hội Hắc Long hay Đường gia phía nam cũng không thể có súng máy của riêng mình, nên súng máy này nhất định là từ quân đội.

Kiều Ngũ gật gật đầu, giọng bình tĩnh nói:

- "Ưng trọc", ngươi lập tức đi giả quyết cho ta hai việc, thứ nhất nhờ quan hệ điều tra nguồn gốc của súng máy, tìm ra nguồn trợ giúp của Sở Thiên, thứ hai cho người truy tìm tung tích bọn Sở Thiên, tuyệt đối không để cho hắn thoát ra khỏi thủ đô.

"Ưng trọc" gật đầu, lập tức phái người đi giải quyết hai việc mà Kiều Ngũ giao phó.

Khu vực quán bar Mê Tình dần yên tĩnh trở lại, một vài xe tải chậm rãi tiến vào kéo đi tất cả thi thể. Trong trận huyết chiến đêm nay, Soái quân mất đi hơn bốn trăm người, hội Hắc Long mất gần hai nghìn người. Nhưng đối với những người sống mà nói, những người hi sinh này chỉ là ký ức, bóng dáng đã từng qua.

Sở Thiên nằm trên xe, nhìn một lượt mọi người, rồi ngửa mặt nhìn vầng trăng tàn. Từ khi bước ra giang hồ tới nay, đêm nay là lần đầu tiên bại trận, mà bại đến bi thảm, hơn bốn trăm anh em hi sinh, tất cả đều trách mình qua sơ xuất, cứ cho rằng vẫn còn thời gian chuẩn bị, cho là đại hội trưng thu Hắc Long Tower sẽ khiến Chu Triệu rối loạn, cho rằng Hổ Bang và hội Hắc Long chém giết lẫn nhau có thể khiến Soái quân ngư ông dắc lợi, nhưng không ngờ hội Hắc Long lại vững chắc tới vậy, thế công dời non lấp biển không hề khoa trương.

Sở Thiên thở dài, một gương mặt thanh tú phong độ ngó tới, ánh mắt sắc bén nhìm chằm chằm Sở Thiên, khóe miệng cười nói:

- Thiếu soái, thắng bại là chuyện thường binh gia, cũng không thể bởi vậy mà thất vọng, nếu không sẽ là hoài công mạo hiểm cứu nguy của tôi rồi.

Sở Thiên dường như bị cô làm lay động , không tự chủ cười nói:

- Sa Cẩm Tú, cám ơn cô đêm nay đã cứu giúp, làm sao mà cô lại xuất hiện ở thủ đô chứ? Làm sao lại dẫn người đi cứu tôi vây?

Cô gái thanh tú xinh đẹp này chính là Sa Câm Tú, toàn thân với bộ quân trang xanh lá cây tôn nên khí thế hào hùng khác người của cô, sự dịu dàng nơi khóe miệng che nấp một cô gái đã từng chiến đấu trăm trận, không ai cho rằng một cô gái thế này lại là rừng cậy chiến sĩ, cũng không ai nghĩ rằng đôi tay ngọc cầm này lại cầm được súng máy, lại điêu luyện đoản kiếm vậy.

Sa Cầm Tú nằm xuống bên cạnh Sở Thiên, cảm nhận hơi thở nam nhân, thản nhiên nói:

- Ra ngoài giải quyết chút việc.

Sở Thiên lập tức im lặng, biết mình không nên đi điều tra việc của Sa Cẩm Tú, liền chuyển chủ đề nói:

- Bất luận thế nào, đêm nay Sở Thiên tôi cũng phải cám ơn cô, không có sự cứu giúp của cô e là chúng tôi đã chết trên phố rồi.

Sa Cầm Tú khẽ lắc đàu, trong mắt như đang cười, nói:

- Thiếu soái nghiêm trọng rồi, trong thiên hạ này còn ai có thể ngăn được Shiếu soái chứ? Tôi nghĩ Thiếu soái nhất định là vì sự an nguy của huynh đệ mà huyết chiến tới cùng, vả lại lần trước ở phủ Bát Vương Thiếu soái đã cứu tôi một mạng mà, đêm nay coi như huề nhé. Mọi người trong giang hồ không cần quá lễ tiết.

Bọn Vương Đại Phát đều nhìn Sở Thiên với ánh mắt cảm động, họ biết những gì mà Sa Cầm Tú vừa nói đều đúng, nếu Sở Thiên muốn thoát khỏi vòng vây thì dễ như trở bàn tay, sở dĩ đêm nay gần mất mạng là do bọn họ làm liên lụy thôi.

Sở Thiên cũng khẽ lắc đầu, nói:

- Tính mạng của anh em cũng chính là tính mạng của Sở Thiên tôi, máu của anh em cũng là máu của tôi.

Sa Cầm Tú nhìn Sở Thiên vẻ tán thành, thản nhiên nói:

- Thiếu soái đúng là nam tử hán đó!

Sở Thiên khẽ mỉm cười, liền nhớ ra một việc liền, nói:

- Sa Cầm Tú, lần trước người mai phục bắt cô ở phủ Bát Vương là tổ chức Đột Đột, người đứng thứ hai - Maria của bọn chúng bị chính phủ Thiên Triều bắt nhốt rồi, Maria khống chế số tài khoản kinh tế của tổ chức thình thịch, Nặc Đính không có cách nào cứu Maria ra lấy tiền đi giao dịch ở Tam Giác Vàng, nên đành phải ra hạ sách này.