Đô Thị Thiếu Soái

Chương 326: Đánh chết Phi Ưng






Tâm trí không ngừng chuyển động, Sở Thiên cầm Minh Hồng chiến đao chỉ thẳng vào tên cầm đầu phi ưng, ngạo ngễ cười nói:

- Đừng cậy người đông thế mạnh, ta bây giờ cũng như lúc trước sẽ chém chết các chúng, khiến cho toàn bộ Phi ưng biến thành tàn ưng.

Tên cầm đầu Phi ưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không cho là đúng liền nói:

- Tao ở đây đợi mày!

Một số bang chúng của hội Hắc Long lập tức đến phía trước tên cầm đầu Phi ưng, số lượng không dưới một trăm người, kẻ nào cũng đằng đằng sát khí nhìn Sở Thiên.

Hai gã Phi ưng chắn trước đám người hội Hắc Long, chúng hiểu rõ nếu muốn thuộc hạ liều mạng thì trước tiên bản thân phải liều mạng.

Sở Thiên quay đầu, thản nhiên nói với Phong Vô Tình:

- Vô Tình, bảo vệ sau lưng tôi, để tôi xem sự lợi hại của Phi ưng thế nào.

Phong Vô Tình lập tức đứng sau Sở Thiên, đoản kiếm trong tay lạnh lùng lóe ra hàn quang, vẫn còn vấy máu tươi

Thần sắc Sở Thiên sáng lên, cả người tỏa ra khí phách của một bậc Đế Vương, Minh Hồng chiến đao bên tay phải tỏa ra ánh hào quang màu vàng.

Khí sắc điên cuồng, sát khí ngập trời.

Hai tên Phi ưng đồng thời hét to, hung mãnh nhào tới.

Đại đao trong tay gã Phi ưng bên trái được giơ lên hóa thành một dòng điện mãnh liệt, nhanh chóng hướng về phía cổ Sở Thiên mà chém, khí sắc vô cùng mạnh mẽ, nhát chém đầu tiên rơi vào khoảng không. Gã Phi ưng bên phải lập tức thực hiện phương pháp tấn công kì quái, hồng trù đại đao trong tay chỉ trong khoảng cách vài mét biến hóa vô cùng, vù vù xé gió, dường như có thể công kích bất cứ bộ phận nào trên người Sở Thiên. Hồng trù đại đao đã phát huy hết những đặc tính biến hóa kì ảo.

Phi ưng của hội Hắc Long quả là phi thường.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà sát khí đã ngập trời.

Ánh mắt hai gã Phi ưng sắc lạnh như điện, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Thiên, sức lực rõ ràng đã yếu đi, thần sắc và lòng can đảm đều không còn, ý chí chiến đấu mất hết.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Sở Thiên nhanh chóng liên kết những luồng ánh sáng vô luân.

Hai gã phi ưng thân hình lập tức cứng lại, ánh mắt bắn ra thần sắc khó tin, khí thế tự tin lập tức yếu đi vài phần.

Hóa ra Sở Thiên mỗi lần lay động đều là nhằm vào Phi ưng mà tấn công, làm chúng run sợ, điều này giống như biết trước tất cả. Lúc đại đạo của phi ưng đang biến hóa, thì Sở Thiên đã khéo léo rời vị trí, làm cho sự tấn công của chúng mất đi sức uy hiếp lớn nhất. Khi hai gã Phi ưng đang thay đổi thế tấn công, Sở Thiên lại bước lên một chút, khiến cho chúng không thể tấn công được, giống như muốn cầm lấy một con lươn trơn tuột mà không thể nào cầm được, một cảm giác bất đắc dĩ.

Sở Thiên xoay thân về phía trước, Minh Hồng chiến đao trong tay hóa thành hàng nghìn hàng vạn đao ảnh bắn lên từ mặt đất, tấn công hai gã Phi ưng. Vài tiếng "keng keng" vang lên, chiến đao của Sở Thiên chém vào đại đao, hai gã Phi ưng kêu lên vô cùng đau đớn. Chưa kịp phản ứng, chiến đao lại liên tiếp chém, khí thế hung mãnh linh hoạt.

Hai gã Phi ưng bị đánh đến mức mồ hôi chảy ròng trên lưng, cuộn tròn trên đất né tránh

Đám đông bang chúng hội Hắc Long lao đến, Phong Vô Tình với vẻ mặt lạnh lùng, cầm đoản kiếm đâm trúng vào ngực hoặc yết hầu của bọn chúng. Một số tên thông minh hơn, cầm trong tay khảm đao hoặc đoản đao làm ám khí, phóng vào Phong Vô Tình. Phong Vô Tình không tránh không né, tay trái nhanh chóng cầm đoản kiếm phóng tới, theo phản xạ lập tức bay đi, chiếc đoản kiếm dễ dàng hạ gục đám người của Hắc Long hội. Cứ thế cuối cùng không còn kẻ nào dám dùng khảm đao và đoản đao tấn công nữa.

Sở Thiên không chút lo lắng, cầm Minh Hồng chiến đao, như đã giết được tên cầm đầu. Hàng chục tên bang chúng hội Hắc Long không màng sống chết lập tức lao tới. Trong lòng Sở Thiên nghĩ đến an nguy của mình, ra tay không chút lưu tình, bước chân khẽ rời. Minh Hồng chiến đao liên tiếp chém tới, mỗi đao đều đâm vào ngực bang chúng hội Hắc Long, máu tươi bắn tung tóe. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tên Phi ưng cầm đầu vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, dường như những kẻ đã chết không phải thuộc hạ của gã, tay trái vẫy nhẹ, hàng chục tên hội Hắc Long chen chúc chạy về phía gã. Sở Thiên vẫn liên tiếp chém vài tên nữa, làm chậm thế công của bọn chúng, tạm nghỉ một chút, nhìn bọn người hội Hắc Long không còn chút sức lực chiến đấu, biết việc chém giết sắp kết thúc, bản thân và Phong Vô Tình nhất định vùi thây nơi đây.

Sở Thiên vì thế tiến lên trước vài bước, cầm thanh đao lao tới đâm vào bụng tên địch, chính là muốn tấn công tên cầm đầu phi ưng. Nhưng lại phát hiện Minh Hồng chiến đao đã bị địch giữ chặt, khuôn mặt gã trở lên hung hãn và điên cuồng. Hiển nhiên là muốn trước khi chết, kéo theo cả Sở Thiên vào địa ngục.

Một số bang chúng hội Hắc Long nhìn thấy Sở Thiên không thể rút đao, liền chen chúc lao tới, Sở Thiên sắc mặt trầm xuống, sử dụng trên mười thành lực đạo, Minh Hồng chiến đao nhấc người hắn ta lên, ra sức quăng vào đám người bang Hắc Long hội. Những kẻ đã chết bị Sở Thiên ra sức quăng đi, không cách nào giữ chặt Minh Hồng chiến đao, cả người nện vào đám bang chúng đang lao tới, máu tươi văng cả vào mặt chúng.

Sở Thiên nhân cơ hội này, cầm cây mã tấu vẫn còn vấy máu, vạch vài đường, giết chết bọn người bang hộ. Vài tên lập tức tiến lên phía trước nửa bước, đi tới trước mặt tên Phi ưng cầm đầu, mấy tên Phi ưng ở bên cạnh muốn xông tới, tên cầm đầu chậm rãi giơ tay lên, ngăn bọn chúng lại, giọng điệu bĩnh tĩnh nói:

- Trận chiến này! Hãy để ta

Lời nói của người cầm đầu Phi ưng là mệnh lệnh, không kẻ nào dám cãi lại, tất cả đám người đều cố gắng giữ bình tĩnh, muốn xem Minh Hồng chiến đao lợi hại của Sở Thiên và đại hồng đao của người cầm đầu Phi ưng lợi hại thế nào.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn tên cầm đầu dám Phi ưng, máu tươi nhuộm trên chiến đao dần dần tích tụ và lưu lại trên lưỡi đao.

Sở Thiên đến giờ mới hoàn toàn thấy rõ mặt mũi tên cầm đầu.

Bất luận bên gã có bao nhiêu người, gã chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến cho đám người đó chú ý.

Điều này không đơn giản chỉ vì gã nắm trong tay một nửa đội Phi ưng lớn mạnh mà còn vì diện mạo khác người vào thần thái sắc bén.

Da của tên cầm đầu đội Phi ưng ánh lên mầu đồng cổ kì lạ, cả người tựa như đúc bằng sắt. Chiều cao xem ra hơn cả Sở Thiên và Phong Vô Tình, trang phục màu đen và áo bào màu trắng đối lập mãnh liệt, gã quả là có uy lực khác người.

Tên cầm đầu đám Phi ưng có khuôn mặt với đầy vết rỗ, hốc mắt sâu hoắm, lông mày nhô cao lên như hai đường mực đậm, con mắt nhỏ hẹp bắn ra những tia tàn khốc mang theo sự thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Thiên và Phong Vô Tình.

Đôi tay tráng kiện to hơn người thường của gã buông xuống hai bên, tay phải cầm cây kiếm tinh xảo nhanh chóng tạo thành những đường đao như dải lụa hồng.

Tên cầm đầu Phi ưng thủy chung mang theo vẻ mặt chưa từng dao động, lạnh lùng nói:

- Mày rốt cuộc cũng đứng được trước mặt tao.

Sở Thiên gật gật đầu, nói:

- Tao cuối cùng đã đến trước mặt mày.

Cầm đầu Phi ưng nhẹ nhàng đưa thanh đại đao lụa đỏ ra sau giơ lên, nói:

- Không phải mày chết, thì là tao chết.

Sở Thiên lại gật đầu, Minh Hồng chiến đao cũng từ từ đưa về phía sườn.

Cầm đầu Phi ưng vừa nói dứt lời, liền nhảy tới.

Khi gã vừa mới bước lên bước đầu tiên, bốn phía không khí lập tức trở nên nặng nề tiêu điều, bước lên bước thứ hai khí thế vô cùng hùng dũng, nhanh chóng lao về phía Sở Thiên. Nếu là một kẻ bình thường, đã sớm run sợ, thất bại bỏ chạy rồi.

Sở Thiên lúc này thật sự mới cảm nhận được uy thế của tên cầm đầu Phi ưng, thực lực còn mạnh hơn năm tên phi ưng khác cộng lại.

Đám người bang chúng hội Hắc Long vây chặt Sở Thiên và Phong Vô Tình ở tứ phía tự nhiên thối lui, để ra một vòng tròn lớn cho Sở Thiên và tên cầm đầu đội Phi ưng.

Sở Thiên biết rõ tính nóng như lửa của tên Phi ưng cầm đầu này, khi gã bước lên bước thứ ba liền lập tức tạo ra những đợt tấn công cuồng mãnh, Sở Thiên trong lòng đã có tính toán, giả bộ không chịu được những đón tấn công, lui về sau, Minh Hồng chiến đau rung nhẹ.

Tên cầm đầu Phi ưng nét mặt lộ vẻ khinh thường, bang chúng hội Hắc Long thì ra vẻ hưng phấn.

Chỉ cần lui ra sau bốn, năm cm nữa là có thể đến thành hào bảo vệ sông rồi, có thể nhảy sông mà tẩu thoát rồi.

Người đằng sau nào biết ý Sở Thiên là chạy trốn từ thành hào bảo vệ sông này, càng sợ tai bay vạ gió, tiếp tục để ra khoảng không mấy mét

Phong Vô Tình theo tình thế lao tới, anh ta phải chắc chắn Sở Thiên sẽ không bị địch bao vây.

Xuất hiện sự thay đổi, khí thế tên cầm đầu đội Phi ưng đột nhiên mạnh mẽ, cổ tay run lên, khảm đao trong tay hóa thành vô số ánh hào quang như bó đuốc cháy rực, giống như loài ong Điệp Vũ đang bay, đám người xung quanh kinh sợ, năm tên Phi ưng còn lại ra vẻ tự hào, dường như tên cầm đầu Phi ưng đang tượng trưng cho chúng.

Cầm đầu Phi ưng múa chiếc đại đao lụa đỏ xuất thần nhập hóa, chính là Sở Thiên trước đó không ngờ áp lực đao phong kinh người, dường như không phải tự mình lao đến trước mặt cầm đầu Phi ưng mà là do bốn phương tám hướng đè ép mà đến.

Khiến mọi người kinh hãi chính là việc tên cầm đầu Phi ưng mượn ánh sáng của ngọn đèn bỗng nhiên như ẩn hình, trốn ở một nơi nào đó.

Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của anh em Soái quân, Sở Thiên thật sự muốn đấu một trận huyết chiến với tên cầm đầu Phi ưng, nhưng tối nay thì không thể, ham chiến không những khiến bản thân chết, mà còn khiến cho vô số anh em Soái quân chết theo.

Bỗng dưng xuất hiện hàng loạt mũi nhọn, kèm theo tiếng gió rít mãnh liệt bay về hương Sở Thiên.

Lúc này Sở Thiên sắc mặt có chút biến đổi, hét lớn một tiếng, vung đao ngăn lại, chặn chiếc đại đao lụa hồng sắp chém lên thân mình.

- Tấn công!!!!!!!!!!!

Một tiếng kêu lớn vang lên, Sở Thiên và tên cầm đầu Phi ưng cùng lùi hai bước, Sở Thiên nhân cơ hội lùi lại phía sau mấy bước.

Ảo ảnh mũi nhọn tản dần, lộ ra tên cầm đầu Phi ưng thần thái như ma quỷ, chiếc hồng trù đại đao trong tay phải như sấm đánh chớp giật, không ngừng lùi về phía sau nhắm thẳng hướng Sở Thiên mà chém. Thế tấn công so với những lần trước càng thêm hung mãnh, sắc bén.

Tiếng hô "Tấn công" tiếp tục vang lên. Hai đao chạm nhau, Sở Thiên lại lùi về sau mấy bước.

Phong Vô Tình khẽ nhíu mày, không biết Sở Thiên đêm nay sao bỗng trở nên nhu nhược như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Sở Thiên cố ý đảo qua phía mình, lập tức nhìn vào lan can của thành hào bảo vệ sông, giật mình, ngay tức khắc hiểu được ý đồ của Sở Thiên, mượn sông thoát thân.

Những luồng khí cuồng mãnh, khiến cho người xem dù ở ngoài mấy mét cũng phải lùi ra phía sau, lúc đang xông pha chiến đấu, Sở Thiên chợt nhận ra, trong long thầm mắng, tên Phi ưng này , cậy vào thân thể to lớn cường tráng, mỗi lần bị hắn tấn công đều tiêu hao đi không ít khí lực.

Tên cầm đầu Phi ưng không sợ hao tổn chân lực, muốn dựa vào kình khí đem Sở Thiên áp chế đến mức không động đậy được, đúng là chiến thuật tốc chiến tốc thắng, trước là tạo uy trước mặt đám thuộc hạ, sau là làm cho Sở Thiên phải kinh sợ, vẫn có thể có đủ sức lực để chống đỡ.

Tên cầm đầu Phi ưng nhìn thấy Sở Thiên lại liên tiếp lùi mấy bước, cho rằng hắn đã thất bại, liền nhân cơ hội, lập tức dùng thế lôi đình vạn quân, mấy trăm người đứng ngoài quan sát cho đến giờ này đều có cảm giác thở không nổi, chứ đừng nói chi là hò hét hoan hô, tất cả đều vô cùng yên lặng.

Sở Thiên thấy thế liền nhanh chóng tới chỗ lan can của thành hào bảo vệ sông, đột nhiên ra lệnh cho Phong Vô Tình:

- Vô Tình, chúng ta rút lui.

Phong Vô Tình sửng sốt, lập tức áp sát vào người Sở Thiên.

Tên cầm đầu phi ưng trên mặt lập tức lộ vẻ khinh thường, vốn cho là Sở Thiên phải huyết chiến đến cùng, không ngờ lại chuẩn bị tháo chạy, lập tức sắc mặt trầm xuống, giơ đại đao hồng trù lên, phóng nhanh về phía Sở Thiên.

Đám người bang Hắc Long hội thấy Sở Thiên "Bại cục đã định", còn muốn tháo chạy, đều phát ra những tiếng cười nhạo nhục mạ.

Lưới bao vây mở rộng khắp nơi, một bố cục mèo vờn chuột, muốn xem tên cầm đầu đám Phi ưng đùa giỡn bọn họ thế nào.

Điều bất ngờ nhất đã xảy ra

Bỗng nhiên Sở Thiên đụng vào Phong Vô Tình hét lên:

- Vô Tình, mượn lực, phản công.

Phong Vô Tình không chút ngần ngại, dốc toàn bộ lực của cơ thể, Sở Thiên mượn lực tăng lên, thân thể bay vọt lên rồi bắn ngược trở lại.

Tên cầm đầu đám Phi ưng không khỏi kinh ngạc, không ngờ Sở Thiên bại liên tiếp hai chiêu, lại dám phản công trở lại.

Đám bang chúng hội Hắc Long cũng sợ hãi kêu lên, nhưng không còn cách nào ngăn chuyện sắp phát sinh.

Lúc này tên cầm đầu Phi ưng một chút chân khí cũng không còn, không cách nào biến chiêu chống địch nữa, mà Sở Thiên lại có thể toàn lực ra tay, tình thế thay đổi, có thể thấy rõ sự chênh lệch về sức lực, Sở Thiên đã nhảy đến đỉnh đầu của tên cầm đầu phi ưng, đại đao hồng trù của gã hoàn toàn không kịp giơ lên, cổ đã bị Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên xẹt qua.

Bịch….

Sở Thiên xoay người lại, tên cầm đầu đám Phi ưng ngã xuống phía trước, lại tiếp tục đá trúng ngực gã.

Yết hầu tóe máu, xương ngực vỡ vụn, máu tươi điên cuồng phun ra.

Đám bang chúng hội Hắc Long và năm tên Phi ưng còn lại giật mình hoảng hốt, Sở Thiên đã mượn lực phản chấn của tên cầm đầu Phi ưng mà đánh trúng gã, nhảy vọt lên cao, giống như một con chim to đang bay lên trời, tung người đến bên Phong Vô Tình, quay mình chém vài tên bang chúng hội Hắc Long theo sau, vọt đến lan can của thành hào bảo vệ sông rồi nhảy xuống.

Người của hội Hắc Long nhìn thấy bọn Sở Thiên đã nhảy xuống sông, không ngừng phẫn nộ, liên tiếp ném những thanh đao xuống sông, tạo ra tiếng vang không ngừng.