Yên tĩnh!
- Giết!
Lâm Đại Pháo rút dao ngắn ra, gầm lên một tiếng.
Trong chớp mắt, cả quảng trường Hồng Tinh trở nên sôi sùng sục. Hỗn chiến giữa ngàn người cứ như vậy khai mạc.
Tiếng dao chạm nhau, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ không ngừng vang lên, máu tươi bắn tung tóe, tay chân rải rác, khiến lòng người không hiểu run rẩy. Điên cuồng sinh ra trong sợ hãi khiến mọi người đỏ cả mắt chém giết lẫn nhau, ai cũng biết, bây giờ sợ chết chỉ làm cho mình chết nhanh hơn mà thôi.
Lão yêu nắm dao cắt thịt trong tay, đứng trước mặt bảo vệ Lâm Đại Pháo, từng bước từng bước mở ra một con đường máu cho Lâm Đại Pháo, những nơi dao cắt thịt lướt qua đều có người của hội Hắc Long ngã xuống. Khi số lượng người xông lên quá đông, tay trái sẽ bắn hàn đinh ra, mỗi mũi hàn đinh đều rất chính xác cắm vào cổ họng đối phương.
Thân hình hơi béo của Lâm Đại Pháo ở trước mặt sống chết cũng trở nên vô cùng linh hoạt, giống như một con cá trạch trơn trượt, dao ngắn trong tay phải như thế nào cũng có thể chém chết bang chúng hội Hắc Long tấn công hai bên sườn, hoàn toàn không giống một bang chủ Hổ Bang sống an nhàn sung sướng chút nào cả.
Sở Thiên đã bị buộc phải lên con thuyền rách của Hổ Bang, chỉ có thể cướp lấy hai thanh dao bầu theo bên cạnh Lâm Đại Pháo bắt đầu chém giết, đao pháp của Sở Thiên tuy không sắc bén như Lão yêu, nhưng thừa sức để đối phó với bang chúng hội Hắc Long. Đối mặt với sự tấn công dồn dập của hội Hắc Long, Sở Thiên sử dụng tuần hoàn nguyên tắc đả thương địch thủ
"giảm quân số không chiến đấu". Dao bầu chém ra, không thấy máu rơi hay một chiêu lấy mạng, dao dao đều chém bang chúng hội Hắc Long thành trọng thương hay chém thành tàn tật trầm trọng, để họ ngồi phịch trên mặt đất kêu rên ngăn cản bang chúng phía sau xông lên.
Sau hơn mười phút, hai trăm người của Hổ Bang đã chết hơn phân nửa, đám người Lâm Đại Pháo cũng dần dần đến gần con đường sau quảng trường Hồng Tinh, đi thêm mười mét nữa thì đám người Lâm Đại Pháo có thể thuận lợi bỏ chạy. Bạch Diện Sinh hình như nhìn thấu ý đồ theo con đường sau quảng trường chạy trốn, cười lạnh vài tiếng, tự mình mang theo hơn hai trăm người lên chặn lại, chặn lại lỗ hỏng dần dần trở nên yếu ớt.
Lão yêu giống như một sứ giả của cái chết, những nơi ông ta đi ngang qua đều là nơi bắt đầu ác mộng của bang chúng hội Hắc Long. Bạch Diện Sinh đẩy thêm hơn hai trăm người lên, không đến vài phút đã ngã xuống hai mươi mấy thi thể. Bạch Diện Sinh lộ ra vẻ không kiềm chế được nữa, quên sạch sẽ chuyện mình là người chỉ huy, cầm dao bầu xông lên tấn công Lão yêu. Giữa đường có mấy người Hổ Bang xuất dao ngăn trở, nhưng bị Bạch Diện Sinh chớp cũng không chớp mắt chém ngã xuống mặt đất.
Sau một lúc, Bạch Diện Sinh rốt cuộc đối đầu với Lão yêu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vnHai người nhìn nhau vài lần, không nói hai lời, dao bầu và dao cắt thịt cơ hồ là cùng một lúc tấn công đối phương.
Một tiếng
"Đang" thanh thúy vang dội vang lên, hoàn toàn làm tiếng kêu giết im bặt, cũng khiến cho cả quảng trường Hồng Tinh tạm thời an tĩnh trở lại. Những người còn sống, bị thương, chưa chết đều ngừng thế tấn công trong tay, mở to mắt nhìn hai đại cao thủ quyết chiến.
Lâm Đại Pháo và Sở Thiên cũng ngừng lại, muốn xem Lão yêu có chém chết được người cầm đầu hội Hắc Long không.
Một tiếng
"đang", Lão yêu và Bạch Diện Sinh lại cản lại một dao của đối phương. Song phương lùi về sau hai bước, bàn tay cả hai đều cảm giác được hơi hơi đau nhức, trong mắt không khỏi toát ra kinh ngạc, không thể tưởng được đối phương lại mạnh đến mức độ này.
Liên tục hai đòn tấn công, Lão yêu và Bạch Diện Sinh chưa phân được thắng bại. Theo lẽ thường, đêm nay Lão yêu đã chiến đấu rất nhiều trận, khí lực đã tiêu hao không ít, Bạch Diện Sinh chỉ đứng chỉ huy, vì vậy tiếp tục chém giết xuống, Lão yêu khó tránh khỏi sẽ rơi vào kết cục không còn sức bị thua.
Nhưng Sở Thiên có một cảm giác, Lão yêu sẽ thắng trận quyết đấu này.
Bạch Diện Sinh tùy ý bước lên trước nửa bước, sắc mặt trắng bệch dưới ánh đèn đường ảm đạm giống như gã đang đeo một mặt nạ bằng giấy trắng. Tuy rằng không hề có biểu tình nào cả, nhưng ngược lại như vậy càng khiến người ta cảm giác đáng sợ quỷ quái. Dao bầu trong tay trầm ổn có lực, tùy thời chuẩn bị chờ phân phó.
Vẻ mặt Lão yêu không hề thay đổi, giống như đang xem một con nai nhìn chằm chằm Bạch Diện Sinh.
Bạch Diện Sinh trở nên không được tự nhiên, tay phải hạ xuống, đổ đầy toàn bộ lực lượng, dao bầu theo một đường vòng cung hoa lệ thực tế liều mạng tấn công về phía Lão yêu. Tay của Bạch Diện Sinh vừa trắng vừa nhỏ, giống như tay của con gái, tư thế bàn tay cầm dao bầu tấn công của gã nhu hòa tuyệt đẹp, rất giống đang điêu khắc, điêu khắc một đóa hoa nhỏ mềm mại yếu ớt.
Cho dù là người cường hãn bá đạo cỡ nào, ở trong tay gã, đều trở nên mềm mại yếu ớt giống như hoa vậy.
Đây là chiêu thức cuối cùng dùng toàn lực tấn công, chiêu này qua đi, lập tức có thể phân được thắng bại.
Bạch Diện Sinh đối với lực đạo của mình luôn luôn rất tin tưởng. Lúc bảy tuổi gã dùng búa chém ngã cây hòe đường kính nửa mét. Tám tuổi, có thể dùng dao nhọn đâm thủng cổ họng một con trâu. Mười tuổi, gã đã có thể dùng dao gọt hoa quả đâm chết người tình của mẹ gã trên giường lớn một cách thoải mái.
Ánh mắt của Lão yêu vẫn rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm nhận được sát khí sắc bén của Bạch Diện Sinh vậy.
Bạch Diện Sinh ra tay thoạt nhìn không nhanh, nhưng lại rất hung mãnh, giống như một tia sáng rất dịu dàng, chờ ngươi thấy nó, nó đã tới gần người rồi. Nhưng lúc này dao bầu của gã còn chưa tới, dao cắt thịt của Lão yêu đã nhẹ nhàng ra đòn tấn công, đâm thẳng vào ánh mắt Bạch Diện Sinh.
Ánh dao trong chớp mắt ngừng lại, nụ cười của Bạch Diện Sinh cũng trở nên cứng ngắc. Dao cắt thịt của Lão yêu nghệ thuật dừng ở trên lưỡi dao của Bạch Diện Sinh, tất cả lực lượng đều đổ đầy vào nơi tiếp xúc của hai con dao, ma sát nhau ken két chấn động.
Một đường dao Bạch Diện Sinh dùng hết toàn lực tấn công lại bị dao cắt thịt của Lão yêu chặn lại, gã cảm thấy tức giận, cảm thấy thống khổ.
Đối với một Lão yêu hằng năm nghiên cứu đòn tấn công của dao, khe hở giữa các thớ thịt chính là không gian mà dao cắt thịt cắt ra. Khe hở này, không gian này, giống như cơ hội chợt lóe qua trong trận chiến, vì vậy, dao cắt thịt của Lão yêu vòng qua dao bầu, đâm vào người Bạch Diện Sinh.
Ánh dao lóe lên, máu tươi vung ra.
Dao bầu của Bạch Diện Sinh đâm vào da thịt Lão yêu, dao cắt thịt của Lão yêu đâm vào trái tim Bạch Diện Sinh, một dao đâm thẳng vào.
Bạch Diện Sinh cảm giác được cơn đau truyền khắp cơ thể, bỏ dao bầu ra, ra sức nhảy về phía sau, tay bịt chặt miệng vết thương ở ngực. Trong mắt toát ra vẻ không tin nhìn Lão yêu ra một đòn gần như tương tàn, Lão yêu này quá mức hung hãn rồi.
Lão yêu cầm chặt dao cắt thịt dính máu, nhìn Bạch Diện Sinh không ngã xuống, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Sở Thiên quét nhìn Bạch Diện Sinh vài lần, thản nhiên nói:
- Trên thế giới này, có một số người trái tim ở bên phải.
Lão yêu gật gật đầu, mang theo vài phần tiếc nuối, sớm biết như vậy nên đâm vào ngực phải Bạch Diện Sinh. Tuy như vậy đồng nghĩa với việc dao bầu của Bạch Diện Sinh sẽ đâm vào ngực mình mà không phải là bả vai, nhưng ít nhất có thể giết chết Bạch Diện Sinh.
Quảng trường lại trở nên yên tĩnh.
- Giết!
Lần này người hô giết là Bạch Diện Sinh, gã bị trọng thương nhưng cũng làm Lão yêu bị thương nặng, bang chúng bên người hẳn là có thể đối phó Lão yêu.
Quảng trường Hồng Tinh lại một lần nữa trở nên sôi trào.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên.
Lão yêu hoàn toàn không để ý đến máu chảy nơi bả vai, dao cắt thịt trong tay vẫn như trước hung hãn chém giết về phía trước. Những nơi dao cắt thịt đi qua, đều có bang chúng hội Hắc Long ngã xuống. Nhưng không ai phát hiện ra, tốc độ tấn công của Lão yêu đã trở nên thong thả hơn.
Sở Thiên cầm hai con dao bầu, sau khi chém ngã mấy bang chúng hội Hắc Long thì phát hiện ngã tư đường xuất hiện không ít người cầm dao bầu, súng lục đằng đằng sát khí chạy về hướng quảng trường. Sở Thiên cười khổ không còn cách nào, xem quần áo của họ thì cũng biết là cứu viện hội Hắc Long đến rồi. Như vậy cũng đoán được, biệt thự Hoa Đô và Hoa Đô Tower vẫn không thoát được vận mệnh bị phá hủy.
Sở Thiên biết không thể ham chiếm, hai con dao bầu trong tay bay vụt ra, giúp Lão yêu đánh chết vài người phía trước, lập tức rút ra chiến đao Hồng Minh, hăng hái chém ngã mấy tên bang chúng xông lên, kéo Lâm Đại Pháo đang giết hăng say bên cạnh, gào vào tai Lâm Đại Pháo:
- Chạy mau, chạy mau, viện binh của hội Hắc Long đã đến, chỉ cần chém giết đến thông đạo, chúng ta sẽ an toàn.
Con mắt màu đỏ của Lâm Đại Pháo nhìn bang chúng hội Hắc Long đông như rừng cây, thậm chí còn có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kiều Ngũ. Lại nhìn hơn sáu mươi bang chúng còn lại đang chiến đấu hăng hái, không thể kiềm chế được lửa giận nữa, oán hận mắng:
- Con bà nó Kiều Ngũ, một ngày nào đó, ông đây nhất định sẽ báo nỗi bực phải chịu đựng đêm nay.
Sau khi Lâm Đại Pháo nói xong, liền theo Sở Thiên và Lão yêu chém giết đến thông đạo, miệng cũng không quên
"cổ vũ" những bang chúng còn đang hăng hái chiến đấu:
- Các nam nhi Hổ Bang, sĩ khả sát bất khả nhục, chúng ta hôm nay chiến đấu đến cùng, chiến đấu đến người cuối cùng.
Bang chúng Hổ Bang đang chém giết nghe Lâm Đại Pháo hô hào, tâm huyết trong lòng tăng thêm vài phần, dao bầu trong tay cũng sắc bén thêm vài phần, làm chậm lại thế tấn công của bang chúng hội Hắc Long, nhưng không cản được bao lâu. Hơn sáu mươi bang chúng Hổ bang đã bị hơn ba ngàn người hội Hắc Long bao vây chém giết.
Kiều Ngũ di chuyển thiết đảm, đi đến bên cạnh Bạch Diện Sinh, nhìn phần ngực đang đổ máu của gã, hiểu được phần tử hiếu chiến này lại tự mình lên sân khấu nữa rồi. Trong lòng âm thầm lắc đầu, sống trong xã hội đen, giống như Bạch Diện Sinh tự lực ra sức, phỏng chừng không được vài ngày thì không phải bị giết chết thì cũng bị mệt chết.
Kiều Ngũ nghĩ thì nghĩ, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết ân cần hỏi thăm:
- Bị thương nặng hay không? Có muốn đến bệnh viện không?
Bạch Diện Sinh cố chấp lắc đầu, thở nói:
- Bên cạnh Lâm Đại Pháo có một người tương đối cường hãn, giết hơn một trăm anh em của chúng ta. Tôi bị lão ta chém giết một trận, tuy bị đâm thương, nhưng lão cũng bị tôi chém thương bả vai, anh giúp tôi bắt sống lại đây, tôi muốn chém sống lão.
Kiều Ngũ nghe xong lời Bạch Diện Sinh, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lại có người có thể giết hơn một trăm người hội Hắc Long, còn đâm bị thương Bạch Diện Sinh. Người như thế trăm triệu không thể để lại, nhất định phải giết, nếu không hậu hoạ khôn cùng. Ai biết sau khi thương thế lão talành lại có hay không đến ám sát chứ.
Kiều Ngũ gật gật đầu, trầm giọng quát:
- Các anh em, chém chết đám người Lâm Đại Pháo cho tao.
Bang chúng hội Hắc Long giống như thủy triều mạnh mẽ tràn lên, Sở Thiên cảm nhận trong chớp mắt bỗng cảm thấy áp lực tăng lên, nhịn không được hô lên:
- Lâm bang chủ, mọi người nhanh lên mở ra con đường máu, lùi đến thông đạo, đối thủ quá đông.
Vì đám người cắn chặt đám người Sở Thiên là người của Bạch Diện Sinh dẫn đến, những bang chúng Kiều Ngũ dẫn đến còn chưa nhào lên, nếu không vài người đám Sở Thiên đã sớm không có cơ hội chém giết, sớm đã bị bang chúng hội Hắc Long bắn chết.
Lão yêu rốt cuộc giết đến thông đạo, Sở Thiên quơ chiến đao Hồng Minh, sau khi chém chết bảy tám bang chúng hội Hắc Long cũng lùi đến thông đạo. Lâm Đại Pháo thấy phía trước không có kẻ thù, nhanh chân bỏ chạy. Sau khi chạy hơn mười mét, Lâm Đại Pháo quay lại nhìn tình hình, thấy Sở Thiên cầm chiến đao cản phía sau, giống như một chiến thần
"một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể đi qua".
Lão yêu nhìn thấy Sở Thiên bị cản khó thoát thân, cầm dao chuẩn bị quay ngược lại giúp Sở Thiên, lại bị Lâm Đại Pháo giữ chặt lại. Lâm Đại Pháo tất nhiên là biết ý đồ của Lão yêu, trầm giọng nói:
- Đi, chúng ta chạy mau, Sở Thiên tự nhiên có cách thoát thân.
Lão yêu chần chừ một lúc, cắn răng theo Lâm Đại Pháo chạy về phía trước.
Vô tình vô nghĩa của Lâm Đại Pháo, Sở Thiên hình như đã sớm biết, cho nên không hề bất ngờ. Bây giờ hắn cũng có thể dễ dàng thoát thân, nhưng vẫn cảm thấy nên tranh thủ thêm chút thời gian cho hai người Lâm Đại Pháo chạy trốn, tránh cho chạy không được bao lâu lại bị đám người Bạch Diện Sinh đuổi đến, lãng phí khổ tâm mình bỏ ra quá.
Sở Thiên đối mặt với bang chúng hội Hắc Long không đếm xuể, trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười tươi, hoành đao đứng chặn trước thông đạo ba mét, ánh mắt thản nhiên quét ngang mấy chục con dao bầu đang tới gần. Lưỡi đao chớp lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, khiến cho bầu không khí đêm nay càng thêm lạnh giá.
Năm sáu bang chúng hội Hắc Long liều mạng xông lên, Sở Thiên thở dài một hơi, bước lên một bước nhỏ, cổ tay run run, chiến đao Hồng Minh trong tay phải nhẹ nhàng quơ ra trước một chút, chỉ nghe một tiếng
"ông" vang lên, ánh sáng hoàng kim lóe lên vọt tới bang chúng hội Hắc Long trước mặt.
Vài tiếng kêu
"A, a, a" thảm thiết vang lên, lúc bang chúng hội Hắc Long nhìn được rõ ràng thì Sở Thiên vẫn như cũ đứng trước cửa thông đạo, vẻ mặt bình tĩnh thong thả, giống như không di chuyển nửa bước, nhưng trên mặt đất lại có năm sáu người anh em bị trọng thương, ai cũng bỏ dao bầu xuống, hai tay ôm bụng gào thét. Một đao của Sở Thiên chém mở bụng của bọn họ.
Sức mạnh của Sở Thiên làm cho bang chúng hội Hắc Long như thủy triều dừng lại thế tấn công. Một số người nâng người bị thương trên mặt đất lên, một số người nhảy lên, một lần nữa giằng co với Sở Thiên. Kiều Ngũ nhìn mọi người không bước về phía trước, đi đến trước, thấy Sở Thiên hoành đao đứng, Lâm Đại Pháo đã sớm không thấy bóng dáng. Quay đầu nói với người bên cạnh:
- Tung người ra, bảo bọn họ chú ý hành tung của Lâm Đại Pháo.
Một vài bang chúng hội Hắc Long vội lĩnh mệnh lùi lại.
Thiết đảm trên tay Kiều Ngũ đã sớm được lau sạch sẽ, giống như không hề dính qua máu Trần Cát Mộng vậy. Kiều Ngũ nhìn quét Sở Thiên vài lần, lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói:
- Thiếu soái?
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh trả lời:
- Đúng vậy!
- Sao Thiếu soái lại đi cùng với Lâm Đại Pháo vậy?
Kiều Ngũ bây giờ không muốn giết Sở Thiên vội, cũng không nóng lòng đuổi theo Lâm Đại Pháo:
- Sao lại thay Lâm Đại Pháo đứng đây chặn cửa chịu chết vậy? Thiếu soái cũng biết, Lâm Đại Pháo đã sớm bỏ lại Thiếu soái chạy trốn rồi mà.
Sở Thiên sờ sờ mũi, mũi đao chỉ xuống đất, nhỏ máu tươi, cười nói:
- Tôi vốn đang cùng Lâm Đại Pháo ngắm trăng, lại bị các ngươi quấy rầy nhã hứng, làm cho tôi chật vật lắm mới chạy đến đây. Còn về phần Lâm Đại Pháo bỏ tôi chạy một mình, tôi tất nhiên là biết, vì sao còn đứng chặn ở đây, là vì Lâm Đại Pháo còn dùng được!
Ánh mắt Kiều Ngũ lóe lên hứng thú dày đặc, nhìn Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái thật sự rất thông minh, cũng rất thành thực. Nhưng đầu năm nay, người chết nhanh nhất cũng chính là hai loại người này. Thiếu soái nghĩ chỉ với một cây đao, một người có thể ngăn cản mấy ngàn anh em của tôi được sao?
Đó là một câu hỏi không cần trả lời, bất kỳ người nào cũng có thể thành thực thừa nhận, chỉ với một cây đao không thể ngăn lại được ngàn người.
Nhưng khiến Kiều Ngũ bất ngờ chính là, khóe miệng Sở Thiên kéo lên một nụ cười tươi, con mắt sạch sẽ tự tin, nói:
- Có thể!
Vẻ mặt Kiều Ngũ trở nên thâm sâu không lường được, không biết là khinh thường hay là khen ngợi, giơ tay phải lên, thản nhiên nói:
- Lấy đao đến, ta đưa Thiếu soái một đoạn đường!
Kiều Ngũ đã mười năm không đụng vào đao rồi, nhưng cũng không thể nói gã hoang phế mười năm. Có một số người, cái gì cũng có thể quên, nhưng bản lĩnh liên quan đến sống chết sẽ không bao giờ quên đi. Cho dù là qua mười năm, hai mươi năm, vẫn như trước mạnh mẽ uy nghiêm.
Tay phải của Kiều Ngũ rất nhanh nắm lấy dao bầu, hai thiết đảm giao cho người bên cạnh, lướt qua mọi người, đứng chặn ngang trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên biết rõ, người như Kiều Ngũ nếu không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay thì sẽ như sấm chớp vạn trượng.
Gió đêm thổi qua, cái lạnh nhè nhẹ dính lên người.
Vẻ mặt Kiều Ngũ trở nên nghiêm túc, xoát một tiếng, một đường dao bổ tới. Ra tay như phượng, ánh dao lóe sáng, trái gọt phải chém, trên đường tấn công lại biến ảo ra hai đường dao, nhắm vào vai trái cổ phải của Sở Thiên. Tính tình của gã bạo lực dữ dội, đao pháp dùng cũng nóng nảy như sấm chớp, bang chúng xung quanh lần đầu tiên nhìn thấy mặt mạnh mẽ của Kiều Ngũ, đều ngạc nhiên sợ hãi kêu lên, vẻ mặt phấn chấn. Đao khí khiến cho hàng người đầu tiên lùi về sau, nhưng những người đứng sau đẩy bọn họ đi lên lại.
Sở Thiên không hề lựa chọn né tránh, ngược lại còn tiến lên hai bước, chiến đao trên tay liên tục chém ra ba đường đao. Thoạt nhìn như chém lung tung lộn xộn, nhưng lại có thể đúng lúc ngăn cản đòn tấn công của Kiều Ngũ, khiến Kiều Ngũ không thể ra đòn tấn công tiếp theo.
Trong mắt Kiều Ngũ có hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu khen thưởng, tuổi còn trẻ mà đã có thân thủ như thế này rồi, trách không được Soái quân dám ở Kinh thành chiêu binh mãi mã. Đáng tiếc, Sở Thiên chọn không đúng nơi rồi. Không nên chọn địa bàn của hội Hắc Long, ai chọn đều phải chết, Hổ Bang như thế, Sở Thiên cũng không là ngoại lệ.
Kiều Ngũ nở nụ cười, dùng hết sức mạnh, nhún người nhảy về phía trước, nhắm ngay đầu Sở Thiên bổ xuống hai đường dao sắc bén hung hãn. Dao bầu chưa đến, vùng khí trên dao đã khiến cho tóc Sở Thiên rung lên. Sở Thiên cảm giác rất rõ da thịt trên mặt đau đau. Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chiến đao trong tay tiếp đón Kiều Ngũ.
Hai dao này, không có kỹ xảo hoa lệ gì cả, đơn thuần chỉ là quyết đấu sức mạnh thôi.
Sau vài tiếng
"đang, đang", Kiều Ngũ lùi về sau hai bước, khóe miệng có máu chảy ra, xem ra là bị nội thương rồi. Sở Thiên vẫn đứng tại chỗ không hề tổn thương chút nào, ánh mắt vẫn bình tĩnh như mặt nước, thậm chí hô hấp cũng rất bình phẳng.
Ánh mắt Kiều Ngũ như mắt cá chết, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm phía trước. Ánh trăng và ánh đèn đan xen vào nhau chiếu lên khuôn mặt như đồng đen của gã, ánh sáng và bóng tối tôn nhau lên. Khuôn mặt bình thường không có cảm xúc gì, nhưng bây giờ lại vặn vẹo vì đau đớn, ba dao chém qua, không thể ngăn cản một dao nào, đây là nỗi nhục nhã vô cùng.
Kiều Ngũ tối tăm mặt mũi, tay phải nhẹ nhàng phất lên, bang chúng hội Hắc Long giống như thủy triều cuốn về phía Sở Thiên.
Sở Thiên mặt không đổi sắc chém chết mười mấy người xông lên, uy hiếp những người còn lại dừng tấn công lại, đồng thời lùi chậm về lối đường hầm. Sau đó lập tức xoay người bỏ chạy, đằng sau không có cửa khiến cho bang chúng Hắc Long giống như thấy được hy vọng, mọi người chen chúc đuổi theo Sở Thiên.
Tay trái Sở Thiên nhẹ nhàng vung lên, đột nhiên vang lên tiếng tên bắn ra, hơn mười mũi tên như mưa bắn nhanh tới, trong chớp mắt đã bắn ngã mấy chục người hội Hắc Long xông lên trước. Sự chính xác và sức mạnh của mũi tên khiến bang chúng hội Hắc Long sợ hãi lùi về sau vài bước, nhưng lập tức lại bị người đứng sau đẩy lên. Cả con đường hầm bắt đầu trở nên lộn xộn.
Kiều Ngũ tập trung tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy hai bên sườn thông đạo, có mười người vạm vỡ mặc quần áo giống như quân cờ ở trong vùng lúc sáng lúc tối, trong đó có hai người mặc quần áo màu trắng, còn lại thì màu đen, trong tay đều cầm nỏ tự động. May mà họ chỉ bắn xong một lần thì ngừng lại, không thấy mũi tên thứ hai xuất hiện nữa, ai cũng im lặng nhìn những bang chúng hội Hắc Long trong thông đạo.
Kiều Ngũ thấy Sở Thiên rời đi, biết Sở Thiên hôm nay sớm đã có sắp xếp, trách không được không hề lo lắng. Giờ suy nghĩ lại, cảm thấy bây giờ nếu để tay súng ẩn miễn cưỡng tiến vào thông đạo không phải là không thể, nhưng phải trả giá thảm trọng, lại còn không chắc chắn sẽ giết được Sở Thiên. Huống chi mục đích tiêu diệt Hổ Bang đã hoàn thành, suy nghĩ thật cẩn thận, Kiều Ngũ hét lớn một tiếng:
- Toàn bộ rút lui!
Người của hội Hắc Long từ từ lùi lại về sau, mấy chục người đứng hai bên sườn thông đạo cũng từ từ lùi lại về sau.
Vương Đại Phát thở dài một tiếng, có chút không hết nghiện nói:
- Từ biệt thự Hoa Đô di chuyển đến đây, chỉ để lại mấy chục mũi tên, thật sự không cam lòng. Thực hận không bắn hết mấy trăm mũi tên đó, có thể giết chết thêm được mấy trăm tên hội Hắc Long!
Thường ca vỗ vỗ vai Vương Đại Phát, nói:
- Nếu thật sự đánh nhau, chúng ta không chắc chắn sẽ thắng được, không thấy trong tay người ta có không ít súng sao? Mọi người bắn lẫn nhau, chúng ta sẽ không thể chạy thoát được, vẫn là Thiếu soái nói đúng, uy hiếp là phương pháp tốt nhất.
Vương Đại Phát suy nghĩ một lúc, gật gật đầu, Thường ca nói có lý.
Hơn mười phút sau, Sở Thiên đã lười biếng đi vào một quán bar góc phố, cho dù là biệt thự Hoa Đô hay quảng trường Hồng Tinh máu chảy thành sông, hắn đều chuẩn bị quên hết. Đêm trăng tròn, cảnh tượng máu me vẫn không hấp dẫn con người ta bằng cảnh tượng hoa tiền nguyệt hạ.
Sở Thiên cầm ly bia hắc ti, uống mấy ngụm, bổ sung lại nước sau khi mất nước, tâm trạng trở nên sung sướng hơn. Lại quay nhìn thiếu nam thiếu nữ hôn nhau đắm đuối xung quanh, dưới ánh đèn hôn ám, mùi hương kích thích của cồn, luôn có thể khiến lòng người buông thả.
Một mùi hương nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, Sở Thiên cẩn thận ngửi, có chút quen thuộc, đang muốn quay đầu lại nhìn xung quanh thì một cô gái có dáng người cực kỳ quyến rũ đã đứng trước mặt hắn. Một bàn tay ngọc ngà đặt trên vai Sở Thiên, đẩy Sở Thiên vào vách tường.
Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn hắn, môi kề môi, mắt kề mắt, giống như bất kỳ cô gái nào nhìn chăm chú chàng hoàng tử trong mộng của mình vậy, vui sướng lại yêu quý. Cô gái nhìn miệng có chứa hơi bia của Sở Thiên, nhịn không được muốn đến gần, muốn hôn Sở Thiên.
Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt say đắm lòng người, dáng người quyến rũ, cái mông tròn chắc đều cho Sở Thiên biết rất rõ, cô gái trước mặt này là một báu vật mê người. Nhưng hắn vẫn vươn tay ra, ngăn chặn động tác của cô gái, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ không biết phải làm như thế nào. Nếu thật sự bị cô gái trước mặt này thực hiện được ý đồ của cô, những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Sở Thiên khe khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Không được!
Vì cô không phải người nào khác, cô chính là thiên kim của Hà gia, Hà Ngạo Vi.
Trên mặt Hà Ngạo Vi hiện lên vẻ thất vọng, nhưng chưa từ bỏ ý định kích thích Sở Thiên:
- Anh không thể hay không được vậy?
Sở Thiên cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Hà Ngạo Vi đặt trên vai mình, cười khổ nói:
- Sao em lại ở đây?
- Em hình như không có lý do gì để không ở Kinh thành!
Hà Ngạo Vi cho một lý do không phải lý do.
Sở Thiên gật gật đầu, Hà Đại Đảm đã là nhân vật cực kỳ quan trọng ở Kinh thành rồi, Hà gia không đến Kinh thành thì đi đâu nữa chứ?
Hà Ngạo Vi cướp lấy chai bia hắc ti trong tay Sở Thiên, khôi phục tính điêu ngoa của thiên kim tiểu thư:
- Tối nay anh đến quán bar chẳng lẽ là mua vui? Em thấy, anh không cần tìm những cô gái khác, anh thấy em như thế nào? Có thể cùng anh uống một đêm? Cùng chung đêm đẹp?
Mồ hôi lạnh trên mặt Sở Thiên chảy ròng ròng, nếu đổi thành cô gái khác với dung mạo xinh đẹp như thế này, có lẽ Sở Thiên sẽ không hề do dự đồng ý, nhưng người trước mặt lại là Hà Ngạo Vi.
- Đến đây!
Hà Ngạo Vi lôi kéo Sở Thiên vào quán bar nhỏ.
Dưới ánh đèn mê li của quán bar, Hà Ngạo Vi giơ bia lúa mạch đen lên, mỉm cười nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, cạn ly vì cuộc gặp mặt quỷ dị ở Kinh thành của chúng ta nào!
Sở Thiên cười khổ, thật đúng là một cuộc gặp mặt quỷ dị mà. Sớm biết sẽ gặp Hà Ngạo Vi, hắn tình nguyện nhìn biệt thự Hoa Đô hay quảng trường Hồng Tinh máu chảy thành sông. Nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể giơ chai bia lên, bất đắc dĩ nói:
- Cạn!
Hà Ngạo Vi mở chai bia thứ hai, Sở Thiên cho dù nói gì cũng không chịu uống. Hà Ngạo Vi cười khẽ vài cái, tự mình uống bia, sau một lúc mới mở miệng nói:
- Thiếu soái có phải sợ uống say sẽ lên giường với em không?
Sở Thiên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, rất thành thực thừa nhận:
- Đúng! Cho nên anh không thể uống say, cho dù là em say, anh cũng vẫn có thể kiềm chế được.
- Có phải vì Ngạo Vi không đủ đẹp?
Hà Ngạo Vi chen hai chân vào giữa hai chân Sở Thiên, trêu đùa nói:
- Hay là Thiếu soái thật sự không được?
Đây đã là ám chỉ và khiêu khích rõ như ban ngày, bất kỳ đàn ông nào nghe xong những lời này đều sẽ không kiềm chế được hứng phấn, đều cố gắng chứng minh sự mạnh mẽ của mình, nhưng Sở Thiên ngược lại rất bình tĩnh, thản nhiên lặp lại câu trả lời:
- Không được!
Hà Ngạo Vi không phải là người ngu ngốc, cô tự nhiên hiểu ý Sở Thiên. Sở Thiên không phải không được, không phải không thích, mà là không thể. Vì cô là thiên kim của Hà gia, nếu Hà Đại Đảm biết Sở Thiên và Hà Ngạo Vi lên giường cùng nhau, khó đảm bảo ông sẽ không giết Sở Thiên. Cho dù là không giết Sở Thiên, Hà Đại Đảm cũng sẽ ép buộc Sở Thiên cưới Hà Ngạo Vi, đây là chuyện Sở Thiên cho dù như thế nào cũng không thể làm được.
Hà Ngạo Vi thở dài một tiếng, bỗng nhiên biến đổi sắc mặt nói:
- Em hiểu, Ngạo Vi có một thỉnh cầu, ngày mốt là sinh nhật Ngạo Vi, hy vọng Thiếu soái có thể đến chúc mừng, không biết yêu cầu này Thiếu soái có đồng ý hay không?
Sở Thiên suy nghĩ một lúc, biết mình không có lý do từ chối, vì thế cười nói:
- Đương nhiên là được, ở đâu?
- Hoa mai sơn trang!
Hà Ngạo Vi lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn mê người, dịu dàng nói:
- Nhà mới của Hà gia, em nghĩ, cha và anh trai nhất định sẽ rất vui khi thấy anh đến. Anh biết đấy, bọn em ở Kinh thành lâu như vậy, anh chưa từng đến thăm một lần.
Sở Thiên có chút áy náy gật gật đầu, giơ chai bia lên, thản nhiên nói:
- Ngày mốt anh cam đoan sẽ đến!
Hà Ngạo Vi giống như cười khẽ, đôi môi hồng nhuận chạm vào miệng chai bia, cổ họng ùng ục uống hết mấy ngụm bia.
Chầu rượu này không uống đến hừng đông, thậm chí chỉ dừng lại khi uống hết bình thứ ba. Hà Ngạo Vi đứng dậy, vứt một chùm chìa khóa xe cho Sở Thiên, vỗ vỗ tay nói:
- Trăng tròn gió lớn, Thiếu soái có muốn đưa Ngạo Vi về nhà không?
Sở Thiên cầm chìa khóa, thở dài nói:
- Anh còn lựa chọn nào khác nữa sao?
Hà Ngạo Vi cười vui vẻ nhảy đến, không quan tâm xung quanh ôm lấy Sở Thiên. Sở Thiên vốn muốn đẩy ra, nhưng đành thở dài, tay trái ôm eo Hà Ngạo Vi, đi đến bãi đỗ xe.
Hai người Sở Thiên vừa đến bãi đổ xe thì đã không tự chủ cười khổ, lại gặp phải người hội Hắc Long tìm kiếm Lâm Đại Pháo. Hai mươi mấy người chia nhau tìm các ngóc ngách ở bãi đỗ xe, ai cũng đằng đằng sát khí. Tuy không ai cầm dao bầu sáng chói trong tay, nhưng Sở Thiên biết, trong ngực họ đều có dao ngắn hoặc là súng lục.
May mà hai mươi mấy người của hội Hắc Long này không biết Sở Thiên. Nhìn Sở Thiên và Hà Ngạo Vi mấy lần, suy đoán tuổi của Lâm Đại Pháo không trẻ như vậy, cũng không ngăn cản để hai người Sở Thiên đi ngang qua người họ.
- Ưm!
Hà Ngạo Vi không biết vì sao rên lên một tiếng.
Lông mày Sở Thiên nhẹ nhàng nhíu lại, lộ ra một nụ cười khổ, cô gái nhỏ này quả nhiên luôn tìm phiền phức cho mình.
Hà Ngạo Vi không kiềm chế được lộ ra một nụ cười gian trá. Tuy cô chưa biết sự đời, nhưng cô biết, tiếng rên rỉ là vũ khí trời sinh của phụ nữ. Cô biết đàn ông thích nghe tiếng rên rỉ của phụ nữ, càng đáng thương càng khiến người ta có hứng thú, cũng chỉ có tiếng rên rỉ mới đủ để gợi lên dục vọng của đàn ông.
Quả nhiên, hai mươi mấy người hội Hắc Long dừng lại, dùng ánh mắt đàn ông nhìn dáng người từ trên xuống dưới của Hà Ngạo Vi, trong miệng đều là nước miếng tham lam, trong lòng đều dâng lên ý tưởng không cần nói cũng rõ.
Một tên gầy teo trong hội Hắc Long thấp giọng nói:
- Đêm nay đã đủ rối loạn, Hổ Bang và chúng ta đã chết không ít người.
Lại một tên trong bang hùa theo nói:
- Cảnh sát ngay cả người chết cũng không lo nổi, còn hơi đâu lo vụ này chứ?
Một tên bang chúng dáng người hơi béo cũng tiến đến, nụ cười vô cùng hứng phấn, nói:
- Chủ yếu hơn chính là sau đêm nay, kinh thành là địa bàn của hội Hắc Long chúng ta, chúng ta có phải hay không nên ăn mừng một chút?
Hai mươi mấy người cùng gật gật đầu, đồng thời rống với hai người Sở Thiên:
- Các ngươi đứng lại!
Sở Thiên sắp đến gần xe thể thao của Hà Ngạo Vi dường như hoàn toàn không có ý đứng lại, ngược lại còn bước nhanh hơn, mở xe thể thao màu đỏ ra, đem
"đầu sỏ phiền phức" Hà Ngạo Vi nhét vào trong xe, đóng sập cửa xe lại.