Đô Thị Thiếu Soái

Chương 315: Lộc tử thùy thủ*





*Lộc tử thùy thủ: Chưa biết ai thắng ai thua

Mấy chục chiếc xe minibus rít gào xuyên qua ngã tư Hồng Tinh, đang muốn băng qua quảng trường Hồng Tinh chạy về phía trước. Nhưng khi đi ngang qua quảng trường, hai chiếc xe tải đột nhiên chạy ra, đụng thẳng vào những chiếc minibus ở trước và sau, khiến cho ngã tư đường chật cứng không thể di chuyển được, mấy chục chiếc minibus lập tức bị vây chặt trong ngã tư đường hẹp nhỏ, không thể nhúc nhích.

Lâm Đại Pháo ở trong giang hồ tung hoành đã lâu tự nhiên biết mình đã xông vào bẫy mai phục của người ta. Nhưng bây giờ mình không thể bối rối, bằng không sẽ khiến hơn hai trăm anh em biến thành cát bụi. Lâm Đại Pháo mở cửa xe, rống lên:

- Nhanh chóng dọn hai chiếc xe tải phía trước ra.

Mấy chục anh em Hổ Bang chạy lên, muốn di chuyển hai chiếc xe tải ra, lại phát hiện chìa khóa đã được rút ra, tay lái cũng bị người ta phá hủy. Căn bản là không thể lái hai chiếc xe tải ra, vì thế lo lắng chạy đến báo cho Lâm Đại Pháo biết.

- Đẩy xe tải ra cho ta.

Sắc mặt Lâm Đại Pháo hơi trầm xuống, bình tĩnh nói:

- Tóm lại là mở một con đường ra cho ta.

Sở Thiên vỗ vỗ Lâm Đại Pháo còn đang đắm chìm trong cơn tức giận, thản nhiên nói:

- Lâm bang chủ, hội Hắc Long nhất định có đề phòng, tự nhiên sẽ không để Hổ Bang từ chỗ này xông ra ngoài. Lập tức cho mấy chục tay súng dựa quanh minibus bảo vệ để đối phó với mưa gió sắp đến đi.

Lâm Đại Pháo vỗ đầu, tỉnh lại, trong tay mình còn có mấy chục khẩu súng, ít nhất có thể ngăn lại đợt tấn công luân phiên của đối phương, vì vậy hô lên:

- Những người có súng, cảnh giác xung quanh, nếu có người liều mạng xông lại đây, lập tức bắn chết.

Hơn mười tay súng của Hổ Bang lập tức tản ra thành vòng tròn, dựa lên thân xe minibus cảnh giác xung quanh.

Lúc mười mấy anh em Hổ Bang đang di chuyển xe tải tìm đường ra thì, ở quảng trường Hồng Tinh bỗng xuất hiện mấy trăm người. Hai bên ngã tư đường cũng xuất hiện mấy trăm người, theo hình cánh quạt bao vây đám người Lâm Đại Pháo lại, từ từ khép vòng vây lại.

- Nổ súng!

Lâm Đại Pháo trầm giọng quát.

Mấy chục khẩu súng của Hổ bang bắn đạn ra, những người hội Hắc Long đi đầu bị súng bắn ngã xuống mặt đất. Người của hội Hắc Long không ngờ Hổ Bang ở tình hình như vậy mà còn có hỏa lực mạnh cỡ này, bị tấn công không kịp trở tay, sau khi bỏ lại mấy chục thi thể, từ từ lùi về sau, bắt đầu trở nên rối loạn.

Người cầm đầu đám người ở quảng trường Hồng Tinh chính là Bạch Diện Sinh. Một kẻ luôn luôn thích xông pha chiến đấu như gã cũng sém chút nữa bị đạn bắn trúng, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, oán hận mắng chửi:

- Con bà nó, Lâm Đại Pháo, mày không dám ra đánh một trận huyết chiến với ông đây sao? Chơi mấy trò con nít này mà không cảm thấy xấu hổ sao?

Lâm Đại Pháo nhìn tay súng lần lượt bắn ngã mấy chục người hội Hắc Long, tâm trạng trở nên sung sướng hơn. Nghe lời mắng chửi của Bạch Diện Sinh, cười không đồng ý:

- Trò con nít? Có bản lĩnh mày đứng lên đi.

Bạch Diện Sinh không phải kẻ ngốc, tự nhiên là không dám đứng dậy, chỉ có thể oán hận gào thét:

- Người có súng bắn chiếc minibus chính giữa cho tao.

Súng lục của hội Hắc Long trên cơ bản đều dùng cho trận đối phó với Hoa Đô Tower và biệt thự Hoa Đô rồi. Những người hội Hắc Long phục kích ở đây căn bản không có mấy cây, nghe được câu gào thét của Bạch Diện Sinh, nhìn nhau mấy lần, lập tức thất vọng lắc đầu.

Người hội Hắc Long có súng lấy súng lục ra bắn hai phát vào xe minibus, còn chưa bắn nổ xe thì đã bị mấy chục cây súng của Hổ bang bắn ngược lại, khiến họ bắn mà không dám ngẩng đầu, lại càng không nói đến việc bắn trả.

Bạch Diện Sinh sắc mặt âm trầm, chiến thuật này thật là nghẹn họng mà, gọi cho Kiều Ngũ, hô:

- Kiều đại ca, hỏa lực của Lâm Đại Pháo quá mạnh, bắn chết không ít anh em của chúng ta, chúng ta căn bản nâng đầu lên không nổi a.

Kiều Ngũ hình như có chút kinh ngạc, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Yên tâm, gắng giữ vững, chúng tôi đến ngay đây. Huống chi, đến giây phút mấu chốt sẽ có người giúp chúng ta.

Sở Thiên biết mấy chục cây súng không giữ được bao lâu, vì vậy nói với Lâm Đại Pháo:

- Lâm bang chúng, đạn rất nhanh sẽ bắn hết, hội Hắc Long sau khi công chiếm xong Hoa Đô Tower và biệt thự Hoa Đô sẽ chạy đến đây hỗ trợ, đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.

Lâm Đại Pháo biết Sở Thiên nói rất có lý, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra biện pháp thoát thân, vì vậy lo lắng hỏi:

- Thiếu soái, chúng ta bây giờ phải làm như thế nào đây? Hai trăm tinh nhuệ của Hổ bang cho thiếu soái chỉ huy, Thiếu soái thấy thế nào?

Sở Thiên không hề để những lời nói của Lâm Đại Pháo trong lòng. Người như Lâm Đại Pháo có thể cùng trải qua hoạn nạn, nhưng tuyệt đối không thể cùng mình hưởng phú quý. Một khi hóa hiểm làm lành, anh ta lúc nào cũng có thể cắn ngược mình một miếng, thậm chí là giết chết mình. Lúc ở biệt thự Hoa Đô, họng súng yên lặng chĩa vào mình đã nói lên tất cả.

Tuy nhiên Sở Thiên cũng biết, bây giờ bị hội Hắc Long bao vây, nếu mình không giúp Lâm Đại Pháo, Lâm Đại Pháo có thể sẽ chết ở đây. Nếu như vậy, hội Hắc Long chắc chắn sẽ trở thành đầu long của hắc đạo trong Kinh thành. Đến lúc đó, một hội Hắc Long không có Lâm Đại Pháo làm phiền còn không cùng mấy ngàn anh em đè ép Soái quân, hơn bốn trăm anh em của mình dùng cái gì để chống đối lại chứ?

Xem ra, đêm nay cho dù như thế nào cũng phải giúp đỡ Lâm Đại Pháo rồi. Sở Thiên thở ra một hơi nhẹ nhàng, quả nhiên chỉ có lợi ích là mãi mãi, không có kẻ thù nào là mãi mãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Lâm bang chủ, bảo tất cả các anh em xuống xe, các tay súng làm thành vòng tròn bảo vệ các anh em khác, đến gần quảng trường Hồng Tinh.

Sở Thiên suy nghĩ một lúc lâu, thản nhiên nói:

- Đằng sau quảng trường Hồng Tinh là đại học Thiên Kinh. Đến lúc đó chỉ cần có thể đi vào đại học, chúng ta sẽ an toàn. Không ai dám làm náo động trong sân trường đại học Thiên Kinh, cho dù đó là hội Hắc Long.

Lâm Đại Pháo không kiềm nổi mình dựng ngón tay cái lên, khen thưởng:

- Thiếu soái quả thật trí tuệ hơn người. Được, cứ làm theo đề nghị của Thiếu soái.

Lâm Đại Pháo nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống, hơn hai trăm người này quả nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chỉ một lúc sau đã hoàn thành mệnh lệnh đơn giản của Lâm Đại Pháo. Hai trăm người giống như gió lốc cuốn về hướng quảng trường Hồng Tinh, mặt ai cũng cẩn thận từng chút một, sợ không chút cẩn thận sẽ khiến cục diện bình tĩnh này trở nên hỗn loạn.

Bạch Diện Sinh thấy đám người Lâm Đại Pháo đến gần chỗ mình, mắng một tiếng "con bà nó", nhưng không dám xông lên ngăn cản họ, chỉ có thể dẫn theo mấy trăm người hội Hắc Long lùi về sau. Mấy trăm người ở hai bên ngã tư đường từ từ tụ tập lại, vây quanh đám người Lâm Đại Pháo.

Tốc độ di chuyển của đám người Lâm Đại Pháo rất chậm, mất hơn mười phút mới đến trung tâm quảng trường Hồng Tinh.

Lâm Đại Pháo nhìn con đường sau quảng trường Hồng Tinh, tâm trạng trở nên vui mừng. Chỉ cần đi qua quảng trường Hồng Tinh thì có thể trà trộn vào đại học Thiên Kinh, có thể tìm được một con đường sống, thậm chí có thể thực hiện kế hoạch to lớn tấn công Hắc Long Tower như đã dự định.

"Bí bo, bí bo", tiếng còi cảnh sát phá hủy cục diện yên lặng.

Mọi người theo phản xạ chấn động, cho dù là xã hội đen trâu bò cỡ nào đi nữa mà đang ở lúc làm chuyện xấu, nghe được tiếng còi cảnh sát cũng sẽ khiếp sợ. Bạch Diện Sinh và Lâm Đại Pháo cũng bất ngờ, lập tức trên mặt hai người lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Bạch Diện Sinh nghĩ đến lời dặn dò của Kiều Ngũ: "Yên tâm, đến giây phút mấu chốt, sẽ có người đến giúp chúng ta." Chẳng lẽ đám cảnh sát này là do Kiều Ngũ triệu tập đến giúp đỡ? Kiều Ngũ từ lúc nào lại có năng lực lớn như vậy, ngay cả cảnh sát cũng có thể điều động?

Lâm Đại Pháo lại nghĩ, cảnh sát xuất hiện, trận huyết chiến này coi như đánh không được. Không cần trà trộn vào đại học Thiên Kinh trốn chạy phiền phức nữa, quá lắm thì vào cục cảnh sát uống vài chén trà, sau đó có thể thoải mái rời khỏi.

Trên mặt Sở Thiên gợn sóng không sợ hãi, nhàn nhạt nhìn xe cảnh sát gào thét chạy đến.

Hơn mười chiếc xe cảnh sát ríu rít chạy đến, năm mươi mấy vị cảnh sát cầm súng trong tay tự động xuống xe, tản ra theo hình bán cung, họng súng chĩa vào người trên quảng trường. Người dẫn đầu không ai khác, chính là Cục phó Cổ.

Sở Thiên nhìn thấy Cục phó Cổ, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác không lành.

Cục phó Cổ nhìn cục diện hơn ngàn người giằng co với nhau, lông mày nhẹ nhíu lại, lạnh lùng nói:

- Bảo kẻ cầm đầu các ngươi ra nói chuyện.

Nếu nói Lâm Đại Pháo và Bạch Diện Sinh không biết Cục phó Cổ thì đó chính là lời nói dối. Nếu đổi thành trước đây, Lâm Đại Pháo và Bạch Diện Sinh lười giao tiếp với Cục phó Cổ. Nhưng bây giờ, trong giây phút mẫn cảm này, Lâm Đại Pháo và Bạch Diện Sinh không thể không nhận biết, dẫn theo nụ cười bước ra.

- Cục phó Cổ, đã lâu không gặp rồi.

Lâm Đại Pháo cười ha ha, cung kính nói:

- Không thể ngờ được ở chỗ này có thể thấy Cục phó Cổ, thật sự là vinh hạnh cho Lâm mỗ, nói thật, tôi cảm thấy rất xúc động.

Tận đáy lòng Lâm Đại Pháo cảm ơn đám người Cục phó Cổ đã đến đây.

Bạch Diện Sinh cười gật đầu, miễn miễn cưỡng cưỡng chào hỏi:

- Chào Cục phó Cổ.

- Không thể ngờ được, nửa đêm nửa hôm hai vị còn nhã hứng đến quảng trường Hồng Tinh ngắm trăng.

Giọng điệu lạnh như băng của Cục phó Cổ, trong mắt lóe lên ý cười khó đoán, nói:

- Vốn tôi không nên quan tâm ân oán cá nhân giữa hai vị, dù sao mọi người đều có không gian cá nhân mà.

Sở Thiên đứng phía sau Lão yêu thiếu chút nữa hộc máu, cái này mà cũng kêu là không gian cá nhân sao?

Cục phó Cổ thở một hơi dài, giọng điệu khác đi, nói:

- Nhưng hai vị nửa đêm nổ súng lung tung, không chỉ làm ồn dân chúng, còn tạo thành ảnh hưởng ác liệt nghiêm trọng nữa, cái này thật làm khó tôi, cho nên tôi quyết định.

- Quyết định bắt hết chúng tôi về cục cảnh sát thẩm vấn sao?

Lâm Đại Pháo khẩn cấp trình bày suy nghĩ của mình, nói:

- Lâm Hải Huy luôn luôn ủng hộ cảnh sát nhân dân hợp tác với nhau, cho nên Lâm Hải Huy đồng ý cùng Cục phó Cổ đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.

Bạch Diện Sinh tự nhiên biết đây chẳng khác gì để Lâm Đại Pháo nhặt được một cái mạng chó, sắc mặt không khỏi trở nên âm trầm.

Sở Thiên lại cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, dựng thẳng tai lắng nghe, tay cũng đút vào túi cầm điện thoại.

- Cục cảnh sát quá nhỏ, không chứa được các vị anh hùng hảo hán đây.

Nụ cười của Cục phó Cổ bỗng khiến Lâm Đại Pháo kinh hãi. Cục phó Cổ lại nói:

- Huống chi ân oán cá nhân giữa hai vị nên cho hai vị tự giải quyết, vì vậy, Cổ mỗ quyết định chỉ tịch thu súng ống của mọi người, không can thiệp vào chuyện cá nhân của hai vị, hai vị có thể tiếp tục ngắm trăng.

Bạch Diện Sinh tươi cười như hoa.

Lâm Đại Pháo đã hoàn toàn tức giận, đây chính là muốn mạng của mình. Cục phó Cổ xem ra đã bị hội Hắc Long mua chuộc rồi.

Sở Thiên tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ, nhớ đến Chu Chí Minh bị mình làm cho phải đến cục cảnh sát, lúc Lý Thần Châu muốn kiểm tra xem Chu Chí Minh có phải người hội Hắc Long hay không thì Chu Chí Minh lại dễ dàng được Cục phó Cổ thả ra. Cộng thêm hành động đêm nay, có thể đoán được vị Cục phó Cổ này nhất định là người của hội Hắc Long.

Cục phó Cổ nhẹ nhàng phất tay lên, hơn mười vị cảnh sát tay không lên tịch thu súng ống, mấy chục cảnh sát còn lại đều cầm súng tự động đề phòng.

Bạch Diện Sinh cười quát:

- Có súng thì giao hết cho các chú cảnh sát, người nào giữ lại, giết không tha.

Người của hội Hắc Long rất nhanh chủ động giao ra mấy khẩu súng hư, mấy chục tay súng Hổ Bang nhìn nhau vài lần, lại nhìn vẻ mặt Lâm Đại Pháo, không biết làm như thế nào mới tốt.

Lâm Đại Pháo kìm nén cơn tức giận, biết lúc này nếu xé rách da mặt, hơn hai trăm người ở đây có thể lập tức có được kết cục tử hình tại chỗ, vì thế mở miệng nói:

- Đem súng đưa cho Cục phó Cổ đi, nếu Lâm mỗ ngày mai còn có thể thấy mặt trời, nhất định sẽ nhớ rõ rõ hành động chấp pháp công bằng của Cục phó Cổ.

Không được vài phút, súng ống rất nhanh bị cảnh sát tịch thu sạch sẽ, Cục phó Cổ vừa lòng nhìn Lâm Đại Pháo và Bạch Diện Sinh, thản nhiên nói:

- Cổ mỗ có việc bận phải đi trước đây, hai vị tiếp tục ngắm trăng nhé.

Cục phó Cổ từ đầu đến cuối không hề phát hiện ra Sở Thiên.

Hơn mười chiếc xe cảnh sát gào thét chạy đi, giống như khi chúng gào thét chạy đến, không có gì khác biệt cả. Nhưng tình huống ở quảng trường đã có sự thay đổi.

Người của Hổ Bang không có súng ống trong tay, ở giữa vòng vây của ngàn người hội Hắc Long, có vẻ như vô cùng nhỏ bé.