Đô Thị Thiếu Soái

Chương 311: Người có vấn đề





Hội nghị của các thủ lĩnh chấm dứt còn chưa đến ba phút, Chu Triệu Sâm đã nhận được một tin tức khiến cho đất bằng phải nổi sóng, anh ta không chỉ không tỏ ra tức giận, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nữa, nhưng nụ cười này lại vô cùng quỷ dị.

Thành tựu mấy năm nay khiến Chu Triệu Sâm trở nên tự cao, coi thường tất cả, nhưng đối mặt với chuyện lớn, anh ta vẫn nén được cơn tức, suy nghĩ một lúc lâu. Anh ta đã quyết định sẽ không quan tâm chuyện thu mua Hắc Long Tower nữa, cho dù là ngày mai có lệnh xuống thu mua, anh ta cũng có thời gian một tháng dư dả, một tháng này, có thể làm được rất nhiều chuyện rồi.

Làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi một chuyện nữa.

Chu Triệu Sâm quyết định, dùng thế đánh như sấm như sét xử lý Lâm Đại Pháo trước, sau đó xử lý Sở Thiên, dọn sạch sẽ buồn phiền lo lắng sau này rồi hẵng dùng hết sức đi đối mặt với việc thu mua Hắc Long Tower.

Sau buổi trưa, ánh mắt trời, hồng trà, Sở Thiên, chị Mị.

Sở Thiên đang nghiêng người dựa vào lòng ngực ấm áp thơm tho của chị Mị, nhìn từng tia nắng mặt trời chiếu vào quán bar Mê Tình, trong lòng trở nên rất ấm áp, cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của chị Mị, cười nhàn nhạt nói:

- Chị nói xem, nếu mỗi ngày đều trải qua những ngày bình yên, say mê, và nhìn thấy ánh mặt trời trải đầy trên mặt đất thì tốt biết mấy nhỉ.

Chị Mị cười dịu dàng, tay trái nhéo lấy cái mũi của Sở Thiên, dịu dàng nói:

- Em không phải là không thể, mà là không thể không như vậy.

Sở Thiên dịch dịch cơ thể, tìm tư thế nằm thoải mái hơn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt say lòng người của chị Mị, không nén được tiếng thở dài:

- Năm tháng chẳng những không đem đến cho chị tang thương, mà còn làm tăng thêm chút hương vị phụ nữ nữa, đàn ông trên đời này, người có thể nắm tay đi suốt đời với chị, chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời.

Chị Mị không nói gì cả, giống như đang cười, thở dài, từ đằng sau Sở Thiên rút đôi chân ngọc ngà mặc đi tất ra, đút vào đôi giày bên cạnh sô pha, đứng dậy, giãn lỏng mười ngón tay, nói:

- Em trai, mấy khi em có một buổi chiều rảnh rỗi, chị hâm nóng một bình rượu cho em, đàn một bài cho em nghe.

Trong mắt Sở Thiên cất chứa ý cười, lấy gối nằm trên sô pha, gối đầu lên, chờ uống ly rượu tinh khiết và thơm ngon, nghe những khúc ca say động lòng người.

Chị Mị cầm lấy áo choàng màu trắng, đi đến quầy bar, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ xinh đẹp trang nhã, khiến cho Sở Thiên không thể không than nhẹ cho người con gái như vậy, có duyên sẽ quen nhau, chị Mị khi nào thì mới có thể nở một nụ cười thật sự thoải mái đây?

Mười lăm phút sau, trước mặt Sở Thiên đã có một bình Trúc Diệp Thanh đã được hâm nóng lại, hai đĩa thức ăn bày trí khéo léo, chị Mị cũng cầm một cây đàn tranh giản dị đặt trước mặt, Sở Thiên nhìn cây đàn tranh giản dị, thương cảm bỗng dâng lên, hắn nhớ đến ông lão mù, nhớ đến khúc "Ngư chu xướng vãn" bi tráng.

Có một số người, đáng để khắc ghi cả đời, cho dù đó là đối thủ.

- Chị, em muốn nghe khúc "Ngư chu xướng vãn"!

Sở Thiên cầm Trúc Diệp Thanh lên, ánh mắt hơi cô đơn:

- Muốn tưởng nhớ một người đã chết.

Chị Mị nhẹ nhàng gật đầu, những ngón tay xinh đẹp đặt lên đàn, nét u buồn ẩn giấu trong khuôn mặt động lòng người mơ hồ hiện lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Khi nốt nhạc thứ nhất vang lên, ánh mắt Sở Thiên bỗng trở nên dịu dàng bình tĩnh.

Khúc nhạc nói lên lòng người, không hề có giả dối, tiếng đàn tranh của ông lão mù khiến cho tâm trạng con người ta kích động, tràn ngập sát khí cùng cô đơn, tiếng đàn tranh của chị Mị cũng là làn điệu lạnh nhạt u buồn, tuần hoàn uyển chuyển, dụ dỗ người khác đi nắm bắt cái thần của khúc nhạc, ngay lúc sắp chạm vào cái thần, thì cái thần đó bay rộng ra, khi nhẹ khi vang, mặc dù có lúc cực thấp cực yếu, nhưng lại làm người ta cảm nhận được khoảng khắc kỳ diệu của vô thanh thắng hữu thanh. Lại qua một lúc, âm điệu phức tạp vang lên, tiếng đàn giống như mảnh băng văng khắp nơi, cô đơn thương cảm, nối tiếp là lá vàng bay bay, gió thu hiu quạnh, kèm theo tiếng muôn loài chim đập cánh bay đi, mưa phùn rơi xuống, sau đó tuyết trắng lất phất rơi, khiến người ta luôn luôn không thoát được thương cảm!

Khúc đàn kết thúc, không biết khi nào thì khóe mắt của chị Mị đã ướt, khuôn mặt xinh đẹp ngập nước mắt lại càng thêm động lòng người, Sở Thiên không biết khi nào đã đứng phía sau chị Mị, cúi người xuống, ôm lấy cổ chị, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của chị, cắn cắn lỗ tai chị Mị, vô cùng dịu dàng nói:

- Chị à, người thực sự đáng để chị yêu sẽ không bao giờ dễ dàng để cho chị khóc.

Chị Mị gật gật đầu, khuôn mặt chạm nhẹ vào lòng ngực ấm áp hiền hòa của Sở Thiên, tâm trạng ảm đạm dường như sáng lên một chút.

- Chị, đến đây, chúng ta cùng nhau đàn.

Sở Thiên đặt tay lên bàn tay ngọc ngà của chị Mị, nhẹ nhàng gảy dây đàn tranh, miệng khe khẽ ngâm nga:

- Chuyện đời lắm tang thương, ta nguyện ý cùng ngươi từ từ già đi. Chân trời góc biển, ta nguyện ý cùng ngươi nắm tay ngắm trời chiều.

Chị Mị lẳng lặng dựa vào Sở Thiên, bàn tay ngọc ngà di chuyển theo bàn tay Sở Thiên trên đàn tranh, vẻ mặt trở nên hạnh phúc ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn chăm chú ánh mắt thâm thúy của Sở Thiên, dịu dàng nói:

- Nếu có kiếp sau, chị nhất định sẽ gả cho em!

Sở Thiên cúi người xuống, hôn lên trán chị Mị, ấm áp mà chân thành tha thiết.

Hai khúc nhạc qua đi, tâm trạng chị Mị trở nên thoải mái sung sướng hơn, tựa vào người Sở Thiên, cười nhạt nói:

- Em trai, chị uống với em, chờ rượu lạnh mất, sẽ không còn thú vị nữa.

Sở Thiên gật gật đầu, ôm lấy eo chị Mị, di chuyển đến sô pha mềm mại rộng rãi.

Khi Sở Thiên lại lần nữa dựa vào người chị Mị, uống xong hai ngụm Trúc Diệp Thanh, cửa quán bar Mê Tình bị đẩy ra, một người trên mặt mang theo tươi cười bước vào, người này khiến Sở Thiên cảm giác rất kỳ lạ, bởi vì người này chính là Trần Cát Mộng.

Trần Cát Mộng đến đây cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ chính là, Trần Cát Mộng dám quang minh chính đại đến đây.

Trần Cát Mộng bước vào quán bar Mê Tình, lập tức cảm nhận được sát khí lúc ẩn lúc hiện trong quán bar, anh thực sự tin một điều, bề ngoài quán bar này giống như không bố trí phòng vệ gì cả, nhưng bên trong lại vô cùng hung hiểm, có lẽ chỉ cần Sở Thiên ra lệnh một tiếng, bản thân mình chắc chắn chết ngay lập tức.

Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, tay nỏ trong quán bar lập tức lui xuống.

Trần Cát Mộng thấy Sở Thiên, lập tức đi qua, ngồi xuống sô pha đối diện.

Cơ thể Sở Thiên động cũng không động, ngẩng đầu lên, uống một ngụm Trúc Diệp Thanh ấm nóng, sau đó mới nói chuyện:

- Quản lý Trần chắc chắn là theo lệnh Lâm Đại Pháo đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?

Trần Cát Mộng mỉm cười, thằng nhóc Sở Thiên này thật giỏi đoán lòng người ỉ, ở trước mặt hắn đúng là phải cẩn thận một chút, vì thế gật gật đầu nói:

- Thiếu soái đúng là thông minh, Trần Cát Mộng quả thật phụng mệnh Lâm bang chủ đến, đêm nay chín giờ, muốn mở tiệc ở biệt thự Hoa Đô chiêu đãi Thiếu soái uống rượu ngắm trăng, không biết Thiếu soái có thể đến hay không?

Sở Thiên sờ sờ mũi, lộ ra má lúm đồng tiền tuấn tú mê người, nói:

- Quản lý Trần nói tôi nên đi hay không đi?

Trần Cát Mộng không hề có chút do dự lắc đầu, thấp giọng nói:

- Lâm Hải Huy buổi sáng muốn tôi triệu tập ba trăm tinh nhuệ Hổ Bang đến biệt thự Hoa Đô, tất cả đều là cao thủ hạng nhất, chỉ sợ buổi tiệc tối nay không có ý gì tốt rồi, cậu tốt nhất là không đi, miễn cho một mình gặp nguy hiểm.

Sở Thiên cười nhạt, nhẹ nhàng đấm lưng cho chị Mị, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Nếu tôi không đi, Lâm Đại Pháo chẳng phải càng xem thường tôi sao? Quản lý Trần, mời anh về nói cho Lâm bang chủ, tối nay Sở Thiên sẽ đúng giờ đến dự tiệc, nhưng ngàn vạn lần đừng dùng thịt luộc chiêu đãi tôi nhé.

Lông mày Trần Cát Mộng hơi nhíu lại, nhìn kỹ Sở Thiên vài lần, giống như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì đó vậy, lại phát hiện vẻ mặt của Sở Thiên đều rơi vào dịu dàng ôn nhu, vì thế thở dài một tiếng:

- Thiếu soái, Trần Cát Mộng đã làm tròn bổn phận, nhưng vẫn muốn khuyên Thiếu soái vài câu, Thiếu soái tuy rằng gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ không ai bằng, nhưng cũng không nên hành động theo tình cảm, đi đối mặt nguy hiểm.

Sở Thiên xoay xoay eo, lập tức ăn một miếng thịt bò dochị Mị gắp cho, nhàn nhạt nói:

- Cảm ơn quản lý Trần, Sở Thiên tự biết chừng mực, trên đời này không có chỗ nào Sở Thiên không dám đi, cũng không có chỗ nào Sở Thiên không thể ra.

Trần Cát Mộng thở một hơi thật dài, nhìn Sở Thiên vài lần, lập tức đứng dậy bước đi.

- Thiếu soái, thật sự không cần phải đi đâu!

Trần Cát Mộng đứng trước cửa, quay đầu khuyên một lần nữa:

- Lùi một bước trời cao biển rộng.

Sở Thiên không nói gì, mỉm cười nhìn chăm chú Trần Cát Mộng, Trần Cát Mộng thấy Sở Thiên không có phản ứng gì, lắc đầu bước ra cửa.

Ánh mắt Sở Thiên vẫn luôn nhìn chăm chú khóe miệng Trần Cát Mộng, trong chớp mắt anh ta bước ra cửa, Sở Thiên nhìn thấy khóe miệng Trần Cát Mộng cử động, đó là một nụ cười hả hê, nụ cười có rất nhiều loại, Sở Thiên chỉ có thể nhận ra vài loại, trong đó quen thuộc nhất chính là nụ cười hả hê.

- Em trai, buổi tiệc tối nhất định có vấn đề.

Ánh mắt chị Mị mang theo lo lắng, nói:

- Chỉ sợ có nguy hiểm, chị tất nhiên là biết em có thể ứng phó, nhưng nếu em không đi, nguy hiểm này sẽ không có cơ hội xuất hiện.

Sở Thiên mỉm cười, cầm lấy bàn tay ngọc ngà của chị Mị, nhàn nhạt nói:

- Tiệc tối có vấn đề, nhưng càng có vấn đề hơn chính là người kia.

- Người kia chỗ nào có vấn đề chứ?

Chị Mị dừng động tác gắp rau, khó hiểu hỏi:

- Không phải anh ta đã khuyên em không cần một mình đối mặt nguy hiểm sao?

Sở Thiên lắc đầu, cười nói:

- Lâm Đại Pháo mời em đi ăn cơm, Trần Cát Mộng gọi điện mời em đi dự tiệc là được rồi, không đúng sao? Nếu Lâm Đại Pháo có âm mưu quỷ kế gì, Trần Cát Mộng thân là quản lý, thân là tâm phúc của Lâm Đại Pháo, chẳng lẽ không biết chút ít gì sao? Cho dù là biết tình hình, cũng có thể dùng điện thoại cảnh báo đúng không?

- Có lẽ là gọi điện thì không thể nói được đầy đủ chăng.

Chị Mị biết Sở Thiên nói có lý, nhưng vẫn đưa ra lý do:

- Hoặc có lẽ, Lâm Đại Pháo muốn anh ta tự mình đến đây mời để biểu đạt thành ý, cho nên anh ta mới tự mình đến đây?

Sở Thiên nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên mặt đất, nhẹ giọng nói:

- Chúng em có cách liên lạc khẩn cấp, nếu thật sự có nguy hiểm, anh ta đã sớm báo cho em biết rồi, Trần Cát Mộng sở dĩ hai lần khuyên bảo, là vì anh ta tưởng mình đã hiểu thấu tính tình của em, càng cảnh cáo em có nguy hiểm, em sẽ càng muốn đi, anh ta muốn em đi đến như vậy, khẳng định là có vấn đề.

Vấn đề này đương nhiên không phải là Trần Cát Mộng nói cho Lâm Đại Pháo biết đã cầm mười triệu của mình. Sở Thiên biết, những chuyện Trần Cát Mộng giúp mình làm không thể bày rõ ràng lên bàn được, một khi sáng tỏ, không chỉ Hổ Bang sẽ giết anh ta, ngay cả mình cũng sẽ giết anh ta, vì vậy, chỉ có một cách có thể giải quyết vấn đề trói buộc Trần Cát Mộng, chính là giết mình, hơn nữa giết mình nhanh như chớp, tuyệt đối không để mình có một cơ hội nào nói chuyện với Lâm Đại Pháo.

Đương nhiên, còn có một cách nữa. Sở Thiên nghĩ sẽ không thể xảy ra, đó chính là Trần Cát Mộng sẽ giết mình, và cả Lâm Đại Pháo nữa.

- Trần Cát Mộng này, tự cho bản thân thông minh.

Sở Thiên thở ra một hơi dài, nhàn nhạt nói:

- Lại không biết, con người, thông minh sẽ dễ dàng hả hê, hả hê sẽ dễ dàng mất cảnh giác.

Chị Mị cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng mặc niệm cho vị khách mới đến lúc nãy, bất kể là ai muốn đối nghịch với hắn, thất bại và thống khổ đều dành cho người đó cả, bất kể người nào sống cùng hắn, thắng lợi và vinh quang đều thuộc về hắn cả, bất kể tâm sự của người nào, hắn chỉ cần một cái liếc mắt thì đã có thể đoán được, mà tâm sự của hắn, lại vĩnh viễn không ai có thể biết, có lẽ đây chính là thống khổ lớn nhất của Sở Thiên.

Sở Thiên nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ, nhớ đến chim ưng.

Chim ưngng đang xoay tròn, xoay tròn trong bầu trời xanh ngắt xinh đẹp, đang chờ ăn thịt người chết.

Người còn chưa chết, hắn đã muốn ăn con ưng này, hắn cũng đói khát, đói khát đến sắp chết, khi sinh mạng bị uy hiếp, khi loại uy hiếp này đạt đến một cực hạn nào đó, một con người và một con ưng không khác gì nhau cả, đều vì bảo vệ bản thân mình mà thương tổn đối phương.

Sở Thiên và Trần Cát Mộng, ai là ưng, ai là người đây?

Trúc Diệp Thanh theo đường vòng cung xinh đẹp tiến vào trong miệng Sở Thiên.