Đô Thị Thiếu Soái

Chương 290: Đêm có nhiều chuyện




Sở Thiên và Hà Hàn Dũng không hề né tránh, hai tay cực nhanh dùng chiêu cầm nã thủ bắt lấy ngọc thủ của kẻ tập kích. Mấy kẻ tập kích hơi thả lỏng tay, ngọc thủ cầm đao đột nhiên phi ra, đồng thời, cánh tay trái xuất hiện một con dao khác nhanh như chớp đâm tới Hà Hàn Dũng và Sở Thiên.
Bốn kẻ tập kích là bốn cô gái xinh đẹp. Tuy rằng, các cô khí lực không hung mãnh, nhưng phối hợp rất ăn ý như nước chảy mây trôi khiến người ta rất khó đối phó. Không may mắn cho các cô gặp gỡ chính là gặp phải Hà Hàn Dũng và Sở Thiên. Khi các cô vừa buông con dao, đồng thời chân phải họ bước trên hai bước, con dao còn chưa tới trước mặt thì Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đã không chế tay mấy cô, đồng thời khống chế phần cổ của mấy cô gái.
Thiếu soái, mấy chị em này của Phương Tình như thế nào?
Lúc này, Phương Tình vỗ tay đi ra, mỉm cười:
- Thiếu soái, cảm thấy các cô ấy có tác dụng chứ nhỉ?
Phương Tình đi ra, theo sau còn có hơn mười cô gái, trên mặt mỗi cô đều tỏ vẻ hưng phấn, hoá ra vừa rồi chỉ là tràng diễn tập.
Sở Thiên đang cầm tay hai cô gái liền buông ra, cười khổ nói:
- Em muốn diễn tập cũng nên cho anh một tiếng, chẳng lẽ em không sợ anh làm tổn thương các cô ấy?
Hà Hàn Dũng đã hiểu ra chân tướng sự việc, cũng mỉm cười buông tay ra, cúi đầu xuống nói xin lỗi.
Phương Tình khẽ mỉm cười, đi lên trước ôm lấy bốn cô gái tham gia luyện tập, mở miệng nói:
- Em tin tưởng Thiếu soái sẽ xuất thủ đúng mực, Thiếu soái có thể đánh giá kết quả của sự vất vả của các chị em một chút không?
Bốn cô gái đều nhìn Sở Thiên, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ và khẩn trương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sở Thiên biết lúc này Phương Tình muốn mình cổ vũ các cô, vì thế hơi chút trầm tư, mở miệng nói:
- Lực đạo tuy rằng không đủ, nhưng luân phiên công kích lại phối hợp ăn ý. Các cô ám sát cũng rất tinh tế, nếu huấn luyện thêm một thời gian nữa, nhất định có thể làm cho một kích trí mạng, nói tóm lại, vài ngày đã thành tích như vậy, đã là tốt rồi.
Sở Thiên lập tức quay đầu nói:
- Anh Dũng, anh thử dùng ánh mắt cuả sỹ quan quân đội đánh giá thử xem.
Hà Hàn Dũng gật đầu, mở miệng nói:
- Sở Thiên nói không sai, nếu lực đạo đầy đủ, tuyệt đối có thể làm cho người trong một tấc vuông bị hỗn loạn, nhưng lực đạo không đủ cũng là khuyết điểm lớn nhất, các cô có thể nghĩ lại, nếu lực đạo không đủ, tốc độ cũng bị hạn chế rất nhiều, trừ phi có thể đâm tới các vị trí trí mạng trên cở thể, nếu không cho dù có đâm trúng đối phương, cũng không làm hắn mất mạng, chắc chắn sẽ bị phản kích lại.
- Một khẩu súng lục giữ trên tay trẻ con, không hề có lực sát thương.
Sở Thiên dùng hình tượng bổ sung:
- Nhưng một khi đặt ở trên tay người trưởng thành, lực sát thương đột nhiên nâng lên hàng nghìn lần, vạn lần.
Phương Tình cũng gật đầu đồng ý, thở dài:
- Em cũng biết phải có lực đạo mạnh mẽ mới có thể gây ra vế thương lớn được, nhưng ở quán bar Mê Tình sao có thể huấn luyện để nâng cao sức mạnh cho các cô ấy.
Hà Hàn Dũng khẽ mỉm cười, mở miệng nói:
- Huấn luyện sức mạnh cần một không gian rộng rãi mới có hiệu quả cao, nhảy, chạy bộ vật lộn đều có thể tăng tốc độ và lực lượng rất tốt, nếu Thiếu soái không chê, anh đây sẽ bố trí một nơi dã ngoại để luyện tập thế nào?
Sở Thiên trong lòng vui mừng, vỗ vai Hà Hàn Dũng nói:
- Vậy cảm ơn anh Dũng rồi. Anh Dũng, hôm nay anh tới đây, phải uống mấy chén Trúc Diệp Thanh của quán, cam đoan với anh uống hôm nay mà dư vị còn mãi. Mời anh lên lầu.
Hai cô gái lập tức đi trước dẫn đường, dẫn Hà Hàn Dũng đi lên.
Hà Hàn Dũng cũng là người thích rượu, nghe Sở Thiên quảng cáo cũng rất ngứa ngáy, chẳng hề để ý mình đang mặc quân trang, chạy ngay lên lầu..
Sở Thiên cố ý đi sau, nói với Phương Tình:
- Phương Tình, chỉ sợ không có đủ hai tháng, em cố gắng trong vòng ba tuần huấn luyện các cô ấy thật tốt, phải khiến bọn họ gia tăng cường độ huấn luyện. Hiện tại, thủ đô có rất nhiều nguy cơ, chúng ta cần phải chuẩn bị trước.
Phương Tình gật đầu, cô biết Sở Thiên nói thế chắc chắn có dụng ý bên trong.
Sở Thiên đi được vài bước, dường như nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi:
- Phương Tình, em học được cách bố trí dùng dao ám sát ở đâu vậy, thật sự rất tốt, trong ấn tượng của anh, em không phải là người dùng dao.
Phương Tình khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Khả Nhi từng dạy em mấy chiêu. Mấy ngày nay, em cố gắng dạy bọn họ, khiến các cô ấy nhìn thấy chút hy vọng. Bao giờ cũng vậy, ân uy kết hợp, mới có thể khiến các cô ấy tuyệt đối trung thành.
Sở Thiên gật đầu, ôm lấy Phương Tình, dịu dàng nói:
- Yên tâm, anh sẽ nói với Hà Hàn Dũng cử vài nữ huấn luyện viên tới giúp. Chuyện huấn luyện thể năng em không phải lo nữa, mấy cô đó khá lành nghề, em chỉ phụ trách phần huấn luyện các kỹ năng mềm, như vậy mới có thể làm ít hưởng nhiều.
Vốn Sở Thiên còn định cho Hồng Diệp tham dự, nhưng biết Hồng Diệp không thể rời khỏi Hồng Phát, vì thế đành phải bỏ ý niệm này đi, nếu Khả Nhi còn ở đây thì tốt rồi, nha đầu kia thích dùng dao sẽ vui vẻ tạo ra một đống các cô bé khác dùng dao.
Rượu quá ba tuần, Hà Hàn Dũng càng buông thả, thở dài nói:
- Thiếu soái, nếu anh không là bộ đội, anh cũng nguyện đi theo Thiếu soái chinh chiến giang hồ, ân đền oán trả. Cậu phải biết, làm quân nhân trong thời bình, vừa là chuyện may mắn cũng là chuyện bất hạnh a.
Sở Thiên rất hiểu cảm thụ của Hà Hàn Dũng, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Anh Dũng, là hổ tướng của Hà gia, lần này tiến đến thủ đô, càng thấy được Chính phủ rất coi trọng, với năng lực của anh, phong hầu phong tướng là chuyện đương nhiên, làm sao phải cùng Sở Thiên lăn lộn chém giết?
Hà Hàn Dũng mỉm cười, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thiếu soái cứ nói đùa, Hãn Dũng chỉ là một kẻ mãng phu, có tài đức gì mà được phong hầu phong tướng? Đổi thành Thiếu soái ở trong bộ đội, tuyệt đối có thể trở thành tướng soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trung Quốc. Sở Thiên, thật ra không phải là anh khen cậu, mà cha, anh, còn có thằng em ruột không nên thân, và cô em gái điêu ngoa đều bội phục cậu sát đất. Tuổi trẻ đã có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, nhìn cả đất nước Trung Quốc rộng lớn này có ai địch nổi?
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, không cho anh ta tiếp tục khen mình, nói sang chuyện khác nói:
- Anh Dũng, nhà anh đã tới thủ đô, em cũng bớt lo lắng hơn, không sợ người khác ức hiếp mình nữa. Phải rồi, anh Dũng, anh sẽ cho các cô ấy huấn luyện ở đâu.
- Úc, đó là một căn cứ pháo binh, có hai doanh đi Hải Nam tham gia diễn tập rồi, ba tháng nữa mới trở về.
Hà Hàn Dũng nâng chén rượu lên, còn chưa uống, nói tiếp:
- Các cậu có thể dùng danh nghĩa quân huấn ở đó ba tháng.
Ai nói Hà Hàn Dũng là mãng phu? Người này tâm tư tinh tế đến cực điểm. Sở Thiên trong lòng thở dài, lập tức cười nói:
- Đúng rồi, anh Dũng, phiền toái anh chọn lựa hộ hai huấn luyện viên, giúp em huấn luyện huấn luyện cho bọn họ thể năng, về phần thù lao, tùy các huấn luyện viên yêu cầu.
Hà Hàn Dũng cười sang sảng, nói:
- Được, sẽ tìm cho cậu hai huấn luyện viên ma quỷ, sẽ huấn luyện các cô gái yếu ớt toàn bộ thành bá vương hoa, khiến các cô ấy xuất lực vì Thiếu soái.
Sở Thiên cũng mỉm cười, nâng chén rượu lên cạch với Hà Hàn Dũng.
Mùa thu, trời tối rất nhanh. Khi Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đang nói chuyện phiếm, Chu Long Kiếm đang nằm trên xích đu trong tiểu viện Chu gia, vẻ mặt rất sung sướng. Trong miệng khẽ ngân nga một làn điệu "Ngàn năm giống như một ngày"
Thân hình khôi ngô của Lý Thần Châu vẫn đứng nghiêm trang mặc kệ gió đêm thổi qua, trên mặt vẻ mặt mang theo vẻ cung kính và kiên nghị.
Thật lâu sau, Chu Long Kiếm mới mở miệng nói chuyện:
- Sở Thiên gần đây như thế nào?
Lý Thần Châu nói nhanh:
- Sở Thiên bị rất nhiều phiến toái.
Chu Long Kiếm khẽ mỉm cười, tán dương Lý Thần Châu, từ "Bị" này dùng rất tốt, thản nhiên nói:
- Ồ, nói một chút coi, tôi muốn biết tên nhóc này tột cùng bị bao nhiêu chuyện phiền toái.
- Đầu tiên, Hổ bang đã nhận định cậu ta chính là hung thủ giết Hoa Nam Hổ.
Lý Thần Châu sắp sếp lại câu chữ, bình tĩnh nói:
- Còn phái người đi thăm dò nhiều lần, kết quả là Hổ bang gặp nhiều thiệt thòi, tứ tướng trọng thương đang nằm ở bệnh viện.
Chu Long Kiếm cầm lấy bình Lão Bạch Kiền bên cạnh, không tỏ ra chút bất ngờ nào cả, đây là chuyện đã sớm nằm trong dự tính của ông ta.
- Sở Thiên còn giết chết hai tên tiểu đầu mục của hội Hắc Long ở Thạch Đầu ổ.
Lý Thần Châu tiếp tục nói:
- Đương nhiên, hội Hắc Long đã biết, nhưng tạm thời không có hành động nào. Mặt khác, Sở Thiên ở Bát vương phủ giết Đại Thử của tổ chức "Đột Đột" và năm tên phần tử khủng bố.
- Quả nhiên đều là những phiền toái lớn.
Chu Long Kiếm không chỉ không lo lắng, giọng điệu còn có mấy phần khen ngợi:
- Quả nhiên, ta không có nhìn lầm Sở Thiên, quan trọng hơn, là những kẻ đó đều chết hết, mà Sở Thiên còn sống, thật sự là thiếu niên anh hùng a.
Lý Thần Châu cũng khẽ mỉm cười, chần chờ một lát, lập tức nói:
- Nhưng Sở Thiên cũng tạo cho chúng ta chút phiền toái, Sở Thiên là người thừa kế Hồng Phát, cũng là Tổng giám đốc điều hành, tên nhóc này vừa mới nhậm chức nửa ngày, đã đuổi cổ Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh ra khỏi công ty, bây giờ Hồng Phát về cơ bản đã nằm trong tay Sở Thiên rồi.
Chu Long Kiếm ban đầu không có phản ứng gì, dường như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Chu Chí Minh hình như là người của chúng ta?
Lý Thần Châu gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Chu Chí Minh là người của chúng ta, chúng ta phát ra cái gì đó trên cả nước, đều là thông qua quan hệ của anh ta ở Hồng Phát, danh chính ngôn thuận nhập vào kho hàng, giấu vào thùng đựng hàng. Bây giờ, anh ta đã bị Sở Thiên đuổi ra, con đường của chúng ta bị uy hiếp nghiêm trọng, hơn nữa Chu Chí Minh tới chỗ tôi khóc lóc kể lể nửa ngày, muốn tôi diệt trừ Sở Thiên, tôi. Đương nhiên, tôi không có đáp ứng yêu cầu của anh ta, chỉ khiến anh ta biết điều tỉnh táo lại một chút.
Chu Long Kiếm xát vỏ hạt lạc bỏ vào miệng, thản nhiên nói:
- Để cho Chu Chí Minh khóc đi, không cần để ý đến, tuy rằng Sở Thiên hiện tại khiến con đường chúng ta lấy hàng bị uy hiếp, nhưng còn chưa phải lúc ngả bài với cậu ta. Những lợi ích của những đồ vật đó mang lại còn kém xa so với mượn tay Sở Thiên diệt trừ Hổ bang và hội Hắc Long.
- Lão gia, nói không sai, nhưng Sở Thiên có thể rung chuyển được hội Hắc Long và Hổ Bang sao?
Lý Thần Châu lo lắng, nói:
- Không nói trước hiện tại thực lực của cậu ta cách xa, chính là chỗ dựa sau lưng của bọn chúng, Sở Thiên cũng khó có hy vọng. hội Hắc Long có Trần Quýnh Minh, Hổ Bang có Vương Hoa hoa, chỉ sợ Sở Thiên chưa ra lệnh Hắc Long hội và Hổ Bang, chỗ dựa sau lưng của bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn lôi đình diệt Sở Thiên trước. Sở Thiên sẽ không ngu xuẩn đến nỗi không hỏi vấn đề này.
Chu Long Kiếm khẽ mỉm cười, ánh mắt đa mưu túc trí sáng lên, nhấp miệng Lão Bạch Kiền, giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm, nói:
- Lần này, khi kỳ họp Quốc hội chấm dứt, Trần Quýnh Minh và Vương Hoa Hoa đều nghỉ hưu, uy tín và năng lực sẽ yếu đi rất nhiều, điều quan trọng nhất chính là, không phải đời sau của Hồng Sắc.
Chu Long Kiếm nói tới đây, ngoắc ngoắc tay, Lý Thần Châu hiểu ý cúi người xuống, Chu Long Kiếm nói nhỏ khiến hắn khiếp sợ:
- Tô gia đã quyết định ủng hộ Sở Thiên về mặt chính trị rồi, Tô lão gia thậm chí đã nói bóng nói gió với Thủ tướng, Sở Thiên là con dao sắc để nắm trong tay Hắc bang.
Lý Thần Châu hơi chấn động, nhớ tới lần Sở Thiên cứu Tô Dung Dung trên máy bay, ngoại trừ cảm thán Sở Thiên có diễm phúc lớn, kinh ngạc hơn cả là cậu ta có thể được Tô lão gia chấp nhận, lấy được sự ủng hộ Tô gia.
- Bởi vậy, Sở Thiên hiện tại hoàn toàn là không cần lo lắng áp lực từ chính trị.
Chu Long Kiếm tỏ vẻ rất đắc ý:
- Nếu Sở Thiên diệt tổng bộ hội Hắc Long, chứng tỏ cao tầng Trung Nam Hải đã ngầm đồng ý khai đao với hội Hắc Long, như vậy chúng ta là có thể danh chính ngôn thuận xử lý hội Hắc Long.
Lý Thần Châu bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen lão gia suy nghĩ thấu đáo.
Chu Long Kiếm lại nằm xuống ghế tựa, đung đưa chiếc ghế, ra lệnh:
- Đừng để Chu Chí Minh gây phiền toái cho Sở Thiên, cậu còn phải giúp đỡ Sở Thiên giải quyết một số vấn đề nhỏ, khiến cậu ta vững tiến nhanh hơn, mới có thể va chạm với Hổ Bang, hội Hắc Long.
- Ta hơi tò mò, không biết Sở Thiên sẽ diệt Hổ Bang và hội Hắc Long như thế nào đây!
Chu long kiếm ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia khát vọng.
Lý Thần Châu cao giọng nói:
- Lão gia yên tâm, nhất định sẽ rất ngoạn mục, rất chấn động lòng người.
- Ta cũng nghĩ thế, Sở Thiên sẽ không để cho chúng ta thất vọng đâu.
Ánh mắt của ông hiện ra sự mong chờ.
Lý Thần Châu gật đầu, Chu Long Kiếm đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì nói:
- Cậu vừa nói tứ tướng của Hổ Bang bị trọng thương đang nằm trong bệnh viện? Vậy hãy nghĩ biện pháp đừng cho bọn chúng xuất viện trong vài ngày tới.
Lý Thần Châu sửng sốt, vô cùng bội phục nhìn Chu Long Kiếm, chém giết tứ tướng, vừa làm suy yếu thực lực Hổ Bang, lại khiến ân oán giữa Sở Thiên và Hổ Bang trở nên càng sâu, quả nhiên là nhất tiễn song điêu.
Đối diện với tầng lầu của quán bar Mê Tình, một người đàn ông tỳ vào khẩu súng ngắm vào đại lầu quán bar Mê Tình. Bên cạnh có một cô gái ngồi uống nước chanh, vẻ mặt rất kích động, cũng rất căng thẳng.
Người đàn ông nhìn vào cửa quán bar không thấy có động tĩnh gì, thản nhiên nói:
- Em nói, sau khi chúng ta giết chết mục tiêu, 100 triệu này xài như thế nào à? Anh nghĩ tới là kích động, còn tưởng rằng tên nhóc này rất khó giải quyết, khiến cố chủ treo giải thưởng một trăm triệu, không ngờ mục tiêu không hề biết gì, bên người cũng không có bảo hộ, thực khiến chúng ta phát tài.
- Sang châu Âu trước, mua lấy tòa thành, sau đó bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới.
Cô gái cắn miếng thịt lợn, miệng hàm hồ trả lời:
- Không làm sát thủ như bây giờ nữa, thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào chúng ta còn chưa biết?
'Leng keng " chuông cửa vang lên, cô gái đang dùng cơm nhanh tay rút súng ra, trốn vào phía sau cửa, trầm giọng nói:
- Ai đấy?
- Xin chào, rao hàng đây.
Thanh âm bên ngoài bình tĩnh không có gợn sóng.
Cô gái đưa khẩu súng dắt ở sau thắt lưng, mở cửa phòng lộ một khe hở nhỏ. Phía ngoài, một người trung niên đang giơ cặp lồng đứng ở cửa.
- Bao nhiêu tiền?
Cô gái hỏi.
Người trung niên thản nhiên nói:
- Mười tám tệ.
- Tốt, cho anh.
Nữ tử đem tiền đưa tới.
Người trung niên trước tiên đem cặp lồng đưa tới, nhưng không có nhận tiền của cô gái, mà là nhìn xuống, nói:
- Cô làm rơi một trăm tệ.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống, người trung niên trong tay lập tức lấy ra một con dao giải phẫu u ám, đâm vào cổ cô gái, khiến cô ta chết cũng không kịp kêu. Người trung niên lập tức nhảy vào trong phòng, cầm con dao giải phẫu đầy máu đâm về phía người đàn ông.
Người đàn ông còn hết sức chăm chú nhìn quán bar, bỗng nhiên có cảm giác là lạ, vừa mới quay đầu lại, tay của trung niên đã đâm vào cổ họng của gã, nhét vào miệng một cái khăn tay, khiến gã không thể lên tiếng.
Người đàn ông đau đớn nhìn người trung niên, không thể hiểu nổi bọn họ coi như là sát thủ, nhưng hiện tại bị người ta giết dễ dàng như thế, thật sự là bi ai.
Người trung niên nhanh chóng xóa hết dấu vết ở hiện trường, quay đầu lại nhìn quán bar Mê Tình, thản nhiên cười:
- Sở Thiên, cậu lại nợ tôi một bình rượu ngon rồi.