Tên đầu lĩnh kia đã gọi hội đến, hùng hổ đi tới trước mặt Sở Thiên sau đó nhường ra một lối nhỏ, cho tên đại ca của gã đi tới. Tên đại ca đó đi tới vẫn kiêu ngạo quát:
- Là mày dám động đến người của ông à?
- Đương nhiên là tôi, Sở Thiên!
Sở Thiên xoay người lại, đối mặt với Hà Diệu Tổ đang kiêu ngạo, thản nhiên nói:
- Hà thiếu gia ngàn dặm xa xôi đi tới thủ đô, còn chưa đứng vững, không biết lần này lại muốn thay ai xuất đầu à?
Hà Diệu Tổ đang ngậm xi gà trong miệng, há hốc mồm. "Bộp", điếu xì gà rơi xuống đất, đốm lửa văng khắp nơi. Hà Diệu Tổ nhìn Sở Thiên, vẻ mặt có vẻ dị thường xấu hổ, chần chờ một lát liền giơ hai tay ra, cười hì hì nói:
- Tôi nghe nói có người làm việc nghĩa, thấy việc bất bình rút đao tương trợ, thì ra là Sở huynh đệ, ha ha đã lâu không gặp.
Sở Thiên ngăn hà Diệu Tổ ôm mình, thản nhiên nói:
- Hà thiếu gia không phải nói muốn ra mặt hộ đàn em sao?
Hà Diệu Tổ khoát tay, trên mặt lộ ra nụ cười lớn:
- Không có, không có, đều là hiểu lầm, hiểu làm thôi.
Lập tức giận tím mặt, tát tên đầu lĩnh kia một cái, quát lớn:
- Con bà nó, Sở huynh đệ mà mày cũng không nhận ra? Mày muốn chết à? Sở huynh đệ, động một ngón tay, cũng có thể đâm chết mày, nhanh, mau xin lỗi Sở huynh đệ mau.
Tên đó bị Hà Diệu Tổ đánh cho không biết trời trăng là gì, nhưng gã biết, Sở Thiên là người gã không thể đắc tội, ít nhất là Hà Diệu Tổ cũng không đắc tội được, vì thế đi lên, cười lấy lòng nói:
- Sở huynh đệ, đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi. Tôi có mắt như mù không nhìn thấy núi Thái Sơn trước mặt.
Sở Thiên mặc kệ tên nhãi nhép này, nhìn Hà Diệu Tổ, thản nhiên nói:
- Các người đến thủ đô lúc nào?
Nghe cha và anh nói Hà Diệu Tổ cũng biết, Sở Thiên là bạn không phải địch, hơn nữa người này thích mềm không thích cứng. Sau khi bị Sở Thiên giáo huấn, tất cả ân oán cũng không dám nhớ lại, lúc này nghe thấy Sở Thiên hỏi, vội trả lời:
- Hôm kia đã tới. Mấy ngày nay, cha và anh của tôi còn bận làm quen với vị trí công tác mới nếu không họ đã mời Sở huynh đệ ăn cơm rồi.
Sở Thiên không muốn nói về vấn đề này, kéo Phong Vô Tình đang khúm núm, nói:
- Háo Tử, người anh em kia của tôi còn có khúc mắc gì với mấy người không? Nếu như mà có, tôi sẽ giải quyết.
- Hết, hết rồi!
Háo Tử vội xua tay, nhiệt tình nói:
- Thật không có rồi, Phong Vô Tình vay hai vạn, Sở huynh đệ đã giúp anh ta trả, chúng tôi không còn dây dưa gì nữa.
- Vậy anh cam đoan chuyện như đêm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa chứ?
Sở Thiên thản nhiên nhìn Háo Tử, ánh mắt lóe ra hàn khí.
Háo Tử vội vàng lắc đầu, thề thốt:
- Tuyệt đối không có.
Lập tức quay sang Phong Vô Tình:
- Vô Tình huynh đệ, vừa rồi đắc tội, anh có đánh, có chửi cũng không sao cả.
Hiển nhiên, Sở Thiên biết tên này đang diễn trò, cũng biết Phong Vô Tình sẽ không làm gì gã, vì thế phất tay:
- Được rồi, mọi chuyện kết thúc ở đấy nhé.
Hà Diệu Tổ nghe thấy Háo Tử cầm hai vạn của Sở Thiên, vươn chân đá hắn một cái, mắng:
- Háo Tử, mày là con chó. Tiền của Sở huynh đệ mà cũng dám lấy, mày sống nhiều quá à?
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Nợ thì phải trả, anh ta làm đúng đấy. Hà thiếu gia, nói với cha và anh cậu hôm nào tôi tới thăm họ.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đỡ Phong Vô Tình rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn bọn Hà thiếu. Trên đường đi, hai người không nói câu nào, chỉ đến lúc Sở Thiên đưa Phong Vô Tình vào "Hữu Gian" mới nghe Phong Vô Tình nói:
- Cảm ơn.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, không nói gì, quay đầu rời đi.
Sở Thiên vẫn chọn đi qua con hẻm hôm trước. Ngọn đèn đường yếu ớt như toát ra những hơi thở lạnh lẽo. Sở Thiên vừa mới bước vào vài bước, lập tức cười khổ, lắc đầu. Chả hiểu cái số ra sao nữa, hai lần đi vào đây đều có cảm giác không ổn, thật sự là gặp gặp quỷ rồi.
Lúc Sở Thiên đi vào trong ngõ đã là nửa đêm, một con mèo hoang nhảy qua trước mặt hắn. Đột nhiên, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tràn tới từ sau lưng, nhưng không có sát khí. Sở Thiên xoay chân, cả người xoay 180° vòng qua. Trước mặt hiện ra một tên sát thủ dùng dao phẫu thuật đang đâm tới dưới ánh đèn yếu ớt lạnh lẽo. Thế đao rất hung mãnh, ác liệt.
Sở Thiên khụy đầu gối, bật mạnh ra sau, tay phải buông xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể phản kích. Tên sát thủ đâm trượt cũng không kinh ngạc, tiếp tục áp sát, tay hơi run lên hóa thành ba đóa hoa xinh đẹp lao tới Sở Thiên.
Tên sát thủ ra tay cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã áp sát người Sở Thiên cũng khiến hắn bối rỗi, không ngờ tên này lại càng dung mãnh, tốc độ tăng lên gấp đôi rồi. Lúc này, dao phẫu thuật đã hóa thành hoa dao đâm tới trước mắt Sở Thiên, cứ nghĩ con dao sẽ đâm vào người Sở Thiên. Đột nhiên, Sở Thiên lắc mình, con dao đâm sượt qua người hắn, khiến áo bị rách ra một mảng. Nhanh như cắt, Sở Thiên dùng hai ngón tay kẹp chép lấy con dao, tay kẹp như bị kìm sát kẹp lấy không thể nhúc nhích.
Cả không gian rơi vào im lặng.
"Rắc", con dao gãy đôi. Sở Thiên lập tức lấy phẫn mũi dao kề sát cổ tên sát thủ, lạnh lùng nói:
- Ông anh, ra tay cũng không cần hung hãn như thế chứ? Có phải có người trả tiền thuê anh tới giết tôi. (DG: Linh tê nhất chỉ )
Tên sát thủ thấy con dao bị gãy đôi, cười khổ lắc đầu:
- Sở Thiên, tôi nghĩ thân thủ cậu có tiến bộ, nhưng không ngờ đã đạt đến loại trình độ này. Mấy tháng tới, chúng ta còn có thể bất phân thắng bại, hiện tại, chỉ một chiêu tôi đã bại rồi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, ném mũi dao xuống đất, thản nhiên nói:
- Chủ Đao Y Sinh nếu không phải anh hạ thủ lưu tình, với khả năng của anh sao có chỉ đơn thuần dùng dao đâm tới mà không phải công kích dồn dập? Tôi biết, trên người của anh chí ít có vài chục cái ám khí.
Người đó chính là Chủ Đao Y Sinh, anh ta cười lạnh, thản nhiên nói:
- Tôi có dùng nhiều hơn nữa cũng không thể lấy mạng cậu, cho nên cậu cứ yên tâm dù ai có trả nhiều hơn nữa tôi cũng không làm. Bởi vì tôi biết giết cậu tôi cũng chẳng sống được lâu.
Trong lòng Sở Thiên thoáng động, thấy lời của anh ta còn có ẩn ý, cười nói:
- Ông anh chắc lần này không phải chỉ đến tìm Sở Thiên để ôn chuyện cũ chứ? Lại có chuyện gì có thể khiến ông anh đặc biệt tới cảnh báo giúp tôi?
Chủ Đao Y Sinh cười lạnh, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Tôi biết mà, tên nhóc cậu thông minh hơn người, nhưng thật sự đây là lần thứ hai cậu thiếu tôi nhân tình? Tuy rằng cậu đã cứu mạng tôi, nhưng cậu cũng không keo kiệt cho tôi bầu rượu chứ?
Sở Thiên cười ha ha, vỗ vai anh ta:
- Nếu ông anh không chê, đêm nay tôi mời anh uống hai chén được chứ?
Chủ Đao Y Sinh ra khỏi ngõ, giọng nói không có chút tình cảm nào:
- Rượu cứ tích ở đấy, tôi dẫn cậu đi ăn khoai lang trước.
Sở Thiên hơi sửng sốt, nhưng biết đây cũng là dụng ý của anh ta vì vậy nhanh chóng đi theo sau lưng.
Ánh sáng ngọn đèn le lói kéo dài bóng hai người trông rất quỷ dị.
Chủ Đao Y Sinh như ngựa quen đường cũ đi tới quán khoai lang trước cổng đại học Thiên Kinh. Sở Thiên hơi kinh ngạc, anh ta sao quen thuộc khu này như thế. Xe bán khoai lang này dựng cạnh tầng trệt của một ngôi nhà cũ nát, trông có vẻ rất yên tĩnh. Sở Thiên cùng đám Tôn Bân đã từng tới đây một lần. Khoai lang nướng ở đây vừa thơm lại mềm, khiến tên nhóc này thường xuyên lẻn ra ngoài vào ban đêm mua ăn cho đỡ thèm, nhờ đó thoát được khỏi trận đòn của Thịnh ca.
Thùng thép to lớn đựng mười mấy củ khoai lang lớn nhỏ, phía dưới có than hồng dùng để nướng khoai lang. Than hồng tỏa nhiệt ra xung quanh rất ấm áp. Bán hàng, là một đôi vợ chống trung niên. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, tương phản với người vợ thấp bé không được xinh đẹp cho lắm, thứ duy nhất cho thấy quan hệ của họ chính là cả hai đều phối hợp nướng khoai rất ăn ý.
Mùi thơm khoai lang nướng tỏa ra xung quanh khiến người ta rất thèm ăn.
Chủ Đao Y Sinh mồm bịt khẩu trang, kéo Sở Thiên ngồi xuống mặt đất, nói với ông chủ:
- Cho bốn củ khoai lang, bên trong phải hồng đấy!
Sở Thiên đêm nay đã ăn rất no rồi, nhưng biết Chủ Đao Y Sinh nhất định không phải đơn giản mời mình ăn khoai lang, vì vậy cứ để kệ anh ta thích làm gì thì làm, đến lúc anh ta sẽ nói với mình.
Người đàn ông lấy lấy hai củ khoai lang trên cùng, mang tới chỗ hai người nhưng không cẩn thận bị trượt chân khiến củ khoai lang rơi xuống đất. Ông ta vội vàng cúi đầu xin lỗi hai người, vội vàng đổi hai củ khoai khác. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chủ Đao Y Sinh thấy vẻ mặt bình thản của Sở Thiên, thản nhiên cười, chỉ vào hai vợ chống, nói:
- Cậu thấy hai vợ chống họ có xứng đôi không?
Sở Thiên nhìn lại. Lúc này, người đàn bà đang quạt ông chồng vì làm rơi mấy củ khoai, người đàn ông không chút phản kháng nào, khúm núm cười lấy lòng. Sở Thiên không nghi ngờ, nếu không phải mình và Chủ Đao Y Sinh ở đây bà ta tức thì như Sư Tử Hà Đông rống lên, khiến người đàn ông kia thủng màng nhỉ mà chết.
Sở Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Đàn ông đều cho rằng phụ nữ là phái yếu, đều cho mình có thể làm chủ vận mệnh của người phụ nữ, nhưng ít người biết đại đa số đàn ông bị phụ nữ làm chủ vận mệnh. (DG: Chuẩn Men =]])
Phụ nữ có thể khiến cuộc sống như Thiên đường, nhưng cũng có thể biến nó thành Địa Ngục.
Bất kể một người đàn ông nào nếu không may mắn yêu phải một người phụ nữ như vậy thì cả đời sẽ phải làm đầy tớ cho người ta.
Khoai lang rốt cục đã được mang lên, lần này là cả hai cùng mang. Trên mặt họ nở nụ cười khiêm tốn:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, để cho quý khách phải đợi lâu.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Không có việc gì, vả lại càng để lâu hương vị càng ngon, hai người để đó đi.
Lúc đôi vợ chống này vừa đặt xuống, Chủ Đao Y Sinh tự nhiên cười lớn, chỉ vào Sở Thiên, nói với hai vợ chồng nọ:
- Hắn chính là Sở Thiên, hai người vì sao không giết hắn? Chẳng lẽ các người không muốn có một trăm triệu hoa hồng sao?
Sở Thiên giật mình. Đôi vợ chồng khập khiễng biến sắc, lập tức rút dao ra nhanh như cắt đâm về phía Sở Thiên và Chủ Đao Y Sinh nhanh nhẹn, sắc bén hoàn toàn không để cho người ta kịp phản ứng.
Nhưng mà, Chủ Đao Y Sinh dường như đã biết trước. Khi con dao sắp đâm vào ngực anh ta, đôi mắt anh ta sắc lạnh, con dao phẫu thuật cực kỳ tinh chuẩn đâm thẳng vào ngực người đàn ông. Bị con dao làm bằng sừng linh dương đâm vào, người đàn ông chết không kịp ngáp, ngã xuống.
Con dao của người phụ nữ rất hung hãn, cô ta dồn hết sức đâm vào yết hầu của Sở Thiên. Sở Thiên nhìn thấy thân đao không sáng cho lắm, đoán chắc con dao đã được tẩm độc Huyết phong hầu, không hề chủ quan. Anh nhấc mông lên, thân mình lui về sau. Dùng chân gẩy cái ghế lên chặn con dao lại. Người phụ nữ đâm con dao thẳng vào ghế, cô ta muốn rút ra tiếp tục công kích, nhưng vì dùng sức quá mạnh, con dao cắm chặt vào ghế không thể rút ra. Lúc này, Chủ Đao Y Sinh Đã rút con dao phẫu thuật từ cổ cô ra, máu chảy lênh láng. Cô ta cảm thấy cổ lạnh như bang, sau đó dần dần ngã xuống.
Sở Thiên nhìn hai cái xác trên mặt đất, cười khổ:
- Tôi thật sự không hiểu rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
- Chẳng lẽ cậu không nhận ra họ muốn giết cậu? Bọn họ muốn giết cậu đó.
Chủ Đạo Y Sinh tránh nặng tìm nhẹ cười nói.
Sở Thiên nhìn đôi vợ chồng chết trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Chuyện này rất rõ ràng.
- Hai người này thật sự không đơn giản, biết nếu đồng thời đi đến trước mặt chúng ta, sẽ khiến chúng ta chú ý, cho nên mới phải cố ý giả vờ ngã làm khoai lang rơi xuống, sau đó cả hai cùng tới xin lỗi.
Anh ta lau sạch vết máu trên con dao của mình, thản nhiên nói:
- Hai người này đã ở đây một tuần rồi. Cậu từng tới đây mua khoai lang nướng, nên họ tin rằng cậu có thể tới nơi này mua tiếp. Bọn họ cũng biết thân thủ cậu không tồi, cảm thấy cơ hội ám sát lúc đầu quá mức mạo hiểm cho nên lựa chọn cơ hội thứ hai. Tôi vì thỏa mãn bọn họ nên dẫn cậu tới cho họ giết.
- Vấn đề là, bọn họ tại sao phải giết tôi?
Sở Thiên mặc dù kinh ngạc với tâm cơ của đôi vợ chồng này nhưng đây không phải chuyện chính.
Chủ Đạo Y Sinh làm như không hiểu câu hỏi của Sở Thiên, tiếp tục cảm thán sự vất vả của mình:
- Trong một tuần này, tôi đã giúp cậu giết chết ba cặp sát thủ hạng hai rồi, đây là cặp cuối cùng mà tôi biết. Đây là lí do vì sao tối nay tôi gặp cậu.
Sở thiên dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Ông anh, tôi biết anh khổ cực, đêm nay tôi mời anh Trúc Diệp Thanh. Bây giờ, anh nên nói cho tôi biết vì sao có nhiều sát thủ truy sát tôi như vậy?
Chủ Đạo Y Sinh cười ha hả, trêu ghẹo nói:
- Sở Thiên, cậu mà cũng có lúc thiếu kiên nhẫn thế này à? Đây là lần đầu tôi thấy đấy.
Lập tức thanh âm trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Lý do muốn giết cậu, là bởi vì đầu của cậu thật sự đáng giá!
Sở Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta truy hỏi:
- Giá trị bao nhiêu tiền!
- 100 triệu!
Anh ta nói từng chữ.
Chiếc ghế trong tay của Sở Thiên rơi xuống đất.