Đô Thị Thiếu Soái

Chương 279: Phong Vô Tình




Phong Vô Tình nhìn người trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ cảm thấy dáng dấp mình ngày xưa.
- Xa nhớ Công Cẩn (Chu Du) năm đó, Tiểu Kiều (vợ Chu Du) vừa gả. Oai anh hùng, quạt lông khăn chít đầu, cười luận thế gian, cột buồm tan nát. (đơn giản là hoài niệm: đây là câu kinh điển trong tiểu thuyết Tam Quốc).
Phong Vô Tình thất thần, trong mắt có một tia phức tập rồi lập tức biến mất, khôi phục lại thần sắc cười cợt.
Bên cạnh đường chạy 1000m, có hơn 6000 sinh viên cùng các huấn luyện viên đứng xem. Tất cả bọn họ đều cho rằng Phong Vô Tình nhất định phải thua.
Đây là lần thi đấu không cần phải xem! Ít nhất Liễu Yên cho rằng đúng như vậy.
Một tiếng còi vang lên, Sở Thiên cùng Phong Vô Tình đều chạy rất từ từ không có như tưởng tượng của mọi người chạy nhanh như chớp giật mà giống như ốc sên bò hơn. Mọi người hơi thất vọng như nghĩ lại chạy cự ly 3000m mà từ đầu đã tung sức ra thì chỉ có thua.
Đường Thương Hùng không biết tìm đâu ra mấy câu vuốt mông ngựa rất buồn nôn:
- Đứng trên đường chạy, khí phách của anh như Quan Công, Hạng Vũ khiến người ta muốn quỳ lạy. Anh chạy như bay, mỗi bước anh chạy giống như Rồng bay Phượng múa khiến tôi không thể rời mắt; đôi mắt anh tỏa sáng như ánh mặt trời, bao trùm lấy một thân hình mê hoặc.
Sở Thiên chạy sóng vai cùng Phong Vô Tình, Sở Thiên cười nói:
- Anh tên là Phong Vô Tình?
Phong Vô Tình cười mỉa gật đầu trả lời:
- Tôi là Phong Vô Tình.
Sở Thiên gật đầu, bình thản:
- Tôi tên là Sở Thiên, có lẽ sau này chúng ta có thể là bạn.
Phong Vô Tình không nói, trong thế giới của anh ta đã từ lâu tôn nghiêm, bạn bè là thứ quá xa xỉ; thấy Sở Thiên nói ra "tình bạn" dễ dàng như thế khiến hắn rất rung động.
- Gió lạnh thổi lên, tóc vắt ngang trán giống như đang nhìn một ngọn núi nguy nga trập trùng, hàng lông mày thanh thoát giam cầm không biết bao lòng người.
Đường Thương Hùng giống như không biết sự mỏi mệt là gì nói ra những lời vuốt mông ngựa khiến người ta buồn nôn.
Sở Thiên cười khổ, năng lực làm mấy trò linh tinh này của bọn họ thật đúng là thiên tài.
Trong lúc mọi người còn đang nhàm chán, Sở Thiên cùng Phong Vô Tình đã tới 800m cuối cùng.
Sở Thiên cùng Phong Vô Tình nhìn nhau, đồng loạt tăng tốc. Hơn 6000 người nhìn họ, kinh ngạc trước tốc độ nhanh chưa từng thấy. Những nơi bọn họ chạy qua, lá cây bị bay lên không trung.
Nhanh như chớp giật! Hơn sáu ngàn người cảm thán. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mọi người vốn xem thường Phong Vô Tình giờ được dịp mở rộng tầm mắt, Phong Vô Tình hiện tại chưa giành chiến thắng nhưng thực lực hắn biểu hiện ra không chỉ có thể chạy hết 2000m, còn có thể ở 800m cuối cùng tranh đoạt vị trí thứ nhất cùng Sở Thiên khiến họ rất rung động.
300m cuối cùng
Mọi người hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của Sở Thiên cùng Phong Vô Tình, bóng hình hai người liên tục đan xen vào nhau, người này dẫn trước lập tức bị san bằng rồi bị người kia vụt lên, rớt lại phiá sau, người này lại liều mạng đuổi theo.
Mọi người vô cùng hồi hộp, mọi hành động ngừng lại, hồi hộp chờ đợi kết quả.
Phong Vô Tình nhìn Sở Thiên không chút nào thua kém mình trong lòng rất khiếp sợ nhớ tới trận chiến sinh tử hai năm trước trong một khu rừng mưa nhiệt đới.
Khu rừng cây cối rậm rạp, những giọt nước mưa lách qua tán lá rừng rơi xuống mặt đất kêu tí tách.
Một người đàn ông trung niên hơi béo một chút, chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn khu rừng mưa nhiệt đới. Bên cạnh ông ta còn có 6 chiến sỹ, mặc đồ ngụy trang đang đứng, ánh mắt sắc bén, tay nắm chặt khẩu súng sẵn sàng chiến đấu.
- Anh cả, chúng ta đã tiêu diệt năm mươi tên chiến sỹ do tổ chức chống khủng bố quốc tế phái tới.
Một người trẻ tuổi trên mặt có vạch xanh chạy tới báo cáo, trên mặt còn chưa lau đi vết máu.
Tên trung niên hơi béo đắc ý cười:
- Tổ chức chống khủng bố cũng quá xem thường Nặc Đính ta, chỉ định sử dụng 50 tên chiến sỹ mà cũng đòi bắt tao sao, dám mò tới địa bàn của ông mày xem có tên nào đến gần được thân thể của tao.
- Nhưng mà không may, tên binh sĩ dẫn đường người Trung Quốc đã mất tích.
Tên mặt vạch xanh đầy tiếc nuối nói.
Nặc Đính nhàn nhạt nói:
- Không sao, để cho hắn chạy về báo với chính phủ Trung Quốc biết về sự lợi hại của chúng ta.
- Bịch.
Một người trẻ tuổi toàn thân tỏa ra sát khí nhảy xuống từ trên nóc căn nhà gỗ.
Phong Vô Tình hai tay cầm hai súng, lập tức bắn trúng 4 người trong căn nhà gỗ. Nặc Đính cũng không phải vô năng, thấy Phong Vô Tình đột kích lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ dưới sự bảo vệ của các anh em nhanh chóng biến mất trong khu rừng mưa.
Ba tên khủng bố còn lại lao về phía Phong Vô Tình, không kịp bắn súng, Phong Vô Tinh liền rút chùy thủ đâm vào lồng ngực tên bên trái, tay phải cầm con dao chém vào đùi tên hai tên còn lại, sau đó kết liễu mỗi tên bằng một nhát xuyên yết hầu; nhất thời cả ba tên đã nằm lăn trên mặt đất.
Lúc Phong Vô Tình đang định truy đuổi Nặc Đính thì bị một tên khủng bố bị trúng đạn kéo lại, hắn thì thào nói:
- Trở về báo cáo cho tổ chức, bọn khủng bố Nặc Đính sẽ tấn công Thế Mậu Tower vào cuối tháng chín đầu tháng mười năm nay.
Phong Vô Tình sững sờ quỳ một gối xuống, ôm lấy hắn, loạng choạng nói:
- Anh nói cái gì? Anh là ai?
Cố chút hơi tàn:
- Nhớ kỹ báo cáo với tổ chức, 9981 đã đền nợ nước.
Phong Vô Tình đau khổ nhìn người chiến sỹ trong tay nằm xuống, hắn biết 9981 chính là tình báo mà Trung Quốc tổn hao vô số tinh lực mới có thể cài vào bên cạnh Nặc Đính. Trong những năm gần đây, anh ta đã làm ra rất nhiều cống hiến không thể xóa nhòa.
100m cuối cùng.
Cuộc thi đấu giữa Sở Thiên và Phong Vô Tình đã đến hồi gay cấn nhất.
Sở Thiên nhìn Phong Vô Tình đang chạy song song với mình, đột nhiên tung ra toàn bộ sức lực còn ẩn dấu bứt phá về đích; Phong Vô Tinh thấy vậy cũng xuất toàn lực đuổi theo.
Phong Vô Tình trong khi chạy, không để ý vấp phải một viên đá, trọng tâm bất ổn ngã về phía trước. Mọi người lạnh ngắt, Phong Vô Tình đang chạy với tốc độ cao như thế bị ngã không chết thì cũng trầy ra tróc thịt.
Trong khi bứt phá về đích, Sở Thiên nhìn thấy tình thế nguy hiểm của Phong Vô Tình, lập tức dừng lại, quay ngược người lại đỡ lấy hắn, cả hai cùng lăn trên mặt đất để giảm bớt chấn thương.
Trong khi cả hai đang lăn tròn đã vô tình lăn qua vạch đích.
Một tiếng còi vang lên kết thúc trận thi đấu.
Tất cả mọi người không biết làm sao, rốt cục ai mới là người chiến thắng.
Các vị huấn luyện viên bên ngoài rất vui mừng nhưng hai vị trọng tài lại rất khó xử theo lý Phong Vô Tình đã qua vạch đich trước Sở Thiên chứng tỏ anh ta là người thắng trong phần thi này nhưng họ cũng biết vì Sở Thiên cứu anh ta nên mới bỏ qua cơ hội thắng cuộc.
Phong Vô Tình nhìn hơn 6000 người xung quanh, trên mặt đã không còn sự cười cợt, hắn cầm lấy một tay của Sở Thiên hét:
- Thi chạy 3000m, Phong Vô Tình thua!
Hơn 6000 tân sinh viên vui mừng, mà đám Đường Thương Hùng lại càng vui mừng hơn từ nay về sau huấn luyện viên Vương sẽ không thể xử phạt bọn họ một cách vô lý nữa.
- Thật sự là phế vật!
Một số ít huấn luyện viên mắng, chửi Phong Vô Tình.
Tên huấn luyện viên lớn tuổi cũng nhíu mày:
- Tên Phong Vô Tình có có vấn đề phải thần kinh không? Hắn chả lẽ muốn làm anh hùng hảo hán?
Sau khi nói xong, Phong Vô Tình cầm viên đá vuốt vuốt, đi về phía cổng trường học. Anh ta biết mình thua trận này sẽ bị các huấn luyện viên khác càng xa lánh, chèn ép. Thay vì để người ta tước mất chén cơm còn không bằng mình tự nghỉ.
Sở Thiên nhìn Phong Vô Tình đang từ từ đi xa, ánh mắt càng thêm tán thưởng.
Liễu Yên lắc đầu khó hiểu nói:
- Nếu như Phong Vô Tình không nói lời nào anh ta sẽ thắng.
Tô Dung Dung trong mắt đầy ý cười, nhàn nhạt nói:
- Có một vài người trời sinh quang minh lỗi lạc!
Sở Thiên suy nghĩ một chút đuổi theo Phong Vô Tình, sóng vai cùng đi với hắn:
- Bọn họ đều nói anh là phế vật nhưng tôi biết anh không phải là người như vây!
Lập tức có vài phần cảm khái:
- Tôi cũng đã từng là một phế nhân nhưng bây giờ thì đã khác.
Mắt Phong Vô Tình trở nên mê ly, mờ mịt, thâm thúy để mạc gió luồn qua tóc, hiện lên một vẻ chán trường mà chấp nhất.
Sở Thiên quay người rời đi, bản thân không biết Phong Vô Tình đã trải qua những gì mà biến anh ta trở thành con người như vậy nhưng Sở Thiên biết nếu như con tim Phong Vô Tình tỉnh lại thì nhất định hắn sẽ trở thành một Chiến Thần cầm ngang đao mà đứng.
Bởi vì Sở Thiên nhìn thấy viên đá trong tay Phong Vô Tình đã nát vụn, đang chảy xuống đất.