Đô Thị Thiếu Soái

Chương 253: Gặp được học tỷ




Sở Thiên không phải Thần Tiên tất nhiên sẽ không biết bọn Hoa Nam Hổ sau khi ra khỏi quán bar Mê Tình bị người giết đến nỗi chó gà không tha. Nghe xong mấy bài hát của Phương Tình, uống hết mấy hũ Trúc Diệp Thanh Sở Thiên mới đứng dậy đưa bọn Tôn Bân say chuếnh choáng lên taxi quay lại đại học Thiên Kinh còn mình thì ở lại quán bar vì sợ bọn Hoa Nam Hổ đêm nay sẽ giết một hồi mã thương, thương hại đến bọn Thường ca.
Nhưng Sở Thiên cũng không để chuyện này trong lòng, hắn chỉ nghĩ bọn Hoa Nam Hổ thuần túy chỉ là muốn chiếm tràng tử nên Sở Thiên muốn bọn Thường ca sau này chú ý những khách lạ hơn để tránh bị người ta đánh trộm đồng thời muốn Hồ Bưu nghĩ cách thu thập một chút tư liệu về Hổ Bang cho mình, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.
Nếu thực sự không được, đến lúc đó hắn trực tiếp đi tìm lão đại của Hổ Bang, Sở Thiên thầm nghĩ nếu không hòa hợp được vậy chỉ có thể dùng danh ngôn của chủ tịch: Quyền lực chính trị phát triển từ nòng súng.
Lúc bọn Thường ca đang thu dọn tàn cuộc, Sở Thiên bưng chén nước chanh, lắc lư rồi đi lên lầu. Chị Mị đang nhàn nhã tựa trên ghế sô pha lớn xem tạp chí thời trang dường như chuyện kinh thiên động địa ở dưới lầu chị đều không để ở trong lòng, thấy Sở Thiên lên, chị khẽ cười, dịu dàng nói:
- Em trai, làm xong chuyện rồi chứ?
Sở Thiên gật gật đầu, uống một hớp nước chanh rồi lập tức đặt chiếc ly sang một bên, nằm bên cạnh chị Mỵ, dựa vào chiếc đùi bóng loáng rắn chắc của chị, nhàn nhạt nói:
- Tạm thời đã xong, chỉ là em vẫn cảm thấy mình xuất hiện ở đây, ở đây sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn.
Chị Mỵ bỏ tạp chí xuống, bàn tay ngọc ngà dịu dàng xoa mặt Sở Thiên, cười nói:
- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.
Sở Thiên duỗi duỗi người, giữ chặt tay chị Mỵ, ánh mắt lộ ra vài phần thích thú, mở miệng nói:
- Vẫn là ở bên cạnh chị thoải mái nhất, làm người có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, ít nhất có chút thời gian bình an bình tĩnh như thế này.
- Chẳng lẽ Tình nha đầu không làm em thoải mái sao?
Chị Mị bưng cốc nước chanh lên, đặt bên miệng Sở Thiên, cười cười truy hỏi.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:
- Tình tỷ tỷ là một tài nữ, em lo chị ấy ở bên cạnh em lâu tài hoa sẽ mất dần, điều này mới làm em bất an.
Chị Mị bình tĩnh thốt ra mấy chữ:
- Thiêu thân lao đầu vào lửa.
Sở Thiên giật mình nhìn chị Mị, mấy chữ này vẫn luôn xúc động nội tâm thâm sâu của hắn, vẫn làm hắn cảm thấy có vài phần áy náy.
- Tình nha đầu nói với chị, cô ấy nói vì em cô ấy tình nguyện làm một con thiêu thân lao vào lửa.
Nét mặt chị Mị lộ lên cảm giác "Chân trời xa xăm lưu lạc người" khó có thể thấy được, lại có chút cô đơn nói:
- Thực ra chị cũng chỉ là một con thiêu thân.
Sở Thiên nắm chặt tay chị Mị, để lòng bàn tay cùng lòng bàn tay truyền lại sự ôn hoà, biết chị Mị nhớ lại Lâm Ngọc Thanh, nhớ lại tình yêu của họ, hắn an ủi nói:
- Chị Mị, người có tình sẽ thành người thân, chị với Lâm Ngọc Thanh nhất định có một kết thúc đẹp huống hồ Lâm nha đầu không phải muốn giới thiệu chị với Lâm Ngọc Thanh sao? Hai người có thể mượn cơ hội này ở bên nhau.
Nét mặt chị Mị lại càng thêm cô đơn, thì thào tự lẩm bẩm:
- Anh ta trước giờ đều không qua nổi cửa của chính mình.
Rồi chị khôi phục vẻ bình tĩnh, nói với Sở Thiên:
- Em trai, nếu em thực sự yêu người con gái bên cạnh mình thì nhất định phải làm cô ấy hạnh phúc.
Sở Thiên gật gật đầu, uống ngụm nước chanh trong miệng, không nói gì.
- Nếu không thể làm cô ấy hạnh phúc thì đừng yêu cô ấy.
Ngón trỏ chị Mị lướt nhẹ trên mặt Sở Thiên, Sở Thiên cảm nhận được phần tình cảm phức tạp trong đó, lại nói:
- Nếu như có thể, thì đừng yêu Lâm nha đầu, cô ấy không trở thành được con thiêu thân thì nhất định em sẽ làm cô ấy đau khổ.
Sở Thiên thở dài một tiếng, nhớ lại nét mặt mang nụ cười của Lâm Ngọc Đình hôm đó, nhớ lại buổi tối 30 năm đó Lâm Ngọc Đình cho mình nụ hôn đầu tiên, nhớ lại Lâm Ngọc Đình nhào vào ngực mình sau kiếp nạn rồi lập tức ngồi xuống, nghiêm túc nói với chị Mị:
- Chị yên tâm, em luôn coi cô ấy là em gái mà thôi.
Chị Mị gật đầu, đứng lên, vỗ vỗ vai Sở Thiên dịu dàng nói:
- Em trai, ngủ sớm đi.
Sở Thiên không nói gì, cầm quần áo mà chị Mị đã chuẩn bị cho mình, đi vào phòng tắm, ném mình vào trong phòng tắm, và cả tư tưởng của mình cùng nảy mầm trong nước.
Sở Thiên lấy khăn che lên mặt, bảo anh yêu một cô gái cho đến khi thiên hoang địa lão anh không làm được, chí ít bây giờ vẫn chưa gặp được người con gái làm anh phải thay đổi. Từ Hồng Diệp khôn khéo giỏi giang đến Diêu Tân Nhu lương thiện chu đáo, tỷ muội nhà Tiêu gia cởi mở cảm giác X, Khả Nhi dịu dàng nhưng không hề yếu đuối, Phương Tình tài hoa hơn người, tất cả những cô gái này đều làm Sở Thiên hai mắt tỏa sáng nhưng lại không có cách nào khắc cốt ghi tâm. Hắn thích họ cũng nguyện chết vì họ nhưng lại không có cách nào hứa hẹn chờ đợi suốt đời suốt kiếp với họ. Hắn biết mình là một người đa tình vì vậy nhiều lúc chỉ có thể lộ ra là vô tình.
Ánh sáng mặt trời mới lên, Sở Thiên đang ở một sạp hàng ở cổng trường đại học Thiên Kinh, chỉ vào 13 chiếc bánh đậu đỏ, nói với cô bán điểm tâm sáng:
- Cô à! Cháu lấy tất 13 chiếc bánh đậu đỏ này, cùng với 3 cái bánh bao thịt, 4 cốc sữa đậu nành.
- Được! Giờ sẽ đóng gói cho cậu.
Nụ cười trên khuôn mặt cô bán bữa sáng chứa đấy ánh sáng mặt trời, trong lòng vô cùng vui vẻ đưa cho Sở Thiên bánh bao và sữa đậu nành mà anh cần rồi nói:
- Tổng cộng 13 đồng, cám ơn.
- A, không có bánh đậu đỏ ạ?
Sở Thiên vừa xoay người, người trung niên ở phía sau thất vọng hô lên:
- Ngũ tỷ, việc buôn bán của chị thật sự tốt thật đấy, nhanh vậy đã bán hết bánh đậu đỏ rồi. Tôi còn tưởng có thể được ăn bánh đậu đỏ đó.
- Hàn giáo sư, thực sự xin lỗi, bánh đậu đỏ đã bán hết rồi.
Dì Ngũ bán đồ ăn sáng chỉ vào Sở Thiên nói:
- Vốn còn có 10 cái bánh đậu đỏ nhưng cậu học sinh ở trước mặt vừa mới mua hết số còn lại rồi, thế này đi, ngày mai tôi sẽ giữ lại cho ông mấy cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên quay đầu lại nhìn người trung niên, trên người trung nhiên có vẻ thư sinh, giữa lông mày càng lộ ra vẻ thông minh, thế là hắn có chút hối lỗi cười cười nói:
- Thưa thầy, thật là ngại quá, tất cả đều được em mua hết rồi, không thì em nhường lại cho thầy mấy cái.
Giáo sư Hàn cũng là người tính tình vô tư, vẫy vẫy tay cười nói:
- Được ăn bánh đậu đương nhiên tôi vui nhưng không ăn được tôi lại càng vui, thậm chí hy vọng ngày nào tôi cũng không mua được bánh đậu đỏ, như vậy chứng minh các em dạy sớm hơn tôi, tương lại của quốc gia sẽ có thêm hy vọng rồi.
Sở Thiên gật đầu tán thưởng, vị giáo sư này thực sự có chút thú vị, có thời gian rảnh nhất định phải giao lưu với thầy, nói chuyện với những cao nhân như vậy sẽ nhận được lợi ích không nhỏ, thế là hắn bước lên vài bước, mở miệng nói:
- Giáo sư Hàn, em là sinh viên mới của đại học Thiên Kinh rất vui được biết thầy, càng hy vọng sau này có thể nhận được sự chỉ bảo của thầy, để tư tưởng hỏa hoa mãi mãi bất diệt.
Giáo sư Hàn nghiêm túc nhìn Sở Thiên, khen ngợi nói:
- Chàng trai, bộ dạng của cậu thì đúng là sinh viên mới nhưng lời nói lại rất có đạo lý, có lẽ đã trải qua không ít chuyện. Sinh viên thực tế như vậy, lại hiếu học, tôi thích, tôi tên là Hàn Uy, giáo sư của học viện quản lý đại học Thiên Kinh.
- Sở Thiên, tân sinh viên của học viện quản lý.
Sở Thiên vươn tay bắt tay với giáo sư Hàn nói:
- Em nghĩ, trong tương lai một năm tới em nhất định sẽ học được không ít điều từ giáo sư Hàn.
- Một năm?
Hàn Uy cười nói:
- Có thể tôi không chỉ dạy em có một năm thôi đâu, nói không chừng thời gian bốn năm của các em đều sẽ gặp tôi đó.
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Vì vậy em càng phải trân trọng thời gian học tập cùng giáo sư Hàn, vì em chỉ chuẩn bị thời gian một năm để học chương trình học đại học bốn năm.
Hàn Uy hoàn toàn sửng sốt, cẩn thận dò xét Sở Thiên. Cậu sinh viên này khẩu khí có chút điên cuồng rồi, chương trình học bốn năm của đại học Thiên Kinh cậu ta chỉ cần một năm để học. Từ xưa đến nay chưa từng có việc này, nhưng Hàn Uy nhìn thần sắc của Sở Thiên phát hiện ra hắn không phải đang nói đùa, đành thở dài một hơi nói:
- Tôi muốn nói em ngựa non háu đá, nhưng tôi phát hiện không hiểu sao tôi có chút lòng tin đối với em.
Sở Thiên khiêm tốn cúi đầu, cũng cảm thấy có chút dọa Hàn Uy rồi, thế là hắn cười cười nói:
- Cám ơn giáo sư Hàn.
- Chàng trai, em không có cách nhìn nào với trường đại học Thiên Kinh sao?
Hàn Uy kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống.
Sở Thiên mỉm cười, nghĩ một lúc nói:
- Thưa thầy, bây giờ em vẫn chưa quen lắm với đại học Thiên Kinh, nếu như có thêm nhiều thời gian em nghĩ em sẽ cho thầy một đáp án khá viên mãn. Nếu như nhất định bắt em bây giờ phải đưa ra một đáp án vậy e chỉ có thể nói hai chữ: "Không rớt".
Trong lòng Hàn Uy hơi chấn động, rồi lập tức tán thưởng nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn đồng hồ rồi lập tức đặt mấy cái bánh đậu đỏ xuống cho Hàn Uy, xin lỗi nói:
- Giáo sư Hàn, em phải quay về đưa bữa sáng, có thời gian rảnh chúng ta lại nói chuyện.
Hàn Uy nhìn cậu sinh viên mới, trong lòng dần thích sự kiêu ngạo và lạnh lùng của cậu, thế là gật đầu không quên nói thêm:
- Nhớ chọn nhiều chương trình học của tôi đấy.
Sau khi Sở Thiên đi, ông đột nhiên nhớ lại một chuyện, mình còn chưa có thời gian hỏi cậu sinh viên mới ở đâu tốt nghiệp, rồi lập tức cười, dù sao sau này sẽ có cơ hội gặp, cũng không cần bắt buộc nữa.
Bên cạnh có một cô gái đang uống sữa đậu nành hình như cô nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nhìn Sở Thiên rời đi, lông mày không khỏi nhíu lại, lập tức lắc đầu, thần sắc có chút khinh thường, tự lẩm bẩm:
- Cũng không biết sinh viên mới này ở lớp nào, khẩu khí lại kiêu ngạo như vậy.
Hàn Uy ăn xong bữa sáng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, thấy cô gái này nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chào buổi sáng Đái Mộng Nghiêu!
- Chào thầy Hàn!
Cô gái cung kinh đáp lại.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên đã gõ cửa phòng 110 của ký túc xá, vốn tưởng rằng bọn Đường Thương Hùng đều đang ngủ nướng, ai ngờ lúc gõ đến lần thứ ba thì cửa phòng ký túc xá mở ra. Ánh mắt sáng rực có thần của Tôn Bân đang nhìn Sở Thiên, kinh ngạc nói:
- Sở Thiên, sao cậu cũng sớm như vậy chứ? Tôi còn tưởng cậu đang "say mơ màng" chứ?
Sở Thiên nhìn xung quanh phòng, bọn Đường Thương Hùng đã dạy từ sớm, đang đọc những cuốn sách mà mình thích trên bàn máy tính. Trong lòng hắn không khỏi thầm than, trước đây vẫn tưởng rằng người thành công một nửa là vì vận khí với kỳ ngộ, bây giờ mới biết tính cách và thói quen tối cũng rất quan trọng.
Sở Thiên dương dương tự đắc bánh bao cùng sữa đậu nành trong tay, có chút tiếc nuối nói:
- Vốn định quấy rầy giấc mộng đẹp của các cậu, để sau khi các cậu tức giận sẽ dùng bánh bao và sữa đậu nành dỗ dành các cậu, bây giờ thì tốt rồi, các cậu người nào người nấy tinh thần đều vô cùng phấn chấn, làm kế hoạch của tôi đều bị đổ bể hết, mua chỗ bánh bao với sữa đậu nành này vô ích rồi.
Đường Thương Hùng đã tiến lên mấy bước rồi cướp lấy đồ ăn trong tay Sở Thiên, đặt lên bàn, nét mặt lộ lên nụ cười của "người ngoài hành tinh" nói:
- Người anh em, lúc cậu nói những thứ này đã làm tổn thương đến những tâm linh còn nhỏ như chúng tôi. Vì vậy những đồ ăn này nhất định phải bồi thường cho chúng tôi.
Sở Thiên đem ba lô mang tới ném xuống giường mình, khởi động một chút gân cốt:
- Bây giờ tôi quyết định chuyển đến sống cùng mọi người.
Bọn Tôn Bân lập tức cắn chiếc bánh bao vây quanh Sở Thiên, vỗ vỗ Sở Thiên rồi bắt đầu hoan hô, trải qua chuyện tối hôm qua họ cảm thấy mình với Sở Thiên giống như người của hai thế giới khác nhau vậy. Không phải họ muốn phân rõ ranh giới với Sở Thiên mà là họ buồn rầu không biết làm thế nào mới thâm nhập vào được thế giới của Sở Thiên, làm thế nào mới có thể thâm nhập vào thế giới thiên tài của những người tài hoa hơn người, thân thủ cũng hơn người. Bây giờ nghe thấy Sở Thiên quyết định ở ký túc xá trong lòng họ đều vô cùng thích thú, sống với nhau lâu rồi thì sẽ có cơ hội dò thám thế giới nội tâm của Sở Thiên. Huống hồ Sở Thiên không phải người cao cao tại thượng mà là người rất thân thệên dễ gần.
Sở Thiên nằm trên giường, lười biếng hỏi:
- Trường học có sắp xếp gì không? Sẽ không để chúng ta đơn thuần là chờ đợi thời gian huấn luyện quân sự chứ? Phải biết rằng, còn 3 ngày nữa mới bắt đầu huấn luyện quân sự đấy?
- Ai! Không có, về điểm này trường thực sự có chút thiếu sót rồi, chúng tôi báo danh xong thì không có căn dặn gì.
Đường Thương Hùng cắn miếng bánh bao thịt, con mắt quay tròn chuyển động.
Bốn người bắt đầu vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm đủ mọi chuyện rất vui vẻ, nhưng bữa sáng ăn chừng nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa ăn xong.
- Xin chào các bạn học.
Giọng nói của một cô gái từ cửa phòng ký túc xá truyền tới, thanh túy dễ nghe lại mang chút khí thế dương cương nói:
- Tôi tên là Đái Mộng Nghiêu là bộ trưởng tuyên truyền của hội sinh viên học viện quản lý.
Bọn Đường Thương Hùng dường như rất lâu rồi không nhìn thấy người sống, hơn nữa lại là một cô gái, vội vàng vứt bánh bao trong tay chạy ra ngoài cửa xem. … nụ cười trên mặt hiện lên rất tiêu chuẩn, mặc chiếc quần jean cùng chiếc áo trắng cộc tay, chiếc quần jean bó sát những đường cong mỹ miều cùng động tác của thân hình căng cứng hoàn toàn lộ ra không bỏ sót, giữa lông mày mang chút khí dương cương, vừa nhìn đã biết là một cô gái dũng mãnh, năng lực xuất chúng.
- Chào học tỷ.
Tôn Bân tiến lên một bước, chào hỏi:
- Không biết Mộng Nghiêu học tỷ đại giá quang lâm tới ký túc xá của chúng tôi có gì chỉ giáo?
- Vào ngồi đi, vào ngồi đi.
Đường Thương Hùng nhiệt tình mời Đái Mộng Nghiêu vào ký túc xá đồng thời ân cần chuyển chiếc ghế của mình cho Đái Mộng Nghiêu ngồi:
- Học tỷ ngồi, học tỷ ngồi đi. Mấy hôm nay chúng tôi vẫn mê man, bây giờ cũng coi như chờ được người đến tổ chức rồi.
Âu Dương Thắng Cơ vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Sở Thiên biết tên tiểu tử này nhất định đang thầm tìm kiếm tư liệu của Đái Mộng Nghiêu, nhìn nụ cười "hèn mọn bỉ ổi" của hắn là biết được tên tiểu tử này đang có "ý xấu".
Đái Mộng Nghiêu vẫy vẫy tay, không ngồi xuống dường như đã quen với sự ân cần như thế này rồi, cười cười nói:
- Cám ơn ý tốt của các học đệ, tôi qua đây chỉ là chào hỏi với mọi người thôi, trước khi huấn luyện quân sự có chuyện gì hoặc có nghi vấn gì có thể tìm tôi.
- Vâng, nhất định sẽ tìm học tỷ.
Bọn Đường Thương Hùng đồng thanh trả lời một cách lạ thường, dù có là người ưu tú thế nào đi chăng nữa khi gặp người đẹp đều sẽ đình trệ sự chuyển động của đại não.
- Vậy học tỷ…
Sở Thiên dựa bên giường, không đếm xỉa tới nói:
- Mấy ngày này không có hoạt động gì? Ở mãi trong ký túc có chút nhàm chán, muốn đi ra xung quanh dạo chơi nhưng lại sợ bị lạc đường.
Đái Mộng Nghiên nhìn Sở Thiên, giật mình, có chút bất mãn với ngữ khí này cùng với tư thế lười biếng bây giờ của Sở Thiên, quan trọng hơn là nhận ra Sở Thiên chính là sinh viên mới đứng ở sạp hàng bán bữa sáng xuất khẩu cuồng ngôn với Hàn Uy, nhưng cô vẫn mở miệng nói:
- Ba giờ chiều có hoạt động dạo chơi khuôn viên trường để dẫn mọi người quen với sân trường, mọi người nhớ đúng giờ tập trung dưới lầu.
- Còn nữa, với tư cách học tỷ có nghĩa vụ nói với mọi người, sinh viên đại học Thiên Kinh đều là tinh anh đến từ khắp nơi trên toàn quốc.
Đái Mộng Nghiêu tuy là nói với mọi người nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào Sở Thiên:
- Nếu như chỉ đắm chìm trong vinh quang của quá khứ mà không muốn phát triển, vậy thì bất luận các cậu đã từng ưu tú cỡ nào, hơn người thế nào đi nữa thì ở đây cậu cũng sẽ không có một chỗ cắm dùi, thậm chí sẽ bị loại bỏ.
- Lời học tỷ nói thật sự sâu sắc.
Bọn Đường Thương Hùng nịnh nọt Đái Mộng Nghiêu, tuy không phải tất cả các cô gái đều thích nghe lời ngon ngọt nhưng tất cả các cô gái tuyệt đối đều sẽ không thích nghe lời nói bậy.
Sở Thiên cười mắng nói:
- Đường Thương Hùng, các người đúng là P tinh.
Trong lòng Sở Thiên biết, nhìn ánh mắt của vị học tỷ này có thể đoán ra được những lời vừa rồi là để nói mình, hắn không biết mình lúc nào đã trêu chọc vị học tỷ này, anh chỉ có thể thầm cười khổ, cũng không tiếp lời nữa, trêu chọc không được thì vẫn tránh đi thì hơn.
Đái Mộng Nghiêu nhìn Sở Thiên cũng không như sét đánh vào đầu, dáng vẻ bừng tỉnh, ngược lại "mặt nhăn mày nở" sâu sắc cảm nhận được mình là người thất bại, ấn tượng với Sở Thiên càng trở nên không tốt. Tên tiểu tử trước mắt có lẽ thành tích thi tốt nghiệp không tệ nên mới cậy tài khinh người như vậy. Đái Mộng Nghiêu lắc lắc đầu, đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày. Tùy tiện lấy mười học sinh của trường Thiên Kinh ra thì ít nhất cũng có 8 người là trạng nguyên, còn có một người là sinh viên ưu tú cử đi học.
Đái Mộng Nghiêu là một người ngay thẳng, trong lòng lòng nghĩ gì đều rất tự nhiên hiện lên trên mặt, cũng không nhìn Sở Thiên nữa, quay đầu cười với bọn Đường Thương Hùng nói:
- Các vị học đệ, tôi đi tới phòng ký túc xá khác thông báo, chiều gặp.
Sau khi Đái Mộng Nghiêu nói xong, thì đi ra ngoài phía cửa:
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Bọn Đường Thương Hùng giống như ba con mèo may mắn vậy, nhẹ nhàng đong đưa tay, thần sắc hiện rõ mấy chữ viết trên mặt "lưu luyến không rời".
- Đến mức đó không? Mấy tên háo sắc các người.
Sở Thiên ngồi dậy, nhìn bóng hình Đái Mộng Nghiêu biến mất, đả kích bọn Đường Thương Hùng nói:
- Ngay cả học tỷ cũng muốn gây chú ý, mắt mấy người có phải hơi thiển cận rồi không?
Lời của Sở Thiên rõ ràng truyền đến tai của Đái Mộng Nghiêu vừa mới bước vào phòng ký túc bên cạnh, thân hình cô hơi dừng lại, ánh mắt có chút phẫn nộ.
Bọn Đường Thương Hùng không cho là đúng, bộ dạng lộ ra vẻ "Tôi là lưu manh tôi sợ ai chứ", còn phản kích lại Sở Thiên nói:
- Tên tiểu tử ngươi có Phương Tình cô gái cực phẩm rồi đương nhiên chướng mắt với Đái Mộng Nghiêu rồi, tôi nghĩ nếu cậu không có Phương Tình đoán không chừng vừa rồi cậu đã bị người ta làm điên đảo rồi.
- Đúng vậy, theo hành tung của hai ngày hôm nay, tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tư sắc của Đái Mộng Nghiêu tuyệt đối có thể đứng trong tốp 10 của đại học Thiên Kinh.
Tôn Bân do dự một lúc, liền nói sự phán đoán của mình, sở dĩ nói Đái Mộng Nghiêu đứng trong tốp 10 vì so ra cũng không còn cách nào, đại học Thiên Kinh quá nhiều lá xanh.
Sở Thiên quyết định không nói mò với mấy tên này, hắn muốn hấp lại tình cảm.
- Đái Mộng Nghiêu, người Hắc Long Giang, sinh viên năm hai đại học Thiên Kinh, từ nhỏ đã thông minh tài giỏi, luôn tin chuyện là do người, thành tích học tập đứng thứ 5 lớp trong 2 kỳ liên tiếp đồng thời giành được học bổng hạng hai của đại học Thiên Kinh vì công tác xuất sắc trong bộ tuyên truyền hội sinh. Kỳ học này tiến hành bầu cử bộ trưởng, Đái Mộng Nghiêu giành được toàn bộ phiếu được chọn làm hội trưởng tuyên truyền hội sinh viên đồng thời được đánh giá là "cán bộ học sinh ưu tú", được nhiều sinh viên và thầy cô khen ngợi.