Đô Thị Thiếu Soái

Chương 245: Nghĩ cách cứu viện




Hai gã phần tử khủng bố không kịp phản ứng thì yết hầu đã bị cắt đứt, máu tươi ào ạt chảy ra chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã xuống không nhúc nhích, ý nghĩ cuối cùng trong đầu chính là: "Đây không phải là người"
Bên trong bọn Maria nghe được động tĩnh quay đầu lại, người trung niên sắc mặt tái nhợt đã đi lên phía trước, phía sau là ba tên phần tử khủng bố tay đang giơ súng lên, ánh đao lóe lên tay cầm súng của ba tên phần tử khủng bố đã bị chém đứt. Ba tên không kịp kêu lên một tiếng thì ngực đã bị đâm một đao, tốc độ cực nhanh làm bọn hắn không cảm giác được cái chết đã đến rất gần.
Răng Nọc và Maria thừa lúc mấy tên thủ hạ bị giết, nhanh chóng trốn vào trong khoang thương vụ chạy hướng về phía khoang phổ thông, bọn chúng bây giờ đã hiểu, chính mình đã phạm sai lầm lớn, Chu Long Kiếm trước nay luôn dùng thủ đoạn thiết huyết đối phó với tổ chức "Đột Đột", mà hôm nay lại chỉ phái một người áp giải Maria thì chỉ có một giải thích đó là người áp giải đó mạnh mẽ dị thường.
Ở trong khoang phổ thông Sở Thiên cũng đã nghe được động tĩnh, biết rằng bọn Bộ trưởng Chu đã bắt đầu hành động thì ngẩng đầu cười nói với hai tên khủng bố bên người :
- Hai vị huynh đệ, các người kiến thức rộng rãi, có thể giúp tôi nhìn xem trong tay tôi là tiền tệ của triều đại nào?
- Đúng là nô tài, nếu đây là thời điểm kháng Nhật thì đúng là đại hán gian.
Liễu Yên ở bên tai Tô Dung Dung nói thầm :
- Tuy tất cả mọi người đều sợ chết, nhưng cũng không có ai như hắn sợ đến mức một mực vuốt mông ngựa, thật đáng gét.
Tô Dung Dung không nói, chỉ cười nhạt, gia tộc đã sớm hun đúc nên cô không quan tâm hơn thua.
Hai vị phần tử khủng bố nghe thấy tiền, tưởng rằng là đồ cổ, đều hứng thú cúi đầu nhìn tiền xu trong tay Sở Thiên. Khi bọn chúng cúi đầu xuống, Sở Thiên xiết chặt tiền xu trong tay phóng ra như hình cung giống như lưỡi dao sắc bén, ở trên yết hầu rạch một đường, máu tươi bắn tung tóe đến phía trước trên người Tô Dung Dung các nàng.
Liễu Yên thân hình chấn động, quay đầu lại nhìn thấy hai gã phần tử khủng bố yết hầu chảy đầu máu tươi. Trên người Sở Thiên đầy vết máu, cầm tiền xu dính máu trong tay cười nhạt. Liễu Yên chưa từng thấy qua cảnh bi thảm như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi không tự chủ được há miệng như thể muốn hô lên, Tô Dung Dung lập tức quay đầu lại che miệng Liễu Yên, mặc dù cũng hoảng sợ nhưng ánh mắt gắng gượng bình tĩnh.
Sở Thiên cười với Tô Dung Dung, nụ cười sáng lạn lập tức làm cho Tô Dung Dung an tâm không ít. Tâm hồn thiếu nữ rung động cảm thấy người trước mặt có mị lực hấp dẫn khiến cô không nói lên lời.
Chẳng lẽ đây là tiếng sét ai tình? Tô Dung Dung kinh hoảng đem ý niệm hoang đường này chôn sâu tận đáy lòng.
Sở Thiên nhẹ nhàng mang hai tên khủng bố ném xuống ghế ngồi, một người phụ nữ trung niên bên cạnh thấy Sở Thiên người đầy máu tưới đứng lên, lại thấy yết hầu đang chảy máu của hai tên khủng bố đã chết. Không ngăn được hét lớn một tiếng, ba tên phần tử khủng bố khác trông coi khoang phổ thông nghe thấy thì lập tức chạy qua. Trong đó một tên phần tử khủng bố tay cầm súng từ từ chuyển động tới, hét lớn :
- Đứa nào làm loạn?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, giờ thì đánh lén cũng vô dụng rồi. Hy vọng người do Bộ trưởng Chu phái tới có thể ngăn chặn được bọn Răng Nọc, nếu để bọn hắn quay lại thì không tới nửa ngày người trong khoang phổ thông này chắc chắn phải chết. Sở Thiên đạp nửa bước, tiền cài vào trong tay, vỗ trên người có vết máu nói :
- Hai vị huynh đệ của các người té ngã rồi, máu mũi chảy đầy đất.
Phương Tình và Tô Dung Dung trong lòng cười trộm, máu mũi ai mà chảy nhiều như vậy chứ, chảy khắp người Sở Thiên?
Vì quá kinh hãi người phụ nữ trung niên theo phản xạ hô lên :
- Cậu ta nói dối , cậu ta giết người.
Ba tên phần tử khủng bố trong lòng chấn động, súng trong tay ngắm ngay vào Sở Thiên.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân
- Nhanh, nhanh bắt cóc con tin.
Maria và Răng Nọc rốt cục đã trốn vào khoang phổ thông quát lên với phần tử khủng bố. Người trung niên ở đằng sau thật sự quá kinh khủng, không ngờ ông ta không hề đuổi theo.
Mấy tên phần tử khủng bố sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì , chỉ trong nháy mắt thân hình Sở Thiên chuyển động đi ra ngoài. Tiền xu trong tay phóng đến chỗ ba tên phần tử khủng bố cầm súng, ba tiếng "Phốc" vang lên, tiền xu mà Sở Thiên phóng ra bắn trúng mắt cả ba tên phần tử khủng bố, máu tươi văng khắp nơi phần tử khủng bố chết ngay lập tức, Sở Thiên vốn không muốn nặng tay như vậy nhưng nếu không nhanh chóng xử lý bọn chúng sẽ liên lụy đến hành khách vô tội.
Một tên phần tử khủng bố ở thời điểm ngã xuống đã bóp cò nổ súng, viên đạn "Phanh" một tiếng, bắn về phía Tô Dung Dung đang ngồi.
Liễu Yên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt Tô Dung Dung hiện lên vẻ khẩn trương.
Bỗng nhiên, một bàn tay chắn ngang trước mặt Tô Dung Dung, thời gian dần trôi qua Sở Thiên giang hai tay ra, một viên đạn hiện ra trong tầm mắt.
Thời gian tĩnh lặng trôi , hô hấp cũng dừng lại.
Sự tình không ai ngờ được lại xảy ra bên cạnh hai người Liễu Yên và Tô Dung Dung.
Liễu Yên trong lòng rung động muốn gọi "Thần" rồi, còn Tô Dung Dung ánh mắt cảm kích nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên giết người cùng cứu người tốc độ rất nhanh cơ hồ hoàn thành trong tích tắc, nhiều hành khách căn bản không nhìn thấy Sở Thiên ra tay như thế nào, chỉ biết là cậu ta cứ đứng lên là phần tử khủng bố lập tức đều ngã xuống.
Lúc này, Răng Nọc cùng Maria mới phát hiện toàn bộ phần tử khủng bố giữ ở khoang phổ thông đã chết hết, bên trong gần 200 người lữ khách chỉ có mỗi Sở Thiên đứng đây, tuy toàn thân đầy máu tươi nhưng lại không ngăn hắn.
Răng Nọc sắc mặt âm tình bất định, vẻ mặt không tin nhìn Sở Thiên hỏi :
- Sở Thiên, có đúng là mày đã giết huynh đệ của bọn tao?
- Đúng vậy, năm người.
Sở Thiên rất thành thật nói ra, hướng về phía Răng Nọc đang cầm súng đi tới.
Hành khách chung quanh kinh ngạc nhìn, một tiểu tử lúc nãy còn rất sợ chết a dua nịnh hót vậy mà lập tức cứu người trở thành anh hùng? Còn dám tay không đi về phía Răng Nọc đang cầm súng?
Maria nhìn người thiếu niên trước mắt, không tin được lắc đầu, cô ta không thể tin thiếu niên như Sở Thiên mà có thể giết năm chiến sĩ đã trải qua trăm trận.
Người trung niên áp giải Maria trung đi đến, trong tay xách theo hai cái đầu ném ở cạnh chân Răng Nọc, Răng Nọc nhìn kĩ biết đó là hai thành viên trong khoang điều khiển, đó là quân bài cuối cùng của mình cũng bị hủy, người trung niên này thật sự cường hãn hơn mình tưởng nhiều, Răng Nọc cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, tuy ông ta không sợ chết nhưng người trước mắt đã chém chết bảy thành viên, dù bản thân có xông lên e rằng cũng là chịu chết.
Sở Thiên cũng nhìn người trung niên trong lòng chấn động, quả thật rất cường tráng, bảo sao Bộ trưởng Chu và Lý Thần Châu hai người đó lại có thể bình tĩnh như thế, hóa ra thủ hạ lại là nhân vật cố số má như vậy, Thiên triều hiện giờ không có mấy người có thể đánh ngang tay với ông ta.
Người trung niên trong lòng cũng giật mình, người trước mắt chính là Sở Thiên mà Bộ trưởng Chu đã nhắc đến? Cậu ta tuổi còn nhỏ, nhưng trong ánh mắt lại có đao, đoán chừng nội kình của cậu ta đã đạt tới tình trang xuất thần nhập quỷ, cũng không biết làm cách làm có thể luyện đến như vậy.
Trong mắt hai người toát ra vẻ tán thành, từ xưa tới nay anh hùng trọng anh hùng.
Răng Nọc và Maria nhìn nhau vài lần, đều nhận thấy mờ mịt trong mắt nhau.
Thời điểm phát hiện không có cơ hội chạy trốn, người ta sẽ phản kháng hết sức hoặc sẽ thuận theo. Sở Thiên nhìn thấy biểu lộ của Răng Nọc liền nhớ tới hai câu nói này.
Sở Thiên tiến lên một bước, tiền xu trong tay chuyển động, cười nói :
- Răng Nọc, súng trong tay ông không có tác dụng đối với tôi, với người đứng sau lưng ông càng vô dụng, tôi khuyên ông nên sớm đầu hàng đi.
Maria khẽ cắn răng, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt, từ trên người Răng Nọc một quả lựu đạn, lạnh lùng nói :
- Chiến sĩ tổ chức Thánh Chiến sẽ không bao giờ đầu hàng, các người có thể giết chúng ta, nhưng tuyệt đối không bao giờ khuất phục được tinh thần hy sinh của chúng ta.
Răng Nọc có chút hối hận vì đã để Maria lấy mất lựu đạn, hiện tại muốn đầu hàng cũng không được nữa rồi, chỉ có thể chém giết đến cùng thôi, khẽ cắn môi nói theo Maria :
- Đúng, chúng ta không thể đầu hàng, cùng lắm đồng quy vu tận, quả lựu đạn này uy lực rất lớn, có thể nổ tung khung máy bay này, có 200 người chôn cùng chúng ta cũng đáng giá.
Hành khách bốn phía lộ vẻ hoảng sợ nhịn không được lên tiếng nói:
- Không muốn, chúng tôi không muốn chết , cầu xin các người, dĩ hòa vi quý.
Sở Thiên lộ vẻ khinh thường, lắc đầu nói:
- Một người cũng không chôn cùng các người, chỉ có hai ngươi các ngươi chết mà thôi.
Maria và Răng Nọc biến sắc, lời nói của Sở Thiên làm bọn chúng run rẩy.
Maria trong lòng đã quyết, ngón cái tay phải muốn đè xuống ngòi nổ, lại phát hiện chính mình đã không khống chế được tay phải nữa, người trung niên đã nhanh như sét chém đứt nắm tay cô ta, cũng thuận thế đâm vào tim Răng Nọc, nếu không phải Lý Thần Châu dặn dò ông ta không muốn giết Maria, không chừng Maria đã chết rồi.
Khóe miệng Răng Nọc chảy máu tuơi, súng trong tay vô lực bóp cò, ông ta hối hận khi đó không đem máy bay bắt cóc đi Myanmar mà lại tới kinh thành. Giờ phút này ông ta cuối cùng cũng biết đã bị Chu Long Kiếm tính kế, chỉ là đã quá muộn mà thôi. Người chết dù hối hận cũng không thể sống lại được, đồ chó hoang Chu Long Kiếm.
Cổ tay Maria máu tươi phun ra, đau đớn không nhịn được mà ngã trên mặt đất, thời điểm bàn tay cầm lựu đạn bị chém đứt được Sở Thiên vừa vặn đỡ lấy. Người trung niên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Sở Thiên, người này ra tay cực nhanh, không thua kém gì mình, chỉ khác ở chỗ chính mình sống lâu hơn cậu ta hai mươi mấy năm, không bao lâu nữa, cậu ta nhất định trở thành cao thủ tuyệt đỉnh của Thiên triều.
Người trung niên tiến lên một bước, bẻ gãy tay chân Maria, sau đó hướng về phía cửa nhanh chóng rời khỏi.
Một cô gái 18 tuổi là con của người phụ nữ trung niên vừa rồi to tiếng, vẻ mặt bộ dạng đáng gét nói :
- Mẹ, những người này thật là tàn nhẫn, phạm nhân dù có hung tàn cực ác cũng có quyền lợi sinh tồn mà.
Người phụ nữ trung niên gật đầu, mở miệng khen:
- Băng Tuyết, con càng ngàng càng có ý thức nhân quyền.
Lập tức cao giọng hơn mấy phần , nói với Sở Thiên:
- Các người quá tàn nhẫn, bọn chúng tuy là phần tử khủng bố nhưng cũng có nhân quyền mà, các người chém đầu bẻ gãy chân tay chúng, vậy các người và phần tử khủng bố có khác gì nhau?
Tô Dung Dung vỗ vỗ cho đỡ sợ, kinh hãi nhìn qua Liễu Yên nói :
- Biết cái gì là nô tài chưa?
Liễu Yên xấu hổ gật đầu.
Sở Thiên ném bàn tay bị chém đứt ném trên người Maria, lôi nắm tay, nói với người phụ nữ trung niên:
- Bà, hiện tại giúp cố ta cầm máu lại.
Người phụ nữ này thiếu chút nữa mất cả tánh mạng trong buồng phi cơ, giờ còn đang đàm phán nhân quyền, sao có thể không nổi giận?
Người phụ nữ trung niên khinh thường nhìn Sở Thiên nói :
- Cậu có biết tôi là ai không? Đừng tưởng rằng cậu cứu được mấy người là có thể diễu võ dương oai, cậu không có quyền ra lệnh cho tôi.
- Bà không phải muốn nói chuyện nhân quyền sao?
Sở Thiên cười nhạt nói:
- Bà không chịu cầm máu giúp cô ta, còn ở nơi này nói chuyện nhân quyền sao? Thật là tức cười.
Một vị lão giả cũng ủng hộ Sở Thiên, mở miệng nói:
- Anh hùng, không cần nói lý với loại người này, đúng là ăn no rửng mỡ.
Một cô gái trẻ tuổi cũng khinh bỉ nhìn người phụ nữ trung niên:
- Anh hùng, loại người này nói một đằng làm một nẻ , chẳng qua là muốn mượn nhân quyền để đánh bóng bản thân.
- Một dám người không hiểu biết, biết tôi là ai không?
Người phụ nữa trung niên đắc ý muốn tỏ rõ thân phận của mình.
Sở Thiên lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Tôi không muốn biết bà là ai, cũng không cần biết bà là ai, nhưng tôi nói có thể nói cho bà biết nếu bà không cầm máu cho cô ta, tôi sẽ đem bà ném khỏi máy bay.
Hành khách xung quanh nhao nhao khiển trách người phụ nữ trung niên dối trá, vốn bà ta muốn mượn cơ hội để biểu hiện thân phận của mình, không nghĩ lại bị mọi người công kích, vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt tức giận nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên quay người rời đi, nói lại một câu :
- Nếu lúc tôi trở lại, bà không giúp cô ta cầm máu hoặc cô ta đã chết rồi, tôi nhất định sẽ đem loại người như bà ném ra khỏi máy bay.
Người phụ nữ trung niên tức giận thở phì phò, biết rõ Sở Thiên không phải nói đùa, chần chờ một chút rồi đi lên cầm máu giúp Maria. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hành khách xung quanh đều cười nhìn người phụ nữ trung niên tự làm tự chịu.
Sở Thiên nhẹ nhàng hừ một tiếng:
- Phụ nữ và trẻ em đúng là không hiểu biết.
Thiên Triều vốn chẳng có chuyện gì, chỉ là do con người gây ra mà thôi.
Vài phút sau, Lý Thần Châu mang theo hơn trăm đội viên bộ đội chống khủng bố đi tới, tổ chức sơ tán dần hành khách, sau khi phân phân phó hết cho thủ hạ, liền đi đến chỗ Sở Thiên đang uống nước, Lý Thần Châu tươi cười cao giọng nói:
- Uy phong của Thiếu soái vẫn như trước, Thần Châu đã từng nói mỗi lần gặp mặt Thiếu soái đều mang đến cho Thần Châu sự kinh hỉ, Thiếu soái lần này có thể trở thành anh hùng rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng ném qua một thứ, Lý Thần Châu thuận tay bắt lấy, cầm lên xem xét, toát mồ hôi lạnh thì ra là lựu đạn. May mà ổn rồi, nếu không cái máy bay này đã nổ tung.
Sở Thiên đứng dậy mỉm cười:
- Lý Thần Châu, ông đúng là đồ khốn nạn, dám mang tôi ra trêu đùa, giờ tôi cũng trêu đùa lại ông một phen.
Lý Thần Châu cười khổ lắc đầu, là lão Bộ trưởng quyết định, không phải chuyện mình có thể khống chế. Lý Thần Châu cẩn thận từng chút một đưa cho người chiến hữu, sau đó đi đến bên cạnh Sở Thiên, nhìn thấy Tô Dung Dung còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Dung Dung đã cười hô :
- Chào chú Lý.
Lý Thần Châu cười cởi mở, quan tâm nói:
- Dung Dung, có sợ không? Tranh thủ thời gian về nhà đi, ông nội cháu đã phái người tới đón cháu rồi đó.
Tô Dung Dung gật đầu kéo Liễu Yên chuẩn bị đứng dậy rời đi, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hướng Sở Thiên cười nói :
- Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi tên là Tô Dung Dung, rất hân hạnh được biết anh.
Sở Thiên bị ánh mắt Tô Dung Dung mê hoặc, không biết trả lời thế nào, bị Phương Tình nhẹ nhàng động một cái, mới kịp phản ứng nói:
- Tôi gọi là Sở Thiên, chỉ là tiện tay mà thôi không cần để ý.
Tô Dung Dung trong lòng đã sớm biết rõ tên họ của Sở Thiên, chỉ là muốn chính miệng anh ta nói ra, bây giờ nghe Sở Thiên nói ra tên gọi, trong đầu lập tức ghi nhớ, sau đó lôi kéo Liễu Yên nhanh chóng rời khỏi.