Trong phòng của Vân Thủy Sơn Cư, một gợn gió nhẹ cũng có thể làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh, dưới mái hiên những chiếc đèn lồng được dán chữ "Thọ", những chiếc chuông gió treo lơ lửng, như là đang đợi để cắn một miếng.
Ở trong Vân Thủy Sơn Cư giờ có rất nhiều người, nhưng hơn sáu trăm người này lại vô cùng im lặng, lặng lẽ nhìn lên bãi cỏ hai người đứng, trời đất dường như ngập tràn sát khí.
Gió núi bỗng ngừng thổi, tựa như đã bị chết cóng vậy.
Bước chân của Sở Thiên đầy uy lực, từng bước từng bước đi đến trước mặt tên sát thủ, tuy Sở Thiên bước đi vô cùng chậm rãi, nhưng không ai nhận thấy những bước chân của hắn đầy tràn sinh lực, tuy Sở Thiên không có một thân hình cường tráng, nhưng không ai nhận ra hắn luôn ngập tràn sức mạnh.
Tên sát thủ không ngờ Sở Thiên dám bước đến, ông ta hơi sững người, ngón cái định đè nút điều khiển, nhưng không đủ dũng khí để chết chung với tất cả.
Có lẽ, sống an toàn sung sướng lâu dài, người ta sẽ cảm thấy sợ chết.
Sở Thiên giờ chỉ còn cách tên sát thủ hai bước, hắn đứng chắp tay, tên sát thủ thầm vui mừng, tay trái lộ ra chiếc điều khiển từ xa đã buộc chặt vào tay, tay phải thì cầm chiếc đoản đao rỉ sắt hướng vào Sở Thiên phóng tới.
Khoảng cách gần như thế, đối với tên "Dã Lang" này mà nói, một nhát cũng có thể chém đứt đầu, tay chân Sở Thiên.
Thanh đoản đao tạo một vệt vàng trong không gian, vừa hung ác, vừa chuẩn, vừa nhanh.
Với tài nghệ của "Dã Lang", một khi đã tấn công thì không bao giờ để đối phương có thể đánh trả tìm đường sống, huống chi lại ở khoảng cách gần như vậy, Lôi Đình Nhất Kích, trong thiên hạ, không người nào có thể đánh trả.
- Ông ta là "Dã Lang", xếp thứ hai trong giới sát thủ.
Gần đó Cố Kiếm đang đứng cạnh Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh nói.
Nhiếp Vô Danh sững sờ, tên sát thủ này chính là "Dã Lang"? Nhiếp Vô Danh từng được nghe qua, "Dã Lang" kiên trì, hung ác, tàn nhẫn, khi muốn giết ai thì chẳng sợ làm loạn, ông ta phải đạt được mục tiêu thì mới dừng lại, không một ai có thể sống sót, là một sát thủ cao tay, Nhiếp Vô Danh còn nghe nói, còn có một truyền thuyết rằng ông ta có khả năng một mình tiêu diệt cả mấy trăm tên cướp đường ở Đông Bắc Hắc Sơn trại.
"Dã Lang" là người Đông Bắc, không ai biết tên thật của ông ta là gì, từ nhỏ đã sống ở sâu trong một khu rừng ở Đông Bắc, ngày trước luôn theo cha đi bắt hổ, tập kĩ năng lăn người trên tuyết, năm mười tuổi gặp một vị lão Hán, nhờ cơ duyên tập được nội gia tâm pháp, thành một bộ thân thủ tốt, năm đó khi ông ta mười hai tuổi, gia đình ông ta gặp phải những tên cướp đường bản xứ, sau khi cha ông ta đâm một tên cướp, lũ cướp tức giận, khiến cha ông ta bị lãnh trọn bốn mươi chín nhát đao, kể cả người mẹ lương thiện cùng người chị gái mới mười lăm tuổi của ông ta cũng bị giết, mà khi đó "Dã Lang" đang đi săn ở sâu trong rừng, trên đường trở về thì gặp hai con sói, tuy nhiên vì có những năm kinh nghiệm cùng một chút bản lĩnh, giết được hai con sói đó, nhưng hai tay của ông ta bị hai con sói làm cho bị thương, ông ta đau đớnn lăn mình trong tuyết, sau đó cảm nhận được mùi máu tươi chảy ròng, "Dã Lang" đến bây giờ vẫn khắc cốt ghi tâm, mang viết thương về nhà, thì phát hiện, cha và chị ông ta đã chết từ lâu, mẹ ông ta thì cố gắng kiên trì đợi ông ta trở về, cầm tay "Dã Lang" nói ra hai chữ cuối cùng:
- Báo thù!
"Dã Lang" vô cùng đau khổ, ngửa mặt lên trời hét lớn, làm trời đất cảm động.
Từ đó "Dã Lang" ngày càng cố gắng luyện tập khắc khổ nội gia tâm pháp của lão Hán, đồng thời luyện tập để trở nên mình đồng da sắt, suốt mười năm khổ luyện ở sâu thẳm trong rừng Đông Bắc, mỗi ngày luyện tập đến mười sáu tiếng, không biết bao lần lòng bàn tay, lòng bàn chân toác máu, hơn nữa, vào những đêm rét mướt, ông ta lại nghĩ đến mối hận năm xưa, vừa đem tuyết nhét vào bụng, lạnh thấu xương, nhưng hận nóng ruột, ông ta làm như vậy là để báo thù, mà mỗi tháng ông ta còn vào rừng sâu giết một con sói, những lần ấy không biết đã gặp bao nguy hiểm, còn có lần bị lũ sói đánh cho lòi ruột, nhưng ông ta vẫn điên cường kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mười năm trôi qua, ông ta đã chai sạn khi đối mặt với nguy hiểm, có thể nhận biết được ý tốt hay thù địch chỉ qua giọng nói, hơn nữa ông ta đã luyện tới mình đồng da sắt, đao súng cũng không làm gì được.
Vào năm ông ta hai mươi hai tuổi, ông ta cải trang là thầy bói vào hang ổ của lũ cướp, trải qua những câu hỏi cùng sự khen ngợi của chúng về tài năng của ông ta, ông ta liền trở thành một thành viên của Hắc Sơn trại, mỗi lần xuất chinh nguy hiểm, ông ta đều đoán được trước liền nói với thủ lĩnh chuyến này lành ít dữ nhiều, tất cả đều rất hữu ích, mấy tháng sau, không tên nào còn đề phòng "Dã Lang", vì vậy ông ta dùng tám phần thời gian mỗi ngày để tìm hiểu cơ cấu của Hắc Sơn trại, số người, giới tính, thậm chí cả số ngựa.
Vào ngày thứ tám hai, ông ta nhân lúc vui tết nguyên đán, hầu hết bọn chúng đều xuống núi cướp đoạt của cải, giết chết ba mươi bảy tên cướp còn lại, giết cả mười tám người thân kể cả phụ nữ, sau đó cầm chiếc đao do cha ông ta để lại chờ bọn còn lại trở về, lần đầu ba mươi người trở về, vừa mới vào Hắc Sơn trại, liền bị ông ta công kích từ phía sau giết hết, tốp thứ hai cũng có ba mươi người cũng bị ông ta giết sạch, tốp thứ ba gồm hai mươi bảy tên, bị ông ta dụ vào Hắc Sơn trại, sau đó châm lửa thiêu sống, còn ông ta thì đứng chặn trước lối thoát, bị thiêu cháy sáu người, còn lại hai mươi mốt người đều bị ông ta chém chết, từ đó Hắc Sơn trại biến mất hẳn khỏi giang hồ, thay vào đó là tiếng tăm về một "Dã Lang".
Về sau, trên giang hồ xuất hiện một sát thủ tên là "Dã Lang", ông ta giết người luôn có hai nguyên tắc: "Một là, không phải là người giàu có, quyền thế thì không giết. Hai là, tiền thù lao không đến trăm vạn thì không giết".
Tuy nguyên tắc của "Dã Lang" rất kỳ quái, hơn nữa tiền công cũng rất cao, nhưng phải thừa nhận, một khi "Dã Lang" đã ra tay, thì không kẻ nào có thể sống sót.
Trong mắt Đường Đại Long Sở Thiên cũng không ngoại lệ.
Chiếc khảm đao của "Dã Lang" đã đến trước mặt Sở Thiên, với tốc độ đao pháp của mình, ông ta vô cùng tự tin.
Chỉ tiếc ông ta vẫn chưa đủ nhanh.
Muốn chuẩn thì dễ, muốn hung ác cũng dễ, nhưng muốn nhanh thì rất khó, chỉ một chút xíu, dường như ông ta chỉ chậm hơn trong nháy mắt.
Nhưng đối với một cao thủ mà nói, một cái nháy mắt thôi cũng có thể mất mạng.
Có ai biết được cuối cùng mình nhanh như thế nào?
Không ai dám cho mình là nhanh nhất, bởi chẳng ai biết được, người này nhanh, nhưng lại có thể có người khác nhanh hơn, cho dù hiện tại người này nhanh nhất, tương lai nhất định sẽ có người nhanh hơn.
"Dã Lang" biết mình rất nhanh, nhưng lại không biết mình rốt cuộc nhanh đến mức nào.
Hiện tại ông ta chỉ biết, người này làm cho ông ta vô cùng khó chiụ, bao nhiêu lâu nay, chưa bao giờ ông ta có cảm giác này.
Sở Thiên không hề né tránh, lập tức rút ra Minh Hồng chiến đao, cũng vung đao đón tiếp, vừa lúc gặp phải chiếc khảm đao của "Dã Lang".
"Đương" một tiếng, vang vọng ra khắp không gian của Vân Thủy Sơn Cư, âm thanh vang dội.
Sở Thiên lùi lại nửa bước, lại chặn chiếc khảm đao của "Dã Lang", ai cũng biết, trận này đã không thể trì hoãn một chút nào nữa.
"Dã Lang" dần ngẩng đầu lên, mắt ông tanh sắc sảo, lạnh lùng hơn, trong mắt ông ta phẳng phất hình ảnh chiếc đao, hình ảnh một đao xé nát lồng ngực Sở Thiên, moi tim người này ra, ông ta thật không thể nào tin nổi, cái tên tiểu tử yếu ớt này, mới chừng này tuổi sao công lực lại có thể thâm hậu như vậy, thân hình thần tốc như thế?
Sở Thiên tuy đang phải chặn sự công kích của "Dã Lang", nhưng trên mặt không hề lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào, đây là sở trường của hắn, làm cho mọi người vĩnh viễn không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, như vậy làm cho đối phương không dám vượt qua giới hạn.
Hà Đại Đảm vỗ vai Hà Hãn Dũng, nhàn nhạt nói:
- Đây là điểm chênh lệch giữa con và Thiếu soái.
Hà Hãn Dũng gật đầu, hai con mắt chăm chú vào nhất cử nhất động của hai người.
Sở Thiên nhàn nhạt nói với "Dã Lang":
- Tôi thừa nhận, tôi rất thích ông, vốn dĩ chúng ta có thể làm bạn, cùng ngồi xuống uống rượu, chơi gái, nhưng mà, ông lại đặt bom trong ngày đại thọ của cha tôi, ám sát tôi, cho nên ông phải chết.
"Dã Lang" vẫn không muốn phí lời, lạnh lùng nhìn Sở Thiên:
- Ta nói rồi, ngươi chết.
Vừa dứt lời, "Dã Lang" lại cầm đao lần nữa hướng tới Sở Thiên, như mũi tên đã rồi cung, mạnh mẽ lợi hại.
Vào lúc đến trước mặt Sở Thiên, "Dã Lang" bỗng chém một nhát vào sườn phải Sở Thiên, chiêu này tuy không phải là một loại võ công tinh diệu gì, thậm chí còn không cần thay đổi gì, nhưng vào thời điểm đó thì quá chuẩn, quá nhanh căn bản không để cho đối phương có cơ hội né tránh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Thiên Dưỡng Sinh lắc đầu, tuy nhát đao nhanh mà chuẩn, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, thế là chậm.
Sở Thiên lùi ra phía sau một bước, Minh Hồng chiến đao đã nghiêng sang bên phải, chiến đao giờ không còn vẻ chất phác ban đầu, mà nó tản ra một luồng kim quang nhàn nhạt, bởi nó đã bị Sở Thiên rót đầy uy lực.
"Đương" một tiếng, chiến đao của Sở Thiên vừa vặn chặn thanh khảm đao rỉ sắt của "Dã Lang", nhiều người đứng chung quanh xem không hiểu, vì sao Sở Thiên vừa vặn chặn được đòn tấn công này của "Dã Lang"?
"Dã Lang" thì hiểu rõ, ông ta vừa rồi bảy lần biến hóa, vị trí phòng thủ của Sở Thiên cũng thay đổi bảy lần, nhưng lại quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta không thể nhìn ra.
Sở Thiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhìn tên sát thủ luân phiên tấn công ác liệt, cười cười nói:
- Phải công nhận, ông rất mạnh, cho nên tôi chấp ông ba chiêu.
Lập tức, ngữ khí trở nên lạnh như băng:
- Sau đó, tôi sẽ giết ông.
Sắc mặt "Dã Lang" vẫn không thay đổi, tay cầm đao có hơi hạ xuống, trong mắt hiện ra vài phần tự hào:
- Ta dám liều mạng.
Sở Thiên thầm gật đầu, hắn tin, tên sát thủ này thật sự dám liều mạng, nhưng mặt Sở Thiên lại không hề có chút gì thay đổi.
Trên đời này những người can đảm dám liều mạng cũng không nhiều, mà lại ngang nhiên không sợ chết lại càng ít.
Cho nên "Dã Lang" mới tin tưởng mình có thể giết chết Sở Thiên, đồng thời mở đường máu trở về.
- Đổi lại là trước kia thì tôi tin.
Sở Thiên không mặn không nhạt nói một câu làm người khác khó hiểu:
- Nhưng khi thấy ông không dám nhấn nút điều khiển từ xa tôi đã biết, ông cũng sợ chết, không phải sao?
- Tôi còn biết, ông tới từ Hàng Châu, là do Đường Đại Long phái đến!!!
Sở Thiên không ngừng di chuyển, suy đoán lung tung nói:
- Ông có biết vì sao Đường Đại Long thuê người đến giết tôi không? Bởi vì bản thân ông ta cũng sắp chết, nên mới phái ông đến tìm cái chết trước, hơn nữa tôi biết rõ ông sẽ tới, bởi vì người liên lạc với ông đã nhận tiền của tôi và tiết lộ thông tin cho tôi biết, nếu không làm sao tôi biết ông muốn tới giết tôi? Nếu như tôi không sớm biết trước thì có lẽ đã bị ông làm cho nổ chết, mà ông cũng hoàn thành được nhiệm vụ, cầm trong tay một số tiền lớn ung dung vui vẻ đi.
"Dã Lang" nghe Sở Thiên nói, tuy ánh mắt còn kiên định, nhưng một chút phản ứng cũng không có, nhưng cơ bắp trên mặt ông ta cứng đờ hết cả.
Nhiếp Vô Danh thấy vô cùng kỳ quái, Sở Thiên với "Dã Lang" đã nổi sát tâm, sao lại nói những lời nhảm nhí này? Nhưng khi nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt "Dã Lang", ông ta bỗng hiểu ra, những lời này chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của "Dã Lang", làm cho "Dã Lang" thêm căng thẳng.
Sự căng thẳng không chỉ làm cho cơ bắp cứng nhắc, phản ứng chậm chạp, còn làm cho đối phương mềm yếu, khiến một người không sợ chết giờ lại hình thành tính ham sống.
"Dã Lang" cắn răng một cái, đạp chân, khi thân ông ta tiến đến bên phải Sở Thiên, thanh đao rỉ sắt liên tiếp chém ra ba nhát!
Ba đao liên tiếp này, tuy chiêu thức khác nhau, phát ra tuần tự, nhưng bởi tốc độ vô cùng nhanh, nhìn như là có những ba chiếc khảm đao vậy, cùng lúc ra tay, như một mảng mây lớn trắng buốt có hình như một dải cầu vồng ôm lấy đóa hoa trắng, mây tím lưu động, hướng tới Sở Thiên, khiến người khác nhìn mà hoa cả mắt, không có cách nào để né tránh, một vài người phụ nữ thì nhắm tịt mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh Sở Thiên bị chặt thành từng khúc, máu tươi bắn tung tóe.
Sở Thiên không hề tránh né, tay cầm Minh Hồng chiến đao thẳng hướng về ngực "Dã Lang" mà đâm, ai cũng thấy rõ, lúc chiếc khảm đao của "Dã Lang" chém trúng Sở Thiên, thì chiếc chiến đao trong tay Sở Thiên cũng sẽ đâm thủng lồng ngực "Dã Lang".
Đây là chiêu thức "cùng hủy diệt", "Dã Lang" đương nhiên cũng nhìn ra, trong lòng có chút chần chừ, thanh rỉ sắt trong tay hoãn nửa nhịp.
Một cơ hội ngàn năm khó gặp, thanh đao sáng lên, đao hoa lập tức bị đánh tan, toàn bộ khách ở Vân Thủy Sơn Cư khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Lúc thanh khảm đao của "Dã Lang" chỉ cách cổ Sở Thiên một tấc thì dừng lại, không phải vì ông ta muốn ngừng, mà là vì thanh Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên đã đâm vào ngực của ông ta, không ai nhìn thấy được rốt cuộc Sở Thiên đã ra tay như thế nào, càng không thể nhìn ra Minh Hồng chiến đao làm sao có thể đâm vào ngực của "Dã Lang", "Dã Lang" giờ vô cùng hối tiếc tại sao mình lại chần chừ nửa nhịp làm gì, chính vì nửa nhịp đó mà ông ta xuống Địa Ngục.
Sở Thiên nhẹn nhàng thở dài, nhàn nhạt nói:
- Ông đúng là vẫn còn chưa muốn liều mạng, chính vì thế nên ông mới chết.
"Dã Lang" thở ra hơi thở cuối cùng, ánh mắt có chất chứa vẻ không cam tâm, thế nhưng tất cả đã quá muộn, máu trên người ông ta đã nhuộm đỏ cả một vùng cỏ lớn, cũng làm tán đi hơi thở cuối cùng của ông ta.
Anh Hải đem mấy anh em Soái quân chạy đến, muốn ngàn đao phanh thây tên sát thủ này, Sở Thiên phất tay ngăn lại, thần sắc có vài phần cô độc, nhàn nhạt nói:
- Ông ta trung thành như vậy rất đáng mặt đàn ông, đem ông ta chôn cất sau chân núi.
Anh Hải gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, mấy anh em Soái quân liền đi tới, cẩn thận khiêng thi thể "Dã Lang" đi, bọn họ hiểu rõ ý của Sở Thiên, "chôn cất" trên đỉnh núi chính là sự tôn trọng người chết, vì vậy mà "khiêng đi" mới là phương thức thích hợp; còn nếu Sở Thiên nói "vùi" sau chân núi, thì bọn họ sẽ "kéo" cái xác này đến chân núi.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn qua các khách mời, khẽ thở dài nói:
- Xem ra bữa cơm hôm nay ăn không vào rồi, thật là mất hứng, anh Hải, điều tra xem ai là người thuê tên "Dã Lang" này.
- Điều tra người đứng sau lưng.
Sở Thiên nhìn thanh khảm đao không bị dính máu trên cỏ, bình tĩnh nói:
- Đưa cái đao của tên sát thủ này về cho em.
Sở Thiên tuy bảo anh Hải đi thăm dò, nhưng trong lòng đã chắc chắn, những kẻ đối địch với mình không nhiều, ngoài Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ, thì chỉ còn Đường Đại Long ở Hàng Châu chưa chưa gặp mặt, Sơn Khẩu Tổ thì có một nhóm sát thủ riêng, nên không bao giờ thuê sát thủ khác đến giết mình, vì thế, việc ám sát lần này nhất định là do Đường Đại Long gây nên, xem ra đây là lúc để phản kích Đường Đại Long.