Đô Thị Thiếu Soái

Chương 227: Anh Thành gặp chuyện không may




Bầu trời trên độ cao một vạn thước, nhìn rất đẹp!
Sở Thiên nhìn ngọc thạch vô danh đeo trước ngực, ngẩn người.
Sở Thiên nhớ rõ khi ở thạch quan mộ, nhìn thấy khối ngọc thạch kia bóng loáng nguyên vẹn, sáng long lanh, không có chút đồ án, dấu vết gì, chất liệu giống y hệt ngọc thạch vô danh, hắn từng hỏi giáo sư Vương ngọc thạch này có lai lịch gì?
Tri thức của giáo sư Vương lúc này bắt đầu phát huy tác dụng. Ông nói đây là Nguyên sinh ngọc, là một loại ngọc thạch có thể khôi phục hình dạng ban đầu. Nói thẳng ra là cho dù khắc đồ án gì trên đó, trải qua thời gian thì tất cả đồ án sẽ biến mất, khôi phục trạng thái ban đầu. Giáo sư Vương còn nêu ví dụ, giống như một miếng pho mát mềm, dùng dao cắt một nhát, trên đó sẽ có vết dao, nhưng trải qua thời gian, vết dao kia sẽ dần biến mất, khôi phục hình dạng ban đầu.
Sở Thiên còn từ giáo sư Vương biết được chỉ cần phối hợp với dung dịch đặc thù là có thể khiến nó hiện lên đồ án gần đây nhất. Vì vậy Sở Thiên động tâm, nhờ giáo sư Vương khôi phục đồ án trên đó, sau đó thuật lại cho mình. Hắn muốn tận mắt xem đồ án bên trên, đây là yêu cầu duy nhất của hắn kể từ khi theo giáo sư Vương tham gia chuyến khảo cổ lần này.
Giáo sư Vương đương nhiên biết Sở Thiên có dụng ý khác, nhưng trong mắt ông Sở Thiên sẽ không làm những việc thương thiên hại lí, vì vậy liền đồng ý. Đợi sau khi trở về trung tâm nghiên cứu, sử dụng dung dịch, khôi phục đồ án rồi sẽ nói cho Sở Thiên.
Sở Thiên thấy giáo sư Vương đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhóm, dấy lên một tia hi vọng, thầm than: có thể thực hiện nguyện vọng của ông hay không, Vương mù lòa, vậy phải xem ông ở trên trời có linh thiêng hay không?!!
Sở Thiên và Phương Tình vừa xuống máy bay, Quang Tử đã hưng phấn tới đón, sau đó lại nói cho Sở Thiên một tin tức rất xấu.
Anh Thành đã xảy ra chuyện!
Tối qua anh Thành ở đường khẩu bị người đánh đập và bắt đi, đường khẩu cũng bị đập phá.
Tại Thượng Hải có thể làm như vậy nhất định là người có bối cảnh lai lịch lớn. Mà người này khiến Sở Thiên hoàn toàn không có biện pháp phản kích, bởi vì hắn là Hà Hãn Dũng, không lâu trước đây còn xưng huynh gọi đệ với Sở Thiên. Không ai biết anh Thành sao lại đắc tội với Hà Hãn Dũng, cũng không ai biết tại sao Hà Hãn Dũng lại không cho Sở Thiên chút mặt mũi nào.
Thủy Tạ Hoa Đô, nắng chiều chiếu rọi!
Sở Thiên bưng chén trà xanh Phương Tình pha, đi tới đi lui trong địa sảnh, mặt lộ vẻ bình tĩnh.
Mấy người Quang Tử và Hải Tử ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt lo lắng nhìn Sở Thiên. Chuyện này liên quan tới sự sinh tồn, phát triển của Soái quân! Các bang phái nhỏ vốn đã cúi đầu thần phục, giờ thấy Đại công tử ra tay với Soái quân, thái độ lập tức thay đổi, cho rằng Soái quân chống lại khu canh gác, khẳng định sẽ bị tiêu diệt, vì vậy bắt đầu bằng mặt nhưng không bằng lòng, thậm chí có một số bang phái bắt đầu cứng rắn!
- Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, cho dù anh Thành đắc tội Hà Hãn Dũng, nhưng Hà Hãn Dũng nhất định cũng có lời với chúng ta, mà sẽ không trực tiếp đánh người, đập đường khẩu!
Gần đây Quang Tử tuân theo nguyên tắc "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, trả thù gấp mười!" Hiện giờ thấy mặt mũi Soái quân bị người khác giẫm lên, trong lòng anh ta sớm đã bốc lửa:
- Hà Hãn Dũng hung hăng càn quấy như vậy, chúng ta nhất định phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ! Cho hắn biết mặc dù Soái quân không đấu lại Hà gia, nhưng nếu liều mạng chúng cũng không có kết cục tốt đẹp!
Hải Tử chần chừ một chút, mở miệng nói:
- Liều mạng cũng không phải biện pháp. Từ xưa tới nay dân không đấu với quan! Tuy rằng thế lực chúng ta lớn mạnh, nhưng nếu gây ra động tĩnh lớn, khó tránh được chính phủ sẽ chú ý, đến lúc đó khó tránh khỏi bước lên con đường của Kiều Tứ Gia.
Sở Thiên đương nhiên hiểu rõ Kiều Tứ Gia là ai. Kiều Tứ Gia nổi danh hơn hai mươi năm, từng là ông vua thế giới ngầm vùng Đông Bắc, địa bàn rộng lớn, binh tinh tướng mạnh, quen biết rất nhiều quan chức. Nhưng ông ta rất chủ quan, rất khoa trương, chỉ một quân cờ vô ý, khiến thua cả bàn cờ, bị chính phủ dùng thế sét đánh tiêu diệt, chết khi mới bốn mươi ba tuổi. Trước khi chết, ông ta còn lưu lại cho đời sau một lời khuyên từ tận đáy lòng: Cho dù mạnh, cũng không mạnh hơn nổi chính phủ!
Sở Thiên dừng bước, uống cạn chén trà, thản nhiên nói:
- Hai anh nói đều có lý, chúng ta hai bút cùng vẽ, không xung đột chính diện với Hà Hãn Dũng, nhưng cũng không thể để anh ta coi thường khí thế của Soái quân!
Sở Thiên quay đầu nói với Quang Tử:
- Đêm nay tiêu diệt toàn bộ những bang phái nhỏ lẻ bằng mặt không bằng lòng!
Gió núi rất to, Sở Thiên đứng ở cửa ra vào Thủy Tạ Hoa Đô, nhớ tới lời của Dư Hiểu Lệ: Nhưng anh cũng không sống được vài ngày! Soái quân cũng sẽ bị tiêu diệt!
Sở Thiên biết Hà Hãn Dũng cũng không phải người lỗ mãng, nếu không phải việc khiến anh ta đau lòng, anh ta tuyệt đối không làm như vậy với Soái quân. Sở Thiên chợt nhớ tới cảnh anh hùng cứu mỹ nhân ở Cựu Hoan Như Mộng, nhớ tới Hứa Bán Dạ, nhớ tới người trung niên kia, nhớ nụ cười kỳ quái.
Hóa ra chúng không phải nhằm vào Hà Hãn Dũng mà là nhằm vào chính mình, nhằm vào Soái quân. Sở Thiên đột nhiên thông suốt, khuôn mặt anh tuấn tươi cười, đồng tiên xu chuyển động linh hoạt giữa các kẽ ngón tay, miệng lẩm bẩm:
- Không có gì khiến ta e ngại, cho dù là cái chết!
Khu canh gác!
Trong văn phòng của Hà Đại Đảm, hào khí khẩn trương, tràn ngập mùi thuốc súng!
Hà Đại Đảm nhìn chằm chằm vào Hà Hãn Dũng, liếc từ đầu xuống chân, giống như hôm nay là ngày đầu tiên nhận ra đứa con này. Con trai ông ta hữu dũng hữu mưu, nhưng sao gần đây ông ta cảm thấy nó làm ra nhiều việc không sáng suốt như vậy? Đây chẳng phải là ép Sở Thiên gia nhập trận doanh của Lý Thần Châu sao? Tương lai ông ta có thêm một kình địch, hơn là còn là một tên kình địch văn võ song toàn.
Hà Hãn Dũng từ nhỏ đã sợ cha, đã nghe theo lời cha bảo. Nhưng hôm nay anh ta ngẩng cao đầu, bộ dạng tỏ vẻ chịu mọi trách nhiệm. Hà Đại Đảm cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích, không kiềm chế được, đập vỡ cái ly trước mặt Hà Hãn Dũng, hét lớn:
- Nói cho ta biết lý do?!!
Đây là lần đầu tiên Hà Hãn Dũng thấy cha mình tức giận như vậy. Trong mắt anh ta, bất luận là chuyện lớn động trời cha đều không sợ hãi, bình chân như vậy. Nhưng hôm nay chỉ vì chuyện của Soái quân mà tức giận với mình, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Suy nghĩ một chút, anh ta ưỡn ngực, mạnh mẽ nói:
- Không có lý do gì! Nếu có thì chỉ là do con không vừa mắt tên Thành ca kia. Dù sao hiện giờ người con cũng đã đánh, đã bắt, đường khẩu cũng đã đập phá. Cha tức giận, muốn xử trí thế nào thì cứ làm đi!
Hà Đại Đảm tựa vào ghế, khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngay cả cha mình mà con cũng không nói rõ nguyên nhân được sao? Ta chỉ muốn giúp con! Con tự tiện mang người đập phá đường khẩu của đối phương đã khiến cho ta rất khó bàn giao cho bên trên rồi. Càng quan trọng hơn, con nên hiểu rõ tuy rằng Sở Thiên bình dị gần gũi, không có chỗ tựa, nhưng tuyệt đối không thể xung đột lợi ích với hắn, mọi người chung sống hòa bình với nhau. Nếu như hắn cảm thấy bản thân bị khiêu khích, vậy hắn sẽ sử dụng những thủ đoạn không ai có thể ngờ được!
Hà Hãn Dũng không lên tiếng, hắn thừa nhận Hà Đại Đảm nói đúng, nhưng anh ta không nhịn được cơn giận này.
Hà Đại Đảm khẽ thở dài, tiếp tục nói:
- Nếu việc này do Hà Diệu Tổ làm thì ta không lo lắng gì. Mọi người đều biết nó là một thiếu gia ăn chơi, hành động thiếu suy nghĩ, cho dù đắc tội với Sở Thiên, Hà Đại Đảm ta đành dùng tấm mặt mo này nhận lỗi với Sở Thiên, hắn cũng chỉ cười cười mà bỏ qua, tuyệt không để trong lòng. Nhưng việc mà con làm ra thì tính chất sự việc hoàn toàn khác, bởi vì ai cũng hiểu con là người hữu dũng hữu mưu, Sở Thiên sẽ hoài nghi là ta sai con làm việc này. Đến lúc đó nếu không có lý do thích hợp, ta sao có thể xin lỗi hắn. Trong lòng hắn khó chịu, tiến tới gia nhập trận doanh của Lý Thần Châu. Con thử nghĩ kỹ xem, với năng lực của Sở Thiên nếu như gia nhập Lý Thần Châu, vậy áp lực của chúng ta lớn tới mức nào?!!
Hà Hãn Dũng nhặt ly lên, đặt trên mặt bàn. Anh ta biết cha nói rất đúng, nhưng hắn vẫn chỉ im lặng đứng, hứng chịu ánh mắt có phần thất vọng của cha.
- Con ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một lúc.
Hà Đại Đảm biết con trai cả có điểm giống mình, đó là rất cố chấp, khi làm tuyệt đối không quay đầu lại.
Hà Hãn Dũng xoay người, thân thể cao lớn đi tới cửa. Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, Hà Hãn Dũng mở ra, một tên lính cần vụ đi vào, chào, sau đó báo cáo với Hà Đại Đảm:
- Một thanh niên tên là Sở Thiên cầu kiến.
Hà Hãn Dũng vừa định rời đi liền dừng lại, trong lòng không hiểu tại sao lại bắt đầu rối loạn, quay đầu nhìn cha. Anh ta không hiểu tại sao Sở Thiên không trực tiếp tìm tới mình mà lại tới tìm cha, rốt cục là Sở Thiên có mục đích gì?
Hà Đại Đảm hiểu rõ ý đồ của Sở Thiên, khẽ vung tay, nói với lính cần vụ:
- Mau mời!
Hà Hãn Dũng đóng cửa lại, khó hiểu hỏi cha:
- Tại sao Sở Thiên tìm cha mà không phải tìm con?
Hà Đại Đảm lắc đầu, ánh mắt khôi phục vẻ uy nghiêm ngày thường, bình tĩnh nói:
- Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, hắn biết con làm ra sự việc thiếu suy nghĩ như vậy, nhất định đang nổi nóng, không nói chuyện được gì. Thứ hai, đánh chó phải ngó mặt chủ, Sở Thiên tới đây dò xét ta, xác định thái độ của ta. Nếu như có thể nói chuyện thì nói, không thì…
Hà Đại Đảm dừng lại một chút:
- Nếu không nói chuyện, vậy trực tiếp cứng đối cứng!
- Hắn dựa vào cái gì? Hơn ngàn Soái quân?!!
Trong mắt Hà Hãn Dũng có vài phần khinh thường, lạnh lùng nói:
- Con thừa nhận tuy rằng Soái quân rất mạnh, nhưng chúng nhất định không dám đối đầu với quân đội!
Bỗng nhiên Hà Đại Đảm cảm thấy đứa con này đã thay đổi, trở nên cuồng vọng tự đại, không thể nói lý, trong lòng không khỏi thở dài, tự nhủ sao có thể vậy? Những ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khiến một Hà Hãn Dũng làm việc thỏa đáng trở thành giống một người xa lạ!
Sở Thiên ngồi xuống trước mặt Hà Đại Đảm, trên mặt vẫn thường trực nụ cười tươi, vẻ bình tĩnh này khiến Hà Đại Đảm khâm phục trong lòng. Chuyện lớn như vậy xảy ra nhưng Sở Thiên vẫn điềm nhiên như không có việc gì, tuổi trẻ có phần định lực như vậy, hai đứa con của ông ta bao giờ mới có thể vượt qua Sở Thiên?
Sở Thiên nhìn Hà Đại Đảm bình tĩnh, lại nhìn Hà Hãn Dũng không lên tiếng, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Chú Hà, hiện giờ có thể xưng hô như vậy không? Hay là có đề nghị cách xưng hô nào tốt hơn?
Hà Đại Đảm giật mình, biết đây là tín hiệu thăm dò đầu tiên, vội vàng cười cởi mở, nói:
- Đương nhiên là vẫn gọi chú Hà, như vậy thân thiết hơn. Hiện tại có thể, về sau cũng có thể, chỉ cần cháu thích là được!
Sở Thiên gật đầu, thỏa mãn cười nói:
- Vậy xin cảm ơn chú Hà đã cho một người giang hồ như cháu thể diện. Cháu còn tưởng quan và tặc không thể cùng tồn tại, không thể tương dung nhau!
- Sao có thể vậy? Thế vận hội Olympic ở Athen chẳng phải là nước lửa tương dung sao.
Trong lòng Hà Đại Đảm ngày càng tán thưởng Sở Thiên, giọng nói bình thản nhưng mang theo sự sắc bén, nhưng không khiến đối phương cảm thấy đường đột. Ông ta cười nói:
- Cái bánh ngọt lớn như vậy, cần gì phải ăn cướp, mỗi người chia nhau một phần là đủ mệt chết rồi, đâu cần lãng phí tinh lực, vật lực?
Sở Thiên đã hiểu rõ ý của Hà Đại Đảm, Hà Hãn Dũng làm hoàn toàn không phải do ông ta sai khiến, trong đó nhất định có hiểu lầm, vì vậy cũng yên tâm hơn. Sở Thiên sợ là do giao tình giữa mình với Lý Thần Châu khiến ông ta hoài nghi mình là người của Lý Thần Châu, vì vậy muốn đối phó mình, khai đao với Soái quân. Hiện tại xác định không phải thế, như vậy cũng có thể nói chuyện để mọi việc được rõ ràng.
Sở Thiên mỉm cười, đứng lên, thản nhiên nói:
- Cảm ơn chú Hà, hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn chia bánh ngọt để ăn mà không cần cướp đoạt!
Hà Đại Đảm biết Sở Thiên đã hiểu rõ ý của mình, quay đầu nhìn Hà Hãn Dũng đang trầm mặc, quát:
- Hãn Dũng, Thiếu soái là bạn, không phải thù, con không thể nói rõ mọi chuyện được sao?
Sắc mặt Hà Hãn Dũng thay đổi, muốn nói lại thôi, than nhẹ một tiếng.
- Tôi biết là việc gì.
Sở Thiên bình tĩnh nhìn Hà Hãn Dũng, ánh mắt không chút cảm xúc:
- Là vì Hứa Bán Hạ!
Sắc mặt Hà Đại Đảm tràn đầy vẻ nghi vấn, hiển nhiên là không rõ Hứa Bán Hạ là ai. Hà Hãn Dũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
- Hứa Bán Hạ là ai?
Hà Đại Đảm thấy mặt con trai hiện lên vẻ bối rối, biết Sở Thiên đã đoán đúng.
- Sở Thiên, việc của chúng tôi tự chúng tôi giải quyết!
Hiển nhiên Hà Hãn Dũng không muốn cha biết về Hứa Bán Hạ, rống lên:
- Không liên quan tới những người khác!
Hà Hãn Dũng nói xong, tiến lên, muốn kéo Sở Thiên đi ra ngoài.
- Hãn Dũng, con không thể đi, hôm nay con phải kể mọi chuyện cho ta!
Sắc mặt Hà Đại Đảm trầm xuống, quát:
- Ta phải biết rõ Hứa Bán Hạ là ai, sao có thể biến đứa con trí dũng song toàn của ta thành một tên hành động lỗ mãng!
Hà Hãn Dũng thấy sắc mặt cha mình âm trầm, dừng tay. Anh ta biết rõ tính cách cha mình, nếu hôm nay không kể rõ mọi chuyện, e rằng mình vừa ra, cha lập tức sẽ cho người điều tra Hứa Bán Hạ. Nếu như để cha biết Hứa Bán Hạ là người cầm đầu đội múa quán bar, hơn nữa vì Hứa Bán Hạ mà anh ta ra tay với Soái quân, e rằng Hứa Bán Hạ sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!
Hà Hãn Dũng trở lại ghế sô pha, oán trách nhìn Sở Thiên, nhưng không khỏi thầm kinh ngạc, việc này không ai biết rõ, sao Sở Thiên có thể đoán được? Anh ta thở dài, kể sự kiện Sở Thiên đi Cựu Hoan Như Mộng tham gia khánh công và việc anh hùng cứu mỹ nhân phát sinh sau đó, cũng thành thật thừa nhận từ đó về sau mình bắt đầu thân mật với Hứa Bán Hạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hà Đại Đảm nghe xong cũng không có phản ứng gì, đàn ông hái hoa bắt bướm cũng không phải chuyện gì lớn. Nếu là trước kia vậy sẽ liên quan tới tác phong, nhưng thời đại hiện giờ thì ngay cả quả rắm cũng không phải, chỉ là sở thích cá nhân mà thôi. Hà Đại Đảm nhấp một ngụm nước, bình tĩnh nói:
- Sau đấy thì sao? Tại sao vì một người con gái mà con xung đột với Soái quân?
Trên mặt Hà Hãn Dũng đột nhiên trở nên khó coi, ngậm miệng lại, giống như không muốn nói chuyện này ra.
Sở Thiên mỉm cười, vuốt mũi, thản nhiên nói:
- Nếu như anh Dũng không muốn nói thì để cháu nói đi. Về sau, không hiểu tại sao anh Thành lại dây dưa cô gái này, có thể còn làm ra hành động quá phận, lại bị anh Dũng bắt được. Do giận dữ, anh Dũng liền đánh người, phá đường khẩu, bắt người đi.
- Làm sao anh biết?
Hà Hãn Dũng kinh ngạc, điều này đã chứng tỏ phán đoán của Sở Thiên là đúng:
- Là ai nói?
- Sở dĩ anh Dũng không dám nói rõ một là sợ chú trách mắng, hai là sợ mất mặt.
Sở Thiên nói lý do, cũng không để ý tới Hà Hãn Dũng, chỉ bình tĩnh nói:
- Ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ, anh Dũng há có thể nói cho người khác?!!
Sau khi Sở Thiên nói rõ mọi chuyện, sắc mặt Hà Hãn Dũng không âm trầm như trước. Sở Thiên vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Anh Dũng, em không trách anh. Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên có thể dẫn Thanh binh nhập quan, huống chi là một nam nhi bảy thước như anh?
Hà Đại Đảm một mực không nói gì, ông ta biết hiện giờ mình không tiện mở miệng, làm vậy sẽ khiến Hà Hãn Dũng cảm thấy áp lực. Cứ để cho Sở Thiên nói chuyện với con, mình ở bên cạnh nghe xem có biết được thêm điều gì không.
Hà Hãn Dũng thấy Sở Thiên không chỉ không trách mà còn có phần đồng cảm, trong lòng cảm kích, có cả vài phần áy náy. Chính mình chỉ vì đối phó anh Thành mà lại phá hủy đường khẩu của Soái quân.
- Nhưng nếu như bị người khác lợi dụng…
Sở Thiên chuyển chủ đề:
- Vậy sẽ là bi ai…