Đô Thị Thiếu Soái

Chương 217: Thịnh Tình Cũa Trưởng Thôn Triệu




Dư Hiểu Lệ thất vọng nhìn những vị tinh anh này, lẽ nào lại sai phương hướng sao? Hay là tên Sở Thiên này vẫn còn giấu điều gì? Nhưng không thể nào, hắn có thể giày vò mình được nhưng chẳng có lý do gì mà giày vò Vương giáo sư chứ? Lập tức liền nghĩ tới Sở Thiên vừa nói là đã có manh mối vội vàng quay đầu lại hỏi:
- Sở Thiên, cậu vừa nói là có manh mối, vậy manh mối gì?
- Mấy trăm năm trước ở đây đúng là có xuất hiện một vị Ngưu Nhân (*Ý nói người này rất "trâu", rất khủng, không phải tên là Ngưu Nhân), phong vân một thời, trong lúc cô đơn đã tự chôn mình ở ngọn núi Thanh Sơn gần đây.
Sở Thiên thuật cả một câu chuyện dài lại một cách ngắn gọn.
- Vị Ngưu Nhân này thống soái hàng vạn quân nhưng cuối cùng vì các nguyên nhân khác tự mình đã đẩy mình ra khỏi những ghi chép của lịch sử, cho nên mọi người có đọc hiến văn địa phương thì cũng không tìm thấy cái gì cả.
Thống soái hơn vạn quân? Ánh mắt của bọn Dư Hiểu Lệ lập tức sang lên, đây e rằng là một đại tướng, sợ rằng sẽ là một ngôi mộ lớn.
- Có biết là ở chỗ nào không?
Dư Hiểu Lệ và Vương giáo sư cùng đồng thanh hỏi.
Sở Thiên vươn vươn người vuốt vuốt mũi tự mình rót một cốc nước nhẹ nhàng nói:
- Thiên Đô Phong.
Thiên Đô Phong ư? Bọn Dư Hiểu Lệ đã biết được địa điểm chính xác trong lòng đều rất vui.
- Thiên Đô Phong? Nơi đó không thể tới được đâu, thực sự không thể tới được.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi bước vào trong phòng, mái tóc thưa thớt, trong mắt lộ ra vài phần kinh hãi.
- Vương giáo sư thực sự không tới được đâu.
Vương giáo sư thấy bọn Sở Thiên kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên này mới mỉm cười giải thích:
- Đây là Trưởng thôn Triệu, những văn hiến này đều là ông ấy mượn giúp chúng ta đấy, Trưởng thôn Triệu rất là ủng hộ công việc của chúng ta, chúng ta phải cảm ơn ông ấy.
Vị trưởng thôn Triệu này rất biết làm người, vội vàng đi tới bắt tay từng người, lòng bàn tay ấm áp có lực đoán chừng cũng ứng phó rất nhiều trường hợp như thế này rồi, sau đó ông ta cười sảng khoái nói:
- Vương giáo sư quả là người biết đùa, tất cả những việc này đều nằm trong phạm vi công việc của bản mỗ, huống chi nếu các ông thực sự tìm được ngôi mộ thạch kia thì thôn Thủy Long lại càng nổi tiếng rồi, tôi phải cảm ơn các ông còn không kịp nữa.
- Nhưng Thiên Đô Phong thực sự không thể tới đó được.
Trưởng thôn Triệu lại thở dài một tiếng.
- Tại sao lại không tới được chứ? Có phải là không có đường tới hay là có dã thú?
Dư Hiểu Lệ hỏi ra những nghi ngờ trong mắt mọi người.
Trưởng thôn Triệu không trả lời câu hỏi của Dư Hiểu Lệ mà đưa tay lên ra hiệu nói:
- Đi thôi, thôn đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Sở Thiên mỉm cười, ông Trưởng thôn Triệu này đúng thật là cũng biết cách nói sang chuyện khác để mọi người lo lắng, như vậy đoàn người của Vương giáo sư không thể không tới ăn bữa cơm này được rồi.
Trên bàn ăn, sau khi qua ba tuần rượu trưởng thôn Triệu mới nói về nguyên nhân tại sao không thể tới Thiên Đô Phong, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi nói:
- Thiên Đô Phong sương mù dày đặc, ban ngày vào đó tầm nhìn xa cũng không quá 5m, quan trọng hơn nữa trong đó có rất nhiều rắn độc và các loại côn trùng, tất cả cây cối và nguồn nước ở đó đều có chất kịch độc hơn nữa lại có những tiếng hét rất kỳ lạ.
- Mấy năm trước có một chàng trai trong thôn đi săn ở Thiên Đô Phong, kết quả là không thấy ra nữa. Mười ngày sau có người du thuyền ở hạ du sông Lan bên dưới Thiên Đô Phong phát hiện ra thi thể của cậu ta mới vớt lên xem. Ồ, chết một cách thảm thương, mắt lồi ra, máu chảy từ thất khiếu, toàn thân thối rữa.
(*Thất khiếu: Bảy lỗ trên gương mặt; gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng)
Phương Tình vừa gắp miếng thịt bò lên nghe được lời của trưởng thôn Triệu nói lập tức xoay đũa để miếng thịt bò vào bát của Sở Thiên.
Trưởng thôn Triệu vừa nói vừa nhai miếng thịt, tuy rằng trên mặt có sự sợ hãi nhưng trong miệng vẫn nhai miếng thịt ngon lành, nuốt xong mới tiếp tục nói:
- Từ đó về sau những người trong thôn không ai dám đi vào Thiên Đô Phong nữa, nhưng năm ngoái lại có mười mấy tên công tử con nhà giàu ở trên tỉnh tới, nói cái gì mà tiến hành một cuộc đại khiêu chiến sinh tồn. Bất luận chúng tôi khuyên can thế nào cũng vẫn cương quyết đi vào trong đó, kết quả là có đi vào mà không đi ra. Trên tỉnh thành phái mấy đoàn người tìm kiếm xuống, người trước kẻ sau đi vào nhưng lại không có bất cứ một thông tin nào quay lại. Các lãnh đạo tỉnh chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi và không dám tiếp tục phái người vào trong đó nữa. Mười mấy ngày sau đúng lúc có một người trong đoàn chạy được ra chỉ nói lên được vài câu: "nước có độc, quả có độc, thân cây cũng có độc, lại còn có ma nữa, tất cả mọi người chết hết rồi", nói xong người này tự nhiên hóa điên.
Trong mắt Dư Hiểu Lệ có chút nghi ngờ khó hiểu nói:
- Vậy một người trong đoàn này sao lại bỏ trốn ra ngoài được chứ? Mười mấy ngày không ăn không uống chắc đã chết mất rồi.
Trưởng thôn Triệu không khách khí cắn một miếng tai heo rồi ngượng ngùng nói:
- Ở nông thôn cũng không có gì ăn cả mong mọi người bỏ qua.
Rồi lập tức nói:
- Sau khi người này hóa điên được mười mấy phút có một cán bộ có lòng tốt bưng cho cậu ta một bát thịt heo, tưởng rằng cậu ta đói rất lâu rồi cần phải bồi bổ một chút. Vốn dĩ người đàn ông điên này cũng chỉ hóa điên thôi chứ không phát cuồng, nhưng khi vừa nhìn thấy bát thịt heo, trong mắt tự nhiên lộ ra một vẻ vô cùng hoảng sợ, cậu ta lập tức đập đầu vào tường, máu văng tung tóe, óc bắn ra ngoài.
Vương giáo sư giơ đũa ra định gắp miếng thịt gà thì vội vòng lại gắp miếng rau bên cạnh, sắc mặt rất tự nhiên.
Lần này tới lượt Hứa Giai Giai mở miệng hỏi:
- Tại sao người trong đoàn kia nhìn thấy thịt heo lại tự sát chứ?
Sở Thiên bỗng nhiên có một loại dự cảm, Hứa Giai Giai hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn.
Trưởng thôn Triệu thấy mọi người đều nhìn ông ta thì vội vàng uống một ngụm rượu rồi lại uống một ngụm trà rồi, dừng đũa lại có thiện ý khuyên bảo mọi người:
- Mọi người ăn thịt đi, mọi người cứ ăn trước một chút đi.
Đoàn người của Vương giáo sư thấy trưởng thôn Triệu nhiệt tình như vậy cũng chỉ có thế hắp một miếng thịt rồi từ từ thưởng thức. Trưởng thôn Triệu thấy mọi người ăn uống cũng tương đối mới bắt đầu nói câu trả lời:
- Thực ra câu trả lời này cũng có thể trả lời luôn câu hỏi của Dư tiểu thư lúc nãy, tại sao người này lại vẫn có thể sống mà chạy trốn ra ngoài. Người này sau khi chết thì các lãnh đạo tỉnh vì điều tra việc này đến cùng, hình như là bên trên có chỉ đạo xuống thì phải. Nên mới cho pháp y giải phẫu thi thể của người này, kết quả trong dạ dày của cậu ta vẫn còn bảy tám cái tai vẫn chưa tiêu hóa hết và một ít thịt người.
Phương Tình, Hứa Giai Giai và Dư Hiểu Lệ mỗi người chiếm một góc rồi nôn ra, nhưng bởi vì cũng chưa ăn được gì nhiều nên cũng chỉ có tiếng ọe ra nghe chói tai.
Không chỉ mấy người Vương giáo sư sắc mặt tái nhợt mà Sở Thiên cũng chẳng có khẩu vị gì nữa, Lý Trường Cửu nhìn miếng tai heo trong bát toàn thân run rẩy, cũng không dám động đến nữa.
Trưởng thôn Triệu làm ra bộ dạng vô tội thở dài một tiếng:
- Lúc đầu chúng tôi cũng có phản ứng như thế này, buồn nôn tới nửa ngày trời, sau này nghe quen rồi thì đỡ hơn, không thể nào cả đời không ăn thịt được? Tôi biết là nói ra thảo nào các vị cũng sẽ buồn nôn nên mới khuyên bảo mọi người ăn trước một chút đi.
Mấy cô gái nghe nhắc đến thịt lại lập tức nôn ọe.
Tự nhiên Sở Thiên lại nhớ tới bánh màn thầu của Thiên Dưỡng Sinh, vẫn là Thiên Dưỡng Sinh dự liệu được trước, chỉ thích ăn bánh màn thầu rồi lập tức nhìn mấy cô gái đang ở mấy góc kia, e rằng bọn họ nửa tháng không dám đụng tới thịt nữa.
Hơn 4 giờ chiều, bọn người Sở Thiên vừa ăn bánh quy vừa thảo luận ở điểm dừng chân trong thôn, Thiên Đô Phong này nên vào hay không đây?
Dư Hiểu Lệ sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng tư duy lại rất rõ ràng nói:
- Chúng ta mày mò với cái bản đồ da dê này lâu như vậy rồi, bây giờ đã tới bước này, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thì không có lý do gì mà bỏ dở giữa chừng được.
Đám thuộc hạ kia của Dư Hiểu Lệ cũng trải qua không ít sóng gió, có những nguy hiểm gì mà chưa từng trải qua chứ, nhưng buổi trưa bị trưởng thôn Triệu dọa cho một trận trong lòng cũng có chút do dự, bây giờ lại nghe được Dư Hiểu Lệ kiên quyết đi vào trong cũng không dám phản bác chỉ nhao nhao gật đầu.
Vương giáo sư cũng thở dài nói:
- Từ xưa tới nay việc thám hiểm đều gặp nhiều những hiểm nguy, chỉ cần chúng ta hành sự cẩn thận, chăm sóc lẫn nhau thì sẽ bình an trở về.
- Thiên Đô Phong càng nguy hiểm thì khả năng có ngôi mộ cổ đó lại càng lớn, từ xưa người chôn giấu những đồ vật cổ đều lợi dụng Thiên hời Địa lợi để chống lại bọn trộm mộ, Thiên Đô Phong quỷ dị như thế chắc chắn là một nơi bảo địa phong thủy.
Sở Thiên vươn người sờ sờ vào khuôn mặt Phương Tình vẫn chưa hồng hào trở lại, trong lòng nghĩ, vị kỳ tài trăm năm Trương Thiên Túng kia cái gì cũng tinh thông, lần này vào đó chắc chắn sẽ gặp không ít những khó khăn, ngược lại cũng muốn xem xem tài trí của Trương Thiên Túng đạt tới mức độ nào.
Dư Hiểu Lệ tán thưởng nhìn Sở Thiên, tên tiểu tử này tuy rằng rất đáng hận nhưng nói chuyện lại rất nghiêm túc, vì vậy làm tăng thêm lòng tin đối với những thành viên kia:
- Tìm phú quý trong nguy hiểm, mọi người cố gắng một chút vài ngày sau có thể Danh Chấn Thần Châu rồi.
Dư Hiểu Lệ nhìn Vương giáo sư, nuốt sống mấy chữ "Vinh hoa phú quý" trở về để thay vào chữ "Danh Chấn Thành Châu"
Hứa Giai Giai bọn họ nghe được mấy chữ "Tìm phú quý trong nguy hiểm" thì thần sắc lập tức chấn động, nhao nhao hưởng ứng.
Vương giáo sư rất vui mừng thấy mọi người đã lấy lại được niềm tin nói:
- Bây giờ chúng ta đã quyết tâm đi vào Thiên Đô Phong thì chúng ta phải suy nghĩ làm sao để có thể vào trong núi, mua những đồ gì mang vào trong.
- Nếu những thứ trên núi đều có độc thì chúng ta phải nên mua một ít đồ ăn, để tránh việc tìm được ngôi mộ cổ thì mình đã chết đói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Trường Cửu trầm ngâm mãi mới nói ra một câu:
- Ngoài ra phải mang theo mấy thanh đao để mở đường và cũng tiện cho việc loại bỏ những thực vật chắn đường, còn phải mang theo giày đế cao su, có thể cách điện.
Vương giáo sư chần chừ một lát rồi nói:
- Đồng chí Lý, Thiên Đô Phong nguy hiểm đến vậy hay là cậu đừng nên vào.
Lý Trường Cửu lắc đầu cười lộ ra hàm răng trắng nói:
- Vương giáo sư, tôi không sợ nguy hiểm, tôi cũng muốn vào xem hơn nữa tôi cũng có kinh nghiệm đi đường núi, đi được hay không tôi nhìn có thể biết ngay.
- Thế nhưng chẳng may cậu có chuyện gì thì tôi khó lòng mà ăn nói với người nhà của cậu.
Vương giáo sư nói ra lo lắng của mình.
Lý Trường Cửu hít một hơi thuốc rồi thở dài nói:
- Vương giáo sư, Lý Trường Cửu tôi chỉ muốn làm một việc lớn, hãy để tôi dẫn ông vào núi đi.
Vương giáo sư nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Lý Trường Cửu, suy nghĩ một lát rồi thở dài bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc này vị trưởng thôn Triệu lại từ đâu tới trên vai còn vác một bao tải, ngượng ngùng nói:
- Tôi biết mọi người thế nào cũng nhất định đi vào trong núi, tôi ngoài việc bảo mọi người hãy bảo trọng thì chỉ có thể cố gắng hết sức kiếm cho mọi người chút lương khô.
Hứa Giai Giai bọn họ sợ là trưởng thôn Triệu vác cho bọn họ mấy chục cân thịt không dám mở ra, Sở Thiên thở dài mở ra xem, tất cả đều là bánh quy, nhiều thế này chắc trưởng thôn Triệu đã mua hết số lượng bánh quy trong thôn này mất.
Đoàn người Vương giáo sư trên mặt đều tỏ ra rất cảm động.