Ánh mắt Sở Thiên đột nhiên nghiêm trọng.
Nguy hiểm! Cảm giác của Sở Thiên dần dần rõ ràng.
Ông ta muốn làm gì?
Sở Thiên vừa cảm giác thấy thì người trung niên đã chạy tới bên cạnh sân khấu, nhanh chóng lấy một lọ gì đó giấu ở trong ngực ra, đột nhiên ném về Carolin đang uốn éo điên cuồng.
Sở Thiên kinh hãi, Hà Hãn Dũng cũng kinh hãi, tên đó muốn đối phó với Carolin? Khoảng cách gần như vậy, đột nhiên tập kích như thế Carolin thực sự khó mà tránh được.
Sở Thiên có chút lo lắng, sắc mặt Hà Hãn Dũng cực kỳ khó coi.
"Bang" một tiếng, chiếc bình thủy tinh không đập trúng Carolin mà đập trúng đất ở bên cạnh Carolin một cách thần kỳ, Carolin nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn bình thủy tinh trên đất rồi lại nhìn người trung niên nét mặt đầy hung ác, vẻ mặt cô đầy kinh hãi vội vàng dừng kĩ thuật nhảy quyến rũ, lập tức lui về phía sau mấy bước. Người trung niên này thấy bình thủy tinh không đâm trúng Carolin thì liền phẫn nộ lấy con dao sắc nhọn từ trong ngực ra, cố gắng trèo lên sân khấu đầu cao hơn một mét để đâm Carolin ở trên sân khấu.
Âm nhạc ở đại sảnh của quán bar dừng lại.
Những nam nữ đang đong đưa thân hình, mơ mơ màng màng trong sàn nhảy thấy đột nhiên xảy ra sự cố, đã hoảng loạn một trận, lùi về sau mấy mét, rồi lập tức dừng bước chân, quay lại quan sát tình thế phát triển thêm một bước. Tâm trạng thích náo nhiệt trong lúc này không kìm được mà biểu hiện ra ngoài. Dù sao đương sự cũng không phải mình, xem sự cố của người khác vẫn luôn hứng thú hơn. Tác dụng của rượu còn làm họ hô hào cổ vũ một cách thiếu đạo đức cho người trung niên đang trèo lên sân khấu:
- Cố lên!
Sở Thiên nghiêng đầu lại phát hiện Hà Hãn Dũng đã không còn bên cạnh mình nữa ròi, ngẩng đẩu nhìn lại, Hà Hãn Dũng đang ra sức lách qua đám người hỏang sợ, đồng thời đá bay mấy con ma say đang cản đường giống như con báo đang xông tới người trung niên định làm tổn thương Carolin vậy. Sở Thiên tin rằng dù bây giờ có cả hai con mãnh hổ đang cản trước mặt Hà Hãn Dũng thì Hà Hãn Dũng cũng không do dự xông tới giết chúng, xông pha vào khói lửa, muôn chết không chối từ, giờ phút này những từ ngữ đó dùng trên người Hà Hãn Dũng là không đủ.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, tình cảm, là chí khí của anh hùng là hoài bão cao xa của anh hùng.
Mắt Hà Hãn Dũng nhìn người trung niên chỉ còn kém 2m nữa là trèo lên tới sân khâu, ai biết được lúc này Carolin không biết là bị kinh hãi quá độ hay nhảy dẫn đầu quá lâu mà lại bị trượt tới ngã trước mặt người trung niên. Người trung niên vừa đúng lúc trèo lên tới nơi, ngay cả người còn chưa đúng vững đã nắm chặt con dao trong tay đâm về phía cổ mềm mại trắng nõn của Carolin. trong ánh đèn mập mờ rọi xuống, con dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ai cũng biết, khi con dao sắc nhọn sáng lạnh lẽo đó mà cứa vào cái cổ mềm mại kia thì sẽ là một thảm kịch như thế nào.
Hà Hãn Dũng thấy Carolin ở vào thế vô cùng nguy hiểm, mình lại còn kém vài bước nữa mới tới, trong lòng vô cùng lo lắng, bất chấp mọi thứ, mũi chân chĩa xuống đất rồi đột nhiên nhảy lên. Thân hình cao lớn nghiêng nghiêng nhào tới, hai chân ngã ở ven sân khấu, thân hình chặn trước mặt Carolin. Vừa đúng lúc chặn được con dao sắc nhọn đang đâm tới. Con dao sắc nhọn không hề khách chí đâm vào bả vai phải của Hà Hãn Dũng, máu tươi ngay lập tức chảy ra, dưới ánh đèn là một màu đỏ, màu đỏ tươi.
Những người trong sàn nhảy kia hét lên ầm ĩ, Sở Thiên hoàn toàn không nghe thấy sự sợ hãi, mà cảm nhận rõ ràng hơn là sợ hưng phấn trong tiếng hét của họ
Người trung niên vốn tưởng đâm trúng Carolin lại bị Hà Hãn Dũng cản đường dao trí mạng, thấy có anh hùng cứu mỹ nhân thì trong lòng ông ta càng tức giận. Ông ta rút con dao nhọn đầy máu tươi ra đâm về phía Hà Hãn Dũng.
- Có cần giúp anh ta không?
Nhiếp Vô Danh không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh cũng lạnh lùng đứng bên cạnh.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Hà Hãn Dũng không phải kẻ bất lực.
Hà Hãn Dũng đích thực không phải kẻ bất lực, nếu bất lực anh ta cũng sẽ không trở thành mãnh tướng số một của khu Cảnh Bị, đồng thời cũng sẽ không được đánh một trận với Nhiếp Vô Danh.
Dù vai trái của Hà Hãn Dũng chảy máu, hai chân ngã xuống ven sân khấu chắc hẳn cũng bị thương nhưng tình cảm dạt dào trong lòng vẫn còn, sức chiến đấu dũng mãnh vẫn còn, mắt anh ta trợn lên, cố nén sự đau nhức ở hai chân và bả vai, đá hai chân về phía người trung niên, bổ đầu về phía ông ta không hề phòng bị, bắp chân vừa quét, thân hình không hề cường tráng của hắn lập tức ngã về phía sau. "Bang" một tiếng, cả người ngã xuống mặt đất, nét mặt người trung niên đau đớn xem chừng đã vượt quá sức mình nhưng con dao vẫn nắm chắc trong tay.
Hà Hãn Dũng lại bay tới, khuỷu tay cứng rắn công kích về phía người trung niên, dũng mãnh hung ác tấn công. Sở Thiên nhìn ra người trung niên đó chỉ cần bị Hà Hã Dũng đánh trúng không chết thì cũng trọng thương. Chỉ cần nghĩ là biết sự tức giận, phẫn hộ trong lòng Hà Hãn Dũng lớn đến thế nào.
Bất kì một người đàn ông nào thấy người con gái mình yêu thương bị tổn thương trong lòng đều sẽ phẫn nộ không đội trời chung.
Tốc độ bay tới của Hà Hãn Dũng rất nhanh, chớp mắt là sắp đè nên người của tên kia, trong lúc Sở Thiên đang đau buồn thay hắn thì tay trái của người trung niên đó hơi chống xuống đất, như ngọn sóng khẽ di động sang bên cạnh mấy tấc vừa kịp tránh được thế công của Hà Hãn Dũng. Sở Thiên hơi sững sờ, trong lòng thầm kinh ngạc, cú tránh vừa rồi của người trung niên đó thật đẹp, vừa đúng lúc.
Sở Thiên phát hiện thần sắc của Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng hơi sững sờ.
Hà Hãn Dũng thấy công kích không trúng thì liền đổi chiêu, lập tức buông khuỷu tay được buộc chặt ra, dùng cánh tay hung hăng đập vào lồng ngực của người trung niên. Lần này người trung niên không tránh mà chỉ là sức lực của Hà Hãn Dũng không còn mạnh mẽ như cú công kích đầu tiên nữa. Vì vậy người trung niên dù bị Hà Hãn Dũng đánh đến nỗi không thể chịu được lại không có trở ngại gì, hắn liền bò người lên, nắm chặt con dao nhọn đâm về phía Hà Hãn Dũng một lần nữa. Nếu vừa rồi hai chân của Hà Hãn Dũng không ngã ở ven sân khấu, không tiện di chuyển chân thì đã đứng dậy bước tới đánh cho người trung niên răng rơi xuống đất lần nữa rồi, vì bất đắc dĩ nên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Bây giờ chỉ có thể lấy tĩnh chế động, thấy người trung niên cầm dao đâm tới Hà Hãn Dũng vội vàng tránh sang bên cạnh sau đó quay người lại đập vào người trung niên làm hắn ngã bay sang bên cạnh. Lần này người trung niên kêu thảm thiết, lại không còn sức để đứng dậy lần nữa.
Hà Hãn Dũng đem theo sự phẫn nộ, tiến lên vài bước, đạp vào tay người trung niên, đá bay con dao sắc nhọn trên tay hắn đi, rồi lập tức nhấc người trung niên đó lên định hung hăng đánh cho hắn mấy nắm đấm ác liệt.
Người trung niên đã không còn sức lực phản kháng, tùy theo sự dẫn dắt của Hà Hãn Dũng, tay chân hắn lắc lư, thân hình giãy dụa như sắp chết.
Hà Hãn Dũng mỉm cười, nắm chặt nắm đấm, lúc chuẩn bị đánh như lôi đình tới người trung niên đó thì trên thần sắc điên cuồng hiện lên khuôn mặt của những người đang xem ở dưới sàn nhảy, họ hưng phấn hô hào:
- Đánh nó, đánh nó!
Thượng đế muốn anh ta diệt vong tất nhiên sẽ làm anh ta trở nên điên cuồng trước.
Nắm đấm của Hà Hãn Dũng vận sức chờ phát động.
- Dừng tay.
Một tiếng kêu truyền đến, Hà Hãn Dũng quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Carolin đang ngăn anh ta. Trong lòng hơi sững sờ, Carolin đung đưa mái tóc dài, nhanh chóng bước tới nắm chặt nắm đấm của Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa được không? Tha cho ông ta đi.
Cái nắm chặt này, trong bàn tay thon thon ngọc ngà ấm áp ấy đã làm tất cả chí khí anh hùng, tất cả sự tức giận và oán hận toàn bộ đã biến thành tình cảm dịu dàng.
Hà Hãn Dũng vốn tràn đầy lửa giận, muốn đánh cho người trung niên đó thành tàn phế không thể tự chăm sóc mình được. Nhưng nghe thấy lời cầu xin dịu dàng của Carolin, thì tất cả sự phấn nộ và oán hận lập tức tan thành mây khói, quay đầu lại oán hận nhìn người trung niên trong tay rồi đột nhiên vứt hắn xuống khỏi sân khấu, hung hăng nói:
- Mau cút đi cho tôi, để tôi thấy ông ở Thượng Hải một lần nữa thì ông sẽ không sống được đâu.
Thần sắc của những người đang xem trong sàn nhảy lộ ra vẻ thất vọng nhưng nhìn thân hình khôi ngô, mạnh mẽ kia của Hà Hãn Dũng lại không dám nói gì nữa.
Người trung niên chật vật bò trên đất, cố chịu đau đớn, dùng ánh mắt oán hận nhìn Hà Hãn Dũng sau đó lách qua đám người đông đúc đang nhìn quan sát sự việc đi ra phía cửa lớn. Sở Thiên ở bên cạnh vẫn yên lặng chăm chú quan sát, chỉ thấy người trung niên đi đến cửa lớn quay đầu lại nhìn Hà Hãn Dùng cùng Carolin nét mặt hắn lộ nên một nụ cười khó có thể nhận ra. Sở Thiên phân tích được ra nụ cười đó không phải thù hận, không phải áp lực mà là vui mừng. Trong lòng Sở Thiên nổi lên một sự nghi hoặc không thể hiểu nổi. Người trung niên đó bị đánh thành như vậy mà lại nở nụ cười vui vẻ như thế thật sự rất kỳ lạ. Hắn quay đầu lại nhìn Hà Hãn Dũng cùng Carolin nhưng không phát hiện ra bất cứ một điều gì không đúng, không lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi sao?
Sở Thiên đưa mắt liếc về phía Nhiếp Vô Danh một cái, thản nhiên nói:
- Đi theo nửa tiếng?
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, xuyên qua quán bar, lập tức biến mất ở ngoài cửa.
Âm nhạc của quán bar lại vang lên, nam nữ trong sàn nhảy dường như quên hết sự việc vừa xảy ra, lại tiếp tục uốn eo vòng eo trẻ khỏe của mình theo điệu nhạc.
Hà Hãn Dũng kéo Carolin xuyên qua đám người đông đúc đến chỗ ngồi, mời Carolin Ngồi xuống.
Quản lý đích thân mang đồ ăn vặt và bia tới, lúng túng xin lỗi Hà Hãn Dũng cùng Carolin. Hắn sợ vị Dũng thiếu gia này sẽ tính sổ khoản nợ này với quán bar.
Chỉ là Sở Thiên đột nhiên thấy sự lúng túng của tên quản lý này có chút hơi quá, giống như chính anh ta đã làm sai vậy.
Hà Hãn Dũng không phải người nhỏ mọn vô lễ, huống hồ lại có người đẹp bên cạnh, anh ta phóng khoáng phất phất tay để quản lý yên tâm rời đi.
Hà Hãn Dũng đợi mọi người ngồi vào chỗ xong, lúc định mở miệng giới thiệu mình với Sở Thiên thì Carolin đã mở miệng trước, nét mặt đã không còn vẻ hoảng sợ như trước nữa, cô cười dịu dàng nói:
- Tôi tên là Hứa Bán Hạ, tên tiếng Anh là Carolin, cảm ơn mọi người vừa rồi đã cứu tôi, vết thương của anh có nghiêm trọng không?
Hà Hãn Dũng đột nhiên nhận được sự quan tâm dịu dàng, thần sắc lộ ra vẻ ngại ngùng, xoa xoa đầu, không biết làm sao mở miệng đáp lại.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi nói:
- Vị đại ca mạnh mẽ này của chúng tôi tên là Hà Hãn Dũng, còn chúng tôi chỉ là tùy tùng mà thôi, Hứa tiểu thư không cần bận tâm vết thương nhỏ nhặt này, đối vối Hà Hãn Dũng thì có gì là đáng ngại.
Hà Hãn Dũng thấy Sở Thiên không giới thiệu bản thân còn tưởng hắn không muốn bộc lộ thân phận xã hội đen của mình sẽ mất mặt mình thì thầm nghĩ. Sở Thiên này thật sự trượng nghĩa không còn gì để nói, cảm kích nhìn Sở Thiên nói:
- Không có gì đáng ngại, khi huấn luyện trong quân đội còn bị thương nặng hơn thế này nhiều, qua mấy ngày sẽ hồi phục thôi.
Sở Thiên thấy Hà Hãn Dũng nhìn mình với ánh mắt cảm kích biết rõ tên này hiểu sai ý rồi, hắn chỉ là không muốn cô gái này biết cái tên "Sở Thiên" mà thôi. Hắn vẫn cảm thấy cái cô Hứa Bán Hạ này có vài phần cổ quái, nhưng lại không thể nói rõ được.
- Để tôi xem.
Hứa Bán Hạ vừa nói vừa tới gần bên người Hà Hãn Dũng, xem vết thương của hắn, sau đó kéo vạt áo của mình xuống giúp Hà Hãn Dũng băng bó lại.
Hà Hãn Dũng không dám động đậy giống như một đứa trẻ con tùy ý để cho Hứa Bán Hạ băng bó.
Hứa Bán Hạ băng bó rất thuần thục, chưa đầy 15 phút sau đã băng bó cực kỳ chặt chẽ cho Hà Hãn Dũng, thủ pháp băng bó không thua gì hộ sĩ chuyên nghiệp.
Con mắt Sở Thiên hơi đảo qua nhưng không hề nói gì.
Hà Hãn Dũng đợi Hứa Bán Hạ băng bó xong, cười he he cảm kích nói:
- Cám ơn Hứa tiểu thư.
Rồi anh ta đột nhiên nhớ lại ngay một vấn đề, liền hỏi:
- Đúng rồi, tên vừa nãy sao lại muốn làm tổn thương cô vậy?
Hứa Bán Hạ khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:
- Tên đó ngày nào cũng đến xem tôi nhảy, lần nào xem xong cũng đều cố gắng cùng tôi kết bạn. Tôi thấy ông ta có ý xấu, liền từ chối. Không ngờ, hôm nay ông ta lại đến làm hại tôi.
Rồi cô ta dịu dàng nhìn Hà Hãn Dũng, dáng vẻ như cười nói:
- Hôm nay thật may gặp được anh, nếu không thì có lẽ tôi đã sớm máu chảy đầy sân khấu rồi, anh thật dũng cảm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vẻ mặt Hà Hãn Dũng lại bắt đầu xấu hổ, không phải chưa từng có ai khen ngợi mà là chưa từng được người con gái xinh đẹp nào hơn nữa còn là người con gái mình yêu thương khen nữa.
Sở Thiên có thể nhìn ra từ nét mặt của Hà Hãn Dũng, lúc này, Hà Hãn Dũng đã hoàn toàn không còn bị trói buộc bởi sự "Môn đăng hộ đối" nữa, thứ muốn có chỉ là đã từng có.
Sở Thiên thấy Nhiếp Vô Danh đứng ở bên ngoài quán bar, lại không đi vào, trong lòng anh biết là có chuyện, liền đứng dậy, nói với Hà Hãn Dũng:
- Anh Dũng, em còn có chút việc phải xử lý, mọi người cứ nói chuyện hôm khác rảnh sẽ gặp sau, cám ơn vì bữa tối ngày hôm nay.
Hà Hãn Dũng thấy Sở Thiên bỏ đi còn tưởng rằng mình mải nói chuyện với Hứa Bạn Hạ mà không để ý đến hắn vội vàng đứng dậy, kéo Sở Thiên sang một bên thấp giọng nói:
- Lão đệ, có phải cậu giận tôi rồi không?
Sở Thiên vỗ vai Hà Hãn Dũng cười vười nói:
- Anh Dũng, anh nghĩ nhiều quá rồi, em thật sự có việc phải làm.
Sau đó hắn nhìn vết thương của Hà Hãn Dũng nói:
- Anh Dũng, nói thế nào thì cũng là viết thương do dao gây ra, anh vẫn nên sớm đi bệnh viện kiểm tra xem sao.
Hà Hãn Dũng biết Sở Thiên không phải giận mình, liền yên tâm nói:
- Được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng giữ cậu ở lại nữa, hôm khác đích thân tôi sẽ đưa xe đến Thủy Tạ Hoa Đô cho cậu, tới lúc đó sẽ lại tụ họp.
Sở Thiên gật đầu, cười cười rồi rời đi, lúc ánh mắt nhìn qua Hứa Bán Hạ đúng lúc thấy bộ dạng đang trầm tư của cô ta, biểu hiện trên mặt thực sự làm người ta không đoán ra được.
Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đi đến cửa, Nhiếp Vô Danh lập tức tiến lại nói:
- Không thấy nữa rồi.
Trong lòng Sở Thiên hơi giật mình, với thân thủ của Nhiếp Vô Danh sao lại không thể theo dõi hành tung của người trung niên đó được chứ? Nhưng mặt hắn lại biểu lộ vẻ bình tĩnh nói:
- Bắt xe về đã rồi hãy nói.
- Tên khốn kiếp, có cần em tiễn không?
Phương Nhã Phong từ phía sau đi tới, nghe thấy Sở Thiên muốn gọi taxi thì lập tức chủ động xuất hiện "Mỹ nhân tiễn anh hùng".
Sở Thiên vốn định từ chối nhưng nghĩ tới lộ trình mấy chục ki lô mét, hơn nữa Phương Nhã Phong cũng cùng đường với mình thế là hắn thản nhiên nói:
- Muốn tiễn thì mau đi lấy xe đi.
Sở Thiên biết không thể dùng vẻ mặt "thân mật" nói với Trương Nhã Phong nếu không thì cô gái này sẽ được thế tiến thêm một bước.
Trương Nhã Phong chu cái miệng nhỏ nhắn, chạy nhanh như chớp tới bãi đỗ xe. Thiên Dưỡng Sinh lập tức đi theo, ở đây đầy nguy hiểm tự nhiên không thể để một cô tiểu thư một mình đi được.
Chiếc xe BMW vài phút sau đã đỗ ở trước cửa, Trương Nhã Phong nhẹ nhàng bấm còi.
Sở Thiên cùng Nhiếp Vô Danh mở cửa xe, vừa lên xe, Trương Nhã Phong đã duỗi chân ra, đạp chân phanh nhanh chóng rời "Cựu Hoan Như Mộng".
- Cô bạn của cô đâu?
Sở Thiên hiếu kỳ hỏi một câu:
- Tôi nhớ là hai người cùng tới mà, cô bỏ lại người ta như vậy không tốt lắm đâu?
- Cô ấy à? Quán bar "Cựu Hoan Như Mộng" là của cha cô ấy đấy.
Trương Nhã Phong mở nhạc lên, nhẹ nhàng đung đưa đầu nói:
- Hơn nữa cô ấy vừa rồi gặp người chú không chịu thua kém của cô ấy, đúng rồi, chính là cái ngừơi cầm dao xông lên sân khấu. Cô ấy đi gọi điện thoại cho bố của ông ta, không hiểu được tại sao người nhà mình lại đến sân khấu của nhà mình gây chuyện, vì vậy cô ấy bỏ rơi em.
Thần sắc của Sở Thiên chấn động, chả trách Nhiếp Vô Danh không theo được hành tung của người ta. Người ta là người nhà của chủ quán bar tự nhiên quen đường dễ trốn đi rồi, cũng chẳng trách thần sắc trên mặt của quản lý lại lúng túng như vậy.
- Chú cô ta tên là gì?
Sở Thiên truy hỏi một câu.
Trương Nhã Phong lắc dầu nói:
- Không biết, cô ấy chỉ tức giận mắng một câu "không bắt được ông chú này, cô ấy không phảihọ Đường"
Trương Nhã Phong không nói đầy đủ cả tên của cô bạn ra vì cô sợ mình sẽ lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh.
Sở Thiên mở cửa sổ xe, gió đêm thổi lại làm đầu óc Sở Thiên càng tỉnh táo, hắn vẫn cảm thấy sự việc đêm nay có chút kỳ quặc nhưng hắn lại biết, dường như không liên quan đến việc của mình, không cần phải thăm dò tới cùng.
Chiếc BMW dần dần đến Thủy Tạ Hoa Đô, khi đến cửa đầu tiên thì bỗng dừng lại, những cửa khẩu bị hư hỏng đã được sửa xong, thậm chí trở nên càng chắc chắn. Anh em Soái Quân nhìn thấy Sở Thiên, Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh vội vàng cung kính hét một tiếng:
- Chào thiếu soái!
Sau đó nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:
- Thiếu soái, một người bạn của anh ở đây đợi anh đã được 2 giờ 18 phút rồi.
Anh em soái quân làm việc càng ngày càng nghiêm túc cẩn thận, ngay cả thời gian cũng tính toán đến từng phút làm Trương Nhã Phong ngồi lái xe ở phía trước cũng giật mình, trong lòng càng tràn ngập sự yêu thương đối với Sở Thiên.
- Một người bạn ư?
Sở Thiên hơi kinh ngạc, muộn vậy rồi vẫn có người đợi hắn đến tận hơn 2 tiếng đồng hồ, hắn liền hỏi:
- Sao anh ta không lên chờ tôi? Cả anh Hải cùng anh Quang đều ở trên đó mà.
Anh em soái quân xoa xoa đầu, còn chưa kịp nói gì thì một thân ảnh đã vọt ra, cười cười nói:
- Sở Quân! Là tôi. Thực sự ngại quá, làm phiền anh rồi, mong anh thông cảm.
Sơn Bản Nghĩa Thanh? Sở Thiên có chút kinh ngạc, chẳng lẽ muộn thế này mà anh ta vẫn đến tìm mình học hỏi? Rồi lập tức có chút kinh sợ, tên Sơn Bản Nghĩa Thanh này quả thực cường hãn, chỉ cần nửa buổi tối đã tìm thấy chỗ dừng chân mình, thông tin cũng nhanh thật đấy.
- Sở Quân, sáng ngày mai tôi sẽ quay về Đông Doanh, tôi có chuyện muốn nhờ Sở Quân, phiền anh rồi.
Thần sắc Sơn Bản Nghĩa Thanh rất nghiêm túc và cung kính.