…Sơn Bản Nghĩa Thanh. (đã từng xuất hiện ở chương số 25)
Tên hành hương đó, Sơn Bản Nghĩa Thanh đã từng khiêu chiến với Không Vô phương trượng ở chùa Thiên Pháp, từng dùng một chiêu đánh bại trưởng môn nhân kiếm phong võ quán, rồi còn bị Sở Thiên may mắn đánh bại mà quay về nước.
Không ngờ tên hành hương lúc đầu, bây giờ lại đi lính và trở thành người nổi bật của binh sĩ Đông Doanh, còn có thể gặp lại anh ta ở đây, thế giới đúng là nhỏ mà. Sở Thiên thầm nghĩ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh ắt hẳn cũng sẽ không ngờ rằng ở khu khu cảnh bị lại có thể gặp Sở Thiên. Vì vậy, không để ý Sở Thiên đang quan sát mình. Anh ta đi một mạch tới chỗ đoàn giao lưu Đông Doanh, ôm các thành viên, lại một lần nữa ăn mừng thắng lợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Một vị lãnh đạo khu khu cảnh bịlặng lẽ đi tới, vỗ vai Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói:
- Hãn Dũng, vốn không định phiền cậu ra trận, nhưng bây giờ tình huống thế này, cậu không xuất mã cũng không được. Một tiếng sau, thi đấu vật tự do, cậu ra áp trận đấu.
Hà Hãn Dũng gật đầu, hưng phấn trả lời:
- Yên tâm đi, tôi sớm đã muốn đánh một trận với tên tiểu tử đó.
Lãnh đạo gật đầu hài lòng, lại vỗ vai Hà Hãn Dũng lần nữa, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hà Ngạo Vi vỗ tay, vui mừng nói:
- Đại ca, anh nhất định phải đánh thắng binh sĩ Đông Doanh để bọn họ biết thế nào mới là một quân nhân đích thực.
Sở Thiên nghe ra được lời Hà Ngạo Vi nói có một nửa là nói với mình, cô gái này đúng là thù dai, lúc này rồi còn không quên lấy uy phong cho mình.
Cao thủ, cao thủ đích thực.
Đột nhiên mắt Sở Thiên sáng lên, trong những binh sĩ Đông Doanh đang dần rời đi, ánh mắt Sở Thiên từ người của Sơn Bản Nhĩa Thanh chuyển sang người trung niên bên cạnh, biểu hiện trên khuôn mặt người trung niên đó lạnh nhạt, bước đi nhẹ nhàng có lực, không một chút thu hút lén đi trong hai mươi mấy tên binh sĩ Đông Doanh.
Giấu tài, thâm tàng bất lộ. Sở Thiên chỉ có thể dùng từ này hình dung anh ta.
Người trung niên dường như cảm thấy được ánh mắt của Sở Thiên, đột nhiên quay đầu lại, nhìn quanh bốn phía, cả hai đều thấy được nụ cười né tránh của đối phương.
Trong sân đấu phòng huấn luyện của khu khu cảnh bị, trên đài là khoảng trống lớn được phủ một tấm thảm, dưới đài xung quanh là hơn một trăm quan binh. Lãnh đạo khu khu cảnh bị cùng người của đoàn giao lưu Đông Doanh đều ngồi ở hàng đầu. Thần sắc của mọi người đều lộ ra vài phần lo lắng cùng hưng phấn.
Quy tắc rất đơn giản, hai bên tuỳ ý luân phiên phái ra ba người, từng đôi từng đôi quyết đấu. Người cuối cùng đứng trên thảm của đài chính là người giành được thắng lợi cuối cùng.
Trên đài đối chiến.
Sau khi một tên thể trạng cường tránh của binh sĩ Đông Doanh và Hà Hãn Dũng của khu cảnh bị bắt tay chào, thì họ lập tức chuyển thân đứng về hai bên, thần sắc bắt đầu trở nên trang nghiêm.
Lãnh đạo khu khu cảnh bị vì hai trận thi đấu trước đều đã thua nên lần đấu tự do này, cấp bách phái khu khu cảnh bị Hà Hãn Dũng xông trận, họ rất cần một trận thắng.
Đại chiến nhanh chóng diễn ra, sân huấn luyện lập tức trở lên yên tĩnh.
Sở Thiên thoáng nhìn tên binh sĩ Đông Doanh thể trạng to lớn kia, gấu đen cả thân thịt thô, lông mày vàng như một chữ xích hai mắt như hai cái chiêng đồng lớn nhỏ, cơ bắp hai tay cũng kéo căng như thép xem ra có vài phần sức bên ngoài. Sau đó Sở Thiên liền nhìn bước chân của tên binh sĩ Đông Doanh đó, mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Trận này, Hà Hãn Dũng thắng rồi.
Khoé miệng Hà Ngạo Vi giương lên, coi như cũng nghe được một lời tốt đẹp từ Sở Thiên, cô dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Sở Thiên nói:
- Đương nhiên rồi, anh trai tôi có thể coi là mãnh tướng số một số hai của cả quân đội vùng Nam Kinh này, đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh bại anh ấy.
Nhiếp Vô Danh không thèm để tâm đến lời nói của Hà Ngạo Vi, bình tĩnh nói với Sở Thiên:
- Sức ngoài kiên cường, địa bàn không đủ vững, thua.
Sở Thiên gật đầu, trong lúc họ nói chuyện, một tiếng còi vang lên, hai người trên sàn đầu đã bắt đầu giao chiến.
Ra quyền như gió, vận chân như điện.
Hơn một trăm quan binh hưng phấn nhìn hai người nhảy lên giao đấu trên sân, đột nhiên Sở Thiên nhìn thấy Hà Đại Đảm ở phía dưới đi cùng hai quan quân, lặng lẽ tiến vào sân huyến luyện. Ông ta đứng ở nơi hẻo lánh, lẳng lặng nhìn về phía đài chiến đấu, thấy Sở Thiên phát hiện ra mình, khẽ mỉm cười, nhưng lại không đi tới nói gì.
Trong lòng Sở Thiên biết rõ, Hà Đại Đảm nhất định đã nhận được tin cả hai trận trước khu khu cảnh bị đều đã thua, lại biết trong trận đấu vật tự do có con trai mình Hà Hãn Dũng cũng sẽ lên sàn đấu, cả hai nguyên nhân thúc đẩy ông ta bỏ hết công việc đến đây xem cuộc chiến.
Cùng với sự hưng phấn và tiếng gọi kinh hãi của Hà Ngạo Vi, Sở Thiên đưa ánh mắt trở lại trung tâm lôi đài. Giữa thời khắc đó, trận chiến đã gần đi đến hồi kết, với sự chuyển thân một cước linh hoạt của Hà Hãn Dũng, chỉ thấy một cước đạp về mặt của binh sĩ Đông Doanh, hai tay binh Đông Doanh vắt chéo ra đỡ. Hà Hãn Dũng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, chuyển thân đổi sang chân kia, từ dưới vung lên, phá giải thế hai tay vắt chéo của anh ta ép buộc lui về sau một bước. Hà Hãn Dũng lập tức đuổi kịp, quyền phải đâm thẳng, một quyền đánh trúng vai phải của binh sĩ Đông Doanh. Binh sĩ Đông Doanh lập tức lùi lại mấy bước, bả vai phải đã không còn lực để giơ lên.
Binh sĩ Đông Doanh không cam lòng nhận thua, liền đạp vào mặt Hà Hãn Dũng vài cái, tay trái mãnh liệt ra trọng quyền. Hà Hãn Dũng nghiêng người tránh quả đấm của anh ta, đột nhiên nắm chắc cánh tay phải không chút sức lực của hắn, quay người khẽ bóp, đồng thời chân trái quét trúng bắp chân của binh sĩ Đông Doanh. Trọng tâm của binh sĩ Đông Doanh không vững, té ngã sang bên cạnh. Hà Hãn Dũng thừa cơ đè lên người hắn, dùng chân giữ chặt phần lưng của anh ta, sau vài giây, Hà Hãn Dũng lập tức thả lỏng ra kéo tên binh sĩ Đông Doanh đứng dậy, bắt tay thân thiện.
Ai cũng biết hiệp này Hà Hãn Dũng thắng rồi.
- Hà Hãn Dũng của khu cảnh bị, thắng!
Trọng tài là người của khu khu cảnh bị, hưng phấn hét lên:
- Mời tuyển thủ tiếp theo của đoàn giao lưu Đông Doanh.
Quan binh khu cảnh bị bắt đầu hoan hô, đây là thắng lợi đầu tiên mà khu cảnh bị giành được trong ngày hôm nay, nó đến thật đúng lúc hoàn toàn sốc lại sĩ khí sa sút của mọi người.
Hà Đại Đảm đứng ở phía xa cũng lộ ra vẻ tươi cười, cuối cùng cũng là con trai mình lấy lại thể diện cho bộ đội sao mình lại có thể không vui chứ?
Hà Ngạo Vi hưng phấn vỗ tay, ánh mắt phiêu du bất định trên mặt Sở Thiên, cao ngạo nói:
- Tôi đã nói rồi, anh trai tôi trước giờ chưa từng thua ai, đây mới là đàn ông, đây mới là quân nhân.
Sở Thiên cười khổ một trận. Chẳng lẽ mình không phải là một người đàn ông?
Động tác của Hà Hãn Dũng dứt khoát mà linh hoạt, làm người ta kinh hãi thán phục không thôi, ngay cả Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng tự nhiên âm thầm gật đầu.
Sở Thiên rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của người trung niên bên cạnh Sơn Bản Nghĩa Thanh bắn ra một tia sáng.
Người của đoàn giao lưu Đông Doanh nhìn nhau, rồi lại cúi đầu đưa tin, lập tức Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng dậy, nhảy từ đài cao 2m xuống như con báo vậy.
Những quan binh xem trên sân huấn luyện im lặng, nhìn mãnh nhân Đông Doanh giao đấu với mãnh nhân khu khu cảnh bị, trong lòng đều mong chờ một trận quyết chiến đặc sắc.
Sở Thiên thấy thân thủ linh hoạt của Sơn Bản Nghĩa Thanh, thầm than thời gian một năm gần đây thân thủ Sở Bản Nghĩa Thanh tiến bộ không ít, liên tục tham gia hai trận đấu 400m chướng ngại vật và bắn súng tự động mà thần thái vẫn sáng lạng như vậy, rất linh hoạt. Xem ra trận đấu này biến số quá lớn rồi, Hà Hãn Dũng không nắm chắc phần thắng.
Sở Thiên muốn lo lắng thay cho Hà Hãn Dũng nhưng thấy ánh mắt Hà Ngạo Vinh nhìn chằm chằm mình, vẫn là không nói thì tốt hơn để tránh Hà Hãn Dũng thua rồi Hà Ngạo Vi lại oán trách mỏ quạ đen của mình.
Hà Hãn Dũng thấy cuối cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng lên sàn đấu, trong lòng thầm mừng: cuối cùng có thể đấu với mãnh nhân Đông Doanh này rồi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng trước mặt Hà Hãn Dũng hơi cúi đầu một chút, cung kính nói:
- Mong các hạ chỉ giáo thêm.
Hà Hãn Dũng thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh lịch sự như vậy, cũng cúi đầu trả lời nói:
- Có thể đấu với các hạ thực sự rất vinh hạnh.
Hai người cùng cười, lùi lại mấy bước, dần dần phát ra khí thế của mình.
Cả sân huấn luyện lại một lần nữa im lặng, ngay cả Hà Ngạo Vi ồn ào cũng không thách chiến với Sở Thiên nữa, chuyên tâm nhìn trận đấu giữa Hà Hãn Dũng cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh ở trên đài.
Tiếng còi vừa vang lên, Sở Thiên vừa ngẩng đầu lên hai người đã xông vào nhau chiến đấu rồi.
Thân hình Hà Hãn Dũng tuy to lớn nhưng rõ ràng so tốc độ thì Sơn Bản Nghĩa Thanh có phần nhanh hơn. Một quyền, quyền cước nhanh như có thể tạo ra ảo ảnh, Sơn Bản Nghĩa Thanh tham gia hai trận đấu trước đã tiêu hao vài phần thể lực thế là dùng cách đánh phòng thủ. Trái bày phải chuyển linh hoạt tránh được những đòn tấn công sắc bén của Hà Hãn Dũng, thỉnh thoảng đưa chân đưa tay tạo ra chút phiền phức cho Hà Hãn Dũng. Lần nào cũng vừa chạm đã lui, trong cách đánh như thế này, hai người ngươi tới ta đi, đấu hơn mười mấy phút cũng bất phân thắng bại, làm mọi người trong sân huấn luyện đều thầm cảm thấy làm kỳ quái.
Hà Ngạo Vi lo lắng nhìn chằm chằm anh trai mình, chờ mong nắm đấm của Hà Hãn Dũng đánh một quyền làm tên Sơn Bản Nghĩa Thanh ngã vật xuống đất.
Thời gian dần trôi qua, động tác của Hà Hãn Dũng chậm lại, thân hình của Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn nhanh nhẹn như vậy, hơn nữa số lần phản công càng lúc càng nhiều.
Sở Thiên hơi lắc đầu, Sơn Bản Nghĩa Thanh không những thân thủ hơn người, ngay cả mưu kế cũng hơn người một bậc. Biết lấy thủ đợi công, cuối cùng tốc độ cao và độ cao lực lượng của Hà Hãn Dũng đổi lại sẽ là sự tiêu hao lớn năng lượng mà thân hình Sơn Bản Nghĩa Thanh linh hoạt khéo léo tiêu hao lượng lượng ít. Xem ra nếu cứ tiếp tục như thế này, Hà Hãn Dũng sẽ bị Sơn Bản Nghĩa Thanh vần tới sức cùng lực kiệt, cuối cùng thua trận đấu này.
Hà Hãn Dũng cũng dần dần thấy bất an, trước giờ luôn tự tin vào thân thủ của mình còn tưởng rằng dù không đánh thắng cái binh sĩ Đông Doanh đệ nhất V.I.P này thì ít nhất cũng có thể hoà. Bây giờ tên Sơn Bản Nghĩa Thanh này khó chơi hơn so với tưởng tượng, nếu đấu không tốt thì có thể thua trận này. Trận đấu này liên quan đến danh dự và thể diện của khu khu cảnh bị, nếu ngay cả mình biệt danh là mãnh tướng hàng đầu khu khu cảnh bị cũng thua thì còn có ai có thể chiến đấu với Sơn Bản Nghĩa Thanh nữa.
Làm sao đây? Làm sao đây? Anh nhất định không được thua. Hà Ngạo Vi ắt hẳn thấy anh trai mình dần đang ở thế hạ phong, bắt đầu nhảy đi nhảy lại ở bên cạnh, vò đầu bứt tai, sốt ruột muốn chết.
Sắc mặt Hà Đại Đảm cũng bắt đầu nghiêm trọng, thần sắc những binh sĩ khu cảnh bị khác cũng càng trở nên lo lắng.
Trên sân, Hà Hãn Dũng đã ở vào thế phòng thủ, Sơn Bản Nghĩa Thanh bắt đầu chiếm thế chủ công.
Bỗng nhiên thân hình Sơn Bản Nghĩa Thanh bị một cước của Hà Hãn Dũng đá vào tay lùi hai bước, thân hình có chút không vững. Trong lòng Hà Hãn Dũng vui mừng, đuổi theo ép thân xuống, quét một chân, muốn đánh ngã Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lại như phép lạ cố định lại thân hình, nhẹ nhàng nhảy về phía trước mà không lui về sau giống như phản ứng của người bình thường, chỉ thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh nhảy qua thân thể mà Hà Hãn Dũng đè xuống, chuyển thân hướng một cái thủ đao bổ về phía cổ Hà Hãn Dũng. Hà Hãn Dũng thầm nghĩ có gì không hay, cổ chỉ thấy chút lành lạnh lại không tê và đau như trong tưởng tưởng, anh ta quay đầu lại, thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh đang để tay trên cổ mình, rồi Sơn Bản Nghĩa Thanh lập tức bỏ tay, lui về sau mấy bước, cung kính nói:
- Nhường nhịn rồi!
Hà Hãn Dũng biết mình đã thua, trong lòng đã quá mệt mỏi, thành thật nói:
- anh mạnh hơn tôi, tôi thua rồi.
Đoàn giao lưu Đông Doanh lại bắt đầu hoan hô, cười nói chúc mừng.
Quan binh khu cảnh bị im lặng, mấy vị lãnh đạo lại mang theo nụ cười không tự nhiên chúc mừng đoàn giao lưu Đông Doanh. Tuy nói là giao lưu nội bộ thân mật, nhưng chỉ cần là thi đấu thì ai cũng hi vọng có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
Hà Hãn Dũng lắc đầu, từ từ đi xuống đài, trên mặt Hà Ngạo Vi tuy không có nước mắt, nhưng anh trai không thể đánh bại lại thua, cũng là làm mất sự kiêu ngạo, tự hào trong lòng cô.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm thấy vài phần đáng yêu của cô gái này, nếu mà so với Tiêu Tư Nhu thì hơn hẳn một bậc.
- Sơn Bản Nghĩa Thanh của đoàn giao lưu Đông Doanh, thắng.
Trọng tài tuy là người khu cảnh bị nhưng biết thi đấu thì phải tuân thủ quy tắc, không còn cách nào đành nói:
- Tuyển thủ tiếp theo của khu cảnh bị.
Tuyển thủ tiếp theo để ai lên đây? Lãnh đạo khu cảnh bị căn bản không nghĩ tới câu hỏi này vì họ thấy Hà Hãn Dũng không thể thua. Thế nên, bây giờ Sơn Bản Nghĩa Thanh thắng rồi, giờ họ không nghĩ ra nên phái ai lên ứng chiến vì vậy bất đắc dĩ để trọng tài nghỉ ngơi 15 phút. Ngoài mặt là để tuyển thủ Đông Doanh nghỉ ngơi đôi chút, thực tế lại là để họ tìm tuyển thủ khu cảnh bị có thể lên sân thi đấu.
Hà Đại Đảm cũng cười khổ một cái, còn có thể phái ai lên sân đấu đây? Ngay cả Hà Hãn Dũng cũng thua rồi thì ai có thể đánh bại mãnh tướng Đông Doanh đây?
Bỗng nhiên ánh mắt Hà Đại Đảm dừng lại, anh ta nhớ ra một người, mà nên nói là nhìn thấy một người mới đúng.