Đô Thị Thiếu Soái

Chương 196: Hà Đại Đảm




Hà Đại Đảm từ ngày trong đội tự vệ phản kích chỉ là một lính biên phòng nhỏ nhoi.
Hai mươi năm sau lại là nhân vật thực quyền số một số hai quân khu Thượng Hải.
Tốc độ thăng chức này chỉ là nguyên vì ông từng bị thương, chảy máu.
Một viên đạn bay đến, Hà Đại Đảm đột nhiên nhảy lên bổ tới người trước mặt đè lên người của y, mặc cho mãnh đạn rơi lên người mình.
Người Hà Đại Đảm cứu là một trưởng đoàn có bối cảnh màu hồng.
Vết thương này, máu này là vì vị đoàn trưởng Nhi Phụ vừa lúc ấy ra tiền tuyến thị sát. Nhưng bị thương, bị chảy máu, vì vậy rõ ràng khá có giá trị.
Do đó Hà Đại Đảm bắt đầu thăng quan phát tài, một bước lên mây thành người của trưởng đoàn.
Sau khi vị đoàn trưởng này trở thành một nhân vật có thực quyền tại Trung Ương, Hà Đại Đảm tất nhiên ngồi tới vị trí bây giờ.
Hôm nay tâm thần Hà Đại Đảm cảm giác có mấy phần không tập trung, kim đồng hồ trên tường đã quay tròn mấy vòng, trà Long Tỉnh thích nhất trong ly cũng từ nóng thành lạnh.
Ngày tháng của Hà Đại Đảm rất bình thản, hành trình hàng ngày đều không khác biệt mấy, sáng sớm sáu giờ thức dậy chạy bộ, buổi trưa có thời giàn thì luyện chữ trong thư phòng. Cái chữ luyện nhiều nhất chính là chữ "nhẫn". Ông nhìn chữ nhẫn hôm nay viết lắc đầu, tuy đẹp nhưng mất tiêu chuẩn, mất thần vận so với ngày xưa.
Chữ nhẫn này là do Vô Cơ đại sư chùa Tĩnh An tặng cho ông ấy. Năm đó ông ấy chỉ là một doanh trưởng nhỏ nhoi của quân khu, giữa lúc vô ý đi qua chùa Tĩnh An, nhất thời ma xui quỷ khiến quyết định đi chùa hỏi chuyện tiền đồ của mình. Đại sư Vô Cơ liếc nhìn ông ta, cũng không nói gì, vung bút viết một chữ "nhẫn" tặng cho ông ta. Thế là Hà Đại Đảm không chỉ viết mười mấy năm, còn thể nghiệm mười mấy năm, không tới giờ khắc tới cùng không lật lá bài cuối cùng của mình ra ánh sáng. Vì vậy trong vô số lần thay đổi chính trị, ông ấy đứng vững không ngã, cũng không đứng sai đội ngũ, quan vận càng tăng thêm, từ doanh trưởng nhỏ nhoi trở thành nhân vật thực quyền số một số hai của quân khu Thượng Hải.
"Reng, reng, reng", điện thoại màu hồng trong thư phòng Hà Đại Đảm reo lên.
Hà Đại Đảm biết đó là điện thoại của chỗ dựa lưng cấp trên gọi đến, lúc này gọi đến nhất định có chuyện. Thế là Hà Đại Đảm thần sắc cung kính cầm điện thoại, vừa dùng khẩu khí cung kính hỏi. Một giọng nói hơi mang tang thương từ đầu bên kia điện thoại truyền đến:
- Tiểu Hà, cậu đã được ghi danh người được đề cử của chính ủy khu thành vệ Bắc Kinh. Trên tổ chức rất nhanh sẽ phái người xuống kiểm tra, gần đây nhất định phải giữ ổn định bình thường của quân khu. Càng quan trọng là chính cậu không được xảy ra lỗi lầm gì. Tất cả ân oan tạm thời bỏ xuống, hiểu không?
Sau khi Hà Đại Đảm đặt điện thoại xuống, trên mặt không thấy kinh hỉ gì, mở một tờ giấy, đề bút viết. Động tác liên tục, một chữ "nhẫn" cứng rắn có lực sôi nổi trên giấy.
Đây mới là chữ trong lòng Hà Đại Đảm thật sự muốn, ý chí phong phát.
Hà Đại Đảm nhiều lần dạy hai đứa con trai manh động của mình, mọi chuyện phải "nhẫn", đối đãi bạn bè như vậy, đối đãi kẻ thù càng như vậy. Nếu không thể một chiêu chí mạng, vậy thì "nhẫn" chờ thời cơ, một đòn lôi đình.
Ngày nay cuối cùng Hà Đại Đảm thành công rồi, lần trước ông ta ít nhất có 50% cơ hội có thể thắng được chức phó quân trưởng khu cảnh vệ Bắc Kinh nhưng Hà Đại Đảm cự tuyệt. Vì ông ta cảm thấy mình không có mười phần nắm chắc, không có nắm chắc đánh bại đấu thủ đã nằm trên trường chính trị lâu hơn y, nền tảng sâu hơn y, nhân viên nhiều hơn so với với đồng liêu của y. Với nắm 50% cơ hội có thể kết thù tất cả mọi mặt, chi bằng bỏ ra 50% cơ hội kết giao bằng hữu các lộ.
Mấy năm nay Hà Đại Đảm giống như một con rắn hổ mang, không ngừng âm thầm mở rộng thế lực của mình, thu thập một số chứng cứ phạm tội của đồng liêu, nhưng cũng không đưa tới các bộ có liên quan, mà là nắm trong tay mình, cũng giao cho chỗ dựa phía trên sử dụng, trở thành đánh cược thu được thuận lợi năm nay.
Hà Đại Đảm biết uy lực thật sự của vũ khí hạt nhân, sức mạnh uy hiếp của vũ khí hạt nhân, nhưng chưa bắn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hà Đại Đảm tâm tình thoải mái uống trà Long Lĩnh lạnh. "Cốc, cốc, cốc" cửa thư phòng bỗng nhiên bị gõ vang lên, tâm tình thoải mái cứ như vậy bị quấy rối. Cửa này ngoại trừ phu nhân dám gõ không khách khí như vậy, ai cũng không dám làm càn như vậy.
Hà Đại Đảm đặt chén trà xuống, vừa mở cửa phòng, phu nhân Dương Lan Lan hét ầm lên:
- Đại Đảm, Đại Đảm, Hà Chí Tổ bị người ta đánh vào bệnh viện rồi, chúng ta nhanh đi thăm nó đi.
Nghiệt tử Hà Chí Tổ này bình thường luôn trêu chọc chuyện thị phi, bây giờ cuối cùng xảy ra chuyện, Hà Đại Đảm hận rèn sắt không thành thép. Lập tức có chút kinh ngạc, ở Thượng Hải ai dám xuống tay với con trai của mình chứ?
- Đại Đảm, anh nghĩ gì vậy?
Trên mặt Dương Lan Lan có nước mắt vì quan tâm con thân yêu, lại hét như con sư tử Hà Đông:
- Cùng đi tới bệnh viện Phương Nam xem xem tình hình con thế nào, đi nhanh nào.
Hà Đại Đảm chính như vậy bị Dương Lan Lan túm lấy kéo lên xe Jeep.
Phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Phương Nam, Hà Chí Tổ đã bắt đầu mặt mày hớn hở nhìn nữ y tá xinh đẹp. Bệnh viện sớm đã giúp cậu ta kiểm ta tỉ mỉ rồi, chỉ là gãy xương, không có tổn thương tới nội tạng và tràn khí ngực, huyết ngực. Thông thường mà nói tịnh dưỡng mấy ngày thì có thể tự khỏi, nhưng Hà Chí Tổ là công tử chí tôn, bệnh viện vẫn dùng thuốc tốt nhất, giường dễ chịu thoải mái nhất, hộ lý có kinh nghiệm nhất cho cậu ta.
Nữ y tá xinh đẹp đưa ly nước nóng cho Hà Chí Tổ, lại một số thuốc nhập khẩu ra, diụ dàng nói:
- Chào cậu, Hà công tử. Đây là thuốc của bác sĩ cho cậu, bây giờ phải uống rồi.
Hà Chí Tổ nhìn hai ngọn núi sinh động của nữ y tá, nhớ tới đồ đồng phục hấp dẫn trong phim heo, trong cổ họng khô khốc một trận. Thế là cố ý giả bộ dạng đau đớn, rên rỉ nói:
- Chị y tá, hai tay tôi không có sức lực, lại không thể cử động, làm phiền chị đút thuốc cho tôi được không? Cám ơn chị.
Nữ y tá xinh đẹp khó xử một chút, cô tất nhiên biết Hà Chí Tổ đối với cô là có tâm xấu. Nhưng cảm thấy mình đắc tội không nổi những công tử như Hà Chí Tổ, lỡ làm cậu ta không vui, bệnh viện trách mắng, bát cơm của mình phải mất rồi. Thế nào cầm lấy thuốc, bưng nước nóng, nhẹ nhàng nói:
- Hà công tử, xin mở miệng.
Hà Chí Tổ hơi há miệng ra, do Hà Chí Tổ gần như là nằm trên giường, cho nên nữ y tá xinh đẹp chỉ có thể cúi thấp người đút thuốc vào trong miệng Hà Chí Tổ. Hà Chí Tổ tuy đang uống thuốc, nhưng ánh mắt lại trừng trừng nhìn vào hai ngọn núi như ẩn như hiện giữa khe hở cúc nút áo y tá xinh đẹp, cắn nát thuốc, nhưng không chút cảm thấy đắng. Tiếp theo Hà Chí Tổ dần dần có phản ứng, tay trái của Hà Chí Tổ bỗng nhiên đưa vào trong quần của nữ y tá xinh đẹp.
"Ah" một tiếng. Nữ y tá xinh đẹp vội liều mạng tránh quấy rối của Hà Chí Tổ. Đang lúc này cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Hà Đại Đảm và Dương Lan Lan xuất hiện ở cửa. Nữ y tá xinh đẹp nhìn thấy có người đến vội đặt thuốc và nước nóng lên bàn, sắc mặt hơi đỏ chạy ra ngoài phòng bệnh con ma háo sắc.
- Ây, đáng tiếc.
Hà Chí Tổ thở dài một tiếng, nhưng lại không dám làm ra bộ dạng phản đối sự xuất hiện của cha mẹ, tránh cho mình cũng giống như anh hai Hà Hãn Dũng bị ba tống giam một tuần, vậy thì sống không bằng chết.
- Con trai, thế nào rồi? Có chuyện gì không? Cả người còn đau không?
Dương Lan Lan là mẹ, tình cảm quan tâm tất nhiên lộ ra ngoài:
- Cần chuyển tới bệnh việc quân y không?
Hà Đại Đảm quan sát tỉ mỉ, mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Lúc nãy không phải bác sĩ nói rồi sao? Chỉ là mấy cọng xương sườn gãy mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày thì được rồi. Huống hồ luc nãy còn triêu chọc cô y tá người ta, còn sinh long hoạt hổ, sao có chuyện chứ.
- Đại Đảm, A Tổ nói thế nào cũng là con của anh, sao anh lúc này cũng nhìn nó không thuận mắt.
Dương Lan Lan bất mãn chỉ trích Hà Đại Đảm, sau đó nói với Hà Chí Tổ:
- A Tổ, ai đánh con thành thế này? Bảo anh hai con báo thù cho con.
Hà Đại Đảm nhẹ thở dài, mẹ chiều con hư, kiêu căng sớm muộn gì cũng làm hư con.
- Me, không cần lấy công đạo dùm cho nó.
Thân thể tráng kiện to lớn của Hà Hãn Dũng lách vào phòng bệnh, trong tay cầm một số trái cây, nhàn nhạt nói:
- Đều là nó tự chuốc lấy họa, người ta đã thủ hạ lưu tình rồi.
- Cho dù A Tổ có làm sai gì, cũng không nên đánh nó thành thế này.
Dương Lan Lan nhận lấy trái cây, cầm lấy một quả táo, dùng con dao từ từ gọt vỏ, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Hãn Dũng, nếu con còn thương em con, thì con trả thù cho em con, đánh gãy xương sườn của nó.
Hà Hãn Dũng thở thật dài, bất đắc dĩ nói:
- Vấn đề là con cũng đánh không lại người ta.
Con dao trong tay Dương Lan Lan liền dừng lại, Hà Đại Đảm cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hà Hãn Dũng. Hãn Dũng từ nhỏ thích quyền thuật, từng theo võ tăng Thủ Đường thiếu lâm học gần mười năm quyền pháp, không dám nói lò lửa cháy lên tận ngọn núi, nhưng cho dù không có đi bộ đội rèn luyện đào tạo sâu, cũng có thể một hơi nhẹ nhàng đánh ngã bảy tám tinh binh. Sau khi vào bộ đội, quau huấn luyện gian khổ, càng trở thành đao binh cấp đỉnh. Có một lần mỗ bộ quân đội thành đô tới quân khu Thượng Hải giao lưu diễn tập, Hà Hãn Dũng trên lôi đài thành công đánh ngã ba hãn tướng của quân đội thành đô. Một trận thành danh, được Hà Đại Đảm mượn cớ đề bạt trở thành thiếu tá.
Hà Đại Đảm trầm tư một hồi, nói giọng ngưng trọng:
- Đối phương lai lịch gì?
- Xã hội đen, soái quân Thượng Hái mới quật khởi, kẻ cầm đầu tuổi đời còn chưa tới hai mươi, tên Sở Thiên, người ta gọi thiếu soái, đàn em vô số tinh binh cường tướng, không tới hai tháng thống nhất cả hắc đạo Thượng Hải.
Hà Hãn Dũng tuy người tục tằng, nhưng làm chuyện luôn có bài bản hẳn hoi, tâm tư không thua gì Hà Đại Đảm:
- Như vậy có thể thấy đối phương gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người.
Hà Chí Tổ nhớ tới thân thủ kinh khủng của Nhiếp Vô Danh, nụ cười xấu xa của Sở Thiên, trong lòng thầm run.
- Xã hội đen lại mạnh như vậy? Trời đất này còn không phải Thiên triều? Đại Đảm, con nói có nên diệt nó không? Biết rõ A Tổ là người của quân khu, còn hung hăng càn quấy như vậy.
Dương Lan Lan nghe đánh bị thương A Tổ lại là băng nhóm xã hội đen, trong lòng tức giận. Từ cổ chí kim dân không đấu với quan, bây giờ ngược lại xã hội đen ngông cuồng như thế, ngay cả con của mình cũng dám đánh, còn có vương pháp không.
- Hãn Dũng, con dẫn người đi tiêu diệt bọn chúng đi, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội thăng trung tá đó.
Hà Đại Đảm quét mắt nhìn phu nhân Dương Lan Lan bất mãn, điều bộ đội đi tiêu diệt xã hội đen không khác gì tự tiêu diệt mình. Thiên hạ cũng là Thiên triều, quân đội càng là Thiên triều, ai dám tự tiện điều động?
- Mẹ, diệt không được.
Câu nói này làm trong lòng mọi người đều cả kinh, vì là từ miệng Hà Chí Tổ nói ra. Thằng con này bình thường ai đắc tội nó, nó đều hận không thể làm người ta thê ly tử tán, bây giờ lại nói ra lời nói không bình thường, quả thật làm người ta khiếp sợ.