Đô Thị Thiếu Soái

Chương 192: Ông thuộc đơn vị nào




Cứu binh của cô gái ăn mặc thời trang tới rất nhanh.
Ba chiếc xe Audi Nam K1 ngang ngược chạy tới.
Cảnh sát giao thông già dù sao cùng từng thấy qua người tai to mặt lớn tất nhiên biết ba chiếc xe này là lai lịch gì, sắc mặt hơi biến đổi, đi tới bên đường gọi điện cho lãnh đạo.
Sắc mặt Phương Tình tuy hơi biến sắc, nhưng nhìn thấy thần sắc Sở Thiên lạnh nhạt tự nhiên trái tim lập tức trấn định lại. Chỗ nào có Sở Thiên, trời có sập xuống cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Sở Thiên nhìn ba chiếc xe Audi dần dần chạy tới, nhẹ nhàng lắc đầu, lại gặp những người thích hù dọa dân chúng rồi.
Sở Thiên biết Nam K1 là xe khu quân đội Thượng Hải.
Cảnh sát giao thông họ Hứa lại nhìn Sở Thiên và Phương Tình đồng tình, thậm chí có chút tự trách mình lúc này tại sao nhiều chuyện giúp đỡ bọn Sở Thiên. Không phải sợ mình chuốc lấy phiền phức, mà là chính mình gây phiền phức cho bọn Sở Thiên. Nếu bảo bọn Sở Thiên bỏ ra chút tiền đuổi cô gái mặc thời trang đó, có lẽ là cách giải quyết tốt nhất đối với Sở Thiên.
Ba chiếc xe Audi Nam K1 cuối cùng dừng lại, đi xuống mười một người, nhưng không phải là quân nhân, mà là một đám người trẻ tuổi, tuổi tác cỡ khoảng cô gái ăn mặc thời trang. Cô gái ăn mặc thời trang thấy cứu binh tới lập tức lao tới vị công tử ở giữa, cái miệng nhỏ nhắn thì thào làm nũng, cả người không ngừng mà sát vào nhau trước mặt mọi người.
Vị công tử chính giữa này ăn diện làm người ta phát ngượng, người mặc Armani, chân mang Adidas, tay phải đeo Rolex, con mắt tựa như treo trên đỉnh đầu. Ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn trong ngực cô gái, con mắt điều nhìn ngửa lên trời.
Vị công tử đó ôm lấy cô gái ăn mặc thời trang dẫn theo dám thanh niên trẻ hung hăng lắc lư tới chỗ Sở Thiên, nhìn thấy Sở Thiên không nói lời nào mà hung hăng dẫm lên xe việt dã của Sở Thiên, sau đó ngang ngược quét mắt nhìn Sở Thiên và Phương Tình nói:
- Chung Hồng, chính là chiếc xe rởm này, chính là hai tên phá hoại đụng hư xe của em.
Cô gái ăn mặc thời trang rõ ràng chính là Chung Hồng, trên mặt mang sự uất ức, nhưng hung dữ chỉ về hai cảnh sát giao thông nói:
- Còn hai tên cảnh sát phá hoại này nữa, còn bảo chúng ta ký tên xác định giấy trách nhiệm sự cố, mỗi bên chịu nửa trách nhiệm.
Thái độ đối với cảnh sát giao thông của tên công tử này rõ ràng bất mãn hơn cả Sở Thiên. Trong mắt của y Sở Thiên trẻ tuổi không biết xe Audi của Chung Hồng là ý nghĩa gì còn có thể giải thích, nhưng thân làm cảnh sát trên tuyến giao thông còn không rõ hàm nghĩa của hiệu Audi chính là không thể tha thứ, không thể dung tha.
Tên công tử này tiến lên trước một bước, hung hăng nhìn cảnh sát giao thông già, từng câu từng chữ nói:
- Cô gái xinh đẹp thế này, bị một chiếc xe rởm đụng phải. Các ông thân làm cảnh sát giao thông, không chỉ lấy công đạo cho cô ấy, còn muốn định bắt một nửa trách nhiệm cho cô ấy.
Nói tới đây, tên công tử đó lắc đầu, hét to một câu:
- Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không?
Cảnh sát giao thông lớn tuổi rõ ràng biết tên công tử ăn nói hỗn láo này, nhưng càng biết mình hoàn toàn không đắc tội nổi thằng nhóc này. Vì ông biết bản thân tên công tử này có thể không có bản lĩnh gì, nhưng phía trên bọn họ có người. Tùy tiện động đầu ngón tay thì có thể làm mình mất chức thất nghiệp, thậm chí mất đi tính mạng người thân, thế là cười đùa nói:
- Xin lỗi, thật là xin lỗi, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ. Tôi thay đổi ngay, tôi thay đổi ngay.
Tên công tử thỏa mãn gật đầu, vị cảnh sát giao thông lớn tuổi này quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy, người biết làm làm việc thế nào. Nhưng Chung Hồng trong lòng lại không chịu buông tha nói:
- Anh Tổ, không được dễ dàng cho bọn họ như vậy. Nghĩ tới bọn họ cho em một nữa trách nhiệm thì em giận rồi, bọn họ chính là không nể mặt em, cũng chính là không nể mặt anh.
Cảnh sát giao thông già nhìn Chung Hồng không biết làm sao, trong lòng thầm chửi đàn bà tâm địa độc ác, bên ngoài lại tiếp tục cười mỉa nói:
- Cô này muốn làm thế nào mới xong chuyện chứ?
- Đơn giản, hai người các ông tới chỗ ở của bổn cô nương ta canh gác một tuần.
Chung Hồng nở nụ cười cao ngạo, chỉ cảnh sát giao thông già và cảnh sát giao thông tiểu Hứa, nói:
- Canh gác tới khi tôi hài lòng rồi, chuyện này thì xem như xong.
Tiếp theo mặt hơi trầm:
- Bằng không, tôi sẽ bảo cấp trên các ông khai trừ các ông, còn bảo người đánh gãy chân các ông.
Phương Tình rõ ràng nghe thấy lời nói của cô gái ăn mặc thời trang này, thầm thở dài, thật là ỷ thế hiếp người, tiền thế sắp hơn cả vương pháp.
Trên mặt công tử này lộ ra biểu tình tán dương, nhàn nhạt nói:
- Cách này tôi cảm thấy rất hay.
Lập tức ánh mắt vụt lên trời, liếc xéo cảnh sát giao thông già.
Cảnh sát giao thông già chần chờ một chút, lau lau mồ hôi, sau đó cung kính mở miệng trả lời:
- Được, được, không thành vấn đề. Bắt đầu từ ngày mai chúng tôi tới cổng nhà cô canh gác, bảo đảm cô hài lòng.
Sắc mắt cảnh sát giao thông tiểu Hứa hơi biến sắc, vừa muốn xông lên nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cảnh sát giao thông già cầu khẩn mình, thở dài, không có đưa chân lên. Ai bảo ông ta là sư phụ nhập môn của mình chứ? Bình thường chăm sóc mình như vậy, mình nhất định không thể manh động liên lụy ông ấy? Trên ông ấy có già, dưới có nhỏ, cả gia đình đang dựa vào ông ấy nuôi sống. Nếu ông ấy mất việc, mình chính là tội nhân thiên cổ.
- Ngoài ra, tranh thủ thời gian gọi lãnh đạo các ông đến, xử lý cho tốt vụ tai nạn xe cộ này.
Chung Hồng vặn vẹo vòng eo, lạnh nhạt nói:
- Chúng tôi là nói vương pháp, chúng tôi muốn lãnh đạo các ông trả công đạo cho chúng tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Công tử không coi ai ra gì cúi đầu hôn hít Chung Hồng. Cũng chỉ có phụ nữ của mình mới có thể có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở một tiếng, một tiếng này tuy nhỏ, nhưng bị công tử và Chung Hồng triền miên nghe thấy, lập tức hai người tách ra, ôm lấy nhau đi tới ép bọn Sở Thiên.
Lúc này công tử và Chung Hồng mới nhớ tới, lo "chỉ đạo" cảnh sát giao thông không cảm thấy được, lại quên còn không giáo huấn cho thật tốt thằng nhóc và cô gái "gây chuyện".
Ánh mắt của công tử quét qua Sở Thiên mấy lần, lập tức dừng lại trên người Phương Tình có chỗ lồi chỗ lõm đó, con mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặc của Phương Tình. Thật là vóc người đẹp, cô gái này không biết trên giường sẽ biểu hiện thế nào?
Chung Hồng với giác quan thứ sáu của phụ nữ phát hiện "xuất quỹ" của công tử, dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng kéo vào eo công tử một cái, giọng nói nhu nhu mang mấy phần đố kỵ nói:
- Anh Tổ, xuất thần gì hả?
Công tử Tổ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lại nhìn lên trời, liếc xéo Sở Thiên và Phương Tình nói:
- Bọn mày làm sai chuyện, tao có thể hiểu. Nhưng bọn mày sai lại sai, nên phải dạy dỗ bọn mày.
Chung Hồng nhìn Phương Tình khiêu khích, lạnh lùng nói:
- Nếu mới bắt đầu bọn mày nói tốt với tao, bồi thường tao một trăm ngàn, có lẽ chuyện này bỏ qua rồi. Bây giờ không nói chị không cho đường đi, chị là nói lý lẽ. Bây giờ bọn mày hoặc là lấy ra một triệu, hoặc sau khi đánh một trận, chui qua quần của anh Tổ.
Công tử Tổ thỏa mãn gật đầu, quả thật là một cách hay. Vừa nghĩ vừa đặt bàn tay chạy khắp cái mông nhô cao của Chung Hồng, hoàn toàn không sợ bị người ta xem thường. Trong lòng anh Tổ sớm đã có kết luận, đất Thượng Hải, đất của mình.
Sở Thiên chợt phát hiện, vừa lúc bắt đầu cô gái ăn mặc thời trang luôn tự xưng "A Lạp, A Lạp" đã đổi thành "tôi" có mấy phần kinh ngạc. Cô Chung Hồng không tiếp tục đóng vai người bản địa Thượng Hải nửa? Xem ra lại là một kẻ "giả quỷ Tây dương".
Thuộc hạ của Tổ công tử rõ ràng phát hiện Sở Thiên đang nghĩ xuất thần, đi lên, ngón tay chỉ tới gần Sở Thiên, quát:
- Chị dâu bọn tao nói chuyện với bọn mày, có nghe thấy không?
Hai tên đồng bọn của Tổ công tử nhìn thấy Sở Thiên vẫn bộ dạng xa cách, đang muốn tiến lên bẻ mấy cái răng của Sở Thiên.
Hai tiếng "c_kí_t...t...t, c_k_í_t...t...t" vang lên, một chiếc xe đại đội cảnh sát giao thông và một chiếc xe của cục công an gần như đồng thời dừng lại phía sau xe việt dã của Sở Thiên. Lập tức mở cửa xe ra, xe của đại đội cảnh sát giao thông đi xuống một người trung niên có cái bụng nhô lên, xe của cục công an đi tới một người mà Sở Thiên quen, lão Tống.
Tổ công tử nhìn thấy xe của cục công an tới, trì hoãn thủ thế, đi qua không có quát bên tai Sở Thiên nữa.
Xe cộ trên đường chạy qua, nhìn thấy xe của cục công an đều đến rồi, biết tai nạn xe cộ lần này có tiêu chuẩn nhất định, hiếu kỳ nhìn mấy cái, sau đó nhìn thấy ba chiếc xe Audi K1, sắc mặt lập tức khiếp sợ, nhanh chóng lái xe đi, tránh chuốc phiền phức cho mình.
Cảnh sát giao thông già thở dài ra, lãnh đạo đến rồi, đến rồi thì tốt. Vấn đề nan giải này để bọn họ giải quyết đi, mình nhân vật nhỏ bé không nên triêu chọc vào chuyện này.
Sau khi người trung niên trên xe cảnh sát giao thông xuống xe, cảnh sát giao thông gìa và cảnh sát giao thông tiểu Hứa vội vàng chạy ra nghênh đón, cung kính hô:
- Đội trưởng Đồi, ông khỏe chứ.
Đội trưởng Đồi gật đầu với hai người, không có lập tức tìm hiểu chân tướng sự tình, mà chào hỏi lão Tống trước, hàn huyên vài câu.
Lão Tống lung lay cái cổ quá mệt mõi, chau mày. Tai nạn giao thông nhỏ nhoi mà đội trưởng Đồi muốn mình cũng đến giúp, có mấy phần khó hiểu.
Lão Tống vừa ngẩng đầu muốn nói những gì với đội trưởng Đồi, lại nhìn thấy Sở Thiên dựa vào bên cạnh chiếc xe việt dã, bị một đám người vây quanh, vội vui mừng quát lên:
- Chú em Sở, sao là cậu hả?
Sở Thiên mỉm cười, khoát tay bất đắc dĩ.
Đội trưởng Đồi hơi kinh hãi, thấp giọng nói:
- Cậu quen người ta?
- Đó là bạn tốt của cục trưởng Trương chúng tôi.
Lão Tống giọng trầm thấp bạo dạng nói, rõ ràng muốn dọn dẹp chuyện này cho Sở Thiên mục đích tranh công với cục trưởng.
- Phía bên đó là xe của khu quân đội Thượng Hải, Nam K1.
Cảnh sát giao thông già nhìn thấy lão Tống quen Sở Thiên, thầm nghĩ Sở Thiên cũng có chút địa vị, chẳng trách có thể vững vàng như vậy, nhưng vẫn là lòng tốt nhắc nhở người nhà mình, muốn xử lý thích đáng.
Xe Nam K1? Trong lòng lão Tống sửng sốt một chút. Chẳng trách đội trưởng Đồi muốn ông đến, sợ mình không áp chế được cục diện này.
Lão Tống và đội trưởng Đồi quét nhìn chiếc xe Audi mấy cái, sau đó nhìn xe việt dã của Sở Thiên. Ngay cả câu chuyện cũng lười hỏi, nhất định là đám thiếu gia ăn chơi cậy thế hiếp người, nhưng mình cũng không có cách bắt bọn chúng.
Đội trưởng Đồi đi về hướng bọn Sở Thiên, lão Tống cũng đi theo. Biểu tình bình thường uy nghiêm của đội trưởng Đồi lúc này cũng chỉ có thể mang ý cười:
- Tôi là chi đội trưởng cảnh sát giao thông. Không biết các vị muốn tôi giúp đỡ gì?
- Rất đơn giản, chiếc xe việt dã này đụng hư chiếc Audi của tôi rồi. Muốn thằng nhóc này đền một triệu, xong chuyện.
Bộ ngực của Chung Hồng phập phồng theo tiết tấu ngôn ngữ. Nhìn lại vóc dáng nóng bỏng khó coi của cô, là đàn ông đều biết, cô gái này lên giường nhất định là muốn đàn ông dục tiên dục tử, cô ta nói:
- Hoặc để lại một cánh tay của thằng nhóc này, sau đó chui qua quần của Tổ công tử, chuyện xem như kết thúc.
Độc nhất lòng dạ đàn bà! Lão Tống và đội trưởng Đồi trong lòng thầm than.
Đội trưởng Đồi nghe thấy Chung Hồng đưa ra yêu cầu vô lễ, làm khó lão Tống.
Lão Tống suy nghĩ một hồi, thuần thục móc ra một bao thuốc lá cao cấp, đi tới trước mặt bọn công tử Tổ, vừa phân phát vừa cười nói:
- Các vị đều là người có thân phận, có thể nể mặt lão Tống tôi, chuyện này giải quyết riêng đi?
Công tử Tổ cầm lấy thuốc lá của ông Tống, không thèm nhìn, sau đó ném đi.
Đồng bọn của công tử Tống cũng học theo bộ dạng tiêu soái của Tổ công tử, ném thuốc của lão Tống đưa, trên mặt mang thần sắc cao ngạo.
Lão Tống nhìn thấy bình thường mình cũng không mở rút thuốc lá xịn ra, bị thằng ranh này chà đạp như vậy, rất muốn xông tới vả vào mặt bọn hung hăng càn quấy bọn chúng. Nhưng ông Tống biết, mình trêu chọc không nổi.
Tổ công tử liếc nhìn ông Tống thăm dò, nhìn đồng phục cảnh sát cục công an, lại khinh thường mở miệng nói:
- Ông thuộc đơn vị nào.
Câu nói này của anh Tổ rất có đặc sắc Thiên triều "Ông thuộc đơn vị nào" không chỉ có khí thế ở chỗ cao nhìn xuống dưới, còn chứng tỏ nó chính là một loại thái độ ngạo mạn. Chỗ cao nhìn xuống ngầm ẩn chứa áp lực uy hiếp đối phương. Tiểu Tường không có hậu đài, không được làm loạn chuyện gì, bảo đảm làm loạn cho người ta cẩn thận anh tao thu dọn mày!
Đồ chó hoang, ông Tống thầm mắng chửi.
Ông Tống kìm chế tức giận, móc ra giấy chứng minh, mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi, tất nhiên không thể so với các vị. Nhưng người bạn này là bạn tri kỷ của cục trưởng tôi, rất mong các vị nể mặt cục trưởng tôi.
- Cục trưởng là cái quái quỷ gì? Ông không thèm điếm xỉa tới những cảnh sát địa phương này, không nhìn thấy ông là người của quân khu Thượng Hải hả?
Tổ công tử không kiên nhẫn khoát tay, hung hăng càn quấy nói:
- Ông nói cho mày biết, vốn là muốn cho chúng mày cơ hội, giúp ông giải quyết chuyện này, mày lại chạy tới cầu xin thằng nhóc này. Bây giờ ông nói cho mày biết, chuyện này đã làm tới ân oán cá nhân của ông rồi. Chúng mày ít lo đi, bằng không cả chúng mày cũng không xong.
Thái độ của công tử Tổ lúc này càng thêm ương ngạnh. Lúc nãy không có nhân vật nào có thể làm y chấn động rớt xuống thân phận, làm y không kìm nổi, cho nên mới nghĩ tới muốn mượn tay của quan chức làm Sở Thiên khuất phục, làm Sở Thiên tự nguyện bỏ ra một triệu sau đó còn đánh gãy tay chân của hắn. Bây giờ tới cái gì cục công an, không chỉ không giúp mình, còn cầu xin Sở Thiên trước mắt qua lại với cục trưởng cục công an gì đó. Y lập tức cảm giác, hình như gặp phải đối thủ rồi, cả người trở nên tinh thần hẳn lên.
- Đúng đấy, chuyện này mặt của ai cũng không nể.
Chung Hồng dùng bông trang điểm lau khuôn mặt bị gió thổi, đầu cũng không ngẩng lên nói:
- Hoặc là một triệu, hoặc là chặt cánh tay chui qua quần của Tổ công tử.
- Đúng, các ông lo không nổi, bọn tôi tự giải quyết.
Đồng bọn của Tổ công tử bên cạnh trợ uy, giờ phút này tự nâng mình lên địa vị người chấp pháp.
Mặt lão Tống trở nên tái xanh, tựa như bị người ta hung hăng đánh hai bạt tay. Trong xã hội này, lăn lộn chính là mặt mũi, lúc này vị thiếu gia ăn chơi này không nể mặt mình, trong lòng thật sự tức giận, nhưng cũng không thể tránh được, ai bảo người ta có người cha tài giỏi? Ai bảo người ta có chỗ vựa vững chắc? Lập tức lão Tống nghe được lời nói của Chung Hồng, lại âm thầm cười giễu cợt sự ngây thơ của bọn bọ. Để lại tay của Sở Thiên? Người ta ngay cả Sơn Khẩu Tổ cũng tiêu diệt mười mấy người, còn sợ bọn mày à?
Đội trưởng Đồi vốn muốn nói điều gì, nhưng thấy lão Tống mặt xám xịt, lập tức lắc đầu, nuốt lời vào bụng, vỗ vỗ lão Tống, bảo ông ấy không cần so đo với đám con nhà giàu này.
Lão Tống suy nghĩ một chút, lại tới một bên, định gọi điện cho Trương Vinh Quý.
Tổ công tử không nói lãng phí nhàm chán như vậy, nhẹ vung tay lên.
Ầm.
Một chiếc xe Audi cùng với chiếc xe việt dã đụng vào nhau.