Đô Thị Thiếu Soái

Chương 187: Tiếp nhận trọng án




Lời Sở Thiên nói làm cho người chung quanh rất giật mình.
Ánh mắt Lý Hiểu Hàng phiêu hốt bất định nhìn Sở Thiên, thần sắc mang theo sự không tin tưởng rõ ràng, chặn đứng Sở Thiên nói:
- Sao cậu biết được?
Sở Thiên nhìn Lý Hiểu Hàng, mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Miệng vết thương, miệng vết thương do Tam Lăng Quân Thứ tạo ra là một lỗ thủng hình vuông. Phần bên cạnh miệng vết thương không thể đè ép lẫn nhau, nên không thể nào cầm máu được. Hơn nữa loại vết thương như thế này không thể nào băng bó, vì nó rất dễ làm đứt gân, hoặc vỡ mạch máu bên trong. Nói cách khác là có khâu lại cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa sau khi Tam Lăng Quân Thứ đâm vào thân thể, sẽ nhanh chóng đem không khí dẫn vào trong thông qua rãnh máu, không khí trong người hình thành bọt biển, tắc ở mạch máu, bởi vậy Quân Thứ chỉ cần đâm vào bất cứ bộ phận nào đều có thể hạ sát quân địch, hơn nữa tại tiêu trừ phụ áp khoang bên trong đem đâm rút... ra, không tốn sức chút nào.
Sở Thiên thở dài, thầm kín nói:
- Vừa rồi tôi kiểm tra thi thể, hình dạng miệng vết thương hoàn toàn ăn khớp, cho nên mới có kết luận này.
Trong nội tâm Lý Hiểu Hàng âm thầm kinh ngạc, lập tức nhìn qua pháp y trẻ tuổi bên cạnh, Lý Hiểu Hàng mặc dù là khoa trưởng cục Quốc An, thậm chí được người ta tán dương là tinh anh, nhưng cái danh xưng ' tinh anh ' này cũng chỉ được tạo nên nhờ thuộc hạ liều chết liều sống tìm ra manh mối, dùng công nghệ hiện đại truy tung, mình ở trong văn phòng đưa ra kết luận ra chính xác, giờ phút này lại không có phương hướng, tự nhiên không hiểu ra sao. Giờ khắc này, anh ta hi vọng pháp y sẽ chỉ ra Sở Thiên nói sai, đường đường là một khoa trưởng của cục Quốc An, thứ anh tanhìn không ra thì tiểu tử này làm sao có thể nhìn ra chứ?
Nhưng lúc này pháp y cũng chảy mồ hôi lạnh, giằng co hơn mười phút đồng hồ mới nghĩ ra được vũ khí giết người, bây giờ bị Sở Thiên dễ dàng nói ra, cảm thấy xấu hổ vài phần.
Trương Vinh Quý nghe được lời của Sở Thiên, cũng giẫm chận tại chỗ, lúc sáng anh ta cũng không nhìn qua thi thể, không phải hắn sợ người chết, mà là cảm thấy dùng thân phận cục trưởng không nên đi làm những chuyện nhỏ nhặt này, nếu như chuyện gì mình cũng phải tự làm, thì còn cần thuộc hạ làm gì nữa? Tự mình làm mọi việc, là tối kị của quan lớn. Nhưng bây giờ nghe lời Sở Thiên nói, trong lòng anh ta vẫn không khỏi thất kinh, Trương Vinh Quý cũng xuất thân từ một binh sĩ, tự nhiên biết rõ người sử dụng Quân Thứ cường hãn cỡ nào.
Sở dĩ Trương Vinh Quý cảm thấy người sử dụng Quân Thứ cường hãn, là bởi vì hắn biết rõ trong phần đông vũ khí giết người, Tam Lăng Quân Thứ có độ khó rất cao, thân Tam Lăng Quân Thứ có hình lăng trụ, ba mặt rãnh máu, thân đao trải qua xử lý có màu xám trắng, không hề phản quang. Nó có thể lắp trực tiếp lên thân súng, có thể gấp thu lại như bình thường không dỡ xuống để sử dụng, nó không có thân đao dẹp, chỉ có tam lăng miệng lưỡi, chỉ có thể đâm không thể chém, bởi vậy được xưng là "thứ" (đâm) mà không phải đao. Xét thấy Tam Lăng Quân Thứ sử dụng cực hạn tính, hung đồ bình thường cũng sẽ không tuyển dụng Tam Lăng Quân Thứ với tư cách vũ khí giết người.
Trương Vinh Quý tiến lên tiện tay nhấc tấm vải trắng đang đắp một cỗ thi thể, Lam Thiến Thiến vừa mới nôn mửa trở về lại thấy được thi thể vô cùng thê thảm, thần sắc khôi phục sáu phần trở nên trắng bệch, lập tức lại che miệng xông ra ngoài, lại liên tục nôn mửa lần nữa. Âm thanh nôn chói tai, Lý Hiểu Hàng cũng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nếu như không phải Lam Thiến Thiến này được phân đến phía dưới của mình, thì mình cũng không phải cần mang cô ta ra ngoài rèn luyện, lần sau nhất định không mang theo để mình khỏi xấu hổ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Pháp y và thành viên đội hình sự cảm thấy Lam Thiến Thiến nôn mửa là chuyện đương nhiên, đó là phản ứng rất bình thường, nhưng lại có vài phần kinh ngạc với việc Sở Thiên điềm nhiên như không, tiểu tử này, tuổi còn trẻ, đối mặt tử thi, một chút phản ứng cũng không có, còn có thể chuyện trò vui vẻ đem hung khí giết người chậm rãi nói ra, phần định lực và kiến thức này, thật sự làm cho người ta bội phục, sự xem thường vừa rồi cũng dần dần thu hồi, cũng không khỏi thầm than, đúng là người bên cạnh Cục trưởng đều có chỗ hơn người.
Trương Vinh Quý mang bao tay nhìn mấy lần, trong nội tâm đã xác định là Tam Lăng Quân Thứ gây nên, đứng lên, thở dài nói:
- Đúng là coi như Tam Lăng Quân Thứ gây nên, Tiểu Chu, ý kiến của các ngươi như thế nào?
Sở Thiên nhìn Trương Vinh Quý, cục trưởng đúng là cục trưởng, một chữ coi như nói như lưu lại chỗ trống, không ảnh hưởng những người khác phán đoán.
Pháp y đứng dậy, hiển nhiên anh ta chính là tiểu Chu, thần sắc trên mặt có vài phần xấu hổ nói:
- Chúng tôi vừa rồi cũng đoán là Quân Thứ, nhưng vẫn chưa tới mức xác nhận chắc chắn, phải so sánh về sau mới có thể xác định là hung khí gì gây nên.
Lý Hiểu Hàng thấy Trương Vinh Quý và pháp y cũng đã có khuynh hướng Quân Thứ, biết rõ Sở Thiên nói không sai, tuy trong lòng cũng có vài phần bội phục, nhưng sự không phục vẫn nhiều hơn.
- Quân Thứ thật sự lợi hại như vậy sao? Miệng vết thương sẽ không thể băng bó được?
Lý Hiểu Hàng thấy Sở Thiên nói có vẻ rõ ràng, lại tỏ vẻ không tin nói ra một câu.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, thở dài nói:
- Quân Thứ có rãnh máu, cái rãnh máu này ngoại trừ việc lấy máu ra, tác dụng quan trọng hơn là hỗ trợ cho động tác tiếp theo. Sau khi Tam Lăng Quân Thứ đâm vào thân thể địch, huyết dịch theo rãnh máu chảy ra, cơ bắp co rút lại không cách nào dán chặt lên Tam Lăng Quân Thứ, nên có thể thong dong rút ra ngoài. Nếu như không có rãnh máu, cơ bắp co rút kịch liệt, nhất định sẽ kẹp chặt lấy nó, rút ra ngoài rất khó khăn, ảnh hưởng tới động tác tiếp theo của người sử dụng Tam Lăng Quân Thứ.
Sở Thiên nói đến đây, lui ra phía sau hai bước, chỉ vào vết máu còn chưa khô ở bốn phía, nói: - Những vết máu này chính là chứng minh tốt nhất, mặt khác, nếu như tôi đoán không lầm, thời gian tử vong của sáu người này sẽ không cách nhau quá 10 phút.
Bút máy trong tay Chu pháp y ' ba ' một tiếng rơi trên mặt đất, hắn sợ run, sau nửa ngày, ánh mắt có vài phần không tin nhìn Sở Thiên, tất cả mọi người đều nhìn vào anh ta, không biết người này sao lại đột nhiên mất kiểm soát.
Chu pháp y thấy mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, xấu hổ nhặt bút máy lên, hồi lâu mới nói:
- Thật ngại quá, lời vừa rồi của vị tiểu huynh đệ này thật sự khiến tôi giật mình, căn cứ sơ bộ phán đoán phân tích của tôi, thời gian tử vong sáu người này đúng là rất gần nhau. Nhưng cụ thể còn phải trở về xét nghiệm mới biết được, nhưng vị tiểu huynh đệ này nói 10 phút, đoán chừng không sai biệt lắm.
Trương Vinh Quý tán dương nhìn sang Sở Thiên, lúc này Lam Thiến Thiến lại chạy trở về, xấu hổ đứng ở bên cạnh Lý Hiểu Hàng, muốn nói điểm gì, nhưng thấy thần sắc bất mãn của Lý Hiểu Hàng, lập tức không dám lên tiếng, mình cũng cảm thấy hôm nay xấu hổ đến chết người rồi, vứt hết mặt mũi của cục Quốc An đi.
- Tôi thấy, hung thủ giết người ngoan độc tàn nhẫn như thế, nhất định có cừu hận rất lớn với những người này.
Lý Hiểu Hàng rốt cục nói ra một câu chính xác, nhưng ai cũng biết đây là nói nhảm, không ân không oán ai sẽ giết người tàn nhẫn như vậy?
Lý Hiểu Hàng còn muốn nói cái gì đó về hiện trường, nhưng phát giác cái gì cũng không nói nên lời, những thứ phải nói đều bị Sở Thiên nói xong rồi, đành phải trao đổi cùng pháp y và thành viên đội hình sự, ánh mắt ngẫu nhiên liếc về phía Sở Thiên, Lam Thiến Thiến thì ở bên cạnh ghi chép liên tục, cũng mở một cái máy ghi âm lên, hiển nhiên không muốn bỏ sót cái gì.
Sở Thiên quét mắt hiện trường vài lần, từ từ đi ra, Trương Vinh Quý và lão Tống cũng lập tức vọt ra, Trương Vinh Quý phát hiện một mình Sở Thiên còn có ích hơn một đống người bên trong rất nhiều, hắn loáng thoáng cảm thấy Sở Thiên sẽ lại mang đến cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn.
Trương Vinh Quý đoán không sai, vừa mới bước ra ngoài, Sở Thiên hung hăng hít thở một cái, quay đầu nói cùng Trương Vinh Quý:
- Có thể đem Tam Lăng Quân Thứ sử dụng đến mức này, nhất định là người sử dụng thường xuên, không phải lính trinh sát thì chính là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.
Trương Vinh Quý gật đầu khen ngợi, hiển nhiên trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, vì vậy mở miệng nói:
- Có cách gì để tìm ra hung thủ không?
Lão Tống nhìn Sở Thiên, cho rằng Sở Thiên sẽ lộ ra thần sắc khó xử, ai ngờ Sở Thiên lại nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói:
- Có, nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi muốn Cục trưởng Trương đem vụ án này giao cho tôi xử lý.
Lão Tống vừa vui vừa sợ vừa lo, vui mừng là Sở Thiên lại có biện pháp tìm ra hung thủ, kinh hãi là do yêu cầu của Sở Thiên, lo lắng chính là không biết Sở Thiên dựa vào cái gì để bắt lấy hung thủ cường hãn như vậy?
Trương Vinh Quý suy nghĩ một hồi, nở nụ cười, sảng khoái nói:
- Tốt, vậy phiền toái Sở lão đệ, thật sự cám ơn cậu....
Sở Thiên lắc đầu, duỗi duỗi người, nhàn nhạt nói:
- Cục trưởng Trương, người trong nhà cả, không cần nói hai chữ cảm ơn.
Lập tức nhớ tới vài vấn đề, nói:
- Tôi cần tư liệu các nhân viên trọng thương và tử vong do bao vây tiêu diệt thành viên Anh Hoa Mạn Thiên tối hôm qua, càng kỹ càng càng tốt, đặc biệt là những người có các mối quan hệ đặc biệt.
Trương Vinh Quý cũng là người thông minh, con mắt lóe lên, hiển nhiên đoán được suy nghĩ của Sở Thiên, trong nội tâm thầm khen, quả nhiên là một nhân tài, làm việc luôn nghĩ tới nơi tới chốn. Điều tra từ nơi này sẽ dễ dãng hơn việc mò mẫm giữa biển người gấp mấy chục lần, còn cục Quốc An, lão tử thấy đổi tên thành cục Chiêu Thương là vừa rồi, xem ra hôm nay mời Sở Thiên tới đây, thật sự là một lựa chọn sáng suốt, vì vậy mở miệng nói:
- Tốt, tôi sẽ cho lão Tống đem toàn bộ tư liệu sang cho cậu.
Sở Thiên gật gật đầu, cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Vậy tôi đi trước, bữa sáng còn chưa ănxong nữa.
Trương Vinh Quý lắc đầu, cười cười, cái này Sở Thiên, thật sự làm cho người ta khó với sờ thấu.
Sở Thiên vừa mới đi được hơn mười thước, ven đường lập tức lòe ra hai người không chút biểu hiện, chậm rãi đi theo Sở Thiên rời đi, không ai biết bọn họ xuất hiện từ nơi nào, cũngkhông ai biết bọn họ đến đây từ lúc nào.
Trương Vinh Quý và lão Tống bọn đều có chút chấn động, Sở Thiên thật không phải là người thường, thậm chí bên người có cả cao thủ như thế.
Lão Tống đợi Sở Thiên chậm rãi đi xa, đi đến nửa bước, cung kính hỏi Trương Vinh Quý:
- Cục trưởng Trương, sao ngài lại giao trọng án như thế cho cậu ta xử lý vậy?
- Vậy anh cảm thấy chúng ta phải trả cái giá lớn đến mức nào mới bắt được hung thủ kia?
Trương Vinh Quý lập tức nói vào trọng điểm.
Lão Tống nghe được lời Trương Vinh Quý... trong lòng lập tức sáng bừng, tối hôm qua bao vây tiêu diệt mấy thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đã hao tổn vô số quân lực, khó khăn lắm mới bắt lấy bọn họ, mà thủ phạm lẻn vào nhà tù trọng phạm, trong vòng 10 phút giết hết sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên. Cứ như vậy suy ra, muốn bắt được hung đồ kia, chỉ sợ khó gấp mấy lần việc bao vây tiêu diệt thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, đến lúc đó số người tử thương có thể còn nặng hơn tối hôm qua. Mà cũng chưa hẳn có thể bắt được, huống chi bọn Cốc Xuyên Phú Lang chết chưa hết tội, không cần phải vì người đáng chết mà làm cho người không người đáng chết chết, trách không được Trương cục trưởng lại đem vụ án giao cho Sở Thiên đi làm, còn phải cám ơn Sở Thiên một tiếng nữa.
Lão Tống nói tiếp đi câu:
- Nhưng cậu ấy có thể làm được không?
Trương Vinh Quý cười nhạt một tiếng, bổ sung một câu:
- Hơn nữa, Sở lão đệ rất biết ý, lễ vật tối hôm qua chính là cậu ấy đưa cho chúng ta đấy.
Lão Tống lập tức nhớ tới thảm trạng trong ngõ hẻm Bạch gia, thầm nghĩ, thì ra tiểu tử này chính người thần kỳ tối hôm qua... trách không được Cục trưởng trọng đãi như thế.
Thủy Tạ Hoa Đô.
Phương Tình đang theo Khả Nhi học nấu ăn trong phòng bếp, Phương Tình không hổ là một tài nữ, không tới nửa giờ, đã có thể đem trứng gà sắc thuốc lòng đỏ trứng nấu tới cảnh giới lưu mà không rách nát. Phương Tình đang cao hứng rất nhiều, đột nhiên chụp đèn phía trên phòng bếp không biết là do cũ kỹ hay lắp không chắc mà rớt xuống nồi. Phương Tình đang định kêu một tiếng sợ hãi, thì bàn tay trắng như ngọc của Khả Nhi vươn ra, một cây đao sáng long lanh lập tức xuất hiện trên tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, vừa vặn đâm trúng chụp đèn rớt xuống, lập tức cầm xuống, lắp lại như cũ.
Phương Tình đã bất chấp kinh ngạc, thân thủ nhanh nhẹn của Khả Nhi làm cho cô rất rung động, không thể tưởng được Khả Nhi nhỏ nhắn xinh xắn ôn nhu, lại có thân thủ tốt như vậy, lập tức trong lòng xuất hiện một tia thất lạc, phụ nữ bên cạnh Sở Thiên có bản lĩnh như thế, mình ngoại trừ có thể nói, có thể viết thì không có bất cứ bổn sự gì, thật sự có chút khó chịu, vốn cho là làm phụ nữ ôn nhu hiền lành đã đầy đủ, hiện tại xem ra, mình phải học tập thêm vài phương diện, để khỏi thua kém người khác.
Lúc này Sở Thiên, cũng không thể nào nghĩ ra, quyết tâm lúc này của Phương Tình sẽ có trợ giúp to lớn với hắn như thế nào trong tương lai.
Sở Thiên vừa mới trở lại Thủy Tạ Hoa Đô không lâu, lão Tống liền tự mình đem tư liệu đưa tới, lão Tống nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa Thủy Tạ Hoa Đô, còn tưởng rằng nơi này căn cứ bí mật gì đó của thiên triều, thủ vệ sâm nghiêm như thế, nếu không có một doanh bộ binh chủ sợ không xông vào nổi. Cho nên lão Tống càng thêm cung kính đối với Sở Thiên, người này tuổi còn trẻ, lại có thể làm cho cục trưởng hài lòng, lại có khí thế như vậy, tương lai nhất định là một nhân vật lớn.
Sở Thiên đợi lão Tống đưa tư liệu xong rồi rời đi, lập tức gọi Hải Tử và Quang Tử vào thư phòng, đem chuyện hồi sáng tóm tắt một lần, Hải Tử và Quang Tử đều xuất thân từ đặc công, nhưng nghe thấy có người có thể sử dụng Tam Lăng Quân Thứ lô hỏa thuần thanh như thế, trong lòng vẫn rất rung động, thời buổi này, hung đồ bình thường sao có thể lựa chọn Quân Thứ bị quản chế làm vũ khí giết người chứ? Người sử dụng Tam Lăng Quân Thứ không có được trình độ nhất định, rất khó khống chế, nếu không có khả năng thì tác dụng của Quân Thứ không bằng một thanh khảm đao hoặc là đoản kiếm, mà bình thường người có thể khống chế Tam Lăng Quân Thứ, đều vô cùng cường hãn.
Hải Tử và Quang Tử rất hổ thẹn thừa nhận, mình cũng còn chưa tới tình trạng nắm giữ kỹ thuật sử dụng Quân Thứ.
Sở Thiên tóm tắt hết tình hình buổi sáng, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Hai anh, nơi này có hơn mười tập hồ sơ, phiền hai người giúp em tìm kiếm người có quan hệ với họ, xem thân nhân của họ có binh sĩ tham gia quân ngũ hoặc quân nhân xuât ngũ không.
Quang Tử nhìn hồ sơ dày đặc, gãi đầu, có chút không hiểu nói:
- Những người này là ai vậy?
- Đây là tư liệu của cảnh sát vũ trang và cảnh sát tử vong hoặc trọng thương vì bao vây tiêu diệt bọn Cốc Xuyên Phú Lang tối hôm qua.
Sở Thiên nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề, tối hôm qua bao vây tiêu diệt mấy thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, Trương Vinh Quý đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hôm nào nên cho hắn vài đề nghị, bình thường huấn luyện không đổ mồ hôi, khi xảy ra chuyện sẽ phải đổ máu…
Hải Tử nghe được lời Sở Thiên,tựa hồ đã hiểu được chút gì đó, nói:
- Tam đệ hoài nghi, hung đồ tối hôm qua có khả năng là người nhà của những người trọng thương hoặc tử vong tối hôm qua à? Bởi vì người nhà của hắn bị Cốc Xuyên Phú Lang đả thương, nên mới trả thù?
Sở Thiên gật gật đầu, ý nghĩ của hắn đúng là như thế, hơn nữa hắn tin tưởng, sự thật cũng là như thế.
Quang Tử bỗng nhiên lắc đầu, ánh mắt có chút khó tin, sùng bái nói:
- Cái hung đồ này cũng quá cường hãn đi. Trong thời gian ngắn như vậy, biết người nhà bị xúc phạm rồi triển khai trả thù cũng chỉ có thời gian một đêm, còn vô thanh vô tức xâm nhập vào nhà tù trọng phạm, thoát khỏi tất cả giám sát và điều khiển, đánh chết Cốc Xuyên Phú Lang, sau đó lại bình an thoát thân. Trong thời gian ngắn như vậy mà làm ra một loạt hành động nước chảy mây trôi, thật sự không thể tưởng tượng được.
Anh ta thành thật hít một hơi:
- Tôi rất không thừa nhận, tôi làm không được.
Sở Thiên vỗ vỗ hồ sơ, cười nhạt một tiếng, nói:
- Muốn biết đáp án? Vậy thì bắt đầu thôi.
Liếc nhìn những thứ hồ sơ này, Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác hồ sơ thiên triều thật là có tác dụng, đặc biệt là những mỗi quan hệ giữa người với người, nếu như một người phạm tội, chỉ cần giám sát những người có quan hệ với người đó, thì như thể nào cũng không thể trốn khỏi lưới pháp luật.
Ba người đàn ông liền bắt đầu tìm kiếm manh mối trong đống hồ sơ che kín bụi bặm, hai người phụ nữ dưới lầu đang vội vàng chuẩn bị cơm trưa, ẩn nấp nơi vắng vẻ, Thiên Dưỡng Sinh và ' Cô Kiếm ' đang quấn lấy nhau rèn luyện chiêu thuật giết người.
Hai giờ trôi qua, hơn mười tập hồ sơ rất nhanh đã được xem xong, nhưng vẫn không tìm được manh mối hữu dụng, Hải Tử bỗng nhiên hô lên, hưng phấn nói:
- Tam đệ, mau tới đây nhìn, cảnh sát vũ trang tên là Nhiếp Vinh Hoa, có một anh trao là binh sĩ của đơn vị A78#.
Sở Thiên và Quang Tử vứt bỏ tài liệu trên tay nhào tới, nhìn thấy hồ sơ ố vàng có ghi rõ ràng:
Người nhà: Nhiếp Vô Danh. Quan hệ: Anh trai
Đơn vị: Bộ đội trinh sát A78#
Sở Thiên lấy điện thoại ra, lập tức bấm điện thoại Trương Vinh Quý:
- Cục trưởng Trương, tôi muốn hỏi một chút, tối hôm qua các anh bao vây tiêu diệt Cốc Xuyên Phú Lang, tình hình của cảnh sát vũ trang Nhiếp Vinh Hoa như thế nào? Tối hôm qua có người nhà của anh ta tới không?
Trương Vinh Quý nghe được thanh âm gầm rú của Sở Thiên không chỉ không ghét, mà ngược lại có vài phần cao hứng, đó là vì Sở Thiên đã tìm được manh mối có ích, nói:
- Tôi hỏi cấp dưới một chút, sau đó điện thoại cho cậu.
Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử lẳng lặng chờ.
Ba phút sau, Trương Vinh Quý gọi lại, Sở Thiên vừa mới nghe máy, Trương Vinh Quý đã nói liên hồi:
- Tối hôm qua Nhiếp Vinh Hoa bị trúng đạn ngay ngực, vừa đưa đến bệnh viện, còn chưa kịp cứu đã hy sinh, đơn vị thông báo anh trai cậu ta tới bệnh viện xem qua, nhưng sau đó lại không thấy anh ta tới.
Trương Vinh Quý chần chờ một chút, nói:
- Sở lão đệ, không phải là anh ta cậu ta làm chứ? Người phía dưới nói cho tôi biết, anh trai cậu ta chỉ là người mổ lợn thôi.
Mổ lợn ư?
Sở Thiên sửng sốt xuống, cười cười nói:
- Cục trưởng Trương hiện tại cũng chỉ là Cục trưởng thôi mà.
Trương Vinh Quý lập tức hiểu ý Sở Thiên, thân phận bây giờ cũng không thể xóa đi lịch sử từng có.