Đô Thị Thiếu Soái

Chương 177: Nữ phóng viên




Bữa cơm này hết cả tiếng đồng rồi, đối với những người như Sở Thiên và Trương Vinh Quý mà nói, cả tiếng đồng hồ đã đủ thỏa đàm mọi chuyện cần thiết, từ lạ lẫm trở thành huynh đệ quen thuộc, cho nên khi họ cùng ra khỏi phòng, khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười sáng lạn, tất cả mọi người đã lấy được thứ mình muốn, nghĩ tới tương lai phong vân một cõi tại Thượng Hải, có thể không vui sao?
Hai tiếng tạch tạch truyền vào tai Sở Thiên, đồng thời mang theo ánh sáng lướt qua mắt Sở Thiên, tay phải Sở Thiên nhẹ nhàng nâng lên, một đồng tiền xu thế như chẻ tre đánh lên vật thể trên tay một người phụ nữ đang ngồi tại một cái bàn trong đại sảnh. Người này kêu ai nha một tiếng, cổ tay bị lực đồng tiền xu chấn đau nhức, vật thể tạch một tiếng lăn xuống từ trong tay cô ta. Ánh mắt tất cả mọi người lập tức nhìn về vật thể kia, đó là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, mặt kính đã bị đồng tiền xu đánh nát, tiền xu còn găm trong máy ảnh, không khỏi thầm than người bắn đồng tiền xu mạnh mẽ.
Trương Đại Hải và Trương Vinh Quý nhìn thấy máy ảnh kỹ thuật số này, sắc mặt đều thay đổi, chắc chắn cô gái này đúng là phóng viên, chụp được hình mình cùng đám người Sở Thiên, lại làm chút mánh khóe, sinh sự từ việc không đâu, như vậy kiếp sống chính trị của mình sẽ phải chịu ảnh hưởng. Sở Thiên nhìn mặt nói chuyện, tất nhiên biết hai vị nhân viên chính phủ này lo lắng bản thân ở cùng một chỗ với người xã hội đen bị đưa ra ánh sáng, sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan, vì vậy cười cười, sờ cái mũi, nói với Quang Tử:
- Anh Quang, trước tiên anh đưa Bát gia cùng Trương Ủy viên, Trương Cục trưởng lên xe.
Sau đó hắn quay đầu nói với Trương Vinh Quý:
- Yên tâm, tự tôi xử lý.
Cha con Trương Đại Hải nghe Sở Thiên nói tự mình xử lý, tâm tình buông lỏng. Sở Thiên tự mình xử lý, vậy không có vấn đề gì rồi, trong lòng không khỏi cảm thán tiểu tử này nhìn mặt nói chuyện thật sự khiến người ta bội phục, có thể biết rõ mình suy nghĩ cái gì, quan hệ với Sở Thiên thật sự là dùng ít sức, vì vậy cười cười, dưới sự hộ tống của Quang Tử, dần dần đi ra phía cửa lớn.
Sở Thiên quay đầu, chậm rãi đi tới bàn ăn kia. Cô gái vừa làm rơi máy ảnh kỹ thuật số đã nhặt máy ảnh lên xem, thấy máy ảnh tổn hại không còn bộ dáng, trong lòng rất căm tức, chẳng qua không biết là ai ném đồng xu, nhưng chắc chắn là đám người Sở Thiên, đang muốn tìm họ tính sổ, nhóm người kia đã đi rồi, Sở Thiên từ từ đi tới chỗ cô, cô gái này nhìn thấy Sở Thiên khoảng 18 tuổi, trong lòng có vài phần hiểu không rõ.
Sở Thiên vừa mới đi tới trước mặt cô gái, còn chưa mở miệng, cô gái kia đã lớn tiếng dọa người, ngữ khí không tốt:
- Em trai, người lớn đâu? Máy ảnh của chị là mấy người làm hỏng đúng không?
Sở Thiên dùng ánh mắt liếc cô gái này, một khuôn mặt trái xoan, hai hàng lông mày dài nhỏ, tuy rằng màu da hơi đen, nhưng thực sự có vài phần tú lệ, giữa lông mày có một cỗ thanh khí mờ ảo, có ba phần quật cường. Sở Thiên mỉm cười, nụ cười mê người, lại khiến cho trái tim cô gái này khẽ chấn động, trên thế giới này, lại có nụ cười tinh khiết động lòng người như thế, bất tri bất giác địch ý đã giảm xuống.
Sở Thiên sờ mũi, nhàn nhạt nói:
- Máy ảnh quả thực là chúng ta làm, nguyên nhân làm hỏng là do cô chụp ảnh, hơn nữa là chụp chúng tôi.
Ba vị thực khách ngồi cùng bàn cô gái không tự chủ được nở nụ cười, cô gái móc giấy chứng nhận ra, giơ ra trước mặt Sở thiên, cười nhẹ nói:
- Em trai, chúng tôi là phóng viên, chúng tôi đương nhiên có thể chụp thứ chúng tôi muốn.
Sở Thiên thấy tên cô gái cùng tòa soạn báo của cô từ bên trong thẻ căn cước: Báo Thành Thị Phương Nam, Phương Tình.
Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Phương tiểu thư, tôi không quan tâm mấy người là phóng viên, biên tập cái gì, tóm lại, cô phải hủy toàn bộ ảnh chụp vừa rồi, không lưu lại một tấm.
Một đồng sự nam thô lỗ của Phương Tình đứng dậy, khuôn mặt mang theo vài phần miệt thị, ngữ khí khinh thường:
- Nhóc con, đoán chừng cậu cũng chưa đọc sách vài năm, có biết quyền lợi của phóng viên thời sự hay không? Phóng viên thời sự cầm chứng nhận phóng viên đi phỏng vấn lấy tin được pháp luật bảo vệ. Nhân viên các cấp các ngành thậm chí nhân viên chính phủ cũng phải tạo điều kiện và bảo đảm cho hoạt động phỏng vấn lấy tin hợp pháp.
Sở Thiên vẫn không nói gì, đồng sự nam thô lỗ này nuốt nước bọt, nói tiếp:
- Nhóc con, cậu nghĩ lại, ngay cả pháp luật cũng bảo vệ chúng ta, cậu dựa vào cái gì muốn chúng ta hủy ảnh chụp? Dựa vào cái gì?
Phương Tình hứng thú nhìn Sở Thiên, muốn xem người trẻ tuổi anh tuấn này sẽ trả lời câu hỏi cắc cớ của đồng sự thế nào.
Sở Thiên vẫn bình tĩnh, ngữ khí bình thản nói:
- Bằng vào việc nơi này là Thượng Hải, nếu như mấy người không giao ảnh chụp ra, mấy người không rời khỏi con đường này được.
Mấy đồng sự của Phương Tình đều nở nụ cười, thằng nhóc miệng còn hôi sữa này thật sự là lớn miệng, thân phận của họ ngay cả cảnh sát cũng không dám xằng bậy, huống chi là thằng nhóc như Sở Thiên?
Trong lòng Phương Tình thì lộp bộp một hồi, cô cảm giác được Sở Thiên không hề phô trương thanh thế, sở dĩ cô chụp ảnh đám người Sở Thiên, là vì nhìn thấy Quang Tử dễ dàng gọi phục vụ viên đuổi toàn bộ bàn nhân viên cảnh sát đi, cô thông minh nhìn thấy sát khí cùng hàn khí như ẩn như hiện trên mặt Quang Tử, bản năng nghề nghiệp cho cô thấy nơi này nhất định có thể móc ra tin tức có giá trị, người đang ăn cơm nhất định là nhân vật lớn, cho nên ngay cả cảnh sát cũng sợ họ. Bởi vậy cô vụng trộm chụp ảnh vài cảnh sát rời đi cùng Quang Tử, sau đó đợi đám người Sở Thiên đi ra, lại vụng trộm chụp mấy tấm, muốn trở về điều tra lai lịch những người này, sau đó truy tra một phen, viết tin tức có giá trị nộp cho tòa soạn báo.
Phương Tình cũng là người cẩn thận, sự nhạy cảm nghề nghiệp thiên phú khiến cô mạo hiểm chụp vài tấm hình kia, tính cách cẩn thận khiến lúc chụp ảnh cô cực kỳ cẩn thận, không để đám người Sở Thiên phát hiện, ai biết vẫn bị người ta phát hiện, còn đánh nát máy ảnh kỹ thuật số, may mắn cũng không ảnh hưởng ảnh chụp trong thẻ nhớ, nếu không cố gắng vừa rồi sẽ uổng phí.
Mấy đồng sự của Phương Tình cười một hồi, xong, một nữ đồng sự kéo Phương Tình đang đứng ngồi xuống, nói:
- Phương Tình, đừng để ý thằng nhóc này, nói cứ như mình là xã hội đen vậy, coi trời bằng vung, đoán chừng thằng nhóc này có bệnh tâm thần, giả vờ lãnh khốc ở đây.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, đang muốn quay người rời đi, một đồng sự nam của Phương Tình đi tới vài bước, giữ chặt cánh tay Sở Thiên, nói:
- Thằng nhóc, muốn đi sao? Trước bồi thường máy ảnh của chúng ta, cậu không có tiền, gọi người nhà lấy tiền tới, Phương Tình, máy ảnh kia của cô bao nhiêu tiền?
Sở Thiên nhìn thấy cánh tay bị người nắm lấy, ánh mắt hơi lóe lên, Phương Tình nhìn thấy ánh mắt Sở Thiên, trong lòng hoảng hốt không hiểu, nói:
- Đại Bằng, không cần bồi thường, máy ảnh cũng không phải hắn làm hỏng.
- Không được, thằng nhóc này quá kiêu ngạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Đại Bằng nắm lấy cánh tay Sở Thiên lắc đầu, nư thể máy ảnh là của gã, nói:
- Ít nhất cũng phải năm ba ngàn.
- Buông tay.
Sở Thiên nhàn nhạt nhổ ra hai chữ.
Đại Bằng cũng là người luyện võ, cũng có vài phần tên tuổi tại tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam, bảo vệ của tòa soạn báo cũng không phải đối thủ của Đại Bằng, huống chi Đại Bằng một mực theo đuổi Phương Tình, lúc này có cơ hội biểu hiện sao có thể không biểu hiện? Vì vậy Đại Bằng cười lạnh nói:
- Bồi thường thì thả tay, nếu không đừng nghĩ tới rời đi.
Sở Thiên thở dài lần nữa, cánh tay nhẹ nhàng giương lên, rầm một tiếng, Đại Bằng thật sự như Đại Bàng gẫy cánh, ngã xuống mặt bàn, đồ ăn đổ đầy trên mặt mũi thân thể gã, đám người Phương Tình căn bản không thấy Sở Thiên ra tay thế nào, trong lòng không khỏi khiếp sợ, bắt đầu coi trọng Sở Thiên.
Thực khách đại sảnh vốn đã ồn ào khi thấy chuyện xảy ra ở đây, hiện giờ Đại Bằng ngã trên mặt bàn động tĩnh lớn như vậy, lập tức khiến đại sảnh ồn ào yên tĩnh trở lại, tất cả thực khách đều nhìn về bên này, quản lý thấy có người làm loạn, vội vàng lau mồ hôi chạy tới, cảm thấy hôm nay thật là nhiều chuyện.
Đại Bằng vùng vẫy một lát, còn chưa đứng dậy, bỗng nhiên một đám người xuất hiện bên cạnh Sở Thiên, động tác nhanh nhẹn đè Đại Bằng, tay không chút khách khí đánh Đại Bằng mấy quyền. Một đồng sự nam khác của Phường Tình nhìn thấy tình huống đột biến, sĩ diện đàn ông nổi lên khiến cho gã muốn cầm chai bia chống cự, lại phát hiện hai thanh đoản đao đã đặt trên cổ mình, vì vậy chai bia lập tức rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Sở Thiên chưa quay đầu lại, Thành ca đã hấp tấp xuất hiện, toàn thân mặc đồ đen, dường như như vậy mới có thể biểu hiện mình đúng là xã hội đen. Thành ca thấy Sở Thiên đang nhìn mình, cười nói:
- Ông chủ, là anh Quang bảo tôi tới đây, nơi này cách Đường khẩu của tôi không xa, không xa.
Sở Thiên nghe được Thành ca gọi mình là ông chủ, hơi sững sờ, lập tức biết rõ Quang Tử dặn dò Thành ca không được bại lộ thân phận của mình, vì vậy gật đầu nói:
- Anh tới đúng lúc, tôi còn có chuyện quan trọng, mấy người này lưu cho anh xử lý, trong tay họ có một số ảnh chụp, tôi muốn lấy toàn bộ, hủy hết.
Thành ca gật đầu, vẻ mặt tươi còn còn mang theo cung kính nói:
- Yên tâm đi ông chủ, tôi biết làm thế nào, tôi sẽ xử lý thỏa đáng.
Sở Thiên vừa muốn rời khỏi, lại quay đầu nói với Thành ca:
- Có cô gái gọi Phương Tình, không nên thương tổn đến cô ấy.
Thành ca lại hiểu ý cười, ý vị thâm trường nói:
- Hiểu được, hiểu được.
Đám người Phương Tình thấy Thành ca cung kính với Sở Thiên như thế, trong lòng đều âm thầm khiếp sợ, không thể tưởng được Sở Thiên đúng là xã hội đen, tuổi còn trẻ mà dường như địa vị không thấp. Phương Tình càng thêm khẳng định ảnh chụp trong máy ảnh rất có giá trị, nếu như điều tra rõ ràng, đoán chừng có thể kéo lên một cơn bão, hiện giờ quan trọng nhất chính là an toàn lấy thẻ nhớ thoát thân.
Sở Thiên biết rõ Thành ca nghĩ đi nơi nào, nhưng chẳng muốn giải thích, vừa định rời đi, đồng sự nữ của Phương Tình đã hô lên:
- Mấy người làm cái gì? Xã hội đen các người có thể coi trời bằng vung hả? Thượng Hải còn có vương pháp hay không?
Sở Thiên nghe được cô gái kêu to, dừng bước lần nữa, muốn xem Thành ca xử lý thế nào, tránh làm mất thanh danh Soái Quân.
Thực khách chung quanh nhìn thấy đám người Thành ca, mặc dù trong lòng có vài phần sợ hãi, nhưng nhìn thấy họ đối phó mấy phụ nữ, thật sự có vài phần bất mãn, thậm chí trong những người này thấp giọng nói:
- Tranh thủ thời gian gọi cảnh sát tới, quá coi trời bằng vung.
Thành ca đương nhiên biết rõ cảm xúc của mọi người, biết không thể ban ngày ban mặt hành hung công khai. Gã tiến lên một bước, một tay giật giấy chứng nhận phóng viên của mấy nữ đồng sự Phương Tình, liếc vài lần, ngữ khí khinh thường:
- Hóa ra mấy người là phóng viên của tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam à, lần này tới Thượng Hải là muốn tạo tin tức từ chuyện không đâu à? Mấy người có biết mấy người làm xấu hình tượng đô thị quốc tế của Thượng Hải bao nhiêu lần không? Lại muốn cho danh dự người Thượng Hải bị tổn thương bao nhiêu?
- Chúng tôi không tạo tin tức từ chuyện không đâu, chúng tôi nói sự thực, dùng lương tâm phóng viên để nói chuyện.
Nữ đồng sự của Phương Tình hô lên lần nữa.
Thành ca lộ ra nụ cười đoán không ra, bộ dáng đọc đủ loại thi thư nói:
- Sự thực? Lương tâm? Nếu như tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam của mấy người có thể đưa ra một danh sách bài báo hay của mấy người, chúng ta lập tức quỳ xuống xin lỗi. Đừng nói, tỉnh thành mấy người rất thuần khiết, không có vụng trộm, mắt người Thượng Hải sáng như tuyết nhé.
- Chúng tôi, chúng tôi…
Nữ đồng sự của Phương Tình nhất thời không biết nói gì cho phải, không thể tưởng được xã hội đen Thành ca này có thể nói chuyện, quả thực khiến cô giật mình.
Thật ra tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam chỉ là một tòa soạn báo vùng duyên hải phía nam, hơi có chút tên tuổi ở vùng duyên hải phía nam, sau này bởi vì có can đảm vạch trần những tham quan ô lại, hoặc công trình kém chất lượng, hoặc công ty vụng trộm đưa ra thị trường…, mà dần dần có tên tuổi, có được độc giả nhất định, nhưng rất nhiều chính quyền địa phương vùng duyên hải đều căm thù tòa soạn Thành Thị Phương Nam đến tận xương tủy. Bởi vì tòa soạn Thành Thị Phương Nam làm giàu chủ yếu dựa vào vạch trần sự thối nát của tỉnh thành khác, tại tỉnh thành của tòa soạn một tin tức cũng không dám đăng, như vậy mới được tỉnh thành của mình tuyên truyền hài hòa. Hành vi bất công như thế khiến cho người khác cảm thấy rất hổ thẹn, cho nên chính quyền, thậm chí dân chúng tỉnh thành khác đều không có thiện cảm với tòa soạn Thành Thị Phương Nam.
Thực khách đại sảnh phần lớn là người địa phương lớn lên tại Thượng Hải, nghe nói mấy cô gái này đúng là phóng viên tòa soạn Thành Thị Phương Nam, lòng đồng tình lập tức giảm đi một nửa, lại nghe những lời kia của Thành ca, kết hợp phán đoán thường ngày của mình, hoàn toàn thu hồi lòng sự ủng hộ, thậm chí có người âm thầm tán thưởng, hi vọng đám người Thành ca đuổi mấy phóng viên làm xấu hình ảnh quốc tế của Thường Hải này rời khỏi Thượng Hải.
- Đúng, khiến họ giao toàn bộ ảnh chụp ra đây, hủy đi, tránh cho thanh danh Thượng Hải bị xấu đi.
Một số thực khách hô lên.
Sở Thiên âm thầm gật đầu, Thành ca này quả thật có vài phần vô sỉ của chính khách, lật ngược phải trái không chỉ mặt không đổi sắc, còn có lực lượng mười phần như thế, vì vậy yên tâm rời đi, lúc tới cửa, còn đặc biệt ngắm nhìn Phương Tình.
Đôi mắt Phương Tình vừa vặn nhìn chăm chú Sở Thiên, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Phương Tình dĩ nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu, trong lòng lại bối rối không hiểu, không tự chủ được tự hỏi: Mình làm sao vậy? Sao lại tim đập thình thịch với cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình?
Sở Thiên hiển nhiên không biết Phương Tình nghĩ gì, bởi vì hiện giờ trong lòng hắn nghĩ đến kế hoạch chém giết vào buổi tối, đánh xong trận này, Thượng Hải chính thức yên ổn.