Sau bữa cơm trưa với Liễu Trung Hoa, Lâm Ngọc Đình cảm thấy mình đã hoàn toàn bị Sở Thiên chinh phục. Cảm giác yêu thương khiến trong lòng cô cảm thấy buồn rầu. Cô đã muốn thổ lộ với Sở Thiên, nói ra tình yêu cháy bỏng của mình, nhưng lại sợ Sở Thiên cự tuyệt. Càng quan trọng hơn, Lâm Ngọc Đình biết rõ gia phong nghiêm khắc, chỉ khi vào đại học cô mới có tư cách nói chữ yêu. Bằng không không chỉ có thầy cô can thiệp, mà cha mẹ cũng sẽ ngăn cản. Vì vậy cô chỉ biết chôn sâu tình cảm vào trong tim, biến yêu thương trở thành động lực, cố gắng học tập. Ngoài ra còn phải giúp đỡ Sở Thiên bổ sung các kiến thức bị hổng, đợi đến khi lên đại học thì cô sẽ thổ lộ với hắn.
Nhiệt huyết, thoải mái, hào phóng, Lâm Ngọc Đình khiến Sở Thiên rất cảm động đồng thời cũng cảm thấy vài phần áp lực. Sở Thiên không biết mình có thể đón nhận tình yêu này hay không, còn có thể vui vẻ đưa đón Lâm Ngọc Đình hay không. Huống chi sâu trong nội tâm hắn còn có một nỗi đau khó mà xóa nhòa. Bởi vậy Sở Thiên luôn cẩn thận từng ly từng tý một, chỉ cần Lâm Ngọc Đình không phá vỡ tấm màng ngăn cách kia thì hắn sẽ không nói tới đề tài này.
Hơn một tháng tiếp theo chính là đợt thi học kỳ. Ôn tập dưới sự trợ giúp của Lâm Ngọc Đình, tuy có rất nhiều kiến thức Sở Thiên chưa từng biết tới nhưng cũng chỉ cần xem qua là đã nhớ được. Hơn nữa còn từ một suy ra ba, hiểu rõ vấn đề. Đôi khi ở một mình Sở Thiên không nhịn được buồn bã lắc đầu. Hắn vốn không thích công danh lợi lộc, vậy mà hiện giờ lưu lạc tới một nơi hoàn toàn xa lạ, nhập vào xác một học sinh trung học bị mọi người coi thường, đây là chuyện khó tin đến mức nào. Điều duy nhất khiến Sở Thiên cảm thấy hứng thú chính là ngày ngày được đọc nhiều sách vở, khiến tri thức của hắn ngày càng lớn hơn!
Những ngày này Sở Thiên sinh hoạt rất có quy củ. Ban ngày đi học, buổi tối ôn bài với Lâm Ngọc Đình, sau đó đưa Lâm Ngọc Đình về nhà. Mỗi lần trở về, không biết vô tình hay cố ý mà luôn đi ngang qua quán rượu Vô Ưu, uống vài chén rượu ngon do chị Mị cất hoặc là Nữ Nhi Hồng, hoặc Trúc Diệp Thanh. Biết ban ngày phải đi học nên Sở Thiên không uống quá đà, mỗi ngày không nhiều không ít, đều đều ba chén, lại thêm một chút thức ăn, chỉ như vậy đã khiến Sở Thiên thỏa mãn rồi.
Mỗi lần nhìn Sở Thiên uống rượu, Mị Nương đều tan nát cõi lòng. Khi uống, Sở Thiên tỏa ra khí chất phiêu lãng rất phong trần. Ánh mắt trở nên xa xăm, u buồn, cô độc, lạnh lẽo, bi thương và kiên cường cùng hòa chung một chỗ. Có lúc chị Mị thương cảm ôn Sở Thiên vào ngực, vuốt ve mặt hắn, trong lòng cũng thấy đa sầu đa cảm. Người thiếu niên này rốt cục đã trải qua nỗi đau nào khiến hắn mâu thuẫn, dằn vặt như vậy.
Sở Thiên ngửa mặt lên, khóe mắt có lệ quang, nói với Mị Nương:
- Rượu cô đơn hóa ra là do tình. Chị Mị, trong lòng chị có người khó mà quên được hay không?
Nét tươi cười trên mặt Mị Nương biến mắt, tựa hồ Sở Thiên đã đụng tới chuyện cũ của cô. Cúi đầu nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của Sở Thiên, cô bưng chén Trúc Diệp Thanh trên bàn, một hơi uống cạn, sau một lúc nói:
- Chuyện đó đã bắt đầu từ ba năm trước, ba năm nay, chị chưa hề cảm thấy thật sự vui vẻ, chưa hề bộc bạch với một ai. Sở Thiên, cậu là người đầu tiên được nghe.
Sở Thiên rót thêm rượu, chú tâm nghe, trong lòng nghĩ liệu tâm sự của chị Mị có khiến người khác mê người như chén Trúc Diệp Thanh này không?
Ba năm trước đây, Mị Nương tới thành phố Nghi Hưng đi du lịch, không cẩn thận đã bị một đám côn đồ lừa gạt. Lúc đó có một người đàn ông xuất hiện, quát lui đám côn đồ. Con người này rất kỳ quái. Ngay từ giây phút đó, Mị Nương đã yêu nam nhân lớn hơn mình mười mấy tuổi này. Chính Mị Nương cũng không rõ tại sao mình lại phải lòng anh ta, không biết là yêu mến điểm nào của hắn. Tài hoa hơn người hay sự chính trực thiện lương, hay là không sợ cường quyền? Chính Mị Nương cũng không rõ nữa, chỉ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu cháy bỏng, khắc cốt ghi tâm. Tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng lo lắng anh ta có lấy mình hay không, cô chỉ biết có thể gần bên hắn một lúc là đã rất thỏa mãn rồi. Vì để có thể thường xuyên được gặp hắn, thậm chí Mị Nương đã mở một quán rượu tại thành phố Nghi Hưng này. Khi đó, nơi đây có tên là "quán rượu Hạnh Phúc". Bởi vì chờ đợi cho nên mới hạnh phúc!
Có một ngày, người nam nhân đó vì bị chèn ép và bất mãn trong công việc, rầu rĩ không vui đến đây uống rượu. Đêm đó, Mị Nương đã hiến dâng sự trong trắng cho người nam nhân mình yêu, để tâm tình bị đè nén của hắn được thoải mái trong chốc lát. Sau khi tỉnh dậy, người nam nhân này chảy nước mắt, lắc đầu nói với Mị Nương rằng không thể đem lại hạnh phúc cho cô. Cho dù là lời hứa hẹn đơn giản nhất. Mị Nương như đang ôm một đứa trẻ yếu đuối, nói rằng tất cả đều do mình tự nguyện. Anh ta có thể tiếp tục yêu vợ, yêu con gái của mình, cô sẽ không ràng buộc. Người này mang sự áy náy và cảm kích rời khỏi quán rượu Hạnh Phúc. Anh ta hoàn toàn không cảm nhận được Mị Nương đứng đằng sau đang rơi nước mắt, càng không nghĩ tới Mị Nương luôn không oán trách, không hối hận vẫn dõi theo mình.
Thế gian hỡi chữ tình khó biết,
Hứa một lời, sống chết không phai.
Trời nam đất bắc chia hai,
Chân mây cánh mỏi lại hoài những xưa
Mị Nương nhẹ nhàng ngâm mấy câu thơ, thần sắc lộ vẻ cô đơn, buồn bã. Một người khi đang yêu như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hoặc là lửa tắt, hoặc là bị đốt cháy trong ngọn lửa xinh đẹp!
Sở Thiên khẽ nhấp một ngụm Trúc Diệp Thanh, nói:
- Về sau như thế nào?
Mị tỷ cười sầu thảm:
- Về sau? Về sau sự nghiệp của nam nhân kia có bước nhảy vượt bậc. Về sau vợ hắn bị tai nạn xe cộ. Về sau hắn đã không tới quán rượu Hạnh Phúc, rất có thể hắn đã quên người con gái đó rồi. Về sau quán rượu Hạnh Phúc đổi tên thành quán rượu Vong Ưu, về sau chị chưa từng hận hắn, cũng chưa từng hối hận, về sau ở sâu trong lòng chị luôn nhớ về hắn.
Sở Thiên uống xong chén rượu, nói:
- Hắn không phải là một nam nhân tốt!
Mị tỷ lắc đầu:
- Không, chính vì hắn là một nam nhân tốt cho nên mới không muốn khiến mọi người làm tổn thương lẫn nhau. Dùng địa vị hiện giờ, hai người căn bản không có khả năng kết hợp!
Con mắt Sở Thiên nhảy lên, không nói gì, chờ đợi đáp án của Mị Nương.
Trên mặt Mị Nương lộ ra vài tia hào quang, nói:
- Bởi vì hiện tại anh ta đại diện cho công chính, đại diện cho những người không sợ cường quyền, sao chị có thể làm vướng chân hắn!
Mắt Sở Thiên lóe lên lên hào quang, nói:
- Thiết diện bao công Lâm Ngọc Thanh?
Sở Thiên nhớ tới chuyện Khương Tiểu Bàn nói trưa nay, vô tình thốt lên mấy chữ này.
Mị Nương lộ vài phần kinh ngạc nói:
- Sao cậu lại biết anh ta?
Tuy rằng cô cảm nhận được người trẻ tuổi này luôn có thể dễ dàng đọc được nội tâm cô, nhưng khi hắn nói ra cái tên Lâm Ngọc Thanh khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Sở Thiên cười cười nói:
- Em quen biết con gái ông ấy, cô ấy tên là Lân Ngọc Đình, đã ngẫu nhiên nghe được về cha cô ấy, thấy giống vài phần trong lời của chị nên mới tùy tiện đoán vậy thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mị Nương gật đầu, khôi phục nụ cười như ngày thường. Sở Thiên biết, sau khi nói ra tâm sự này, nỗi đau trong lòng cô đã giảm đi không ít.
Đầu ngón tay Sở Thiên lướt qua gương mặt Mị Nương, dừng ở trên trán, nhẹ nhàng nói:
- Chị Mị, nói cho em biết làm thế nào mới có thể khiến chị hết u buồn? Em muốn nhìn nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia trở về, xem nụ cười đó hấp dẫn đến mức nào!
Mị Nương rót một chén Trúc Diệp Thanh cuối cùng, lướt qua bờ môi Sở Thiên, không trả lời mà nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên, còn chuyện xưa của cậu thì như thế nào?
Sở Thiên bưng chén rượu, một hơi uống cạn, đứng dậy nói:
- Em phải đi.
Mị Nương không nói gì, đưa Sở Thiên rời khỏi quán rượu, trong lòng khẽ than thở. Người thanh niên này tổn thương còn lớn hơn mình, che dấu còn sâu hơn. Chẳng qua, sẽ có một ngày hắn sẽ bộc lộ ra, khi đó, thứ dấu trong đáy lòng không còn là một đoạn tình cảm mà là một câu chuyện phủ đầy bụi.