Đô Thị Thiếu Soái

Chương 129: Đao pháp giết người




Thiên Dưỡng Sinh khẽ gật đầu, giọng điệu không chút tình cảm nào lên tiếng đáp:
- Đã làm xong rồi, bảy mươi bảy người, không người nào lọt lưới, không tên nào còn sống sót.
Thiên Dưỡng Sinh giống như không phải là đang nói về con người, mà giống như nói về bảy mươi bảy cái cây, giọng điệu không hề có một chút thay đổi nào.
Chú Trung ở phía xa nghe được, miệng không khỏi hớp phải một ngụm khí lạnh. Thiên Dưỡng Sinh thật sự đem đội súng lục bảy mươi bảy người ở giữa sườn núi giết chết toàn bộ sao? Tên tiểu tử này quả thật là vô cùng đáng sợ, thật sự là quá kinh khủng, may mắn là Thanh bang không đối địch với anh ta và Sở Thiên, nếu không thì Thanh bang chắc chắn đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Người của các bang hội đã sớm cảm thấy được Thiên Dưỡng Sinh kia sát khí đầy người, giọng nói lạnh lẽo như xác chết, sau đó lại nghe được lời của Thiên Dưỡng Sinh kia thốt ra "bảy mươi bảy người, không người nào lọt lưới, không tên nào còn sống sót" trong nội tâm đều kinh ngạc không thể hiểu được, phản xạ có điều kiện mà hỏi:
- Bảy mươi bảy người gì?
Trên mặt Sở Thiên liền nở một nụ cưới sáng lạn, sờ sờ mũi, vẻ mặt khiến cho chị em Tiêu gia chết mê chết mệt, nhìn Diệp Tam Tiếu, ý tứ thâm sâu mà nói:
- Không biết Diệp bang chủ có biết "bảy mươi bảy người" mang ý nghĩa gì không?
Diệp Tam Tiếu bị Sở Thiên cũng không khỏi hoảng hốt, không biết tiểu tử này là có ý gì, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dạng tươi cười nói:
- Ta làm sao biết được lời của Tam đương gia là có ý gì chứ?
Sở Thiên thở dài, mang theo vài phần nhắc nhở nói:
- Không phải là Diệp bang chủ sắp xếp cho bảy mươi bảy người mai phục tại sườn núi sao? Nhanh như vậy mà đã quên rồi sao? Không sợ là lúc xuống núi bản thân mình cũng bị trúng đạn lạc mà chết hay sao?
Mấy vị bang chủ nghe đến đội súng lục bảy mươi bảy người mai phục tại sườn núi, trong lòng đều vô cùng kinh sợ. Đội súng lục này là của ai? Mai phục tại sườn núi là muốn làm gì? Chuẩn bị đối phó với ai? Thật sự là muốn đối phó với các bang hội sao?
Diệp Tam Tiếu vừa rồi nhất thời không kịp phản ứng, quả thực là không hiểu Sở Thiên nói 'bảy mươi bảy người' là có ý gì, nhưng bây giờ trong lòng vô cùng chấn động. Làm sao Sở Thiên có thể biết được chuyện này, nhưng lúc này thì không thể thừa nhận được:
- Đội súng ngắn gì chứ, Diệp Tam Tiếu ta chẳng biết tí gì về chuyện này cả.
Thần sắc y tỏ ra vô cùng thành thật.
Sở Thiên nhìn Diệp Tam Tiếu biểu lộ vẻ mặt phức tạp, nhẹ nhàng hừ một tiếng nói:
- Ở sườn núi có một đội súng lục của Mật Sát đường bí mật mai phục, chuẩn bị một mất một còn cùng với lão đại các bang hội và Tương bang, giết chết chết tất cả những người tham dự ở đây khi xuống núi. Sau đó thống nhất toàn bộ Thượng Hải, không biết mọi người cảm thấy kế hoạch này thế nào?
Bang chủ Hoàng Thiên Hùng của Thiên Hùng bang tức giận nói:
- Tên chó chết đó, cuối cùng là ai muốn lấy mạng của bọn ông đây? Kẻ nào mà độc ác như thế.
Hoàng Thiên Hùng vừa nói vừa nhìn Diệp Tam Tiếu, những lão đại các bang khác cũng nhìn về phía Diệp Tam Tiếu, có thể tổ chúc được đội súng lục bảy mươi bảy người, cũng chỉ có Diệp Tam Tiếu cùng với Tương bang có thực lức này. Tương bang hiện giờ đã thảm hại đến như vậy, đương nhiên không phải là kẻ có thể thiết lập mai phục, như vậy thì chắc chắn là việc làm của Diệp Tam Tiếu rồi.
Diệp Tam Tiếu mặc dù phẫn nộ vì Sở Thiên năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của y, nhưng nét mặt cũng không hề thay đổi mà nói:
- Ta hoàn toàn không biết gì về đội súng ngắn bảy mươi bảy người hết, phải chăng bọn họ là đám người Mật Sát đường giống như lời nói xuất phát từ miệng Tam đương gia?
Lão đại các bang mặc dù biết là Diệp Tam Tiếu không phải là không biết chút nào, nhưng lời nói của Diệp Tam Tiếu lúc này cũng có lý, chính mình vừa rồi không có chứng cớ, ngay sau đó cũng không dám chỉ trích Diệp Tam Tiếu nữa.
Sở Thiên cũng không ngờ Diệp Tam Tiếu lại xảo quyệt như vậy, đúng là lão hồ ly.
Sở Thiên quyết định kích động để cho Diệp Tam Tiếu lộ ra bộ mặt thật, vì vậy liền nói:
- Dĩ nhiên là Diệp bang chủ phải năm lần bảy lượt không thừa nhận Mật Sát đường là người của bang Phủ Đầu, vậy thì tôi nói cho mọi người nghe một tin tốt, tôi cùng với đệ tử Thanh bang đã giết chết hơn trăm người Mật Sát đường ở rừng cây dưới chân núi, ở sườn núi cũng đã tiêu diệt toàn bộ bảy mươi bảy người, cho nên hiện tại người của các bang phái đã an toàn rồi.
Diệp Tam Tiếu cười một cái cho qua, cho rằng Sở Thiên dùng lời nói để kích động y, người của các bang hội khác cũng không tin. Sở Thiên mặc dù là có thể đánh nhau, nhưng chỉ bằng Sở Thiên cùng với hơn mười đệ tử Thanh bang lại có thể giết sạch cái gọi là hơn hai trăm người Mật Sát đường gì đó. Thật sự là đầm rồng hang hổ.
Sở Thiên hướng về phía chú Trung gật đầu, chú Trung hiểu ý đứng dậy nói:
- Lời của Thiếu gia nói hoàn toàn là sự thật. Chúng ta đã giết hết hơn trăm người Mật Sạt đường bí mật mai phục dưới chân núi, hiện tại vẫn đang còn hai mươi người của Thanh bang đang xử lý mọi việc còn lại ở đó. Mọi người có thể phái vài người xuống đó xem xét.
Chú Trung luôn là người thân cận bên cạnh Bát gia, lời nói ra so với Bát gia cũng không khác gì. Lúc này đến cả chú Trung cũng nói như thế, lão đại của các bang đều nhìn lướt qua nhau, phất tay sai mấy người thân tín của mình xuống chân núi xem xét.
Lúc này Sở Thiên chợt vỗ tay, từ trong xe có ba người bước xuống. Hai người đệ tử Thanh bang đang áp giải Cam Trường Sơn đã bị chặt đứt ngón tay bước tới. Khuôn mặt đang tươi cười của Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên thay đổi, trở nên rất khó coi. Lão đại của các bang mắt cũng đã nhìn thấy được, thầm nghĩ là Diệp Tam Tiếu chắc chắn là có uẩn khúc gì đây.
Cam Trường Sơn. Nhìn Diệp Tam Tiếu, mặt mũi tràn đầy lo sợ, nói không nên lời:
- Diệp bang chủ, hết rồi, chúng ta hết thật rồi, toàn bộ hơn hai trăm huynh đệ tinh nhuệ của Mật Sát đường đã bị tên tiểu tử này giết chết rồi.
Lời vừa nói ra, toàn bộ người của các bang đều bị chấn động kinh ngạc. Việc chấn động nhất chính là Diệp Tam Tiếu đã bố trí xạ thủ dưới chân núi, kinh hãi hơn nữa chính là hơn hai trăm người chẳng lẽ đều bị tên tiểu tử này giết chết hết từng người một.
Diệp Tam Tiếu nghe xong lời của Cam Trường Sơn, đầu óc trống rỗng, hơn hai trăm người đã thật sự bị giết sạch rồi sao? Trước đó Diệp Tam Tiếu cho rằng Sở Thiên chỉ đánh bại được đám người của Cam Trường Sơn ở Vân Thủy Sơn Cư của Bát gia, bọn họ cũng có khả năng là đã chết hết toàn bộ rồi, lại thật không ngờ, thật không ngờ là không chỉ có mấy chục người của Cam Trường Sơn. Thôi, toàn bộ hơn hai trăm người Mật Sát đường đã bị giết, đó là tinh nhuệ của Diệp Tam Tiếu, là tâm huyết của Diệp Tam Tiếu.
Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên cảm thấy thâm tâm đau đớn, đã bất chấp cái gì gọi là giấu diếm, giống như là bị điên hô lên:
- Cam Trường Sơn, ngươi nói cái gì? Hơn hai trăm tinh nhuệ Mật Sát đường của ta đã bị giết chết hết sao? Ta không thể tin được.
Các vị lão đại nghe xong, hiện giờ đã hoàn toàn xác định được tất cả mọi sóng gió đều do Diệp Tam Tiếu gây nên, còn muốn giết sạch cả hậu viện của mình, vì vậy đều âm thầm giơ tay lên ra hiệu, một mặt phòng bị Diệp Tam Tiếu chó cùng rứt dậu, mặt khác muốn chuẩn bị lấy lại công đạo.
Cam Trường Sơn chưa từng thấy bộ dạng điên cuồng này của Diệp Tam Tiếu, có chút sợ hãi, bất giá né đến bên cạnh Sở Thiên, run rẩy nói:
- Diệp bang chủ, tôi tận mắt nhìn thấy ba tổ tập kích hơn trăm người bị bọn họ từng người một giết chết, xác chết rải rác khắp nơi.
Diệp Tam Tiếu nhìn Sở Thiên, lại nhìn Thiên Dưỡng Sinh, trong nội tâm lại lần nữa thấy đau xót. Hiện giờ y đã hoàn toàn tin rằng Sở Thiên cùng với Thiên Dưỡng Sinh đã giết sạch những người đi mai phục. Nhưng bọn chúng làm sao có thể biết được kế hoạch này của mình? Diệp Tam Tiếu lập tức lạnh lùng nhìn Cam Trường Sơn:
- Cam Trường Sơn, có phải ngươi mang toàn bộ chuyện về Mật Sát đường của bang Phủ Đầu chúng ta nói cho tên tiểu tử này nghe?
Lúc này Diệp Tam Tiếu đã bất chấp người của các bang đang nhìn y như thế nào, ngay cả cách xưng hô với Sở Thiên cũng trở thành "tiểu tử" có thể thấy được trong lòng y có bao nhiêu đau đớn cùng phẫn nộ.
Cam Trường Sơn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tam Tiếu, không tránh khỏi một trận run rẩy, vọt đến sat lưng Sở Thiên mà sợ hãi nói:
- Diệp bang chủ, tôi cũng không còn cách nào khác, 37 huynh đệ toàn bộ đã bị thương, tôi lại bị chặt đứt hai ngón tay, Tam đương gia lại gan dạ sáng suốt hơn người, thông minh hơn người, tôi thật sự là gánh không nổi …
Mọi người tin tưởng, Cam Trường Sơn gặp phải người như Sở Thiên xác thực không có cách nào không nói thật, trừ phi là tự sát, nếu không kiên quyết đấu không lại Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu nghĩ đến hơn hai trăm tinh nhuệ bị đánh chết, lòng lần nữa đau xót, tiện tay vớ một cái búa, ném về phía Cam Trường Sơn, thế tới thật là hung mãnh. Người bình thường đoán chừng là tránh không khỏi rồi, đáng tiếc, Sở Thiên tạm thời không muốn Cam Trường Sơn chết sớm như vậy, phải duỗi tay ra, bắt lấy cái búa hung mãnh, cúi đầu xem xét một phen, lầm bầm lầu bầu nói:
- Cái này búa hay là làm bằng tinh đồng, đáng giá.
Cách đó không xa Bát gia và chị em Tiêu gia cùng chú Trung giờ phút này nhìn thấy Sở Thiên tỏ thái độ rất trẻ con như thế, không tự chủ được đều nở nụ cười, trong lòng lại cảm giác an tâm hơn.
Diệp Tam Tiếu thấy Sở Thiên đối nghịch với mình, phẫn nộ quát:
- Tam đương gia, ngay cả việc thanh trừng phản đồ của ta cậu cũng muốn can thiệp sao?
Sở Thiên lắc đầu, vuốt vuốt búa, nhàn nhạt nói:
- Hắn là nhân chứng của ta, không có của ta phê chuẩn, ai cũng giết không được hắn, kể cả ông, Diệp Tam Tiếu.
Chị em Tiêu gia lúc này trong nội tâm hoàn toàn đã bị hạ gục. Sở Thiên này thật sự lãnh khốc, thật sự đẹp trai, nói chuyện bá đạo như thế mà không ai có thể làm gì.
Diệp Tam Tiếu vẫn không nói gì, bên cạnh một người đầu trọc nhảy ra, nổi giận mắng:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng dựa vào vài phần thân thủ mà dám hung hăng càn quấy đối với bang chủ của chúng ta như thế, Đồ Quang Quang ta tuy bất tài, cũng muốn tử chiến một trận với mày. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đồ Quang Quang nói xong, cũng không để ý tới Diệp Tam Tiếu có đồng ý hay không chính mình xuất chiến, hướng Sở Thiên phi bổ nhào qua, hai tay thẳng tắp hữu lực, tựa hồ muốn đánh bay Sở Thiên.
Nếu như Sở Thiên không từng xuất thủ, nếu như Sở Thiên không từng đánh bại mấy đại cao thủ, nếu như không có chú Trung làm chứng chuyện Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh dưới chân núi giải quyết hơn trăm người, có lẽ chúng bang hội sẽ thấy lo lắng cho Sở Thiên, giờ phút này lại lắc đầu, cho rằng Đồ Quang Quang chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi.
Đồ Quang Quang lúc sắp vọt đến cạnh Sở Thiên, bỗng nhiên đình trệ thân thể, hai ống tay áo vung lên, hai sắc bột phấn trắng xanh bắn về phía Sở Thiên.
- Đồ vô sỉ.
Chúng bang hội đồng thời gào lên, đó là vôi, loại hành vi hạ lưu này lần nữa bị mọi người thóa mạ. Bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Tam Tiếu, Phủ Đầu bang như thế nào lại vô sỉ như thế.
Diệp Tam Tiếu lúc này chẳng muốn biết các bang hội nghĩ gì nữa. Mất hơn hai trăm Mật Sát đường, trong lòng đã sớm hận chết Sở Thiên rồi, vừa mới bắt đầu nhìn thấy Đồ Quang Quang xuất chiến, còn không có có vài phần nắm chắc, nhưng hiện tại nhìn thấy Đồ Quang Quang vung vôi ra, không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi. Dù không thể giết Sở Thiên, cũng có thể khiến hắn mù mắt.
Sở Thiên sớm đã cảm giác Đồ Quang Quang xúc động xuất chiến chắc có âm mưu, cho nên lúc Đồ Quang Quang thân thể đình trệ, hắn đã nhảy về phía sau. Đồ Quang Quang Quang hai tay đầy vôi chụp vào khoảng không, đang nuối tiếc thì một thân ảnh bay vụt qua, lạnh lùng nói:
- Người vô lễ vô sỉ, chết!
Chữ 'chết' kéo vô cùng dài, tất cả mọi người cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Đồ Quang Quang nhìn thấy người này thân ảnh nhanh như vậy, đang muốn lui về , con đao đen nhánh của Thiên Dưỡng Sinh đã quét qua cổ của gã, nhanh chóng đơn giản. Đồ Quang Quang cảm giác cổ mát lạnh, đưa tay sờ sờ, huyết dịch chậm rãi chảy xuống. Đồ Quang Quang trong mắt mang theo vẻ không tin, mang theo sự không cam lòng ngã vật về phía sau. Gã chết cũng không tin, Thiên Dưỡng Sinh một đao đã giết chết mình, hơn nữa giết đơn giản như vậy.
Nếu như nói, trước kia Thiên Dưỡng Sinh và Sở Thiên đánh chết hơn hai trăm người Mật Sát đường khiến cho người các bang hội còn hoài nghi thì hiện tại tất cả đều hoàn toàn tin tưởng, Thiên Dưỡng Sinh đích thị là sứ giả câu hồn. Anh ta không hề có đao pháp hoa lệ, cũng không có động tác hoa mỹ, chỉ có đao pháp tự nhiên, nhưng là đao pháp giết người.
Diệp Tam Tiếu tựa hồ tang thương đau đớn tột cùng, nụ cười trên mặt rốt cục không có nữa, lạnh lùng nói:
- Tam đương gia quả nhiên thông minh hơn người, thủ hạ càng dũng mãnh phi thường, đêm nay Diệp Tam Tiếu nhận thua, ngày sau lại xin được Tam đương gia ban tặng.
Thiên Lang giáo Đặng Siêu bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Diệp bang chủ chẳng lẽ cứ như vậy mà đi hả?