Đô Thị Tàng Kiều

Chương 992: Thủ hạ của tôi mắt bị mù!




- Tiểu Diệp, con sao vậy?

Chu Hồng Sâm thấy Diệp Lăng Phi có vẻ hơi giật mình, hỏi:

- Có chuyện à không vậy?

- À, nhạc phụ đại nhân, chuyện là như thế này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lần trước con đến tỉnh thành có thể thuận lợi gặp mặt bí thư Trương có công lớn của thị trưởng Vu Chấn, hơn nữa Vu Tiêu Tiếu là cô em gái kết nghĩa của Tình Đình, con muốn quan tâm hơn đến Vu Chấn!

- Tiểu Diệp, cha cũng biết, lần trước cha có thể được thả ra, chuyện đó cũng có công lao của thị trưởng Vu Chấn, nhưng mà chuyện lần này ta quả thực cha không thể giúp gì được cho chú ấy!

Chu Hồng Sâm nói.

- Chuyện này còn liên quan đến rất nhiều thứ khác nữa, những người có cấp bậc như cha đây quả thực là không thể nào mà biết rõ đầu đuôi được!

- Nhạc phụ đại nhân, cha hiểu lầm rồi, không phải là con muốn cha hỗ trợ thị trưởng Vu Chấn việc gì, chỉ là con cảm thấy hơi bất ngờ, thị trưởng Vu Chấn lại được điều đến thành phố Đông Hải để đảm nhiệm chức vụ thị trường!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nói như vậy chẳng phải là thị trưởng Vu Chấn bị giáng chức rồi sao?

- Cái này thì chưa chắc, về mặt cấp bậc hành chính thì đúng là bị giáng chức, nhưng mà cũng khó nói lắm, nếu là giáng chức thì sao có thế đến Đông Hải để đảm nhiệm chức vụ thị trưởng được!

Chu Hồng Sâm nói.

- Tiểu Diệp, việc này có nói thì cũng không thể quyết định à được, những điều mà cha con ta vừa nói với nhau, con đừng nói ra với người khác nhé!

- Nhạc phụ đại nhân, cha cứ yên tâm!

Diệp Lăng Phi nói.

- Con sẽ không đi nói lung tung đâu!

- Ừ, như vậy là tốt rồi!

Chu Hồng Sâm đứng lên, nói:

- Tiểu Diệp, chúng ta sang tâm sự với Hân Mính đi. Mấy ngày này cha không gặp Hân Mính, cha thấy rất nhớ nó. Tiểu Diệp, chờ khi nào con làm cha làm mẹ, con sẽ hiểu được!

Chu Hồng Sâm nói đến đây, khẽ thở dài, quay người lại, cất bước đi ra bên ngoài. Diệp Lăng Phi không cùng theo Chu Hồng Sâm đi ra ngoài, hắn đứng dậy, đi tới trước quầy bar, lấy một chai rượu tây từ trên tủ, rót một ly. Diệp Lăng Phi cầm ly rượu, ngồi ở chỗ quầy bar, vừa uống rượu vừa cau mày suy nghĩ. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi với Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi cảm giác được tựa hồ Chu Hồng Sâm còn giấu giếm mình chuyện gì đó, ví dụ như là mối quan hệ giữa chú ấy và bí thư Tưởng. Diệp Lăng Phi cảm giác được hình như Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm có quan hệ khá thân tình, nhớ lại chuyện của lần trước Tưởng Nhạc Dương. Diệp Lăng Phi có thể hình dung ra được vai trò của Chu Hồng Sâm trong chuyện đó.

Diệp Lăng Phi chưa bao giờ tin tưởng cái loại đại nhân vật cao cao tại thượng này bụng dạ sẽ thẳng thắn vô tư, nhât là những đại nhân vật giống như Tưởng Khải Lâm vậy, cho tới tận bây giờ chắc chắn chưa từng nếm phải sự tức giận như vậy. Nếu như không phải vì Tưởng Khải Lâm còn chưa hiểu rõ về bối cảnh của mình, như vậy sự tình sẽ hoàn toàn đảo ngược, có lẽ mình sẽ bị chỉnh rất thê thảm. Tất nhiên Diệp Lăng Phi không lo lắng Tưởng Khải Lâm có thể làm gì được mình. Tưởng Khải Lâm còn chưa có loại thế lực đó để đối phó mình. Dù cho tương lai Tưởng Khải Lâm có thể thăng quan tiến chức, hắn cũng sẽ chẳng thể làm gì được mình, cùng lắm thì mình có thể chuyển ra nước ngoài sinh sống. Diệp Lăng Phi chỉ lo lắng cho tương lai của Chu Hồng Sâm, một khi Chu Hồng Sâm có dính líu quá sâu với Tưởng Khải Lâm, nói không chừng Tưởng Khải Lâm sẽ biến Chu Hồng Sâm thành đá kê chân.

Vu Chấn là một ví dụ rất tốt, Vu gia và Tưởng gia vốn hợp thành quan hệ liên minh, nhưng một khi Vu gia thất thế, Tưởng Khải Lâm không chỉ không hề có ý nghĩ muốn cứu Vu Chấn, trái lại hắn còn nhân cơ hội đạp Vu Chấn thêm một cước. Cha của Vu Chấn còn trông cậy vào việc thông qua cuộc hôn nhân của Vu Tiêu Tiếu và Tưởng Nhạc Dương để Tưởng gia giúp bọn họ, điều này quả thực là si tâm vọng tưởng. Dù cho Vu Tiêu Tiếu có đính hôn với Tưởng Nhạc Dương thì cũng không thể nào thay đổi được sự thất thế của gia tộc. Lúc đó, nói không chừng Tưởng gia còn có thể hung hăng đạp thêm mấy cái nữa, không cho Vu gia có cơ hội vùng lên. Không thế nghi ngờ, lần này Vu Chấn bị điều đến Đông Hải đảm nhiệm chức vị thị trưởng chính là cấp trên không muốn cho Vu Chấn một cơ hội nào đề xoay xở. Thành phố Đông Hải đó là nơi thế nào, theo cái nhìn của Diệp Lăng Phi, quả thực là một cái thành phố loạn đến mức không thể loạn hơn được nữa. Vu Chấn một mình tới thành phố Đông Hải, có thể bị cám dỗ, có thể gặp phải chuyện không may, nói tóm lại là kết cục của Vu Chấn đã được định sẵn rồi. Diệp Lăng Phi chỉ hy vọng tin tức này không phải là sự thật, nếu được như vậy, dù Vu Chấn không có cơ hội để Đông Sơn tái khởi thì ít ra sẽ không gặp phải chuyện bất trắc.

Diệp Lăng Phi ngồi uống rượu một mình trong quầy bar. Bạch Tình Đình đi đến. Mới rồi Bạch Tình Đình chỉ thấy một mình Chu Hồng Sâm đi ra, nhưng Diệp Lăng Phi thì vẫn còn ở trong đó, cô cảm thấy không an lòng nên mới đi đến gian phòng khách nhó này xem thế nào, kết quả là thấy Diệp Lăng Phi đang cau mày ngồi uống rượu một mình.

- Ông xã, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình ngồi bên người Diệp Lăng Phi, vươn bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai Diệp Lăng Phi, ôn nhu hỏi:

- Có phải là Chu bá bá đã nói gì đó không?

- Không phải vậy!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, hắn tiếp tục uống rượu, rồi lại rót thêm nửa ly. Hắn không uống tiếp nữa mà lấy từ trên người ra điếu thuốc lá.

- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy, anh mau nói ra đi mà!

Bạch Tình Đình thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi như vậy, cô hơi lo lắng, hỏi:

- Ông xã, anh nói cho em biết đi mà!

- Bà xã, anh chỉ nói với em thôi, nhưng mà ngàn vạn lần em đừng đi nói lại với Hân Mính đấy!

Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, thì thầm vào tai Bạch Tình Đình mấy câu. Bạch Tình Đình há hốc miệng, kinh ngạc nói:

- Ông xã, không thể nào. Chu bá bá!

Bạch Tình Đình vừa nói đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Tình Đình, anh vừa nói rồi đó. Em đừng để Hân Mính biết nếu không Hân Mính sẽ lại lo lắng đấy!

Bạch Tình Đình quả nhiên không dám nói to nữa, cô hạ giọng:

- Ông xã, em định nói chuyện này có thể chỉ là suy đoán của anh thôi, em cho rằng Chu bá bá sẽ không thay đổi lập trường đâu!

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

- Bà xã, cái này thì không chắc. Em có cảm nhận được không, từ lúc nhạc phụ của anh. À, là bí thư Chu từ lúc được cứu về từ tỉnh thành, chú ấy đã có chút thay đổi rồi!

- Thay đổi ư?

Bạch Tình Đình cau mày, suy nghĩ một lát, nói:

- Em không cảm thấy Chu bá bá có thay đổi nào cả!

- Nhưng mà anh lại cảm giác được bí thư Chu đã hơi thay đổi rồi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Điều này cũng là thường, bất kì ai sau khi trải những chuyện như vậy cũng sẽ thay đổi thôi. Anh cảm thấy sở dĩ bí thư Chu lại thoải mái ưng thuận hôn sự của anh và Hân Mính cũng là liên quan đến bối cảnh của anh, nói cách khác, bí thư Chu còn có mục đích của chính mình. Dù nói như thế nào, anh hẳn là phải cảm tạ những sự thay đổi này của bí thư Chu, nhờ có nó mà anh và Hân Mính mới có thể kết hôn. Nhưng cũng bởi vì anh kết hôn với Hân Mính, anh mới cảm thấy lo cho bí thư Chu, anh lo chú ấy sẽ đi vào con đường sai trái. Nếu như ở thành phố Vọng Hải thì ít ra ở nơi này có bất cứ chuyện gì chúng ta cũng có thể giúp chú ấy xử lý, nhưng ở tỉnh thành thì chuyện lại khác, bí thư Chu sẽ cảm thấy mình thế đơn lực bạc đó!

- Ông xã, vậy anh có thể nghĩ cách để thay đổi ý nghĩ của Chu bá bá không?

Bạch Tình Đình hỏi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Chuyện này rất khó, vừa rồi anh cũng đã nói với em, bí thư Chu còn giấu giếm anh một số chuyện, nói cách khác trong lòng chú ấy đã có quyết định của chính mình, chúng ta có nói cái gì thì cũng vô dụng thôi, đây cũng là nguyên nhân mà anh không muốn để cho Hân Mính biết được chuyện này, bởi vì dù có là Hân Mính cũng không thể thay đổi được quyết định của cha cô ấy, như vậy sẽ chỉ làm Hân Mính cảm thấy buồn lòng mà thôi!

- Ông xã, nếu chúng ta đã không cách nào thay đổi được, vậy anh cũng không nên phiền não nữa!

Bạch Tình Đình khuyên bảo,

- Khi nãy không phải là anh đã nói rồi sao, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của anh thôi, nói không chừng sự tình sẽ không giống như suy nghĩ của anh đâu!

- Hy vọng là như vậy đi!

Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc, sau khi châm lửa. Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, thuận miệng nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, cha của Tiêu Tiếu rất có khả năng sẽ bị điều đến Đông Hải đảm nhiệm cương vị thị trưởng!

- Cái gì?

Bạch Tình Đình hơi sửng sốt, hỏi:

- Ông xã, anh nói cha của Tiêu Tiếu sẽ tới đây đảm nhiệm chức thị trưởng sao? Chuyện này sao có thể xảy ra được, cha của Tiêu Tiếu vốn đang là thị trưởng tỉnh lị, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không có liên can trực tiếp tới cha của Tiêu Tiếu, cha của Tiêu Tiếu chẳng qua là tự nhận lỗi từ chức, nếu như ông ấy tới thành phố Đông Hải, đây không phải là bị giáng chức rồi sao?

- Những chuyện này anh cũng không nắm rõ lắm, chẳng qua là.. Tình Đình, em đã từng nghĩ tới một điểm chưa, nếu cha của Tiêu Tiếu tới thành phố Đông Hải rất có thể ông ấy sẽ gặp chuyện chẳng lành!

Diệp Lăng Phi nói.

- Gặp chuyện chẳng lành ư?

Bạch Tình Đình nói.

- Sao có thể gặp chuyện chẳng lành chứ?

- Cái này anh cũng khó nói lắm, đây cũng chỉ là một loại cảm giác của anh mà thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, có lẽ sự tình cũng không phải như vậy, vừa rồi bí thư Chu cũng đã nói qua, mấy tin tức này đều là những tin chưa được xác định!

- Vâng, ông xã, chúng ta không nên nói những chuyện này nữa!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, anh nên nghĩ về hôn lễ ngày mai đi, dù sao anh cũng phải làm chú rể rồi, không thể cứ nhăn mặt nhíu mày như vậy được, vạn nhất để cho Hân Mính nhìn thấy, Hân Mính lại hiểu lầm anh không muốn kết hôn với cậu ấy đấy!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Bà xã, may mà có sự nhắc nhở của em, vậy anh phải luôn luôn duy trì nụ cười trên môi, bởi vì ngày mai anh lại phải cưới một bà vợ đẹp rồi, anh là một người đàn ông hạnh phúc có hai người vợ xinh như hoa như ngọc!

- Anh biết là tốt rồi, anh chính là người đàn ông có hai vợ mà!

Bạch Tình Đình nũng nịu nói.

- Chẳng qua là anh có chút ích kỷ!

- Anh ích kỷ ư?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, không thể hiểu được, hỏi lại.

- Anh ích kỷ ở đâu chứ?

Bạch Tình Đình thấp giọng nói:

- Anh vốn đã ích kỷ rồi, anh đã có hai cô vợ, vậy sao anh lại chỉ để một người vợ mang thai, em đây thì phải làm thế nào?

- A, bà xã, em nói chuyện này à!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh đâu có thiên vị chứ, không phải là em không thấy, hai ngày nay anh bận bịu nhiều việc, vừa đặt lưng xuống giường là chỉ muốn ngủ thôi!

- Em mặc kệ anh, nói tóm lại chờ sau khi anh và Hân Mính thành hôn thì ngày ngày anh sẽ ở cùng em!

Lúc Bạch Tình Đình nói câu này thì gương mặt cô hơi ửng đỏ, cô ghé miệng vào bên tai Diệp Lăng Phi, thì thầm:

- Em muốn mỗi ngày đều ân ái với anh, một ngày ít nhấy ba lần. Ông xã, em đã lên mạng tra rồi, có người nói nếu như một ngày…!

Bạch Tình Đình ghé vào tai Diệp Lăng Phi đỏ mặt kể lại lại tư liệu mà cô tra được trên internet cho Diệp Lăng Phi nghe, lúc Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn cười nói:

- Bà xã, anh thì không có vấn đề gì, anh chỉ sợ em không chịu nổi thôi, anh còn tưởng rằng là chuyện gì khó làm lắm, không phải chỉ là một ngày đủ ba lần sao, không có vấn đề, anh…!

- Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa, mắc cỡ chết mất!

Bạch Tình Đình đỏ bừng cả mặt, nói:

- Ông xã, tự anh biết là được, chớ có nói ra ngoài đấy, người ta còn không biết mình có thể chịu được hay không đây này!

- Sao lại không chịu được chứ, không chịu được cũng phải chịu!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ôm eo Bạch Tình Đình, thấp giọng nói:

- Bà xã, anh nguyện ngày nào cũng dính chặt lấy em!

- Ông xã, chúng mình không nên nói chuyện nữa, mau ra ngoài đi!

Bạch Tình Đình đứng lên, vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi một hơi uống cạn ly rượu, sau đó mới đứng dậy ra ngoài

Một chiếc xe Audi màu đen đi ra từ cửa lớn khách sạn, rẽ ra đường lớn. Tôn Hồng mặc một bộ âu phục màu xanh, đeo kính râm kiêm chức tài xế. Trên ghế của phụ lái, Tiêu Vũ Văn cầm một cái gương trang điểm, đang chỉnh sửa cho mình. Ở hàng ghế phía sau, Tống Thi dựa hẳn người vào thành ghế, ánh mắt ông ta ngắm nhìn cảnh hai bên đường.

- Đại tiểu thư à, cháu làm cái gì vậy, sao vừa lên xe cháu đã lại trang điểm rồi, lẽ nào lúc ở trong khách sạn cháu chưa trang điểm sao?

Tôn Hồng thấy Tiêu Vũ Văn đang chỉnh trang lại, cười hỏi.

- Cái này gọi là trang điểm thêm!

Tiêu Vũ Văn đóng hộp trang điểm lại, nói:

- Tôn thúc thúc, chú không phải là con gái, sao chú có thể hiểu được sự khổ cực của con gái chúng cháu chứ!

- Chú chẳng thấy các cháu khổ ở đâu cả, đang yên đang lành vì sao cứ muốn trang điểm đậm như vậy chứ!

Tôn Hồng cười nói.

- Đại tiểu thư à, cháu nghe chú khuyên một câu, cháu trang điểm ít thôi, để mặt mộc vẫn là xinh nhất!

- Có cái gì xinh chứ, nếu như cháu không trang điểm, Diệp đại ca lại càng không để ý đến cháu nữa!

Tiêu Vũ Văn bĩu môi, có vẻ rất không hài lòng, lầu bầu:

- Tôn thúc thúc, chú bảo rốt cuộc cháu kém ở chỗ nào, vì sao Diệp đại ca lại không thích cháu nhỉ!

- Cái này làm sao chú biết được!

Tôn Hồng trong lòng như gương sáng, tất nhiên là biết thừa, nhưng mặt thì lại giả bộ hồ đồ, nói:

- Đại tiểu thư, loại chuyện này hẳn là cháu phải hỏi Tống Thi, ông ấy lớn tuổi hơn chú nhiều, nhất định sẽ biết rõ đấy!

Tiêu Vũ Văn vừa nghe vậy, quay đầu nhìn về phía sau, nói với Tống Thi:

- Tống gia gia, ông nói xem, vì sao Diệp đại ca lại không thích cháu vậy?

Tống Thi đang ngắm phong cảnh, nghe Tiêu Vũ Văn hỏi mình như vậy. Tống Thi dở khóc dở cười, nói:

- Vũ Văn à, cháu đừng làm khó cái lão già này nữa, ông đâu có hiểu ba cái thứ tình yêu của đám thanh niên các cháu!

- Thôi bỏ đi, cháu biết ngay hỏi mấy người cũng bằng không hỏi!

Tiêu Vũ Văn nói.

Tôn Hồng cười cười, hắn lái xe trên đường lớn của thành phố Đông Hải, hỏi:

- Đại tiểu thư, cháu bảo chúng ta đến đâu ăn cơm đây!

- Tùy tiện tìm một cái quán cơm ăn là được rồi!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Dù sao thì ngày mai Diệp đại ca đã kết hôn rồi, chờ Diệp đại ca thành hôn xong, chúng ta trở về thành phố Vọng Hải. Cháu không thích ở đây, chẳng có chút náo nhiệt nào cả!

- Chú thì lại thấy nơi này rất tốt!

Tôn Hồng nói.

- Đừng chỉ thấy nơi này là một thành phố nhỏ, nhưng nó lại rất yên tĩnh, lái xe trên đường không sợ tắc đường, đây là chỗ tốt nhất!

- Tôn thúc thúc, chú đừng hòng mượn cớ để mà bỏ đi, cháu không cho đâu!

Tiêu Vũ Văn thở phì phì nói.

- Đừng tưởng là cháu không biết Tôn thúc thúc chú nghĩ cái gì, chú không muốn đóng phim nữa phải không. Tôn thúc thúc à, chú nói xem đóng phim có cái gì không tốt chứ, chú có thể nổi tiếng, lại còn có thể kiếm tiền. Lẽ nào chú giận cháu tìm bạn gái cho chú trong phim không vừa ý sao, cháu có thể đổi cho chú một người khác!

- Đừng mà, đại tiểu thư, chú xin cháu tha cho chú đi mà, bây giờ chú mới phát hiện ra, chú trời sinh là số mệnh lăn lộn xã hội đen, để chú đi đóng cái phim phiếc gì gì đó, quả thực là làm khó chú!

Tôn Hồng nói.

- Đại tiểu thư ơi, cháu không biết mấy tên đàn em của chú, bây giờ cả đám nhìn thấy chú liền lập tức tìm chú khóc lóc kể lể, nói không muốn đóng phim nữa, xin lỗi nhưng mà chú cũng không có cách nào cả!

- Tôn thúc thúc, chú hẳn là phải học Tống gia gia của cháu, chú xem Tống gia gia ngày nào cũng đến trường quay, luôn luôn đúng giờ!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Sao chú lại không thể giống Tống gia gia được chứ!

- Tống Thi đương nhiên là nguyện ý đi rồi, cái vai mà ông ta diễn suốt ngày nằm ngủ, đi đi lại lại một tí rồi lại nằm, chẳng phải làm cái gì cả!

Tôn Hồng oán giận nói.

- Chú thì lại khổ, chú phải chạy, rồi lại nhảy, lại còn bị té nước, đáng giận nhất là còn phải đóng cảnh bị một đám nhóc con chưa đủ lông đánh, đại tiểu thư ơi, cháu tha cho chú đi mà, nếu như để cho chú đi đóng phim tiếp, chú không…!

Tôn Hồng nói đến đây, liếc nhìn Tiêu Vũ Văn, nói:

- Chú sẽ lấy đao chém tên biên kịch viết kịch bản cùng với tên kia đạo diễn kia!

Tiêu Vũ Văn nghe Tôn Hồng nói như vậy, thở phào một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm, nói:

- Vừa nãy cháu còn Tưởng rằng Tôn thúc thúc không đóng phim nữa chứ, về chuyện chú muốn chém biên kịch và đạo diễn, chú cứ thoải mái. Dù sao thì trong tay cháu có kịch bản rồi, không có biên kịch cũng không sao, về phía đạo diễn thì lại càng không có vấn đề gì, chú chém một người cháu sẽ tìm một người!

Tôn Hồng nghe Tiêu Vũ Văn nói như vậy xong, triệt để hết chỗ nói rồi, không thể làm gì khác được phải ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Tôn Hồng lái xe tới trước cửa một tiệm cơm ven đường, hắn dừng xe cạnh một chiếc Toyota màu trắng, vừa mới cùng Tiêu Vũ Văn, Tống Thi xuống xe, đã nhìn thấy bốn tên tiểu tử đi ra từ trong quán cơm đó. Bốn tên nhóc này đi tới trước mặt mấy người Tôn Hồng, một gã nói với Tôn Hồng:

- Thẳng nhãi kia, mày không thấy xe của đại ca chúng tao đang đỗ ở đó sao, xe của mày lại còn dám đậu ở chỗ đó. Tao nói cho mày biết, tốt nhất là mày nên lái xe ra chỗ khác cho tao, bằng không, chúng tao sẽ đập nát xe của mày đó!

Tôn Hồng nghe bốn tên nhóc này nóỉ xong, hắn lại nở nụ cười, đã lâu rồi không có người dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với mình, nhưng không ngờ khi đến thành phố Đông Hải lại gặp phải loại chuyện như thế này. Tôn Hồng cười hỏi:

- Nếu như tôi không lái xe ra, không phải các cậu sẽ đập xe tôi thật đó chứ?

- Nói nhảm, lẽ nào chúng tao giống như đang nói giỡn với mày sao, nói cho mày biết, không chỉ đập nát xe mày, chúng tao còn muốn để mày nhớ lâu một chút!

Một trong bốn tên nói.

- Vậy thì cũng phải xem chúng mày muốn để tao nhớ lâu như thế nào!

Tôn Hồng hừ lạnh một tiếng, nói.

- Đã lâu tao chưa động thủ rồi, ngày hôm nay cũng nên hoạt động gân cốt một chút!

- Mẹ nó, khẩu khí cuồng vọng quá nhỉ!

Một tên mở miệng mồm mắng, ngay khi hắn chuẩn bị nhằm về phía Tôn Hồng, chợt nghe thấy từ chỗ cửa quán cơm truyền đến một tiếng hét phẫn nộ:

- Mẹ nó, không phải là mày chán sống rồi đó chứ, ai mày cũng dám mắng!

Lời này vừa dứt, đã thấy bốn năm tên thanh niên vọt tới đánh ngã thằng nhóc vừa mắng chửi Tôn Hồng, sau đó bốn năm người này còn đánh cho tiểu tử kia một trận. Tình cảnh này làm cho ba tên còn lại dọa phát hãi, không biết lão đại bọn họ sao lại làm vậy.

- Tôn đường chủ, thật xin lỗi, là thủ hạ của tôi mắt bị mù!

Một người đàn ông khoảng 28, 29 tuổi vội bước tới, hắn lại gần đây, Tôn Hồng nhìn thấy liền cười mắng:

- Là thằng ranh nhà cậu à!

- Tôn đường chủ, xin lỗi ngài!

Người đàn ông đó lại quay sang chỗ Tiêu Vũ Văn và Tống Thi, liên tục nói lời xin lỗi:

- Tống đường chủ, đại tiểu thư, hai người ngàn vạn lần đừng nên nóng giận, đều là do thủ hạ của tôi mắt bị mù, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!