Đô Thị Tàng Kiều

Chương 988: Đừng có hối hận




Trong phòng của Vu Tiêu Tiếu dày đặt mùi bia rượu. Ngoài chiếc giường dưới với cái mền của Vu Tiêu Tiếu ra, những chăn mền trên các giường khác đều được thu dọn ngăn nắp, xem ra trong ký túc xá ngoài Vu Tiêu Tiếu những người ở cùng phòng đều đã rời khỏi hết rồi.

Diệp Lăng Phi dè dặt bước vào trong ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu, ngồi trên chiếc giường chỉ còn lại cái ván giường mà thôi, đợi Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn về. Một lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân lề mề chậm chạp vọng lại nơi hành lang kèm với tiếng cười giọng nữ.

Cửa phòng ký túc xá bật mở, Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn vừa mới rửa xong từ bên ngoài bước vào. Vu Tiêu Tiếu gội đầu, tóc cô còn ướt, vừa vào đã cầm lấy khăn sạch lau mái tóc còn ướt nhem. Tiêu Vũ Văn thì rửa mặt, cô vừa bước vào liền chạy thẳng đến chỗ Diệp Lăng Phi, trên người cô tỏa ra mùi hương thơm dịu của sữa rửa mặt.

- Diệp đại ca, cuối cùng thì em cũng đã gặp anh rồi, em còn tưởng anh mất tích rồi cơ đấy!

Tiêu Vũ Văn nói xong ngồi thẳng vào lòng Diệp Lăng Phi, hai cánh tay cô ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi cười nói:

- Diệp đại ca, có phải anh không hề thích em một chút nào cả. Em biết anh bất công, chỉ lo cho Tiêu Tiếu, quên luôn cả em rồi!

Vu Tiêu Tiếu tay cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt nhem nói:

- Mình nói nè Tiêu Vũ Văn, cậu đang đặt chuyện đó hả. Diệp đại ca chỉ chăm sóc mình lúc nào vậy!

Tiêu Vũ Văn quay đầu qua nhìn Vu Tiêu Tiếu trách móc:

- Tiêu Tiếu, mình nói đều là sự thật, cậu nói xem cậu đã gặp Diệp đại ca bao nhiêu lần rồi, mình đã gặp được bao nhiêu lần, chẳng lẽ đây không phải là bất công sao. Cho dù Diệp đại ca kết hôn cũng chỉ có cậu đi tham dự, mình còn không được đi đó!

- Đó là do tự cậu không đi!

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi nói:

- Vũ Văn, đó là do gan cậu nhỏ, không dám đi. Thực ra câu lo lắng chuyện của cậu và Diệp đại ca sẽ bị chị mình biết được. Có điều, nghĩ cũng đúng, nếu như chị mình mà biết được nhất định sẽ không cho Diệp đại ca tiếp xúc với cậu, còn mình thì khác, đó là chị của mình!

- Được rồi, hai người đừng có nói lung tung nữa, đều là chuyện gì đâu đâu không à!

Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Vũ Văn ngồi trong lòng nói:

- Vũ Văn, anh bất công lúc nào, bây giờ em là người đại bận rộn, lần trước anh gặp Tôn Hồng. Tôn Hồng còn bảo anh nói với em, đừng có để cho Tôn Hồng bận đến mức đó!

- Sao chú Tôn không nói với em?

Tiêu Vũ Văn nói.

- Diệp đại ca, không phải anh lừa em đó chứ!

- Anh có nhất thiết phải vậy không?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.

Tiêu Vũ Văn bật cười, nhân lúc Diệp Lăng Phi không chú ý cô thơm một cái lên mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Được rồi, em tin Diệp đại ca không lừa em. Diệp đại ca, giờ em thực sự không có nhiều việc đâu, giờ em đã là bà chủ rồi, chỉ cần giám sát tiến độ quay là được rồi, còn những chuyện khác đều do người khác phụ trách!

Tiêu Vũ Văn từ trên người Diệp Lăng Phi bước xuống đi đến bên giường cầm lấy chiếc áo len của mình khoát lên người. Vu Tiêu Tiếu lúc này đã lau khô tóc rồi, cô nhìn một đống vỏ chai dưới đất nói:

- Diệp đại ca, giúp một tay giúp em dọn dẹp dưới đất với!

- Tiểu nha đầu, bảo anh làm những việc thế này à!

Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Em cần phải biết ở nhà anh không làm mấy việc nhà, anh…!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu bước qua, hai tay nắm lấy hai tay của Diệp Lăng Phi ấn trên ngực mình nói:

- Diệp đại ca, như vậy được chưa, anh chiếm tiện nghi của em, đương nhiên anh phải giúp em làm việc rồi!

- Còn giở chiêu này ra à!

Hai tay Diệp Lăng Phi bóp chặt ngực của Vu Tiêu Tiếu, khẽ dùng lực bóp bóp nói:

- Xem như sợ em rồi, được thôi, xem như chúng ta trao đổi ngang giá, anh giúp em dọn dẹp dưới nền nhà vậy!

Diệp Lăng Phi nói xong cúi người xuống, cầm lấy cái chổi đặt ở góc tường ký túc xá, vừa quét dọn vừa nói:

- Hai người bọn em đang yên đang lành sao tự nhiên lại đi uống bia dữ vậy?

- Buồn, chán!

Tiêu Vũ Văn ngồi trên giường, lấy chiếc quần bò của cô trùm ngoài hai chân, nói với Diệp Lăng Phi:

- Đều nghỉ hết rồi, trong trường cũng chẳng còn ai, em cảm thấy buồn chán nên rủ Tiêu Tiếu uống rượu!

- Anh nói nè Vũ Văn, từ lúc nào em đã thích cuộc sống ở trường vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Từ sau khi Diệp đại ca bỏ mặc em, em liền lăn lộn ở trong trường!

Tiêu Vũ Văn cài nút quần, cầm lược chải mái tóc của mình trách móc với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, đây là do anh không đúng rồi, tuy nói anh đã cưới rồi, nhưng sao có thể bỏ mặc em được chứ!

- Anh bỏ mặc em khi nào, anh luôn rất bận, bận đến nỗi không có thời gian!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì điện thoại hắn reo lên. Diệp Lăng Phi vứt cây chổi xuống đất rút điện thoại từ trong người ra, vừa nhìn cuộc gọi đến là thấy của Bạch Tình Đình gọi đến. Hắn nghe máy nói:

- Bà xã, có chuyện gì không?

- Ông xã, em gọi xem thử anh đã về nhà chưa!

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn, nói:

- Anh vẫn chưa về biệt thự, anh đang ở bên Tiêu Tiếu, chẳng phải đã nói phải dẫn Tiêu Tiếu qua bên Đông Hải đó sao?

- Ồ, chỉ cần anh quay về thành phố Vọng Hải là tốt rồi!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, em và Hân Mính đã bàn rồi, chúng ta chí ít cũng còn ở lại Đông Hải mấy ngày nữa, hay bảo Trương Vân qua đây đi, đi ăn bên ngoài lại không sạch sẽ, nếu Trương Vân ở bên này còn có thể chăm sóc cho Hân Mính!

- Ừm, anh cũng nghĩ vậy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vậy anh dẫn Trương Vân cùng qua đó!

Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy lại gọi cho Trương Vân, bảo Trương Vân chuẩn bị để dẫn Trương Vân qua bên Đông Hải ở vài ngày, đợi sau khi cúp máy Tiêu Vũ Văn lầm bầm:

- Tiêu Tiếu, thấy chưa. Diệp Lăng Phi thiên vị mà, cần dẫn cậu qua đó mà sao mình chẳng nghe nhắc đến là dẫn mình qua đó!

- Tiểu nha đầu, sao lại ghen rồi!

Diệp Lăng Phi lại cúi người xuống tiếp tục dọn dẹp, nói:

- Anh cũng chỉ ở mấy ngày bên thành phố Đông Hải, đến lúc đó anh còn phải quay lại thành phố Vọng Hải ở, bên Đông Hải quá loạn!

- Loạn? Loạn đến mức nào?

Tiêu Vũ Văn hỏi.

- Loạn đến mức ngay cả một cô gái xinh đẹp như em đi ra đường cũng bị người ta cướp đi mất!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi nửa đùa nửa thật, sau khi Tiêu Vũ Văn nghe xong vốn không tin, cô bĩu môi nói:

- Em xem ai dám đụng vào em, cũng không sợ em lấy mạng cậu nhỏ của chúng à!

Diệp Lăng Phi lắc đầu không nói gì nữa.

Sau khi Tiêu Vũ Văn mặc đồ xong xuôi liền rời khỏi ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu. Trước khi đi cô nói với Diệp Lăng Phi là cô sẽ đi tham gia hôn lễ Diệp Lăng Phi tổ chức ở thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi bảo Tiêu Vũ Văn dẫn theo Tôn Hồng và Tống Thi, lần tước, lúc tổ chức hôn lễ ở thành phố Vọng Hải mấy người này đều không tham gia. Diệp Lăng Phi hy vọng hôn lễ tổ chức ở thành phố Đông Hải mấy người này sẽ tham gia.

Tiêu Vũ Văn vừa đi Vu Tiêu Tiếu liền bu lại Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu nũng nịu:

- Diệp đại ca, em nhớ anh rồi!

- Đừng ồn ào nữa, tiểu nha đầu, mau dọn dẹp đi!

Diệp Lăng Phi đẩy Vu Tiêu Tiếu ra nói:

- Nhìn giường em kìa, cũng không thèm thu dọn gọn gàng, chẳng lẽ tối qua em và Tiêu Vũ Văn cùng ngủ chung một giường?

Vu Tiêu Tiếu đang mặc bộ đồ ngủ đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, cô bĩu môi nói:

- Ai bảo Diệp đại ca không đến thăm em, một mình em cảm thấy cô độc nên mới uống rượu với Tiêu Vũ Văn, sau khi uống xong thì cùng ngủ!

Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Hai người con gái tụi em cùng nhau ngủ, cái này gọi là gì…!

Diệp Lăng Phi cố ý không nói hết, đương nhiên Vu Tiêu Tiếu hiểu Diệp Lăng Phi ám chỉ cái gì, cô ưỡn ngực lên nói:

- Sao, em thích vậy đó, dù gì Diệp đại ca cũng không thích em thì em tìm con gái là được rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói xong đỏ khóe mắt leo lên giường, mặc kệ Diệp Lăng Phi xem cô thế nào, sau khi leo lên giường thì lấy chăn trùm đầu lại khóc thút thít trong chăn.

Diệp Lăng Phi sững sờ, thầm nghĩ trong bụng Vu Tiêu Tiếu bị sao vậy, sao đang yên đang lành lại khóc. Diệp Lăng Phi vốn tưởng Vu Tiêu Tiếu giả bộ, hắn cố ý mặc kệ, nhưng nghe được một lúc, cảm giác như Vu Tiêu Tiếu không giống như giả khóc. Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng đến ngồi bên giường đưa tay kéo chăn che mặt Vu Tiêu Tiếu ra, cúi người xuống nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu thật sự đang khóc rất thảm thương, không phải là đang giả khóc.

Diệp Lăng Phi trong lòng có chút hỗn loạn, vừa rồi Vu Tiêu Tiếu còn đang yên đang lành, sao đột nhiên là khóc rồi. Diệp Lăng Phi dỗ dành Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, đừng khóc nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi, hôm nay chúng ta có thể chơi nguyên cả ngày ở thành phố Vọng Hải, chỉ cần tối có thể về đến biệt thự ở Đông Hải là được rồi!

Vu Tiêu Tiếu nghiêng mặt vô tường quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, chỉ khóc mãi không ngừng. Diệp Lăng Phi nhìn thấy không có tác dụng hắn lại nói:

- Hay giờ anh dẫn em đi gặp Tình Đình, anh là đàn ông cũng không biết nên nói thế nào cả, nếu như em có chuyện gì không tiện nói với anh thì hãy nói với Tình Đình đi!

Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong vẫn thấy Vu Tiêu Tiếu còn khóc. Diệp Lăng Phi thấy cái này cũng không có tác dụng, hắn hất chăn ra thò tay vào trong, giữa cái mông của Vu Tiêu Tiếu chọc một cái, cười nói:

- Tiêu Tiếu, vậy anh cho em nổ hoa cúc rồi!

Diệp Lăng Phi vốn tưởng Vu Tiêu Tiếu sẽ có chút phản ứng, kết quả Vu Tiêu Tiếu vẫn không có phản ứng. Diệp Lăng Phi cố ý từ từ đặt hai tay trên quần ngủ của Vu Tiêu Tiếu cười xấu xa nói:

- Tiêu Tiếu, vậy anh làm thật đấy nha, anh tin như vậy nhất định sẽ rất khó chịu, nếu như em vẫn cứ mặc kệ anh thì anh thật sự không khách sáo nữa đâu!

Nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu hầu như không có một cử động nào hết. Diệp Lăng Phi dùng tay từ từ cởi quần ngủ của Vu Tiêu Tiếu ra. Vu Tiêu Tiếu ngoài chiếc quần ngủ ra bên trong không mặc quần lót, sau khi Diệp Lăng Phi cởi quần ngủ của Vu Tiêu Tiếu xuống thì cái mông của Vu Tiêu Tiếu lộ ra. Diệp Lăng Phi cố ý đặt đầu ngón tay vào giữa mông Vu Tiêu Tiếu cười xấu xa nói:

- Tiêu Tiếu, em cảm thấy gì chưa, anh làm thật đấy, đến lúc đó xem như em thảm thương rồi!

Ngón tay của Diệp Lăng Phi từ từ thọc vào, hắn cảm giác lúc ngón tay mình sắp vào thì đột nhiên mông Vu Tiêu Tiếu thu lại, tiếp sau đó Vu Tiêu Tiếu quay người qua, hai tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi khóc lóc:

- Diệp đại ca, ôm em đi, em cảm thấy rất cô độc, em thật sự rất cô độc!

Diệp Lăng Phi đành lên giường, nằm trên giường, hai tay ôm chặt eo Vu Tiêu Tiếu nhẹ nhàng nói:

- Tiêu Tiếu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

- Tối qua bố em gọi điện đến, bố… bố em trong điện thoại rất tức giận, ông… ông còn nói nếu như em không chịu về tỉnh thành thì đừng bao giờ quay về nữa!

Vu Tiêu Tiếu khóc lóc.

- Bố em bảo em về. Diệp đại ca, em không muốn đính hôn với tên cặn bã đó!

- Tiêu Tiếu, anh tin bố em không nhất định là bảo em về đính hôn!

Diệp Lăng Phi dỗ dành Vu Tiêu Tiếu nói.

- Hoặc có thể bố em chỉ muốn gặp em, cố ý dọa em thôi!

- Diệp đại ca, bố em trước giờ không có nghiêm khắc với em như vậy, em không biết sao đột nhiên bố em lại nghiêm khắc với em như thế, em không muốn về, em thà sống một mình em cũng không muốn về tỉnh thành. Diệp đại ca, em không có gì cả rồi, em cảm thấy rất cô đơn!

Diệp Lăng Phi dỗ dành:

- Tiêu Tiếu, em đừng lo nữa, em còn có anh mà, còn có Tình Đình, chúng ta là người một nhà, chúng ta sẽ sống cùng nhau. Tiêu Tiếu, đừng có lo những thứ này nữa. Em sẽ không thiếu tiền, em cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, vì những cái này anh đều cho em. Anh hy vọng có thể nhìn thấy Tiêu Tiếu cươi vui vẻ. Tiêu Tiếu, đừng khóc nữa, cười cái cho anh coi nào!

Diệp Lăng Phi nói xong lấy tay chùi nước mắt của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười, kết quả cô lại bật khóc, nói:

- Diệp đại ca, tối qua em cảm thấy rất cô đơn, em thật sự hy vọng anh có thể ở bên cạnh em, em không thích uống rượu, nhưng không còn cách nào khác, cũng may có Tiêu Vũ Văn, cô ấy ở với em cả đêm!

- Không ngờ tiểu nha đầu Tiêu Vũ Văn này còn biết hiểu tình người đấy!

Sau khi Diệp Lăng Phi lầm bầm một câu rồi hắn lại nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, đừng khóc nữa, bây giờ chẳng phải anh ở bên cạnh em đó sao, em đừng khóc nữa!

Vu Tiêu Tiếu lấy tay chùi nước mắt, đôi mắt dính đầy nước mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca, anh có cảm thấy em phiền phức không?

- Sao lại cảm thấy em phiền chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh luôn cho rằng Tiêu Tiếu em thông minh đáng yêu!

- Diệp đại ca, em biết anh đang lừa em, em đâu có tốt. Em thích nói những lời thô tục, thích chơi game, vốn không giống một cô gái, giờ em còn ghét chính bản thân mình!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Em tin trong lòng Diệp đại ca nhất định rất ghét em, nếu không sao Diệp đại ca lại trốn em chứ!

- Tiêu Tiếu, em nói bậy gì thế!

Diệp Lăng Phi vội vàng nói.

- Tiêu Tiếu, loại con gái như em khiến người ta thích nhất đấy, trước hết đừng nói chi đến dáng người với dung mạo đẹp mê hồn của em, mà chính là lời nói giả dối của em, em không biết có bao nhiêu đàn ông muốn chinh phục em, biết tại sao không, đương nhiên là muốn để cho em nếm thử mùi vị bị người ta cho nổ hoa cúc. Có điều rất đáng tiếc, mấy tên đó không có cơ hội rồi, lúc nãy anh đã nổ rồi!

Diệp Lăng Phi nói đến đây cố ý cười xấu xa nói:

- Tiêu Tiếu, cảm giác này rất sảng khoái, anh còn muốn làm một lần nữa!

Diệp Lăng Phi vốn tưởng mình nói xong câu này Vu Tiêu Tiếu sẽ có phản ứng gì, chí ít cũng sẽ phản đối. Nhưng Diệp Lăng Phi không ngờ hắn vừa nói như vậy Vu Tiêu Tiếu ngược lại dịu dàng nói:

- Diệp đại ca, em nguyện làm mọi chuyện vì anh, nếu anh muốn làm vậy thì em cũng không có bất cứ phản kháng nào, em chỉ muốn được nằm cùng Diệp đại ca như thế này, cả đời luôn!

Vu Tiêu Tiếu nói đến đây chủ động đưa môi qua hôn. Làn môi dày gợi cảm của Vu Tiêu Tiếu dán chặt lên môi Diệp Lăng Phi, đùi cô cũng đặt lên người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm giác trước ngực mình bị hai vật gì tròn trịa mềm mại húc vào, một làn dục hỏa từ hạ thân nổi lên. Hai tay Diệp Lăng Phi đặt trên mông Vu Tiêu Tiếu, bắt đầu hôn Vu Tiêu Tiếu mãnh liệt.

Sau khi nụ hôn cháy bỏng kết thúc. Vu Tiêu Tiếu cởi áo của mình trước mặt Diệp Lăng Phi, lộ ra bộ ngực đẹp mê hồn, cô kéo tay Diệp Lăng Phi đặt lên ngực mình, tiếp theo Vu Tiêu Tiếu cũng cởi luôn quần ngủ của mình ra, toàn thân trần truồng của cô dán chặt lên người Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu sâu sắc nói:

- Diệp đại ca, đây là lần đầu tiên của em!

Đầu Diệp Lăng Phi “ừ” một tiếng, hắn cảm giác khí huyết của mình dâng lên, cơ thể mê hoặc của Vu Tiêu Tiếu nằm trong lòng hắn. Diệp Lăng Phi vốn định từ chối nhưng hai tay hắn lại không nỡ rời khỏi cơ thể đàn hồi đầy sức xuân của thiếu nữ tỏa ra từ người Vu Tiêu Tiếu, chỉ trong nháy mắt Diệp Lăng Phi ôm chặt Vu Tiêu Tiếu đè mạnh cô xuống dưới người hắn.

………………………………..

Trên ra giường dính vết máu, khóe mắt Vu Tiêu Tiếu còn dính vệt nước mắt, cô trần truồng ngồi trên giường. Diệp Lăng Phi vừa mặc quần vào xong, để trần ngồi bên giường, thò tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ của Vu Tiêu Tiếu quan tâm hỏi:

- Tiêu Tiếu, em có đau không?

Vu Tiêu Tiếu lắc đầu trên mặt nở nụ cười hạnh phúc nói:

- Em không đau. Diệp đại ca, em muốn để anh ôm em!

- Cô bé ngốc, em thật là!

Diệp Lăng Phi lắc đầu ôm Vu Tiêu Tiếu vào lòng nói:

- Không phải em không biết anh là đàn ông, việc như thế này rất khó mà khống chế được!

- Diệp đại ca, là em cố ý mà, em sớm đã nghĩ thế này rồi!

Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói:

- Em thích cảm giác này!

- Được rồi. Tiêu Tiếu, em mặc quần áo vào trước rồi đi ra ngoài dạo!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ở đây là ký túc xá của em, ai biết được lúc nãy không có người nghe thấy!

- Mọi người đều đi sạch hết rồi, tầng lầu này không có ai cả!

Vu Tiêu Tiếu không lo lắng gì hết nói.

- Tối qua bọn họ đều đi hết sạch rồi!

- Em chắc chắn?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Vu Tiêu Tiếu gật đầu nói:

- Diệp đại ca, em chắc chắn điểm này mà, anh yên tâm, tầng lầu này không có ai nghe thấy đâu!

Diệp Lăng Phi ôm Vu Tiêu Tiếu thở dài nói:

- Anh không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sẽ làm chuyện này trong ký túc xá nữ sinh.

- Diệp đại ca, có phải anh hối hận vì đã làm vậy, anh lo em sẽ chuốc lấy phiền phức cho anh?

Vu Tiêu Tiếu nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Lăng Phi, đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn Diệp Lăng Phi.

- Ngốc à, đương nhiên không phải rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tiêu Tiếu, lúc nãy anh chỉ là đang nghĩ sẽ có một ngày chúng ta sẽ làm chuyện này ở ngoài biệt thự?

- Diệp đại ca, được rồi, chỉ cần anh muốn, em đều nguyện làm vậy hết!

Vu Tiêu Tiếu kề môi lại bên tai Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca, em yêu anh!

Trong lúc Diệp Lăng Phi định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng lại chỗ hành lang, sau đó có người gõ mấy cái ngay cửa phòng ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu.