Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Triệu đi phía sau Diệp Lăng Phi. Khi ra đến cửa đồn cảnh sát hình sự, Tiểu Triệu đuổi theo Diệp Lăng Phi.
- Diệp ca, ba người ở đây xử lý như thế nào?
- Cậu yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tưởng Nhạc Dương sẽ chủ động phối hợp công tác với cảnh sát hình sự các cậu. Nhớ kỹ, anh chỉ muốn muốn để cho một mình tên khốn kiếp cầm súng kia tiến vào ngục giam, về phần Tưởng Nhạc Dương sao, tùy tiện thẩm vấn đến trưa, đến tối thì thả ra, đừng ép cho cha của tên lương Nhạc Dương đó nóng nảy bức xúc. Anh thì không sao nhưng mà anh lo lắng mấy người các cậu lại gặp chuyện phiền phức, sự tình chỉ nên điểm tới là dừng thôi, anh thấy tên Tưởng Nhạc Dương cũng biết sợ rồi, chuyện này coi như chấm dứt ở đây.
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Tiểu Triệu vội vàng gật đầu một cái, nói:
- Diệp ca, em biết rồi!
Diệp Lăng Phi rời khỏi đại đội cảnh sát hình sự, những chuyện tiếp sau hắn cũng mặc kệ.
Diệp Lăng Phi tin rằng Tưởng Nhạc Dương biết phải làm như thế nào. Diệp Lăng Phi lái xe
đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Vừa mới đi vào bãi đỗ xe của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ,
Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Phương Linh, trong điện thoại, Phương Linh lại
khóc sướt mướt.
- Phương Linh à, rốt cuộc là cô xảy ra chuyện gì vậy, mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa bình tĩnh lại sao?
Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe, cười nói:
- Loại chuyện này ai gặp phải đúng là cũng không dễ chịu, nhưng cũng đă qua mấy hôm rồi, ít nhất là cô cũng phải ổn định lại tâm tình chứ, không nên lúc nào cũng nghĩ tới chuyện
này. Cô phải nghĩ, người đàn ông đó không cưới cô, đó là tồn thất của anh ta. những cô gái
như cô chẳng lẽ còn lo không tìm được người chồng tốt sao?
- Tôi vẫn nghĩ không ra rốt cuộc tôi đã sai ở chỗ nào, vì sao anh ta lại bỏ đi chứ?
Phương Linh nói với vẻ khó hiểu,
- Tôi biết tôi và anh ta kết hôn hơi vội, nhưng mà nếu anh ta có đi thì cũng có thể báo cho tôi một tiếng mà. Bây giờ tôi vẫn đang bực mình về cái gã đàn ông, thực sự là quá ghê tởm, để cho tôi mang cái tiếng là đã kết hôn rồi, nhưng mà lại không có hôn lễ, đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy!
- Phương Linh, đó là chuyện riêng của cô rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô càng nghĩ thì chỉ cảm thấy phiền não thêm thôi, nghe lời tôi đi, xin phép cho mình được nghỉ dài hạn, đi ra ngoài du lịch cho khuây khỏa!
- Để tôi suy nghĩ rồi nói sau đi!
Phương Linh nói.
- Diệp đại ca à, anh không thể đến thăm tôi được sao, bây giờ tôi đang thấy rất yếu đuối!
- Bây giờ tôi còn đang bận nhiều việc lắm, không phải là cô không biết tôi đã kết hôn rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thế này đi, chờ tôi xử lý xong công việc rồi nói sau.
- Vậy cũng được.
Phương Linh có vẻ hơi uể oải nói:
- Bây giờ tôi thực sự cảm thấy rất không thoải mái, cả ngày tôi cứ thui thủi ở nhà khó chịu chết mất. Tôi không có mặt mũi mà đi ra ngoài gặp người ta nữa, cũng không có ai đến thăm tôi cả, tôi…!
Diệp Lăng Phi nghe Phương Linh lại bắt đầu lảm nhảm, vội vàng ngắt lời:
- Thế này đi, để tôi xem chiều nay tôi có rảnh không, đến lúc đó rồi hãy nói, bên chỗ tôi cũng có chút việc khó khăn cần giải quyết.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Phương Linh. Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn thở dài một hơi. Đối với Phương Linh, Diệp Lăng Phi vẫn không hề có ý muốn tiếp cận, hắn luôn cảm thấy chuyện quá thân mật với Phương Linh cũng không phải là chuyện gì tốt, nhưng đôi khi lại không thể trơ mắt mặc kệ Phương Linh. Diệp Lăng Phi tạm thời ném việc này ra sau đầu. hiện giờ điều cần suy nghĩ là ảnh chụp của mình với Lý Khả Hân. Lúc Diệp Lăng Phi tới thì Bạch Tình Đình vừa nói chuyện với giám đốc của một bộ phận trong tập đoàn, ngay khi viên giám đốc vừa đi ra thì Diệp Lăng Phi cũng đi tới cửa. Diệp Lăng Phi trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình cầm một chén nước, đang định đi rót nước.
-Bà xã, để anh làm cho!
Diệp Lăng Phi cầm lấy cái cốc từ trong tay Bạch Tình Đình, đi tới trước máy uống nước, rót một cốc nước đặt lên trên bàn làm việc của Bạch Tình Đình.
- Ông xã. Tiêu Tiếu tìm anh có chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình ngồi trên ghế, gác chân lên nhau, chỗ cồ tay của áo khoác ngoài màu lam nhạt đề lộ ra bên trong là một chiếc áo sơmi màu trắng. Khi Bạch Tình Đình đi làm ở công ty thì luôn luôn mặc đồ công sở.
- Không có việc gì đâu, chỉ là cái tên Tưởng Nhạc Dương mà Vu Tiêu Tiếu hay nhắc tới muốn đến thành phố Vọng Hải tìm Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu để anh đi đến đó làm lá chắn cho em ấy!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chẳng qua mọi chuyện cũng đã được giải quyết hết rồi, không có việc gì nữa đâu!
- Vâng, như vậy là tốt rồi!
Bạch Tình Đình cầm lấy cốc nước trên bàn, đưa lên miệng uống một ngụm rồi đặt cái cốc về chỗ cũ. Cô mở ngăn kéo bàn làm việc của mình ra, lấy từ bên trong ra một phong thư, đặt lên bàn, nói:
- Ông xã, những thứ đó ở đây, anh tự mình xem đi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy phong thư kia, cảm thấy số ảnh chụp bên trong cũng không ít.
Hắn vươn tay vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, nào, nhường chỗ ngồi cho anh đi!
- Thế em thì ngồi ở đâu đây?
Bạch Tình Đình lầm bầm trong miệng, có vẻ không tình nguyện. Cô đứng dậy, Diệp Lăng Phi ngòi lên cái ghế của Bạch Tình Đình, vỗ vỗ đùi, nói:
- Còn có thể ngồi ở đâu nữa, đương nhiên là ngồi trên đùi anh rồi!
Bạch Tình Đình bật cười, nói:
- Ông xã, em không ngồi ở đó đâu, ngồi như vậy sợ lắm!
Diệp Lăng Phi kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, một tay hắn ôm vòng qua eo Bạch Tình Đình, tay kia thì lấy mấy bức ảnh ra khỏi phong thư, đặt lên mặt bàn lau chùi sáng bóng. Tay phải Bạch Tình Đình ôm cổ Diệp Lăng Phi, mắt thì hướng về phía mặt bàn, nhìn những tấm ảnh ở đó.
- Bà xã, em có thấy không, những bữc ảnh này đều được chụp ở trước cửa quán bar của Lý Khả Hân đó!
Diệp Lăng Phi cầm lấy một bức ảnh, đó là lần trước Diệp Lăng Phi đi tìm Lý Khả Hân, vừa vặn có cả Trương Tuyết Hàn ở chỗ đó, ba người Diệp Lăng Phi Lý Khả Hân và Trương Tuyết Hàn cùng nhau đi ra khỏi quán bar. Trong ảnh xuất hiện Trương Tuyết Hàn, chẳng qua là Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi vẫn duy trì một khoảng cách, ngược lại hắn Lý Khả Hân thì có vẻ rất thân mật, bất kì ai nhìn thấy bức ảnh này đều sẽ suy nghĩ về quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân như thế nào.
Diệp Lăng Phi cầm bức ảnh, nói:
- Bà xã đại nhân, em thấy thế nào?
- Em còn có thể thấy thế nào. Ông xã nói như thế nào thì chính là như thế!
Bạch Tình Đình ghé miệng sát gương mặt của Diệp Lắng Phú cố ý dùng miệng mình cọ cọ lên mặt hắn, cô nũng nịu nói:
- Bây giờ em đã như thế này rồi, đâu có quyền lên tiếng ở đây chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, em đây là đang trách anh đấy à!
- Em không dám đâu!
Bạch Tình Đình dịu dàng nói.
- Bây giờ em không dám chọc giận anh, ai biết nếu em chọc giận anh thì sẽ có hậu quả gì. Em cũng không muốn bị như lần truớc đâu, người ta cả một thời gian dài không thể nào đi lại được, giọng nói thì khàn đặc, đều là chuyện tốt mà ông xã anh làm đó!
Diệp Lăng Phi bỏ tấm ảnh xuống, tay phải đặt ở giữa hai chân của Bạch Tình Đình, hắn nắm lấy hạ thân của Bạch Tình Đình cách một lớp quần, nói:
- Làm sao vậy, có phải là đang trách tội anh không?
- Không có đâu, em cũng biết là em làm anh bực mình!
Bạch Tình Đình nói.
- Em chỉ lo lẳng ông xã nếu như làm lại một lần như vậy, em thực sự không chịu được. Ông xã, em biết lỗi rồi, anh cũng đừng nên nhắc lại nữa!
Bạch Tình Đình nói đến đây, ghé môi sát vào tai Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Ông xã, em nghĩ lần này chúng ta đến thành phố Đông Hải nên ở lại lâu hơn mấy ngày, chỉ có ba người chúng ta thôi. Em muốn nhanh chóng mang thai đứa con của anh!
Nhũng lời này của Bạch Tình Đình giống như là một sự khiêu khích trắng trợn, khiến cho ngọn lửa trong lòng Diệp Lăng Phi lập tức bị kích thích. Tay phải hắn cởi thắt lưng của Bạch Tình Đình ra, mò mẫm đi vào bên trong, Bạch Tình Đình vội vàng nũng nịu:
- Ông xã, chỗ này là công ty, không nên như vậy, nếu như anh muốn thì về nhà cũng được, a, còn có Hân Mính ở bên nữa, em lo lắng ông xã anh…!
Diệp Lăng Phi không nói gì, chỉ lo hôn môi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ngại nơi này là công ty, bận tâm đến hình tượng của mình sẽ gặp nhiều vấn đề, không dám để Diệp Lăng Phi thân thiết. Hai chân của cô kẹp chặt, muốn ngăn cản tay của Diệp Lăng Phi tác quái, nhưng cuối cùng cô cũng thất bại. Bạch Tình Đình chỉ cảm thấy cả người bị Diệp Lăng Phi khiến cho dục vọng bừng lên hùng hục, cô cắn chặt môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ. Diệp Lăng Phi không chịu bỏ qua, cởi cả quần dài và quần lót của Bạch Tình Đình đến giữa hai chân, để lộ ra cặp mông khêu gợi của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi muốn ân ái với mình ngay tại phòng làm việc, cô vội vàng nói:
- Ông xã, tạm thời đừng như vậy, để em.. em gọi điện thoại nói cho thư ký của em biết đã!
Bạch Tình Đình nhân lúc Diệp Lăng Phi tự cởi thắt lưng cùa mình, cầm lấy điện thoại, gọi cho thư ký, nói cho thư ký là chiều nay không được để bất kì ai đến phòng làm việc, có chuyện gì thì cứ để ngày mai hẵng nói. Sau khi nói xong với thư ký. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi bế đặt lên trên bàn làm việc. Hàm răng của Bạch Tình Đình cắn chặt, không để cho mình phát ra một tiếng rên rỉ nào......
Vốn Diệp Lăng Phi buổi chiều định đi đến chỗ Phượng Linh, nhưng bận rộn một hồi trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình đã làm chậm trễ một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn là Phương Linh gọi điện thoại tới. Khi đó, Diệp Lăng Phi đang đánh golf ở trong phòng làm việc Bạch Tình Đình, đây là một loại trò chơi tiêu khiển, cả bóng và gậy đánh golf đều là Diệp Lăng Phi mua để ở trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, hắn dùng cái cọc giấy làm lỗ, dùng gậy đánh golf nhẹ nhàng đánh quả bóng chui vào bên trong cái cốc giấy. Bạch Tình Đình ngồi trên salon trong phòng làm việc, ánh mắt chan chứa nhu tình nhìn Diệp Lăng Phi đánh golf. Xuân triều trên khuôn mặt cô còn chưa rút đi, làm chuyện kích tình vụng trộm trong phòng làm việc khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy hưng phấn lạ kỳ. Trên đôi môi của cô vẫn còn lưu lại vết răng, đó là vết tích do khi nãy Bạch Tình Đình cố sức cắn môi để lại.
Bạch Tình Đình cũng không biết rõ lắm khi mình đạt cao trào thì có phát ra tiếng rên rỉ nào không, không biết được nữ thư ký có nghe thấy tiếng rên của mình hay không, nhưng trong lúc đó, cô cũng bất chấp tất cả, toàn bộ thân thể đều bị Diệp Lăng Phi Lấp đầy, trong lòng cũng chỉ có Diệp Lăng Phi thôi. Bạch Tình Đình là phụ nữ, phụ nữ thì rất dễ bị cuốn hút, dễ bị tình cảm làm cho đầu óc mê man, nếu như là lúc Bạch Tình Đình còn đang tỉnh táo, ngàn vạn lần chắc chắn cô sẽ không làm chuyện này, nhưng sự thực là Bạch Tình Đình đã ân ái với ông xã của mình trong phòng làm việc, lúc đó, hai chân của cô cố sức kẹp chặt, cô quý trọng mỗi một thời khắc, mỗi cơ hội triền miên với Diệp Lăng Phi, hy vọng có thể mau chóng mang thai đứa con của cô với Diệp Lăng Phi.
- Bà xã, thế nào, anh đây chính là một gậy vào lỗ đó!
Sau khi đánh được một đường bóng đẹp. Diệp Lăng Phi có chút đắc ý, ý bảo Bạch Tình Đình xem thế nào. Trên gương mặt thanh lệ thoát tạc, trắng nõn nà như ngọc của Bạch Tình Đình hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cô nhẹ nhàng nói:
- Dạ, ông xã, anh đánh rất tốt, để hôm nào chúng ta cùng đi dã ngoại đánh golf đi, cha em rất thích đánh golf, để anh so tài với cha em nhé!
- Anh đánh không lại được nhạc phụ lão nhân gia đâu, nhạc phụ thì suốt ngày chơi, anh đâu có thời gian mà chơi chứ!
Diệp Lăng Phi thu quả bóng lại, nói:
- So đánh golf với nhạc phụ, đây không phải là anh tự đi bôi tro trát trấu vào mặt mình sao!
- Anh sợ à!
Bạch Tình Đình cười nói.
- Ông xã, em ủng hộ anh, em tin rằng ông xã nhất định có thể thắng cha của em!
Bạch Tình Đình vừa dứt lời, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi đang để trước mặt cô bỗng đổ chuông. Bạch Tình Đình cầm lấy chiếc điện thoại di động, nhìn thoáng qua, nói:
- Ông xã, là cuộc gọi của một người phụ nữ tên là Phương Linh!
- Phương Linh ư?
Diệp Lăng Phi vừa đánh quả bóng đi, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cầm gậy đánh golf đi tới, nhận điện thoại.
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu vậy, không phải anh nói là chiều nay sẽ tới sao?
Phương Linh nói.
- Tôi nói như vậy sao?
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi nhớ là tôi không nói chiều nay nhất định sẽ qua đó. Ừ, bây giờ tôi đang ở công ty của bà xã tôi, tôi đang chơi bóng với vợ tôi!
Phương Linh ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó cô đáp:
- Tôi biết rồi, tôi không quấy rầy anh nữa!
Diệp Lăng Phi dập máy, khẽ thở dài. Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, người phụ nữ đó là ai vậy?
- Là một người đồng nghiệp trong công ty cũ của anh, lần trước gặp được. Cô gái cũng rất đáng thưong, một ngày trước khi kết hôn bi chồng chưa cưới bỏ rơi, chính xác hơn là đối tượng sắp kết hôn với cô ấy đột nhiên chơi trò mất tích. Vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho anh, hy vọng anh có thể đi gặp cô ấy, nói như thế nào nhỉ, những chuyện như thế này không tham dự vào thì tốt hơn, vạn nhất chồng của cô ấy nhìn thấy còn tưởng rằng giữa anh và vợ của anh ta có chuyện gì đó!
Bạch Tình Đình nghe xong, “xì” một tiếng, cười nói:
- Ông xã, sao anh lại nói như vậy chứ, bây giờ cô gái kia tâm tình không được tốt, đương nhiên phải quan tâm một chút rồi!
Diệp Lăng Phi sửng sốt khó hiểu nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:
- Bà xã, em nói vậy là có ý gì?
- Ý em là nếu người ta đã chủ động gọi điện thoại cho anh, nói không chừng là muốn để ông xã giúp đỡ cái gì đó!
Bạch Tình Đình nói.
- Trước đây em phản đối việc ông xã tiếp xúc với những người phụ nữ khác, nhưng mà em không nói nói là em không cho phép đi giúp đỡ bạn bè mà. Bản thân em cũng muốn qua bên đó, đôi khi em lại hờn dỗi trẻ con, ông xã luôn luôn nhường nhịn em!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, trong lòng có chút kỳ lạ, sao Bạch Tình Đình lại nói những lời này với mình chứ. Từ phản ứng của Bạch Tình Đình ngày hôm nay cũng đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất ngạc nhiên rồi. Bạch Tình Đình thấy những bức ảnh của mình và Lý Khả Hân mà lại không nổi giận với mình, giờ lại nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi càng cảm thấy không thể hiểu nổi. Hắn vươn tay phải đặt lên trên trán Bạch Tình Đình.
- Ông xã, anh làm cái gì vậy?
Bạch Tình Đình rất kỳ quái, hỏi.
- Không có việc gì, anh chỉ cảm thấy thái độ của em ngày hôm nay hình như hơi khác thường!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đang yên đang lành sao em lại nói những lời như vậy chứ!
- Ông xã, cái này thì có gì đâu!
Bạch Tình Đình rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Trước đây em không bao giờ chịu suy nghĩ kỹ, giống như là một đứa trẻ con vậy. Thật ra thì nếu nghĩ kỹ lại, sự quan tâm của em với ông xã vẫn không đủ, phải nói là em không toàn lực ủng hộ ông xã. Ông xã, em muốn hai người chúng ta gắn bó hơn nữa!