Đô Thị Tàng Kiều

Chương 930: Hộp bí mật




Mễ Tuyết cầm ly rượu đặt bên vành môi đột nhiên hỏi:

- Angel, Satan rốt cuộc là ai?

Angel đã uống một ngụm, cô nghe thấy Mễ Tuyết hỏi mình như vậy thì đặt ly rượu xuống, thò tay ra sờ cái má trắng mịn của Mễ Tuyết cười nói:

- Mễ Tuyết, sao cô lại hỏi tôi chuyện này?

Mễ Tuyết khẽ xoay mặt qua, cô không uống mà lại đặt ly rượu xuống bàn, cả người dựa ra sau nói:

- Chỉ là hiếu kỳ, tôi quen biết Diệp Lăng Phi đã lâu, nhớ ngày xưa khi còn ở thành phố Vọng Hải đã quen biết anh ta rồi. Anh ta là một người rất thần bí, tôi đã điều tra qua bối cảnh của anh ta nhưng lại không tra ra được bất cứ tư liệu nào cả. Điều này khiến tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, trong sự tiếp xúc sau này càng cảm giác được sự cường mạnh và đáng sợ của người đàn ông này. Lần này, ở Ma Cao lại gặp được anh ta, anh ta giống như việc gì cũng biết rất rõ, đã cho tôi loại áp lực mà ngay cả khi đối diện với ông chủ của tôi tôi cũng chưa bao giờ có được loại cảm giác đó. Đối diện với anh ta tôi giống như thoát y, trơ trọi trước mặt anh ta vậy, hầu như không có bất cứ bí mật gì để mà nói cả. Angel, cô luôn gọi anh ta là Satan, tôi cảm thấy cái biệt danh này rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi!

Angel đưa cánh tay phải dài ra cầm lấy ly rượu, mặt nở nụ cười nói:

- Mễ Tuyết, có một số chuyện vẫn chưa đến lúc để nói cho cô biết, vì tôi vốn không hiểu cô, vì thế tôi cần phải giữ bí mật, nếu sau này chúng ta đã hiểu nhau sâu sắc hơn, tôi không ngần ngại nói một số bí mật cho cô biết!

Cái này cũng không thể trách Angel được, dù gì có một số bí mật không phải có thể để cho người khác biết được. Tuy bây giờ xem ra quan hệ giữa Mễ Tuyết và Angel rất gần, nhưng đó chẳng qua là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Trước mắt Angel chỉ cảm giác người phụ nữ Mễ Tuyết này rất có sức mê hoặc, nhưng trong lòng cô lại rõ, trong lòng Mễ Tuyết nhất định đang có suy nghĩ khác, chỉ là với cái cục diện trước mắt này, có thể Mễ Tuyết sẽ biểu hiện ra cái trạng thái không có bất cứ sự cố ý nào cả, nhưng lại không bảo đảm về sau sẽ không có uy hiếp đối với mình hoặc Diệp Lăng Phi.

Mễ Tuyết cũng có thể hiểu được tính cảnh sát lộ ra của Angel đối với cô, cô vốn không trách Angel, đổi thành bất kỳ ai thì đều sẽ không dễ dàng nói bí mật ra, đặt biệt lại là bí mật quan trọng như thế này.

- Tôi chỉ tiện mồm hỏi thôi!

Mễ Tuyết cầm ly rượu lên nói:

- Angel, nào, chúng ta uống rượu!

- Ừm!

Angel cụng nhẹ với ly rượu của Mễ Tuyết, tiếp theo sau hai người uống rượu, ly rượu còn chưa đặt xuống thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc vọng vào. Tiếng gõ cửa rất lớn, đồng thời cũng kèm theo tiếng rống của Dã Thú:

- Mau mở cửa, không phải là đang trơ trọi ở trong đó đây chứ!

Angel vừa nghe thấy giọng của Dã Thú, cô nhíu mày hiện rõ rất không vui nói:

- Lại là tên khốn này!

Nói xong Angel đứng lên tức hồng hộc đến trước cửa. Angel vừa mở cửa liền hét lên với Dã Thú đang đứng ngoài cửa:

- Dã Thú, tên khốn anh, có phải anh đến gây chuyện không hả!

Dã Thú đứng ở cửa ra sức dòm vào bên trong, lúc hắn nhìn thấy Mễ Tuyết chỉ ngồi trên ghế sô fa uống rượu thì Dã Thú có chút thất vọng, miệng lầm bầm:

- Tôi còn tưởng hai người ở trong đó giở trò gì nữa, ai ngờ chỉ là uống rượu, khiến tôi quá thất vọng rồi!

Angel đứng ngay chỗ cửa nhìn Dã Thú hừ lạnh:

- Anh tưởng tôi giống như anh sao, con người anh chỉ lớn được cái khẩu súng hạ thân mà thôi, mau nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, nếu không có chuyện gì thì cút cho tôi, khỏi phải nhìn thấy anh tôi lại chướng mắt!

Dã Thú bĩu môi hừ lạnh nói:

- Angel, cô đừng tưởng tôi muốn gặp cô, nếu không phải lão đại bảo tôi qua xem có gì giúp đỡ không thì tôi cũng chả thèm qua đâu!

- Không có chỗ cần anh giúp, anh có thể đi được rồi!

Angel nói xong liền đóng cửa phòng lại. Dã Thú lại đưa tay ra chận lấy cánh cửa nói:

- Angel, tôi quên nói với cô, lão đại nói thu dọn gần xong thì cùng nhau đi ăn cơm!

- Anh nói với Satan, tôi lúc này nên lộ diện ít thôi, không đi ra ngoài vẫn tốt hơn vậy!

Angel nói.

- Bảo Satan tìm người đưa cơm của tôi và Mễ Tuyết lên phòng của tôi!

Dã Thú nhìn Angel một cái hừ lạnh nói:

- Tôi thấy cô được lão đại nuông chiều quá, nếu không có lão đại nuông chiều cô thì tôi đã đánh cho cô một trận từ lâu rồi!

- Dã Thú, tên khốn anh, anh…!

Angel há miệng vốn định chửi thì nhìn thấy Dã Thú phóng thẳng vào phòng của Diệp Lăng Phi.

Angel nhìn thấy bộ dạng đó của Dã Thú thì phì cười. Đừng tưởng Angel và Dã Thú đụng cái là đấu võ mồm, thậm chí có lúc hai người còn động tay động chân nữa, nhưng điều này không nói lên giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn không thể hòa giải được. Đây cũng là một loại phương thức biểu đạt tình bạn của hai người.

Nếu như thật sự gặp chuyện thì hai người không ai bỏ rơi ai, đây chỉ là tình cảm sâu nặng mà những thành viên của tổ chức Lang Nha đã thành lập nên.

Dã Thú chạy vào trong phòng Diệp Lăng Phi, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nói chuyện điện thoại, Dã Thú không cần hỏi, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi lúc nói chuyện cũng biết Diệp Lăng Phi đã nói chuyện với Bạch Tình Đình. Dã Thú vốn đi rời khỏi, khi hắn vừa quay người thì nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi nói:

- Dã Thú, có việc gì sao?

- Lão đại, không có gì, chỉ là bị Angel chửi cho!

Dã Thú lại quay người, Diệp Lăng Phi đã cúp máy rồi. Lúc Dã Thú vừa vào Diệp Lăng Phi đang định nói thêm mấy câu với Bạch Tình Đình rồi cúp máy.

Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sô fa gọi Dã Thú qua ngồi.

Đợi sau khi Dã Thú qua ngồi Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Dã Thú thì bật cười.

- Lão đại, anh cười gì?

Dã Thú hỏi.

- Dã Thú, cười bộ dạng của cậu đó!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Bộ dạng của cậu hiện rõ rất oan uổng, anh nói nè Dã Thú, cậu không cần phải nhượng con nha đầu Angel đó đâu, cái gì nên nói gì nói, nên đánh thì đánh. Cô ấy ở trong mắt mấy người chúng ta cũng chỉ là cô bé thôi, chúng ta đều có quyền để dạy dỗ cô ấy!

- Lão đại, em không dám dạy dỗ cô ấy đâu!

Dã Thú lầm bầm nói.

- Nếu thật sự em đụng đến cô ấy cho dù lão đại có không trách tội em thì những người khác cũng sẽ trách móc em bắt nạt Angel, mấy người lão Hổ từ lâu đã nói em nên nhường nhịn Angel, nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy Angel là tức giận. Đang yên đang lành là một cô gái lại đi thích đàn bà, cái này cũng biến thái rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đây là việc của Angel, chúng ta không nên quản sẽ tốt hơn. À, Angel không nói lúc nào sẽ xuống ăn cơm sao?

- Angel nói cô ấy không tiện xuất đầu lộ diện, cô ấy bảo Lão đại tìm người đem cơm lên cho cô ấy!

Dã Thú nói.

Diệp Lăng Phi vừa nghe, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bật cười lên.

- Tiểu nha đầu này, em ra vẫn còn giận anh đây, được rồi, tùy nó vậy!

Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong đột nhiên hạ thấp giọng nói:

- Dã Thú, cậu thấy người phụ nữ Mễ Tuyết thế nào?

Dã Thú không ngờ đột nhiên Diệp Lăng Phi lại nhắc đến Mễ Tuyết, hắn nói:

- Người đàn bà này rất khó nói, tóm lại em không thích người đàn bà này, em luôn cảm thấy người đàn bà này không tốt!

Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:

- Anh cũng cảm thấy người đàn bà Mễ Tuyết này ít tiếp xúc thì tốt hơn, anh có chút hối hận không nên để cho Mễ Tuyết đi theo Angel, nhưng giờ anh lại không thể ép buộc Angel rời khỏi. Anh vẫn chưa bao giờ thấy qua Angel mê muội một cô gái nào cả, Dã Thú, có cơ hội hãy canh chừng bọn họ!

- Lão đại, em biết rồi!

Diệp Lăng Phi suy nghĩ lúc rồi nói:

- Dã Thú, cậu gọi Angel qua đây cho anh trước đi!

- Lão đại, bảo em qua đó à, Angel lúc nãy còn chửi em một trận, em sợ qua đó nữa cô ấy sẽ chửi em!

Dã Thú lầm bầm.

- Em không muốn qua tìm Angel!

- Được rồi, anh thấy hay là tự mình qua vậy!

Diệp Lăng Phi đứng lên đi ra khỏi phòng. Có một số chuyện Diệp Lăng Phi bắt buộc phải dặn dò Angel, không thể để Angel nói chuyện của bọn họ cho Mễ Tuyết biết. Người đàn bà Mễ Tuyết này với hoàn cảnh hiện tại khiến cô ta trở nên không có tính nguy hiểm, nhưng cái này vốn không nói chắc Mễ Tuyết thật sự không có tính nguy hiểm. Diệp Lăng Phi nhớ rõ lúc đầu khi ở thành phố Vọng Hải, tất cả những gì Mễ Tuyết biểu hiện ra bên ngoài tuyệt đối không phải là khí chất của người phụ nữ bình thường. Diệp Lăng Phi cho rằng nếu như cho Mễ Tuyết một cơ hội thích hợp Mễ Tuyết nhất định sẽ biểu hiện ra một bộ dạng hoàn toàn khác.

Diệp Lăng Phi đến trước cửa phòng của Angel, rồi gõ cửa.

Angel ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi cô bĩu môi tức hồng hộc nói:

- Em không xuống em cơm là anh nói đó, em và Mễ Tuyết nên nấp ở trong phòng càng an toàn hơn!

Nhìn bộ dạng của Angel Diệp Lăng Phi biết Angel vẫn còn đang tức mình, hắn cười nói:

- Angel, phòng anh không có ai, có thể đến phòng anh nói chuyện không?

- Đi phòng anh?

Angel nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Anh không sợ bà xã anh không đồng ý sao?

- Tình Đình không có ở đây mà!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra túm lấy cổ tay Angel nói:

- Anh có chút việc muốn nói với em.

Angel bị Diệp Lăng Phi kéo đi cô không có bất kỳ sự kháng cự nào, tiện tay đóng cửa lại đi theo Diệp Lăng Phi vào trong phòng.

Mễ Tuyết nhìn thấy Angel rời khỏi, cô lập tức đặt ly rượu trong tay xuống đứng lên đi đến trước cửa phòng đóng cửa trước, tiếp theo Mễ Tuyết nhanh chóng đi đến trước hành lý của mình, cô mở vali ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp mật mã. Mễ Tuyết cầm cái hộp mật mã bước nhanh vào trong phòng trong.

Cô hiện rõ vô cùng cẩn thận, sau khi khóa cửa phòng trong Mễ Tuyết mới đặt cái hộp mật mã đó lên giường. Hộp mật mã này là của Chu Hùng, lúc Chu Hùng đến Ma Cao đã dự cảm có chuýt không thỏa, hắn quả thực là đã để lại người thay thế cho mình. Mễ Tuyết chỉ là nói một phần sự việc cho Diệp Lăng Phi mà thôi, nhưng cô vẫn còn giữ lại một phần quan trọng nhất.

Mễ Tuyết mở hộp mật mã ra, từ trong hộp rút ra một quyển sổ ghi chép, bên trên có viết mấy số điện thoại. Trong đó có một số điện thoại được viết tên Hoskin, Chu Hùng vốn tưởng nếu tổ chức giết hắn thì đến lúc đó, hắn có thể dùng hộp mật mã để lại cho Mễ Tuyết làm vật cứu mạng cho mình, nhưng Chu Hùng không thể ngờ rằng Hoskin vốn không cho hắn cơ hội mở lời.