Nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó, sắc mặt Mễ Tuyết trở nên trắng bệch, ngồi xuống giường. Angel còn tưởng rằng Mễ Tuyết bị dọa sợ, vội vàng nói:
- Cô yên tâm đi, có tôi ở đây, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Trông bộ dạng của Angel thì giống như một người đàn ông phải bảo vệ phụ nữ vậy. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, xem ra cô nàng đồng tính luyến ái này cũng giống như đàn ông, luôn luôn thích bảo vệ phụ nữ. Điều khiến Diệp Lăng Phi thấy kì lạ là trước đây Angel toàn bỏ mặc bạn gái của mình, chơi xong thì vứt bỏ, sao hôm nay lại đối đãi với Mễ Tuyết khác hẳn như vậy nhỉ?
"Rầm" một tiếng, cửa phòng của Angel bị phá ra. Dã Thú mặc quần đùi từ bên ngoài xông vào.
- Angel, là tên khốn nào làm chuyện này?
Dã Thú vừa xông vào lập tức kêu lên.
- Làm sao tôi biết được!
Angel liếc nhìn Dã Thú, lạnh lùng nói.
- Vừa nãy khi tôi gặp nguy hiểm anh chạy đi đâu vậy?
- Tôi, tôi mệt quá nên không nghe thấy gì!
Nghe Angel hỏi như vậy. Dã Thú gãi gãi đầu, tỏ ra hơi xấu hổ, ấp úng:
- Thực sự là tôi mệt quá!
Diệp Lăng Phi đương nhiên biết buổi tối Dã Thú làm chuyện gì, không chỉ Dã Thú, ngay cả mình cũng ngủ rất say, nếu như không phải Dã Lang gọi, có lẽ bây giờ mình cũng không biết việc Angel bị thương. Diệp Lăng Phi quay sang nói với Dã Thú:
- Dã Thú, cậu đừng đứng ở chỗ này nữa, bây giờ cậu và Dã Lang đi thuê một gian phòng khác để Angel ở tạm, sau đó thì đi tìm người quản lý ở đây, bây giờ anh muốn lập tức đi xem phòng camera, nhất định phải xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thật không ngờ ở một khách sạn lớn thế này mà bảo vệ lại làm ăn ngớ ngẩn như vậy, nhất định anh phải hỏi người quản lý ở đây, bảo vệ của bọn họ lẽ nào lại là thùng rỗng kêu to sao?
Thật ra thì những chuyện thế này không thể trách khách sạn được. Phải biết rằng bản thân khách sạn đã là mở cửa để làm ăn, dù hệ thống an ninh có nghiêm ngặt đến đâu thì cũng không thể cấm người khác đi vào được. Nếu có người thực sự to gan lớn mật muốn đến khách sạn giết người, bảo vệ ở đây cũng đành bó tay thôi. Angel nghe Diệp Lăng Phi nói thuê một gian phòng khác cho mình liền nói chen vào:
- Satan, nếu như người đó quay lại thì làm sao bây giờ? Phòng anh không phải còn có buồng ngủ sao, em sang bên đó ở nhờ vậy!
- Cái này!
Diệp Lăng Phi thấy hơi khó xử, liếc nhìn vết thương vừa mới được băng bó trên cánh tay Angel, nói:
- Được rồi, chuyện này để một lát nữa hẵng nói, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện để xử lý chỗ miệng vết thương.
Nói đến đây. Diệp Lăng Phi lại quay sang bảo với Dã Lang:
- Dã Lang, câu đi tìm người quản lý ở đây, Dã Thú, cậu cùng tôi hộ tống Angel đến bệnh viện!
- Được!
Dã Lang đáp.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Mễ Tuyết, nói:
- Cô muốn đi theo chúng tôi thì đi, không muốn đi theo chúng tôi thì chúng tôi cũng không ép buộc cô. Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện lần này có liên quan đến cô đấy, cô muốn biết nguyên nhân không?
Mễ Tuyết sắc mặt trắng bệch gật gật đầu. Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Bởi vì hành tung của cô và Chu Hùng đã bại lộ rồi, cảnh sát Hồng Kông đã theo dõi hai người, quan trọng nhất là cô lại biết quá nhiều chuyện!
Mễ Tuyết nghe đến đó, bỗng nhiên bấm số di động của Chu Hùng, gọi mấy lần liên tiếp mà đầu dây bên kia vẫn báo máy đang bị tắt. Mễ Tuyết luôn mồm kêu:
- Mau nghe điện thoại đi, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may...!
Sau khi gọi một lần nữa mà máy của Chu Hùng vẫn báo là bị tắt, điện thoại của Mễ Tuyết rơi xuống đất, sau đó cả cô ta cũng ngất luôn. Diệp Lăng Phi thấy tình cảnh như vậy, cau mày nói:
- Xem ra lần này đúng là phiền phức rồi, còn phải chiếu cố cho một người bị ngất nữa!.
Angel không đi bệnh viện, khách sạn này cũng có dịch vụ cấp cứu, vết thương của Angel chỉ cần xử lý một chút rồi dùng băng gạc băng bó lại là được. Diệp Lăng Phi không có thuê cho Angel thêm một phòng nữa mà để Angel ở lại trong buồng trong phòng mình, về phần cô nàng Mễ Tuyết kia, từ lúc tỉnh lại thì chẳng nói chẳng rằng. Angel ngồi trên giường an ủi Mễ Tuyết. Diệp Lăng Phi đoán là nhất định Mễ Tuyết đã biết chuyện gì đó, chỉ là Mễ Tuyết không nói gì thì Diệp Lăng Phi cũng không hỏi. Bây giờ hắn quan tâm hơn đến chuyện người đàn ông chém Angel bị thương là ai.
Từ camera theo dõi có thể nhìn ra, có hai người ngoại quốc vóc dáng khôi ngô đi vào khách sạn. Hai người này đã bám theo Angel và Mễ Tuyết đi vào trong khách sạn. Sau đó hơn một tiếng đồng hồ, hai người đó vội vội vàng vàng ra khỏi khách sạn. Lúc đó rất có thể là hai người đều ở bên trong khách sạn, một trong hai người tập kích Mễ Tuyết và Angel, người còn lại có thể là nghĩ không cần đi vào, hoặc là đứng bên ngoài cảnh giới, tóm lại là may mắn Dã Lang xuất hiện đúng lúc mới tránh được chuyện hai người đàn ông ngoại quốc đó đồng thời tấn công Angel. Từ camera theo dõi thì hai người ngoại quốc này khá cao lớn, từ phương thức di chuyển cho thấy bọn họ hẳn là đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Việc này chưa xong, việc khác đã tới, giống như những chuyện này hẹn nhau cùng tới vậy. Diệp Lăng Phi trở về gian phòng của mình, hắn ngồi trên ghế salon. Dã Thú và Dã Lang ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Dã Thú hỏi:
- Lão đại, phải làm sao bây giờ?
- Chúng ta chỉ có thể đợi thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Xem ra tình hình ở Ma Cao này hết sức phức tạp. Chúng ta không quá quen thuộc với nơi này, không được khinh cử vọng động. Dã Thú, tối nay có phải cậu đưa gái về phòng không?
Dã Thú không phủ nhận, hắn ngoác miệng cười nói:
- Lão đại, em chỉ muốn thư giãn một chút, không có ý gì khác đâu!
- Dã Thú, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau không được phép mang bất kì người đàn bà nào về đây nữa!
Ngữ khí của Diệp Lăng Phi rất nghiêm khắc, không giống như là đang nói đùa với Dã Thú. Diệp Lăng Phi nghiêm túc nói:
- Cậu nhớ kỹ lời anh nói chưa?
- Lão đại, em nhớ rồi, anh yên tâm đi, em đảm bảo sau này sẽ không dẫn gái về nữa!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Dã Thú, trong tình hình này chúng ta phải đặc biệt cẩn thận!
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với Dã Thú và Dã Lang thì cửa phòng ngủ mở ra. Angel ôm Mễ Tuyết đi ra bên ngoài. Angel vừa đi ra lập tức nói với Diệp Lăng Phi:
- Satan. Mễ Tuyết có chuyện muốn nói với anh!
- Vậy à, được rồi!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Dã Thú và Dã Lang, nói:
- Hai người các các cậu cứ về trước đi, ngày mai dậy sớm một chút, chúng ta còn có chuyện phải làm!
Chuyện phải làm theo như iời Diệp Lăng Phi là đi tìm vũ khí, với tình thế như hiện nay thì trong tay phải có súng, bằng không thì mọi chuyện sẽ trở nên bất ổn. Dã Lang và Dã Thú cũng gật đầu, đi ra khỏi phòng. Dã Lang và Dã Thú vừa đi, bDiệp Lăng Phi ngồi trên ghế salon, ý bảo Mễ Tuyết ngồi xuống. Hắn gác chân lên, châm một điếu thuốc, nói với Mễ Tuyết:
- Có chuyện gì thì cô nói đi!
- Diệp tiên sinh, tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh!
Mễ Tuyết hơi do dự, cắn cắn môi, chậm rãi nói:
- Lần này rất có thể ông chủ của tôi bị người ta giết rồi!
Diệp Lăng Phi không hề có bất kì một phản ứng gì, chuyện sống chết của Chu Hùng đối với hắn mà nói cũng không phải thứ quan trọng. Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, lúc này Angel đã đem ba chén rượu tới. Diệp Lăng Phi nhận lấy chén rượu mà Angel đưa cho, đặt chén rượu xuống bàn, quay sang nói với Mễ Tuyết:
- Chuyện này rất bình thường, là một kẻ bị cảnh sát theo dõi gắt gao. Ông chủ của cô rất dễ bị người ta giết chết. À, đó cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi!
- Điều đó có thể là sự thực!
Mễ Tuyết cắn môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, chậm rãi nói:
- Lần này ông chủ của tôi được tổ chức phải đến đây để bàn chuyện làm ăn với Kim Quảng, từ lúc ở Hồng Kông. Ông ấy đã nói với tôi rồi, lần này cơ hội duy nhất của ông ấy, nghe giọng nói thì hình như là cấp trên không hài lòng với ông ấy, lần này tiếp xúc với Kim Quảng là cơ hội cuối cùng, nếu như xử lí chuyện này không tốt, có thể ông ấy sẽ bị tổ chức thanh trừ.
- Tổ chức WIDE đúng không?
Diệp Lăng Phi nghe Mễ Tuyết nhắc tới việc Chu Hùng có thể sẽ bị tổ chức thanh trừ, hắn thình lình nói chen vào. Mễ Tuyết nghe được câu này của Diệp Lăng Phi, cô ta há hốc mồm, có vẻ không thể tin nổi. Cái tổ chức này là gần đây Chu Hùng mới nói cho Mễ Tuyết biết. Trước đây, Mễ Tuyết và Dương Tử đều biết phía sau ông chủ mình có một tổ chức quốc tế rất lớn. Dương Tử vẫn luôn hy vọng vào việc có thể liên hệ trực tiếp với tổ chức xuyên quốc gia này, từ đó thay thế địa vị của Chu Hùng. Nhưng Dương Tử còn chưa thực hiện được ước nguyện này thì đã bị Chu Hùng giết chết rồi. Mễ Tuyết cũng biết phía sau ông chủ của mình có một cái tổ chức xuyên quốc gia như vậy, nhưng cô ta lại không biết tên của tổ chức này, mãi cho đến gần đây khi tình Cảnh của Chu Hùng trở nên không sáng sủa cho lắm. Chu Hùng mới nói cho Mễ Tuyết biết tên của tổ chức.
Chu Hùng đã sớm cảm thấy thủ trưởng Davis không hài lòng với mình, sau chuyện ở Vọng Hải. Chu Hùng có một toại dự cảm, có thể tính mạng của mình sẽ không kéo dài được lâu nữa. Sở dĩ hắn nói cho Mễ Tuyết sự tồn tại của tổ chức chỉ vì trong lòng Chu Hùng, Mễ Tuyết luôn là người quan trọng nhất. Tay Chu Hùng cũng có thể coi là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, chỉ tiếc hắn chỉ có thể sủng ái Mễ Tuyết, nhưng không cách nào để Mễ Tuyết hưởng thụ niềm vui trai gái. Điều đó cũng lý giải vì sao sau khi Chu Hùng biết chuyện của Mễ Tuyết với Dương Tử, hắn vẫn buông tha cho Mễ Tuyết. Trong lòng hắn, Mễ Tuyết ở cùng với Dương Tử không phải là sai lầm của Mễ Tuyết, mà là nguyên nhân từ chính hắn.
Chu Hùng có thể buông tha Mễ Tuyết, nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ việc Dương Tử phản bội mình. Sau khi diệt trừ Dương Tử, Chu Hùng trở về Hồng Kông ở chung với Mễ Tuyết. Khi hắn nghe nói thế lực của mình ở thành phố Vọng Hải đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Chu Hùng lập tức ý thức được mạng của mình không còn dài nữa. Hắn nói cho Mễ Tuyết biết một số sự tình trong tổ chức, dụng ý chính là muốn tăng thêm một tầng bảo vệ cho mình. Những chuyện Chu Hùng biết được cũng rất ít bởi phong cách làm việc của Davis cực kì cẩn thận.
Mễ Tuyết đột nhiên nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới tên của tổ chức WIDE, khiến cho cô ta cảm thấy cực kì khiếp sợ. Giờ phút này cô ta không khỏi nhìn Diệp Lăng Phi với một con mắt khác. Theo Mễ Tuyết thấy thì tay Diệp Lăng Phi này dường như thủ đoạn thông thiên, chuyện gì cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
- Làm sao mà anh biết được chuyện này?
Mễ Tuyết biết tuy rằng mình hỏi vấn đề này hơi ngu ngốc, nhưng cô ta vẫn hỏi. Diệp Lăng Phi chỉ thản nhiên cười, nói:
- Đây là bí mật của tôi. Mễ Tuyết, tôi chỉ có thể nói với cô, bí mật mà tôi nắm giữ rất nhiều, thậm chí cả những bí mật mà ngay cả ông chủ của cô còn không biết đâu!