Câu nói đó của Dã Thú ngay lập tức nhắc nhở Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghĩ ngay tới đằng sau chuyện này là ai, đó chính là Mễ Tuyết người đã từng xuất hiện ở Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi nhớ rất rõ về Mễ Tuyết, đó là vì cảm giác về cô gái này rất khác người, giống như Angel đã nói, cô ta rất phong tình, đàn ông thì rất dễ bị cô ta mê hoặc.
Từ sau khi Dương Tử chết, Mễ Tuyết cũng mất tích luôn, chẳng có ai biết Mễ Tuyết ở đâu. Thậm chí Diệp Lăng Phi còn suýt nữa quên ở Vọng Hải từng có người con gái đó xuất hiện. Diệp Lăng Phi nghĩ rằng Mễ Tuyết rất có khả năng đã chết rồi, nhưng hôm nay ở Ma Cao nhìn thấy bóng dáng của một người con gái rất giống Mễ Tuyết, lại làm Diệp Lăng Phi hoài nghi. Dù sao hắn cũng chưa tận mắt nhìn thấy thi thể của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi rất muốn xác định xem người con gái ấy rốt cuộc có phải Mễ Tuyết hay không. Nếu thật sự là Mễ Tuyết, Diệp Lăng Phi còn có một số chuyện muốn thông qua Mễ Tuyết để điều tra. Chỉ đáng tiếc, khi Diệp Lăng Phi phản ứng thì chiếc xe ấy đã chạy mất dạng, kể cả bây giờ Diệp Lăng Phi có đuổi theo cũng không thể kịp được nữa.
- Satan, anh đang nhìn cái gì vậy?
Angel thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi rất kì lạ, Diệp Lăng Phi quay ra phía Angel, cười nói:
- Không có gì, chỉ là nhìn bừa thôi, được rồi, chúng ta đi tới nghĩa trang Thánh Vị Cơ thôi!
Nghĩa trang Thánh Vị Cơ nằm ở đường Tây Phần, Ma Cao, nơi đây nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh bao quanh là nhà cao tầng, dài 150m, rộng 100m.
Lúc đầu Hắc Báo muốn khi chết hắn được ở lại Ma Cao. Diệp Lăng Phi đồng ý bèn chọn nghĩa trang Thánh Vị Sở này. Nguyên nhân chủ yếu là vì nó nằm ở trung tâm thành phố, Diệp Lăng Phi hi vọng ngay cả sau khi chết đi Hắc Báo cũng có thể ngắm được cảnh Ma Cao phồn hoa tấp nập.
Đi vào trong nghĩa trang, có thể nhìn thấy rất nhiều giá chữ thập, bồn hoa, ảnh của người chết...Bên trong nghĩa trang còn một giáo đường nhỏ. Ở đây đã được mở ra chào đón khách tham quan, lúc Diệp Lăng Phi và những người khác cùng bước vào nghĩa trang còn thấy rất nhiều camera của khách du lịch. Vừa bước vào đây Diệp Lăng Phi đã cảm thấy một áp lực. Hắn là một người không tin vào thần thánh, mặc dù hắn không tin vào những thuyết nói về linh hồn và ma quỷ, nhưng không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy Hắc Báo đang ở rất gần đây nhìn hắn.
Diệp Lăng Phi thở dài một tiếng. Angel đi đằng sau nghe thấy Diệp Lăng Phi thở dài như vậy, đưa tay nắm lấy tay Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Satan, lẽ nào anh quên anh đã từng nói gì với em sao?
- Những gì anh nói thì nhiều quá, anh không biết ý em là câu nào?
- Đó chính là câu chết chính là sống lại!
Angel nói một mạch:
- Là anh nói với em, em luôn ghi nhớ trong lòng, chết đối với chúng ta chỉ là việc trong khoảnh khắc, cũng giống như hi vọng của anh là sau khi chết, không cần nhắc tới anh nữa. Em và những người khác cũng vậy, đều hi vọng sau khi bọn em chết, sẽ không bị ai nhắc tới nữa, để cho chúng em thanh thản mà nhắm mắt!
Câu nói này của Angel khiến cho cả Dã Thú và Dã Thú đều đồng tình. Dã Thú quay ra phía trước Diệp Lăng Phi, tay vẫn cầm bó hoa vừa nãy mua trong tiệm bán hoa ngoài cửa nói với Diệp Lăng Phi:
- Lão đại, hôm nay cái cô gái Angel này cũng coi như nói ra được một câu tiếng người. Mấy năm nay, mọi người trong chúng ta ai cũng biết làm nghề này nguy hiểm quá lớn, nếu gặp mấy tên hắc đạo chắc chúng ăn luôn cả sương của chúng ta, cũng không bớt lại gì cả. Nhưng, chúng ta đã làm nghề này, sớm đã để sự sống và cái chết coi không ra gì rồi. Nghĩ mà xem, đợi thêm Hắc Báo, Dã Thú năm nữa, chúng ta chẳng nhẽ không phải chết sao. Chỉ là chết sớm một chút, chết muộn một chút mà thôi. Hắc Báo là ra đi sớm, nhưng cái tên tiểu tử đó hưởng thụ cũng đủ rồi, Anh nói xem, nếu không gia nhập Lang Nha thì hắn vẫn còn là tên nhà nghèo. Đây là mệnh của tất cả chúng ta, chúng ta đã thưởng thức cả rồi, chẳng có gì phải tiếc cả. Lão đại, nếu một ngày nào đó em chết đi, anh cũng không cần đích thân giải quyết, chỉ cần gọi điện cho nhà tang lễ, hỏa táng là xong. Mặc kệ họ vứt tro cốt của em đi đâu, em cũng không quan tâm. Bây giờ em chỉ quan tâm có thể cùng lão đại và các anh em khác sống cùng nhau, chỉ cần chúng ta ở bên nhau đã là thỏa mãn lắm rồi, quan tâm gì tới kết cục ngày mai như thế nào chứ!
Dã Lang cũng nói:
- Satan, sống chết đều có số cả, chúng ta chỉ biết hôm nay, không cần biết ngày mai ra sao!
- Tôi cũng hi vọng tôi có thể làm được, nhưng trong lòng luôn có cảm giác khó chịu. Mấy năm nay, tôi cứ luôn nghĩ nếu lúc đầu tôi không tới Ma Cao, thì đã không xung đột với hắc bang ở đây, Hắc Báo cũng sẽ không chết!
Angel ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Thôi! Satan! Chúng ta là tới thăm tên khốn Hắc Báo đó. Đi thôi! đừng có đau buồn như vậy nữa. Đợi thăm Hắc Báo xong, chúng ta sẽ đi tìm chỗ nào để ăn cơm. Đến Ma Cao, nhất định phải ăn hết những đồ ăn vặt ở đây!
Dã Thú đặt bó hoa tươi ngay trước mộ của Hắc Báo, sẵn tiện châm một điếu thuốc cũng đặt trước mộ.
- Hắc Báo, thằng nhóc này bây giờ được hưởng phúc rồi, anh em chúng ta bận chết đi được, lão đại dự định sẽ để mấy anh em ta cùng tập hợp lại, đợi bên Vọng Hải đó xây dựng xong, thì sẽ sắp xếp cho ngươi một phòng...!
Dã Thú cứ nói liên hồi, Diệp Lăng Phi lại không nói được gì, chỉ im lặng hút thuốc, và nghĩ lại sự việc trước đây.
Từ chỗ Hắc Báo về, Diệp Lăng Phi chẳng nói câu nào. Buổi trưa ăn cũng rất ít, hắn hình như vẫn còn chìm đắm trong sự việc trong quá khứ.
-Muốn đi chơi không?
Angel hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn Angel, nghĩ ngợi rồi nói:
- Cũng được! Đi chơi cũng tốt!
- Vậy chúng ta tới sòng bạc đi! Ở Ma Cao này ngành sòng bạc rất có tiếng!
Angel nói:
- Ăn xong cơm, chúng ta đi tìm một sòng bạc, chơi cho vui vẻ!
Diệp Lăng Phi đang định trả lời, điện thoại của Dã Thú bỗng reo lên, Dã Thú vừa nhìn điện thoại tới, bèn nhỏ tiếng nói:
- Điện thoại của Trần Tam!
- Ừm. Đi nghe đi!
Diệp Lăng Phi đưa tay làm ám hiệu bảo Dã Thú đi nghe điện thoại, Dã Thú đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.
Nhà hàng này nổi tiếng nhất chính là món trứng chua cay. Danh tiếng đồn xa, rất nhiều khách du lịch tới Ma Cao đều tới nhà hàng này ăn thử món trứng chua cay. Thật ra, sau khi ăn xong mới biết trứng chua cay ở đây với trứng chua cay ở bên ngoài cũng chẳng khác nhau là mấy. Ít nhất Diệp Lăng Phi cũng không thấy trứng ở đây ngon lắm.
Không bao lâu sau, Dã Thú đi từ ngoài vào. Hắn không ngồi vào vị trí của mình, mà tới gần bên tai Diệp Lăng Phi nói thầm:
- Lão đại, bên Trần Tam có tin, tên tiểu tử kia bị bắt giờ đang nhốt tại chỗ hắn!
Diệp Lăng Phi nghe xong cũng không thay đổi sắc mặt, gật đầu, ý nói Dã Thú tiếp tục ăn cơm đi. Sau khi thanh toán rời khỏi nhà hàng. Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, nói với Dã Thú đang ở bên cạnh mình:
- Gọi điện cho Trần Tam, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp tên tiểu tử đó!
- Dạ!
Dã Thú đáp.
Theo lời mô tả của Trần Tam, Diệp Lăng Phi và ba người kia cùng nhau tới một ngõ nhỏ vừa ẩm thấp tối tăm. Những con ngõ nhỏ kiểu này ở Ma Cao ở đâu cũng có thể nhìn thấy. Ma Cao không giống tưởng tượng của nhiều người là một thành phố lớn hiện đại. Bên trong thành phố, ta có thể nhìn thấy rất rất nhiều những căn nhà lầu cũ kĩ. Một người thanh niên tầm hơn 20 tuổi đã đứng sẵn trong ngõ đợi Diệp Lăng Phi. Anh ta dẫn Diệp Lăng Phi và ba người kia rẽ trái ngoặt phải một hồi, cuối cùng dừng trước một cái cửa sắt dày. Anh thanh niên đó dùng tay gõ cửa, bèn nhìn thấy trên cửa sắt có một cái cửa nhỏ xíu mở ra, khuôn mặt một người đàn ông chui ra, sau khi xem rõ tình hình bên ngoài người đó mới mở cửa.
Vào tới nơi đã nhìn thấy ngay trong phòng khách có 7, 8 tên thanh niên hoặc nằm hoặc ngồi xem ti vi màn hình lớn. Trên tivi đang có cuộc thi người đẹp. Ở Ma Cao cũng tổ chức chọn người đẹp, mặc dù không nổi tiếng như cuộc thi chọn người đẹp ở Hồng Công nhưng con gái Ma Cao cũng cực kỳ cuốn hút. Nhất là mấy cái hộp đêm, luôn trả giá cao để đi cùng người đẹp.
Mấy tên thanh niên đó đang bàn bạc to nhỏ, cả căn phòng toàn khói thuốc lá. Diệp Lăng Phi và ba người kia vừa xuất hiện, mấy tên thanh niên đó đều dồn ánh mắt về phía Angel. Những tên này nhìn thấy đàn bà thì chỉ nhìn đàn bà cao và xinh. Angel vừa cao vừa xinh, lại có nét hoang dã. Mấy tên háo sắc này rất thích những cô gái như Angel.
Căn phòng cuối cùng mở ra, Trần Tam bước ra ngoài.
- Ây da! Cái lũ khốn này có muốn sống tiếp hay không. Nhìn cái gì mà nhìn! Chúng mày mau ra ngoài làm việc cho tao!
Trần Tam mắng:
- Mau đi thu những khoản nợ đã tới kỳ, đừng có cả ngày chỉ biết ngồi lù lù ở đây!
Trần Tam mắng như vậy, 7, 8 tên thanh niên đó mới đứng dậy, không ai dám nhìn Angel nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài. Trần Tam nhã nhặn nói:
-Mấy tên thủ hạ này của tôi thật là! Mong anh đừng trách!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
-Không sao! Bây giờ tôi chỉ muốn gặp người đó! Hắn ta ở đâu rồi?
Trần Tam vội dẫn Diệp Lăng Phi tới trước một căn phòng khóa cửa, tự tay hắn mở khóa, đẩy cửa phòng ra. Đây là một căn phòng trống, ngay dưới góc phòng một người con trai mặt toàn thương tích nằm cuộn tròn dưới đất. Người đàn ông này chừng hai bảy, hai tám tuổi, để tóc ngắn.
Vừa nhìn thấy có người bước vào người con trai vội nói:
- Các người nhận lầm người rồi! Tôi thật sự không phải là người các ông muốn tìm, tôi nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm.....!
- Câm mồm!
Trần Tam ngắt lời người thanh niên, hắn nói với Diệp Lăng Phi:
- Nó nhất định không thừa nhận nó là Hoắc Chấn, nhưng chúng tôi tìm thấy chứng minh thư của nó, hắn đúng thật là người mà anh muốn tìm!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói với Trần Tam:
- Loại người này luôn là như vậy, bọn chúng chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ, bây giờ hỏi gì chưa chắc hắn đã nói thật. Đánh cho tôi, chỉ cần không đánh chết là được. Mười phút sau gọi tôi!
Diệp Lăng Phi nói xong, quay người bước đi ra khỏi phòng.
- Tôi không phải Hoắc Chấn!
Người con trai đó nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy bèn kêu lên sợ hãi, nhưng chẳng ai quan tâm anh ta nói gì.