Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói những lời đó xong, cô chớp chớp cặp mắt vẫn còn hơi đỏ, nũng nịu nói:
- Chuyện này thì liên quan gì tới tôi, lẽ nào tôi không muốn yêu đương cũng không được sao, ai nói tôi đã tới tuổi cần tìm người yêu chứ. Này, Diệp Lăng Phi, tôi hiểu rồi, anh định nói lái đi để ám chỉ tôi đã lớn tuổi rồi phải không!
Bành Hiểu Lộ nói đây, kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, cô há miệng ra, trông bộ dạng như là muốn cắn hắn một cái.
Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích:
- Hiểu Lộ, cô hiều lầm rồi, tôi thực sự không có ý này. Hơn nữa, Hiểu Lộ à, cô mà lớn tuổi sao, tôi chỉ nói cô đã đến tuổi yêu rồi, có người mười sáu tuổi đã yêu, có người mười tám tuổi thì yêu, cũng có người hai mươi tuổi mới bắt đầu yêu, cái này cũng gọi là đến tuổi yêu đương mà!
Bành Hiểu Lộ vẫn cắn xuống, nhưng mà cô cắn không mạnh lắm, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái thôi, sau đó ngẩng đầu, cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Lần này coi như bỏ qua cho anh đó!
Diệp Lăng Phi cũng cười nói:
- Tôi chỉ nói đúng sự thật mà thôi, từ nay về sau tôi không dám nói thật thêm lần nào nữa!
Bành Hiểu Lộ cũng học được cách thỉnh thoảng hờn dỗi một chút, dáng vẻ khi nói của cô khiến cho người khác cực kì yêu mến. Diệp Lăng Phi ôm eo Bành Hiểu Lộ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nói:
- Hiểu Lộ, tôi nghĩ chúng ta còn có thể gặp lại nhau, thế giới này rất nhỏ, tin tưởng tôi, chúng ta còn có thể gặp lại!
- Hy vọng là như vậy!
Bành Hiểu Lộ không dám chắc nói.
- Có đôi khi điên cuồng một lần cũng là một chuyện thú vị, Diệp Lăng Phi, cảm ơn anh, cám ơn anh đã cho tôi biết nhiều thứ như vậy!
Diệp Lăng Phi cười cười, không nói gì nữa...
Sau khi trải qua một quãng thời gian ngắn ngủi, mọi người lại tham gia huấn luyện cực kì khẩn trương. Đúng như Diệp Lăng Phi đã dự tính từ trước, trong hơn mười ngày tiếp theo, số binh sĩ bị đào thải quả thực không nhiều lắm, giờ phút rời khỏi nơi này đang tới gần. Diệp Lăng Phi cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc quay về thành phố Vọng Hải. Bành Nguyên không đích thân đến kiểm tra đơn vị bộ đội đặc chủng mệnh danh là "Lang Nha" này mà để cho con mình, Bành Sở Hoa tới thay. Cuối cùng người của Lang Nha chỉ có sáu người Con Chuột là ở lại, toàn bộ những người còn lại đều quay về trụ sở ở nước Anh.
Thời điểm sắp phải chia tay luôn có sự thương cảm đặc biệt, Bành Hiểu Lộ thậm chí còn không đi tiễn Diệp Lăng Phi. Những người này trước tiên sẽ được đưa đến Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh ngồi máy bay sang Anh, còn Diệp Lăng Phi thì ở lại Bắc Kinh đi gặp lão già. Lão già không đến một mình, mà dẫn theo không ít người thuộc cấp bậc nguyên lão đến cùng, những người này ai cũng nắm những vị trí trọng yếu, có người trong quân đội, cũng có không ít người trong hệ thống chính trị. Sở dĩ Bành Nguyên muốn tiến cử Diệp Lăng Phi làm quen với những người này, đó chính là muốn nói với Diệp Lăng Phi rằng, chỉ cần hắn ở trên mảnh đất này thì sẽ được hưởng một loại đặc quyền. Diệp Lăng Phi tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, loại chuyện này hắn đã trải ngiệm qua vô số lần rồi, khi một người đạt được một địa vị nhất định nào đó, đã gặp qua nhiều chuyện, quen biết với nhiều người, cái gọi là khí chất với sự tu dưỡng cũng đã được rèn giũa rất nhiều rồi.
Diệp Lăng Phi không ở lại Bắc Kinh lâu lắm, hắn rất sốt ruột muốn trở về thành phố Vọng Hải, muốn trở về để gặp lại những người phụ nữ yêu dấu của mình. Buổi tối trước ngày quay trở về thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói cho Bạch Tình Đình biết chuyến máy bay mà mình đi, hắn mong muốn khi mình xuống máy bay thì người đầu tiên mà mình nhìn thấy sẽ là Bạch Tình Đình. Thế nhưng khi Diệp Lăng Phi và mấy người Dã Thú, Dã Lang quay trở về thành phố Vọng Hải thì người tới đón bọn họ không phải Bạch Tình Đình mà lại là Chu Hân Mính.
Lúc này đã là cuối tháng 12 thành phố Vọng Hải, đêm qua vừa có một trận tuyết ở thành phố, trận tuyết lớn này khiến đã khiến thành phố ven biển như Vọng Hải phủ kín một lớp áo màu bạc. Nhiệt độ ngoài trời cũng bỗng nhiên hạ xuống, thoáng cái đã xuống tới âm 10 độ C, có thể nói là giọt nước nhỏ xuống là lập tức bị đóng băng. Diệp Lăng Phi đã rời xa thành phố Vọng Hải gần hai tháng, vừa trở về thành phố Vọng Hải đã thấy sân bay này so với khi hắn đi có chỗ khác biệt, số phương tiện đã tăng lên rất nhiều:
Chu Hân Mính mặc một chiếc áo lông màu trắng, chân mang giày da, chiếc áo lông thật dày che khuất vùng bụng hơi nhô lên của Chu Hân Mính, liếc mắt nhìn qua thì không thể nhìn ra Chu Hân Mính đã mang thai được ba tháng rồi. Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Bạch Tình Đình, chỉ thấy Chu Hân Mính lẻ loi một mình đứng ở chỗ cửa ra vào chờ mình. Diệp Lăng Phi hơi chau mày, hắn thấy rất ngạc nhiên vì sao Bạch Tình Đình không ở chỗ này. Phải biết rằng đêm qua, khi Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình, ngữ khí của Bạch Tình Đình giống như là hận không thể để Diệp Lăng Phi về sớm hơn một chút, nhưng khi Diệp Lăng Phi thực sự trở về thì lại không thấy Bạch Tình Đình.
Tuy vậy, thấy Chu Hân Mính đến đón mình cũng là một chuyện rất vừa lòng rồi. Diệp Lăng Phi chạy rất tới trước mặt Chu Hân Mính, đưa tay ôm ngang eo định bế cô lên, lại nhớ ra là Chu Hân Mính đang mang trong bụng đứa con của mình, hắn lo lắng nếu mình bế Chu Hân Mính sẽ gây ra thương tổn đến thân thể Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không dám bế Chu Hân Mính nữa, chỉ hôn lên môi Chu Hân Mính một cái, sau đó ôm eo Chu Hân Mính, cười nói:
- Hân Mính, anh rất nhớ em!
Chu Hân Mính thấy xung quanh có không ít người, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời sến chảy nước, chỉ dịu dàng nói:
- Chúng ta mau chóng về nhà thôi, về nhà rồi chúng ta lại tiếp tục trò chuyện!
Mấy người Dã Thú, Dã Lang và Angel cũng đi tới. Dã Thú vừa nhìn thấy Chu Hân Mính, lập tức há to miệng, hô:
- Chào đại tẩu!
Nghe Dã Thú gọi mình một tiếng đại tẩu, gương mặt Chu Hân Mính đỏ bừng lên, cô còn không quen với việc bị người khác gọi là đại tẩu, chỉ là khi thấy Dã Thú gọi mình là đại tẩu, cô cảm thấy rất cao hứng, không khỏi tăng thêm vài phần thiện cảm với Dã Thú. Đương nhiên, trong lòng Chu Hân Mính thì thích nghe Dã Thú gọi mình là đại tẩu, nhưng ngoài miệng thì cô lại không thể nói như vậy, cô vội vàng bảo:
- Đừng gọi như vậy!
- Hân Mính, có cái gì mà không được chứ. Ở đây không có người ngoài, em cứ để Dã Thú xưng hô như vậy đi!
Thật ra thì Diệp Lăng Phi lại rất tán thành việc Dã Thú xưng hô Chu Hân Mính như vậy, hắn nhẹ nhàng ôm eo Chu Hân Mính, làm bộ thờ ơ lạnh nhạt thuận miệng hỏi:
- Tình Đình đâu rồi?
- Tình Đình tạm thời có chút việc bận, sáng nay cậu ấy gọi điện thoại đến đây, nói hôm nay phải đi gặp một người họ hàng, rốt cuộc là chuyện gì thì Tình Đình cũng không nói rõ, chỉ bảo là khi nào em gặp được anh thì lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy, em đã đi vội đi vàng để tới đây gặp anh đấy!
Chu Hân Mính đáp.
Nghe Chu Hân Mính nói như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi có chút không vui. Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Bạch Tình Đình lại vì đi đón một người thân mà lại không đi đón mình, phải biết rằng, Diệp Lăng Phi rất muốn nhìn thấy Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi rất muốn biết rốt cuộc là dạng họ hàng kiểu gì mà có thể khiến cho Bạch Tình Đình không đi đón mình, lẽ nào trong lòng Bạch Tình Đình mình không quan trọng bằng người họ hàng kia sao?
Chu Hân Mính lấy điện thoại di động ra, vừa cùng Diệp Lăng Phi đi ra bên ngoài vừa cho gọi điện thoại Bạch Tình Đình. Lần này số người xuống máy bay rất nhiều, Diệp Lăng Phi lo lắng có người đụng phải Chu Hân Mính, vì thế phải đặc biệt cẩn thận, hiện giờ trong lòng Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính giống như là một con búp bê bằng sứ, do đó không thể va vào.
- Tình Đình, cậu đang ở chỗ nào thế, Diệp Lăng Phi vừa xuống máy bay, bây giờ mình đang muốn cùng anh ấy trở về nhà đây!
Chu Hân Mính nói.
- Cậu tới sao? Được, mình hiểu rồi, cậu chờ một chút, mình sẽ đưa điện thoại cho Diệp Lăng Phi!
Chu Hân Mính vừa nói vừa đưa điện thoại cho Diệp Lăng Phi đang đứng bên mình, nói:
- Tình Đình muốn nói chuyện với anh này!
Diệp Lăng Phi trong lòng có chút khó chịu, chỉ là khi ở trước mặt Chu Hân Mính, hắn không thể biểu hiện sự bực bội trong lòng ra ngoài được, hắn nhận lấy điện thoại từ tay Chu Hân Mính, làm bộ như không có bất kì chuyện gì xảy ra, cười nói:
- Tình Đình, anh đã xuống máy bay rồi mà lại không nhìn thấy em, em lỡ hẹn của anh rồi đấy nhá!
Trong điện thoại vang lên tiếng xin lỗi của Bạch Tình Đình, cô nói:
- Ông xã, xin lỗi anh, em cũng không ngờ lúc đó lại có việc đột xuất, em biết việc hôm nay là lỗi của em, em không nên không đi đón anh, nhưng mà em thực sự có chuyện, em cũng không thể làm gì được. Sáng này cha em từ bên Mỹ gọi điện thoại sang, muốn em đi đón họ hàng của nhà em, em vừa gặp được bọn họ, đang định lái xe quay về biệt thự. Ông xã, thật sự xin lỗi anh!
- Nhạc phụ gọi về cho em từ bên Mỹ sao?
Diệp Lăng Phi nghe đến đó, tỏ vẻ hơi bất ngờ, cảm thấy chuyện khiến cho người ta rất khó lý giải, không phải chỉ là người thân muốn tới thành phố Vọng Hải sao, Bạch Cảnh Sùng không nhất thiết phải gọi điện thoại về cho Bạch Tình Đình từ bên Mỹ, dường như chuyện này còn có điều gì đó chưa nói ra. Bạch Tình Đình cảm giác được trong giọng nói của Diệp Lăng Phi có ý tức giận, cô vội vàng giải thích:
- Trong điện thoại cha em cũng không nói rõ lắm. Ông ấy chỉ nói cho em biết, sáng hôm nay ông ấy và vú Ngô sẽ lên máy bay quay về Trung Quốc, buổi sáng ngày mai sẽ đến thành phố Vọng Hải, hình như lần này xảy ra chuyện gì đó, chỉ là cha em cũng không nói qua điện thoại, chỉ bảo em đi đón bọn họ. À, lần này cha em còn trở về cùng với bác Trương đó!
- Vậy à, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã, chừng nào thì em về đến nhà?
- Em chắc khoảng nửa tiếng nữa!
Bạch Tình Đình nói.
Lái xe từ sân bay về đến biệt thự ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ, cái này là còn chưa tính đến trường hợp bị tắc đường, nữa, Diệp Lăng Phi tính toán thời gian, nói:
- Anh chắc phải đi hơn hai giờ nữa, chắc là khoảng tầm ba giờ chiều sẽ về đến nhà, bà xã, khi nào chúng ta về đến nhà sẽ nói chuyện tiếp nhé!
- Vâng, được ạ, ông xã, em yêu anh!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh cũng yêu em!
Diệp Lăng Phi cúp máy xong. Angel cầm theo hành lý đi song song với Diệp Lăng Phi, cô cười nói:
- Satan à, anh nói mấy câu quá buồn nôn đó!
- Tiểu nha đầu, không có chuyện của em ở đây!
Diệp Lăng Phi tra di động lại cho Chu Hân Mính, hắn ôm Chu Hân Mính đi ra bên ngoài. Thấy quang cảnh bên ngoài bị bao phủ bởi một màn tuyết trắng. Diệp Lăng Phi thở ra một luồng hơi nóng, nói với Chu Hân Mính đang đứng bên cạnh:
- Hân Mính, em cần phải chú ý giữ gin sức khỏe, nào lại đây, để anh quấn cổ cho em. Em nhìn em xem, đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa biết chăm sóc bản thân, trời lạnh như thế này sao lại không mang mũ theo, chỉ quàng cổ mỏng như thế này, như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy!
Diệp Lăng Phi lầm bầm trong miệng, trên mặt Chu Hân Mính hiện lên nụ cười hạnh phúc, cô dịu dàng nói:
- Em mặc thế này là đã rất nhiều rồi đấy, anh không thấy em mặc áo lông sao, trước đây em chỉ mặc áo gió bên ngoài thôi, em thấy áo lông dày quá nên không muốn mặc!
- Sao em lại nói như vậy, sắp làm mẹ rồi mà lại không chịu giữ gin sức khỏe như vậy, anh phải nói với em, bây giờ em không phải là một người nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở.
Nhưng khi Diệp Lăng Phi vừa thốt ra câu này, hắn chợt nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của ai đó. Diệp Lăng Phi quay người lại, đã thấy tiên mặt Dã Thú, Dã Lang và Angel đều lộ ra vẻ rất ngạc nhiên, nhất là Angel còn cố ý nhìn bụng Chu Hân Mính một chút. Chu Hân Mính cảm thấy hơi xấu hổ, gắt giọng:
- Anh đừng nói nữa!
Diệp Lăng Phi nhớ ra mình chưa nói với mấy người này chuyện Chu Hân Mính đang mang thai, nếu ba người này đều đã biết, đơn giản là kể rõ với ba người. Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Mấy người làm cái gì đấy, không biết ba người sắp được lên chức chú dì sao. Các vị phải chuẩn bị tiền mừng cho tốt đó, khi nào con anh sinh ra sẽ nhận tiền mừng của mấy người đó. À đúng rồi, phải nói là chuẩn bị hai bao tiền mừng chứ, khi nào anh kết hôn thì ba người phải chuẩn bị tiền mừng, chờ đến ngày con anh ra đời thì ba người lại cho nó một bao nữa, nghe thấy không hả?
Diệp Lăng Phi vừa nói xong. Angel ở bên kia đã lập tức hét lên:
- Satan, không có ai như anh cả, đây rõ ràng là cướp tiền trắng trợn mà. Anh có một đứa con bọn em đã phải chuẩn bị một bao tiền mùng vậy nếu như anh có 70, 80 đứa con, chẳng phải là bọn này sẽ phải chuẩn bị tới 70, 80 bao lì xì sao!
- Nhảm nhí, đến lúc đó anh để con anh nhận em làm mẹ nuôi, như vậy là em lời lớn rồi, lẽ nào lấy ra chút tiền thì có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, em thấy nên làm như vậy!
Angel còn chưa kịp nói gì, Dã Thú đã giành trước.
- Lão đại, khi nào em có con thì sẽ kết thân gia với nhà anh!
- Stop, chờ cậu có con rồi hẵng nói!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng.
- Chúng ta giao hẹn trước với nhau nhé, nếu như cậu tùy tiện tìm một người đàn bà kém cỏi để mà sinh con thì đừng có đòi kết thông gia gì đó với nhà tôi, con của tôi là giống phượng giống công, vì thế cậu phải tìm một người phụ nữ tốt, ít nhất là cũng phải giống như Lục Tuyết Hoa, nói thẳng ra là tôi chỉ chấp nhận con của cậu với Lục Tuyết Hoa sinh ra thôi!
- Lão đại, em đảm bảo!
Dã Thú vỗ vỗ ngực nói.
- Con của đại tẩu và lão đại nhất định sẽ rất thông minh, đương nhiên em phải có một người đứa con xứng đáng với con của lão đại rồi!
Lúc này Angel nói chen vào:
- Xem các anh kia, hình như con cái đều được các anh quyết định xong giới tính rồi, vạn nhất hai người đều sinh con trai hoặc đều sinh con gái, lẽ nào hai người cũng định chơi trò yêu đương đồng giới (nguyên văn Brokeback Mountain) sao?
- Vậy thì sinh thêm đứa nữa, cái này thì có tính là gì!
Dã Thú chẳng cần suy nghĩ chút nào, lập tức nói luôn:
-Tôi không giống như cô, dù cô muốn có con thì tối đa cũng một năm một đứa, mười năm mới được mười đứa, cái này còn là đẻ không ngừng nghỉ mới được đó. Tôi thì đơn giản thôi, một năm muốn có 70, 80 cũng không thành vấn đề. Angel, cô chấp nhận số phận đi, về khoản này cô vĩnh viễn không thể so được với tôi đâu!
Angel vừa nghe vậy lập tức nổi bão, mắng thẳng mặt Dã Thú:
- Tên khốn kiếp kia, có phải là muốn bị ăn đòn không, có cần tôi giáo huấn anh một trận không!
Dã Thú không thèm quan tâm, đáp:
- Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ!
Angel vừa muốn động thủ đã bị Diệp Lăng Phi gọi lại, Diệp Lăng Phi nói:
- Hai người làm cái gì vậy, chốc chốc lại đánh nhau. Được rồi, hai người đừng làm loạn nữa, mau về nhà sớm đi. Dã Thú, cậu nhanh về đi, có thể Lục Tuyết Hoa đang chờ cậu ở nhà đẩy!
Dã Thú lại nói với Angel rằng:
- Nghe thấy chưa, không phải là tôi sợ cô mà là ở nhà có người đang đợi tôi về, mặc kệ cô đấy, tôi phải về nhà đây!
Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi.
- Lão đại, em đi trước nhé, có gì chúng ta liên lạc qua điện thoại!
Dã Thú vừa đi, Dã Lang cũng đi, hai người bọn họ lên xe taxi rời đi, Angel thì lại muốn đi nhờ xe, cô cầm hành lý nói với Diệp Lăng Phi:
- Mau đi thôi, em còn muốn về nhà sớm đó!
Diệp Lăng Phi khẽ cười, ôm Chu Hân Mính đi về phía bãi đỗ xe.
-o0o-