Đô Thị Tàng Kiều

Chương 870: Muốn bỏ qua à, đừng có hòng




Nhiếp Quân tối nay nghe câu này là lần thứ hai rồi, môi hắn khẽ co rúm lại rồi lập tức cười nói:

- Đại đội trưởng Bạch, tôi cũng chẳng có ý gì cả, chỉ là vừa rồi tôi muốn tìm sĩ quan Bành bàn chút chuyện, lại phát hiện trong ký túc xá của sĩ quan Bành có người!

- Ký túc xá của sĩ quan Bành có người thì có gì không đúng, chẳng lẽ còn không cho ký túc xá của người ta có người sao, đó chỉ là chuyện riêng tư của Hiểu Lộ, chúng ta không ai quản được!

Bạch Dương mặc kệ, sau khi hắn xếp gọn chăn thì quay người lại nói với Nhiếp Quân:

- Tôi nói nè sĩ quan Nhiếp, cậu có thời gian thì cũng đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, hãy tham gia tập luyện nhiều hơn đi, cậu cũng không thể mãi như vầy được, chẳng lẽ cậu thật sự định quay trở về bộ đội?

- Đại đội trưởng Bạch, anh hiểu nhầm ý của tôi rồi!

Nhiếp Quân vội vàng giải thích.

- Tôi nói là vừa rồi lúc tôi đi tìm sĩ quan bành thì nhìn thấy trong ký túc của sĩ quan Bành cũng có tên họ Diệp cũng ở đó, hơn nữ tên tiểu tử đó còn động tay động chân với sĩ quan Bành, chuyện này tôi không thể nói bậy được, đại đội trưởng Bạch, anh không biết đây, trước đây tôi và sĩ quan Bành có đến nhà tên họ Diệp đó, hắn đã có vợ rồi, tôi lo sĩ quan Bành bị tên khốn đó lừa mất!

Bạch Dương vừa nghe khẽ nhíu mày nói:

- Sĩ quan Nhiếp, chuyện này không thể nói lung tung được, không phải cậu không biết tình hình trước mắt, tôi nghĩ chắc Hiểu Lộ và Diệp tiên sinh đang bàn chuyện đó!

- Ừm, cũng có khả năng này!

Nhiếp Quân nói.

- Đại đội trưởng Bạch, tôi cũng chỉ nói chừng với anh một tiếng, chuyện này tôi sẽ không nói lung tung đâu, có điều tôi vẫn rất lo lắng cho sĩ quan Bành!

- Ừm, tôi biết rồi!

Bạch Dương không thay đổi thần sắc nói.

- Sĩ quan Nhiếp, tôi thấy cũng không còn sớm nữa, cậu về trước đi, việc này cậu cũng đừng nói với ai cả, biết chưa?

- Ừm, tôi biết rồi!

Nhiếp Quân nói.

Nhiếp Quân rời khỏi ký túc của Bạch Dương, hắn vốn không lập tức đi khỏi mà là đứng ở gần đó, không lâu sau hắn liền nhìn thấy Bạch Dương từ trong ký túc đi ra thẳng đến ký túc của Bành Hiểu Lộ. Trên khóe miệng của Nhiếp Quân nở nụ cười nhạt, lúc này hắn mới quay người đi về ký túc của hắn.

Bạch Dương sau khi nghe những lời này của Nhiếp Quân ngoài mặt hắn không hề thay đổi thần sắc nhưng trong lòng lại bắt đầu cân nhắc. Giữa Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi nếu thật sự có chuyện gì thì đây quả thật là chuyện rất phiền phức. Dù sao Bành Hiểu Lộ cũng là thuộc hạ của mình, nếu như gây ra chuyện gì đáng xấu hổ thì đại đội trưởng hắn đây sao có thể ăn nói với bố của Bành Hiểu Lộ chứ?

Đợi Nhiếp Quân vừa đi khỏi Bạch Dương đã không thể nào ngồi yên được nữa, hắn vội vàng rời khỏi ký túc muốn đến ký túc của Bành Hiểu Lộ nhìn cho rõ ràng. Lúc hắn sắp đến ký túc của Bành Hiểu Lộ thì nhìn thấy cửa của ký túc Bành Hiểu Lộ đã mở ra, Diệp Lăng Phi từ trong ký túc đi ra, Bạch Dương dừng bước, lúc này hắn đã tin triệt để những lời mà Nhiếp Quân đã nói.

Bạch Dương không động đậy mà đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu rồi quay người trở về lại ký túc của mình. Trở về ký túc của mình rồi mà Bạch Dương vẫn không thể nào chợp mắt được, việc này nên giải quyết thế nào đây?

Bạch Dương cảm giác như tay mình đụng phải củ khoai lang phỏng tay, muốn ném cũng không ném được, cả buổi tối chẳng thể nào ngủ được ngon giấc, mới sáng sớm ngày hôm sau Bạch Dương đã thức dậy, trong lòng hắn đang tính đến chuyện này, trong vô tri vô giác đã đến sân huấn luyện, từ xa xa nhìn thấy bên sân huấn luyện Bành Hiểu Lộ mặc quân phục hai tay bắt chéo trước ngực đang nhìn những binh sĩ luyện tập.

Bạch Dương bước nhanh về phía Bành Hiểu Lộ mãi đến khi Bạch Dương đi đến gần sau lưng Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ mới phát hiện ra Bạch Dương.

- Đại đội trưởng!

Bành Hiểu Lộ chào Bạch Dương.

Bạch Dương quan tâm hỏi:

- Hiểu Lộ, vết thương của em thế nào rồi?

- Không sao rồi, em tính qua khoảng vài ngày nữa là em có thể tham gia huấn luyện rồi!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Ừm, vậy thì tốt!

Bạch Dương nói, ánh mắt của hắn lướt qua những binh sĩ đang luyện tập, làm ra vẻ vô ý nói:

- Hiểu Lộ, em khỏi nói cũng thấy Diệp tiên sinh người ta thật có bản lĩnh, em hãy xem tướng mạo nghị lực của những người này hiện giờ đi, ai ai cũng đầy sức sống. Tuy mấy hôm nay vẫn có người bị sa thải nhưng những người có thể được giữ lại chính là tinh anh đấy, em nói có phải thế không?

- Ừm, con người Diệp Lăng Phi quả thật có ít phương pháp!

Bành Hiểu Lộ vốn không biết suy nghĩ của Bạch Dương, cô nói:

- Có lúc không phục không được!

- Ừm, Hiểu Lộ, anh lại quên mất một chuyện rồi!

Bạch Dương quay người lại nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hai hôm trước thủ trưởng Bành có gọi điện cho anh hỏi thăm tình hình của em, anh vốn định nói chuyện của em cho thủ trưởng Bành biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói ra, Hiểu Lộ, em thấy đó, thủ trưởng Bành rất quan tâm đến em, nghĩ cũng đúng, điều kiện ở đây quả thật quá tệ, đâu có tốt như ở Bắc Kinh, dựa vào lý lịch của em thì hoàn toàn có thể gia nhập vào Bắc Kinh rồi, tại sao em lại còn ở đây, nếu là anh thì anh đã sớm về Bắc Kinh rồi!

- Em thích cuộc sống ở bên ngoài!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Ở bên ngoài em cảm thấy rất thoải mái, nếu như em trở về Bắc Kinh thì cả ngày chỉ có thể ngồi ở văn phòng, rất vô vị!

- Hây, tuổi của anh cũng lớn rồi, thật không hiểu cách nghĩ của các thanh niên tụi em!

Bạch Dương cười nói.

- Hiểu Lộ, cách nghĩ của thanh niên các em thật khác với những người lớn hơn chục tuổi như bọn anh, lúc còn trẻ trong quân đội chưa từng được tiếp xúc với nữ binh, tại sao, chẳng phải là sợ người khác đàm tiếu đó sao. Vợ anh bây giờ cũng là do có một lần anh bị ốm, người ta đến chăm sóc mới quen biết, hơn nữa người ta còn chủ động theo đuổi anh nữa, ha ha, Hiểu Lộ, anh cũng chẳng sợ em chê cười anh, con người anh chính là sợ người khác đàm tiếu sau lưng!

Bạch Dương cố gắng nói sao cho uyển chuyển hơn, không muốn khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm giác được gì, nhưng với sự thông minh của Bành Hiểu Lộ sao không thể nghe ra được ý tứ của Bạch Dương chứ. Nụ cười trên mặt Bành Hiểu Lộ biến mất, cô hỏi:

- Đại đội trưởng, có phải có người đã nói gì em trước mặt anh không?

- Không có, không có, xem em nói kìa!

Bạch Dương vội vàng phủ nhận.

- Anh chỉ là nhìn thấy em thì nhớ lại chuyện lúc còn trẻ thôi, em đừng có nghĩ lung tung!

Bành Hiểu Lộ đâu chịu tin những cái cớ này của Bạch Dương, cô nhìn vào mắt Bạch Dương, ngữ khí lạnh lùng nói:

- Đại đội trưởng, em hy vọng có chuyện gì thì anh hãy nói rõ với em, giữa chúng ta không cần phải chơi trò đố chữ đâu, em cũng chẳng thích mấy cái trò đố chữ đó. Từ lúc em vào quân đội luôn không sợ người khác đàm tiếu sau lưng, bây giờ càng không sợ. Em thấy những gì đại đội trưởng nói với em nhất định là do có người nào đó đã nói gì em trước mặt anh rồi!

Bạch Dương hiện rõ có chút ngại ngùng, hắn không muốn kích động Bành Hiểu Lộ, cần phải biết hắn không thể đắc tội Bành Hiểu Lộ được. Nhưng Bành Hiểu Lộ đã nói đến mức này, Bạch Dương có định giải thích cũng chắc chắn là bất lực thôi, hắn đành khẽ thở dài một hơi nói:

- Hiểu Lộ, thực ra việc này cũng là trong vô ý anh đụng phải, tối qua lúc anh tuần tra trong vô ý nhìn thấy Diệp tiên sinh từ trong phòng em đi ra, anh biết, nhất định là em đang bàn chuyện huấn luyện với Diệp tiên sinh, anh chỉ là lo có người hiểu nhầm, như vậy sẽ ảnh hưởng không được hay lắm!

Bành Hiểu Lộ không nói gì, mắt cô nhìn Bạch Dương khiến cho Bạch Dương có chút không tự nhiên. Hắn cười cười nói:

- Hiểu Lộ, em sao thế, sao em không nói gì mà nhìn anh, anh biết anh không nên nhiều chuyện, ha ha, được rồi, xem như anh không nói gì!

Bạch Dương nói xong định quay người đi thì lại nghe Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:

- Đại đội trưởng Bạch, anh biết không, con người anh vốn không biết nói dối!

Câu nói này của Bành Hiểu Lộ vừa thốt ra, Bạch Dương không đi mà quay người lại, biểu tình cực kỳ không tự nhiên, cười nói:

- Hiểu Lộ, em nói gì, anh nói dối gì chứ?

- Đại đội trưởng Bạch, em nói anh vốn không biết nói dối!

Bành Hiểu Lộ nhìn vào mắt của Bạch Dương nói:

- Lúc anh nói dối mắt anh không dám nhìn em, hơn nữa sao nửa đêm anh lại đi tuần tra qua bên em chứ, đại đội trưởng Bạch, em nghĩ anh không cần thiết phải giấu giếm thay người khác, có phải là Nhiếp Quân đã đến chỗ anh nói chuyện của em?

Bành Hiểu Lộ hỏi thẳng Bạch Dương, như vậy ngược lại khiến cho Bạch Dương có chút chẳng biết làm thế nào. Bạch Dương tuy nói đã suy nghĩ rất kỹ trước những vấn đề nan giải của chuyện này rồi nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ lại hỏi thẳng như thế, hắn vội nói:

- Hiểu Lộ, em đừng nghĩ lung tung, cậu ấy có chuyện gì cũng sẽ không nói với anh đâu, thật đấy!

- Vậy tức là nói tối qua hắn đã tìm anh rồi!

Bành Hiểu Lộ không nhanh không chậm nói:

- Đại đội trưởng Bạch, tối qua Diệp Lăng Phi quả thật có ở chỗ ký túc em, nhưng tụi em thực sự là đang bàn chuyện huấn luyện, theo như em thấy phương thức huấn luyện hiện nay của Diệp Lăng Phi quá nghiêm khắc, em lo những lính mũi nhọn sẽ vì thế mà rời khỏi hết. Chẳng phải anh muốn biết quan hệ giữa tụi em sao, em có thể nói rõ, giữa tụi em không có bất cứ quan hệ gì, nếu như đại đội trưởng Bạch không tin thì anh cứ đi nói với bố em, bảo bố em đích thân đến điều tra!

Bạch Dương nhìn thấy Bành Hiểu Lộ nổi nóng rồi, trong lòng thầm chửi Nhiếp Quân, trong lòng hắn thầm chửi việc gì mà tên khốn Nhiếp Quân này lại nói chuyện này với hắn, nếu đừng nói với hắn thì hắn sẽ không biết, cũng không cần phải phiền não như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, đã chọc giận Bành Hiểu Lộ. Bạch Dương đâu có dám báo với Bành Sở Hoa, ngộ nhỡ giữa Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi không có gì thì đại đội trưởng này của hắn xem như tiêu.

Bạch Dương vội vàng giải thích:

- Hiểu Lộ, em hiểu nhầm rồi, tối qua Nhiếp Quân cũng đã nói với anh là cậu ấy cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tán gẫu với anh thôi, anh chỉ là lo cho em, em cũng biết đấy, căn cứ của chúng ta rất nhỏ, có chuyện gì thì rất khó chuyển biến được, anh chỉ sợ có người nói lung tung thì sẽ có ảnh hưởng không hay thôi!

- Đại đội trưởng Bạch, em hiểu rồi!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói.

- Trước giờ em không sợ người khác đàm tiếu, đại đội trưởng Bạch, anh có nhìn thấy Nhiếp Quân không, bây giờ em đi tìm hắn!

- A, cậu ấy, anh…anh thật sự không nhìn thấy!

Bạch Dương quýnh lên, Bành Hiểu Lộ này định tìm Nhiếp Quân tính sổ đây. Bạch Dương vội nói:

- Anh thấy chuyện này xem như thôi vậy!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói:

- Muốn bỏ qua à, em thấy không đơn giản vậy đâu!

Cô Bành Hiểu Lộ này mà nổi nóng lên là không ai dám đụng vào, sợ phải chuốc họa vào thân. Tính khí này của cô cũng là được ông nội cô tập quán mà ra cả, Bành Nguyên là một quân nhân, ông ta thường xuyên dạy con cháu mình có khí chất của một quân nhân.

Bạch Dương thầm kêu khổ, lúc này hắn không dám nói đỡ cho Nhiếp Quân nữa rồi.