Nhiếp Quân nghe Bành Hiểu Lộ nói cô đang thương lượng huấn luyện, Nhiếp Quân bắt đầu nóng vội, anh nôn nóng nói:
- Hiểu Lộ, bây giờ tôi nhất thiết phải nói với cô!
Bành Hiểu Lộ nghe Nhiếp Quân nói vậy, lại nhìn Diệp Lăng Phi. Lúc này Diệp Lăng Phi đã uống hết ly nước hắn vừa mới rót, chớp chớp mắt với Bành Hiểu Lộ, ý nói vừa rồi Bành Hiểu Lộ đã nói dối.
Bành Hiểu Lộ dùng sức nhếch chiếc môi mỏng của cô, xuống giường, bước đến cửa phòng. Bành Hiểu Lộ mở cửa, liền nhìn thấy Nhiếp Quân đứng bên ngoài.
- Có chuyện gì, nói đi!
Bành Hiểu Lộ đứng trước cửa, không có ý để Nhiếp Quân vào. Bành Hiểu Lộ là con gái, tuy mang danh là quân nhân, nhưng cũng không phải cho người khác tùy tiện vào ký túc xá của cô. Nhiếp Quân và Bành Hiểu Lộ quen biết đã lâu như vậy, Bành Hiểu Lộ cũng chưa từng cho Nhiếp Quân vào phòng cô.
Nhiếp Quân không nói gì, mà đưa ánh mắt đảo bên trong phòng của Bành Hiểu Lộ, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở giữa phòng, đang cười với Nhiếp Quân.
Diệp Lăng Phi không cười thì tốt, cười như vậy, Nhiếp Quân liền cảm thấy Diệp Lăng Phi đang cười nhạo anh. Nhiếp Quân vừa rồi ở sân huấn luyện nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang nói chuyện ở đó, anh vốn định đến gần chút, nghe xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ nói chuyện gì. Còn chưa đợi đến lúc anh đến gần, Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đã rời khỏi. Nhiếp Quân nhìn hướng đi của Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ có lẽ là hướng ký túc xá, trong lòng Nhiếp Quân đã rõ.
Từ lần trước, sau khi Nhiếp Quân tỏ tình với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ không còn nói chuyện với Nhiếp Quân. Theo Nhiếp Quân, Bành Hiểu Lộ nhất định là nhất thời không thể chấp nhận anh, cần phải cho Bành Hiểu Lộ một chút thời gian để thích nghi, chỉ cần hai người đâm thủng lớp giấy cửa sổ, Nhiếp Quân tin rằng quan hệ của hai người sẽ tăng nhiệt cấp tốc.
Đây không phải là một mình Nhiếp Quân nghĩ như vậy, trước khi Nhiếp Quân chưa đến đây, phàm là quen biết với Nhiếp Quân đều nhắc đến Bành Hiểu Lộ với Nhiếp Quân, những người đó đều cho rằng trong doanh trại, Bành Hiểu Lộ cũng đối xử tốt với Nhiếp Quân, mọi người tự cho rằng đúng là trong lòng Bành Hiểu Lộ yêu thích Nhiếp Quân.
Nhiếp Quân nghe nhiều những lời như vậy, trong lòng cũng tin chuyện Bành Hiểu Lộ thích anh, cho nên, anh mới tin rằng chỉ cần bản thân đâm thủng lớp giấy cửa sổ cách giữa anh và Bành Hiểu Lộ, hai người đương nhiên sẽ tốt hơn.
Nhưng Nhiếp Quân không nghĩ đến đêm nay nhìn thấy Bành Hiểu Lộ cùng Diệp Lăng Phi đi về hướng ký túc xá, Nhiếp Quân luôn đi theo đến bên ngoài ký túc xá, anh vốn muốn nghe âm thanh bên trong, nhưng lại không nghe được, trong lòng nôn nóng, không rõ rốt cuộc Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ ở bên trong làm gì, nên mới gõ cửa, nói muốn nói chuyện với Bành Hiểu Lộ.
Khi Nhiếp Quân nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong phòng của Bành Hiểu Lộ, trong lòng anh đố kỵ. Phải biết, anh cũng chưa từng vào phòng của Bành Hiểu Lộ, bây giờ Diệp Lăng Phi lại ở trong phòng của Bành Hiểu Lộ, sao Nhiếp Quân có thể không ghen. Nhiếp Quân thu hồi ánh mắt nhìn trên người Diệp Lăng Phi, chuyển qua nhìn Bành Hiểu Lộ đang đứng trước mặt, nói:
- Hiểu Lộ, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
- Nói chuyện riêng?
Bành Hiểu Lộ hơi giật mình, quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi, thì phát hiện Diệp Lăng Phi đang ngồi trên giường của cô. Bành Hiểu Lộ lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, thật lo lắng Nhiếp Quân nói bậy, đến lúc đó chuyện không dễ thu dọn. Cô gật đầu, bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Bành Hiểu Lộ đi trước, Nhiếp Quân theo sau, đi khoảng 5- 6 mét, Bành Hiểu Lộ dừng lại, xoay người lại, nói với Nhiếp Quân:
- Trưởng quan Nhiếp, ở đây được rồi, anh có chuyện gì thì nói mau, đợi chút nữa tôi còn phải trở về thảo luận chuyện huấn luyện với Diệp Lăng Phi, tôi đối với cách huấn luyện của anh ấy có chút ý kiến, muốn thương lượng với anh ấy, xem xem có thể để anh ấy đừng làm vậy hay không!
Nhiếp Quân nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến chuyện huấn luyện, đúng lúc khiến anh tìm được đề tài, Nhiếp Quân thừa cơ nói:
- Hiểu Lộ, hai ngày nay đã có hơn 100 người rời khỏi, không thể để tên đó tiếp tục làm bậy, tôi đã nói với cô từ trước, tên này chỉ muốn phá rối mà thôi, căn bản thì không biết huấn luyện, bây giờ để tôi nói trúng rồi, hắn chỉ muốn cho những người lính giỏi này rời khỏi. Làm huấn luyện, bọn họ làm sao có thể rành nghề như chúng ta, cả ngày từ sáng đến tối chúng ta đều huấn luyện, được khen thưởng là dây gang chẳng phải chính là chúng ta huấn luyện ra hay sao, bây giờ thì hay rồi, tên đó một chân đá ra những người chuyên môn huấn luyện như chúng ta, đây sao là huấn luyện, rõ ràng là muốn làm sập bộ đội đặc chủng này. Hiểu Lộ, chuyện này cô nên nói từ sớm rồi!
Bành Hiểu Lộ cau mày, nhìn Nhiếp Quân, trong lòng có chút không vui. Theo Bành Hiểu Lộ, Nhiếp Quân không nên là loại người nói xấu sau lưng người khác, bây giờ Nhiếp Quân ở trước mặt cô nói Diệp Lăng Phi muốn đánh sập bộ đội đặc chủng “Lang Nha”, đây rõ ràng là nói xấu Diệp Lăng Phi.
Bành Hiểu Lộ không muốn tiếp tục thảo luận với Nhiếp Quân về chuyện này, cô muốn sớm trở về, thờ ơ nói:
- Ồ, tôi biết rồi, trưởng quan Nhiếp, anh còn chuyện gì không, nếu như không có thì tôi về trước!
Bành Hiểu Lộ nói xong, xoay người muốn trở về, nhưng không nghĩ tới Nhiếp Quân đưa tay nắm lấy vai của Bành Hiểu Lộ, gọi:
- Hiểu Lộ, cô khoan đi!
Bành Hiểu Lộ lại quay lưng lại, sắc mặt lập tức tối sầm lại, dùng sức hất vai một cái, lạnh lùng nói:
- Trưởng quan Nhiếp, nếu như anh có chuyện cứ nói với tôi, nhưng đừng tùy tiện lôi kéo tôi, tôi hy vọng sau này anh có thể chú ý một chút hành vi của anh!
Nhiếp Quân sao có thể ngờ chỉ vì anh kéo Bành Hiểu Lộ, sắc mặt Bành Hiểu Lộ liền u tối. Nhiếp Quân cảm thấy Bành Hiểu Lộ có chút không vui, vội vàng giải thích nói:
- Hiểu Lộ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là vừa rồi nôn nóng, lo lắng cô trở về, tôi còn có chút chuyện chưa nói!
- Anh nói đi, tôi đang nghe!
Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói.
Nhiếp Quân đối với thái độ của Bành Hiểu Lộ có chút không quá thích ứng, anh suy nghĩ có thể hành vi vừa rồi khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy anh co chút lỗ mãng, cho nên mới giận. Nhiếp Quân thầm trách bản thân nên chú ý hành vi một chút, trước khi anh chưa xác định quan hệ yêu nhau với Bành Hiểu Lộ, nên tránh cùng Bành Hiểu Lộ có quan hệ thân mật, đừng để Bành Hiểu Lộ hiểu lầm bản thân là một đàn ông háo sắc. Nhiếp Quân đã quen làm chính nhân quân tử, anh lập tức cố ý kéo xa khoảng cách với Bành Hiểu Lộ, tỏ ra anh là một chính nhân quân tử quang minh chính đại.
Bành Hiểu Lộ sao để ý đến những chi tiết này của Nhiếp Quân, dù sao cô đối với hành vi vừa rồi của Nhiếp Quân cũng có chút phản cảm, trong lòng không vui, sắc mặt đương nhiên khó coi, cho dù Nhiếp Quân cố ý kéo xa khoảng cách, sắc mặt của Bành Hiểu Lộ vẫn không thay đổi, vẫn u tối.
- Hiểu Lộ, tôi suy nghĩ, tôi biết tôi không nên thất lễ nói với cô những lời này, cô và tôi quen biết rất lâu, nên biết tôi là một người thế nào!
Nhiếp Quân nói đến đây, nhìn thấy ánh mắt của Bành Hiểu Lộ không nhìn lên mặt anh, Nhiếp Quân tưởng rằng Bành Hiểu Lộ còn đang giận, anh cẩn thận nói:
- Tôi không phải là một đàn ông có sở trường biểu đạt, những năm nay, tôi đều sống một mình, có thể nói doanh trại là nhà của tôi, đám lính đó chính là người thân của tôi, tôi rất thích ở cùng họ, tôi thích cuộc sống ở đây. Nhưng đồng thời, tôi cũng không biết nói những lời đường mật, tôi chỉ biết có gì nói đó, có thể hôm đó tôi nói quá thẳng thắn, mới khiến cô không vui, Hiểu Lộ, tôi đảm bảo sau này tôi sẽ không nói thế nữa!
- Trưởng quan Nhiếp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm!
Bành Hiểu Lộ đưa ánh mắt nhìn lên mặt Nhiếp Quân, cô rất nghiêm túc mà nói:
- Tôi chẳng phải tức giận vì những lời nói ngày hôm đó anh nói với tôi, anh đối với tôi có cảm giác gì hay có tình cảm gì đều là chuyện của anh, không có quan hệ gì với tôi. Từ trước đến nay, tôi cũng xem anh là trưởng quan của tôi, tôi tôn trọng anh, tôi không hy vọng giữa chúng ta có gì hiểu lầm, tôi đối với anh không phải tình cảm đó, sở dĩ, mấy ngày nay tôi không nói chuyện với anh, chỉ là hy vọng trưởng quan Nhiếp bình tĩnh lại, đừng vì những chuyện này ảnh hưởng đến huấn luyện, chúng ta đều vì tổ chức bộ đội đặc chủng này mà cố gắng, không nên suy nghĩ những chuyện này, trưởng quan Nhiếp, anh hiểu không?
Tuy rằng Bành Hiểu Lộ nói những lời này khá nghiêm túc, cũng rất thẳng thắn, nhưng theo Nhiếp Quân nghe ra lại là một ý nghĩa khác, anh tưởng rằng Bành Hiểu Lộ đang nói cho anh biết, không phải Bành Hiểu Lộ không chấp nhận anh, mà vì trước mắt đang tổ chức bộ đội đặc chủng, không có thời gian thảo luận những chuyện này, Nhiếp Quân không hề cho rằng Bành Hiểu Lộ đã thẳng thắn từ chối anh.
Nhiếp Quân gật đầu, trên mặt tươi cười, nói:
- Hiểu Lộ, tôi biết, chuyện này là tôi làm không đúng!
- Trưởng quan Nhiếp, anh còn chuyện không?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Hết chuyện rồi!
Nhiếp Quân nói, anh thấy Bành Hiểu Lộ muốn đi, vội vàng nói:
- Hiểu Lộ, tôi có chuyện phải nhắc nhở cô!
- Nhắc nhở tôi?
Bành Hiểu Lộ giật mình, nghi ngờ nhìn Nhiếp Quân.
Nhiếp Quân vốn muốn tiến gần Bành Hiểu Lộ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh không di chuyển, chỉ khẽ nói:
- Hiểu Lộ, tôi cảm thấy tên họ Diệp khi nhìn cô thấy háo sắc, tôi nhớ lần trước tôi cùng cô đến thành phố Vọng Hải, hắn và bà xã của hắn đều ở nhà, hắn là một người có vợ, loại đàn ông này luôn ở bên ngoài lăng nhăng chỉ biết ăn uống chơi bời, không phải người tốt gì, cô cẩn thận đề phòng hắn một chút!
Sắc mặt của Bành Hiểu Lộ vốn đã trở nên tốt hơn chút, nghe Nhiếp Quân nói câu này xong, sắc mặt cô trở nên khó coi. Bành Hiểu Lộ chẳng phải khờ, sao không nghe ra được ngụ ý trong lời nói của Nhiếp Quân. Hai mắt của Bành Hiểu Lộ phát ra tia sáng sắc bén, trừng mắt nhìn mắt của Nhiếp Quân, lạnh lùng nói:
- Trưởng quan Nhiếp, trước đây tôi không hề cảm thấy anh là người như vậy, bây giờ thì tôi biết anh là người như vậy, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, đối với chuyện Diệp Lăng Phi là người thế nào, chẳng có liên quan đến anh. Anh chẳng rõ giữa tôi và người nhà của tôi có quan hệ gì với Diệp Lăng Phi, hoặc là anh không thích anh ấy, nhưng không thể đánh giá một người như vậy, bây giờ tôi không muốn nói với anh nữa, anh tự về suy nghĩ lại đi, là một quân nhân, anh nên ngay thẳng, chứ không phải như bây giờ, quả thật anh khiến tôi rất thất vọng!
Bành Hiểu Lộ nói xong, chẳng cho Nhiếp Quân cơ hội để nói, quay lưng bỏ đi, bỏ lại Nhiếp Quân cô đơn lẻ loi.