Gió buổi tối dường như không hề có ý định giảm đi, Diệp Lăng Phi mặc có chiếc áo sơ mi mỏng cõng Bành Hiểu Lộ bước trên đường núi. Trong lòng Diệp Lăng Phi đã có phương hướng đại khái, chỉ là không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể về tới doanh trại. Trong núi, điện thoại không hề có tín hiệu, dù Diệp Lăng Phi có mang theo điện thoại cũng vô ích.
Bành Hiểu Lộ nằm trên lưng Diệp Lăng Phi thì đã ngủ rồi. Diệp Lăng Phi thi thoảng ghé đầu qua nhìn Bành Hiểu Lộ, thấy đôi môi Bành Hiểu Lộ khép chặt, chiếc mũi nhỏ lạnh ửng hồng cả lên. Trong lòng Diệp Lăng Phi không biết là có cảm giác gì nữa. Chỉ cảm thấy mọi chuyện tối nay mọi chuyện tối hôm nay hoàn toàn là một chuyện vô cùng vô vị, vốn sẽ không nảy sinh ra.
Hai chân Diệp Lăng Phi đau nhức, lúc lăn từ trên núi xuống, hai chân hắn chắc chắn đã bị thương rồi, khả năng còn rách da, có cảm giác nóng ran, chỉ là lúc này Diệp Lăng Phi không thể dừng lại để kiểm tra xem hai chân hắn thế nào.
Cả người có chút lạnh, tuy trán đầy mồ hôi, nhưng những giọt mồ hôi đó vừa xuất hiện trên trán thì gió đã thổi khô luôn. Cảm giác đó càng thấy vô cùng khó chịu, hắn cạn hết sức mới trèo lên được cái sườn núi, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía trước xuất hiện ánh điện sáng quang, đó chính là doanh trại.
Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy doanh trại, trong lòng hắn thầm tính, chắc phải mất khoảng hơn hai mươi phút nữa là về tới doanh trại. Diệp Lăng Phi vừa thấy nhẹ nhõm trong lòng liền thấy hai chân hắn rạn đau, hắn hắt hơi một tiếng, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh thấu vào tim. Giờ thì hay rồi, Diệp Lăng Phi liên tục lại hắt hơi vài tiếng nữa, kết quả cũng đánh thức được Bành Hiểu Lộ đang nằm trên lưng Diệp Lăng Phi ngủ.
Bành Hiểu Lộ vội vàng hỏi:
- Anh bị cảm rồi?
- Không sao!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Lộ, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống trước đã, cô thấy khu vực sáng điện đằng kia không, tôi thấy chúng ta cần phải đi hơn hai mươi phút nữa mới về tới doanh trại được.
Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy được Diệp Lăng Phi có chút mệt mỏi, có không biết cô đã nằm ngủ trên lưng Diệp Lăng Phi bao lâu rồi. Bành Hiểu Lộ thấy doanh trại cách chỗ này không xa nữa, cũng yên tâm hơn.
Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống, ngay sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ cởi chiếc áo nãy Diệp Lăng Phi đưa cho cô, khoác lên người Diệp Lăng Phi.
- Cô không lạnh sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi thì lại nghe thấy có người hắt hơi tới mấy cái liền!
Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa nở nụ cười, khẽ nhấc nhấc cái môi của mình, cười hì nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đã từng nói với tôi, nếu anh mà xảy ra chuyện gì, mấy tên thuộc hạ kia của anh sẽ không tha cho tôi, thế nên, tôi không dám để anh bị cảm đâu!
- Hì hì, đó chỉ là nói đùa thôi!
Diệp Lăng Phi nói câu này xong, lại hắt hơi thêm một tiếng nữa. Bành Hiểu Lộ có chút lo lắng, không muốn nói đùa với Diệp Lăng Phi nữa, chủ động giúp Diệp Lăng Phi mặc áo vào, hai tay cô giúp Diệp Lăng Phi cài từng chiếc cúc áo vào, nói:
- Có lúc tôi cũng rất ghét bọn đàn ông dối trá các anh, rõ ràng bị cảm rồi còn giả bộ anh hùng!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi đâu có giả bộ làm anh hùng gì đâu, tôi đây gọi là lấy công chuộc tội, chuyện tối nay cũng do tôi gây ra cả, nếu cô mà có chuyện gì, tôi không biết phải nói với ông cô thế nào nữa!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng nhìn thấy đèn doanh trại phụt tắt. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Xem ra đã chín rưỡi rồi, Hiểu Lộ, chúng ta khả năng phải ở lại bên ngoài bốn tiếng hơn
- Tôi biết!
Bành Hiểu Lộ cũng không thèm để ý tới việc đèn doanh trại đã tắt, cô giúp Diệp Lăng Phi cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, rồi mới đưa mắt nhìn về phía doanh trại, nói:
- Chúng ta lén quay về, cũng không có ai biết chuyện tối nay của chúng ta đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, cô nghĩ đơn giản thế nhỉ, không ai biết chuyện của chúng ta, chúng ta về tới nơi cái, việc đầu tiên ắt phải tới quân y kiểm tra, quân y dù có ngủ rồi cũng phải gọi dậy.
Bành Hiểu Lộ gật đầu lia lịa rồi nói:
- Thế cũng đúng, tôi cảm thấy cả người toàn thương tích, khó chịu chết được!
Diệp Lăng Phi hít thở một hơi xong, cảm thấy cũng khá hơn nhiều, lúc này mới đứng dậy, nói với Bành Hiểu Lộ:
- Đi nào, để tôi cõng có một hơi về tới doanh trại!
- Không cần đâu, tôi tự đi được!
Bành Hiểu Lộ nói xong liền định đứng dậy, không ngờ vừa động cái đã cảm thấy chân đau điếng, “ai da” một tiếng. Có điều, Bành Hiểu Lộ vẫn gắng đứng lên, cô cắn chặt răng, miễn cưỡng đứng đó.
Diệp Lăng Phi đoán được trong lòng Bành Hiểu Lộ đang nghĩ gì, lúc này cũng gần tới doanh trại rồi, nếu bị ai nhìn thấy Diệp Lăng Phi cõng Bành Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt. Chỉ là vết thương hiện nay của Bành Hiểu Lộ không thích hợp để một mình
Bành Hiểu Lộ bước đi. Diệp Lăng Phi cũng không quản xem Bành Hiểu Lộ có đồng ý hay không nữa, lại cõng Bành Hiểu Lộ lên.
- Để tôi tự đi!
Bành Hiểu Lộ kiên quyết nói.
- Đi cái gì mà đi, sau này chân không tự bước được nữa tôi xem cô còn ngồi đó mà kiên quyết được không!
Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc này không phải là lúc để cô hờn dỗi đâu!
Bành Hiểu Lộ nghe thấy thế, chỉ đành ngoan ngoãn trèo lên lưng Diệp Lăng Phi, để Diệp Lăng Phi đỡ mông cô cõng lên. Diệp Lăng Phi một hơi cõng Bành Hiểu Lộ về tới doanh trại, trong doanh trại đã tối om. Diệp Lăng Phi cõng thẳng Bành Hiểu Lộ tới tìm quân y. Ở đây, thường có mấy vị quân y, thiết bị trị liệu cũng đầy đủ, điều này cũng là để đề phòng khi có binh sĩ bị thương trong lúc tập luyện, phải lái xe đưa tới khu doanh trại lớn hơn sẽ mất rất nhiều thời gian, như thế đợi tới khu doanh trại lớn hơn mới được trị liệu, khả năng sẽ làm vết thương càng trở nên nặng hơn.
Lúc Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ quay về, không hề kinh động tới bất kỳ ai, nhưng lúc bọn họ gọi quân y, đã kinh động tới đại đội trưởng Bạch Dương đang đi tuần tra đêm. Đại đội trưởng Bạch Dương, buổi tối nào cũng phải đi tuần tra, vừa tuần tra tới lúc này, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cõng Bành Hiểu Lộ bước vào phòng trị liệu.
Đầu Bạch Dương đổ tới rầm một cái, hắn nghĩ Bành Hiểu Lộ xảy ra chuyện. Bành Hiểu Lộ là ai chứ, nếu Bành Hiểu Lộ mà xảy ra chuyện gì, thì chức đại đội trưởng này của hắn cũng coi như xong. Đừng nghĩ tới chuyện thăng chức, ngay cả việc có còn được làm việc trong quân đội tiếp không nữa cũng là vấn đề rồi. Trong lòng Bạch Dương hoảng loạn, vội vàng chạy qua.
Đợi lúc hắn chạy vào phòng trị liệu, Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi mỗi người đã nằm lên một chiếc giường bệnh trị liệu, đang được kiểm tra.
- Thế này là thế nào?
Bạch Dương thấy không chỉ Bành Hiểu Lộ bị thương mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng bị thương, trong lòng càng hoảng loạn hơn, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ có người phục kích?
- Anh nghĩ nơi này là nơi nào chứ, chẳng lẽ còn có người dám phục kích đội đặc chủng binh!
Diệp Lăng Phi vừa cởi chiếc áo trên người ra, giường giữa hắn và Bành Hiểu Lộ cách một bức vải. Giường của Bành Hiểu Lộ bên đó có một bức vải chặn xung quanh, một vị nữ quân y đang kiểm tra cho Bành Hiểu Lộ, còn Diệp Lăng Phi bên này lại không hề có gì che cả, hắn để trần người, nói với Bạch Dương:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là lăn từ trên núi xuống thôi, có khả năng bị thương chút!
Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây, liền cau mày lại, hiển nhiên lúc vị bác sĩ đó kiểm tra, động vào vết thương của Diệp Lăng Phi. Bạch Dương không biết Bành Hiểu Lộ bị thương như thế nào, giờ Bành Hiểu Lộ đang được kiểm tra, hắn không tiện vào. Chỉ có thể trông vết thương của Diệp Lăng Phi. Bạch Dương bước qua, thấy trên người Diệp Lăng Phi có khá nhiều vết sẹo, trong đó có một số vết sẹo, khả năng là những vết thương mới của Diệp Lăng Phi. Bạch Dương làm lính bao nhiêu năm nay, song chưa hề nhìn thấy trên người ai lại có nhiều vết sẹo như thế này, nhất là những vết sẹo nằm ở những vị trí yếu hại.
Đối với những người lính mà nói, những vết sẹo chính là những huân chương vẻ vang đối với họ, nếu một binh sĩ trên người nhẵn bóng, một chút vết thương cũng không có, thì người binh sĩ đó rất dễ bị mọi người coi là “lính búp bê”, sẽ không nhận được sự tôn trọng của những người lính khác. Còn vết sẹo càng nhiều, càng chứng minh người lính đó từng trải, như thế người khác sẽ rất coi trọng. Bạch Dương nhìn những vết sẹo trên người Diệp Lăng Phi, trong lòng không khỏi tôn trọng Diệp Lăng Phi vài phần, xem ra, lãnh đạo của tổ chức Lang Nha không phải là kẻ chỉ biết nói mồm, đây cũng là người khá có bản lĩnh, từ những vết sẹo trên người có thể thấy, người này đã phải hy sinh biết bao nhiêu xương máu.
Bạch Dương thấy trên người Diệp Lăng Phi có mấy vết thương mới. Khả năng là chấn thương, hắn liền vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, rốt cục là có chuyện gì thế, sao tự nhiên anh lại bị lăn từ trên núi xuống, à, Hiểu Lộ thế nào?
-o0o-
- Không biết!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi thấy Bành Hiểu Lộ bị thương cũng không nhẹ, nhất là chân trái, khả năng trẹo rồi. Chuyện lần này nói ra hơi dài, đại đội trưởng Bạch, hay anh đợi lát nữa đi, để bác sĩ xử lý xong vết thương cho tôi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp được không?
Bạch Dương nghe thấy vậy liền vội vàng nói:
- Được, được chứ. Diệp tiên sinh, tôi ra ngoài trước vậy, lát tôi lại vào!
Bạch Dương lại quay sang dặn người quân y đang kiểm tra cho Diệp Lăng Phi:
- Nhất định phải kiểm tra thật kỹ cho Diệp tiên sinh, nếu cậu mà để sơ xuất gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
-Rõ!
Bạch Dương lúc này mới bước ra, hắn đứng đợi ngoài cửa phòng trị liệu. Hai binh sĩ đứng bên cạnh Bạch Dương, một người trong đó hỏi:
- Đại đội trưởng Bạch, rốt cục là chuyện gì thế, sao tôi thấy quản giáo Bành của chúng ta lại bị người đó cõng vào?
Những binh sĩ bình thường không biết được bối cảnh của Diệp Lăng Phi, thậm chỉ còn không biết Diệp Lăng Phi tên gì. Nhưng mọi người đều biết không nên dây vào người đàn ông này. Bạch Dương nhìn tên lính đó, nói:
- Tiểu Vương, đừng có nói linh tinh, chuyện này không được truyền ra ngoài, cậu đừng có đứng ở đây nữa, qua khu lính gác hỏi xem tình hình thế nào đi, nhanh!
- Rõ, giờ tôi đi ngay!
Bạch Dương ở bên ngoài cửa cứ vòng đi rồi vòng lại, hiển nhiên có chút lo lắng.
- Đại đội trưởng, anh sao cứ đi đi lại lại thế, anh đi thế em chóng cả mặt!
Một người lính khác nói:
- Đại đội trưởng, anh ngồi xuống một lát đi!
- Ngồi gì mà ngồi, lúc này bảo tôi ngồi sao được hả!
Bạch Dương nói:
- Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì chứ, bỗng dưng quản giáo Bành và Diệp Lăng Phi lại bị thương là sao?
Bạch Dương đợi sốt cả ruột, Tiểu Vương nãy được hắn phải đi lúc này cũng đang quay về, sau Tiểu Vương còn có cả Nhiếp Quân cũng đang bước về bên này.
- Đại đội trưởng, nãy em vừa hỏi qua rồi!
Tiểu Vương vừa quay về đã vừa thở vừa nói:
- Quản giáo Bành tối nay ăn xong liền cùng người đó ra ngoài, hai người nãy mới về!
- Cái gì mà người đó, lần sau nhớ cho kỹ, phải gọi là Diệp tiên sinh, tôi nói cho cậu biết, người của chúng ta ai cũng không được gây chuyện với anh ta!
Bạch Dương nói:
- Tiểu Vương, nhất là cậu, cậu huấn luyện cho cẩn thận, có được vào đặc chủng binh hay không không phải do tôi quyết định mà là do Diệp tiên sinh quyết định. Thôi, tôi biết rồi!
Bạch Dương nói tới đây, thấy Nhiếp Quân đang bước qua đây, hắn ngạc nhiên nói:
- Quản giáo Nhiếp sao cũng qua đây?
- Nãy tôi mới gặp!
Tiểu Vương nói:
- Tôi lỡ nói thêm vài câu, thế là quản giáo Nhiếp liền qua đây!
- Chẳng phải tôi đã nói đừng có nói linh tinh sao, cậu không nghe hả. Tiểu Vương, đừng nghĩ cậu là lính lâu năm ở đây thì có thể tùy tiện, nếu cậu còn mắc sai lầm lần nữa, tôi sẽ trực tiếp đuổi cậu ra khỏi đội!
Bạch Dương vừa dứt lời thì Nhiếp Quân cũng đi tới, thấy Bạch Dương xong, hắn liền vội vàng hỏi:
- Đại đội trưởng, em nghe nói quản giáo Bành gặp chuyện, giờ thế nào rồi ạ?
- Vẫn còn đang kiểm tra ở bên trong, cụ thể thế nào tôi cũng chưa rõ!
Bạch Dương nói.
Tối nay Nhiếp Quân ăn tối xong liền đi tìm Bành Hiểu Lộ, xong tìm thế nào cũng không tìm thấy. Hắn cứ đứng mãi trước cửa phòng của Bành Hiểu Lộ đợi, đợi mãi tới lúc đèn tắt cũng vẫn không thấy Bành Hiểu Lộ về. Nhiếp Quân không rõ Bành Hiểu Lộ đi đâu, hắn chỉ muốn giài thích với Bành Hiểu Lộ một chút, giờ không nhìn thấy Bành Hiểu Lộ, Nhiếp Quân cũng không ngủ được, cứ vậy đợi cho tới lúc Bành Hiểu Lộ về. Kết quả lại gặp phải Tiểu Vương, thấy Tiểu Vương nói Bành Hiểu Lộ bị thương, đang ở phòng trị liệu. Nhiếp Quân liền vội vàng chạy qua.
Nhiếp Quân thấy Bạch Dương nói Bành Hiểu Lộ bị thương ra sao chính hắn cũng không rõ, trong lòng Nhiếp Quân có chút lo lắng, định mở cửa bước vào thì bị Bạch Dương chặn lại. Bạch Dương nói:
- Cậu vào làm gì hả, giờ quản giáo Bàch và Diệp tiên sinh đang ở trong đó kiểm tra sức khỏe, cậu và tôi ở bên ngoài đợi đi, đợi kiểm tra xong rồi tính tiếp!
- Sao, anh nói tên khốn nạn đó cũng ở đó?
Nhiếp Quân vừa nghe nói thấy thế, cơn tức giận vô danh liền nổi dậy. Nhiếp Quân vừa hét lớn thế liền bị Bạch Dương vội vàng đưa tay chặn miệng Nhiếp Quân lại, quát:
- Quản giáo Nhiếp, cậu làm gì thế hả, lúc này đã là lúc tắt điện đi ngủ, cậu không những không ngủ còn ở đây làm loạn. Hôm nay không phải là phiên trực của cậu, tôi mệnh lệnh cho cậu lập tức quay về ngủ!
- Đại đội trưởng Bạch, em...!
Nhiếp Quân thấy Bạch Dương sa sầm nét mặt lại, hắn vừa định giải thích liền bị Bạch Dương cắt ngang:
- Quản giáo Nhiếp, tôi lệnh cho cậu lập tức quay về phòng của mình!
Nhiếp Quân miễn cưỡng gật đầu, hắn là quân nhân, lúc đối diện với cấp trên, trong lòng Nhiếp Quân dù có không bằng lòng đi chăng nữa hắn cũng phải phục tùng mệnh lệnh. Hơn nữa Nhiếp Quân lại là một quân nhân vô cùng cẩn thận, lúc này hắn không muốn bị người khác túm được thóp của hắn, sợ sẽ có bất cứ một khuyết điểm nhỏ nào. ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn. Tuy rằng trong lòng Nhiếp Quân muốn biết Bành Hiểu Lộ sao lại ở cùng với Diệp Lăng Phi trong phòng trị liệu, song đối diện với Bạch Dương, hắn chỉ có thể phục tùng, quay người, rời khỏi phòng trị liệu.
Đợi Nhiếp Quân đi xong, Bạch Dương liền quay sang trừng mắt nhìn Tiểu Vương, quát:
- Đều do cậu gây ra cả, sau này cậu quản nghiêm cái mồm mình cho tôi!
- Đại đội trưởng, em biết rồi!
Tiểu Vương nhỏ giọng nói:
- Chẳng phải tại em thấy quan hệ giữa quản giáo Bành với quản giáo Nhiếp rất tốt, mọi người đều nói hai người bọn họ...!
- Câm mồm!
Bạch Dương nhỏ giọng trách:
- Tiểu Vương, tôi thấy cậu không định làm lính nữa rồi, chỉ thích lắm mồm nhiều chuyện, những lời này cậu nói với tôi, nếu cậu mà nói với quản giáo Bành, khiến quản giáo Bành tức giận, lúc đó cậu chờ mà giải ngũ đi làm việc khác đi. Cậu cũng không nghĩ thử xem, khó khăn lắm mới có cơ hội bước vào đội đặc chủng binh, cũng không biết mà nắm giữ lấy, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, sau này mấy người các cậu rất có khả năng không phải xuất ngũ, hoàn thành nghĩa vụ quân sự xong, chắc chắn sẽ được giữ lại trong quân đội. Cậu có biết được ở lại trong quân đội khó thế nào không?
- Dạ, đại đội trưởng, em biết rồi, sau này em không dám nói bừa nữa ạ!
Tiểu Vương liên miệng gật đầu nói.
Bạch Dương lại đợi hơn nửa tiếng nữa, cửa phòng trị liệu mới mở ra, thấy bên trong phòng trị liệu, bức mành chắn bên phòng của Bành Hiểu Lộ đã được kéo ra, giường của Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi xếp gần nhau, hai người đều đang truyền nước.
- Đại đội trưởng, đã xử lý xong rồi ạ!
Một nữ quân y mở cửa, đứng trước mặt Bạch Dương nói:
- Chân của quản giáo Bành bị trật khớp, khả năng hai ngày tới không tiện đi lại lắm, những vết thương khác chỉ là bị trầy thương và đụng thương thôi, không nghiêm trọng lắm.
- Còn Diệp tiên sinh thì sao?
Bạch Dương hỏi.
- Vết thương của Diệp tiên sinh chủ yếu là trầy thương và đụng thương thôi, so với quản giáo Bành. Diệp tiên sinh bị thương nặng hơn, cần phải dưỡng thương hai ngày liền!
Người nữ quân y nói.
- May mà không bị thương tới khớp xương!
Bạch Dương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hắn bước vào trong phòng trị liệu, tới giữa giường của Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi, nói:
- Dọa chết tôi rồi, không hiểu hai người đã xảy ra chuyện gì nữa, tại sao lại bị thương thế này?
- Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, ra hiệu bằng mắt, ý nói anh nói đi với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ để hắn nói, hắn cũng không khách sáo, nói với Bạch Dương:
- Đại đội trưởng Bạch, cũng không có chuyện gì cả, chỉ là quản giáo Bành muốn thi trèo núi với tôi, kết quả lúc chúng tôi trèo lên được nửa núi, không cẩn thận bị lăn xuống, chuyện chỉ đơn giản thế thôi!
Bạch Dương nhìn Bành Hiểu Lộ, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy, nửa đêm còn đi thì trèo núi, tôi không tin đâu. Ai đời có chuyện nửa đêm đi thi đấu dã ngoại chứ, tôi thấy hai người có chuyện riêng, không muốn nói ra mà thôi. Nghĩ cũng phải, tôi đây chỉ là một tên đại đội trưởng, ồ, mới chỉ là đại đội trưởng tạm thời mà thôi, hai người này lại không phải những nhân vật tầm thường, đêm hôm đi ra ngoài cũng bình thường thôi, tôi đành vờ hồ đồ vậy!”
Bạch Dương nghĩ tới đây, cười nói:
- Ồ, thì ra là thế, nãy dọa tôi chết khiếp, thôi vậy, tôi cũng không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa!
Bạch Dương nói xong liền quay sang dặn nữ quân y:
- Tối nay cô ở đây trực ban, ngày mai được nghỉ cả ngày cho thoải mái!
-Rõ!
Bạch Dương dặn dò xong, lại nói với Bành Hiểu Lộ:
- À, Hiểu Lộ, nãy quản giáo Nhiếp có qua đây, cậu ta rất lo cho vết thương của cô, vì lúc đó cô và Diệp tiên sinh đang kiểm tra, tôi để cậu ta về nghỉ rồi, dù sao thì ngày mai cậu ta cũng phải phụ trách huấn luyện!
Bành Hiểu Lộ gật gật đầu, nói:
- Đại đội trưởng, em biết rồi, anh sớm về nghỉ ngơi đi!
- Được!
Bạch Dương vừa định quay người đi, Bành Hiểu Lộ liền vội vàng gọi:
- À, đại đội trưởng, anh đừng nói gì với bố em nhé!
Bạch Dương cười nói:
- Ừm. Hiểu Lộ, cô yên tâm đi, thôi, hai người nghỉ sớm đi, mai tôi lại qua!
Bạch Dương nói xong, rời khỏi phòng trị liệu. Hắn vừa rời khỏi, trong lòng lại thầm nghĩ: “Chuyện này thật sự không cần phải báo cáo với thủ trưởng Bành sao?” Bạch Dương thấy khó xử, nên báo cáo hay không nên báo cáo, nhất thời khó quyết định được!