Đô Thị Tàng Kiều

Chương 853: Chỗ dựa của tôi chắc (1+2)




Diệp Lăng Phi nghe xong câu hỏi đầy nghi ngờ của Bành Hiểu Lộ, rồi lại nhìn người thanh niên đó, bật cười. Nhìn nụ cười của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ càng thấy tức giận, cô trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói:

- Anh cười cái gì hả, có phải anh cố tình làm như thế không hả?

- Bành Hiểu Lộ này, cô hỏi tôi cố ý hay không à?

Diệp Lăng Phi đứng dậy, tới trước mặt người thanh niên đó, nhìn một cái, rồi khẽ hi hi cười:

- Hỏi anh một câu, anh vào lính bao nhiêu năm rồi?

- Tôi vào lính bao nhiêu năm?

Binh sĩ đó cảm thấy khó hiểu với câu hỏi của Diệp Lăng Phi, hắn đáp:

- Hai năm rồi?

- Hai năm rồi, cũng được coi là lính cựu rồi nhỉ. À, đó là so với những lính mới kia thôi, thế tôi lại hỏi anh, anh cầm súng được bao lâu rồi?

Người lính đó nhìn Bành Hiểu Lộ, rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, hắn bỗng lớn giọng nói:

- Hơn một năm rồi!

- Hơn một năm rồi, thời gian cũng không ngắn nhỉ. Có điều, tôi nghĩ trong thời gian hai năm cậu làm lính, cái gọi là hơn một năm đó chắc chỉ là tính từ thời gian anh được cầm súng cho tới bây giờ, chứ không phải ngày ngày anh tiếp xúc với súng. Tôi nói cho anh biết, trong mắt anh những tên quái vật kia, thời gian bọn họ tiếp xúc với súng hơn hẳn anh, anh hiểu cái gì gọi là súng liền thân chứ, bọn họ chính là súng liền thân. Đó là cái để bảo đảm tính mạng của bọn họ, nếu nói bọn họ không hề hiểu chút gì về súng, bọn họ không chỉ đánh mất quyền lợi mà còn đánh mất cả sinh mệnh, anh đi so lắp súng với bọn họ, chẳng phải tự tìm thua sao, hơn nữa lại còn đánh cược như vậy, đúng là có mắt không tròng. Lính mà như cậu thế này thì dù có bước vào đặc chủng binh, điều cậu có thể làm chỉ là đẩy chiến hữu của cậu vào chỗ chết, không nhận biết được tình hình, chỉ biết đấu đá vớ vẩn!

Người lính đó bị Diệp Lăng Phi nói ngậm họng không còn biết nói gì cả, rồi hắn lại quay sang nhìn Bành Hiểu Lộ, sắc mặt sa sầm lại, lạnh lùng nói:

- Bành Hiểu Lộ, ông cô có nói với tôi về những gì mà cô được huấn luyện, nói cô xứng làm quản giáo đặc chủng binh, tôi thấy ông cô chỉ toàn nói hồ đồ thôi, với kiểu quản giáo này của cô, chỉ biết dụng tình cảm hành sự, thế thì tôi chỉ có thể nói, mấy đặc chủng binh mà cô huấn luyện ra chẳng qua chỉ để trang trí mà thôi, căn bản không thể đối mặt được với chiến trường ác liệt. Bành Hiểu Lộ, cô tự nghĩ cho kỹ, xem tôi có nói sai không, cô dám lấy những binh lính kiểu này cho vào đặc chủng binh, chẳng khác nào trò đùa với tính mạng cả.

Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi nói cho không cãi được một lời, có điều, cô sẽ không thể vì thế mà để Diệp Lăng Phi cưỡi lên đầu. Có lẽ những điều mà Diệp Lăng Phi nói không phải hoàn toàn vô lý, theo Bành Hiểu Lộ thấy, không thể qua loa đại khái như thế mà quyết định tiền đó của một đặc chủng binh ưu tú. Bành Hiểu Lộ cau mày, cãi:

- Anh không thể võ đoán như thế được, tóm lại, tôi thấy... thấy những điều anh nói quá khiên cưỡng.

- Tôi nói quá khiên cưỡng sao?

Diệp Lăng Phi cười lạnh lùng nói:

- Nếu cô coi trọng sinh mạng thì không thể cho phép phạm một sai lầm nào, cô phải biết rằng sinh mạng chỉ có một lần, một khi phạm sai lầm, thì không thể có cơ hội sửa đổi. Có thể, điều tôi nói hơi khắc nghiệt chút, song, cô phải nhớ rằng, đây chính là hiện thực tàn khốc.

Bành Hiểu Lộ trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cô rất muốn phản bác lại, nhưng thật sự cô không tim được lý do nào cả. Bạch Dương thấy tình hình thế này, vội vàng hòa giải:

- Chuyện này sau chúng ta hãy nói đi!

Vừa nói vừa nhìn sao phía người lính trẻ đó, nói:

- Được, tôi đồng ý, giờ cậu có thể thu dọn đồ đạc, tối nay sẽ có người đưa cậu rời khỏi!

- Đại đội trưởng Bạch!

Bành Hiểu Lộ vừa nghe thấy thế, vội vàng nói:

- Anh không thể làm thế này...!

Bạch Dương không đợi Bành Hiểu Lộ nói hết, giơ tay chặn lại, nói:

- Hiểu Lộ, tôi biết hôm nay cô rất mệt, thế này đi, cô về nghỉ trước đi, để tôi đưa Diệp tiên sinh dạo một vòng, anh ấy mới tới, dù sao cũng nên tìm hiểu tình hình chứ!

Bành Hiểu Lộ nghe Bạch Dương nói vậy, chỉ đành nói:

- Được thôi, Đại đội trưởng Bạch, thế tôi đi trước đây!

Đợi Bành Hiểu Lộ và người lính trẻ tuổi đó rời khỏi, Bạch Dương mới nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, anh cũng thấy rồi đó, dụng binh ở đây khó lắm!

- Đại đội trưởng Bạch, dụng binh có gì khó đâu, tôi thấy cũng dễ đó chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh là đại đội trưởng mà, quyền sinh quyền sát nằm trong tay, trông tên nào không vừa mắt, đuổi thẳng cổ là được rồi.

- Nói thì đơn giản thế thôi!

Bạch Dương thở dài, nói:

- Những binh lính tới đây đều là những người giỏi từ các đội khác nhau, anh bảo tôi đuổi ai được chứ, thủ lĩnh của họ lại không tìm tôi hỏi lên hỏi xuống sao lại đuổi về ấy chứ. Có lính vào đặc chủng binh, vinh dự biết bao, đó, anh nhìn tôi xem, lại nói nhiều rồi, Diệp tiên sinh, để tôi đưa anh đi thăm một vòng quanh doanh trại, để anh quen thuộc với hoàn cảnh ở đây.

- Đại đội trưởng Bạch, điều này không phải vội!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi vừa tới đây, còn chưa gặp được mấy người của tôi thế nào, hay là để mai đi, hôm nay để tôi nghỉ lát đã, để tôi nói chuyện với bọn họ, mai tôi sẽ cùng đại đội trưởng Bạch đi thăm quan!

- Thế cũng được!

Bạch Dương nói:

- Thế để tôi tiễn Diệp tiên sinh về doanh khu!

Bạch Dương đưa Diệp Lăng Phi về doanh khu số 1, vừa tới cổng, mấy người Tiêm Đao liền lao ra đón. Tiêm Đao nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nói:

- Satan, cuối cùng cậu cũng tới rồi, nãy tên tiểu tử Dã Thú nói cậu tới rồi, kết quả lại không hề thấy cậu qua đây!

- Nãy có đi nói chuyện với đại đội trưởng Bạch một lúc!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Những người khác đâu?

- Đều đang ở bên trong đợi cậu!

Tiêm Đao nói:

- Vốn tất cả đều ở bên ngoài, nghe nói cậu tới rồi, nên tụ tập hết ở ngoài, Satan, cậu không biết chứ ở đây soảng khoái lắm, bọn này lâu lắm rồi chưa được nếm mùi vị như hiện giờ.

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa vỗ vào vai Tiêm Đao, hắn quay người nói với Bạch Dương:

- Đại đội trưởng Bạch, tới đây thôi, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với anh.

- Được!

Bạch Dương nói.

Bạch Dương vừa định quay người rời đi, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi:

- À, đại đội trưởng Bạch, tôi quên mất một chuyện, ở đây có thể gọi điện thoại không?

Ở đây, sóng điện thoại khá nhiễu, chủ yếu là để đề phòng thông tin bị tiết lộ. Điện thoại của Diệp Lăng Phi không thể gọi ở đây được, Bạch Dương nói:

- Tới văn phòng làm việc của tôi, ở đó có điện thoại cố định, nếu Diệp tiên sinh định gọi điện thoại, có thể tùy ý sử dụng điện thoại trong phòng làm việc của tôi để gọi!

Bạch Dương rút từ trong túi quần chiếc chìa khóa, đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm lấy chìa khóa, nói một tiếng cảm ơn. Đợi Bạch Dương đi xong, Diệp Lăng Phi mới bước vào doanh khu, gặp mặt mấy người trong tổ chức Lang Nha. Mấy người này tới sớm hơn Diệp Lăng Phi vài ngày, từ lúc tới đây xong, bọn họ bắt đầu lao vào tập luyện, sống trong hoàn cảnh buôn bán vũ khí, những người trong tổ chức Lang Nha rất ít khi có được cơ hội rảnh rỗi tập luyện thế này, đây là một cơ hội hiếm có, bọn họ phần lớn thời gian đều phải đối mặt với việc huấn luyện nghiêm khắc, thể chất thì không cần nói rồi. Chỉ là trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi rèn luyện hồi phục sức khỏe, cường độ tập luyện của bọn họ đều vượt ngoài tưởng tượng.

Diệp Lăng Phi ngồi nói chuyện với mấy người Lão Hổ, Tiêm Đao, rồi hắn mới quay về chiếc phòng đơn của mình, ở đây đều đã được chuẩn bị đầy đủ cho Diệp Lăng Phi, chỉ là không có nơi để tắm mà thôi. Đúng như những gì Bành Hiểu Lộ nói với Diệp Lăng Phi, muốn tắm, chỉ có thể đi tắm nước lạnh thôi.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường, nhớ tới Bạch Tình Đình, trong lòng không rõ Bạch Tình Đình rốt cục đang làm gì, vốn định gọi điện cho Bạch Tình Đình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chẳng qua cũng mới rời khỏi Bạch Tình Đình còn chưa tới ba ngày, hơn nữa lúc ở Bắc Kinh hắn cũng có nói chuyện với Bạch Tình Đình, thế nên hắn liền bỏ ý định gọi điện cho Bạch Tình Đình. Hắn nằm trên giường ngủ một giấc, đợi lúc Diệp Lăng Phi tỉnh dậy, trời đã tối.

Tới tối, Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy sảng khoái hơn hắn, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Dã Lang đang ở hành lang. Diệp Lăng Phi gọi Dã Lang lại, hai người cùng ra khỏi doanh trại.

Buổi tối ở doanh khu có phần yên tĩnh hơn, Diệp Lăng Phi và Dã Lang bước qua khu thao trường.

- Dã Lang, cậu đã từng trải qua rèn luyện, cậu biết rốt cục là chuyện gì!

Diệp Lăng Phi vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Lăng Phi:

- Lúc anh tới cũng đã kiểm tra qua, anh nghĩ không thể dùng phương pháp như ở trường Tử Vong được, cậu có cách gì không?

Dã Lang tuy không hay nói lắm, nhưng một khi hắn nói nhất định nói trúng, hơn nữa, còn nói thẳng vào trọng điểm, đây cũng là lý do vì sao Diệp Lăng Phi thích bàn bạc với Dã Lang. Diệp Lăng Phi tuy đã có cách nghĩ khái quát trong đầu, nhưng dù sao cách đó vẫn chưa hoàn thiện, hắn cần phải bàn bạc thêm với Dã Lang.

Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi hỏi, hắn liền nói:

- Satan, hôm nay lúc anh đến chắc đã nhìn thấy các binh sĩ đó tập luyện, bình thường mà nói, thể chất của các binh sĩ đó đều khá tốt, nhưng em lại cảm thấy bọn họ thiếu một số thứ. Ví dụ như ngày hôm nay, ngay cả kỹ thuật vừa di chuyển vừa bắn súng trong lúc tập luyện bọn họ cũng không nắm bắt được chứ đừng nói tới những kỹ thuật bình thường nhất trong chiến đấu thật đó là lắp súng, di chuyển và ngắm bắn. Em nghĩ mấy người này tuy được tiếp nhận huấn luyện về mặt này, song cường độ huấn luyện chưa đủ, thậm chí một số kỹ thuật căn bản vẫn chưa nắm bắn tốt.

- Điều này anh rõ, hôm nay anh vừa gặp một binh sĩ do cá cược thua với người của Lang Nha mà lựa chọn rời đi!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Thật ra, anh câm thấy khá tiếc, theo anh thấy, binh sĩ đó là một giống khá tốt, chỉ là thiếu mất cảm giác thất bại. Anh thấy mấy người bọn họ phần lớn đều là niềm kiêu hãnh của các đội khác nhau, bọn họ luôn sống trong những tiếng tán thưởng quen rồi, hoàn toàn không phải vì năng lực của mấy người đó không có, mà vì bọn họ thiếu đi kinh nghiệm của sự thất bại, điều này thực sự rất đáng sợ!

- Ừm, em nghe Lão Hổ nói rồi, mấy ngày trước lúc bọn em chưa tới, bọn họ thường nhận được những lời thách thức của các binh sĩ này, mấy binh sĩ này căn bản coi thường người của ta, cứ muốn so sánh với chúng ta. Hình như quản giáo của bọn họ cũng khá dung túng cho việc này, Satan, đây là một chuyện rất đáng sợ, anh nên hiểu rõ, mấy người trong Lang Nha chúng ta đều là những người giết người không chớp mắt, mỗi người trên tay đều dính không ít máu, nếu như thật sự kích động tới sát khí của bọn họ, em lo sẽ xảy ra chuyện.

- Xảy ra chuyện?

Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng, nói:

- Anh lại chẳng sợ nếu xảy ra chuyện, nếu mấy tên lính đó có bản lĩnh khơi dậy sát khí trong Lang Nha chúng ta, thì coi như bọn họ có bản lĩnh. Điều anh thật sự muốn bây giờ chính là chúng ta thật sự tham gia vào đợt tuyển chọn này, dạy cho mấy tên kiêu ngạo đó bài học, anh muốn để bọn họ nếm xem mùi vị thất bại thật sự là như thế nào.

- Anh định thế nào?

Dã Lang hỏi.

- Ngày mai anh sẽ khiêu chiến với mấy tên đó, cho bọn họ biết cảm giác thất bại là thế nào!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đã có cách rồi, em về nói với Lão Hổ, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ luyện tập cùng với bọn họ, mấy thứ đội ngũ vớ vẩn kia ném qua một bên, chúng ta sẽ luyện tập về mặt kỹ năng.

- Được!

Dã Lang đáp.

Diệp Lăng Phi và Dã Lang bước về phía tây bắc của bãi tập thì nghe thấy có tiếng bụp bụp vọng lại, hình như có người đang đánh cái gì đó. Diệp Lăng Phi quay nhìn Dã Lang một cái, cũng không nói gì cả, chậm bước về phía đó. Đợi khi hai người bước gần tới nơi đó thì thấy Nhiếp Quân đang cởi trần, hai tay đeo găng tay đang hết sức đấm vào bao cát. Ngay cạnh đó, Bành Hiểu Lộ mặc quần áo quân đội đang ngồi xem.

Nghe tiếng bước chân, Nhiếp Quân dừng lại, quay người lại nhìn, thấy là Diệp Lăng Phi xong, hắn lại tiếp tục dùng hai tay đấm bao cát.

- Anh cũng được đó chứ, thời tiết lạnh thế này mà còn để trần vai như thế, chẳng trách nào người ta cứ nói ý chí quân nhân vững như thép, giờ tôi mới biết!

Diệp Lăng Phi đưa tay lấy điếu thuốc ra, đứng trước mặt Nhiếp Quân hút, hắn cười nói:

- Đừng đánh nữa, đấm bao cát làm gì chứ, để dành phần sức lực này sao không về nghĩ xem nên huấn luyện binh lính của mình thế nào đi?

Nhiếp Quân dừng lại, quay người, ánh mắt hung hãn trừng nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh rốt cục muốn làm gì hả, định thách thức sao?

- Anh đang nói gì thế hả, sao tôi phải thách chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi chỉ là đi dạo buổi tối thôi mà, vừa hay nghe thấy bên trong có tiếng động nên mới bước qua, chẳng lẽ thế này cũng có vấn đề gì sao?

- Tôi nhìn anh thấy ngứa mắt!

Nhiếp Quân tháo găng tay xuống, ném xuống sàn, hắn thở từng hơi mạnh vào mặt Diệp Lăng Phi, quát:

- Anh có giỏi, hai người chúng ta đấu đơn xem, biệt hiệu của anh là Satan phải không, tôi thật sự muốn xem thử, cái tên Satan không thể đánh bại từ miệng mấy tên khốn nạn kia nói ra là người như thế nào, có gan thử không?

- Đúng là vớ vẩn, sao tôi phải đấu đơn với anh chứ!

Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng nói:

- Tôi trước giờ không làm mấy chuyện vớ vẩn thế này, tôi đến là để tống cổ binh lính của anh ra, chứ không phải chỉ là đấu đơn thuần với quản giáo anh!

Nhiếp Quân nghe xong, trợn trừng mắt, đưa tay túm lấy ngực áo của Diệp Lăng Phi, thở mạnh từng hơi nói:

- Tôi nói cho anh biết, ở đây anh đừng hòng làm bừa, tôi là quản giáo ở đây, ai là người đủ tư cách bước vào đội đặc chủng binh do tôi quyết định, chứ không phải anh, tôi cực ghét mấy kẻ khoác lác như anh, lúc tôi làm đặc chủng binh, không biết mấy người các ngươi còn đang ở xó nào nữa là. Tôi đã từng giết người, anh giết qua chưa hả? Tôi một phát bắn tung não của tên buôn lậu, tận mắt chứng kiến não hắn nát vụn như tương, anh nhìn thấy chưa?

- Tôi chưa thấy bao giờ!

Diệp Lăng Phi không hề có chút phản kháng nào, hắn cứ để Nhiếp Quân nhấc ngực áo của hắn lên, nở nụ cười, nói:

- Tôi không thích nhìn não người khác nát tung làm gì, vô vị. Tôi càng thích mùi vị lao thẳng tới giết sạch bọn chúng, rồi quay người rời đi, còn về việc giết người, tôi nghĩ đây chẳng phải là chuyện đáng để khoe khoang làm gì, chẳng lẽ anh lại thấy hứng thú với việc giết người thế sao, nếu anh thật sự thích giết người, tôi không ngần ngại việc giới thiệu anh vào đoàn lính đánh thuê của Pháp, mấy tên lính đánh thuê đó cả ngày sống trong chiến trận, mỗi tên đó trên tay không biết đã dính máu của biết bao người.

- Trưởng quản Nhiếp, anh không cần phải như vậy!

Bành Hiểu Lộ cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa lên tiếng nói, cô tới trước mặt Diệp Lăng Phi và Nhiếp Quân, đưa tay nhấc bàn tay to khỏe đang nắm chặt lấy ngực áo Diệp Lăng Phi của Nhiếp Quân ra, nói:

- Trưởng quản Nhiếp, tôi nghĩ anh không nhất thiết phải đấu đá với loại người như hắn làm gì, hắn vốn là đầu lĩnh của quái vật, anh đấu đá với hắn chỉ chuốc thêm bực dọc nhiều hơn thôi.

Nhiếp Quân nhìn Bành Hiểu Lộ, mắng:

- Hiểu Lộ, em có biết binh sĩ mà anh cho rằng có khả năng tiềm tàng nhất đã bị mấy tên đó đuổi đi không, hôm nay không phải em không nhìn thấy, chỉ vì đánh cược thua mà rời khỏi đây. Anh không hiểu, sao lại cần mấy tên này tới đây, anh đã từng huấn luyện qua đặc chủng binh xuất sắc nhất, anh không nghĩ rằng anh không thể huấn luyện tốt những binh sĩ này, chỉ cần cho anh chút thời gian, anh bảo đảm tất cả các binh sĩ ở đây sẽ trở thành đặc chủng binh tài giỏi nhất!

Trong lòng Nhiếp Quân đầy bực dọc, lúc đầu được điều qua đây huấn luyện đặc chủng binh, hắn nghĩ đây là cơ hội tốt nhất của hắn, có thể nhanh chóng thăng chức. Nhiếp Quân nghe Bành Hiểu Lộ kể về chuyện của đội đặc chủng binh “Lang Nha”, đó là đội đặc chủng binh đặc biệt nhất mà Bành Nguyên chủ chốt điều khiển, có thể nói tất cả các thiết bị quân sự tốt nhất trong nước đều được đầu tư cho đội đặc chủng binh này, hơn nữa tính chất của đội đặc chủng binh này là trực thuộc. Nhiếp Quân cảm thấy đây là cơ hội tốt, hắn muốn lợi dụng cơ hội này để thể hiện thực lực của hắn, thêm vào đó là mối quan hệ giữa hắn và Bành Hiểu Lộ, Nhiếp Quân tin rằng hắn không chỉ có thể đạt được tình yêu của Bành Hiểu Lộ, càng có thể tiếp cận thực lực của Bành gia để thay da đổi thịt.

Nhưng khi Nhiếp Quân thực sự tới đây mới biết, việc huấn luyện ở đây hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng, có thể nói gần sáu trăm binh sĩ tụ tập ở đây đều không phải là binh sĩ trong đội đặc chủng binh “Lang Nha”, mà đây chỉ là một cách chọn lọc. Trước đây, việc chọn lọc đều do quản giáo và đại đội trưởng quyết định, nhưng quyền lực ở đây lại nằm trong tay Diệp Lặng Phi, Nhiếp Quân chẳng qua cũng chỉ là một tay quản giáo mà thôi.

Sự khác biệt một trời một vực này khiến Nhiếp Quân không thể chấp nhận được, hắn chỉ cần nhìn thấy Diệp Lăng Phi là tức, hắn không nghĩ được rốt cục cái tên trông có vẻ chịu không nổi một đấm của hắn này lại có quyền lực lớn như vậy.

Bành Hiểu Lộ không biết được ý đồ thật sự của Nhiếp Quân, cô chỉ nhìn vào bề ngoài, cho rằng cơn tức giận của Nhiếp Quân chỉ là do oán hận, cảm thấy bất công đối với việc binh sĩ kia rời đi. Bành Hiểu Lộ gật đầu, nói:

- Trưởng quản Nhiếp, tôi đương nhiên hiểu được cảm giác trong lòng anh lúc này, sao tôi lại chưa trải qua cảm giác này chứ!

Nhiếp Quân trìmg mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Đều là anh, thế anh nói cho tôi biết, rốt cục anh có bản lĩnh gì mà quyết định vận mệnh của binh sĩ chứ?

Diệp Lăng Phi nhìn phản ứng của Nhiếp Quân không ngờ lại bật cười, Diệp Lăng Phi là ai chứ, sao lại không nhìn ra được ý đồ thật sự trong lòng của Nhiếp Quân. Diệp Lăng Phi nhìn Nhiếp Quân ngay từ anh mắt đầu tiên đã không thấy thích con người này. Lúc này, nghe những lời của Nhiếp Quân xong, hắn lại càng thấy phản cảm.

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, thở hơi thuốc trong miệng ra, cười nói:

- Anh hỏi tôi có quyền gì mà quyết định vận mệnh của một binh sĩ hả, tôi nghĩ chắc là vì tôi có quan hệ chăng, chỗ dựa của tôi chắc, thế nên quyền lực của tôi cũng lớn. Bành Hiểu Lộ, cô thấy tôi nói có đúng không?