Mẹ Chu Hân Mính làm đầu tiên chính là tiết lộ thái độ của Chu Hồng Sâm cho con gái, trong lòng Chu Hân Mính đã có câu trả lời, tự nhiên tâm trạng sẽ rất tốt. Hôm nay sở dĩ cô theo bố là để xem phản ứng của ông thế nào. Thái độ của Chu Hồng Sâm làm cho Hân Mính càng yên tâm, vì thế mới to gan ôm cổ Diệp Lăng Phi ngay trước cửa nhà.
Chu Hồng Sâm viết bốn chữ đó đã nói rõ tâm trạng lúc đó của ông, biểu thị ông không còn cách nào khác ngoài chấp nhận. Diệp Lăng Phi lúc này không thể không nghĩ tới việc cùng Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính và những người khác cùng đi kết hôn, ít nhất từ bây giờ Chu Hồng Sâm cũng đã chấp nhận chỉ là không công khai mà thôi. Nhưng bây giờ Bạch Cảnh Sùng vẫn chưa biết chuyện này, không biết ông ta sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng ít ra chuyện này xem ra có vẻ đơn giản đi rất nhiều rồi, so với cục diện hỗn loạn lúc trước, ít nhất là trưởng bối hai bên từ hôm nay sẽ có một mở đầu mới.
Tâm trạng Diệp Lăng Phi giở đây rất tốt, liền huýt sáo. Chu Hân Mính nói:
- Anh còn huýt sáo nữa! Tạm thời bố mẹ em bên này không có vấn đề gì, nhưng bên Bạch Tình Đình, cô ấy sẽ có phản ứng gì?
- Tình Đình à, em đừng lo gì cả! Anh đã nói với cô ấy rồi. Cô ấy cũng đồng ý. Nghĩ mà xem sau này chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường lớn, cả ba cùng nhau ngủ, viễn cảnh ấy làm anh chờ đợi háo hức quá! Em nghĩ tới chuyện tốt đi!
- Không có cửa đâu! Em vẫn thích ngủ một mình, nếu như sau khi có con, em sẽ ngủ cùng con. Anh á! Tới ngủ cùng Tình Đình ý! Còn nếu Tình Đình không cho anh ngủ cùng thì anh chuẩn bị đi ngủ ở ghế sô pha đi!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong thì phì cười:
- Cái này cũng chưa chắc! Hân Mính trên đời này không có gì là tuyệt đối cả!
Lúc Diệp Lăng Phi nói câu này cố ý nhìn Hân Mính, cái nhìn này khiến Hân Mính thấy không thoải mái cho lắm, dường như câu nói này của Diệp Lăng Phi là nhằm vào mình vậy. Chu Hân Mính nghĩ lại, trước đây bản thân vô cùng ghét Diệp Lăng Phi nhưng lại không ngờ cuối cùng lại như thế này. Bản thân không chỉ cùng sống với hắn, lại còn mang thai con của hắn.
- Anh đừng có nói nữa! Anh mà còn nói nữa! Em sẽ xuống xe đấy, anh về một mình đó!
- Đừng! Đừng! Hân Mính, anh chỉ đùa thôi mà! Hân Mính anh không nói nữa. Bây giờ em đừng tức giận đối với cơ thể không tốt đâu!
Chu Hân Mính lạnh nhạt nói:
- Anh biết thì tốt, tốt nhất sau này đừng có chọc tức em!
- Không dám! Không dám!
Lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình về tới biệt thự trong nhà chỉ có một mình Trương Vân. Muộn như vậy mà Bạch Tình Đình cũng chưa về. Trước đây Tình Đình chưa bao giờ về muộn như vậy, Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng. Diệp Lăng Phi nhớ tới Bạch Tình Đình nói tối nay sẽ cho hắn một ngạc nhiên, tại sao bây giờ vẫn chưa về!
Diệp Lăng Phi vội vàng cầm điện thoại, gọi cho Tình Đình. Điện thoại là do Tình Đình nghe, dường như cô đang lái xe.
- Bà xã! Bây giờ em ở đâu vậy?
- Em đang trên đường về nhà. Ông xã em đang lái xe, không nói với anh nữa, đợi em về rồi nói!
- Bà xã! Anh....!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong thì đã nghe thấy Bạch Tình Đình đã cúp máy. Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống nói:
- Làm chuyện gì vậy? Anh còn chưa nói hết đã dập máy rồi!
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ Tình Đình đang ở đâu?
- Anh cũng không biết! Anh rất lo lắng cho cô ấy mới gọi điện như vậy, kết quả cô ấy nói cô ấy đang lái xe trên đường về, liền tắt điện thoại đi. Cũng không nói rõ với anh không biết bao giờ xe sẽ về. Em nói xem, anh nản quá!
Chu Hân Mính an ủi:
- Có thể là Tình Đình có việc gì đó thôi! Dù sao cô ấy cũng là bà chủ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, có không ít công việc, về muộn một chút cũng là bình thường mà. Diệp Lăng Phi, anh đừng có nghĩ lung tung đó, Tình Đình không phải là loại con gái tùy tiện, cô ấy rất đoan chính!
Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Tình Đình á? Em nghĩ gì vậy? Anh là lo lắng Tình Đình gặp vấn đề gì thôi, em nghĩ mà xem, một cô gái nhà lành mà nửa đêm rồi chưa về nhà, ai mà chẳng lo lắng. Thật ra, anh không bao giờ nghĩ Tình Đình làm bậy bên ngoài, anh rất hiểu cô ấy, cô ấy không bao giờ làm như vậy!
- Vậy thì tốt rồi! Em nghĩ chúng ta nên thay quần áo trước đợi Tình Đình về!
- Ừ!
Chu Hân Mính về phòng thay bộ quần áo đang mặc ra đi về phía phòng tắm. Diệp Lăng Phi thấy Hân Mính bước vào nhà tắm thì cũng nghĩ rồi chạy tới và gõ cửa nhà tắm.
- Ai?
- Anh! Hân Mính anh muốn vào trong tắm!
- Không được!
Hân Mính quyết không mở cửa cũng không cho Diệp Lăng phi thương lượng. Hắn không hề tuyệt vọng, tiếp tục gõ cửa phòng tắm nói:
- Hân Mính, em xem anh sắp phải rời khỏi Vọng Hải rồi! Em thật sự không nhớ anh sao!
- Anh cũng đâu phải là không quay lại! Em sẽ nhớ anh, nhưng mà, nhớ anh là một chuyện để anh vào nhà tắm lại là một chuyện khác. Bây giờ em mang thai rồi, tuyệt đối không để đồ dê già anh bước vào!
- Hân Mính! Em có nhầm không vậy! Ai nói mang thai thì không được như vậy chứ. Em nhất định là không biết chuyện này, để anh vào anh dạy em!
- Em không nghe! Tóm lại em không cho anh vào!
Diệp Lăng Phi thấy Hân Mính nhất quyết không mở cửa hắn bèn quay người đi thẳng. Chu Hân Mính ở trong phòng tắm tụt hết quần áo, nghe thấy bên ngoài phòng tắm không có âm thanh gì bèn nói thầm:
- Cái đồ ngốc! Chẳng lẽ không tự biết mở cửa đi vào à, ai nói là em khóa cửa đâu!
Chu Hân Mính ở trong phòng tắm tỏ ra vô cùng thất vọng, cô không vui mở vòi hoa sen, nước ấm từ trên vòi sen phun xuống.
Chu Hân Mính vừa để nước ấm ngấm vào người thì nghe thấy tiềng động từ bên ngoài, ngay sau đó thì cửa nhà tắm bị mở ra. Trong tay Diệp Lăng Phi cầm một chùm chìa khóa nói:
- Vất vả mãi hóa ra cửa nhà tắm không khóa. Biết sớm anh cứ thế đẩy cửa đi vào!
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì vội hai tay che ngực hai đùi khép lại. Thật ra đây chỉ là phản ứng bản năng của cô, là bản tính bẩm sinh của phụ nữ. Trước mắt một người đàn ông thì phản ứng đó tự nhiên xảy ra.
- Anh vào đây làm gì? Vừa nãy không phải anh đi rồi à? Tại sao còn quay lại?
- Vừa nãy là anh đi lấy chìa khóa
Diệp Lăng Phi chìa chùm chìa khóa ra trước mặt Hân Mính, sau đó đóng cửa nhà tắm lại nói:
- Hân Mính, chúng ta phải nhanh lên, Tình Đình không nói nhất định sẽ về ngay, em không phải không biết, bây giờ cô ấy cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, mỗi lần anh cùng cô ấy là chỉ được nửa đường sau đó không làm tiếp nữa. Nếu để cô ấy thấy chúng ta như thế này nhất định sẽ ghen!
Diệp Lăng Phi nói rồi nhanh chóng tụt sạch quần áo, cũng không quan tâm thân mình Hân Mính toàn là nước hai tay ôm chặt lấy Hân Mính. Chu Hân Mính bị ôm chặt thì nói:
- Anh điên à? Tại sao lại ở đây, ở đây toàn là nước nhỡ bị ngã thì làm thế nào. Cái đồ ngốc này, nếu có vội thật thì cũng đừng thế này chứ, đợi em tắm xong đã!
Mặc dù ngoài miệng Chu Hân Mính nói như vậy nhưng hai tay lại ôm chặt bờ vai rộng của Diệp Lăng Phi. Lúc hắn bắt đầu hôn cô, cô bắt đầu rên lên khe khẽ.
Lúc Bạch Tình Đình quay về, hai người đó vẫn còn mây mưa trong phòng tắm. Hân Mính đã mệt, chỉ là Diệp Lăng Phi vẫn chưa thỏa mãn. Hân Mính đành cắn răng chịu đựng cách yêu mãnh liệt đó của Diệp Lăng Phi. Khi hai người nghe thấy tiếng xe hơi, Diệp Lăng Phi vội vội vàng vàng, rất nhanh đã tới đỉnh.
Mặt chu Hân Mính đỏ bừng, vội đẩy Diệp Lăng Phi ra nói:
- Đều tại anh! Em đã nói rồi! Đừng có ở đây, anh cứ không nghe. Bây giờ thì vui rồi, Tình Đình về rồi. Anh mau đi đi, đừng để cô ấy nhìn thấy.
Diệp Lăng Phi hôn lên đôi má đỏ của Hân Mính nhẹ nhàng nói:
- Không sao! Sớm muộn gì hai người cũng là vợ hợp pháp của anh. Tới lúc đó, ba người chúng ta cùng ở bên nhau, nghĩ xem đúng là một chuyện tuyệt vời!
- Đồ dê già! Đừng có ở đây nằm mơ nữa. Mau đi đi! Em còn phải tắm! Đều do anh làm đó! Mau đi đi!
Diệp Lăng Phi cười mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng tắm. Chu Hân Mính bật vòi sen rửa phần dưới của mình, mãi tới khi nó sạch sẽ cô mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại tình cảnh cuộc mây mưa vừa rồi, gương mặt đã hồng của cô lại càng hồng thêm, nói:
- Cái đồ đáng ghét! Nếu em và Tình Đình thật sự cùng gả cho anh, cứ theo bản tính đó của anh thì hoàn toàn có thể làm chuyện đó. Em thì chấp nhận được chỉ sợ Tình Đình không thể!
Diệp Lăng Phi chạy về phòng, thay quần áo ra. Trên người hắn dính đầy nước, hắn vội vàng lau khô. Hắn không muốn Tình Đình biết trên người hắn có nước. Hắn đang lau khô người ở trong phòng thì cửa phòng ngủ bị mở ra, Bạch Tình Đình tay cầm túi sách bước vào. Nhìn thấy hắn chẳng mặc quần áo gì đứng trong phòng Tình Đình lạnh lùng nói:
- Sao vậy? Tắm à? Có biết tối nay em đưa ai tới không? Em nói với anh trước mấy tối này anh phải ở bên em, không được chạy lung tung. Lần này anh đi là đi luôn hai tháng, em phải tranh thủ mấy ngày này cảm nhận sự ấm áp của anh!
Diệp Lăng Phi ném khăn tắm sang một bên, khỏa thân tới trước mặt Tình Đình, hắn ôm lấy cô cười nói:
- Bà xã đại nhân! Em nói gì vậy? Anh chỉ đi tắm thôi mà, lẽ nào anh sạch sẽ cũng có vấn đề à?
- Không phải! Chỉ là em quá nhớ ông xã của em thôi!
- Bà xã! Anh biết! Hay là anh gọi điện cho lão đầu tử nói anh không qua đó nữa!
- Ông xã! Đừng! Đã nhận lời rồi, vậy thì nên qua đó. Em ở đây không có chuyện gì, dù sao cũng có 2 tháng, em có thể cùng Hân Mính đi dạo phố. A! Ông xã, anh xem trí nhớ của em. Em suýt nữa thì quên dưới nhà còn có người đợi chúng ta. Ông xã anh mau mặc quần áo vào đi, em dẫn anh đi gặp một người!
- Gặp ai cơ? Làm gì mà bí mật thế, em nói với anh trước là nam hay nữ?
- Ông xã! Anh ghen à? Ông xã anh yên tâm, tối nay em không ở cùng người đàn ông nào cả. Cả đời này em chỉ có một người đàn ông đó là anh, làm sao mà em ở bên người đàn ông khác được. Ừm đó là một cô gái thậm chí còn rất đẹp!
- Rốt cuộc là sai? Thần bí quá đấy!
- Đừng lộn xộn nữa! mau mặc quần áo vào, đợi anh xuống sẽ biết!
Bạch Tình Đình giục Diệp Lăng Phi, hắn cũng hết cách, chỉ còn biết tìm quần áo, Bạch Tình Đình ngồi bên giường nhìn Diệp Lăng Phi mặc quần áo, cô hỏi:
- Ông xã! Chuyện hôn nhân của anh sao rồi, Chú Chu có đánh bật anh ra khỏi người không?
- Làm gì có chuyện! Hôm nay lúc anh sang Ông Chu đó chẳng nói câu gì. Chỉ nói với anh mấy câu chuyện phiếm, cuối cùng thì tặng anh một bức tranh ông ấy vẽ!
- Anh không nhắc tới chuyện của anh và Hân Mính, vậy anh tới đó làm gì! Anh cũng thật là, đây là một cơ hội tốt, tại sao anh lại không biết nắm lấy cơ chứ, anh nói xem sau này anh còn đi đâu kiếm được cơ hội tốt như vậy chứ!
- Tình Đình! Không phải vậy!
Diệp Lăng Phi mặc xong quần nói:
- Hân Mính hôm qua đã nhắc tới anh và chuyện giữa hai bọn anh với mẹ cô ấy rồi. Hôm nay lúc anh và cô ấy cùng nhau đi gặp bố mẹ cô ấy, cô ấy còn ôm cổ anh cùng đi vào trong nhà mà, anh nghĩ bố mẹ cô ấy chắc chắn biết quan hệ giữa anh và cô ấy rồi!
Tình Đình nghe tới dây mới nhíu nhíu đôi lông mày nói:
- Nếu như vậy thật thì quả thật là kì lạ. Tại sao bác Chu lại không nhắc đến chuyện này chứ? Ông xã anh không đùa em chứ, bác Chu không hề nhác đến chuyện này sao.
- Nhìn anh giống đang đùa lắm sao, anh còn mang cả bức tranh bác Chu tặng về, hay là để anh lấy em xem.
- Được để em xem bác ấy viết những gì!
Diệp Lăng Phi mặc xong ao sơ mi bèn nói với Tình Đình:
- Tình Đình em đợi một chút. Bức tranh anh để ở phòng Hân Mính, bây giờ sẽ đi lấy qua cho em xem ngay!
Dứt lời hắn đi ra khỏi phòng, khi hắn tới phòng Hân Mính thì Hân Mính vẫn chưa quay lại. Diệp Lăng Phi cầm bức tranh về phòng ngủ. Vừa về hắn bèn nói:
- Lúc anh tới đó! Hân Mính đang ở trong nhà tắm anh lấy trộm tới đây, đợi em xem xong anh lại mang trả về!
Diệp Lăng Phi cố ý nói như vậy để Tình Đình không nghi ngờ chuyện hắn vừa tắm lúc nãy thực chất là mây mưa với Hân Mính trong nhà tắm. Diệp Lăng Phi không nói thì thôi, vừa nói Bạch Tình Đình liền nhìn hắn nói:
- Em thấy trong lòng anh có điều gì đó mờ ám, tự nhiên lại nói chuyện Hân Mính đi tắm với em. Ông xã! Trong lúc em chưa về thì anh làm gì hả?
- Anh?
Diệp Lăng Phi giật mình, thầm trách mình là đồ ngốc, tự nhiên lại nói chuyện Hân Mính đi tắm làm cái gì, không nói thì có phải là chẳng có chuyện gì không? Nhưng mà đã nói rồi, Diệp Lăng Phi chỉ còn có thể nghĩ cách khác. Hắn để bức tranh chữ lên bàn cười xấu xa:
- Trong lúc bà xã chưa về, anh nghĩ đợi lúc bà xã về, anh phải thương yêu bà xã như thế nào!
Diệp Lăng Phi nói tới đây tay trái hắn sờ ngay phần dưới của Tình Đình, ngay giữa đùi bàn tay hắn xoa xoa. Bạch Tình Đình lo kinh nguyệt của mình dính vào tay hắn bèn vội nói:
- Ông xã! Đừng nghịch nữa, em nói rồi, em đang bị mà!
Lúc này Diệp Lăng Phi mới rút tay ra, bàn tay toàn máu. Bạch Tình Đình vừa nhìn thì trách:
- Anh xem anh đấy! Em đã nhắc anh rồi, em đang bị, anh còn nghịch, mau đi rửa tay đi!
Diệp Lăng Phi chỉ đợi Tình Đình nói câu này. Bạch Tình Đình vừa nói ra hắn liền vội chạy đi rửa tay. Còn Tình Đình mở bức tranh chữ của Chu Hồng Sâm ra xem.
Diệp Lăng Phi rửa tay xong thì nhớ Tình Đình có nói muốn hắn đi gặp một người. Diệp Lăng Phi vô cùng tỏ mò, hắn không về phòng mà chạy xuống cầu thang nhìn vào phòng khách, chỉ thấy ở ghế sopha có một người con gái hắn rất quen thuộc đang ngồi ở đó, chính là Trương Lộ Tuyết.
Diệp Lăng Phi biết Trương Lộ Tuyết quay về rồi, hắn từ chỗ Trần Ngọc Đình mà biết. Trương Lộ Tuyết hoàn toàn không nói cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết lại ở cạnh nhau, nhất định là Trương Lộ Tuyết nói cho Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây thì chợt nghĩ:
- Nếu tối nay Tình Đình mà ở bên cạnh Trương Lộ Tuyết thì hai người này sẽ nói rất nhiều, nếu không thì không thể về muộn như thế này. Trương Lộ Tuyết này rốt cuộc muốn làm cái gì, tại sao lại nói với Tình Đình mà không nói với mình?
Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới chuyện Trương Lộ Tuyết từng đi phá thai, trước đây cô ta cũng từng mang thai với Diệp Lăng Phi. Bây giờ cô ta đột nhiên từ Mỹ trở về, việc đầu tiên là tìm Bạch Tình Đình. Hắn không biết rốt cuộc Trương Lộ Tuyết này định làm gì.