Đô Thị Tàng Kiều

Chương 842: Chu Hân Mính ngầm đồng ý




Diệp Lăng Phi để Bạch Tình Đình ở lại tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ mau chóng xử lý cho tốt chuyện cổ đông bán lại cổ phần, chuyện này càng giải quyết nhanh càng tốt, còn trong lúc đó, Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Diệp Lăng Phi đang phải đối mặt với một vấn đề khiến hắn cảm thấy cực kì nan giải, đó chính là chuyện Chu Hân Mính mang thai. Chu Hân Mính đã mang thai hơn một tháng sắp được hai tháng rồi, nếu như Diệp Lăng Phi lại rời đi hai tháng nữa, dựa theo thời gian mà suy tính, không chờ đến khi Diệp Lăng Phi trở về, bụng của Chu Hân Mính đã to lên rõ rệt rồi, đến lúc đó dù Chu Hân Mính không nói ra, Chu Hồng Sâm cũng sẽ phát hiện chuyện con gái mình mang thai. Để bị Chu Hồng Sâm phát hiện rồi mới nói với Chu Hồng Sâm về chuyện của Chu Hân Mính, như vậy sẽ có vẻ bị động.

Diệp Lăng Phi chính bởi vì nghĩ không muốn tiếp tục giấu diếm chuyện Chu Hân Mính mang thai nữa, mới nghĩ ra biện pháp từ bị động biến thành chủ động, tìm một cơ hội thích hợp để nói rõ ràng với Chu Hồng Sâm, chỉ là tìm cơ hội như thế nào thì còn phải đến tìm Chu Hân Mính để bàn bạc.

Bây giờ Chu Hân Mính không ở lại đại đội cảnh sát hình sự mà đã đến làm việc ở trụ sở cục công an thành phố Vọng Hải, bây giờ cô đã là phó cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải, nhất là hai ngày trước cô chủ trì việc phá án và bắt giam vụ án tập đoàn buôn lậu quốc tế IDE muốn thành lập một con đường tiêu thụ hàng lậu ở thành phố Vọng Hải, càng khiến cho vầng hào quang trên người Chu Hân Mính thêm rực rỡ.

Bởi vì các tình tiết trong vụ án rất phức tạp, ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng phái người gia nhập vòng điều tra, có thể nói vụ án này không đơn giản là một vụ án buôn lậu ở thành phố Vọng Hải nữa mà đã trở thành một vụ án mang tính quốc tế, bên Bắc Kinh đã có thông báo, cảnh sát hình sự quốc tế sẽ đến thành phố Vọng Hải vào ngày 20/10, hy vọng thành phố Vọng Hải sẽ làm tốt công tác phối hợp.

Mấy ngày nay Chu Hân Mính luôn bận rộn vụ án này, tiến hành thẩm vấn những người đã bị bắt, đồng thời điều tra những nhân viên có liên quan đến vụ án. Cuộc điều tra vừa diễn ra đã phát hiện trong hệ thống hải quan có người móc nối với tổ chức này, kết quả là thị ủy thành phố Vọng Hải cũng tham gia việc điều tra vụ án này, Chư Hồng Sâm tự mình chủ trì công tác điều tra của ủy ban thanh tra kỷ luật.

Khi Diệp Lăng Phi tới phòng làm việc của Chu Hân Mính thì Chu Hân Mính đang bố trí công tác cho nhân viên phòng làm việc. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đã tới, cô để hai viên cảnh sát đi ra ngoài trước. Diệp Lăng Phi đi đến, thuận tay đóng cửa gian phòng lại. Diệp Lăng Phi nhìn đông một cái, nhìn tây một cái, cười nói:

- Hân Mính, phòng làm việc của em đúng là không tệ đó, anh đã nói nếu mà em thăng chức xong thì cấp bậc của phòng làm việc cũng sẽ đề cao. Chỗ này nhìn qua đã thấy tốt, ánh mặt trời chiếu rọi, so với căn phòng vừa nhỏ vừa tối như cái tổ chuột ngày trước của em đúng là tốt hơn rất nhiều!

- Chỗ làm việc cũng không phải là chỗ ở, yêu cầu cao như vậy thì có tác dụng gì!

Chu Hân Mính đứng lên, nói:

- Anh muốn uống gì, trà hay là cà phê?

- Loại chuyện này để anh đi làm cho, bây giờ em không như trước nữa rồi!

Diệp Lăng Phi vội vàng tới trước máy đun nước, cầm lấy cốc nước trong tay Chu Hân Mính, nói:

- Anh không uống nước đâu, vừa nãy ở chỗ Tình Đình anh đã uống không ít nước rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa rót một cốc nước nóng, bưng tới chỗ bàn làm việc của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cười nói:

- Anh xem anh nói kiểu đấy cứ như là bây giờ em không làm được việc gì ấy, chút việc nhỏ như vậy em làm không có việc gì đâu!

- Hân Mính, mau ngồi xuống!

Diệp Lăng Phi làm như không nghe thấy lời của Chu Hân Mính, hắn đỡ Chu Hân Mính ngồi lên ghế, chờ Chu Hân Mính ngồi xuống xong, Diệp Lăng Phi cũng cúi người xuống, kề miệng sát bụng của Chu Hân Mính, dịu dàng nói:

- Tiểu bảo bối của cha, mau để cha nghe thanh âm của con nào!

- Cái anh này, đừng có làm loạn nữa!

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi làm cho dở khóc dở cười, lúc này mới được mấy tháng a, Diệp Lăng Phi đã muốn nghe tiếng của đứa bé rồi. Chu Hân Mính đặt tay phải lên đầu Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh mau đứng lên đi, nếu anh muốn làm bừa thì chờ buổi tối về nhà mới náo loạn có được không. Bây giờ em đang trong giờ làm việc, nếu như để cho người khác nhìn thấy sẽ không được tốt cho lắm!

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, cười nói:

- Được rồi, anh chỉ nghe một chút xem con của anh có bị mẹ nó ức hiếp không!

Diệp Lăng Phi nói xong liền đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn công tác Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cô muốn biết Diệp Lăng Phi đến tìm mình có chuyện gì. Diệp Lăng Phi không hề nóng vội nói ra mục đích tới đây, nói:

- Hân Mính, bốn năm ngày nữa anh sẽ rời thành phố Vọng Hải, anh phải đi Tây Bắc rồi. Chuyến đi này cũng phải mất hai tháng, khụ, bây giờ nghĩ lại cũng thấy hối hận rồi, anh hẳn là sẽ không đáp ứng lão già nữa, dù sao cũng có người khác đi đến đó rồi, mà anh cũng không cần phải đến đó!

Chu Hân Mính để hai tay ngang trên bàn, cô nhẹ nhàng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đi đến đó là chuyện tốt mà, không có anh làm loạn ở thành phố Vọng Hải bên này, em tin rằng nơi này sẽ bớt được đi không ít chuyện, nhất là Tình Đình, không cần mỗi ngày phải lo lắng anh gây ra chuyện gì đó, anh nói có đúng không?

- Hân Mính, em đang giễu cợt anh đấy hả?

Diệp Lăng Phi nói.

- Hân Mính, anh phải đi Tây Bắc hai tháng, em thực sự không nhớ anh sao?

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, gương mặt hơi hồng lên, thấp giọng nói:

-Nhớ!

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính đỏ bừng mặt, cười nói:

- Hân Mính, chúng ta đều là lão phu lão thê rồi, có cái gì mà phải thẹn thùng chứ. À, nhưng phải nói, Hân Mính, khi đó mặt trông em thực sự rất xinh đẹp, nếu như không phải vừa nãy ở chỗ Tình Đình anh đã... A... ha ha, không nói cái này, không nói cái này nữa!

Chu Hân Mính không hiểu rõ Diệp Lăng Phi nói những lời này là có ý gì, cô nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Cái gì a, khi nãy anh ở chỗ Tình Đình làm sao?

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính truy hỏi, hắn cười xấu xa ngoắc ngoắc tay gọi Chu Hân Mính ghé đầu lại đây. Khi Chu Hân Mính quay đầu sang, Diệp Lăng Phi vẻ mặt cười xấu xa thì thầm bên tai Chu Hân Mính vài câu, Chu Hân Mính nghe xong, gắt giọng:

- Cái đồ xấu xa nhà anh, anh cứ chờ đấy, em sẽ nói cho Tình Đình biết. Nếu như Tình Đình biết anh đem chuyện của anh và Tình Đình ra nói lung tung, nhất định cậu ấy sẽ giáo huấn anh một trận nên thân!

Diệp Lăng Phi đưa tay véo mũi Chu Hân Mính một cái, thấp giọng nói:

- Tình Đình sẽ không để ý đâu, bởi vì anh chỉ nói cho em thôi mà. Hân Mính, em thấy anh sắp phải đi xa hai tháng rồi, chi bằng tối nay ba người chúng ta cùng nhau làm cái kia nhé?

- Không được!

Chu Hân Mính kiên quyết cự tuyệt.

- Hiên tại em cần giữ gin sức khỏe, không thể tùy tiện làm như vậy, anh đừng có tơ tưởng đến mấy cái này nữa!

- Hân Mính, anh thấy cũng không làm sao mà!

Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.

- Cùng lắm thì chúng ta lại có thêm mấy đứa nữa!

- Anh chỉ toàn ăn nói linh tinh, anh rốt cuộc có chuyện gì không vậy, nếu anh tìm em chỉ để nói những lời ghê tởm này thì em sẽ không để ý anh nữa. Em còn một núi công việc còn đang phải khẩn trương xử lý, làm sao được nhàn hạ thoải mái ngồi cạnh anh tâm sự chứ!

Chu Hân Mính vừa nói vừa di chuột, thao tác máy vi tính, nói:

- Còn không phải là vì cái vụ án kia sao, em thật sự không ngờ vụ án này lại phức tạp như vậy, cha em còn vừa mới hối thúc em đấy, ừm, thực sự làm người ta đau đầu!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy, hắn đứng dậy, đi tới sau lưng Chu Hân Mính, hai tay nắm lấy bờ vai Chu Hân Mính, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, nói rằng:

- Hân Mính, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em không thể cứ làm việc cực khổ như vậy được, bây giờ em không còn giống như trước đây nữa, dù em không vì bản thân mình thì cũng phải vì con chúng ta chứ. Nếu không để anh nói chuyện với nhạc phụ đại nhân để ông ấy tìm người khác thay thế em!

- Nhạc phụ đại nhân?

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới từ này, nhất thời ngây ra không có phản ứng.

- Nhạc phụ đại nhân nào?

- Hân Mính, em nói xem, lẽ nào cha em không phải là nhạc phụ đại nhân của anh sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, cô thấp giọng nói:

- Anh đừng nói lung tung, nếu như cha em biết em như vậy, nói không chừng từ nay về sau cha em sẽ không nhận đứa con gái này nữa đâu!

Từ những lời này của Chu Hân Mính, có thể thấy được Chu Hân Mính vẫn luôn phiền não vì chuyện này. Tuy Chu Hân Mính chưa đề cập với Diệp Lăng Phi về thái độ của cha cô, nhưng Chu Hồng Sâm không thể tránh khỏi sẽ là vật cản trở quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Chu Hồng Sâm là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải, đó là một người đứng đầu thành phố, nếu như bên ngoài có tin đồn con gái của bí thư chưa kết hôn mà đã mang bầu, lại là tình nhân của người khác, như vậy dù Chu Hồng Sâm có thương yêu Chu Hân Mính đến đâu cũng không tránh khỏi phải làm ra lựa chọn. Thậm chí chuyện của Chu Hân Mính còn có thể bị đối thủ lấy ra vũ khí làm công kích Chu Hồng Sâm. Hiện tại lãnh đạo chính quyền thành phố Vọng Hải tựa hồ không đối nghịch với Chu Hồng Sâm, nhưng điều này cũng không đảm bảo không ai muốn công kích Chu Hồng Sâm, phải biết rằng chuyện trên chốn quan trường không hề đơn giản như người ta thấy bên ngoài. Trong lòng Chu Hân Mính hiểu rất rõ điểm ấy, sở dĩ cô không nhắc đến chuyện này trước mặt Diệp Lăng Phi, nguyên nhân chủ yếu là Chu Hân Mính không muốn khiến Diệp Lăng Phi phiền não về chuyện của họ.

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói những lời này lúc, hắn ghé môi hôn lên khuôn mặt của Chu Hân Mính một cái, sau đó để Chu Hân Mính quay sang chỗ mình, Diệp Lăng Phi ngồi xổm, nhìn Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, anh biết em vẫn luôn phiền não về vấn đề này, anh nghĩ chuyện này dù có giấu diếm thì cũng không giấu diếm được bao lâu, so với để cha em phát hiện ra, không bằng bây giờ chúng ta chủ động thẳng thắn nói chuyện với cha em. Anh nghĩ mình có lòng tin làm cho cha của em ngầm đồng ý quan hệ giữa hai chúng ta đó!

Chu Hân Mính hơi lắc đầu, có vẻ không được tự tin, cô khẽ thở dài, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh không biết rõ những chuyện liên quan trong này đâu. Hiện giờ cha em là người đứng đầu thành phố, nếu như con gái ông có thai, anh bảo cha em phải làm sao bây giờ. Dù cha em có thương yêu em, ông ấy cũng không có cách lựa chọn nào.

- Cái này thì chưa chắc!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Hân Mính, em đã từng nghĩ qua chưa, anh không chỉ có quốc tịch Trung Quốc đâu, nếu như anh nói anh còn có quốc tịch Ai Cập, như vậy anh có thể cưới mấy bà vợ rồi. Hân Mính, chúng ta có thể đăng kí kết hôn tại Ai Cập, còn tiện thể đi xem phong cảnh của Ai Cập, kim tự tháp Ai Cập nổi danh trên toàn thế giới đó!

Chu Hân Mính trầm mặc trong chốc lát, cô cau mày, dường như đang tự hỏi điều gì đó. Diệp Lăng Phi nắm tay Chu Hân Mính, nói rằng:

- Hân Mính, chúng ta có thể tổ chức một hôn lễ cực kì xa hoa ở Ai Cập, em phải biết rằng anh và Tình Đình cũng chưa cử hành hôn lễ, ba người chúng ta có thể cử hành hôn lễ tại Ai Cập, em nói như vậy không phải là chuyện tốt sao? về phía Tình Đình thì không có vấn đề gì, Tình Đình đã ưng thuận rồi, bây giờ chỉ còn phần em thôi. Hân Mính, anh dự định tìm cơ hội để nói rõ chuyện này với cha em, anh tin rằng nhạc phụ đại nhân của anh sẽ hiểu cho chúng ta!

Chu Hân Mính ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, cô cắn chặt môi, chậm rãi nói:

- Vậy... vậy cho em một ít thời gian, em... em sẽ xem lúc nào cha em tâm tình tốt!

Những lời này của Chu Hân Mính đã biểu đạt tâm ý của cô, Chu Hân Mính trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện mình mang thai sẽ không giấu diếm được bao lâu, cha mẹ mình rồi sẽ biết việc mình có bầu. Chu Hân Mính rất muốn có đứa con này, thân là một người phụ nữ, mộng tưởng lớn nhất của Chu Hân Mính là có một người chồng yêu dấu, một đứa nhỏ đáng yêu. Trước đây, Chu Hân Mính chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn trở thành người một nhà, cô chỉ coi mình là một người phụ nữ yêu Diệp Lăng Phi mà thôi chứ không phải là vợ của Diệp Lăng Phi. Nhưng trong nội tâm, Chu Hân Mính cũng muốn mình trở thành thê tử của Diệp Lăng Phi. Bây giờ, Diệp Lăng Phi nói như vậy khiến cho cô thấy được hy vọng, nếu như sự thật giống như lời Diệp Lăng Phi nói, không thể nghi ngờ rằng cô có thể trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, đây là ước nguyện của Chu Hân Mính. Nếu Diệp Lăng Phi đã nói muốn tìm cha mình để nói rõ chuyện này, điều Chu Hân Mính có thể làm là tận lực khiến cho cha mình chấp nhận cái sự thực này. Chu Hân Mính muốn chờ đến lúc Chu Hồng Sâm tâm tình thật tốt, như vậy cơ hội để thành công sẽ lớn hơn một chút.

Diệp Lăng Phi đã có được sự đồng ý của Chu Hân Mính, hắn thầm thở dài một hơi, ít nhất cũng đã có được sự ủng hộ của Chu Hân Mính bên này, bây giờ chỉ còn lại Chu Hồng Sâm bên kia mà thôi. Sở dĩ Diệp Lăng Phi dám đến nói với Chu Hồng Sâm về chuyện giữa hắn và Chu Hân Mính là bởi vì khi trước Diệp Lăng Phi đã toàn lực giúp đỡ Chu Hồng Sâm, lúc đó nếu như không có Diệp Lăng Phi, có thể hiện tại Chu Hồng Sâm đã ngồi tù rồi chứ không phải là đường làm quan thênh thang rộng mở như lúc này. Diệp Lăng Phi cho rằng Chu Hồng Sâm ít nhất cũng hiểu được nhân tình thế sự trên quan trường, mình và Chu Hân Mính đó là hai bên đều có tình cảm với nhau, không phải là mình ép buộc Chu Hân Mính phải chung sống với mình, dù đứng trên phương diện nào, Chu Hồng Sâm cũng phải suy nghĩ cẩn thận một phen, vấn đề then chốt là sau này nên nói thế nào về hôn nhân của Chu Hân Mính, bây giờ xem ra hôn nhân ngoại giao cũng là một cái cớ không tệ, đối với hôn nhân ngoại giao, rất nhiều người không nhất định cần phải biết chồng của Chu Hân Mính rốt cuộc là ai, chỉ cần biết rằng Chu Hân Mính đã kết hôn, chồng của cô là một người Trung Quốc có quốc tịch Ai Cập, như vậy là đủ rồi. Nếu có những người muốn đi thăm dò chế độ hôn nhân của Ai Cập sẽ phát hiện ra Ai Cập là một quốc gia cho phép chế độ chồng chung.

Diệp Lăng Phi nắm bàn tay mềm mại của Chu Hân Mính, gật đầu, nói:

- Hân Mính, anh nghe lời em, em xem lúc nào anh có thể nói chuyện với cha em là tốt nhất. Anh đã đáp ứng lão già rồi, năm ngày nữa anh sẽ lên đường đến căn cứ quân sự ở Tây Bắc, anh muốn trước khi đi sẽ bàn với cha em về chuyện này!

Chu Hân Mính suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:

- Tối hôm nay em sẽ về nhà thăm dò ý tứ của cha em, nếu như ông ấy tâm tình thoải mái thì ngày mai anh một mình đến gặp cha em được không?

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chu cục trưởng!

Ngay lúc này, một nữ cảnh sát đẩy cửa phòng làm việc ra vội vã đi vào, cô ta vừa mới tiến đến thì thấy được một màn này, tuy cô muốn lảng tránh nhưng cũng đã không còn kịp rồi. Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:

- Anh đi trước, có chuyện gì chúng ta liên hệ qua điện thoại!

Khi Diệp Lăng Phi vừa đi về, Chu Hân Mính nhìn cô cảnh sát đang lúng ta lúng túng, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói:

- Từ nay về sau trước khi đi vào thì nhớ gõ cửa!

Diệp Lăng Phi vốn có dự định chiều nay sẽ đi tìm Chu Hồng Sâm để nói về chuyện giữa hắn và Chu Hân Mính, nhưng mà Chu Hân Mính lại nói phải đợi cô thăm dò ý tứ của Chu Hồng Sâm đã rồi mới nói với Chu Hồng Sâm về chuyện này. Diệp Lăng Phi chỉ có thể nghe lời Chu Hân Mính, hắn rời cục cảnh sát, lái xe đến chỗ Vu Tiêu Tiếu ở đại học Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nhớ ra mình còn có không ít chuyện cần phải xử lý, đầu tiên chính là để Vu Tiêu Tiếu có thời gian thì nên thường xuyên đến tìm Trương Tuyết Hàn. Nếu như đổi thành trước đây, Diệp Lăng Phi sẽ không quá để ý đến Trương Tuyết Hàn, nhưng bây giờ thì không như thế nữa, dù nói như thế nào thì lần đầu tiên của Trương Tuyết Hàn đã bị chính mình đoạt mất, hơn nữa lại chiếm đoạt cô trong tình huống như vậy, Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới sự thống khổ lúc đó mà Trương Tuyết Hàn phải chịu đựng, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy rất có lỗi với Trương Tuyết Hàn. Hắn chỉ hy vọng có thể dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho Trương Tuyết Hàn.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng đại học Vọng Hải, gọi điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng Vu Tiêu Tiếu kêu lên:

- Ai nha, sư phụ, cuối cùng thì anh cũng gọi điện thoại rồi, em còn tưởng rằng anh có được Tuyết Hàn rồi sẽ bỏ quên em chứ!

- Tiểu nha đầu, em lại nói linh tinh gì đấy, có thời gian không, đi ra đi dạo với anh!

Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe, cầm điện thoại di động, cười nói.

- Anh đang định lừa bán em đó, em có dám đi ra hay không?

- Em có gì mà không dám chứ!

Vu Tiêu Tiếu nói với ngữ khí không hề để tâm.

- Anh cũng không hỏi thăm xem, em ở đại học Vọng Hải được xưng là bá chủ một phương đó, ngay cả học sinh nam nhìn thấy em cũng phải sợ. Sư phụ, anh không biết đâu, hôm qua có một thằng nhóc mới vào học mà dám chủ động đến gần em, còn mời em đi dạo nữa. Lúc đó em cũng đồng ý, em nói cậu muốn đi dạo với tôi thì không có vấn đề, nhưng trước hết cậu phải cởi hết quần áo ra chạy ba vòng quanh bãi tập, đến lúc đó tôi sẽ đồng ý. Anh đoán được không, cái tên ngốc kia quả thật làm như vậy, lúc đó em cười đến ngất đi, hắn ta mới chạy được nửa vòng đã bị bảo vệ trường em xách đi rồi, bây giờ có khi đang phải kiểm tra trí não ở trong bệnh viện tâm thần. Em thấy đó chỉ là một đứa ngốc, em nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc em tốt ở đâu mà hắn ta lại cứ mê luyến em nhỉ?

Vu Tiêu Tiếu nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Em còn đang buồn bực đây, vì sao lại có người đàn ông không có chút hứng thú gì với em đây!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Tiêu Tiếu, cái con bé này, lại đang oán giận cái gì đấy, cái gì mà có người đàn ông không có hứng thú với em hả, là vì em chưa tạo cơ hội cho người đàn ông đấy, chi bằng em cởi sạch quần áo nằm trên giường, xem người đàn ông kia có phản ứng gì không!

- Dừng ở đây đi, sư phụ, em không phải chưa từng làm như thế đâu!

Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh nói.

- Sư phụ, em hoài nghi chỗ đó của anh có vấn đề, em định phiêu lưu mạo hiểm thử một lần!

- Dám nói chỗ đó của anh có vấn đề, cẩn thận anh nổ hoa cúc của em đó!

Diệp Lăng Phi nói.

- Sư phụ, đây là anh ăn cắp bản quyền của em đó!

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, kêu lên:

- Đây là câu cửa miệng của em, sư phụ anh cũng dám đạo văn của em, đừng để em nhìn thấy sư phụ, cẩn thận em nổ của sư phụ...!

Vu Tiêu Tiếu cuối cùng không thể nói lời đó ra ngoài miệng.

Diệp Lăng Phi không có thời gian để mà với đấu võ mồm Vu Tiêu Tiếu, vài ngày nữa là hắn phải đi rồi, muốn tận dụng thời gian để xử lý xong xuôi mọi việc, vì vậy hắn nói rằng:

- Tiêu Tiếu, bây giờ anh đang ở cổng trường, em ra đây một lát, anh có chuyện muốn tìm em.

- Sư phụ, anh vào đi, anh đi đến phòng 503 lầu phía bắc tầng năm khu nhà dạy học số 2 tìm em. À, đúng rồi, Vũ Văn cũng ở đây đấy, bọn em đang thương lượng mấy việc. Sư phụ, anh tới đúng lúc lắm, anh nghĩ giúp cho bọn em mấy ý kiến!

- Sao nha đầu Tiêu Vũ Văn kia cũng ở đây?

Diệp Lăng Phi vừa nghe Vu Tiêu Tiếu nói Tiêu Vũ Văn đã ở đây, thì hơi ngây người, không rõ ràng lắm tại sao quan hệ của hai cô bé Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn lại trở nên tốt đẹp nhanh như vậy, lúc trước khi hai cô nương này đi du lịch Hải Nam với nhau thì hai người cứ như là nước với lửa, lẽ nào bởi vì trải qua vụ nổ ở Hải Nam kia nên mới khiến quan hệ giữa hai người này biến chuyển như vậy, cái này cũng quá khó tin mà.

Diệp Lăng Phi tuy trong lòng cảm thấy kỳ quặc, nhưng hắn cũng không hỏi chuyện gì xảy ra ngay trong điện thoại, chỉ nói một chữ “được” tỏ vẻ đồng ý, sau đó dập máy. Diệp Lăng Phi xuống xe đi vào trong đại học Vọng Hải, tuy Diệp Lăng Phi trước đây cũng đã tới đại học Vọng Hải, chỉ là hắn lại không biết cái khu nhà dạy học số 2 ở chỗ nào, hỏi vài cô em trong đại học Vọng Hải mới biết đường đến khu nhà dạy học số 2 kia. Trên đường đi đến khu nhà dạy học, Diệp Lăng Phi cảm thấy mình gặp được mỹ nữ thì ít mà khủng long với ếch nhái thì nhiều, còn với mỹ nhân có cả dung mạo và vóc dáng như Vu Tiêu Tiếu, quả thực ở đại học Vọng Hải có cảm giác cô như hạc giữa bầy gà, điều này cũng khó trách vì sao lại có nam sinh liều lĩnh muốn đuổi theo Vu Tiêu Tiếu.

Diệp Lăng Phi nghĩ lung tung một hồi đã đi tới trước khu nhà dạy học số 2, đây là tòa nhà hơn mười tầng, quy mô rất lớn, ở hai bên còn có hai toà nhà phụ nữa, toàn bộ khu nhà trông giống như là một chữ "công" đặt nằm ngang, tòa nhà phía bắc theo lời Vu Tiêu Tiếu chắc là tòa nhà phụ kia rồi.

Tới tận bây giờ Diệp Lăng Phi chưa bao giờ được học đại học, thậm chí ngay cả cấp 3 cũng chưa được học đã phải rời Trung Quốc sang nước Anh rồi, sau đó liền chuyển tới trường học Tử Vong. Trên con đường hắn đi từ lúc ly khai trường học Tử Vong đến khi sáng lập Lang Nha, cuộc sống của Diệp Lăng Phi thủy chung không có hai chữ “an nhàn”, hắn căn bản là không hưởng thụ cuộc sống gần như là thiên đường của sinh viên đại học, cái này có thể coi là một trong những sự tiếc nuối của Diệp Lăng Phi. Lúc này, Diệp Lăng Phi đang đứng trước khu nhà dạy học của trường đại học, bỗng nhiên Diệp Lăng Phi có một suy nghĩ, trong tương lai con của hắn nhất định phải hưởng thụ cuộc sống mà hắn chưa được hưởng thụ, hắn muốn dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, tuy bây giờ mình rất có tiền, nhưng lại thiếu mất loại trải nghiệm này, có một số thứ có tiền cũng không thể mua được, nếu như có thể, Diệp Lăng Phi nguyện ý dùng tiền để đổi lấy sự vui vẻ thời thơ ấu.

Ánh mắt Diệp Lăng Phi đảo qua một nữ sinh ăn mặc rất thời thượng đang đi ra từ khu nhà dạy học, hắn nhẹ nhàng thở dài, đối với những cô bé như vậy, Diệp Lăng Phi không biết làm sao để hình dung, hắn luôn cảm thấy những cô bé khi đi vào xã hội thì kết quả chỉ là trở thành tình nhân cho người ta, từ thời học sinh đã sùng bái đồng tiền, có thể đoán được kết quả khi gia nhập xã hội. Đương nhiên việc này không hề liên quan gì đến Diệp Lăng Phi, chỉ là Diệp Lăng Phi thấy những nữ học sinh này mà cảm thán, cảm thấy nữ sinh thời nay sao ai cũng như vậy, sao không giống như những cô gái trong thời đại của hắn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến Vu Tiêu Tiếu còn đang chờ mình, hắn không nhìn theo nữa, cất bước đi vào khu nhà dạy học.