Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Lý Khà Hân, hắn có thể cảm giác được rõ ràng giọng điệu khi nói chuyện của Lý Khả Hân có gì đó không bình thường, dường như đang cố gắng tránh né Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghĩ có thể duyên cớ là do chuyện của Lưu Hải, chỉ là Lý Khả Hân đã không muốn nói với mình thì Diệp Lăng Phi cũng không thể tiếp tục truy hỏi. Bây giờ Diệp Lăng Phi đang phải xử lý chuyện của tổ chức Lang Nha, tạm thời không có tâm trí để quan tâm đến chuyện bên đó của Lý Khả Hân, hắn chỉ có thể nói:
- Khả Hân, em phải chú ý giữ gin sức khỏe, anh nghe Tuyết Hàn nói sắc mặt của em không được tốt, chắc là do em phải chiếu cố Lưu Hải nên vất vả quá độ. Em nên suy nghĩ lại xem, nếu thực sự không tiếp tục được thì tìm người chăm sóc cho Lưu Hải!
- Chuyện này chúng ta để sau hãy nói đi, bây giờ em phải đến quán rượu rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Gần đây em cảm thấy mệt chết đi được, không muốn nói về việc này nữa. Diệp đại ca, anh cho em chút thời gian để em làm một số việc cần làm!
- Ừ, dạo này anh cũng bận nhiều việc!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chờ khi nào em rảnh rỗi chúng ta có thể tìm một chỗ từ từ nói chuyện với nhau!
Sau khi dập máy, Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, bây giờ hắn mới cảm thấy lúc đầu mình quá mức lưu tình, trêu chọc tán tỉnh các cô gái khắp mọi chỗ, hiện tại thì hay rồi, những cô gái này không biết xử lý làm sao đây. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới đây lập tức cảm thấy rối bời, đầu hắn dường như cũng to ra. Diệp Lăng Phi không biết làm gì khác hơn đành tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, không thèm nghĩ nữa.
Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự, hắn lái xe vào trong gara, xuống xe cầm chìa khóa đi vào trong biệt thự. Trong phòng khách, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nói chuyện với Alice, tiếng Anh của Bạch Tình Đình rất khá, có thể giao tiếp với Alice thoải mái không vấn đề gì, chỉ là Chu Hân Mính có vẻ hơi kém về cái này, cô chỉ có thể thỉnh thoảng nói chen vào một hai câu. Hình như là Alice đang học tiếng Trung, Bạch Tình Đình đang hướng dẫn Alice luyện tập phát âm, Diệp Lăng Phi vừa đi vào, Bạch Tình Đình vội vàng đứng dậy ra cửa phòng nghênh đón, tặng cho Diệp Lăng Phi một cái ôm.
- Đang làm gì đấy?
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, đi vào trong phòng khách. Hắn ngồi xuống ghế salon, tay phải xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu nhìn sang phía Alice, hỏi:
- Alice, ở chỗ này đã quen chưa?
- Nơi này rất tốt, em rất thích ở đây!
Alice cười nói.
- Hôm nay em muốn học nấu ăn, nhưng em lại không thể trao đối với người giúp việc của anh được, vì thế em mới nghĩ đến chuyện học tiếng Trung.
- Học tiếng Trung à? Một ý kiến hay đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy hẳn là em phải tiếp xúc với người khác nhiều hơn rồi!
- Em dự định mấy ngày này sẽ làm quen hoàn cảnh ở chỗ này, sau đó em sẽ lựa chọn theo học một trường đại học!
Alice vừa nói vừa liếc nhìn Chu Hân Mính, trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười rất vui sướng, ngọt ngào nói:
- Chu tiểu thư nói sẽ dẫn em đi làm quen với thành thị xinh đẹp này!
Diệp Lăng Phi nhìn sang Chu Hân Mính một chút, sau đó quay lại nhìn Alice, nói:
- Thế là hay nhất, em không nên đi ra ngoài một mình, nếu em có chuyện gì thì có thể tìm anh!
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay ra hỏi Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, cái tên kia đi đâu rồi?
- Cái tên nào cơ?
Bạch Tình Đình đầu óc mờ mịt, không hiểu Diệp Lăng Phi đang nói đến ai nữa. Nhưng mắt thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi nhìn về phía cầu thang, Bạch Tình Đình lập tức đoán ngay ra, cô đẩy Diệp Lăng Phi một cái, gắt lên:
- Dù thế nào thì người ta cũng là con gái, sao anh lại dùng từ “tên” để gọi người ta chứ. Cô Hiểu Lộ này cũng là một người tốt mà!
- Tình Đình à, không biết cô nàng Bành Hiểu Lộ cho em chỗ tốt gì rồi mà em lại nói giúp cô ta như vậy!
Diệp Lăng Phi ôm vai Bạch Tình Đình, cười nói:
- Em mau thành khẩn khai báo đi, có phải là Bành Hiểu Lộ đã mua chuộc em rồi không?
- Anh chỉ toàn nói lung tung thôi!
Bạch Tình Đình thò tay véo một cái lên cánh tay của Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Chỉ là em thấy Hiểu Lộ là một cô gái rất tốt!
- Rất tốt à? Sao anh lại không thấy thế nhỉ?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh chỉ thấy người kia làm anh thấy không vừa mắt, cứ mặt dày mày dạn ở trong nhà chúng ta!
- Xì!
Bạch Tình Đình nở nụ cười, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em cảm thấy lúc này tính anh giống như là đứa trẻ con vậy, điều này không giống anh ngày thường a!
- Anh vốn có cái tính này đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chỉ là trước đây bà xã em chưa phát hiện ra mà thôi!
- Được rồi, coi như là trước kia em chưa phát hiện ra!
Bạch Tình Đình cũng không có ý định muốn tiếp tục cái đề tài này với Diệp Lăng Phi, cô đúng là nói không lại Diệp Lăng Phi. Dù cho Diệp Lăng Phi nội đúng hay là sai thì cuối cùng Diệp Lăng Phi luôn có thể dùng khả năng ngụy biện của hắn khiến cho Bạch Tình Đình không còn gì để nói. Bạch Tình Đình biết rõ mình nói không lại Diệp Lăng Phi, không biết làm gì hơn đành phải nhân lúc Diệp Lăng Phi còn chưa bắt đầu đùa giỡn vô lại kết thúc luôn cái chủ đề này. Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Trương Vân nói sáng nay Bành Hiểu Lộ đi ra ngoài rồi, lúc em trở về cũng không nhìn thấy cô ấy, không biết cô ấy đi đằng nào rồi!
- Ý em là Bành Hiểu Lộ không cớ ở nhà à?
Diệp Lăng Phi nghe xong liền trợn trừng mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
- Thực sự là tốt quá, anh thực sự rất ghét phải nhìn thấy cô ta, rốt cục cũng không gặp phải cô ta nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên hắn dừng lại, lẩm bẩm trong miệng:
- Không hay rồi, nếu như người kia ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, lão già kia không tìm mình tính sổ mới lạ đó. Chuyện này, chắc mình phải gọi điện báo trước cho lão già kia một tiếng thì tốt hơn, đỡ khiến ông già đến tính sổ với mình!
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, cầm điện thoại di động lên, vừa định gọi cho Bành Nguyên thì thấy Bành Hiểu Lộ lừ lừ tiến vào trong nhà.
- Hiểu Lộ, cô đi đâu về vậy?
Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Bành Hiểu Lộ trở về, vội vàng đứng lên đi ra đón. Bành Hiểu Lộ liếc nhìn Diệp Lăng Phi, cô thản nhiên nói với Bạch Tình Đình rằng:
- Hôm nay tôi có chút việc nên đi ra ngoài đi dạo!
Nói đến đây, Bành Hiểu Lộ cố ý nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông nội tôi đã nói với tôi rồi, hai ngày ông sẽ đến đây, mà hôm nay tôi cũng đã đi xem qua cái chỗ kia rồi. Diệp Lăng Phi, tôi cảm thấy chỗ đó rất cổ quái, tôi không nghĩ ra được rốt cuộc anh muốn làm gì ở khu đất đó!
Diệp Lăng Phi nghe ra được khu vực theo như lời Bành Hiểu Lộ nói chính là bên Long Sơn mà Diệp Lăng Phi sắp khai phá, như vậy xem ra lão già đã nói với Bành Hiểu Lộ những chuyện có liên quan ở Long Sơn rồi, nhất định hôm nay Bành Hiểu Lộ đã tới nơi đó. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, cũng không muốn dây dưa nhiều với Bành Hiểu Lộ, chỉ hừ lạnh nói:
- Không nghĩ ra thì đừng có nghĩ nữa, có cái gì hay đâu mà cứ đi nghĩ lung tung!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi phản ứng như vặy, cô cong môi, nhìn như muốn nói gì đó. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nhân cơ hội kéo tay Bạch Tình Đình, bảo:
- Bà xã đại nhân, anh còn muốn xem cái kế hoạch xây dựng kia, đi, chúng ta đến phòng sách thôi!
- Này...!
Bạch Tình Đình vừa định mở miệng đã bị Diệp Lăng Phi lôi lên gác. Bành Hiểu Lộ nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi, tức giận đến mức cắn chặt môi.
Lúc này Alice cũng đứng lên, dùng tiếng Trung còn chưa được lưu loát nói với Chu Hân Mính:
- Tôi đi trước!
Phản ứng đầu tiên Chu Hân Mính là sửng sốt, hiển nhiên là cô không ngờ rằng Alice lại dùng tiếng Trung để nói chuyện với mình, đến khi Chu Hân Mính tỉnh táo lại thì Alice đã ra tới cửa rồi. Chu Hân Mính nhìn theo bóng lưng của Alice, trong lòng thầm nghĩ: "Người thiếu nữ này rất thông minh, xem ra khi xưa Diệp Lăng Phi thích cô gái này không chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài, có thể là anh ấy bị khí chất của cô gái này hấp dẫn. Alice làm tất cả những việc này đơn giản vì muốn thân thiết với Bạch Tình Đình, mục đích này không cần nói ra ai cũng có thể đoán được!"
Diệp Lăng Phi lôi Bạch Tình Đình tới phòng đọc sách, vừa đóng cửa phòng lại, Diệp Lăng Phi lập tức hỏi:
- Bà xã, bản kế hoạch xây dựng Long Sơn ở đâu vậy?
- Ở trong phòng của em!
Bạch Tình Đình đáp.
- Ai bảo anh không hỏi rõ ràng đã kéo em vào đây rồi, nào, đến gian phòng của hai người chúng ta đi!
- Gian phòng của hai chúng ta ư?
Nghe thấy câu đó, Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn cảm thấy hơi lú lẫn, nhìn Bạch Tình Đình, ý là muốn hỏi Bạch Tình Đình đây là chuyện gì. Bạch Tình Đình không trả lời, gương mặt vẫn giữ nụ cười, kéo Diệp Lăng Phi ra khỏi thư phòng. Khi Diệp Lăng Phi đi tới gian phòng vốn trước đây là của Bạch Tình Đình thì hắn hoàn toàn bị mọi thứ trước mắt làm cho sợ ngây người. Chỉ thấy sự sắp xếp và các đồ nội thất trong gian phòng Bạch Tình Đình bây giờ khác hoàn toàn so với trước đây, bên trong phòng có một chiếc giường lớn cho hai người, trên giường toàn là chăn mới vẫn tỏa ra mùi hương. Chiếc bàn trước đây trong phòng của Bạch Tình Đình cũng bị chuyển ra ngoài, thay vào đó là một tổ hợp đồ dùng gia đình mới, trên bức tường đối diện với giường được lắp đặt một TV màn hình tinh thể lỏng.
- Ông xã, anh thấy căn phòng này như thế nào?
Bạch Tình Đình lấy tay chỉ chỉ vào chiếc màn che trên giường, nói:
- Em đã cố ý tuyển chọn một cái màn màu hồng nhạt, như vậy vừa đẹp hơn, mà sau này ông xã có thể ở bên ngoài xưm TV hoặc là chơi máy vi tính, nếu như em mệt quá thì có thể buông màn xuống nằm nghỉ, sẽ không chịu bất kì ảnh hưởng gì cả. Chiều nay đi làm về em sẽ thu thập nốt mọi thứ, chiếc TV LCD này là em bảo người ta mang tới đó, lúc anh chưa về em đã xem qua rồi, chất lượng rất tốt. Ông xã, anh có muốn xem hay không?
Diệp Lăng Phi còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, hắn nhìn một lượt mọi thứ trong phòng rồi
- Bà xã, thế còn gian phòng của anh thì thế nào?
- Đương nhiên là để làm phòng khách rồi. Ông xã, em đã chuyển hết quần áo của anh đi rồi, còn cả cái hòm dưới gầm giường của anh nữa, rất nặng đó, tất cả đều được để vào trong tủ rồi!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa đi tới trước ngăn tủ, mở cửa tủ treo quần áo ra, chỉ vào những thứ quần áo của Diệp Lăng Phi đã được treo rất chỉnh tề, bảo:
- Ông xã, bên này là quần áo của anh, bên này là quần áo của em. À, còn cái tủ quần áo này cũng thế!
Bạch Tình Đình lại mở một cái tủ quần áo khác, nói:
- Bên này là của anh, bên kia là đồ của em, quần áo của hai chúng ta cùng để một chỗ. Ừm, từ nay về sau nếu anh muốn mặc gì thì cứ nói cho em biết, để cho người làm vợ này lấy cho anh!
Diệp Lăng Phi đi tới trước tủ quần áo, nhìn thoáng qua một chút, bỗng nhiên hắn nở nụ cười xấu xa, nói:
- Bà xã, có phải là quần lót của anh cũng để cùng một chỗ với quần lót của em không?
Bạch Tình Đình hờn dỗi nói lại một câu:
- Tất nhiên là em không làm thế rồi, nội y của em không để cùng với anh đâu!
Diệp Lăng Phi vươn hai tay từ phía sau ôm lấy eo Bạch Tình Đình, cằm hắn đặt ở trên vai Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh muốn nội y của chúng ta cũng được đặt ở cùng nhau, như vậy chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, em thấy có đúng không?
Bạch Tình Đình nghiêng đầu, gương mặt mềm mại của cô bị râu trên mặt Diệp Lăng Phi cọ cọ vào, cô liền nói:
- Em... em muốn nói là, ông xã, râu của anh đang làm đau em đó!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, hai tay cũng không còn ôm eo Bạch Tình Đình nữa, sau khi nhìn thoáng qua bố cục toàn bộ căn phòng, Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, anh thấy thế này rất tốt, được rồi, cứ bố trí như vậy đi. Tiếp theo chúng ta nên nói về việc chính một chút, anh muốn xem bản kế hoạch phát triển Long Sơn kia, ngày mai anh muốn cầm bản kế hoạch đến cho mấy tên kia xem!
- Anh qua đây một chút!
Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh tường, lấy một tập tài liệu rất dày từ trên bàn. Bạch Tình Đình đưa tập tài liệu đó cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, cầm lấy này!
Diệp Lăng Phi nhận tập tài liệu, đặt ở trên bàn. Bạch Tình Đình lấy một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, về phương diện này có một số thứ Bạch Tình Đình cần phải giải thích cho Diệp Lăng Phi, đủ sao cái này liên quan đến một số kiến thức chuyên môn, Diệp Lăng Phi cũng không hiểu quá rõ về những thứ này.
Đầu tiên Bạch Tình Đình giải thích đại khái cho Diệp Lăng Phi, trong kế hoạch xây dựng Long Sơn, đầu tiên là kế hoạch xây dựng trong giai đoạn thứ nhất. Giai đoạn đầu tiên trong kế hoạch là do Diệp Lăng Phi đã nói yếu thành lập một cái kiến trúc làm hạt nhân, đó sẽ là tòa nhà cao khoảng sáu mươi tầng, tổng cộng là bốn tòa như vậy. Bốn tòa nhà này sẽ được xây dựng liền kề nhau, hình thành một quần thể kiến trúc. Đây là quần thể kiến trúc hạt nhân nòng cốt của toàn bộ kế hoạch xây dựng Long Sơn, cũng là hạng mục quan trọng nhất trong giai đoạn thứ nhất. Quần thể kiến trúc này có thể đơn độc trở thành một tòa thành thị, bởi vì bên trong sẽ có đủ các phương tiện, bao gồm rạp chiếu phim, bãi tắm, sân bóng, v.v… Thời gian để hoàn thành giai đoạn thứ nhất trong kế hoạch xây dựng Long Sơn là ba năm, hơn nữa còn phải xây dựng các phương tiện bên trong đó, ít nhất cũng phải tốn thành bốn, năm năm.
Diệp Lăng Phi nghe xong sự giải thích Bạch Tình Đình, có thể nói quần thể kiến trúc này là bộ phận mấu chốt nhất trong kế hoạch xây dựng Long Sơn của Diệp Lăng Phi, bởi vì quần thể công trình này có thể trở thành một tòa thành thị khép kín chỉ thuộc về Lang Nha mà thôi. Theo kế hoạch đã định sẵn của Diệp Lăng Phi, tất cả những thứ ở trong đô thị này đều là miễn phí, nói đúng ra phàm là những người ở trong đó, có thể hưởng thụ sự giáo dục tốt nhất, vui chơi giải trí, tập thể hình, thức ăn, vv... Sau khi quần thể kiến trúc này xây dựng xong, Diệp Lăng Phi mới có thể hướng ra bên ngoài xây dựng thêm các công trình, cũng chính là giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ ba, giai đoạn thứ tư... Giai đoạn sau kế hoạch phát triển Long Sơn là thành lập một độ thị mới, đô thị mới và đô thị cũ sẽ liền thành một thể, mà quần thể kiến trúc này cũng sẽ trở nơi giao thoa hòa hợp giữa hai thành thị, trở thành một tiêu chí kiến trúc mới của thành phố Vọng Hải. Tuy nhiên, đây là chuyện của những năm sau này, trước mắt Diệp Lăng Phi chỉ mong muốn không có người đến quấy rối bọn họ, điều này cũng là một trong những yêu cầu trong giao dịch của Diệp Lăng Phi với lão già, biến Long Sơn này trở thành một khu vực quân sự, người bình thường sẽ không có cách nào tiến vào địa phận Long Sơn.
Sau khi Bạch Tình Đình nói xong, cô nhìn Diệp Lăng Phi, bảo:
- Ông xã, cái kế hoạch này cần đầu tư nhiều lắm, đây chỉ là kế hoạch sơ bộ của chúng ta, ít nhất đã phải đầu tư hơn bốn tỷ rồi, nhưng đó cũng chỉ là dự toán ban đầu mà thôi, chưa tính toán đến số tiền cần cho giai đoạn hai, giai đoạn ba!
- Tiền không phải là vấn đề, bà xã đại nhân, anh đã ủy thác một công ty đầu tư chuyên nghiệp tiến hành đầu tư, anh nghĩ bọn họ sẽ phái người đến tiếp xúc với bọn em, tình hình cụ thể như thế nào thì em có thể bàn bạc với bọn họ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vấn đề anh quan tâm nhất là những thứ ở bên trong đó, thứ anh cần chính là những công trình an toàn nhất!
- Ông xã, là hơn bốn tỷ đó, lẽ nào anh thực sự cho rằng số tiền này không có vấn đề sao?
Bạch Tình Đình kinh ngạc nói.
- Anh thực sự có nhiều tiền như vậy sao?
- Bà xã, anh còn không nắm rõ rốt cuộc mình có bao nhiêu tài sản nữa!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh chỉ biết tiền mặt của anh có khoảng chừng hơn, ba mươi tỷ, đấy là chưa kể số kim cương anh còn cất giữ trong công ty bảo hiểm của Thụy Sĩ, giá trị của số kim cương này không thể đong đếm được, nhưng mà anh ước tính trị giá của nó cũng phải mười tỷ trở lên. Ngoài những thứ đó, anh còn đầu tư một số thứ nữa, tất cả anh đều là ủy thác cho công ty quản lý đầu tư chuyên nghiệp tiến hành. Hằng năm, anh chỉ biết số tiền mình thu vào, mấy năm nay Paul kinh doanh kiếm lời cho anh không ít, một bộ phận lớn trong đó anh chuyển vào ngân hàng Thụy Sĩ để ủy thác quản lý, số tiền này cũng không ít, chỉ là anh không biết cụ thể có bao nhiêu tiền, bởi vì anh chưa từng xem qua số đó, tất cả đều là tự động chuyển vào tài khoản của anh thôi...!
Diệp Lăng Phi thao thao bất tuyệt một hồi, thấy Bạch Tình Đình đang trợn mắt há hốc mồm, cứ nhìn trừng trừng vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm vai Bạch Tình Đình, hỏi:
- Bà xã, em làm sao vậy?
Một lúc lâu sau, Bạch Tình Đình mới hồi thần. Cô hờn dỗi nói:
- Cái anh này, anh là... anh là một tên đại lừa đảo!
- Anh lừa em lúc nào chứ?
Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao, nhìn Bạch Tình Đình, nói.
- Bà xã, anh vẫn luôn rất thẳng thắn với em mà!
- Cái đồ bịp bợm nhà anh, thì ra là anh không muốn nói với em mình rất có tiền, em luôn... luôn nghĩ rằng anh có chút tiền, thế nhưng nhưng không ngờ được rằng anh lại có nhiều tiền như vậy!
Bạch Tình Đình gắt giọng.
- Em còn nhớ rõ ngày trước anh đưa 10 triệu cho em, anh còn nói đó là tiền của một người bạn bên Anh, anh nói xem anh có phải một tên lừa đảo không?
- Bà xã, oan ức cho anh quá, không phải là anh không muốn nói với em, chỉ là anh lo lắng sau khi anh nói ra thì em lại cho rằng anh khoác lác chứ!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Bà xã, sở dĩ bây giờ anh nói cho cho em chính là đã nói hết các bí mật của anh. Thật ra thì, bà xã đại nhân, em hoàn toàn có thể không đi làm nữa, tiền của chúng ta thì con cháu mấy đời nữa vẫn tiêu không hết đâu!
- Em không làm thế đâu, anh có tiền đó là tiền của anh, em sẽ tự kiếm tiền cho mình!
Bạch Tình Đình nói.
- Em sẽ không làm một người phụ nữ ăn bám chồng mình đâu, trừ phi... trừ phi chúng ta có con, em sẽ chuyên tâm làm một người mẹ tốt!
Bạch Tình Đình rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em không quan tâm anh có bao nhiêu tiền, điều này với em không có chút ý nghĩa gì cả, em chỉ muốn được chung sống với anh, như vậy thì em đã thấy rất hạnh phúc rồi!
- Anh cũng vậy!
Diệp Lăng Phi ôm vai Bạch Tình Đình, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy hạnh phúc.
Trong lúc hai người đang tình tứ với nhau, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Chu Hân Mính bước vào. Chu Hân Mính vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang tình chàng ý thiếp, cô chần chừ nói:
- Mình không quấy rầy hai người đấy chứ?
- Không đâu!
Bạch Tình Đình vừa thấy Chu Hân Mính tới, đưa tay vẫy vẫy Chu Hân Mính tới đây. Cô để Chu Hân Mính ngồi bên cạnh mình, cười nói:
- Hân Mính, bọn mình đang nói về cái nhà này, cậu nói xem ba người chúng ta sau này ở đâu là tốt nhất?
- Cái này...!
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó cười nói với Bạch Tình Đình:
- Cái này mình nói thì không hay, Tình Đình, cậu bảo đi đâu thì chúng ta sẽ ở đó!
- Tốt lắm, đó chính là ý nói mình làm chủ rồi!
Bạch Tình Đình cười nói.
- Ừ!
Chu Hân Mính gật đầu, cô quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói với hắn rằng:
- Diệp Lăng Phi, em có chút chuyện muốn nói với anh!
- Em cứ nói đi, chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình một chút, thấy Bạch Tình Đình đang nhìn mình, Chu Hân Mính thấp giọng nói:
- Tình Đình, mình muốn bàn chuyện với Diệp Lăng Phi, không phải mình không muốn cho cậu biết, mình chỉ lo lắng nếu như cậu biết được sẽ sợ!
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn Chu Hân Mính, cô bỗng nhiên cười nói:
- Nếu nói như vậy mình không nghe nữa, hai người cứ trò chuyện đi, mình đi tìm Hiểu Lộ tâm sự đây, xem hôm nay Hiểu Lộ đã đi chỗ nào!
Bạch Tình Đình nói xong liền đứng lên, trước khi đi cô hôn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó quay sang nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, tối nay cậu không được cướp Diệp Lăng Phi đâu đấy, anh ấy muốn ngủ cùng mình. Đương nhiên mình không ngại nếu cậu cũng ngủ cùng bọn mình!
- Tình Đình, mình không có da mặt dày như cậu!
Vừa rồi Chu Hân Mính có chút khẩn trương, lo lắng Bạch Tình Đình sẽ hiểu lầm mình có một số việc cố ý giấu diếm cô ấy, nhưng những lời này của Bạch Tình Đình khiến Chu Hân Mính không còn căng thẳng nữa, cô khẽ đẩy Bạch Tình Đình một cái, nhẹ giọng nói:
- Tình Đình, mình phát hiện cậu đã thay đổi rồi!
- Đó là bởi vì ông xã của mình là Diệp Lăng Phi mà!
Bạch Tình Đình cười nói, sau đó cô ra khỏi căn phòng. Khi cửa phòng khép lại, Chu Hân Mính thu hồi vẻ tươi cười, cô chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Có phải là các thành viên của Lang Nha đã đến thành phố Vọng Hải rồi không?
- Hân Mính, em hỏi cái này để làm gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Hiện giờ anh chỉ cần nói cho em biết có phải là các thành viên của Lang Nha đã đến rồi không?
Chu Hân Mính hỏi lại một câu.
Diệp Lăng Phi gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, nói:
- Không thể nói là tất cả tới được, chỉ có các bộ hạ cũ của anh tới đây, về phần những người mới gia nhập Lang Nha sau khi anh rời đi thì anh không gọi tới đây. Hân Mính, sao em lại hỏi cái này?
- Chuyện này rất nghiêm trọng. Hôm nay cục công an nhận được thông báo từ trụ sở Interpol ở Bắc Kinh, căn cứ theo tin tức tình báo mà Interpol thu được, rất nhiều thành viên của tổ chức Lang Nha đang tập trung ở Trung Quốc đại lục, bọn họ hy vọng chúng ta hỗ trợ điều tra mục đích của các anh!
Chu Hân Mính nói.
- Hôm nay em đã tạm thời giấu thông báo này đi. Sở dĩ em làm như vậy chỉ là vì không muốn thấy anh gặp chuyện không may thôi!
- Hân Mính, cái này đã nằm trong dự tính rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh cho rằng tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế nhất định sẽ biết người Lang Nha đến Trung Quốc đại lục, cho nên cái này cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái, giống như khi người của Lang Nha bọn anh đi đến quốc gia khác, bọn anh luôn luôn có sự bảo vệ đặc thù của mình. Lần này cũng như vậy, có người đã cung cấp sự bảo vệ đặc biệt cho bọn anh, về điều này thì em không cần phải lo lắng đâu.
- Thực sự không có việc gì sao?
Chu Hân Mính không xác định được phải hỏi lại.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Em cứ yên tâm đi!
- Vậy là em đã nhiều chuyện rồi!
Chu Hân Mính đứng lên, nói:
- Em phải về ngủ một giấc, ngày mai em còn phải đến đại đội cảnh sát hình sự từ sớm. Tiểu Triệu nói vụ án đã có đột phá, bọn họ đang theo dõi một số người, có thể trong số đó có kẻ đã tập kích anh. Ngày mai đến em sẽ tự mình an bài hành động bắt giữ, em hy vọng có thể thông qua những người này dồn hết sức để phá án!
Chu Hân Mính vừa nói đến đây chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo:
- Hân Mính, em không nên nóng vội, bảo người của em tạm thời không nên manh động. Anh đang chờ thời cơ, chờ thời cơ chín muồi, anh sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc tất cả bọn chúng, để những tên đó vĩnh viễn ở lại thành phố Vọng Hải!
- Chờ cơ hội? Anh đang chờ cơ hội gì vậy?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Anh đang đợi tất cả thành viên của Lang Nha đến thành phố Vọng Hải. Từ nay về sau, anh muốn biến thành phố Vọng Hải trở thành một chốn thiên đường!