Diệp Lăng Phi cố ý nhỏ giọng nói bên tai Bạch Tình Đình:
- Bà xã, anh nghĩ chúng ta nên....!
Bạch Tình Đình, nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi, đói má bồng chốc ủng hồng, miệng nũng nịu nói:
- Anh là tên xấu xa, em biết ngay anh sẽ nghĩ thế mà, để tối tính tiếp!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh đâu có nói bây giờ đâu, bà xã đại nhân, hai ngày trước anh phát hiện ra một thứ khá hay!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay lướt qua mặt Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Anh nghĩ hôm nay sẽ mua về, tới lúc đó có thể dùng để...!
- Em không làm!
Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Em không cần thứ đó!
Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của Bạch Tình Đình quá dữ dội. Chỉ đành bỏ qua ý tưởng này, nói:
- Bà xã, nếu em không muốn thì anh chỉ đành thử từng chút từng chút một vậy, lần này, anh phải nhẫn tâm hơn chút!
- Ông xã thôi, thôi, không nói chuyện này nữa!
Bạch Tình Đình không muốn nói chuyện tiếp với Diệp Lăng Phi về vấn đề này, cô nói:
- Ông xã, không phải anh muốn tìm Hiểu Lộ và Angel nói chuyện sao, nhanh đi, nhân lúc bây giờ còn chưa ăn cơm!
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình cố tình chuyển chủ đề, có điều, hắn đúng là đang muốn tìm Bành Hiểu Lộ và Angel để nói chuyện, không thể tiếp tục thế này được. Diệp Lăng Phi thơm lên má Bạch Tình Đình một cái, rồi nói:
- Được!
Bành Hiểu Lộ và Angel được gọi tới phòng Khách. Alice tắm rửa sạch sẽ xong cũng xuống lầu. Diệp Lăng Phi đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, nhìn hai người Angel và Bành Hiểu Lộ mồi người đang ngồi một bên của Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi không muốn quản hai cô, nhưng việc mà hai cô làm hôm nay thực sự rất quá đáng, không những phá hỏng giấc ngủ của tôi, suýt nữa còn phá luôn nhà tôi nữa. AngeỊ cô nói xem, cô định làm thế nào hả, định tiếp tục ở lại đây hay là đến ở khách sạn. Dã Thú đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, bây giờ cô có thể tới ở khách sạn!
Angel dạng hai chân, trên tay đang chơi con dao găm, nghe Diệp Lăng Phi nói thế xong, cô liền đút dao vào bao, nói:
- Sao em phải đi ở Khách sạn, vô vị, em thích ở đây!
- Nếu có muốn ở đây, thì cô phải sống biết điều cho tôi, đừng có ở trong nhà tôi động thủ, nếu không, cô phải rời khỏi đây!
Diệp Lăng Phi không hề giống như đang nói đùa, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Angel
- Cô nghe rõ rồi chứ?
Angel nhìn Diệp Lăng Phi, toét miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười há hê nói:
- Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, em đồng ý với anh là được chứ gì, anh yên tâm đi, em bảo đảm không động thủ nữa, đương nhiên, nếu ai đó cứ thích khiêu chiến, em ra tay tự vệ, có thể sẽ nghĩ tới những biện pháp phòng vệ!
Diệp Lăng Phi trợn mắt nhìn AngeỊ lạnh lùng nói:
- Cái gì mà biện pháp phòng vệ hả, cô nhớ rõ cho tôi, không được phép động thủ!
- Được thôi, em đồng ý với anh là được chứ gì!
Angel nói:
- Cùng lắm em chạy là được chứ gì?
Diệp Lăng Phi nghe Angel đồng ý, hắn mới chuyển qua phía Bành Hiểu Lộ, giọng điệu nghiêm nghị nói:
- Bành Hiểu Lộ, tôi không quan tâm ông cô là ai, một khi cô ở nhà của tôi thì phải nghe lời tôi, cô đừng mang cái tính khí trong quân đội của nhà cô tới nhà tôi, tôi không muốn thấy chuyện giống như hôm nay lại xảy ra nữa. Nếu cô thật sự muốn biết người của tổ chức Lang Nha có bản lĩnh thế nào, đợi gặp mặt trên chiến trường sẽ rõ, cũng trong mấy ngày tới đây, người của tôi sẽ tới đại lục, tôi đã nói với ông của cô rồi, muộn nhất là cuối tháng mười sẽ tham gia luyện tập với các cô, tới lúc đó, chúng tôi sẽ cho người của các cô biết tổ chức Lang Nha là một tổ chức như thế nào, cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm các cô thất vọng đâu. Nhưng, trước đó, tôi mong cô không được gây chuyện nữa!
Bành Hiểu Lộ trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, rất gò ép nói:
- Được thôi- tôi đồng ý với anh!
- Thế là tốt đó, chúng ta coi như không có chuyện gì nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình thấy Bành Hiểu Lộ và Angel đồng ý với Diệp Lăng Phi không động thù nữa, cô mới bước tới bên Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Ông xã, Trương Vân đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi!
- Ồ, thế thì đi ăn thôi, hôm nay cũng có không ít chuyện đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta nhanh ăn sáng thôi, ăn xong, ai làm gì thì đì làm chuyện của người đó thôi!
Song, đợi Angel và Alice nhìn thấy bữa sáng xong, hai người có chút không thích lắm.
Diệp Lăng Phi lúc này mới nghĩ tới Angel và Alice sống ờ Anh quen rồi, không thích lắm thức ăn phương Đông. Diệp Lăng Phi gọi Trương Vân qua, bảo Trương Vân chuẩn bị chút sữa nóng.
- Hai người cố gắng chút vậy, uống chút sữa nóng, nếu hai người thực sự không quen, có thể ra ngoài ăn!
Diệp Lăng Phi nói.
Alice không nói gì cả, cô ngồi xuống, nếm thử bữa ăn phương Đông, chẳng qua chỉ là mấy loại cháo quẩy, trứng rán. Angel do dự hồi lâu, cuối cùng, cô cũng ngồi xuống, gượng ép mình ngồi ăn.
- Ông xã, hay là để Trương Vân sau này chuẩn bị cho hai người bữa sáng riêng?
Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng ăn của Angel và Alice, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Không cần, một khi hai cô ấy xác định sau này sống ở đây, thế thì cần phải thích ứng với đồ ăn ở đây.
Diệp Lăng Phi không hề giải thích rõ, hắn lại hy vọng Angel và Alice vì không thích ứng được với món ăn ở đây mà chuyển ra ngoài ở, tốt nhất là tới ở Khách sạn, ở Khách sạn, hai cô có thể chọn thức ăn phương Tây. Diệp Lăng Phi có chút lo lắng khi phải đối mặt với Alice, tối qua lần đầu khi nhìn thấy Alice, trong lòng hắn có một cảm giác khác lạ. Từ trước tới nay.
Diệp Lăng Phi luôn có cảm giác có lỗi với Alice. Diệp Lăng Phi rất mong Alice có thể kết hôn, như thế, hắn mới cảm thấy an ủi chính mình Alice đã có nơi cư ngụ. Nhưng giờ nhìn Alice vi hắn, không chỉ bỏ đi hôn ước với người chồng tương lai của cô mà còn rời bỏ gia đình, tới ở một nơi không thuộc về cô, tất cả điều này Alice đều làm vì Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cứ nghĩ tới đây, lại cảm thấy một cảm giác phức tạp đối với Alice. Diệp Lăng Phi rất lo. Nhỡ có lúc hắn không tự chủ được, lại cháy lên tình cảm cũ với Alice.
Còn AngeỊ Diệp Lăng Phi luôn coi Angel là một phần tử nguy hiểm, càng tránh xa Angel càng tốt. Diệp Lăng Phi không hề mong Bạch Tình Đình chịu bất cứ tổn thương nào. Thế nên. Diệp Lăng Phi mới mong Angel và Alice chuyển ra ngoài ở.
Bành Hiểu Lộ thì ăn quen rồi, hơn nữa có còn thấy bữa sáng ở đây ngon hơn khá nhiều so với ở Khách sạn. Lúc năm người ngồi ăn sáng, bên ngoài vọng lại tiếng xe hơi, không lâu sau. Chu Hân Minh mặc quần áo thường phục từ bên ngoài bước vào.
Chu Hân Minh vừa bước vào nhìn qua, nhiều người thật, mới có thế mà đã thêm không ít người. Trước giờ Chu Hân Minh không hề quen với Bành Hiểu Lộ, song cô lại biết Angel và Alice. Thấy sự xuất hiện của Alice và Angel ở đây. Chu Hân Minh không khỏi thấy ngạc nhiên. Tối qua lúc Chu Hân Minh rời đi, vẫn chưa thấy Angel và Alice, sao mới có một ngày không gặp, bọn họ đã có mặt ở đây rồi.
Chu Hân Minh cảm thấy không khí của bữa ăn không bình thường, ít ra, theo Chu Hân Minh thấy, bữa ăn này có chút áp lực. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Minh tới, liền vội vàng gọi:
- Hân Minh, em ăn sáng chưa, cùng ăn sáng nhé!
- Em ăn rồi!
Chu Hân Minh nói:
- Diệp Lăng Phi, em tìm anh có chút chuyện!
-Ồ!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, dù sao, hắn cũng ăn gần xong rồi, liền đứng dậy, nói với Bạch Tình ĐỈnh:
- Bà xã, em ở đây coi nhé!
Diệp Lăng Phi cố ý nhấn mạnh chữ coi, ai cũng có thể biết được hàm ý bên trong của nó. Bạch Tình Đình không hề trả lời, chuyện Bạch Tình Đình không trả lời là vi theo Bạch Tình Đình thấy, tình cảnh lúc này quà thật quá hoang đường.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh tới phòng Khách. Diệp Lăng Phi ngồi xuống xong, quen tay lấy thuốc hút, hỏi:
- Hân Minh, rốt cục có chuyện gì thế, sớm thế này đã tìm anh, anh thấy chắc không phải chuyện tốt!
- Chuyện gì thì lát em nói với anh, anh nói cho em nghe trước đã, mấy người trong nhà anh mọc ra từ đâu vậy, Angel lại còn cái cô tên Alice kia nữa, bỗng nhiên sao lại xuất hiện ở nhà anh?
Chu Hân Minh hỏi.
Chu Hân Minh không hỏi còn đỡ, hỏi cái lại động ngay phải vết thương lòng của Diệp Lăng Phi, hắn thở dài, nói:
- Hân Minh, em đừng nhắc nữa, giờ anh đang rất phiền đây, đây, anh sẽ nói cho em nghe từng chuyện một. Em thấy cô gái mặc quân phục màu đen kia chưa, ông cô ta chính là Lão già, tiểu nhà đầu chết tiệt này không thuận mắt vớt anh, lúc ở tỉnh đã xảy ra xung đột với anh, lúc so đấu với anh, bị anh đánh bại, cô ta liền bám lấy anh, hôm qua mới chạy tới nhà anh, đem theo cái đầu đá, nói gì mà muốn đấu với anh, anh liền nói cho cô ta biết giờ anh đang bị đuổi giết, cần phải bảo toàn tính mạng trước đã, kết quả, tiểu nha đầu chết tiệt này liền bám lấy anh, mặt dày đòi ở tại nhà anh, anh đuổi thế nào cũng không đi. Còn về Angel và Alice. Anh cũng không biết là chuyện gì nữa, chẳng thấy nói trước gì cả, tối qua đột nhiên chạy tới nhà anh, em nói anh có thể không nhận sao, thế đó, anh vừa nhận xong là rước ngay phải họa, sáng nay này. Angel và cái cô Bành Hiểu Lộ kia nổi lên đánh đấm nhau. Hừm, thật là đau đầu!
Chu Hân Minh nghe xong, nở nụ cười thật tươi, một chút đồng tình cũng không, nói:
- Diệp Lăng Phi, ai bảo anh cứ thích trêu chọc phụ nữ, em thấy đây đều là do anh tự chuốc hết!
- Thôi, lúc này rồi em đừng có kích anh nữa!
Diệp Lăng Phi nói:
- Giờ anh đã đủ phiền rồi, đầu anh sắp bùng rồi. Hân Minh, em nói chuyện của em đi, em tìm anh có việc gì thế?
Chu Hân Minh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
- Diệp Lăng Phi, tối qua em tới đội cảnh sát hình sự, tìm Tiểu Triệu. Tiểu Triệu nói cho em biết, từ những vết đạn còn tàn tích tại hiện trường có thể thấy, vũ khí mà mấy người tấn công anh là vũ khí đặc biệt, có thể là cùng một loại vũ khí đã tấn công Tiếu Triều Dương, như thế. Khả năng là cùng bọn.
Diệp Lăng Phi không hề cảm thấy ngạc nhiên, hắn đã liệu trước được việc này. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Anh biết rồi!
- Thế thì chắc anh có chuyện không biết nhỉ!
Chu Hân Minh nói:
- Mấy người của Tiểu Triệu phát hiện ở đó còn có một cuốn tạp chí cháy dở, qua bộ kỹ thuật phục hình, có thể chứng minh đó là cuốn tạp chí “Người đẹp” phát hành tháng mười này, anh biết điều này nói lên điều gì không?
- Chứng minh mấy tên này thích xem mỹ nữ!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ngoài điểm này ra còn chứng minh được gì nữa?
Chu Hân Minh đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Anh đúng thật là, lúc này rồi còn nói đùa được. Diệp Lăng Phi, em nói cho anh biết, đó là cuốn tạp chí “Người đẹp” của tháng mười đó, hiện là dịp quốc khánh mùng một tháng mười, lượng tạp chí “Người đẹp” bán toàn thành phố không được nhiều, hôm qua em đã cho người đi điều tra rồi, anh đoán xem em tra được gì nào?
- Tra cái gì?
Diệp Lăng Phi lúc này mói thu lại nụ cười đùa gìỡn của mình, nghiêm túc hỏi:
- Có phải em điều tra được có người mang giọng miền Nam tới mua tạp chí?
- Ừm, chính xác!
Chu Hân Minh nói:
- Theo lời của một ông chủ tiệm báo bên đường Thắng Lợi nói, hôm kia, có hai người đàn ông tầm hai năm hai sáu tuổi nói giọng miền Nam mua một cuốn tạp chí “Người đẹp” ở quán đó, sau, bọn họ liền đi về phía Nam!
Diệp Lăng Phi nghe xong, nheo mắt lại, cười nói:
- Không ngờ lại tìm được bọn chúng dễ thế, thật là quá tốt rồi!
- Anh đừng có mừng quá, chúng ta chi có thể nghi ngờ mấy tên đó ở bên cầu Thắng Lợi thôi, cũng không biết rốt cục bọn họ giờ còn ở đó không, em chi có thể cho người phục ở đó, mong rằng bọn chúng lại xuất hiện!
Chu Hân Minh nói.
- Như thế là đù rồi, anh lập tức bảo Dã Thú cho người tới đó chờ!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cầm điện thoại ra, định gọi cho Dã Thú. Chu Hân Minh đưa tay ra, gìữ lấy tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh đừng có tự mình phái người qua đó, cứ để cảnh sát bọn em xử lý!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào tay Chu Hân Minh, nói:- Hân Minh, em yên tâm, anh biết làm thế nào, không để em phải khó xử đâu!
Nghe được câu này của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh mới rút tay lại, đành xem Diệp Lăng Phi thế nào. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Dã Thú, báo thông tin mà Chu Hân Minh vừa nói với hắn nói lại cho Dã Thú, để Dã Thú cho người qua đó. Ngay lúc Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện, mấy người Bạch Tình Đình cũng từ phòng ăn bước ra, bốn cô gái trực tiếp tới phòng Khách. Bạch Tình Đình ngồi xuống bên Chu Hân Minh, nói:
- Hân Minh, để tớ giới thiệu với cậu nhé!
Bạch Tình Đình giới thiệu Chu Hân Minh với Bành Hiểu Lộ, còn về phía Angel và Alice, hoàn toàn không cần Bạch Tinh Đình giới thiệu. Chu Hân Minh sớm đã biết Angel và Alice. Chu Hân Minh cũng không hề thích con ngượi Bành Hiểu Lộ lắm, cũng giống như Bạch Tình Đình bạn đầu không hề thích Bành Hiểu Lộ. Chu Hân Minh cũng không thích Bành Hiểu Lộ.
Lúc Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình nói chuyện phiếm. Diệp Lăng Phi đã gọi điện xong với Dã Thú. Đặt điện thoại xuống. Diệp Lăng Phi nói:
- Ưm, chuyện đều đã sắp xếp xong, chúng ta có thể tính tới chuyện hôm nay rồi!
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô nói:
- Em chỉ qua đây nói với anh một tiếng thôi, đợi lát nữa em còn phải tới đội cảnh sát hình sự, xem tình hình bên Tiểu Triệu thế nào!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh nói muốn tới đội cảnh sát hình sự, vội vàng nói:
- Hân Minh, em không cần phải tới đội cảnh sát hình sự nữa đâu, cơ thể em không cho phép, hơn nữa, hôm nay là mùng bảy, mười một ngày nghỉ dài vẫn chưa kết thúc mà, em vội gì chứ!
Bạch Tình Đình cũng nói:
- Hân Minh, đúng đó, hôm nay cậu đi dạo với tớ đi, hôm nay tớ định đì mua đồ dùng gia đình, cậu đi với tớ nhé, tiện làm người tư vấn cho tớ nữa!
Chu Hân Minh nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại nhìn Bạch Tình Đình, gật gật đầu. Diệp Lăng Phi nhìn Angel một cái, hỏi:
- AngeỊ em thì sao, hôm nay định đi đâu?
-Em?
Angel thấy Diệp Lăng Phi hỏi cô, có nói:
- Em có thể đi đâu chứ, đành dạo quanh Vọng Hải thôi, ồ, em nhớ ra rồi, Satan, thuốc lần trước mà anh nói với em đó, em có mang qua đây, cần cần không?
- Thuốc?
Bạch Tình Đình vừa nghe Angel nhắc tôi thuốc, có nhìn sang Diệp Lăng Phi, ngạc nhiên hỏi:
- Ông xã, anh bị bệnh gì sao?
- Là thuốc của Trương Tuyết Hàn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em xem anh bận quá quên cả thuốc của Trương Tuyết Hàn. AngeỊ em đi lấy thuốc cho anh, giờ anh sẽ đưa cho Trương Tuyết Hàn!
Angel cũng không nói nhiều, đứng dậy lên lầu. Diệp Lăng Phi nhìn sang Bạch Tình Đình
- Bà xã, sáng nay anh đi tìm Trương Tuyết Hàn, đưa thuốc cho cô ấy, tiện tới cửa hàng xe hơi 4S, mua lấy chiếc xe, chiều nay chúng ta cùng đi mua đồ dùng gia đình nhé, em thấy có được không?
Bạch Tình Đình gật đầu, đáp:
- Được thôi!
Ánh mắt của Diệp Lăng Phi quay qua Alice, nói:
- Alice, em thì sao, em định hôm nay đi đâu?
-Em?
Alice giật mình, ngay sau đó khẽ lắc đầu, nói:
- Em không quen ở đây, em không biết nên đi đâu!
- Nếu em không biết đi đâu thì đi dạo cùng Tình Đình nhé!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, em dẫn Alice đi dạo với nhé!
- Ok!
Bạch Tình Đình đáp.
- Cô thì sao, tiểu thư Bành Hiểu Lộ, cô định hôm nay đi đâu?
-Tôi...!
Bành Hiểu Lộ vừa nói được một từ, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Có đừng có nói sẽ đi theo tôi nhé, hôm nay tôi không có thời gian chơi với cô, cô đừng có đi theo tôi!
- Hiểu Lộ, cô đi dạo cùng chúng tôi nhé!
Bạch Tình Đình nói.
- Để tôi dẫn cô đi dạo!
- Được, thế thì như thế đi!
Diệp Lăng Phi cũng không đợi Bành Hiểu Lộ nói, trực tiếp nói:
- Mấy người định lúc nào đi thì tùy, anh giờ phải ra ngoài đây, chúng ta chiều gặp nha!
Diệp Lăng Phi nói xong, vội vàng chạy lên lầu. Diệp Lăng Phi cầm lấy thuốc từ tay Angel xong, cũng không hỏi Angel đi đâu, một mình bước ra khỏi biệt thự. Thấy bộ dạng vội vàng hấp tấp của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh ngạc nhiên nói:
- Tình Đình. Diệp Lăng Phi làm gì mà đi vội thế, tớ cứ cảm thấy anh ta rất lạ!
- Tớ cũng đau đầu lắm!
Bạch Tình Đình lầm bầm nói.
Vừa bước ra khỏi biệt thự, Diệp Lăng Phi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nãy giờ trong biệt thự một mình hắn phải đối mặt với bao nhiêu cô gái như vậy, Diệp Lăng Phi cảm thấy đau nhức cả đầu, thế nên hắn mới vội vàng chạy đi như vậy.
Diệp Lăng Phi bước về phía một chiếc taxì, cầm điện thoại, gọi cho Trương Tuyết Hàn. Điện thoại không phải do Trương Tuyết Hàn nhấc mà là Vu Tiếu Tiếu.
- Tiếu Tiếu, anh tìm Tuyết Hàn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tuyết Hàn đang trong bệnh viện!
Vu Tiếu Tiếu nói.
- Trong bệnh viện?
Diệp Lăng Phi giật mình, vội vàng hỏi:
- Cô ấy sao thế?
Vu Tiếu Tiếu lặng một lát, nói:
- Diệp đại ca, em không biết phải nói thế nào. Tuyết Hàn...Tuyết Hàn cậu ấy.., cậu ấy có khả năng...!
- Em nói mau đi!
Diệp Lăng Phi lo lắng, giục:
- Rốt cục là sao?
Vu Tiếu Tiếu cuống cuống, buột miệng nói:
- Tuyết Hàn khả năng có thai rồi!