Đô Thị Tàng Kiều

Chương 827: Khắc tinh của tôi




Bành Hiểu Lộ bị câu nói tiểu cô nương ngây thơ của Diệp Lăng Phi làm cho nổi giận, lúc nq đề nghị Bành Hiểu Lộ trở về bộ đội thì Bành Hiểu Lộ lại kiên quyết đòi ở lại, cô muốn theo dõi xem thử Diệp Lăng Phi rốt cuộc muốn làm gì.

Nq và Bành Hiểu Lộ quen nhau đã lâu, từ lúc ngày đầu Bành Hiểu Lộ mới vào bộ đội huấn luyện chính là nq làm sĩ quân huấn luyện của Bành Hiểu Lộ, sau đó hai người cũng gặp nhau nhiều lần, lần này lại gặp nhau ở Lang Nha.

Nq xuất thân ở một vùng nông thôn đông bắc, không có bất kỳ quan hệ và bối cảnh nào, hoàn toàn dựa vào sức lực của chính bản thân hắn đạt được đến ngày hôm nay, vì một số nguyên nhân không muốn người khác biết, nq sau khi li hôn với vợ đã ba năm rồi mà hắn vẫn một mình độc thân đến giờ.

Trong quân đội Bành Hiểu Lộ là đại tiểu thư mà ai ai cũng phải nhượng bộ, ai ai cô cũng không muốn tiếp cận, nhưng lại rất thân thiết với người đàn ông hơn cô gần chục tuổi này. Tìm ra căn nguyên của việc này đó là nằm ở luồn khí hào quang mạnh mẽ của quân nhân trên người nq đã thu hút được Bành Hiểu Lộ, bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào nq luôn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, đi như gió, ngồi thẳng lưng, trên người nq điều mà Bành Hiểu Lộ nhìn thấy nhiều nhất chính là tố chất của một quân nhân nên có. Vì thế mà Bành Hiểu Lộ có loại cảm giác sùng bái đối với nq, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhỏ, Bành Hiểu Lộ cho rằng nq mới có thể được gọi là quân nhân thực thụ.

Hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân của Bành Hiểu Lộ, con đường trong quân đội của nq rất suông sẻ, luôn đến bây giờ là phó đội trưởng đại đội Lang Nha mới thành lập, nq đã trở thành nhân vật nổi bật của thời đại mới trong quân đội, đặc biệt là bối cảnh thân phận của Bành Hiểu Lộ đã có rất nhiều người đang dự đoán nq rất có khả năng sau khi trở thành đại đội trưởng đặc chủng binh thì sẽ trực tiếp gia nhập vào tầng lớp cấp cao trong quân đội.

Đương nhiên đây chỉ là dự doán, ai mà chẳng biết thế lực của Bành gia trong quân đội, ai dám đoán mò chứ. Nhưng có một điểm rất rõ là ông nội của Bành Hiểu Lộ đã ủy thác kỳ vọng rất lớn đối với bộ đội đặc chủng Lang Nha, một khi là người gia nhập vào Lang Nha đều là nhân vật có tiềm chất trong con mắt của Bành Nguyên. Lấy đại đội trưởng Mã Vũ Vân làm ví dụ, người này chính là do một tay phụ thân của Bành Hiểu Lộ đào tạo nên.

Nq nhìn thấy Bành Hiểu Lộ muốn ở lại hắn đành nói:

- Vậy chúng ta hãy quay trở về căn cứ quân đội trước đã, anh gọi điện sắp xếp việc bên bộ đội!

Bành Hiểu Lộ lắc đầu nói:

- Anh về bộ đội đi, em ở lại một mình!

- Em ở lại một mình?

Nq sững sờ, hắn đứng trước mặt Bành Hiểu Lộ đưa tay ra đặt trên vai Bành Hiểu Lộ nói:

- Hiểu Lộ, em nghe anh nói, em không thể ở lại một mình, anh…!

Nq vẫn chưa nói xong đã bị Bành Hiểu Lộ ngắt lời:

- Em đã nói rồi, em ở lại một mình, đây là chuyện của em, em gọi anh qua đã là rất phiền phức rồi, bây giờ anh hãy quay về bộ đội đi!

- Anh…!

Bành Hiểu Lộ khoát tay nói:

- Em đã quyết tâm rồi, anh về bộ đội đi, nếu như anh có ý muốn ở lại thì em cũng chẳng quan tâm, nhưng em sẽ không gặp anh đâu!

Cá tính của Bành Hiểu Lộ là như vậy, nếu như cô đã hạ quyết tâm thì bất cứ lời nào của người khác cũng vô dụng, đừng nói nq mà ngay cả Bành Nguyên cũng phải nhượng bộ cô cháu gái này.

Nq không còn cách nào khác đành phải nói:

- Vậy được rồi, Hiểu Lộ em cẩn thận nha, có việc gì thì gọi điện cho anh!

Bành Hiểu Lộ lấy hành lý của mình từ trong xe ra, đó là một chiếc túi xách ngụy trang, trong túi có mang theo súng tùy thân của Bành Hiểu Lộ, dựa theo quy định thì không cho phép một mình mang theo súng, nhưng Bành Hiểu Lộ là một ngoại lệ, cô có thể mang theo súng tùy thân, có được thông hàng đặc thù nên Bành Hiểu Lộ đi đâu cũng không cần quan tâm có người có thể kiểm tra hành lý của cô.

Nq lên xe vẫy vẫy tay với Bành Hiểu Lộ nói:

- Cẩn thận nha!

Đợi sau khi chiếc xe rời khỏi Bành Hiểu Lộ lúc này mới bước vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều tưởng Bành Hiểu Lộ đã đi rồi, Diệp Lăng Phi trở vào còn an ủi Bạch Tình Đình bảo Bạch Tình Đình đừng có giận nữa. Bạch Tình Đình sao không giận được chứ, cô đang tức hồng hộc ngồi trong phòng khách trách móc trút hết sự bất mãn trong lòng ra.

Đúng vào lúc này Bành Hiểu Lộ tay cầm túi hành lý quân dụng đi vào, hai người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đi vào đều tưởng mình hoa mắt, họ còn tưởng Bành Hiểu Lộ đã rời khỏi rồi, nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ lại xách túi hành lý đi vào, nhìn bộ dạng của Bành Hiểu Lộ hình như là muốn ở lại đây.

Bạch Tình Đình ngồi trên ghế sô fa không nói gì, Diệp Lăng Phi đứng lên chặn trước mặt Bành Hiểu Lộ hỏi:

- Tôi nói nè Bành đại tiểu thư, cô là làm cái gì đây?

- Sống ở đây!

Bành Hiểu Lộ thẳng thừng đáp giống như đây là khách sạn vậy, muốn ở thì ở. Thái độ này của Bành Hiểu Lộ khiến cho Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười, hắn thấy bộ dạng của Bành Hiểu Lộ không giống như là đang đùa, Diệp Lăng Phi nói:

- Bành đại tiểu thư, không biết cô có rõ hay không, đây là nhà của tôi, cô không hỏi ý kiến tôi đã ở đây, có phải hơi quá đáng rồi không!

Bành Hiểu Lộ đặt cái túi trên tay xuống, ánh mắt cô dừng trên mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi ở đây có vấn đề sao, lúc nãy chẳng phải anh nói tôi rất ngây thơ đó sao, nếu anh đã cho như vậy thì tôi cứ ngây thơ tiếp đó, tôi ở lại đây, tôi muốn xem rốt cuộc anh có bao nhiêu bản lĩnh!

- Cô điên rồi, chỉ vì cái đó mà cô đòi ở nhà tôi!

Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ chọc cười, hắn nhìn thấy lúc Bành Hiểu Lộ nói câu này mặt vô cảm giống như đây là lẽ đương nhiên. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ nếu như mình nói tiếp với Bành Hiểu Lộ nữa thì sớm muộn gì cũng bị cô ta làm cho tức chết. Nghĩ đến đây Diệp Lăng Phi mặc kệ Bành Hiểu Lộ mà là rút điện thoại ra vừa gọi vào một số, vừa nói:

- Tôi nhát phải nói chuyện với cô nữa, tôi tìm ông nội cô để ông nội cô nói, mấy năm nay ngày nào cũng ở trong quân đội rồi sẽ bị hư hỏng thôi!

Diệp Lăng Phi nói xong gọi điện cho lão già, đợi sau khi nghe thấy giọng của lão già Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Bành Hiểu Lộ nói với lão già:

- Tôi nói nè lão già, ông có quan tâm cháu gái của ông không vậy, bây giờ cô ta ở chỗ tôi, nói là ở lại nhà tôi, tôi không có mời cô ta ở lại trong nhà tôi, như vậy không được, lão già, tôi biết, cô cháu gái bảo bối này của ông ở trong quân đội, nhưng không ngây thơ đến mức này đó chứ, ngay cả ý kiến của tôi cũng không trưng cầu nữa đã đòi ở trong nhà tôi!

Bành Nguyên vừa nghe cười ha ha nói:

- Tiểu Diệp, tôi còn lo con bé Hiểu Lộ gây ra chuyện chứ, không ngờ chỉ là muốn ở chỗ cậu, vậy cũng được, để cho Hiểu Lộ ở đó đi!

- Nè, nè, lão già, có phải ông hiểu nhầm ý của tôi rồi không, ý của tôi là tôi không đồng ý!

Diệp Lăng Phi nói lớn:

- Tôi không có đồng ý để cho cô cháu gái này của ông vào nhà đâu!

- Tiểu Diệp, giữa chúng ta là tình giao hữu lâu năm, cậu còn khách sáo với tôi nữa, không sao, tôi không lo cậu sẽ tiếp đón con bé Hiểu Lộ không được chu đáo. Con bé Hiểu Lộ này mấy năm nay đều một mình sống độc lập trong quân đội quen rồi, cổ cực gì nó cũng đã trải qua, tôi tin nó sẽ thích ứng nhanh ở chỗ cậu. Bành Nguyên nói đến đây đột nhiên nói:

- Ây dzô, tiểu Diệp, cậu xem tính hay quên của tôi kìa, tôi phải đi ra ngoài rồi, lão già đó tìm tôi, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp nghe!

Vẫn còn chưa kịp đợi Diệp Lăng Phi phản ứng lại Bành Nguyên đã cúp máy rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi rõ Bành Nguyên chơi bài chuồn với mình, nói trắng ra Bành Hiểu Lộ mình có muốn nhận cũng phải nhận mà không muốn nhận cũng phải nhận, Diệp Lăng Phi tức giận vứt điện thoại lên ghế sô fa, hắn nói với Bành Hiểu Lộ:

- Cô nghe rõ cho tôi, đây là nhà tôi, nếu cô cảm thấy có gì bất mãn thậm chí còn muốn đánh nhau với tôi xin hãy nói trước với tôi, không được đánh trong nhà tôi để tránh việc làm loạn cả nhà tôi.

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi chỉ lạnh lùng nói:

- Không cần thiết, chúng ta đã nói là gặp nhau trên chiến trường thì sẽ so cao thấp trên chiến trường. Anh yên tâm, tôi rất có nguyên tắc, sẽ không ra tay lén với anh đâu!

- Xỉu! Lý luận gì thế này chứ!

Diệp Lăng Phi nháy mắt với Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã đại nhân, phiền em chăm sóc tiểu tổ tông này chút, anh nhìn thấy cô ta là tức điên lên rồi, anh không đụng đến cô ta đâu!

Bạch Tình Đình cũng chẳng thích nói chuyện với Bành Hiểu Lộ, nhưng Diệp Lăng Phi muốn Bạch Tình Đình nói chuyện với Bành Hiểu Lộ, cô bị ép không còn cách nào khác đành phải đứng lên nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ, tôi dẫn cô đi tìm phòng ở!

Lúc Bành Hiểu Lộ sắp lên lầu cô đột nhiên dừng lại quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi cũng giống như anh, tôi nhìn thấy anh cũng tức điên lên đấy!

Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ lên lầu hai hắn tức đến không thốt nên được câu nào cả, đành rút điếu thuốc ra. Diệp Lăng Phi trước giờ chưa từng gặp qua cô gái nào như Bành Hiểu Lộ cả, chẳng hiểu chút tình người gì cả, điều càng đáng giận nhất là cách nói chuyện của Bành Hiểu Lộ, thật tức chết đi được. Nhưng Bành Hiểu Lộ lại là cháu gái của Bành Nguyên, không thể nào đụng đến được, Diệp Lăng Phi chỉ có thể mạo phạm trên thân phận giận dữ mà thôi.

Bạch Tình Đình rất nhanh đã xuống lầu đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách phiền muộn, cô ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, làm sao đây, em không thích cô ta!

- Anh cũng không thích, có điều ông nội của cô ta anh không đụng vào được, hay em đuổi cô ta ra đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Sao em đuổi cô ta đi được chứ!

Bạch Tình Đình nói.

- Nói cũng đúng, anh không dám, em cũng không dám, đương nhiên cô ta sẽ ở đây rồi!

Diệp Lăng Phi phiền não nói.

- Chúng ta mặc kệ cô ta, xem cô ta như người tàng hình, mặc kệ cô ta là tốt nhất, để cho cô ta tự cảm thấy không thú vị thì tự động rời khỏi nhà mình!

Bạch Tình Đình cảm thấy chủ ý này không tồi, cô cũng tán đồng cách làm này, hai người cứ thế nói chuyện, bất giác đã nghĩ đến vấn đề ăn cơm trưa, sắp trưa rồi mà hai người đã chưa ăn cơm. Còn cô Bành Hiểu Lộ trên lầu thì hoàn toàn không đếm xỉa đến cô ta, Bạch Tình Đình đã mua rất nhiều thức ăn về, trưa cô chuẩn bị trổ tài nấu ăn nên đã trở về phòng thay quần áo rồi xuống lầu.

Bành Hiểu Lộ cũng từ trên lầu đi xuống, cô mặc bộ đồng phục màu xám đi đến phòng khách. Bành Hiểu Lộ ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ nhìn đến rất không tự nhiên, hắn nói với Bành Hiểu Lộ:

- Tôi nói nè, có phải cô rãnh việc quá phải không, làm gì mà nhìn tôi thé?

- Anh không nhìn tôi sao biết tôi nhìn anh?

Bành Hiểu Lộ lạnh lùng hỏi ngược lại.

- A…!

Diệp Lăng Phi nghẹn lời, hắn lập tức đứng lên nói:

- Tôi lười phải nói chuyện với cô, con người cô IQ quá thấp!

- Chúng ta IQ của ai thấp?

Bành Hiểu Lộ không vui nói.

- Trước giờ tôi không cho rằng người đàn ông tứ chỉ phát triển như anh có IQ cao gì cả!

- Bành Hiểu Lộ, có phải cô muốn gây chuyện không hả?

Diệp Lăng Phi có chút giận nói Bành Hiểu Lộ, hắn trừng mắt Bành Hiểu Lộ nói:

- Cô đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám động thủ!

- Tôi không có nói động thủ với anh, có điều, nếu như anh muốn động thủ thì hãy nói trước với tôi, tôi không muốn đánh nhau ở nhà anh đâu, đến lúc đấy đồ đạc nhà anh sẽ bị đập nát hết đó!

Bành Hiểu Lộ vẫn bộ mặt lạnh tanh không chút biểu tình.

Bạch Tình Đình ở trong nhà bếp nghe tiếng bên ngoài cô vội vàng chạy ra nhìn thấy cảnh này vội giải hòa:

- Hai người làm gì thế, sao đang yên đang lành lại cãi sao rồi?

- Tình Đình, anh sắp điên rồi, bị nha đầu này làm cho điên rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Không được, anh phải đi ra ngoài dạo chút, nếu không đi anh điên mất!

Bành Hiểu Lộ vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn ra ngoài đi dạo thì cô cũng đứng lên nói:

- Đi dạo ở đây?

- A!

Lần này không những là Diệp Lăng Phi mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng ngạc nhiên há hốc mồm. Bành Hiểu Lộ lại không cảm thấy câu nói này của mình có gì không đúng cả, cô nói tiếp:

- Tôi không muốn anh xảy ra chuyện, trước khi anh bị tôi đánh bại trên chiến trường thì tôi phải bảo đảm anh sẽ không xảy ra chuyện!

- Trời ạ, Bành Hiểu Lộ, cô đúng là khắc tinh của tôi, tôi thật không ngờ mình cũng có khắc tinh!

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây liền đi lên lầu, Bành Hiểu Lộ vừa định lên lầu thì nghe Diệp Lăng Phi quay người lại hét với Bành Hiểu Lộ:

- Tôi đi vệ sinh, không phải cô cũng muốn đi cùng tôi đấy chứ!

Lần này quả nhiên bhk không đi theo, Diệp Lăng Phi tức hồng hộc lên lầu đi thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa nhà vệ sinh lại Diệp Lăng Phi xem như có thể bình tĩnh lại. Cái cô Bành Hiểu Lộ này đúng là một quái thai, chính Diệp Lăng Phi cũng không dám đắc tội Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cảm thấy mình cứ tiếp như vậy thì sớm muộn gì cũng bị Bành Hiểu Lộ làm cho tức điên lên.

Diệp Lăng Phi bình tĩnh một hồi lâu mới cảm thấy cuối cùng mình cũng đã bình tĩnh lại. Vừa bình tĩnh lại Diệp Lăng Phi mới nhớ đến mình còn rất nhiều chuyện còn chưa làm, xe hắn đã tiêu rồi, Diệp Lăng Phi còn phải đến công ty bảo hiểm nhận tiền bồi thường, Diệp Lăng Phi còn phải đi mua một chiếc xe mới…

Diệp Lăng Phi vừa nghĩ hình như còn thiếu một chuyện chưa làm, hắn nhác phải đi nghĩ chuyện của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi lại xuống lầu, không nhìn thấy Bành Hiểu Lộ trong phòng khách, chẳng lẽ tiểu nha đầu này tự cảm thấy vô vị nên đã đi rồi?

Diệp Lăng Phi đang nghĩ thì nghe trong nhà bếp vọng lại tiếng của Bạch Tình Đình nói:

- Hiểu Lộ, chú ý chút, món này không thể cho quá nhiều dầu, ừm, như vậy cũng xấp xỉ được rồi đấy!

Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lại, hắn bước nhanh đến cửa nhà bếp thì nhìn thấy Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ đang nấu ăn trong nhà bếp. Lúc Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa cô cười nói:

- Ông xã, Hiểu Lộ rất thông minh, em vừa dạy tí đã biết rồi, ông xã, giờ anh quay lại phòng khách xem ti vi đi, đợi lát nữa là nấu xong hết rồi, ừm, em để cho anh nếm thử món ăn nào do em nấu, món nào do Hiểu Lộ nấu!

Ngữ khí của Bạch Tình Đình có vẻ như quan hệ giữa cô và Bành Hiểu Lộ rất tốt, Diệp Lăng Phi thật chẳng thể nào hiểu nỗi phụ nữ nữa rồi, vừa mới lúc nãy Bạch Tình Đình rất không thích Bành Hiểu Lộ, sao mình vừa đi vệ sinh một lát Bạch Tình Đình xem ra đã rất thích cô Bành Hiểu Lộ này rồi?

Đương nhiên tâm tư của Diệp Lăng Phi lúc này không chỉ nằm ở đó. Trong lòng Diệp Lăng Phi lại đang tính trưa nay rốt cuộc hắn nên ăn gì? Vốn dĩ Diệp Lăng Phi không có yên tâm về các món ăn Bạch Tình Đình nấu, lo lắng có thể ăn được không. Bây giờ thì tốt rồi, Bạch Tình Đình còn dạy cho Bành Hiểu Lộ nấu ăn nữa, đây chẳng phải là chơi cờ dở còn dạy người ta chơi cờ, càng lúc càng thối đó sao?

Diệp Lăng Phi chỉ thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra, hắn chỉ đáp một tiếng rồi trở lại trong phòng khách. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách xem ti vi, càng lúc càng cảm thấy không ổn hắn vội vàng lên lầu tìm viên thuốc chống ngộ độc uống trước.

Chuyện không hay cuối cùng cũng đã xảy ra, bất luận là món ăn do Bạch Tình Đình nấu hay là món ăn do Bành Hiểu Lộ nấu đều thuộc những món ăn nhìn vô đã thấy xấu rồi, ăn vô càng khó nuốt hơn nữa. Diệp Lăng Phi chỉ ăn mấy miếng rồi còn lại toàn ăn cơm thôi, mà Bạch Tình Đình cũng cảm thấy mấy món ăn này nấu chẳng ra sao cả, cũng chỉ giống như Diệp Lăng Phi ăn cơm trắng thôi. Ngược lại Bành Hiểu Lộ ăn rất ngon lành, Bạch Tình Đình nhịn không được hỏi:

- Hiểu Lộ, cô không cảm thấy thức ăn khó nuốt sao?

- Cũng được, chỉ là bỏ muối hơi ít, hầu như chẳng có chút vị mặn nào cả, có điều tôi rất thích những món ăn có vị nhạt thế này!

Diệp Lăng Phi bó tay luôn, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ chỉ nói một câu:

- Bành Hiểu Lộ, tôi phục cô rồi…!

Lúc trời sắp tối thành phố Vọng Hải đột nhiên mưa xuống, dự báo thời tiết nói thành phố Vọng Hải ngày mai mới có mưa, nhưng không ngờ tối nay đã mưa rồi, những người không có chuẩn bị dụng cụ đi mưa nào lần lượt oán trách dự báo thời tiết, thậm chí có người bảo dự báo thời tiết của đài khí tượng thành phố Vọng Hải không chính xác đã thành truyền thống rồi.

Đến tối cơn mưa càng lúc càng to, hầu như chẳng có ý muốn dừng lại gì cả.

Chuyến bay cuối cùng của sân bay quốc tế thành phố Vọng Hải từ từ hạ cánh, hai cô gái xinh đẹp xách hành lý ra xuống máy bay, họ đứng chỗ cổng ra vào của sân bay nhìn những hạt mưa to bên ngoài, trong đó có một thiếu nữ tóc vàng diện mạo xinh đẹp như thiên thần nói với cô gái tóc đen bên cạnh:

- Angel, chúng ta đi đâu ở đây?

Hai thiếu nữ đó chính là Angel và Alice, bọn họ từ Anh Quốc đã bay thẳng đến Bắc Kinh, không dừng nghỉ ở Bắc Kinh mà bay thẳng đến thành phố Vọng Hải, khoảng hơn hai mươi tiếng đồng hồ bọn họ không sao nghỉ ngơi được, tuy nói trên máy bay có thể ngủ nhưng vẫn không nghỉ ngơi thoải mái bằng nằm trên giường.

Angle nhìn đồng hồ nói:

- Mới tám giờ tối, tôi đoán tên khốn Satan đó nhất định còn chưa ngủ đâu, nói không chừng đang ** với vợ hắn, chúng ta qua đó làm phiền hắn, khiến cho hắn thấy phiền phức!

Angel sau khi nghe kiến nghị này của Angel khẽ lắc đầu, đôi mắt xanh xinh đẹp của cô lóe lên tia bất an, hiện rõ Alice rất lo lắng lần này sau khi gặp Satan thì thái độc ủa Satan đối với cô thế nào. Alice nói:

- Hay chúng ta tìm khách sạn nào đó nghỉ trước, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Satan!

- Alice, lúc ở Anh chẳng phải đã nói rõ rồi sao, chúng ta sẽ ở gần nhà hắn, lúc đó cô đã đòi lập tức đến, giờ sao lại sợ rồi?

Alice vội lắc đầu nói:

- Tôi là nghe nói Satan xảy ra chuyện, tôi…!

- Alice, tôi hiểu, cô là lo lắng cho Satan mới vội vàng đến!

Angle nói.

- Chúng ta đã đến rồi thì đương nhiên ở nơi gần nhất với Satan rồi, chúng ta ở trong nhà của Satan, đi, đừng có chần chừ nữa, tìm taxi đi đến nhà Satan!