Diệp Lăng Phi cũng chỉ buột miệng nói như vậy thôi nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ lại thật sự muốn đến, Diệp Lăng Phi vừa nghe vội vàng nòi:
- Tôi nói nè Bành đại tiểu thư, không phải vậy chứ, cô thật sự muốn tham quan sao, có phải não cô hơi có vấn đề?
- Không có vấn đề gì cả, anh bảo tôi đến tham quan thì tôi đến tham quan nhà anh, chẳng lẽ cái này cũng có vấn đề sao?
Bành Hiểu Lộ ở trong điện thoại rất thắc mắc hỏi.
- Con người anh thật kỳ quái, chả trách ông nội tôi bảo con người anh rất khó đoán, còn bảo tôi phải cách xa anh ra đó!
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy loạn cả một hồi hóa ra Bành Hiểu Lộ hiểu nhầm ý của mình, có thể những lời lúc nãy mình nói Bành Hiểu Lộ không có nghe rõ, lúc này Diệp Lăng Phi lại lặp lại câu đó một lần nữa:
- Lúc nãy tôi nói tôi phải thân mật với vợ tôi, bảo cô đến tham quan, tôi không có nói bảo cô đến nhà tôi tham quan cả!
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi, Diệp Lăng Phi thấy nực cười trong lòng thầm bảo: “Giờ thì cô hết lời rồi chứ gì, cô hãy ngoan ngoan quay trở về cho tôi, đừng có chạy đến bên tôi mà gây chuyện!”
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây, liền nghe giọng của Bành Hiểu Lộ giận dữ vọng ra từ trong điện thoại:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe cho rõ đây, giờ tôi đến nhà anh, nếu như anh không nhanh chóng trở về nhà thì anh hãy đợi nhà anh biến thành đống đổ nát đi, tôi sẽ đập vỡ nhà anh!
- Nè, nè, cô điên…!
Diệp Lăng Phi vừa nói mấy câu này Bành Hiểu Lộ bên kia đã cúp máy. Diệp Lăng Phi hết cách đặt điện thoại xuống nhìn Bạch Tình Đình đang khỏa thân một nửa ngồi trên ghế sô fa, làm bộ dạng sắp khóc nói:
- Bà xã, anh đã đụng đến một con cọp cái rồi, lát nữa chắc anh chết mất!
- Cọp cái?
Bạch Tình Đình sau khi nghe xong cô lấy chiếc áo ngực của mình đã bị Diệp Lăng Phi vứt lên ghế sô fa vừa mặc vào vừa nói:
- Là ai?
- Bành Hiểu Lộ, chính là cô gái mà anh đã nhắc đến với em đó!
Diệp Lăng Phi làm bộ mặt sắp khóc nói.
- Anh cũng chẳng biết mình đã đắc tội cô ta chỗ nào mà lúc nãy vừa gọi điện đã đòi đập nát nhà chúng ta, bà xã đại nhân, em nói xem nha đầu này rốt cuộc có chỗ nào không ổn, làm gì mà phải gây khó dễ với anh, chẳng phải lúc trước anh đánh thắng cô ta sao, có đáng cho cô ta phải bám riết lấy không tha như vậy không, cô ta lại còn là sĩ quan huấn luyện đặc chủng nữa chứ, anh thấy giống một người đàn bà chanh chua thì có, anh phỉ nhổ cô ta không lấy được chồng!
Bạch Tình Đình vừa kéo dây chiếc váy lên trên đôi vai gầy của cô, sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói câu này Bạch Tình Đình nhịn không được cười nói:
- Ông xã, làm gì mà anh phải nói người ta như vậy, em thấy Hiểu Lộ cũng chỉ là bị anh bắt nạt đến phẫn nộ rồi, chẳng qua nóng nảy thôi, sự việc không có tồi tệ như anh nghĩ vậy đâu!
- Cái này không chắc, bà xã, em chưa gặp qua cô gái này, lần trước lúc anh đi gặp lão già đã có so tài với cô ta một lần, kết quả anh thắng rồi cô ta liền không tha cho anh, Diệp Lăng Phi nói đến đây đưa tay ra ôm lấy Bạch Tình Đình vào lòng khẽ thở dài nói:
- Tối qua lão già có gọi điện cho anh đã nói trước cho anh biết là Bành Hiểu Lộ sẽ đến tìm anh, anh thấy ngay cả lão già cũng cảm thấy cô cháu gái này của lão cũng khó đối phó nên mới gọi điện cho anh, mục đích chỉ có một chính là bảo anh đừng có làm tổn thương đến cô cháu gái của lão, nhưng bây giờ anh thấy không phải anh làm tổn thương cô ta mà hoàn toàn là cô ta muốn làm tổn thương anh!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, anh đừng có lo quấ, em tin Hiểu Lộ sẽ không làm vậy đâu, ừm, ông xã, Hiểu Lộ sẽ đến nhà chúng ta, chúng ta nên dọn dẹp chút chứ để Hiểu Lộ nhìn thấy nhà chúng ta loạn như thế này thì không được hay cho lắm. Ây, Trương Vân chiều mới về, em thấy em nên dọn nhanh sớm đây!
Bạch Tình Đình nói xong đứng lên nhìn bộ dạng có vẻ như muốn đi dọn dẹp, cô vừa đứng lên liền nghe thấy tiếng còi xe từ ngoài cửa vọng vào, Bạch Tình Đình đến cửa biệt thự nhìn ra cổng biệt thự ở ngoài sân thất có chiếc xe biển số quân đội đang dừng bên ngoài, còn bên cạnh chiếc xe có một nam một nữ đang đứng đó.
Bạch Tình Đình không quen ai cả, có điều theo như những gì lúc nãy Diệp Lăng Phi nói thì cô cũng đoán được cô gái đó có thể là Bành Hiểu Lộ mà Diệp Lăng Phi đã nhắc đến.
- Ông xã anh đến xem thử, cô gái đó có phải là Hiểu Lộ không?
Bạch Tình Đình gọi Diệp Lăng Phi đến.
Diệp Lăng Phi không nghĩ là Bành Hiểu Lộ lại đến nhanh như vậy, theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì Bành Hiểu Lộ vừa mới gọi điện không lâu, cho dù có đến cũng phải sau hai tiếng đồng hồ nữa. Đợi lúc Diệp Lăng Phi đi ra cửa biệt thự nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc đồng phục màu xám thì Diệp Lăng Phi thấy đầu đau cả lên. Một người đàn ông cũng mặc đồng phục giống với Bành Hiểu Lộ đứng bên cạnh Bành Hiểu Lộ sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước ra thì hắn nói nhỏ với Bành Hiểu Lộ bên cạnh, chỉ nhìn thấy Bành Hiểu Lộ gật gật đầu.
- Trời ạ, còn dẫn theo trợ thủ đến nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó quay lại nhìn mình, đôi mắt sắt bén đó nhắm vào mình không phải là ánh mắt thân thiện, Diệp Lăng Phi chửi nhỏ một câu, Bạch Tình Đình nhẹ kéo cánh tay Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, đừng như vậy, có thể Hiểu Lộ chỉ là đến thăm thôi, ông xã, anh đừng ra đó, để em ra trước nói chuyện với Hiểu Lộ!
Bạch Tình Đình lo giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ xảy ra xung đột, theo như Bạch Tình Đình thấy được có thể Bành Hiểu Lộ chỉ là nhất thời hiếu thắng, mình có thể nói chuyện với Bành Hiểu Lộ cũng chẳng to tát gì cho lắm. Làm sao Bạch Tình Đình biết được tạo nên oan thù giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ hoàn toàn là vì lúc Diệp Lăng Phi tỉ thí với Bành Hiểu Lộ đã túm lấy ** của Bành Hiểu Lộ, hơn nữa còn túm không nhẹ, Bành Hiểu Lộ xem đây là chuyện sỉ nhục, nhất định phải trút được cục tức này mới thấy nhẹ nhõm hơn chút. Cũng chính vì Bành Hiểu Lộ cảm thấy chuyện này rất mất mặt nên ngay cả ông nôi cô Bành Nguyên, Bành Hiểu Lộ cũng không nói lý do vì sao cô nhất định phải tìm Bành Hiểu Lộ tính sổ. Lần này Bành Hiểu Lộ còn gọi thêm Nhiếp Quân, người mà ngày trước huấn luyện Hiểu Lộ, bây giờ cũng là phó đội trưởng đại đội đặc chủng Lang Nha, năm nay Nhiếp Quân ba mươi lăm tuổi, mấy năm nay đều làm công việc huấn luyện về phương diện đặc chủng trong quân đội, quan hệ giữa Bành Hiểu Lộ và Nhiếp Quân rất khắn khít.
Diệp Lăng Phi đứng trước cửa biệt thự không động đậy, Bạch Tình Đình đi ra, cô đến trước mặt Bành Hiểu Lộ nở nụ cười nhiệt tình chào hỏi:
- Cô là Bành Hiểu Lộ phải không, tôi là Bạch Tình Đình, trước đây tôi thường nghe bố tôi nhắc đến cô!
Bành Hiểu Lộ vốn không hiểu mấy Bạch Tình Đình, cô cũng chỉ là nghe ông nội mình có nhắc qua người con gái có tên Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình là con gái của cấp dưới Bành Nguyên, vốn chẳng có quan hệ gì nhiều với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ cũng chẳng có tình cảm thân thiết gì với Bạch Tình Đình, mấy năm nay sống trong bộ đội khiến cho Bành Hiểu Lộ không hiểu rõ lắm với nhân tình thế cô của tất cả mọi người ở thế giới bên ngoài, cô đã thiếu đi một số nhân tình thế cô cơ bản, sau khi Bạch Tình Đình nói với cô Bạch Tình Đình chỉ lạnh nhạt nói câu “chào cô”, cũng chẳng có ý muốn trò chuyện với Bạch Tình Đình.
Thái độ này của Bành Hiểu Lộ khiến cho Bạch Tình Đình có chút ngượng ngùng, Bạch Tình Đình cảm thấy cô gái Bành Hiểu Lộ này có phần thanh cao quá đáng, bản thân đã nồng nhiệt chào hỏi cô ta mà thái độ của Bành Hiểu Lộ đối với cô lại lạnh lùng như vậy, trong lòng Bạch Tình Đình bắt đầu có sự phản cảm với Bành Hiểu Lộ, chỉ là Bạch Tình Đình không có biểu hiện gì ra bên ngoài cả.
- Hiểu Lộ, mau vào nhà chơi, bố tôi có nhắc đến cô, chỉ là tôi chưa từng được gặp cô, lần này cô đã đến nhà tôi thì tôi nhất định sẽ tiếp đón cô chu đáo!
Bạch Tình Đình nói đến đây kéo tay Bành Hiểu Lộ, nhưng tay của Bạch Tình Đình vừa đụng vào tay Bành Hiểu Lộ thì bị Bành Hiểu Lộ hất ra.
Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:
- Thật ngại quá, lần này tôi đến tìm Diệp Lăng Phi, vốn không phải khách đến nhà cô chơi!
Câu nói này của Bành Hiểu Lộ đã bộc lộ hoàn toàn sự không thông nhân tình thế cô của cô, đổi thành người khác thì cho dù lần này là đến tìm Diệp Lăng Phi gây phiền phức cũng sẽ nói mấy câu khách khí. Nhưng Bành Hiểu Lộ lại không nói vậy, hiện rõ rất thẳng thừng. Bộ dạng này của Bành Hiểu Lộ khiến cho Bạch Tình Đình có chút không xuống đài được, Bạch Tình Đình xưa nay chưa từng gặp qua cô gái giống với Bành Hiểu Lộ thế này, hôm nay cô xem như cũng đã mở mang kiến thức, lúc này Bạch Tình Đình không biết nên làm thế nào, cô bị Bành Hiểu Lộ làm cho không xuống đài được nữa đành chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy cảnh này biết nếu như mình không xuất hiện Bạch Tình Đình sẽ bị Bành Hiểu Lộ làm cho không biết làm thế nào nữa. Hắn vì để giải thoát sự gượng gạo của Bạch Tình Đình đã chủ động đi ra, hắn đến trước mặt Bạch Tình Đình ôm Bạch Tình Đình đang có chút ửng đỏ trên má vào lòng, nhìn Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Tôi nói nè Bành đại tiểu thư, lần này cô đến rốt cuộc là vì chuyện gì?
- Tìm anh tính sổ!
Bành Hiểu Lộ nói dứt khoát, cô lại nghiêng mắt nhìn Nhiếp Quân một cái, lại dời ánh mắt lên mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Lần trước tôi bị anh đánh lén, lần này tôi gọi sếp của tôi đến để sếp tôi thi đấu với anh, nếu như sếp của tôi cũng không hơn anh thì sau này Bành Hiểu Lộ tôi sẽ biến mất trước mặt anh, sẽ không bao giờ tìm anh gây chuyện nữa. Nhưng nếu như anh thua thì anh phải xin lỗi tôi, xin lỗi vì tất cả những chuyện anh làm!
Lúc này Nhiếp Quân bước một bước đến bên Bành Hiểu Lộ, điệu bộ này có chút thể hiện, có điều thân hình của Nhiếp Quân quả thật vạm vỡ, mình hổ thân gấu, thế đứng này có thể cảm thấy được tư thái khác người, cho dù tiểu tử Dã Thú vạm vỡ như vậy nhưng lúc đối diện với Nhiếp Quân thì từ trên tư thế cũng không chiếm được ưu thế. Diệp Lăng Phi chỉ lướt mắt nhìn Nhiếp Quân một cái trong lòng rất rõ tên tiểu tử trước mặt không phải là một đối thủ dễ đối phó, nếu mình thật sự đánh với tên này thì tỷ lệ thắng của mình cũng chỉ chiếm khoảng bốn mươi phần trăm hoặc càng thấp hơn nữa.
Diệp Lăng Phi không muốn vướng víu với Bành Hiểu Lộ tiếp nữa, cảm giác chẳng có ý nghĩa gì cả. Sau khi hắn nghe Bành Hiểu Lộ nói xong liền nhéch môi cười nói:
- Tôi làm những việc gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là xin lỗi đó sao, rất đơn giản, xem như tôi thua rồi, bây giờ tôi xin lỗi cô!
Biểu hiện này của Diệp Lăng Phi nằm ngoài dự liệu của Bành Hiểu Lộ, theo như Bành Hiểu Lộ thấy được thì Diệp Lăng Phi nhất định sẽ không xin lỗi mình dễ dàng như vậy, nhưng trên thực tế Diệp Lăng Phi lại nói ra rất nhẹ nhàng, muốn xin lỗi Bành Hiểu Lộ. Sắc mặt Bành Hiểu Lộ khẽ thay đổi, phản ứng lúc này của Diệp Lăng Phi không nằm dự liệu của cô, cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi giận dữ:
- Anh có phải là đàn ông không đó, ông nội tôi nói anh lợi hại thế nào, giờ xem ra toàn đều là giả dối, ngay cả so tài cũng không dám đấu đã nhận thua, anh xem đàn ông gì chứ!
Bành Hiểu Lộ nổi nóng, Diệp Lăng Phi ngược lại bật cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, tôi bị cô làm cho hồ đồ rồi đấy, cô đến đây tìm tôi chẳng phải là vì muốn tôi phải xin lỗi đó sao, bây giờ tôi xin lỗi rồi cô lại còn nổi nóng, còn cái gì liên quan đến đàn ông với không phải đàn ông, tôi thật sự bị cô làm cho hồ đồ rồi đấy, có điều cũng chẳng quan tâm, cô thích nghĩ tôi thế nào thì cứ nghĩ thế ấy đi, tôi còn có chuyện không có tào lao với cô nữa!
Diệp Lăng Phi nói xong ôm Bạch Tình Đình quay người lại định đi, trong lúc Diệp Lăng Phi vừa quay người lại thì Nhiếp Quân đã đưa bàn tay như sắt thép ra chận lấy bả vai của Diệp Lăng Phi, Nhiếp Quân đó là có ý là để cho Diệp Lăng Phi mất mặt nên đã tăng thêm lực trên bàn tay nữa.
Diệp Lăng Phi cảm thấy trên bả vai hắn truyền lại một cơn đau nhức, hắn nhíu mày cánh tay hắn dùng lực hất tay của Nhiếp Quân ra khỏi bả vai mình, dưa tay lên vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, em vào nhà trước đi!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người lại nhìn thẳng mặt Nhiếp Quân, sắc mặc trầm xuống hừ lạnh nói:
- Tôi bất kể anh là sĩ quan huấn luyện gì hay đặc chủng binh gì thì đứng trước mặt tôi anh cũng chẳng xem là gì cả, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi không muốn động thủ với anh, không phải là tôi sợ anh mà là tôi cho rằng không cần thiết, bây giờ tôi còn có việc phải làm, nếu anh thật sự muốn đánh với tôi, vậy được, đợi sau khi tôi giải quyết xong chuyện tôi sẽ đấu với anh một trận, có điều lần này chúng ta sé không chơi mấy cái trò đánh đấm đó, cái trò đó chẳng thú vị gì cả, tôi với anh chơi súng, chắc anh cũng chẳng lạ lẫm gì, tôi sẽ đi cùng anh đến ngoại ô tìm nơi nào đó, hai chúng ta sẽ chơi súng, ai bị bắn chết thì người đó sẽ đáng đời, hai chúng ta chỉ có một người có thể sống đi ra khỏi đó!
Diệp Lăng Phi nói xong câu này không chỉ có Bành Hiểu Lộ mà ngay cả Nhiếp Quân cũng có chút bất ngờ. Hia người bọn họ từ trên mặt Diệp Lăng Phi thấy được Diệp Lăng Phi vốn không phải đang đùa, tuy nói Nhiếp Quân đã ở trong quân đội mười mấy năm rồi nhưng hắn vẫn chưa từng giết người mang ý nghĩa thực thụ, lần này Diệp Lăng Phi lấy mạng ra để so tài có chút nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Quân.
Bành Hiểu Lộ cũng không ngờ sự việc là sẽ thành thế này, cô vốn không hiểu rõ bối cảnh của Diệp Lăng Phi cho lắm, chỉ là nghe ông nội nói qua một số chuyện có liên quan đến Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ biết người đàn ông nhìn có vẻ nho nhã trước mặt mình đã từng giết không ít người ở nước ngoài, có thể nói hai tay đã dính đầy máu tanh, dùng câu nói của Bành Nguyên để hình dung Diệp Lăng Phi, đó chính là Diệp Lăng Phi đã bò ra từ đống xác người chết, hai tay đã dính đầy máu của ác quỷ. Lúc ông nội Bành Hiểu Lộ đánh giá Diệp Lăng Phi cô vốn không phục. Bây giờ lúc đối diện với Diệp Lăng Phi Bành Hiểu Lộ lại cảm thấy từ trong xương cốt của Diệp Lăng Phi tỏa ra một màn lạnh nhạt của chết chóc, loại khí chết chóc này chỉ sau khi trải qua vô số trậm đẫm máu mới có thể có được, mà so với Diệp Lăng Phi, trên người Nhiếp Quân tỏa ra lại là một luồn khí được gọi là ngang ngược, mà loại ngang ngược này bắt nguồn từ sự tự tin của mình đối với Nhiếp Quân, bắt nguồn qua một thời gian dài Nhiếp Quân nhận được sự sùng bái trong quân đội.
Vì thế nên nói khí ngang ngược của Nhiếp Quân mạnh mẽ hơn của Diệp Lăng Phi nhưng Bành Hiểu Lộ lại cảm thấy nếu như Nhiếp Quân đấu trận sống chết với Diệp Lăng Phi thì người còn sống lại nhất định là Diệp Lăng Phi. Ngay cả Bành Hiểu Lộ cũng không rõ tại sao mình lại có cảm giác này, cô vốn hy vọng Nhiếp Quân có thể thắng được, nhưng trong nội tâm của cô lại nói cho cô biết không thể để cho hai người đàn ông này đấu trận sống còn, nếu không người đàn ông mà cô luôn sùng bái sẽ vĩnh viễn ngủ thiếp đi từ trong trận đấu đó.
Không chỉ Bành Hiểu Lộ mà ngay cả trong lòng Nhiếp Quân cũng khẽ hơi do dự, không biết có nên đáp ứng yêu cầu của người đàn ông này không. Nhiếp Quân tràn đầy sự tự tin, là một trong những sĩ quân ưu tú trong quân đội, Nhiếp Quân tin tưởng rằng mình rất dễ dàng đánh bại người đàn ông không ra gì trước mặt mình đây, nhưng trong tận đáy lòng của Nhiếp Quân lại có một tiếng nói với hắn đừng có dễ dàng lấy mạng mình ra cá cược với người đàn ông này, như vậy rất nguy hiểm.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và người đàn ông cao to đó không lập tức có phản ứng, hắn cũng không nhân cơ hội sỉ nhục đối phương mà là nói:
- Lúc nãy tôi đã nói rồi, lúc này tôi không có thời gian, nếu tôi không nhanh chóng tìm người tối qua muốn giết tôi thì e là các ngươi muốn gặp tôi cũng không còn khả năng nữa đâu, việc tôi phải làm lúc này là nhanh chóng tìm cho ra đối thủ của tôi, hai vị, đợi sau khi tôi giải quyết xong tôi sẽ đích thân đi tìm hai người!
Diệp Lăng Phi vừa quay đi thì Bành Hiểu Lộ đã nói sau lưng hắn:
- Diệp Lăng Phi, đợi một chút!
Diệp Lăng Phi đứng lại quay người lại, ánh mắt hắn trở nên sắc bén trừng thẳng mắt Bành Hiểu Lộ hỏi:
- Còn có chuyện gì nữa?
- Tôi không muốn anh lấy mạng ra so tài, không có ý nghĩa gì cả, tôi là quân nhân, chúng tôi sẽ so tài bằng hình thức của quân nhân. Ông nội tôi đã nói rồi, anh sẽ là đối tượng được huấn luyện tham gia vào huấn luyện đội đặc chủng Lang Nha, tôi cũng sẽ là tham gia huấn luyện đặc chủng Lang Nha, chúng ta hãy đấu trên chiến trường!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Dùng hình thức của quân nhân so tài, lấy vinh dự làm thẻ đánh cược của trận đấu!
- Tôi chấp nhận, có điều tôi đã nói rồi, điều kiện trước tiên là tôi tham gia huấn luyện, nếu như tôi chết ở đây vậy chúng ta chẳng còn cơ hội nữa rồi!
- Tôi sẽ không để cho anh chết đâu!
Bành Hiểu Lộ nói như đinh đóng cột.
- Nói cho tôi biết, là ai muốn giết anh, tôi sẽ giải quyết thay anh!
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt diễm lệ đầy tự tin đó của Bành Hiểu Lộ đột nhiên bật cười, hắn cười đến mức khiến cho Bành Hiểu Lộ rất khó hiểu, Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc hỏi:
- Anh cười gì?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi cười sự ngây thơ đáng yêu của cô, ngay cả tôi còn không biết giải quyết thế nào, cô có thể giúp tôi giải quyết, đây chẳng phải là ngây thơ đáng yêu sao?
- Anh nói tôi ngây thơ?
Bành Hiểu Lộ trầm mặt xuống, không vui nói:
- Chưa có ai dám nói tôi ngây thơ cả, tôi đã nói rồi, tôi có thể giúp anh giải quyết, tôi có thể giúp anh giải quyết, chẳng phải là có người muốn giết anh đó sao, tôi có thể dẫn người của tôi đến bắt người muốn giết anh!
- Hừ, cô đúng là một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, cô cho rằng muốn bắt người là bắt người được sao, tôi hỏi cô, ngay cả tôi còn không biết ai muốn giết tôi thì sao cô có thể bắt người ta được chứ! Bành Hiểu Lộ, quân đội thích hợp với cô đó, hay là cô quay lại quân đội đi, cô đợi tôi đi tìm cô!
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay người đi.
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự, cô cắn chặt môi không động đậy. Nhiếp Quân đưa tay ra vỗ vỗ vai Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, con người này rất ngông cuồng, chúng ta đợi dạy cho hắn bài học ở chiến trường, em cũng đừng có giận, anh thấy chúng ta hãy quay về quân đội trước đã, nên chuẩn bị kỹ càng!
Ánh mắt của Bành Hiểu Lộ vẫn nhìn chằm bóng dáng của Diệp Lăng Phi mãi đến sau khi bóng dáng của Diệp Lăng Phi mất hút cô mới thu lại ánh mắt nói:
- Em không về, em phải ở lại thành phố Vọng Hải!
- Tại sao?
Nhiếp Quân hỏi.
- Để xem tên ngông cuồng này rốt cuộc muốn làm gì?
Bành Hiểu Lộ giận dữ nói.
- Em phải cho hắn biết, em vốn không phải là một tiểu cô nương ngây thơ!