Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang ngủ say giấc song bị tin nhắn của Trương Lộ Tuyết gửi tới làm tỉnh giấc. Diệp Lăng Phi xem xong tin nhắn liền đưa cho Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vừa nhìn, liền hét lên:
- Sao cô ấy có thể làm thế được chứ!
Trương Lộ Tuyết gửi trong tín nhắn chỉ có một câu duy nhất: Tôi không cần đứa trẻ này nữa!
Bạch Tình Đình cầm điện thoại, nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã. anh mau gọi điện cho Trương Lộ Tuyết đi. không thể để cô ấy bỏ đứa bé được.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái. rồi gật đầu. hắn cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Trương Lộ Tuyết. Nhưng. gọi mấy lần nhưng điện thoại của Trương Lộ Tuyết bên đó vẫn trong trạng thái không có người nhận. Diệp Lăng Phi có chút sốt ruột, ngồi bật dậy, đưa tay cầm lấy điếu thuốc bên giường, châm lửa hút.
Bạch Tình Đình cũng ngồi dậy, cô không hề mặc quần áo, cứ để trần thế cầm lấy chiếc điện thoại không ngừng gọi điện cho Trương Lộ Tuyết. Nhưng lần này rồi lần khác đều khiến Bạch Tình Đình thấy thất vọng, cuối cùng điện thoại của Trương Lộ Tuyết bên đó tắt máy luôn.
Bạch Tình Đình hiện nhiên cũng bối rối hẳn. cô quay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi. nói:
- Ông xã. anh nghĩ cách đi. xem có cách nào không!
- Anh có cách nào được chứ!
Diệp Lăng Phi nói
- Trương Lộ Tuyết giờ đang ở đâu anh còn không biết, bảo anh làm thế nào để tìm cô ấy đây. Hơn nữa. đây cũng là quyết định của cô ấy, anh có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được!
Diệp Lăng Phi dập thuốc vào cái gạt tàn. sau khi dập thuốc xong. hắn đưa tay trái ra, ôm lấy vai Bạch Tình Đình, ôm vào trong lòng, nói:
- Tình Đình, giờ em không cần phải vội, cần phải bình tĩnh lại. nghĩ tới chuyện tối qua xem thế nào!
- Chuyện tối qua?
Bạch Tình Đình giật mình, nhìn Diệp Lăng Phi. không hiểu hỏi:
- Ông xã. nghĩ gì?
- Tối qua lúc anh nhận điện thoại của Trương Lộ Tuyết, liệu có đả kích cô ấy không?
Bạch Tình Đình lắc lắc đầu. nói:
- Ông xã. anh không có mà!
Nói tới đây, Bạch Tình Đình bỗng há hốc miệng. nói:
- Liệu có phải tại em không. thái độ của em tối qua...!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu. nói:
- Không phải, Tình Đình, không liên quan tới em. Trương Lộ Tuyết trước khi đi Mỹ đã nói với anh. cô ấy đi Mỹ là để suy nghĩ kỹ xem có nên giữ lại đứa trẻ này không. anh nghĩ Trương Lộ Tuyết chắc đã tự mình suy nghĩ kỹ rồi. nên mới quyết định như vậy. Thế này đi. em ngủ trước đi. không phải nghĩ nhiều nữa. tối qua em khóc cũng nhiều rồi. cần phải nghỉ ngơi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa thơm lên má Bạch Tình Đình một cái. nịnh Bạch Tình Đình nói:
- Em ngủ thêm lát nửa đi!
Bạch Tình Đình lắc đầu. nói:
- Ông xã. em không muốn ngủ nữa. giờ em thật sự không ngủ được!
Do tối qua Bạch Tình Đình khóc quá nhiều, nên giờ hai mắt sưng húp lên. Tối qua Bạch Tình Đình nghe thấy Trương Lộ Tuyết có thai đứa con của Diệp Lăng Phi xong. điều mà cô nghĩ nhiều nhất chính là cô và Diệp Lăng Phi sẽ như thế nào. Trong lòng Bạch Tình Đình rất lo Diệp Lăng Phi sẽ rời xa cô, thế nên. tối qua cô mới muốn thử nảy sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi. chỉ tiếc rằng, hạ thân của cô không sao tiếp nhận được Diệp Lăng Phi. cô căn bản không thể chịu đựng được sự tấn công dữ dội đó.
Thể chất của con gái rất đặc biệt, không phải tất cả phụ nữ đều có thể tiếp nhận được cái của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình lại là người đặc biệt nhất trong những người đặc biệt đó, cô không thể giống như nhiều phụ nữ khác, lần đầu tiên tuy đau. Nhưng có thể cắn răng chịu đựng một lát là xong. Bạch Tình Đình cần thích ứng từng chút từng chút một. Bạch Tình Đình cảm thấy hạ thân của cô hơi đau. chỉ cần khẽ động một cái là đã cảm thấy đau rồi. cô cũng không thể tưởng tượng được nếu như để Diệp Lăng Phi vào hết trong cô thì tình trạng sẽ như thế nào.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình không muốn ngủ. hắn ôm lấy Bạch Tình Đình, nịnh:
- Tình Đình, anh ngủ cùng với em nhé. nào, chúng ta nằm xuống đã!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại nằm lại xuống giường. Diệp Lăng Phi nhấc một chân lên. gác lên đùi Bạch Tình Đình, hoàn toàn ôm lấy Bạch Tình Đình vào lòng. Đầu của Bạch Tình Đình ghé sát vào trong lòng Diệp Lăng Phi. miệng khẽ dịu dàng nói:
- Ông xã. em rất lo cho Trương Lộ Tuyết.
- Không sao!
Diệp Lăng Phi khê vỗ vỗ cái lưng mềm mại như em bé của Bạch Tình Đình, dỗ như dỗ trẻ con ngủ. nói:
- Trương Lộ Tuyết không phải là đứa trẻ nữa. cô ấy biết phải làm thế nào, bà xã. em không cần phải lo lắng quá làm gì. giờ ngủ trước đã. nào, ngoan ngoan ngủ đi nào!
Diệp Lăng Phi nịnh Bạch Tình Đình ngủ. kết quả vừa dỗ được mấy câu. điện thoại của Diệp Lăng Phi lại reo lên. thế là Bạch Tình Đình không sao ngủ được nữa. Cô giục nói:
- Ông xã. Nhỡ là điện thoại của Trương Lộ Tuyết thì sao!
Diệp Lăng Phi nhận điện thoại, trong điện thoại vọng lại tiếng của Trương Lộ Tuyết, cô nói:
- Nãy điện thoại của tôi hết pin. Diệp Lăng Phi. anh không cần phải thấy có lỗi với tôi. tôi làm như vậy hoàn toàn là do bản thân tôi!
- Trương Lộ Tuyết, tôi không hiểu, rốt cục là vì chuyện gì mà cô lại làm như vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, đầu điện thoại bên kia liền cười phá lên một trận, cô cười nói:
- Diệp Lăng Phi. anh đúng là đồ ngốc. anh thực sự không biết sao, thế để tôi nói cho anh biết vậy. Tối hôm quan hệ với anh. tôi đã uống rất nhiều rượu, hơn nữa. tôi còn uống thuốc mê, rồi sau đó tôi lại uống thuốc tránh thai, tóm lại hôm đó tôi uống rất nhiều thuốc, tôi đã hỏi qua các bác sĩ chuyên gia về lĩnh vực này, họ đều bảo tôi nghĩ xem có nên giữ lại đứa trẻ này không. anh đúng là đồ đại ngốc. thuốc có tính kích thích rất mạnh đối với đứa bé. nếu như tôi sinh ra một đứa bé thiểu năng. tôi sẽ hối hận cả đời. Mẹ tôi cũng bảo tôi nên bỏ đứa bé đi. thế nên. tôi mới quyết định. Diệp Lăng Phi. nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi. vậy chờ tôi về nước xong. anh cho tôi đứa trẻ khác nhé. tới lúc đó tôi nhất định sẽ chăm sóc kỹ cho mình, sinh ra một đứa trẻ thật thông minh. Ha ha. tôi chỉ nói đùa thế thôi, anh đừng coi là thật nhé. tôi biết, nếu để Tình Đình biết, anh sẽ chết chắc!
- Lộ Tuyết, mẹ em cũng biết chuyện em có thai rồi sao?
Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:
- Bố mẹ em có mắnh anh không?
- Em không còn là trẻ con nữa, chuyện của em thì em tự giải quyết thôi, điều này thì anh không cần phải lo. Diệp Lăng Phi. Giờ thì anh vui rồi chứ. không cần phải lo đứa bé này sinh ra thì quan hệ giữa anh và Bạch Tình Đình sẽ thế nào, Bạch Tình Đình cũng sẽ không biết chuyện này, sau này anh vẫn là một người chồng tốt!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây, tiếng nói bỗng trầm hẳn xuống, nói:
- Sau này em không muốn gặp lại anh nữa, em không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh. Diệp Lăng Phi. anh là một người đàn ông rất cuốn hút phụ nữ. em thừa nhận, em đã yêu anh rồi. nhưng. em cũng biết, tình yêu này giữa em và anh sẽ không có kết quả gì. ngược lại sẽ làm tổn thương tới người khác!
Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết nói vậy, hắn khẽ giật mình, rồi từ từ nói:
- Lộ Tuyết. Tình Đình cũng đã biết chuyện này rồi. lúc này, cô ấy đang ở bên cạnh anh!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, thấy Bạch Tình Đình đang nhìn hắn. Diệp Lăng Phi lại nói:
- Anh đưa điện thoại cho Tình Đình nhé. hai em nói chuyện với nhau đi!
Diệp Lăng Phi nói xong. liền đưa điện thoại cho Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình nhận lấy điện thoại xong. liền nói:
- Lộ Tuyết, là tớ đây!
Đầu điện thoại bên kia yên lặng một hồi. dường như Trương Lộ Tuyết có phần ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Bạch Tình Đình lại ở bên cạnh. Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ Tuyết không có phản ứng gì. liền nói:
- Lộ Tuyết, cậu có ở đó không?
- Ừm. Tình Đình, tớ đang nghe đây!
Trương Lộ Tuyết nói.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nằm bên cạnh cô, cô ghé sát người vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này lại hút thêm một điếu thuốc nữa. hiển nhiên có chút khó xử. Trong lòng Bạch Tình Đình rất phức tạp, có thể nói rối như tơ vò, người chồng nằm bên cạnh cô có sức hút quá mạnh, điều này khiến cô cảm thấy áp lực làm vợ rất nặng. Bạch Tình Đình vốn nên hận người thứ ba là Trương Lộ Tuyết này, nhưng giờ đây, trong lòng Bạch Tình Đình chỉ cảm thấy đồng tình với Trương Lộ Tuyết. Vừa nghĩ tới việc Trương Lộ Tuyết rõ ràng đã có thai, nhưng lại vứt bỏ, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy vô cùng đồng tình với Trương Lộ Tuyết.
Bạch Tình Đình nói:
- Lộ Tuyết, tớ nghĩ giữa chúng ta có rất nhiều điều hiểu lầm. thật ra, tớ đã nghĩ rồi. chúng ta vốn là bạn tốt của nhau, cậu còn nhớ hồi nhỏ chúng ta chơi cùng nhau không. lúc ở nhà tớ cà hai đứa ngốc nghếch mang búp bê đi chôn, còn làm nghi thức an táng nữa chứ. đó là chủ ý do cậu đưa ra đó, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?
- Sao tớ quên được!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Tớ còn nhớ bộ dạng sợ hãi của cậu lúc làm vỡ mất con búp bê bằng sứ mà bố tớ mua cho tớ ở nhà tớ, cậu lúc đó sợ tới mức khóc òa lên cơ mà!
- Lộ Tuyết, chúng ta từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau, chi vì tính cách của chúng ta giống nhau, đều là những đứa cao ngạo, không ai chịu nhường ai. Những gì tớ thích, cậu liền tranh giành với tớ, những cái cậu thích, tớ cũng nghĩ cách giật lại. chúng ta không ai chịu phục ai cả. mấy năm nay, hai chúng ta đều vì sự hiếu thắng tranh đi tranh lại mà vứt bỏ đi tất cả. chúng ta vốn là những người bạn tốt của nhau!
Bạch Tình Đình nói tới đây, giọng bỗng ngập ngừng nói:
- Tớ thường nghĩ lại hồi chúng ta còn nhỏ, lúc đó cà hai đứa đều còn nhỏ, lúc nhỏ thường có rất nhiều chuyện thú vị!
Đầu điện thoại bên Trương Lộ Tuyết lại trầm lắng. mãi. Trương Lộ Tuyết mới từ từ nói:
- Ừ, lúc nhỏ thật là tốt. sao chúng ta lại phải lớn lên làm gì chứ?
- Lộ Tuyết, cậu đừng bỏ đứa bé đi. tớ đã biết chuyện này rồi. nếu cậu vì tớ thì chúng ta có thể nghĩ cách khác mà!
Bạch Tình Đình nói:
- Tớ rất yêu chồng tớ, tớ cũng không ly hôn với anh ấy đâu. nhưng. tớ cũng là phụ nữ. tớ có thể hiểu được cảm giác đau khổ của cậu lúc này, Lộ Tuyết, quay về đi. chúng ta có lẽ còn có cách khác tốt hơn. đương nhiên, nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể...!
Bạch Tình Đình còn chưa nói xong. đã nghe thấy đầu điện thoại bên kia Trương Lộ Tuyết nói:
- Tình Đình, tớ thật sự rất cảm ơn cậu. có điều, đứa bé này tớ không muốn, không phải vì cậu. mà vì tớ không muốn sinh ra một đứa bé tồn tại nguy cơ bị thiểu năng khá cao, Tình Đình, chúng ta đều là phụ nữ. trước đây tớ không hiểu được tấm lòng của người mẹ. có thai rồi tớ mới thực sự hiểu được suy nghĩ của người mẹ là như thế nào. Tớ mong con tớ là một đứa trẻ thông minh chứ không phải là một đứa trẻ ngốc ngếch. như thế, đối với đứa trẻ mà nói là không công bằng, tớ không muốn làm như vậy. Tình Đình, nếu cậu và Diệp Lăng Phi định có con. cậu nên chuẩn bị tốt về mặt này, nên xem nhiều sách hơn. hỏi các chuyên gia bác sĩ. rất nhiều chuyện chúng ta chưa hiểu. Tình Đình, chúng ta đều đã trải qua thời thiếu nữ rồi. không giống như các cô gái khác dựa theo cảm giác để quyết định mọi việc. Chuyện này tớ đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định, may mà tớ mới có thai có một tháng, nếu tớ kéo dài thời gian, có lẽ tớ cũng không thể bỏ đứa con này, mà dù nói gì đi nữa. giờ cũng muộn rồi. tớ đã làm xong rồi!
Nghe xong câu này của Trương Lộ Tuyết. Bạch Tình Đình cũng không nói tiếp nữa. cô ngồi yên lặng. Trương Lộ Tuyết bên đó cũng yên lặng. mãi một lúc sau. Bạch Tình Đình mới nói:
- Lộ Tuyết, lúc nào cậu về nước?
- Một thời gian nữa. giờ tớ phải ở lại Mỹ dưỡng sức. bố mẹ tớ cũng ở bên này!
Trương Lộ Tuyết nói:
- À, còn có cả bác Bạch nữa. bác cũng thi thoảng tới thăm bố tớ, bố tớ giờ đã khỏe nhiều rồi. có thể đánh cờ với bác Bạch rồi!
- Bố tớ cũng ở đó, thế thì tốt rồi!
Bạch Tình Đình nói:
- Lộ Tuyết, đợi lúc nào cậu về nước nhất định phải bảo tớ nhé. chúng ta là bạn tốt của nhau, nhớ đó, lúc nào về nước nhất định phải tìm tớ, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo, có thể cùng nhau ăn cơm. có thể cùng nhau đi chơi...!
Đầu điện thoại bên kia Trương Lộ Tuyết trầm lặng một lúc. mới nói:
- Tình Đình, tớ biết rồi. nhất định tớ sẽ tìm cậu!
Đợi Bạch Tình Đình cúp điện thoại xong. hai tay cô nắm lấy điện thoại đặt vào trước ngực. ghé mặt qua nhìn Diệp Lăng Phi. nói:
- Ông xã. anh thấy Lộ Tuyết thế nào?
- Thế nào là sao?
Diệp Lăng Phi giật mình, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tình Đình, kỳ lạ hỏi:
- Bà xã, sao em lại hỏi anh thế?
- Em chỉ tiện miệng hỏi thế thôi!
Bạch Tình Đình cầm điện thoại đặt sang bên giường. xích xích người xuống dưới, nằm lên gối. Diệp Lăng Phi cũng nằm xuống, hắn nghiêng người. tay phải đặt lên ngực Bạch Tình Đình, nắn nắn bộ ngực nõn nà. gợi cảm của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:
- Bà xã, rốt cục em nghĩ gì thế. nói với anh đi!
Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình nắm lấy bàn tay mà Diệp Lăng Phi đang đặt trên ngực cô, ngước mắt lên nhìn, miệng từ từ nói:
- Em chỉ nghĩ nếu Lộ Tuyết đồng ý sống với chúng ta thì tốt biết mấy!
Diệp Lăng Phi không thể tin được những lời này lại nói ra từ chính miệng của Bạch Tình Đình, hắn ghé sát mặt vào trước mắt Bạch Tình Đình, khoảng cách giừa hai người gần tới nỗi có thể ngửi được hơi thở của nhau. Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói:
- Bà xã, anh không muốn trong nhà mình quá nhiều người. anh chỉ cần em và Hân Mính là đủ rồi. ba người chúng ta ở với nhau hạnh phúc biết mấy, như thế vẫn không được sao?
Miệng Bạch Tình Đình khẽ khẽ độnf. cô nhỏ giọng nói:
- Ông xã. em không nfốc. em biết trước đây em rất ngây thơ, nhưng. giờ em hiểu rồi. em biết dù em quản anh thế nào đi chăng nữa. em cũng không thể nào quản chặt được anh. Từ trước tới giờ, em đều ngây thơ cho rằng em có thể khiến anh luôn ở bên cạnh một mình em. Nhưng từng chuyện từng chuyện xảy ra khiến em không thể không nghĩ tới việc thử tiếp nhận, ban đầu là Hân Mính, rồi lại tới Lộ Tuyết, còn cả Tiêu Vũ Văn. thậm chí cà Vu Tiêu Tiếu, những cô gái đó đều thích anh. trong lòng em rất rõ, em đã từng nghĩ tới việc sẽ rời xa anh. ngay khi xảy ra chuyện đó, em đã nghĩ có nên rời xa anh hay không. nhưng, em đã thất bại rồi. em không thể rời xa anh được, em quá yêu anh. ông xã. có lẽ em có thể chấp nhận Trương Lộ Tuyết, nhưng. đây là người cuối cùng. em không thể chấp nhận được bất cứ một cô gái nào khác bước vào nhà chúng ta!
Bạch Tình Đình nói xong. quay người qua, xoay lưng vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại tiến gần lại. nói:
- Bà xã, anh hiểu ý của em. thật đó, anh biết nên làm thế nào!
Bạch Tình Đình cũng không quay người lại. chỉ nói:
- Ông xã. em hy vọng anh có thể yêu em thật thật nhiều!
Diệp Lăng Phi xoay người Bạch Tình Đình lại. hôn lấy Bạch Tình Đình. Hai tay Bạch Tình Đình ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi. cặp mông nõn nà của cô như con rắn mềm mại cuốn lấy eo Diệp Lăng Phi.
Lúc Diệp Lăng Phi dậy, Bạch Tình Đình còn đang ngủ trên giường. Diệp Lăng Phi cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường. rời khỏi phòng. Chuyện tối qua khiến Diệp Lăng Phi có cảm giác nguy hiểm, tuy Bạch Tình Đình nói có thể chấp nhận Trương Lộ Tuyết, nhưng, điều đó không có nghĩa rằng Bạch Tình Đình có thể tiếp nhận những cô gái khác, nói thẳng ra. sau này Diệp Lăng Phi càng phải cẩn thận hơn. tốt nhất không nên để Bạch Tình Đình biết hắn ở bên ngoài còn có những cô gái khác, nói thì thật dễ. làm được mới khó. Không biết có câu tục ngữ nào nói: Nếu muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng nên làm?
Lúc Diệp Lăng Phi đang đánh răng. trong đầu toàn nghĩ những chuyện linh tinh. Theo Diệp Lăng Phi thấy, trong xã hội này làm đàn ông thật khó, làm một người đàn ông có sức hấp dẫn càng khó hơn!
Diệp Lăng Phi miệng ngậm đầy bọt, ngẩng cổ lên đánh răng. ngay lúc Diệp Lăng Phi ngẩng cổ lên. bỗng mông hắn bị ai đó chọc một cái từ đằng sau. Diệp Lăng Phi sao có thể ngờ được rằng từng này tuổi rồi hắn còn bị người khác chọc mông chứ. hắn giật mình, kết quả nuốt thẳng số bọt kem đánh răng vào bụng.
Diệp Lăng Phi liền cảm thấy bụng hắn khó chịu cực độ, toàn bộ bọt kem đánh răng đó đều đã bị Diệp Lăng Phi nuốt sạch rồi. Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý xem bụng hắn rồi sẽ biến thành cái gì. hắn quay người lại. chi thấy Vu Tiêu Tiếu đang nhìn hắn giơ tay làm một chữ “V”, Vu Tiêu Tiếu vẻ mặt đắc ý, miệng còn hét lên:
- Ye. cuối cùng cũng đã đột kích thành công!
Nhưng câu này của Vu Tiêu Tiếu vừa dứt. cô cũng phát hiện được ánh mắt báo thù của Diệp Lăng Phi bắn ra. nụ cười trên mặt Vu Tiêu Tiếu lập tức biến mất. cô biết Diệp Lăng Phi muốn báo thù. trong lòng liền thầm kêu “chết rồi”, nha đầu này, quay người cái. định chạy. Nhưng lúc này, cũng đã quá muộn rồi. ngay lúc Vu Tiêu Tiếu vừa xoay người. Diệp Lăng Phi đã giơ tay nắm lấy tay Vu Tiêu Tiếu, kéo cô lại. Diệp Lăng Phi đè Vu Tiêu Tiếu lên bồn rửa mặt. giơ tay lên. miệng cười lạnh nói:
- Tiểu nha đầu. vui lắm hả. cho em biết mông của Diệp Lăng Phi này không thể sờ vào được!
Vừa nói xong. cánh tay giơ lên của hắn liền hạ xuống.
- A!
Vu Tiêu Tiếu hét lên một tiếng. lúc này, Vu Tiêu Tiếu mới thấy thật sự hối hận. sớm biết thế này, ngay lúc cô tấn công xong. phải lập tức chuồn ngay mới phải.