Diệp Lăng Phi không biết mấy người đó đánh mạt chược tới mấy giờ. Chỉ biết hắn mơ mơ hồ hồ ngủ đi mất trong phòng Hân Mính. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Nhìn lại thì đã không thấy bốn người phụ nữ ấy trong phòng nữa. Diệp Lăng Phi ngáp một cái rồi bước xuống giường. Hắn dụi mắt định sẽ về phòng mình tắm nhưng vừa mở cửa phòng thì thấy Hân Mính và Tình Đình hai người đang ngủ trên giường. Hai cô gái đẹp mặc quần áo ngủ xuyên suốt nằm trên giường. Hắn không kiềm chế được nhuốt nước bọt. Hắn chỉ muốn lên giường ngay lập tức cùng hai người đẹp ân ái. Nhưng hắn lại dẹp tan ý nghĩ ấy. Hắn không muốn đánh thức hai người họ. Nhưng tiếng bước chân của hắn đã làm hai cô gái tỉnh dậy.
Bạch Tình Đình dụi mắt nhìn rõ là Diệp Lăng Phi thì nói:
-Ông xã! chào buổi sáng!
-Ukm. Chào buổi sáng. Dậy đi thôi. Chúng ta còn phải đi ăn sáng rồi đi tắm biển nữa. Nhớ không được mặc đồ bơi nhé! Anh không muốn bà xã bị người ta nhìn đâu!
Câu nói đùa này của hắn làm cho Tình Đình cười. Tình Đình nói
-Hân Mính nghe thấy chưa. Nhất định không được mặc nếu không sẽ có ai đó ghen đấy!
Chu Hân Mính cười bước xuống giường nói:
-Tình Đình! tớ biết rồi. Cậu mới cần chú ý đó!
Câu nói này nói xong thì vội mở cửa đi ra ngoài.
-Hân Mính, ý cậu là gì hả? Tớ làm sao nào? Tớ chẳng làm gì cả. Cậu dựa vào cái gì mà nói tớ như vậy. Ông xã anh nói xem có đúng không?
-Cái này anh không rõ lắm!
-Anh...Anh mau ra ngoài. Em phải thay đồ!
-Chúng ta là vợ chồng mà. Em còn sợ anh nhìn thấy sao?
Nói rồi nhảy lên giường sờ cặp đùi trắng nõn của Tình Đình cười
-Cũng chẳng phải là anh chưa từng nhìn qua. Có gì đâu chứ!
-Anh ra ngoài. Cái đồ dê già. Anh mà còn nói những lời như vậy. Tối nay đừng hòng về phòng ngủ.
Bạch Tình Đình đá vào mông Diệp Lăng Phi đạp hắn xuống giường. Hắn cười nói:
-Bà xã. Em không cho anh ngủ thì anh tới chỗ Hân Mính. Và nói với cô ấy là anh bị vợ đuổi ra ngoài!
Bạch Tình Đình nghe chồng nói vậy thì giận dỗi:
-Được anh đi đi. Sau này anh đừng hòng gặp em nữa!
Diệp Lăng Phi vốn chỉ muốn đùa với Bạch Tình Đình, không ngờ cô lại giận dữ thật. Hắn hoảng quá vội lên giường, ôm lấy Tình Đình.Tình Đình dùng sức đẩy hắn ra, khóc:
- Đồ đàn ông xấu xa! Anh đi đi. Đi tìm người đàn bà khác đi. Nếu như Hân Mính không cho anh ngủ anh cũng có thể vào phòng Tiêu tiếu còn có cái cô Tiêu Vũ Văn đó nữa. Anh đều có thể đi. Em không quản anh nữa. Anh tự nhiên đi. Sau này em không thèm để ý tới anh nữa!
Nghe vợ nói như vậy. Diệp Lăng Phi hoảng thật. Hắn không ngờ Tình Đình lại nói những lời như vậy cứ như thể cô ấy đã biết rõ mọi việc bên trong chỉ là giả vờ không biết thôi. Hắn lại nghĩ tới lời nói của vợ khi còn trên tỉnh có lẽ cô đã biết quan hệ giữa hắn và Tiêu Tiếu. Hai tay hắn ôm chặt vợ không cho vùng ra. Hắn cảm thấy bây giờ mình có nói bất cứ điều gì Tình Đình cũng không thèm nghe nữa. Nhưng dù cho Tình Đình không nghe thì hắn vẫn phải dỗ dành.
-Bã xã! Em sao vậy? Anh chỉ là đùa với em thôi. đừng giận nữa.
Nhìn thấy vợ nước mắt lưng tròng hắn đau lòng ghê gớm vội vàng xin lỗi:
-Bà xã! Là lỗi của anh. Anh không nên nói bậy như vậy!
Diệp Lăng Phi ghé sát môi vào má vợ dùng lưỡi liếm những giọt nước mắt trên má vợ. Tình Đình bị hắn ôm chặt không cựa quậy được đã không định nói gì rồi. Nhưng khi Diệp Lăng Phi làm vậy Tình Đình bỗng vòng tay ôm chặt lấy hắn. Lau khô nước mắt trên mặt vợ nhìn thấy vợ mắt dưng dưng nằm trong lòng mình. Hắn bèn cúi xuống hôn vợ. Tình Đình mím chặt môi. Hắn phải dùng lưỡi đẩy vài lần môi Tình Đình mới mở ra. Bạch Tình Đình nhắm chặt mắt, môi cô và môi Diệp Lăng Phi như hòa làm một. Diệp Lăng Phi luồn tay vào trong bộ váy ngủ của vợ tụt nội y ra. Hắn rời môi ra khỏi môi vợ nhìn thấy vợ nhắm chặt mắt thì lửa dục vọng trong hắn bôc lên.
Hắn đặt vợ nằm xuống giường, rồi ra khóa cửa. Quay trở lại giường hắn nhẹ nhàng tụt nốt chiếc váy ngủ của vợ ra. Thân hình kiều diễm của Bạch Tình Đình trước mặt Diệp Lăng Phi. Hắn hôn vợ như điên. Lúc hắn đang hôn cặp mông của vợ Bạch Tình Đình nói:
-Ông xã. Không phải chỗ đó. Chỗ này.....!
Chưa nói dứt câu. Hắn đã hôn cuồng nhiệt hơn. Bạch Tình Đình rên lên hai tay bám chặt vào giường.
Hôn hết cả người vợ hắn cởi hết quần áo. Hắn muốn cùng Bạch Tình Đình hoàn thành sự kết hợp cuối cùng này. Đúng lúc đó đôi môi Bạch Tình Đình mấp máy nói:
-Ông xã...em yêu anh...em...em chỉ mong.....chỉ mong anh đừng coi em là con ngốc!
Hắn giật mình nhìn khuôn mặt diễm lệ của vợ hắn nói:
-Bà xã. Anh không muốn lừa em. Thật sự không muốn gạt em. Chỉ là....
Diệp Lăng Phi đang định nói tiếp thì Bạch Tình Đình bỗng ngồi dậy nói:
-Ông xã anh không cần nói nữa. Anh không phải không biết con người em rất hay ghen. Hay là cứ để em là con ngốc thì tốt hơn!
Cô vòng tay qua ôm lấy vai hắn, ghé miệng vào tay hắn nói:
-Ông xã! Em cảm nhận được cảm giác này. Em cũng rất thèm khát nhưng không phải bây giờ.Em không muốn em hôm nay không xuống giường được. Ông xã tối nay chúng ta bắt đầu được không? Không ai làm phiền chúng ta chỉ có hai đứa mình. Anh nói có được không?
- Ừ
Lúc Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi xuống phòng khách thì đã thấy ba người kia đợi họ ở đó rồi. Vừa nhìn thấy hai người Tiêu Tiếu đã trách
-Chị à, hai người tới muộn quá. Bụng em sắp đói chết rồi nè!
Vừa nãy Bạch Tình Đình trang điểm rất lâu cô không muốn để người khác biết cô vừa khóc. Thấy Tiêu Tiếu nói vậy bèn nói:
-Con nha đầu này. Ai bắt em không ăn cơm đi chứ!
-Còn không phải là đợi chị sao. Lẽ nào đợi chị ăn cơm cũng có vấn đề à?
-Được rồi! Mau ăn thôi rồi về phòng chuẩn bị đi chúng ta sẽ đi ra biển chơi!
-Em đợi lúc này lâu lắm rồi. Sư phụ em rất muốn ra biển chơi. Đã đợi từ hôm qua tới bây giờ đấy!
Mặc dù trong lúc ăn Bạch Tình Đình vẫn nói nói cười cười nhưng Hân Mính vẫn cảm thấy Tình Đình có cái gì đó không ổn. Cô không ngừng nhìn Tình Đình khi Tình Đình thấy Hân Mính nhìn mình thì mỉm cười. Hân Mính quá hiểu Tình Đình cô càng tỏ ra không có chuyện gì thì càng có chuyện. Chỉ là cô không tiện hỏi tại đây. Đợi lúc thích hợp hỏi nhỏ Tình Đình.
Ăn xong bữa sáng. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở lại phòng. Nhìn Diệp Lăng Phi lấy ra chiếc quần bơi màu xám thì Tình Đình giật lại nói:
-Ông xã, anh mặc quần này để thu hút con gái hả?
-Bà xã đại nhân em yên tâm đi. Có em ở bên cạnh anh có ai còn dám lại gần chứ. Vừa nhìn thấy bà xã anh xinh đẹp như thế này họ còn mặt mũi sống tiếp sao?
Bạch Tình Đình phì cười trả lại Diệp Lăng Phi cái quần và nói:
-Ông xã. Em sớm muộn cũng bị mấy lời nói ngọt đó của anh lừa dối thôi. Anh cái gì cũng tốt chỉ là có quá nhiều cô gái thích. Em theo anh sát như vậy mà cũng không giám sát anh được.
Thấy vợ nói như vậy hắn vội ôm chặt cô lại hôn và nói:
-Bà xã đại nhân, em đừng nói lung tung. Bây giờ anh rất nghe lời em!
-Ông xã.Anh biết không?Em thật không thể xa anh được,không xa anh được.Ông xã em chỉ cần anh yêu em,em muốn anh mãi mãi thương em.Ông xã anh có làm được không?
-Tất nhiên được! Bà xã, anh nói rồi. Cả đời này anh sẽ bảo vệ cho em. Anh sẽ dùng cả tính mạng anh bảo vệ em!
Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây Bạch Tình Đình liền lấy tay che miệng hắn lại nói:
-Ông xã anh đừng nói như vậy. Em không muốn anh xảy ra chuyện gì nếu anh xảy ra chuyện gì em cũng không sống được.
Nói tới đây mặt bắt đầu đỏ lên nói:
-Ông xã vừa nãy em như vậy anh có dễ chịu không?
-Ukm. Rất dễ chịu. Chỉ có điều bà xã đại nhân, anh muốn dễ chịu hơn nữa anh muốn có em!
Bạch Tình Đình cúi đầu nói:
-Em...Em biết...Tối nay....Em....em sẽ mặc cái đó cho anh xem!
Nói tới đó xấu hổ quá bèn vơ quần áo chạy ngay vào nhà tắm.
Nhìn thấy vợ xấu hổ như vậy hắn cười. Và bắt đầu chuẩn bị, thời gian không nhiều. Bạch Tình Đình chuẩn bị xong bước từ nhà tắm ra, bỗng điện thoại của Diệp Lăng Phi reo lên. Diệp Lăng Phi xem thì ra là của Dã Lang.
-Dã Lang có chuyện gì?
-Đại ca, có hai tin. Một tin tốt một tin xấu anh nghe tin nào trước!
-Nói tin tốt trước đi anh thích nghe tin tốt trước!
-Được! Tin tốt là Những người anh muốn mời tới đều đã đồng ý tới, nhanh nhất là trung tuần tháng 10. Có một số người hiện không ở trên tổng bộ. Trước mắt vẫn còn ở Châu Phi, chừng trong vòng 1 tuần sẽ giả quyết xong công việc, nhanh nhất là trung tuần tháng 10 tới Vọng Hải. Đại ca anh cần định thời gian với những người bên quân sự, họ muốn nhanh chóng hợp tác trong những ngày ở Vọng Hải
-Không thành vấn đề chuyện đó tôi đã bàn bạc với bên quân sự rồi. Cuối tháng 10 sẽ thông báo cho họ. Tôi nghĩ anh em cậu mà ra mặt họ sẽ ở lại Vọng Hải 15 ngày trở lên. Đây chắc chắn là tin vui vậy tin buồn là gì?
-Tin buồn là cảnh sát quốc tế đã cử hai tên cảnh sát, một trong số đó tên Susan, đại ca anh có nhớ tên cảnh sát này không? Em đã từng nhắc anh phải sớm giải quyết ả ả rất phiền phức lúc nào cũng nhắm vào anh!
-Cử hai tên cảnh sát quốc tế! Tại sao bọn chúng lại tới Vọng Hải?
-Em nói rồi, hai cô cảnh sát đó tới không phải vì anh mà là vì theo dõi một người của tập đoàn Tẩu Tư. Nhưng theo tin tình báo cái cô cảnh sát Susan đó hình như đã nắm được tin tức gì đó của anh rồi, cũng có thể nói thân phận anh đã bị cô ta phát hiện rồi. Nếu thật sự là như vậy, thì anh nguy hiểm rồi. Anh nên biết rằng đồng nghiệp của cô ta đã bị anh giết chết cô ta nhất định sẽ tìm anh báo thù.
Diệp Lăng Phi bỗng cười nói:
-Dã Lang. Ngay cả cậu cũng cho rằng tôi giết đồng nghiệp của cô ta sao?
-Lẽ nào không phải?Lẽ nào không phải là anh tự tay giết cô ta?
-Tôi không giết cô ta.Là cô ta tự chết do bị thương quá nặng.Tôi hoàn toàn không muốn giết cô ta vì cả tôi và cậu đều hiểu rõ cứ cho là cô ta bắt tôi thì sao chứ chúng ta đều được bảo vệ cả. Vào tù lại ra ngay vì vậy tôi chẳng có lý do gì giết cô ta. Thậm chí tôi đã từng cứu cái cô Susan đó một lần. Nói sao đi chăng nữa tôi không cần phải hại cô ta. Bây giờ cứ cho cô ta tìm được tôi thì cũng làm gì được tôi. Chẳng nhẽ cô ta lại chứng minh là tôi sao?
-Anh đã tính trước rồi thì tốt. Tiện đây em cũng nhắc anh luôn. Cứ coi như trước đây anh đã tình như vậy thì đằng sau Mễ Tuyết và Dương Tử chắc chắn có một ông chủ bí mật. Có điều thế lực của hắn hoàn toàn không đáng sợ. Đáng sợ hơn chính là sau lưng tên ông chủ đó. Em đã nhờ Phi Hồ đi điều tra,trong vòng hai năm nay hiện có một tập đoàn làm mưa làm gió là tập đoàn Tẩu Tư. Quy mô tập đoàn này vượt qua sức tưởng tượng của em và anh.Chủ yếu là tập đoàn này rất có khả năng có quan hệ mật thiết với quân sự Mỹ và Trung Quốc có lẽ là đích mới của họ. Em cho rằng Mễ tuyết và Dương Tử là người của tổ chức đó. Mục đích không đơn giản là khống chế xã hội đen.
Dã Lang đều tự suy đoán mà ra. Diệp Lăng Phi cho rằng khả năng phân tích và óc phán đoán của anh chàng này không hề kém mình. Vì vậy hắn mới giao cho Dã Lang điều tra một loạt những bí mật ở Vọng Hải này. Những lời này của Dã Lang làm hắn thấy áp lực. Đừng nói cái tập đoàn Tẩu Tư đó ngay cả câu lạc bộ quân đội Mỹ cũng đã khó đối phó rồi.Chẳng nhẽ lần này cần phải tiếp xúc với họ.ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn nhưng hắn cũng gạt đi ngay, chỉ cần tổ chức đó không động tới mình và người bên cạnh mình thì hắn cũng chẳng phải nhúng tay vào. Diệp Lăng Phi gật đầu:
-Dã Lang cảm ơn cậu. Tôi biết rồi!
-Đại ca. Anh cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì nhớ liên lạc cho em!
-Nhất định thế!
Gác máy,Diệp Lăng Phi không vội xuống lầu.Hắn hút điếu thuốc.Hắn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về bên ngoài biển mênh mông,lại nghĩ tới những lời Dã Lang vừa nói.Đối với hắn mà nói việc gì cũng có thể hiểu được,nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới Trịnh Thiên Soái lẽ nào gã là người của tổ chức đó.
Tại làng nghỉ mát,Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn đang vui đùa. Hai người đó đều không tìm được cơ hội đá xoáy đối phương,bây giờ coi như có cơ hội hai người không ngừng châm chọc nhau. Còn trên bãi cát Bạch Tình Đình và Hân Mính ngồi dưới gốc dừa, mặc bộ đồ bơi chỉ uống nước khoáng và nhìn Tiếu Tiếu, Vũ Văn đùa nghịch. Bạch Tình Đình vốn nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ tới rất nhanh không ngờ hắn lại tới trễ như vậy. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều Bạch Tình Đình cũng không sốt ruột.Hân Mính vẫn nghĩ tới chuyện trong nhà ăn, cô muốn tìm cơ hội thích hợp hỏi rõ Tình Đình. Thế là tay cầm chai nước khoáng cô hỏi:
-Tình Đình tớ có chuyện này muốn hỏi cậu!
-Hân Mính, cậu có chuyện gì, cứ nói đi. Chị em chúng ta từ lúc nào lại trở lên xa cách như vậy?
-Tình Đình không phải như vậy. Tớ chỉ là không biết nói như thế nào! Vừa nãy trong nhà ăn tớ cảm thấy hình như cậu có chuyện gì. Lúc đầu tớ định hỏi cậu nhưng lại sợ cậu không muốn nói!
-Tớ không sao! Hân Mính cậu lại nghĩ bậy gì thế. Tớ đang bình thường thế này làm sao mà có chuyện gì được!
Hân Mính lắc đầu nói:
-Tình Đình. Cậu không giấu được tớ đâu. Tớ quá hiểu cậu mà. Cậu càng nói không có gì càng chứng tỏ có chuyện. Có phải chuyện của tớ và Lăng Phi mà cậu cãi nhau với anh ấy không?
-Hân Mính cậu lại nghĩ lung tung rồi. Sao tự nhiên tớ lại vì cậu mà cãi nhau với anh ấy chứ. Chẳng phải vừa nãy cậu cũng thấy rồi sao tớ và anh ấy rất tốt. Làm sao có thể cãi nhau được chứ!
Hân Mính lại lắc đầu nói:
-Cậu đừng gạt mình nữa. Mình biết nhất định giữa cậu và anh ấy có chuyện không vui rồi. Thật ra có một chuyện mình luôn muốn nói với cậu. Tình Đình cậu biết không mình thật sự không biết phải nói thế nào?
Bạch Tình Đình nhìn dáng vẻ khó xử của Hân Mính. Cô lại uống một ngụm nước sau đó đặt chai nước lên bàn nắm tay Hân Mính.Mắt nhìn thẳng Hân Mính nói:
-Hân Mính, có phải cậu muốn nói với tớ cậu đã mang thai con của Diệp Lăng Phi?
Câu nói này của Tình Đình làm Hân Mính thay đổi sắc mặt cúi mặt nói:
-Tình Đình cậu biết hết rồi sao? Tớ biết ngay vừa nãy là cậu và Lăng Phi vì chuyện này mà cãi nhau.Đều là lỗi của tớ. Tình Đình tớ nghĩ kỹ rồi. Tớ không cần đứa bé này.Tớ cũng sẽ....sẽ rời xa anh ấy!
Hân Mính chưa nói dứt câu đã nghe thấy Tình Đình cười to:
-Hân Mính, lẽ nào cậu nghĩ chuyện câu mang thai là do anh ấy nói với mình sao?