Đi du lịch thì đồ dùng mang theo cũng không phải ít. Mặc dù bây giờ hầu hết các khách sạn đều cung cấp kem đánh răng và bàn chải cùng các đồ dùng thiết yếu khác. Nhưng quần áo thay ra thì lại chẳng có nhất là đối với bộ đồ ngủ luôn mang theo thì không thể thiếu. Đồ nội y thì tự mình mang là tốt nhất. Ngoài những thứ này ra thì đĩa DVD, các loại đồ điện tử khác cũng không thể thiếu.
Đặc biệt là Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính họ còn chuẩn bị kem chống nắng, kem dưỡng ẩm, dầu massage...và các sản phẩm dành cho phụ nữ khác. Hai người này bận chuẩn bị đồ mất cả nửa đêm. Tầm gần 11 giờ Diệp Lăng Phi phải yêu cầu hai lần hai người đó mới quyết định đi ngủ.
Diệp Lăng Phi vỗ về Bạch Tình Đình muốn cùng cô ngủ nhưng Bạch Tình Đình lại không hiểu cứ muốn ngủ cùng Chu Hân Mính. Dường như cô có chuyện muốn nói riêng với Hân Mình. Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác đành phải ngủ một mình.
Thật ra hai ngày nay hắn đều ngủ cùng người phụ nữ khác. Thời gian này hắn cần được nghỉ ngơi. Dù sao hắn cũng không phải sắt thép..Nếu như cứ tiếp tục hao phí thể lực như thế này thì sớm muộn cơ thể hắn cũng không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Vu Tiêu Tiếu tới rất sớm, Diệp Lăng Phi vẫn còn nằm ngủ trên giường, Vu Tiêu Tiếu đã xách đồ tới tìm hắn rồi. Tối qua Tiêu Tiếu gọi điện cho Trương Tuyết Hàn thật ra cô đã định cùng Tuyết Hàn ngày quốc khánh này sẽ cùng về thành phố. Hai người khi còn đang học đã bàn xong hết cả. Bây giờ gần tới giờ thì Tiêu Tiếu lại thay đổi chủ ý, cô đương nhiên phải nói cho Tuyết Hàn biết rồi.
Trương Tuyết Hàn thấy không có gì ngạc nhiên, vì cô đã quen với việc ăn nói nhỏ nhẹ có lẽ vì sức khỏe cô yếu ớt, Tiêu Tiếu lúc nào cũng cảm thấy Tuyết Hàn nói quá nhỏ chẳng nghe rõ.
- Tuyết Hàn, sức khỏe cậu như thế này không thích hợp đi Hải Nam đâu. Nếu không tớ sẽ bảo sư phụ tớ đón cậu tới đây chơi luôn.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười nhẹ nói :
- Nếu như tớ có thể đi, tớ cũng không đi đâu. 1/10 này tớ sẽ về nhà kiểm tra sức khỏe. Tiêu Tiếu cậu thật sự rất hạnh phúc, sức khỏe tốt, không giống tôi lúc nào cũng phải kiểm tra
- Tuyết Hàn cậu đừng có nói như vậy. Tớ tin bệnh của cậu nhất định sẽ khỏi thôi. À tớ nghĩ ra rồi. Sư phụ giúp cậu tìm thuốc rốt cuộc kết quả như thế nào?
- Rất tốt, dạo này tớ cảm thấy có sức lực,không giống như trước đây nữa!
Trương Tuyết Hàn nói :
- Tớ luôn muốn cảm ơn anh ấy nhưng mãi mà chẳng có cơ hội.
- Đợi tới ngày 1/10 đi.Lúc đó chúng tớ cùng đi chơi.
Trương Tuyết Hàn đồng ý, trong lòng tính xem làm thế nào lôi được Diệp Lăng Phi ra ngoài sau ngày 1/10. Vu Tiêu Tiếu bắt taxi dừng ngay trước cửa biệt thự. Cô vác valy hành lý đi vào trong biệt thự. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng đã dậy rồi. Tối qua vẫn chưa chuẩn bị xong vì thế mới sáng sớm hai người đã dậy thu xếp hành lý những thứ nên mang cần mang cũng đã mang những thứ không cần mang cũng mang.
Nhưng hai người đó sau đó lại thấy rẳng thật ra đồ đạc cần mang đi nhiều quá nên đành bớt lại một số thứ.
Vu Tiêu Tiếu giúp Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thu xếp đồ đạc. Diệp Lăng Phi mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy. Mặc chiếc quần dài và đi ra khỏi phòng. Lúc đi qua phòng của Bạch Tình Đình thì thấy cô đang cầm chiếc quần lót màu hồng rất gợi cảm trong tay, nhìn dáng vẻ do dự của vợ Diệp Lăng Phi biết chắc vợ mình không biết có nên mang chiếc quần đó đi hay không?
Diệp Lăng Phi cố tình thò đầu vào nói nhỏ :
- Bà xã đại nhân, anh rất thích chiếc quần đó, vì thế đợi chúng ta tới khách sạn em nhất định phải mặc cho anh xem nếu không anh sẽ giận đó.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi dọa,vừa nãy khi cô cầm chiếc quần nội y đó đã nghĩ là có nên mang đi hay không. Bạch Tình Đình nghĩ, lần đi Hải Nam chơi này sẽ là cơ hội tốt có thể ở bên Diệp Lăng Phi và dâng hiến cho hắn.
Bạch Tình Đình rất muốn mặc bộ nội y này trước mặt chồng để thu hút quyến rũ hắn.nhưng cô lại cảm thấy ngại. Đúng trong lúc này thì câu nói của Diệp Lăng Phi càng làm cô xấu hổ mặt đỏ bừng nói rồi giấu nó ra sau lưng nói:
- Không được xem, anh mau đi đi!
Diệp Lăng Phi vốn dĩ đã định đi ngay nhưng nghe thấy câu nói đó của Bạch Tình Đình thì cứ thế mặc quần đùi bước vào phòng vòng từ đằng sau ôm lấy eo Bạch Tình Đình nói nhỏ:
- Bà xã, có gì đâu mà em phải ngại. Chúng ta là vợ chồng,mặc những bộ nội y như thế này hết sức bình thường. Huống hồ anh lại rất thích em mặc nó,anh tin em mà mặc vào nhất định sẽ rất đẹp rất đẹp.
Diệp Lăng Phi cọ sát người vào mông Bạch Tình Đình khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng.hỏi nhỏ:
- Ông xã anh thật sự thích em mặc nó sao?
- Tất nhiên rồi, bảo bối của anh ạ, Anh nghĩ em mặc nó trước mặt anh sẽ quyến rũ anh nhất là cặp mông căng tròn của em anh rất thích như vậy anh sẽ dùng miệng để....
Những lời gợi tình của hắn vừa nói ra, Bạch Tình Đình liền nhắm mắt lại, tim đập rộn ràng, sớm đã không khống chế được chỉ hận ngay bây giờ không được mặc chiếc quần này để ân ái cùng Diệp Lăng Phi.
Tiếng bước chân nho nhỏ đã làm đứt dòng suy nghĩ của Bạch Tình Đình cô bắt đầu hoảng bèn nhét vội chiếc quần lót xuống đáy hành lý.
Vu Tiêu Tiếu xuất hiện ngay trước cửa phòng Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ôm Bạch Tình Đình từ đằng sau thì vội vàng nói :
- A xin lỗi xin lỗi em không biết sư phụ và chị đang ở đây,hai người tiếp tục đi. Coi như em chưa nhìn thấy gì.
- Con a đầu này rõ ràng tới rồi cái gì mà coi như chưa từng thấy chứ!
Nói rồi bỏ tay ra khỏi người vợ. Trước mặt Tiêu Tiếu hôn vợ một cái rồi nói:
- Hai người nói chuyện đi. Anh đi rửa mặt. Sáng dậy đã rửa mặt đâu.!
- Sư phụ bây giờ là mấy giờ rồi mà còn bảo sáng sớm, anh đúng thật là..
Nói rồi cô bước vào phòng. Đợi Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng cô nằm nửa người trên dường của Bạch Tình Đình nhìn nét mặt đỏ ửng của Tình Đình hỏi :
- Chị à có phải vừa nãy chị và sư phụ cái đó cái đó không?
-Không!
Bạch Tình Đình cúi thấp đầu, thu xếp lại đồ đạc. Vu Tiêu Tiếu đặt tay lên trán nhìn Bạch Tình Đình nói :
- Chị à chị và sư phụ là vợ chồng có gì phải ngại chứ. Em là em của chị chẳng lẽ giữa chị và em lại có bí mật sao?
- Tiêu Tiếu chị bất đắc dĩ phải nói em, em mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ mấy chuyện này. Nếu như để ba mẹ em biết được thì sẽ như thế nào?
Vu Tiêu Tiêu nghe xong thì cười ha ha:
- Chị à. Bố mẹ em biết em có người em yêu rồi họ chẳng nói gì cả?
- Người em thích?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên hỏi:
- Là ai thế?chị có biết không?
- Bí mật.
Tiêu Tiếu cố làm ra vẻ bí mật nói:
- Sau này em sẽ nói cho chị!
Bạch Tình Đình ngừng tay vứt hành lý sang một bên ngồi cạnh Tiêu Tiếu hỏi:
- Tiêu Tiếu em có coi chị là chị của em không?
- Có ạ.làm sao mà em có thể không coi chị là chị em được!
Vu Tiêu Tiếu lại bổ sung:
- Em luôn coi chị là người chị thân nhất của em. Lần trước nghỉ hè em và ba mẹ đã từng nhắc tới chị. Họ rất muốn đón chị lên đó chơi, tới nhà em ở mấy ngày!
Bạch Tình Đình biết cha mẹ của Tiêu Tiếu không phải nhân vật đơn giản. Bố Tiêu Tiếu là Vu Chấn là thị trưởng thành phố,hơn nữa sau lưng lại là thế lực gia tộc. Còn mẹ của Tiêu Tiếu mặc dù Tiêu Tiếu không nói rõ thân phận của mẹ mình nhưng Bạch Tình Đình hoàn toàn cũng đoán được chắc chắn đó không phải một người phụ nữ bình thường. Bạch Tình Đình không ngờ cô lại giới thiệu mình với gia đình. Chỉ dựa vào điểm này cũng thấy Tiêu Tiếu thật lòng coi Tình Đình là chị và Tình Đình cũng thật lòng coi Tiêu Tiếu là em gái.Bạch Tình Đình nói:
- Tiêu Tiếu vậy chị hỏi am người em thích rốt cuộc là ai?
Câu hỏi này thật sự làm khó Tiêu Tiếu nhất thời không biết trả lời ra sao. ấp úng nói:
- Chị à,em...,người em thích....a nói tóm lại là em thích anh ấy rồi. Chị có cần em giúp gì không?
Vu Tiêu Tiêu liền thay đổi chủ đề không nói ra. Bạch Tình Đình cực kỳ thông minh trong thời gian ở trên thành phố Bạch Tình Đình đã từng nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Tiêu Tiếu. Bây giờ nhìn bộ dạng này của Tiêu Tiếu, Bạch Tình Đình cũng đoán được vài phần. Thật ra có rất nhiều việc trong lòng cô đã tính toán trước rồi. Nếu đổi lại là Bạch Tình Đình trước đây thì đã sớm trở mặt với Diệp Lăng Phi rồi nhưng Bạch Tình Đình bây giờ không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không bao giờ làm như vậy.
Cũng có nghĩa là Trừ khi Diệp Lăng Phi thật lòng muốn làm tổn thương cô thì cô mới chia tay hắn. Bây giờ cô đang thử tìm cách thích ứng với Diệp Lăng Phi nhưng thích ứng gì cũng có giới hạn của nó.
Bạch Tình Đình thấy Vu Tiêu Tiếu thay đổi đề tài thì cũng cười nói:
- Tiêu tiếu bên này chị thu dọn xong rồi em sang bên kia giúp Chu Hân Mính đi.
-Vâng! Em đi đây!
Diệp Lăng Phi rửa mặt xong thì quay lại phòng thu dọn ít đồ đạc. Thật ra những thứ hắn mang theo rất ít.Hắn không thích đi du lịch mà mang theo bao lớn bao nhỏ. Lộ trình đi du lịch và khách sạn cũng đặt cả rồi cũng không cần quá lo lắng.Thu dọn xong hành lý hắn bước ra ngoài.
Hắn nhìn đi nhìn lại đồng hồ đã gần 1h rồi. Diệp Lăng Phi muốn đưa Tiêu Vũ Văn đi cũng không biết cô ta định thế nào? là muốn tới đây tìm mình rồi cùng ra sân bay hay là đi một mình ra đó.?
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Tiêu Vũ Văn.Hình như cô ta vừa ngủ dậy câu đầu tiên Diệp Lăng Phi nghe được qua điện thoại là:
- Á!!!
Sau đó thì vội vàng nói:
- Anh à em quên mất.Bây giờ em sẽ thu xếp đồ đạc.Chiều em đi một mình ra sân bay!
-Không phải chứ,bây giờ em mới dậy sao?đồ đạc cũng chưa chuẩn bị. Anh đến chào thua em đấy.Chẳng phải chuyện này chúng ta đã nói trước rồi sao. nếu em mà tới muộn thì tụi anh không đợi em đâu đó!
- Anh à.anh yên tâm đi. Em nhất định không muộn!
Vừa cúp điện thoại Diệp Lăng Phi liền nghe thấy giọng nói đằng sau:
- Sư phụ đã thấy chưa?Em sớm biết cô ta sẽ như vậy mà?
Diệp Lăng Phi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đứng sau lưng. Diệp Lăng Phi lườm Tiêu Tiếu một cái rồi nói:
- Tình Đình.Tiêu Vũ Văn sẽ trực tiếp tới sân bay!
- Ukm. vậy chúng ta gặp cô ta ở sân bay cũng được.Bây giờ chúng ta ăn cơm trước.Sau đó ra sân bay!
Bốn người ăn cơm xong.Diệp Lăng Phi định tự lái xe tới sân bay nhưng nghĩ lại mình đi tận 6,7 ngày nên đành gọi chiếc taxi đi thẳng tới sân bay.Từ biệt thự của Diệp Lăng Phi đi tới sân bay cần nửa tiếng. Đến sân bay 4 người họ không lập tức vào trong mà đứng ở bãi đỗ xe.Diệp Lăng Phi gọi điện cho Tiêu Vũ Văn hỏi khi nào cô ta tới.
- Anh Diệp. Em tới ngay đây. ukm. em đã nhìn thấy sân bay rồi. Anh đợi em vài phút!
Tiêu Vũ Văn liên tiếp nói.
- Rốt cục thì em đang ở đâu có cần chúng tôi vào trong đợi em không?
- Anh à em nhìn thấy anh rồi!
Diệp Lăng Phi dập máy thì nhìn thấy một chiếc taxi đỗ ngay trước mặt hắn. Tiêu Vũ Văn mặc chiếc váy ngủ hồng trắng vội vội vàng vàng bước xuống. Vừa tới nơi thì liên mồm nói:
- Xin lỗi xin lỗi em tới muộn!
Vu Tiêu Tiếu lạnh nhạt nói:
- Em biết ngay cô ta sẽ như thế này mà!
Bạch Tình Đình kéo tay Tiêu Tiếu lại nói:
- Tiêu tiếu đừng nói như vậy!
Rồi quay lại nói:
- Vũ Văn cô không muộn đâu! chúng tôi cũng vừa mới tới!
Tiêu Vũ Văn lườm Tiêu Tiếu một cái, rồi lại nhìn Bạch Tình Đình cười
- Chị Tình Đình hôm nay chị đẹp quá!
Tiêu Vũ Văn nói như vậy khiến ngay cả Diệp Lăng Phi cũng ngạc nhiên. Được người khác khen đẹp đúng là một việc rất vui. Không nén được Bạch Tình Đình bèn thân thiết nắm lấy tay Vũ Văn nói:
- Em à chúng ta vào trong nói chuyện!
Mấy người đang định bước vào trong thì sau lưng vọng lại tiếng một người đàn ông:
- Thật trùng hợp quá! Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây!
Diệp Lăng Phi giật mình, quay người lại nhìn kĩ người đàn ông vừa bước xuông xe đi về phía mình hắn không giữ được nhíu nhíu lông mày trong lòng nghĩ:
- Con mẹ nó chứ! đen đủi! tại sao lại gặp hắn ở đây!