Tối nay mặc định sẵn sẽ là một đêm không yên bình. Diệp Lăng Phi muốn trước khi tổ điều tra đến làm loạn một phen một mặt ép Dương Tử lộ diện, mặt khác là tạo nên dư luận.
Giờ xem ra, Dương Tử sống chết không chịu ra. Diệp Lăng Phi dù có phá nát Phấn Hồng đế quốc Dương Tử cũng không lộ diện. Ngay cả mấy tên thuộc hạ của Dương Tử cũng không thấy đâu. Điều này khiến tính toán ban đầu của Diệp Lăng Phi hỏng hoàn toàn. Tuy nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy thất vọng lắm. Một khi đã làm thì làm cho thật loạn lên mới được. Hắn gọi cả kí giả qua, để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Phấn Hồng đế quốc.
Mễ Tuyết càng không nghĩ được rằng Diệp Lăng Phi lại muốn làm mọi chuyện rối tung lên thế này. Đợi tới khi cảnh sát và kí giả lao tới, Mễ Tuyết mới nghĩ tới hiện ở Phấn Hồng đế quốc bao gồm cả Từ Hàn Vệ tất cả có tới năm sáu vị quan chức chính phủ. Nếu như bị đám kí giả này tóm được, chẳng phải công lao khổ tâm của cô bao lâu nay gây dựng mối quan hệ đều đổ xuống sông xuống biển hết à.
Mễ Tuyết bỗng chốc ý thức được vấn đề lớn. Cô vội vàng quay lại tìm Từ Hàn Vệ. Nhưng Từ Hàn Vệ lúc này đã ôm hai cô gái kia ngủ say trên giường rồi.
Đầu Mễ Tuyết đổ rầm một cái. Từ Hàn Vệ ngủ lúc này chẳng phải là tự tìm chuyện sao? Mễ Tuyết giờ chỉ lo đám cảnh sát và kí giả kia lao vào Phấn hồng đế quốc. Nếu như thế, tất cả đều hỏng hết. Mễ Tuyết vội vàn gọi điện cho bảo vệ, ngăn cấm không cho kí giả vào.
Đồng thời, Mễ Tuyết cũng hy vọng đám Diệp Lăng Phi bị đưa đi. Như thế, mọi chuyện thế là ổn. Mễ Tuyết nghĩ như vậy nhưng không nghĩ được cách nghĩ của cô có lỗ hổng. Mấy quan chức chính phủ tất cả đang chơi trên tầng hai thấy cảnh sát qua đây. Bọn họ cũng không trốn tránh gì, ngược lại còn mang theo hơi rượu say say hỏi chuyện gì xảy ra.
Chuyện càng lớn hơn còn ở phía sau. Diệp Lăng Phi cả gan dẫn theo Dã Thú và Dã Lang chạy qua chạy lại tất cả các tầng lầu của Phấn hồng đế quốc. Mấy cảnh sát đó muốn bắt ba người này, không khỏi phải đi lục soát tất cả các phòng. Thế là tất cả Phấn hồng đế quốc đều bị đảo loạn hết lên.
- Hay, khá hay. Không ngờ tên họ Diệp đó lại bày ra chiêu này. Chơi hay lắm!
Mễ Tuyết nghe giọng này của ông chủ vọng lại. Vừa nghe thấy giọng cười thâm hiểm của đó, Mễ Tuyết không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đối với người đàn ông này, Mễ Tuyết cũng không rõ rốt cục tình cảm của cô là thế nào. Có lúc hận người đàn ông này, lại có lúc rất cảm kích. Càng nhiều lúc lại là sợ hãi. Lúc này, Mễ Tuyết nghe thấy giọng của người đàn ông này xong, cô lại nhỏ giọng hỏi:
- Ông chủ, giờ làm thế nào đây? Mọi chuyện lớn rồi, đám kí giả đó sẽ nói tới chúng ta.
- Mọi chuyện, thật ra, nếu không có tên họ Diệp kia quậy cũng sẽ bị phát giác toàn bộ thôi. Trên tỉnh đã phái tổ điều tra tới rồi. Ngày mai sẽ tới thành phố Vọng Hải. Mễ Tuyết, giờ cô xem tới chỗ tôi đi.
- Ông chủ, bảo tôi qua đó?
Mễ Tuyết hỏi.
Đầu điện thoại bên kia chỉ vọng lại “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Mễ Tuyết ngập ngừng cúp điện. Cô không biết ông chủ gọi cô qua là chuyện tốt hay chuyện xấu. Mễ Tuyết ngồi ngẩn phải tới ba phút rồi mới cắn môi, đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Mễ Tuyết tới trước cửa khách sạn Quốc tế. Mễ Tuyết vừa đứng trước cửa phòng ông chủ gõ mấy tiếng liền nghe thấy giọng một người đàn ông vọng lại:
- Vào đi!
Mễ Tuyết cẩn thận đẩy cửa phòng bước vào. Cô thấy ông chủ đã mặc quần áo ngủ ngồi trên giường. Trên tay đang cầm điều khiển, ngồi xem ti vi.
- Ông chủ!
Mễ Tuyết nhỏ giọng nói.
- Mễ Tuyết, ngồi đi.
Người đàn ông có vết sẹo rất sâu trên mặt, bật ti vi chuyển sang kênh trung ương, đặt điều khiển xuống, nhìn Mễ Tuyết, nói:
- Mễ Tuyết, cô tới thành phố Vọng Hải bao lâu rồi?
- Cũng phải mấy tháng rồi. Cụ thể thì tôi không rõ.
Mễ Tuyết có chút lo lắng sợ hãi, không hiểu ông chủ vì sao lại hỏi cô chuyện này. Người đàn ông đó chỉ “Ồ” một tiếng rồi lại hỏi:
- Có muốn về Hồng Kong không?
- Về Hồng Kong?
Mễ Tuyết ngạc nhiên, nói:
- Ông chủ, ông để tôi về Hồng Kong?
- Ta đang dò hỏi ý kiến cô. Mễ Tuyết, cô đi theo tôi lâu rồi. Cô cũng hiểu tôi đối xử với cô thế nào. Đúng, tôi thừa nhận mình giết người không chớp mắt. Nhưng, tôi chỉ giết những người phản bội tôi. Còn đối với những người trung thành với tôi, tôi sẽ bao dung cho quá khứ của họ. Mễ Tuyết, tôi tin cô sẽ không phản bội tôi. Càng sẽ không bán đứng tôi. Vì thế, tôi sẽ cho cô những lợi ích lớn nhất mà tôi có thể làm cho cô. Tôi cũng vừa nhận được thông tin. Trên tỉnh đã thành lập tổ điều tra. Muốn điều tra các quan chức ở thành phố Vọng Hải. Thế nên, tôi nghĩ cô nên quay về Hồng Kong một thời gian để tránh nạn. Nếu không, cô có khả năng sẽ bị lôi vào.
Mễ Tuyết nhìn người đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn này, nói:
- Ông chủ, Từ Hàn Vệ không phải là bí thư thành phố Vọng Hải sao. Chẳng lẽ hắn không giải quyết được chuyện này?
- Hừm, lần này ta e tên Từ Hàn Vệ cũng khó mà giữ được mình!
Người đàn ông đó nói:
- Ta định dùng biện pháp đơn giản nhất để thiết lập quan hệ giữa ta và bên Nhật. Giờ xem ra ta đã sai rồi. Ta đã quá đánh giá thấp thế lực cá nhân. Có thể nói ta không ngờ rằng thế lực của hắn lại mạnh như vậy.
- Chu Hồng Sâm?
Mễ Tuyết hỏi.
- Không, mà là tên họ Diệp đó. Mọi chuyện lần này là do hắn làm ra. Là do sự xuất hiện của hắn khiến kế hoạch mà ta vốn cho rằng không có bất kể chỗ hở nào bị phá sản. Giờ, ta định để cô quay lại Hồng Kong ở vài ngày. Đợi mọi chuyện qua đi, cô lại quay trở về. Tới lúc đó, chúng ta sẽ áp dụng biện pháp bí mật, không thể làm lớn như Phấn hồng đế quốc nữa.
- Ông chủ, tôi biết rồi!
Mễ Tuyết nói:
- Lúc nào tôi sẽ đi?
- Đi ngay!
Người đó nói.
- Dạ!
Mễ Tuyết trả lời.
Mễ Tuyết đứng dậy, cô định đi bỗng lại quay đầu lại, nhìn người đàn ông có vết sẹo trên mặt nói:
- Ông chủ, ông nên cẩn thận với Dương Tử.
Người đàn ông đó nghe Mễ Tuyết nói vậy, chỉ gật gật đầu, nói:
- Ta biết rồi.
Mễ Tuyết sửng sốt. Cô nhìn người đàn ông đó hỏi:
- Ông chủ, ông đã biết rồi?
- Mễ Tuyết, cô đừng quên ta là ai. Chút mưu kế đó của Dương Tử ta biết. Cô không cần nghĩ làm gì. À, đừng lái xe của cô, bắt taxi đi!
Nghe xong câu nói này của người đàn ông mang vết sẹo đó. Lưng Mễ Tuyết chảy ướt đẫm mô hôi. Nếu cô không kịp thời nói ra câu đó, tuyệt đối cô không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai. Mễ Tuyết cũng không nói nhiều, cô vội vàng rời khỏi phòng.
Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Dã Lang làm Phấn hồng đế quốc loạn cào cào. Mấy cảnh sát đó bắt ba người lại. Nhưng vừa mới bắt được không lâu, mấy người này lại thả ngay ba người Diệp Lăng Phi ra. Mấy người cảnh sát đó bị làm cho hồ đồ rồi. Rốt cục là làm gì thế này chứ. Muốn bắt là bắt, muốn thả là thả.
Mấy tên cảnh sát nhỏ mọi như bọn họ đâu có hiểu được quan hệ bên trong thế nào chứ. Đừng nói bọn họ, ngay cả cục trưởng thành phố Vọng Hải Triệu Thiên Tiếu cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Hắn vừa nhận được điện thoại của bí thư thành phố, yêu cầu tới bắt kẻ gây chuyện ở Phấn hồng đế quốc lại. Giờ Từ Hàn Vệ có thể nói là một tay che lấp bầu trời Vọng Hải. Triệu Thiên Tiếu thấy vậy liền vội vàng không dám đắc tội, dẫn người tới bắt kẻ gây rồi. Vừa bắt được, hắn lại nhận được điện thoại của tỉnh ủy. Triệu Thiên Tiếu – cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải này bị ăn mắng một trận xối xả mặt mày. Yêu cầu lập tức thả người. Triệu Thiên Tiếu chỉ đành hạ lệnh thả người. Triệu Thiên Tiếu nắm bắt được tình hình. Xem ra, trong chuyện này quá phức tạp rồi.
Triệu Thiên Tiếu thả người xong, nhưng cả đêm không sao ngủ ngon được. Hắn nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây. Triệu Thiên Tiếu cảm thấy sắp có chuyện xẩy ra. Nhưng hắn không biết là có chuyện gì sắp xảy ra.
Kết quả tới chiều ngày thứ hai, tổ điều tra từ trên tỉnh điều tới xuất hiện ở ủy ban thành phố Vọng hải, trong đó có cả con gái của Chu Hồng Sâm. Chu Hân Mính cũng là thành viên của tổ điều tra. Như thế, không cần phải nói Triệu Thiên Tiếu, ngay cả bí thư tỉnh Từ Hàn Vệ cũng ý thức được mọi chuyện có điều không ổn.
Từ Hàn Vệ sáng nay mới qua. Hắn vừa tỉnh lại liền biết tin chuyện xảy ra tối qua. Từ Hàn Vệ vừa nghe lập tức giật nảy mình. Nếu để báo đăng lên, chức bí thư thành phố này hắn sao còn ngồi được nữa. Thế là hắn hạ mệnh lệnh chết, không cho phép bất kể báo nào nhắc tới chuyện tối qua ở thành phố Vọng Hải.
Thật ra, tin tức này không cần Từ Hàn Vệ phải hạ lệnh, các cơ quan truyền thông cũng phải xem xét tới tính nghiêm trọng của vấn đề, thế nên mới dò hỏi ý kiến của Từ Hàn Vệ. Nhưng, trong đó có một báo không biết ăn gan trời hay thế nào, một tòa báo nhỏ lại đăng tin này lên. Tòa báo nhỏ này vì lượng phát hành, tuy biết làm như thế sẽ không ổn nhưng cuối cùng họ vẫn làm rồi.
Kết quả vì chuyện này mà báo của họ được bán sạch. Tờ báo này trong ngày in tới hơn năm nghìn bản. Tất cả đều được người đọc tranh mua sạch. Thế là tờ báo này chốc lát nổi hẳn lên.
Từ Hàn Vệ còn đang phiền não vì chuyện ở Phấn hồng đế quốc tối qua liền nhận được tin tổ điều tra đột ngột tới. Từ Hàn Vệ không có bất cứ chuẩn bị nào.
Tổ điều tra được tỉnh điều tới do đích thân lãnh đạo Kim của viện kiểm sát dẫn đầu. Ngay trong phòng họp của ủy ban thành phố. Tổ điều tra tuyên bố trọng điểm điều tra lần này. Một là tiến hành điều tra chuyện vu cáo hãm hại thị trưởng Chu. Những quan chức chính phủ của thành phố Vọng Hải có mặt trong cuộc hộp nghe thấy từ vu cáo hãm hại mà viện trưởng Kim nói. Mười người có tới chín người hiểu rằng Chu Hồng Sâm đã an toàn. Lúc này, người thất vọng nhiều nhất là Từ Hàn Vệ. Từ Hàn Vệ tự nhận chiêu này của hắn không có bất cứ lỗ hổng nào, nhất định sẽ hạ chết Chu Hồng Sâm. Nhưng không ngờ Chu Hồng Sâm vẫn bình yên. Từ Hàn Vệ lúc này vô cùng thất vọng.
Không ngờ còn có chuyện khác. Trong lòng hắn còn đang nuối tiếc bỏ lỡ cơ hội triệt để hạ gục Chu Hồng Sâm. Thì lời tiếp theo của viện trưởng Kim khiến Từ Hàn Vệ cảm thấy lo lắng hẳn. Viện trưởng Kim nhấn mạnh trọng điểm khác của cuộc điều tra lần này chính là nhằm vào các phần tử chính phủ của thành phố Vọng Hải. Tỉnh đã nắm được chứng cứ rất rõ ràng, có thể chứng minh một số quan chức chính phủ trong thành phố Vọng Hải lợi dụng chức quyền phạm pháp. Viện trưởng Kim tuyên bố quyết định của tỉnh trước mặt tất cả mọi người. Đình chỉ công tác của mười quan chức chính phủ bao gồm cả Từ Hàn Vệ, đồng thời, bổ nhiệm Chu Hân Mính làm đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự hỗ trợ tổ điều tra hoàn thành công việc.
Có thể nói hội nghị lần này kết thúc rất nhanh gọn. Phàm những người bị đình chỉ công việc lập tức được đưa đi. Ngay cả cơ hội liên hệ với người nhà cũng không có. Đương nhiên, những người không bị đình chỉ công tác không có nghĩa là không vấn đề gì. Họ bị nghiêm lệnh hạn chế rời khỏi thành phố Vọng Hải.
Lần này đúng là quá nghiêm. Khiến mỗi thành viên trong ủy ban thành phố Vọng Hải đều lo lắng hoảng hốt. Thật ra, tổ điều tra làm như vậy cũng chỉ vì bị bí thư Trương ép quá không còn cách nào cả. Bí thư Trương hạ mệnh lệnh chết rằng, không điều tra rõ ràng vấn đề ở thành phố Vọng Hải thì tất cả các thành viên trong tổ điều tra đừng mong được quay lại. Tiếp tục ở lại thành phố Vọng Hải điều tra cho tới khi nào vấn đề ở thành phố Vọng Hải được giải quyết rõ ràng mới thôi.
Mệnh lệnh chết này của bí thư Trương ban xuống, mấy người trong tổ điều tra cũng không có cách nào cả, chỉ có thể dùng biện pháp cứng thôi. Bí thư Trương cũng có chỗ khổ khó nói. Giờ nhìn tình thế này, ông cũng chỉ còn cách làm thế thôi. Tổ điều tra ngay buổi sáng đưa mười một vị lãnh đạo của thành phố Vọng Hải đi. Ngay sau đó, vào lúc trưa, Chu Hân Mính dẫn theo đoàn cảnh sát hình sự bao vây Phấn hồng đế quốc, ngay cả con kiến cũng không lọt. Cô bắt được hơn một trăm gái bán dâm, còn về giám đốc Mễ Tuyết của Phấn hồng đế quốc thì mất tích. Mặt khác, ở bên bở biển còn phát hiện một thi thể nam.
Chu Hân Mính dẫn đội cảnh sát hình sự tới hiện trường. Người đàn ông bị đánh chết đó chính là người mà bọn họ đang muốn tìm – Dương Tử. Tại hiện trường ngoài thi thể của Dương Tử ra còn có năm xác chết nữa, nhìn thoáng qua tất cả đều bị súng bắn nát thân thể.
Qua vết tích của hiện trường có thể phán đoán mấy người này không phải bị đánh chết ở đây mà bị người ta đánh chết xong mới vứt xác ở đây. Dương Tử là người lãnh đạo đứng đầu tổ chức Trúc Thanh mà phía cảnh sát hiện nay nắm được chứng cứ rõ nhất. Nói cách khác, tổ chức Trúc Thanh giờ không còn người đứng đầu, Chu Hân Mính liền phán đoán thế này. Cô cho người chụp lại ảnh của Dương Tử, lập tức gửi cho bên cảnh sát Hồng Kong yêu cầu hợp tác điều tra. Xác nhận thân phận của Dương Tử.
Rất nhanh, người tình của thư kí Vương được tìm thấy. Người tình của thư kí Vương vừa xuất hiện, trực tiếp có thể chứng minh cái chết của thư kí Vương có liên quan trực tiếp tới bí thư hiện nay của thành phố Vọng Hải - Từ Hàn Vệ. Quan trọng hơn cả chính là bức di thư do chính tay thư kí Vương để lại, có thể chứng minh Từ Hàn Vệ hãm hại Chu Hồng Sâm, và sự tự sát của thư kí Vương cũng là do Từ Hàn Vệ ép.
Lập tức, công tác của tổ điều ra dưới áp lực nặng nề có được bước tiến triển quan trọng. Từ Hàn Vệ bắt đầu thừa nhận chuyện hắn hãm hại Chu Hồng Sâm. Đồng thời, tổ điều tra còn lấy được một loạt chứng cứ ở Phấn hồng đế quốc, nhưng chứng cứ này chứng minh các quan chức chính phủ ở đây thụ hưởng sự phục vụ tình dục.
Dường như tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi. Thuận lợi tới mức tất cả mọi người trong tổ điều tra đều không sao tin được. Khi tổ điều tra còn chưa tới thành phố Vọng Hải, bọn họ từng nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều nghĩ rằng sẽ rất khó thuận lợi điều tra vụ án này. Nhưng thực tế lại không chỉ thuận lợi mà còn thuận lợi tới mức kỳ lạ. Ngay cả viện trưởng Kim cũng sung sướng gọi điện ngay về báo cáo với bí thư Trương trên tỉnh. “Thực tế quá thuận lời rồi!” Phản ứng đầu tiên của bí thư Trương sau khi nghe được báo cáo của viện trưởng Kim chính là: Sao chuyện ở thành phố Vọng Hải lại có thể đơn giản tới mức đó được. Có điều, như thế cũng hay, cũng không cần phải lo lắng mãi nữa.
Ngày thứ ba tổ điều tra tới thành phố Vọng Hải, vụ án đã phá được gần xong rồi. Bí thư thành phố Vọng Hải Từ Hàn Vệ vì mục đích cá nhân, hãm hại thị trưởng Chu Hồng Sâm. Đồng thời, rất nhiều quan chức trong thành phố Vọng Hải đều bị dụ dỗ bởi mỹ nữ và tiền bạc, đều bị sa ngã trước Phấn hồng đế quốc. Còn người đứng sau khống chế Phấn hồng đế quốc chính là Dương Tử, Dương Tử chính là thông qua Phấn hồng đế quốc thành lập tổ chức xã hội đen, khống chế toàn xã hội đen ở thành phố Vọng Hải thành. Vì mục đích này Dương Tử đã dụ dỗ các quan chức chính phủ để bọn họ làm ô bảo vệ cho hắn.
Mọi chuyện đến đây đều đã rõ ràng. Tổ điều tra làm công việc cuối cùng xong, lập tức quay trở về tỉnh ủy báo cáo tình hình. Có một số chuyện khá trùng hợp với những gì mà Diệp Lăng Phi nói. Chu Hồng Sâm bị hãm hại lần này có lẽ không phải là chuyện xấu, mà là một chuyện tốt. Thị trưởng một thành phố cuối cùng đã không phải là chuyện đùa, mà chức vụ này hiện nay đã bùng ra. Giờ tất cả mọi chuyện chỉ là đợi, đợi và đợi.
- Hân Mính, qua đây xem đi. Tháng mười một chúng ta đi đâu bây giờ. Tớ muốn đi đảo Hải Nam!
Bạch Tình Đình ngồi trên ghế sofa phòng khách, trên tay cầm cuốn tạp chí du lịch, gọi Chu Hân Mính qua xem. Chu Hân Mính mặt nở nụ cười, lúc này cô cảm thấy rất thoải mái. Bố cô giờ đã không sao, đây là chuyện cô cảm thấy vui mừng nhất.
Hân Mính bước qua, nhìn tạp chí trên tay Bạch Tình Đình, nói:
- Đảo Hải Nam, cũng được đó. Tớ vẫn chưa được đi. Có điều, cậu không hỏi Diệp Lăng Phi sao. Nhỡ anh ấy có bận thì sao?
- Anh ấy không đi cũng phải đi. Tới không tin anh ấy lại yên tâm để hai đại mỹ nhân này tự thân đi đảo Hải Nam.
Hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính chụm lại trước tờ tạp chí du lịch, bàn chuyện đi chơi. Hoàn toàn không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này trong lòng đang nghĩ chuyện khác.
Dương Tử chết quá dễ, điều này có phần khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy loạn mất phương hướng. Có thể nói, Diệp Lăng Phi sớm đã đoán tất cả kế hoạch này là do Dương Tử đứng sau làm. Nhưng Diệp Lăng Phi không muốn lập tức đối phó với Dương Tử chính là vì theo Diệp Lăng Phi thấy, sau lưng Dương Tử còn có một người lớn hơn. Nhưng, giờ Dương Tử đã chết, Diệp Lăng Phi nghĩ mãi cũng không ra, Dương Tử rốt cục vì sao lại làm như vậy. Chẳng lẽ chỉ đơn giản vì muốn khống chế bang xã hội đen ở thành phố Vọng Hải thôi sao. Thật sự đáng sao?
Trên một hòn đảo, một chiếc thuyền viễn dương vừa đậu bến, lập tức có một chiếc xe cẩu hàng loại lớn cẩu hàng từ trên thuyền xuống thùng đựng hàng. Ngay trước kho hàng, một người đàn ông có vết dao hằn trên mặt đưa tay vỗ vỗ lên vai Trịnh Thiên Soái, nói:
- Thiên Soái, sau này đều nhờ cả vào cậu đó.
- Ông chủ, ông yên tâm. Tôi sẽ làm tốt.
Trịnh Thiên Soái cười nói.
- Ừm, thế thì tốt. Dương Tử chết rồi, ta như mất một cánh tay. Thiên Soái, cậu không được để ta thất vọng đâu đó. Ta không muốn lại mất đi cánh tay nữa đâu. Cậu phải biết rằng vì tuyến đường này, ta đã phải chịu không ít khó khăn. Ta hy vọng lần này ta thí xe giữ tướng là một quyết định không sai.
- Ông chủ, ông yên tâm đi. Tuyệt đối sẽ không để ông phải thất vọng đâu!
Trịnh Thiên Soái cười nói.
- Tôi tin tiền của chúng ta sau này sẽ cứ thế bay ra.