Đô Thị Tàng Kiều

Chương 789: Hét lớn một tiếng




Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu đi gặp bí thư Trương, còn Diệp Lăng Phi đi gặp Lão già. Mọi chuyện ở đó, Diệp Lăng Phi tin Chu Hân Mính hoàn toàn có thể xử lý tốt.

Trương Dược lại gọi điện giục Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngồi trên xe taxi, đang trên đường tới khu quân sự, sau khi nhận được điện thoại của tư lệnh Trương Dược, Diệp Lăng Phi cười nói:

- ông Trương, ông đừng giục tôi nữa được không, tôi đã gắng hết sức để lao tới rồi, giờ tôi đang trên đường tới đây, chắc khoảng hai mươi phút nữa là tới, à, ông Trương, ông phải trả tiền taxi cho tôi đấy!

Trương Dược bật cười nói:

- Được lắm. ngay cả số tiền này cũng tìm tới tôi sao, không vấn đề gì, tôi sẽ trả cho cậu, mau qua đây đi, Tư lệnh đang mau chóng muốn gặp cậu đó!

- Lão già tìm gặp tôi chắc chắn chẳng có việc gì tốt đẹp cả, tôi có thể đoán được, Lão già tìm gặp tôi vì chuyện gì rồi. Thôi, tôi gắng nhanh tới đó là được rồi!

Trương Dược nói chuyện với Diệp Lăng Phi xong, liền quay sang nói với Bành Nguyên:

- Tư lệnh, cậu ta nói. ngài tìm gặp cậu ta nhất định chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.

Đứng bên cạnh Lão già là một cô gái trẻ mặc quân phục, cô gái đó tuổi chạc hai lăm hai sáu. thân mang quân phục, trông rất mạnh mẽ, oai hùng. Nhất là cô gái mặc quân phục đó còn có bộ mặt xinh đẹp, cộng thêm khí chất quân nhân, càng thể hiện khí chất khác thường của cô gái này, bớt đi chút dễ thương đáng yêu của thiếu nữ, bù vào đó là khí chất hiên ngang của cô.

Cô gái này đứng bên cạnh Lão già, không nói một lời nào, từ khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô không thể hiểu được tâm trạng lúc này của cô là như thế nào. Có điều, khi nghe thấy mấy câu Trương Dược nói với Bành Nguyên. miệng cô gái lạnh lùng xinh đẹp đó khẽ nhúc nhích. Bành Nguyên như có giác quan thứ sáu, ngay lúc cô gái đó khẽ nhúc nhích miệng, ông liền lắc lắc đầu, nhìn cô gái một đó một cái, rồi lại nhìn sang Trương Dược, nói:

- Tiểu Diệp tên tiểu tử này khá đó, đoán được ta đích thân tìm hắn nhất định là có chuyện, song, nếu không phải lần này Tiểu Diệp có chuyện phải lên tỉnh, ta đành phải tới Vọng Hải một chuyến rồi, thế thì không tiện qua đây thăm ông được rồi.

- Tư lệnh xem ngài nói kìa. chỉ cần ngài muốn gặp, tôi lập tức lao tới Bắc Kinh.

Trương Dược cười nói:

- Có điều cũng phải nói lại. Tư lệnh, lần này ngài tới tinh ngay cả tôi cũng không nghĩ tới. Tôi còn nghĩ ngài nói đùa với tôi nữa chứ. thật không ngờ hôm nay ngài lại tới đây thật!

- Đùa gì chứ, cũng đâu còn cách nào, tuy tôi đã về hưu rồi, nhưng chuyện ở quân đội vẫn khiến tôi không yên tâm chút nào, tôi sớm đã nói sẽ không quản nữa rồi. nhưng, những người đó chẳng để cho tôi yên một ngày!

- Ngài phải vất vả rồi, tuy ngài đã về hưu nhưng những quân hàm thể hiện uy danh của ngài vẫn còn đó.

Trương Dược cười nói:

- Tư lệnh, lần này ngài ở đây lâu lâu một chút, tôi sẽ chơi với ngài hai ngày liền. Tiểu Lộ cũng ít khi tới đây, vừa hay có thể dạo quanh tỉnh thành một vòng!

- ông Trương, cháu bận. Lần này cháu chi theo ông tới đây một lát thôi. Mai cháu phải quay về doanh trại rồi!

Cô gái đó nói.

Lão già cười nói:

- Tiểu nha đầu này quả thật rất bận, lần này thành lập bộ đội đặc chủng. Nó là chủ lực, không ít đội viên phải thông qua sự sát hạch của nó. À, Trương Dược, ông không nhắc tới chuyện này chút nữa thì tôi quên mất. Tiểu Lộ lần này còn muốn chọn ra mấy nữ binh trong quân khu của các ông cho tham gia vào bộ đội đặc chủng nữa đó. Chuyện này cần ông giúp đó!

- Tư lệnh, xem ngài nói kìa. Đây là chuyện tốt mà, nếu mấy nữ binh trong quân khu của tôi được trở thành cấp dưới của Tiểu Lộ thì quả là vinh dự cho họ. Ai mà không nghe tiếng tăm lẫy lừng của Tiểu Lộ chứ. Quả đúng là tướng tài ắt binh giỏi. Tư lệnh, tôi thấy chi bằng sát nhập Lang Nha với mấy nữ đặc chủng binh của Tiểu Lộ là hay nhất!

Bành Nguyên khẽ cười nói:

- Điểm này thì không được, dù sao thể chất của nữ binh cũng không thể so với thể chất của nam binh được. Không thể cho bọn họ họp lại làm một. Đơn độc thành lập nữ đặc chủng binh chỉ để ứng phó với một số chuyện đột biến thôi. Mà những chuyện này lại không phù hợp cho nam binh xuất hiện. Song, Tiểu Lộ sẽ nhanh chóng tới tiếp nhận quản giáo tại tổ chức Lang Nha mới. sẽ phối hợp với Lang Nha tiến hành huấn luyện.

- Ô, Tư lệnh, tôi hiểu rồi. Tại sao lần này ngài lại muốn gặp Tiểu Diệp chứ!

Trương Dược khẽ cười nói:

- Tôi đoán cũng chỉ vì chuyện của bộ đội đặc chủng Lang Nha thôi!

Bành Nguyên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ông chỉ đứng dậy, nhìn ra bãi cỏ xanh bên ngoài, nói:

- Chúng ta đi dạo lát đi, tên Tiểu Diệp này cũng không biết lúc nào mới tới nữa!

Trương Dược và Bành Nguyên đi dạo trên bãi cỏ, cô gái được gọi là Tiểu Lộ đó bước theo sau, theo sau Tiểu Lộ lại là một đám quân quan.

Hai người Trương Dược và Bành Nguyên vừa đi vừa nói chuyện, Trương Dược bỗng ngước mắt nhìn thấy có một chiếc xe đang tiến tới đây, hắn vội vàng nói với Bành Nguyên:

- Tư lệnh. Tiểu Diệp tới rồi!

Bành Nguyên đứng thẳng lên, ngước nhìn chiếc xe đó đang tiến về phía mình. Cửa xe vừa mở, Trương Quốc An liền bước xuống xe, ngay sau đó là Diệp Lăng Phi. Trương Quốc An hành lễ với Bành Nguyên và Trương Dược xong, liền bước qua một bên. Diệp Lăng Phi thong thả bước tới. Trương Dược và Bành Nguyên nhìn quen điệu bộ ba lăng nhăng này của Diệp Lăng Phi rồi, cũng không cảm thấy có gì lạ, ngược lại, Tiểu Lộ đứng sau Trương Dược và Bành Nguyên. thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi. liền cau mày lại. hiển nhiên không hề vui vẻ gì.

- ông già, ông tìm tôi nhất định chẳng có việc gì tốt cả. đừng để tôi đoán trúng đó!

Diệp Lăng Phi đứng trước mặt mọi người không gọi Bành Nguyên là Lão già đã là tôn trọng Bành Nguyên lắm rồi. Bành Nguyên không nói gì cả, nhưng Tiểu Lộ đứng sau lưng Bành Nguyên thấy vô cùng tức giận. cô lạnh hắng giọng nói:

- Ngươi chú ý một chút, ông tôi là...

Cô còn chưa nói xong, Bành Nguyên liền cắt ngang nói:

- Tiểu Lộ, không được nói linh tinh, ta và Tiểu Diệp là bạn lâu năm, không sao cả!

- ông...!

Diệp Lăng Phi liếc nhìn cô gái xinh đẹp phía sau Bành Nguyên một cái, miệng nở nụ cười, nói:

- Nếu tôi đoán không nhầm, cô gái xinh đẹp này chắc là cháu gái của ông già Bành Hiểu Lộ nhỉ!

- Đừng có bừa bãi gọi tên tôi, tên tôi không phải để anh tùy tiện gọi là được đâu!

Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi gọi trực tiếp tên cô, liền cảm thấy không vui, nói:

- Mong anh chú ý lời nói của mình, tôi không có quen anh!

- Hiểu Lộ, không được vô lễ như vậy!

Bành Nguyên nói xong một câu, ngay sau đó lại quay sang cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Tiểu Diệp, đây chính là đứa cháu gái mà ta đã nói qua với cậu!

- Đúng là nữ hổ tướng!

Diệp Lăng Phi cũng không nhìn quá lâu Bành Hiểu Lộ, hắn chuyển qua nhìn Bành Nguyên nói:

- ông già, rốt cục ông tìm tôi có chuyện gì, dạo này tôi bận lắm đó!

- Biết cậu bận nên lần này nếu không phải có chuyện muốn tìm cậu tôi cũng không gặp cậu lúc này làm gì!

Bành Nguyên cười nói:

- Có điều, ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta vào trong rồi hãy nói!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

Mấy người khác bước ra ngoài phòng canh gác. trong phòng chỉ có bốn người là Trương Dược. Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi. và cháu gái của Bành Nguyên - Bành Hiểu Lộ. Lúc này, Bành Nguyên cũng không cần thiết phải giữ ý với Diệp Lăng Phi. nói:

- Tiểu Diệp, cậu còn nhớ lần trước tôi nhắc qua với cậu về chuyện của bộ đội đặc chủng Lang Nha chứ?

- Chỉ nhớ chút chút, ý của Lão già chỉ là một chút chút!

Câu này của Diệp Lăng Phi khiến Bành Hiểu Lộ càng khó chịu, nếu nói lúc nãy Diệp Lăng Phi xưng hô với Bành Nguyên là ông già cô đã thấy khó chịu rồi. lần này hắn còn gọi hẳn Lão già. hiển nhiên khiến Bành Hiểu Lộ muốn lao lên đánh cho hắn một trận vì tội dám xưng hô với ông của cô như vậy. Có điều. Bành Hiểu Lộ vẫn phải nén sự tức giận đó xuống, dùng mắt ngườm ngườm Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ ngườm hắn. hắn coi như không biết, dang chân ra. châm thuốc hút ngay trước mặt Trương Dược và Bành Nguyên.

Bành Nguyên thấy Diệp Lăng Phi nói chi nhớ có một chút liền cười ầm lên. nói:

- Tiểu Diệp, cậu định chơi trò trốn tìm với ta sao, được, nếu cậu chỉ nhớ có một chút, thì tôi đành bắt cậu phải nhớ lại toàn bộ vậy. Trước tôi có nói với cậu về chuyện thành lập đặc chủng binh, lúc đó đặc chủng binh mới đang được thành lập, nhớ lúc đó tôi từng nói. sau khi thành lập xong. tôi sẽ tìm người ở tổ chức của cậu để luyện tập, chuyện này không quên chứ!

- ông già. tôi nhớ có chuyện như vậy, nhưng. tôi nhớ lúc đó tôi không hề đồng ý với ông!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hút thuốc. Bành Hiểu Lộ nhìn bộ dạng hút thuốc của Diệp Lăng Phi. cô âm thầm nắm chặt tay phải lại. hiển nhiên có phần tức giận không thể nói được. Cô là quân nhân, không thể nhìn thuận mắt bộ dạng uể oải. vô tổ chức, vô kỷ luật của Diệp Lăng Phi.

Bành Nguyên sớm đã biết Diệp Lăng Phi sẽ nói như vậy, Bành Nguyên rất hiểu Diệp Lăng Phi. Nếu Diệp Lăng Phi ngay tức khắc đồng ý. ngược lại khiến Bành Nguyên cảm thấy không có chút ý nghĩa gì cả. Bành Nguyên cũng không vội. ông từ từ nói:

- Thực ra, lần này cũng không có gì. tôi chỉ là tiện thì nói thế thôi, dù sao, tôi cũng đã định lấy mảnh đất Long Sơn ở thành phố Vọng Hải lầm căn cử quân đội rồi. địa hình bên đó khá tốt. tôi nghĩ nếu căn cứ địa của đặc chủng binh mà đặt ở đó thì sẽ nhanh chóng rèn luyện thành một bộ đội đặc chủng thôi, song, tới lúc đó kế hoạch ban đầu khai phá ở đó sẽ gặp trở ngại rồi!

- Không phải chứ. Lão già. ông không thể làm như thế được, dù sao đó cũng là đất của dân. ông nói ông lấy đất dân chiếm dụng thành khu quân đội sao, làm thế này chẳng phải là cướp giữa ban ngày sao?

Diệp Lăng Phi vội vàng hét lớn:

- Dù có muốn dùng mảnh đất đó đi nữa ông cũng nên trưng cầu ý kiến của lănh đạo ở đó chứ. Nhỡ chính quyền ở đó không đồng ý thì sao?

- Tiểu Diệp, trước đây cậu đều ở nước ngoài. không biết tình hình trong nước thế nào, nơi đó vốn là đất của quân đội. tôi không tin cậu tra không ra. quân đội có quyền chiếm dụng mảnh đất đó!

Câu này của Bành Nguyên coi như đã nắm được thóp của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bỗng im lặng. hút liền mấy hơi thuốc, vờ như chán nản nói:

- Sao ông biết tôi muốn dùng mảnh đất đó?

- Chuyện này đơn giản thôi, tôi cho người điều tra là ra được ngay mà!

Bành Nguyên cười nói:

- Cậu quên Tình Đình là con gái của thuộc hạ của tôi sao, hôn sự với cậu và Tình Đình là do vun đắp lên đó, cậu nói xem tôi chỉ tiện miệng hỏi một câu chẳng phải sẽ biết ngay chuyện tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ định khai phá mảnh đất Long Sơn sao, mà ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ là ai chứ. tôi nghĩ tôi không cần phải nói quá rõ nữa chứ!

- Đúng là không có quyền có khác!

Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Lão già à. chúng ta từ từ bàn nhé. thật ra, tôi vẫn không hiểu, quân đội các ông cần người tài thế nào chẳng có, việc gì cứ phải tìm đám người chỉ biết kiếm tiền chứ. tôi nghĩ điều này hoàn toàn không cần thiết!

Bành Nguyên nói:

- Tiểu Diệp, chuyện này phải nói thế nào mới được đây, thế này đi. tôi chỉ đơn giản nói tới việc những người trong tổ chức vũ khí Lang Nha đều là những người thân kinh bách chiến, nhất là cậu. lại là người sống sót bò ra từ cả đống người chết, kinh nghiệm trên chiến trường của các cậu là điều mà chúng tôi không thể thiếu được. Đặc chủng binh mà tôi thành lập nhất định phải trở thành bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất, không có đối thủ mạnh thì sao được chứ?

Diệp Lăng Phi dập dập điếu thuốc vào cái gạt tàn. hắn tiến lại gần Bành Nguyên, nói:

- Lão già. thật ra. tôi cũng hiểu rất rõ, nhưng. ông cũng biết tôi giờ chỉ là một người cực kỳ bình thường. dù tôi có đồng ý với ông đi chăng nữa. mấy người đó chưa chắc đã đồng ý. Tôi có thể làm gì đây, Lão già. hay chúng ta bàn cách khác đi. tôi mời ông thêm mấy bữa cơm nữa là được chứ gì. đừng làm khó tôi thế chứ!

Bành Nguyên nhìn Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu. Diệp Lăng Phi không hiểu Bành Nguyên lắc đầu là có ý gì. hắn nhìn Bành Nguyên. Bành Nguyên nói:

- Tiểu Diệp, cậu đúng là cứng đầu thật, còn chơi trò trốn tìm với tôi nữa. tôi còn không hiểu năng lực của cậu sao. Cậu yên tâm đi. tôi không để cậu làm không công đâu. cậu giúp tôi được tôi sẽ giúp cậu. món làm ăn này đối với cậu mà nói chắc chắn không lỗ. Cậu đã nghĩ qua việc sau này cậu thực sự đi vào khai phá mảnh đất Long Sơn chưa, làm thế nào mới có thể tránh được sự quản lý của chính phủ bản địa? Tôi hiểu rất rõ mục đích của cậu. nhưng. cậu đã nghĩ qua chứ. cậu lấy gì để bảo vệ thành trì mà cậu khai phá đây?

- Chuyện này...

Chuyện mà Bành Nguyên nói tới thực sự Diệp Lăng Phi chưa hề nghĩ đến. nhưng nghe Bành Nguyên nói vậy, Diệp Lăng Phi cũng đoán được rằng Bành Nguyên đã có cách hay. Diệp Lăng Phi vội vàng cười nói:

- Lão già. tôi biết ngay ông có cách mà. nói tôi nghe coi!

Bành Nguyên lắc lắc đầu. nói:

- Chuyện này không nói nữa, dù sao cậu cũng không đồng ý, tôi nói cho cậu nghe chẳng phải quá rẻ cho cậu sao. Tôi không làm chuyện buôn bán lỗ bao giờ, coi như thôi vậy!

- Ai nói ông buôn bán lỗ bao giờ, tôi cũng đâu có nói là không làm. Nhưng. tôi phải hỏi những người khác mới có thể quyết định được. Tôi vừa nói rồi. giờ tôi không làm trong ngành này nữa. thực sự không tiện lắm!

Câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong. Bành Nguyên liền cười nói:

- Tiểu Diệp, không vội. tôi sẽ cho cậu thời gian một tháng. Cuối tháng mười cậu nhất định phải cho tôi câu trả lời.

- Thế cũng được, có điều Lão già à. ông nhất định phải nói cho tôi biết trước, để tôi có chuẩn bị mới được!

Diệp Lăng Phi lại sáp tới. cười hì hì nói:

- Dù sao đi nữa. Lão già ông cũng nên tỏ thành ý một chút chứ!

Bành Hiểu Lộ nãy giờ nhẫn nhịn mãi. giờ không sao nhịn nổi nữa, cô tức giận nói:

- ông. chúng ta việc gì phải tìm hắn chứ. chúng ta thiếu gì người đâu. việc gì phải tìm hạng người như hắn chứ. cháu thấy hắn căn bản không xứng là đối thủ của đặc chủng binh chúng ta.

Bành Nguyên lần này không giáo huấn cháu gái mình nữa, ông chỉ cười nhìn sang phía Diệp Lăng Phi. nói:

- Tiểu Diệp, cậu nghe thấy chưa, cháu gái tôi có thành kiến với cậu đó, không phải tôi nói cậu. dù sao cậu cũng là nhân vật kiệt xuất, làm việc lề mề chậm chạp như thế, thật sự không ra gì cả!

- Kiệt xuất? Tôi vẫn nên là kẻ nhát gan vô tích sự thì hay hơn!

Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý nói:

- Người như tôi tùy tiện quen rồi!

Nói tới đây, Diệp Lăng Phi lại cố ý dùng ánh mắt háo sắc của hắn lướt quá bộ ngực của Bành Hiểu Lộ, miệng khinh thường lạnh hừm một tiếng. nói:

- Tôi có xứng là đối thủ của mấy cô không. lúc đó lâm trận sẽ biết ngay. Lính chưa giết địch bao giờ không phải là lính tốt. đặc chủng binh mà chưa lâm trận bao giờ không thể nói là đặc chủng binh giỏ

i.

- Ngươi nói cái gì. nói lại lần nữa xem?

Bành Hiểu Lộ tức tới bạc mặt nhìn Diệp Lăng Phi. tức giận quát:

- Trông bộ dạng của ngươi. chỉ cần một đấm này cũng có thể đánh gục rồi. loại người như ngươi biết gì mà đánh giá đặc chủng binh chứ?

Diệp Lăng Phi há hốc miệng, mang ánh mắt đầy khiêu khích nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bành Hiểu Lộ, lạnh lùng nói:

- Một đấm thì quá vô vị, thế này đi. tôi chấp cô ba quyền, nếu ba quyền đó mà cô đánh gục được tôi. tên Diệp Lăng Phi tôi đây sẽ viết ngược lại. sau này phàm những nơi cô xuất hiện, sẽ là nơi cấm cửa của tôi.

- Được, nói lời giữ lời đó!

-Nói lời giữ lời!

Bành Nguyên cũng không ngăn cản. hắn ngược lại còn nhìn sang Trương Dược. Trương Dược không hiểu Tư lệnh sao không ngăn cản cháu gái ông đánh cược với Diệp Lăng Phi. cũng không hiểu rốt cục trong lòng Bành Nguyên nghĩ gì.

Trương Dược thấy Bành Nguyên không ngăn cản. lập tức sắp xếp nơi để Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ thi đấu. Bành Hiểu Lộ tức giận đùng đùng bước vào trước, ngay lúc Diệp Lăng Phi định bước vào, Bành Nguyên liền nắm lấy tay Diệp Lăng Phi.

- Tiểu Diệp, cậu nhẹ tay chút, dù sao mà nói. đó cũng là cháu gái của tôi. cậu đấu với nó cũng được nhưng không được làm thương nó, tới lúc đó, tôi không tha cho cậu đâu.

Bành Nguyên nói rất khẽ. dường như sợ bị cháu gái mình nghe thấy. Diệp Lăng Phi vừa nghe xong. mặt liền khổ sở nói:

- Lão già. Không phải thế chứ. sao nãy tôi và cháu gái ông đánh cược ông không nói. giờ ông nói làm gì. thế này chẳng phải tôi đứng chịu trận để cháu gái ông đánh sao?

- Tiểu Diệp, tôi biết thân thủ của cậu. không vấn đề gì đâu. Tiểu lộ nó có phần nông nổi. tôi luôn muốn giáo huấn nó, nhưng lại không nỡ. Giờ cậu chỉ cần nhẹ tay với nó là được rồi. đừng làm thương nó. Đương nhiên, tôi không nói là cậu không thể ra tay.

Những lời này của Bành Nguyên thực sự khiến Diệp Lăng Phi thấy khó xử. nếu ra tay nhẹ nhàng. phần lớn uy lực sữ bị giảm đi. Diệp Lăng Phi vốn định dùng những chiêu thức giết người đơn giản nhất, trực tiếp nhất, chỉ cần một chiêu là đủ sát hại khả năng chiến đấu của đối thủ. tốt nhất là không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì ắt phải có người bị thương. giờ Bành Nguyên lại nói vậy, Diệp Lăng Phi cảm thấy cuộc so tài lần này với Bành Hiểu Lộ quả thực không dễ dàng, chi bằng bó tay bó chân hắn cho xong, nhưng, dù sao Bành Hiểu Lộ cũng là cháu gái của Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi cũng biết, nếu hắn mà đánh thương Bành Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ khó xử với Bành Nguyên.

- Một đấm?

Bành Hiêu Lộ nói.

Trong lòng Diệp Lăng Phi thấy khó xử. hắn chậm chạp bước tới trước mặt Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ lại không hiểu trong lòng Diệp Lăng Phi đang nghĩ gì. thấy Diệp Lăng Phi chậm chạp bước vào trận đấu. Bành Hiểu Lộ lạnh hừm một tiếng, nói:

- Sợ rồi hả. giờ hối hận vẫn còn kịp đó?

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong. liền nói:

- Nếu đã như thế. hay là chúng ta...

Diệp Lăng Phi nói tới đây, thấy Bành Nguyên nhìn hắn. Diệp Lăng Phi đành nói:

- Hay chúng ta nhanh chóng kết thúc đi. nào, ra tay đi!

Bành Hiểu Lộ lao tới. chỉ là một cú đấm thẳng đơn giản. Cú đấm thẳng này của Bành Hiểu Lộ nhanh, mạnh đem theo tiếng gió lao thẳng tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy thế, trong lòng không khỏi bái phục cô gái Bành Hiểu Lộ này, xem ra thực sự có thực lực. Diệp Lăng Phi tự nhận cú đấm này của Bành Hiểu Lộ, ngay cả những tên đàn ông đã trải qua tập luyện cũng khó so được, bất kể nhìn từ tốc độ hay sức mạnh, đều không thể bắt bẻ.

Chu Hân Mính từng so tài qua với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. cầm. bắt. tóm đều rất lợi hại. Diệp Lăng Phi lúc đó cảm thấy Chu Hân Mính đã là một cô gái xuất chúng rồi. nhưng. Giờ Diệp Lăng Phi lại gặp Bành Hiểu Lộ, hiển nhiên. Chu Hân Mính và Bành Hiểu Lộ chắc chắn là hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, nếu Chu Hân Mính mà so với Bành Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ thua.

Nhưng đáng tiếc, người mà Bành Hiểu Lộ phải đối mặt lúc này là Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi động tác còn nhanh hơn cả Bành Hiểu Lộ. lúc Bành Hiểu Lộ ra tay, Diệp Lăng Phi đã nhanh chóng tránh qua. Diệp Lăng Phi vừa định nắm tay đấm thẳng vào ngực Bành Hiểu Lộ, nhưng nhớ tới hắn từng nói sẽ chấp Bành Hiểu Lộ ba quyền nên hắn lại bò ngay ý định tấn công Bành Hiểu Lộ.

Cú đấm của Bành Hiểu Lộ rơi vào không trung, cô không thể không nghiêm túc thi đấu với Diệp Lăng Phi, nãy cô chỉ nghĩ một cú là có thể hạ gục Diệp Lăng Phi. nhưng không ngờ thân thủ của Diệp Lăng Phi còn nhanh hơn cô tưởng. tránh ngay được cú đấm của cô.

Bành Hiểu Lộ không nghĩ được mức độ lợi hại của Diệp Lăng Phi. ngay sau đó cô liền nắm lấy cổ tay của Diệp Lăng Phi. sau khi nắm được, cô liền nhấc đầu gối. nện thẳng vào bụng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đâu để Bành Hiểu Lộ nắm được cổ tay hắn. ngay lúc Bành Hiểu Lộ nghĩ rằng cô đã nắm được tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã xoay người, cả người lộn một vòng, chốc lát đã thoát khỏi sự khống chế của Bành Hiểu Lộ.

Bành Hiểu Lộ thấy thế. cô liền cắn chặt môi. bỗng cả người cô lao qua. Ngay lúc Diệp Lăng Phi không biết Bành Hiểu Lộ định làm gì. eo của Diệp Lăng Phi liền bị Bành Hiểu Lộ ôm lấy. Đừng nghĩ thân hình Bành Hiểu Lộ bẳng phẳng. chỗ cần to ắt to, chỗ cần nhỏ ắt nhỏ, điển hình là thân hình mỹ nữ đầy aợi cảm. nhưng không ngờ sức mạnh của Bành Hiểu Lộ lại lớn như vậy, ngay khi hai tay Bành Hiểu Lộ ôm chặt lấy eo Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ liền hét lớn một tiếng, ngay sau đó làm một cú vật lưng mạnh xuống sàn. Diệp Lăng Phi thấy thế. liền thầm hét một tiếng chết, nếu hắn mà bị Bành Hiểu Lộ vật thẳng xuống đất. thế thì việc mất mặt là chuyện nhỏ, mà việc bị thương là chuyện lớn. Lúc này không phải là lúc đùa nữa rồi. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ tới việc Bành Hiểu Lộ là con gái nữa. chân hắn dùng lực. nghiêng người về một bên. cả người thoát ra. nhanh như điện giật, tay phải Diệp Lăng Phi tiến vào khoảng giữa hai chân Bành Hiểu Lộ, nắm chặt lấy quần đoạn giữa hai chân của Bành Hiểu Lộ, tay trái nắm lấy áo trước ngực Bành Hiểu Lộ, chôc lát nhấc bỗng Bành Hiểu Lộ lên.

Bành Hiểu Lộ cảm thấy đoạn giữa hai chân chỗ bị Diệp Lăng Phi nắm nóng rực. cô cũng không nghĩ được xấu hổ hay không nữa. cô biết lần này chắc chắn sẽ bị ngã lộn trên đất rồi. nghĩ coi như xong rồi.

Diệp Lăng Phi nhấc bổng Bành Hiểu Lộ lên. ngay sau đó, Diệp Lăng Phi tức giận trợn trừng mắt. hét lớn một tiếng. Tiếng hét này khiến Bành Nguyên sắc mặt tái mét. Trương Dược thấy thế, trong lòng liền than: “Lần này Diệp Lăng Phi coi như rước phải họa rồi!”