Lăng Phi lúc đầu cũng không nghe ra được ý trong câu nói của nữ dược sĩ, cùng Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi nhà thuốc, nghe cô nhắc nhở, hắn mới nhớ ra.
Hắn mắng trong miệng một câu, vừa quay lưng, nhìn có vẻ muốn quay trở lại nhà thuốc, nhưng bị Vu Tiêu Tiếu nắm tay chặn hắn lại.
- Sư phụ, anh muốn làm gì?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Anh muốn trở về nhà thuốc tìm cô dược sĩ đó, nói cô ta biết, anh không phải ba em!
Diệp Lăng Phi buồn bực nói:
- Anh chẳng già đến vậy, anh phải bắt ả đó xin lỗi anh, ánh mắt gì vậy!
- Sư phụ, đừng gây nữa, mặt người ta còn đau nè, anh mau trở về thoa thuốc cho em!
Vu Tiêu Tiếu hai tay dùng sức kéo tay Diệp Lăng Phi, kéo về khách sạn. Vừa đi, cô vừa nói:
- Sư phụ, thật ra cũng tốt, nếu anh có con gái như em, anh còn không vui đến chết sao, anh xem em ngoan không!
- Anh có con gái như em có thể anh bị em làm tức chết!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nói chuyện không đàng hoàng chút nào, trước sau cũng bị em làm tức chết!
- Em sao chứ!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói cô như vậy, hất tay Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Sư phụ, anh cũng bắt nạt em, em không để ý anh nữa!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi bước đi, nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu mặc váy ngắn nhún màu trắng, mang vớ da người, đang đi phía trước, Diệp Lăng Phi bước nhanh hai bước đuổi theo, hắn kéo tay trái của cô, miệng nói:
- Tiêu Tiếu, đừng giận nữa, anh chỉ đùa với em thôi, chẳng lẽ nói đùa cũng không được sao?
- Người ta đang giận mà!
Sau khi Vu Tiêu Tiếu bị Diệp Lăng Phi kéo tay lại, cô ngừng lại, quay sang Diệp Lăng Phi, mắt nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Sư phụ, anh nhìn kỹ mặt em, em có giống một người con gái thích gây chuyện thị phi không!
Năm dấu tay ửng đỏ in rõ trên mặt Vu Tiêu Tiếu làm cho Diệp Lăng Phi không nén được cười, Vu Tiêu Tiếu bĩu môi thật cao, bất mãn nói:
- Sư phụ, anh nghiêm túc đi, em không phải đang đùa với anh đâu!
Diệp Lăng Phi thu lại nụ cười, hắn nghiêm túc nhìn mặt Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu thúc giục nói:
- Sư phụ, anh nói mau, rốt cuộc em có giống một con gái không ngoan?
- Giống!
Diệp Lăng Phi im lặng một hồi, chiết ra chữ này.
Vu Tiêu Tiếu nghe xong, quay đầu bước đi. Diệp Lăng Phi vốn muốn đùa với Vu Tiêu Tiếu, nhìn thấy cô đột nhiên trở mặt, liền kéo tay cô, miệng nói:
- Tiêu Tiếu, đừng giận, anh đang đùa với em mà, sao giờ em lại trở nên dở hơi vậy, động chút là thích giận!
- Emi dở hơi thế nào?
Vu Tiêu Tiếu quay mặt sang Diệp Lăng Phi, miệng bất bình nói:
- Sư phụ, anh nói rõ với em!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Vu Tiêu Tiếu bắt đầu tính toán với hắn, liền dỗ dành Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, đây là tùy tiện nói, em là một cô bé rất ngoan rất ngoan, điều này không phải quá rõ rồi sao, nhìn xem đôi mắt và chân mày của Tiêu Tiếu, nhìn cái môi anh đào nhỏ nhắn, quả thật là điển hình ngoan, cho dù bất kỳ ai, vừa nhìn thấy là biết ngay Tiêu Tiếu là con gái ngoan nhất!
Tay phải của Diệp Lăng Phi khẽ vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của Vu Tiêu Tiếu, cô bị hắn dỗ đến mê mẫn, áp sát thân thể vào người hắn, khuôn mặt kiều diễm hiện ra thần sắc vui vẻ, miệng nói:
- Người ta vốn là vậy mà!
- Đúng, đúng, Tiêu Tiếu vốn là vậy!
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm than nói:
- Nếu như em cũng ngoan ngoãn, con gái trên đời này đều là ngoan ngoãn rồi, ở đâu có ngoan ngoãn mà nói chuyện thô tục.
Chỉ là Diệp Lăng Phi chỉ có thể nghĩ trong lòng, miệng lại không dám nói ra.
Diệp Lăng Phi tuy rằng ôm eo Vu Tiêu Tiếu, nhưng trong lòng luôn thấy không thật, dù gì thì cô chỉ độ 20 tuổi, còn hắn đã 30, cho dù bản thân trông còn trẻ, nhưng cũng có thể khiến người khác nhận ra hắn với cô không phải tuổi tác tương đương, như vậy ảnh hưởng không tốt đến Vu Tiêu Tiếu.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy đối diện có một đôi tình nhân đi tới, hắn liền bỏ tay phải xuống, không để người khác nhìn thấy. Vu Tiêu Tiếu vốn bị Diệp Lăng Phi ôm đến mê mẫn, đột nhiên cảm thấy hắn bỏ tay xuống, cô ngước lên nhìn, thì thấy đối diện có một đôi tình nhân đi tới, cô bĩu môi, chủ động đặt tay phải của Diệp Lăng Phi lên eo cô ta, để hắn ôm eo.
Khi đôi tình nhân đó đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu, cô gái đeo kính có chút điệu đà lầm bầm nói:
- Thời buổi này, những cô gái trẻ cặp đại gia thật là nhiều!
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy, dừng lại, quát cô gái đeo kính:
- Bốn mắt, mày lầm bầm gì đó!
- Bốn mắt?
Cô gái đeo kính giật mình, dừng lại, giọng điệu không thân thiện hỏi:
- Cô nói ai?
- Tao nói mày đó, sao hả bốn mắt? Mày có gì không phục sao, làu bàu làu bàu, cẩn thận đi trên đường bị người ta đâm chết đó!
Vu Tiêu Tiếu nói câu này thật lợi hại, ngay cả Diệp Lăng Phi nghe rồi cũng cảm thấy có hơi quá đáng. Nhưng mà, hắn xem ra tâm trạng của cô bây giờ rất không tốt, nếu như thật sự gây nhau với cô gái này, nói không chừng sẽ trở thành một trận chiến của phụ nữ hung tợn, đó không phải là kết quả mà hắn muốn, hắn thấy vậy, trong lòng nghĩ:
- Thôi được rồi, cũng là để mình ra mặt, nhanh chóng giải quyết, cứ để cho mình mang tiếng là kẻ ác!
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn buông cánh tay đang ôm eo Vu Tiêu Tiếu, hướng về đôi tình nhân đi tới vài bước.
- Anh cũng đừng nói, cô gái này có vẻ**có**, có ngực… ồ, sân bay, thật ra, không có liên quan, tắt đèn cũng coi như một con người!
Diệp Lăng Phi thong thả khiêu khích nói:
- Cậu này, sao hả, hãy nhường bạn gái của cậu cho tôi, tôi thấy bạn gái cậu rồi, có cái, tôi thích!
Người thanh niên vừa nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, không giống người gì, một người lịch sự như y, sợ nhất là gặp phải những người lưu manh vô lại, người thanh niên liền ôm eo bạn gái, nói:
- Đừng nói nữa, chúng ta đi mau!
- Đi?
Cô gái vừa nghe, không phục nói:
- Tại sao phải đi, ở đây đông người, chúng ta có gì phải sợ?
Diệp Lăng Phi vỗ tay hay tiếng, dịu dàng nói:
- Nói hay lắm, ở đây đông người, không có gì phải sợ. Nhưng mà, cô em, nghe nói qua một loại thuốc chưa, loại thuốc mê này chỉ cần vỗ lên người, người đó sẽ bị mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không biết, muốn cô làm gì thì làm gì, cho dù cô lột sạch quần áo, làm bậy với người khác, cũng không nhớ. Cô em, vừa đúng lúc trong tay tôi có một ít, nào, nếu cô không tin, tôi cho cô thử!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa tay vào túi nylon trên tay hắn nắm một cái, miệng cười xấu xa nói:
- Tôi thấy bộ dạng của cô em cũng không tệ, có thể bán đi làm gái, còn bạn trai của cô, cũng có thể bán làm vịt. Ừ, lần này lời to!
Diệp Lăng Phi nói rồi cố ý đưa tay phải đẩy ra, nhìn có vẻ như muốn vỗ lên người đàn ông.
Đôi nam nữ bị dọa hét lớn lên, co giò chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ. Vu Tiêu Tiếu không nhịn được nữa, ha ha cười lớn. Diệp Lăng Phi ra sức trừng mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Con bé như em chỉ biết gây rắc rối cho anh, không phải thấy anh chưa đủ phiền còn gây thêm rắc rối, mau về khách sạn!
Diệp Lăng Phi nói rồi vỗ mạnh một cái vào cái mông mềm mại của Vu Tiêu Tiếu, sau khi cô la một tiếng a, giả vờ giận dỗi nói:
- Sư phụ, đau đó, cái mông dễ thương của em nhất định bị vỗ đỏ rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đây là do em tự chuốc lấy!
(đoạn này có mấy dấu * ==”)
Vu Tiêu Tiếu nhỏ nước bọt vào lòng bàn tay phải của mình, khi Diệp Lăng Phi cười, cô dùng sức vỗ vào ** của hắn. Diệp Lăng Phi không ngờ Du Tiểu Tiểu lại giở trò này với mình, **của hắn trong trắng như ngọc, chưa từng bị phụ nữ đụng chạm như vậy, Diệp Lăng Phi tức thời ngẩn ra, miệng làu bàu nói:
- Không ngờ**của anh cả đời trong sạch, thế là bị hủy trên tay em!
- Nhẹ chút, đau lắm, a… chết rồi, nhẹ chút, nhẹ chút…!
Trong phòng Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu luôn cau mày, liên tục la lên. Diệp Lăng Phi trong tay có thuốc, làu bàu nói:
- Đừng la nữa, đã nửa đêm rồi, người ta còn tưởng anh làm gì em!
- Người ta đau lắm mà!
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, lầm bầm nói.
- Được rồi, được rồi, nhẫn nại chút, xong ngay thôi!
Diệp Lăng Phi nói. Khi hắn thoa xong thuốc, hắn bỏ thuốc vào trong túi nylon, từ trên giường đứng lên, nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Cô bé, anh thấy thời gian không còn sớm, anh tiễn em về nhà!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn tiễn cô về nhà thì lắc đầu, nói:
- Em không thèm về đâu!
- Tiểu Tiếu, ba em cũng chỉ vì tức giận quá độ mới đánh em, anh thấy em về nhà xin lỗi, vậy là không sao rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi!
Vu Tiêu Tiếu khẽ thở dài, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, anh biết vì sao ba đánh em không?
- Nhất định là do em làm ba em tức giận, ba em mới đánh em, vậy còn phải hỏi sao?
Diệp Lăng Phi nói.
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, đều tại anh?
- Tại anh?
- Phải, sư phụ, ba muốn em cắt đứt quan hệ với anh, em không chịu, em nói với ba là em đã có thai, em có con của anh!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, nói như có vẻ rất bi thương:
- Sư phụ, em cũng không muốn như vậy, phải, em không có cách, nếu như ba thật muốn em và anh cắt đứt quan hệ, em không biết sau này như thế nào!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi lấy hai tay che mặt, vai run run, có vẻ như đang khóc.
Diệp Lăng Phi khờ ra, sao hắn lại không nghĩ tới Vu Tiêu Tiếu sẽ nói như vậy. Hắn cũng hơi hoang mang, nói:
- Tiểu Tiếu, đây không phải là chuyện đùa, ba em nhất định sẽ bị em chọc đến tức điên, thôi rồi, anh thấy ba em nhất định sẽ tìm anh tính sổ. Nhưng mà, trong chuyện này anh bị oan mà, anh đâu có làm cái ấy với em, sao có thể làm em có thai!
- Sư phụ, ba không biết là anh, em không thể nói ba biết là anh, yên tâm đi!
Vu Tiêu Tiếu không lấy tay ra, dùng tay che mặt, làm cho Diệp Lăng Phi không nhìn thấy bộ mặt lúc này của cô, thấy vai cô run run, có lẽ là đang khóc. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em sẽ gánh chịu một mình, nói chung, em không thể cắt đứt quan hệ với sư phụ!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, miệng nói:
- Nhưng mà, vậy cũng không phải là cách, ba em bây giờ nhất định rất giận, nếu như em không trở về, nói không chừng ba em sẽ đánh em. Anh nói em đó, tìm cớ gì không nói, lại nói cái cớ như vậy, ai mà không giận, huống chi ba em còn là chủ tịch thành phố, càng cảm thấy phẫn nộ hơn. Tiểu Tiếu, đã trễ vậy rồi, em không về nhà, vậy em có thể đi đâu?
- Sư phụ, em chỉ muốn ở đây!
Tay của Vu Tiêu Tiếu trước sau cũng không lấy ra khỏi mặt, luôn cúi đầu, nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói muốn ở đây, hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy cũng được, giờ anh đi lấy thêm một phòng cho em, em có thể đến đó ngủ!
- Em không chịu, em muốn ngủ ở đây, em ngủ một mình thấy rất sợ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu che mặt, vai run run, trong lòng nghĩ Vu Tiêu Tiếu đã rất đáng thương, nếu như mình không để cô ngủ ở đây, cảm thấy không nhẫn tâm. Diệp Lăng Phi lại sợ nếu như mình đồng ý cho Vu Tiêu Tiếu ngủ lại, lỡ như mình không thể khống chế, phát sinh quan hệ với cô, vậy chẳng phải làm cho sự việc càng tệ. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy lúc này có bất kỳ quan hệ thân mật nào với Vu Tiêu Tiếu, đều có cảm giác thừa nước đục thả câu, Diệp Lăng Phi lại không muốn làm chuyện như vậy. Hắn tiến thoái lưỡng nan, hắn lại nhìn Vu Tiêu Tiếu dường như đang khóc, chỉ gật đầu, nói:
- Được thôi, em cứ ngủ ở đây!
- Cảm ơn sư phụ!
Khi Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, lập tức ngẩng đầu lên, lấy hai tay che mặt ra, nửa giọt nước mắt cũng chẳng có, chẳng hề khóc. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Vu Tiêu Tiếu như vậy, thì biết mình đã bị mắc lừa, Vu Tiêu Tiếu hoàn toàn là làm bộ, gạt mình. Chỉ là bây giờ ván đã đóng thành thuyền, hắn không còn cách khác.
- Sư phụ thật là tốt!
Vu Tiêu Tiếu ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn hắn một cái thật mạnh, sau đó đứng lên, vui vẻ cười nói:
- Quá tốt rồi, bây giờ tâm trạng rất tốt, đi tắm trước, trên người thối chết!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi đi vào phòng tắm, Diệp Lăng Phi nghe cô nói đi tắm, thì cảm thấy trong lòng run lên, đây chẳng phải là ** trần trụi khiêu gợi sao? Hắn nghĩ đến đây, liền nói:
- Tiêu Tiếu, sao em còn muốn đi tắm?
Vu Tiêu Tiếu đứng lại, quay lưng, rất kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sao lại không tắm, mệt cả ngày, bẩn chết, chẳng lẽ không tắm sao?
- Tiêu Tiếu, anh không phải ý đó!
Diệp Lăng Phi dùng tay chỉ mặt phải của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Ý anh là mặt em vừa thoa thuốc, nếu như em đi tắm, chẳng phải rửa trôi hết thuốc hay sao?
- Ồ, đúng rồi, em quên mất!
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc nhở, Vu Tiêu Tiếu mới nhớ lại trên mặt mình đã thoa thuốc. Nhìn Vu Tiêu Tiếu dường như không còn dự định đi tắm, Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, chính là trong lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Vu Tiêu Tiếu dịu dàng nói:
- Thật ra, cũng không có gì, không thôi thì tắm xong, để sư phụ giúp em thoa thuốc lần nữa là được rồi, đi tắm thôi!