Đô Thị Tàng Kiều

Chương 77: Lửa giận




Tần Dao lúc này đầu tóc rồi bời, dựa ở góc giường, trên người phủ một tấm chăn màu hồng. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng tràn đầy nước mắt, móng chân phải hơi nứt ra, ẩn chứa vài vết máu ở trên đó.

Thấy Tần Dao như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy quặn đau một hồi. Tần Dao chính là cô gái đã cùng với hắn có tiếp xúc thân mật với nhau, trong lòng hắn đối với nàng có một tình cảm thương yêu, bây giờ trông thấy thảm trạng của nàng như vậy, hắn làm sao có thể không đau lòng.

Tay phải hắn nắm lấy nắm tay cửa phòng ký túc xá, mạnh bạo đóng chặt lại. Chỉ nghe ầm một tiếng vang dội cả lầu ba khu ký túc xá. Một số nữ sinh nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra ngoài, sau khi nhìn thấy đó chính là phòng 305, bọn họ liền rụt trở về.

Diệp Lăng Phi đi tới bên giường ngồi xuống trước mặt Tần Dao. Trông thấy Diệp Lăng Phi tới, Diệp Lăng Phi bỏ mớ chăn xuống, cả người lao vào trong lòng hắn,nước mắt ứa ra, rớt xuống người Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, lúc này chính là lúc an ủi Tần Dao. Hắn ôm chặt lấy nàng, đem cả người nàng dựa vào trong lồng ngực. Bàn tay phải khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, trong mắt tràn ngập vẻ thương yêu.

Tần Dao ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Bộ ngực của nàng phập phồng lên xuống. Lúc này nàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu tuyết trắng, bên trong không mặc gì cả. cặp đùi trắng co dãn tựa hồ như lộ toàn bộ ra ngoài.

Thế nhưng giờ phút này, Diệp Lăng Phi lại không hề có chút dục hỏa nào cả. Trái lại trong lòng hắn tràn đầy lửa giận. hắn biết chắc rằng Tần Dao đã gặp phải một đả kích rất lớn. Từ lúc rời khỏi tổ chức “Lang Nha” chưa bao giờ Diệp Lăng Phi có một cảm giác mãnh liệt muốn giết người như lúc này, bây giờ hắn lại nổi lên sát ý.

Khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Dao, Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Dao một mực lắc đầu, không chịu nói ra.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy chân của Tần Dao, nhẹ nhàng đưa đôi chân nhỏ mềm mại đó đến trước mặt mình:

- Cô bé, em bị thương mà cũng không biết cách tự mình xử lý, cứ để mặc như vậy.

Nói xong, Diệp Lăng Phi duỗi tay ra, mở cái ngăn kéo, lục lọi nửa ngày cuối cùng cũng kiếm được một cái bấm móng tay, móng chân.

- Đừng cử động, để anh cắt móng chân cho em.

Diệp Lăng Phi cầm bàn chân nhỏ của Tần Dao trong tay trái, tay phải cắt móng chân cho nàng, vô cùng cẩn thận.

- Em cũng thật là, thấy đau mà không chịu xử lý sớm một chút, thật là sơ ý.

Diệp Lăng Phi xử lý xong xuôi, ôm Tần Dao ôn nhu hỏi:

- Bây giờ tâm tình em thế nào, hay là chúng ta đi dạo nhé?

Tần Dao lắc đầu, hai mắt vô thần nhìn Diệp Lăng Phi.

- Sao vậy, chẳng lẽ trên mặt anh có gì sao?

Diệp Lăng Phi kỳ quái xoa xoa mặt thì thấy không có bất cứ vật gì rơi xuống. Hắn đang chuẩn bị lấy tấm gương để soi thử xem thì Tần Dao đã mở miệng cất tiếng:

- Diệp đại ca, em.. em không còn mặt mũi để sống nữa, em muốn tự sát, tự sát xong sẽ hết tất cả mọi chuyện.

- Tự sát thì có gì tốt? Em chưa nghe nói là người ta tự sát xong sẽ biến thành vong hồn, vạn kiếp không được siêu sinh sao?

Diệp Lăng Phi khẽ bóp cái mũi nhỏ của Tần Dao, dịu dàng nói:

- Thế giới này khi nào chả có khó khăn, em cần phải sống, bất cứ chuyện gì đều có thể vượt qua. Nói cách khác, bản thân mình chết đi, giải thoát được rồi, nhưng còn cha mẹ của em thì làm sao? Chẳng lẽ em muốn kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh hay sao?

Diệp Lăng Phi nói câu này càng khiến cho Tần Dao thêm nức nở, vẫn không chịu mở miệng nói chuyện. Nàng nép vào ngực Diệp Lăng Phi khóc. Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào để an ủi cô bé này. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Tần Dao hắn vô cùng lo lắng, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, có vẻ như trong lòng Tần Dao đã gặp phải nỗi ủy khuất rất lớn.

Hắn cau mày lại, vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói:

-Tần Dao em trước hết cứ nằm xuống, anh ra ngoài một lát.

Nói xong, hắn đỡ Tần Dao trở lại bên giường, đem chăn bông đắp kín lại.

Vừa ra khỏi phòng ký túc xá, cơn tức của Diệp Lăng Phi đã lồng lên. Vừa rồi ở bên cạnh Tần Dao, hắn không tiện nổi giận nên đã đè nén lại.

- Con mẹ nó, có ai là người sống thì xéo ra đây cho ta.

Diệp Lăng Phi đứng ở đây gầm lên giận dữ. Chợt nghe thấy ầm ầm ầm, tất cả phòng ký túc xá vốn đang mở liền đóng lại. Diệp Lăng Phi cố gắng kìm chết tức giận, thầm nghĩ đây là nơi quỷ quái con mẹ gì, ngay cả người cũng không dám đi ra ngoài. Hắn không biết rằng thanh âm vừa rồi của hắn đã dọa nhiều người, ai nghe cũng sợ hãi chứ đừng nói là đi ra.

Diệp Lăng Phi nhớ tới nữ sinh vừa rồi mới gặp ở phòng kế đó. Hắn kéo cửa phòng ra, quả nhiên nữ sinh này đang ở trong đó.

- Anh… anh muốn làm gì? Tôi…t ôi cái gì cũng không biết.

Cô gái kia thấy Diệp Lăng Phi thì run rẩy nói.

Diệp Lăng Phi không nhiều lời, không quan tâm đến cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Những năm ở trong chiến trường đẫm máu, Diệp Lăng Phi đối xử nam nữ như nhau. Phải biết rằng nữ nhân không phải là mềm yếu, nếu như có thể, lực sát thương của nữ nhân thậm chí còn mạnh hơn cả nam nhân.

Diệp Lăng Phi luôn quan niệm, nếu uy hiếp ta, mặc kệ cho dù là nam hay nữ cũng phải luôn luôn thanh trừ. Đôi mắt hắn lộ ra hung quang, nghiêm nghị hỏi:

- Tôi hỏi cô, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nếu như cô dám nói một câu dối trá, tôi sẽ vặn gãy cổ cô ngay lập tức.

Cô gái kia nghe thấy lời nói này của Diệp Lăng Phi thì sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy không thể nói ra lời nào. Đúng lúc này, Tần Dao đẩy cửa ra vào, nàng vội vàng chạy tới đứng trước mặt cô gái, mặt mũi tràn đầy nước mắt nói:

- Diệp đại ca, đừng hỏi cô ấy, chuyện này không có liên quan gì tới cô ấy hết. Cô ấy là người bạn duy nhất của em, cô ấy vẫn thường giúp em.

Nghe thấy những lời nói này của Tần Dao, khuôn mặt Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng trở nên hòa hoãn, hắn gật đầu đáp ứng nàng:

- Được rồi, nếu như là bạn em thì anh sẽ không làm khó, nhưng anh muốn biết rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì vậy?

Tần Dao nhìn thấy cảnh này thì biết rằng nếu như mình không nói thì không biết Diệp Lăng Phi sẽ làm loạn lên đến mức nào. Nàng đã từng nhìn thấy thủ đoạn vô cùng của Diệp Lăng Phi nên ấp úng nói ra từng chuyện.

Diệp Lăng Phi nghe xong, không kìm được nổi giận lôi đình, bàn tay phải đập mạnh xuống mặt bàn. Chợt nghe rắc một tiếng, một phần mặt bàn đã bị Diệp Lăng Phi đánh thủng, hiện ra một lỗ ở trên đó.

- Ba thối nha đầu này thật to gan, khinh người quá đáng, được, đã muốn chơi, ta sẽ chơi với các ngươi.

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Tần Dao, em nhớ kỹ, trên cái thế giới này, chỉ biết khóc thì sẽ không thể giải quyết được vấn đề, gặp chuyện này thì chỉ có thể dùng đạo của người để trả cho người.