Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đã không gặp Diệp Lăng Phi ít nhất là một tháng rồi, lúc này gặp Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu và Tnrơng Tuyết Hàn cùng có một loại phản ứng kỳ quái, đó chính là gương mặt cả hai đỏ bừng lên, mà Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu lại nắm chặt tay nhau. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy mình thì sẽ tỏ ra mất tự nhiên, nhưng không ngờ là cả Trương Tuyết Hàn gặp mình cũng bối rối như vậy, tự nhiên lại có bộ dạng y hệt với Vu Tiêu Tiếu, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng khó hiểu, không đoán được nguyên nhân bên trong là gì.
- Tuyết Hàn, Tiêu Tiếu, hai người các em sao lại vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã ngẩn ra như vậy, mau ngồi xuống đi, để chị tự đi chuẩn bị hai ly rượu cho các em!
Lý Khả Hân nào có thể biết được câu chuyện rắc rối phức tạp giữa Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi, cô để hai thiếu nữ ngồi ở hai bên trái phải của Diệp Lăng Phi, còn bản thân thì đi đến quầy rượu, tự tay chuẩn bị hai ly, bưng tới chỗ ba người kia.
- Các em nếm thử đi, đây là do chính tay chị pha chế đó!
Lý Khả Hân mời.
Trên khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của Trương Tuyết Hàn hơi hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, cô nói với giọng điệu rất dễ thương:
- Em không uống được rượu!
Lý Khả Hân vừa nghe vậy, vội vã xin lỗi:
- Em xem chị có hồ đồ không chứ, chị quên mất là em không uống được rượu, để chị đi lấy nước trái cây cho em nhé!
Lý Khả Hân đứng dậy định đi lấy nước trái cây cho Trương Tuyết Hàn, lại bị Trương Tuyết Hàn ngăn cản:
- Cảm ơm chị, em không uống gì cả đâu!
Không biết vì sao Vu Tiêu Tiếu cũng không uống rượu, ánh mắt của cô không dám nhìn Diệp Lăng Phi, quay sang nói với Lý Khả Hân rằng:
- Bà chủ Lý, em.., em hôm nay là cùng.., cùng Tuyết Hàn đến nơi này chơi một chút, dạ, em.., em còn có chuyện, a, em phải đi.., đi trước đây!
Hành động khác lạ của Vu Tiêu Tiếu làm Lý Khả Hân cảm thấy rất kỳ quặc. Lý Khả Hân nghi hoặc nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em làm sao vậy, sao hôm nay chị cảm thấy em cứ là lạ thế nào ấy!
- Không... Không có gì đâu!
Vu Tiêu Tiếu nói xong vội vã đứng dậy, Tuyết Hàn cũng chậm rãi đứng lên. Diệp Lăng Phi vốn chưa nói câu nào lúc này bèn lên tiếng:
- Tiêu Tiếu, cái con bé này, em làm sao vậy, thấy sư phụ của mình mà cũng không chào hỏi, vừa mới tới đã muốn đi, cẩn thận anh mất hứng, ngồi xuống đi!
Nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, thái độ của Vu Tiêu Tiếu hôm nay đúng là khác thường, lại nghe lời Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế, Trương Tuyết Hàn thấy vậy cùng ngồi xuống theo. Tuy vậy Vu Tiêu Tiếu tựa hồ có chút mất tự nhiên, cô cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Sư phụ, em thực sự có chuyện mà, nếu không em để Tuyết Hàn lại đây, em thì quay về trường học!
- Quay về đi học ư?
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ là mấy giờ rồi, muộn thế này em còn quay về trường học làm gì?
Diệp Lăng Phi thầm kết luận Vu Tiêu Tiếu rất có thể là người mà mình đã quan hệ hôm đó, nếu không Vu Tiêu Tiếu sẽ không cỏ thái độ khác thường như bây giờ. Diệp Lăng Phi trong lòng hạ quyết tâm, bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hắn hào sảng nói:
- Khó có được một ngày chúng ta có thẻ tề tựu được như hôm nay, nào, lại đây, chúng ta cùng nhau uống rượu tán gẫu. Tiêu Tiếu, đồ đệ như em thực sự là rất quá đáng đó, dám không gọi điện thoại cho sư phụ anh đây để báo là mình đã đến, bây giờ phải phạt uống một chén nhỉ!
- Sư phụ, em thật sự không thể uống rượu, cha em thấy em ở thành phố Vọng Hải sinh hoạt quá tùy tiện nên đã mắng cho em một trận, chuyện này Tuyết Hàn cũng biết đấy. Lúc đó Tuyết Hàn cùng ở nhà em, cha em đã giáo huấn em ngay trước mặt cậu ấy đấy. Sư phụ, lần này anh tạm tha tội cho em đi, em đã hứa với cha sẽ ngoan ngoãn học tập, không dám làm loạn nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong, hắn quay sang nhìn Trương Tuyết Hàn đang ngồi bên cạnh mình, hỏi:
- Tuyết Hàn, em chưa bao giờ nói dối, những lời Tiêu Tiếu vừa nói có phải sự thật không?
- A.., em...!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình như vậy, cô hơi có chút chần chừ. Vu Tiêu Tiếu lấy chân nhẹ nhàng đá đá Trương Tuyết Hàn mấy cái. Trương Tuyết Hàn cảm thấy Vu Tiêu Tiếu đang đạp nhẹ vào chân mình, ánh mắt của cô đảo qua gương mặt của Vu Tiêu Tiếu, thấy Vu Tiêu Tiếu đang nháy mắt với mình. Điều này làm cho Trương Tuyết Hàn cảm thấy hết sức khó xử. Cô vốn không bao giờ nói dối, bây giờ lại bị bức bách phải làm như vậy, gương mặt đỏ bưng cả lên, thì thào trong miệng:
- Hình như là có chuyện.., chuyện như vậy!
Đến cả Lý Khả Hân cũng nhìn ra được là Trương Tuyết Hàn đang nói dối, Diệp Lăng Phi từng trải không khéo như vậy, sao có thể không nhận ra Trương Tuyết Hàn đang nói dối giúp Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi không muốn làm khó Trương Tuyết Hàn, hắn quay sang Vu Tiêu Tiếu, cười nói:
- Tiêu Tiếu, cái này nha đầu này, còn dám nói dối anh à? Được lắm, nếu không thì thế này, anh sẽ đi đến nhà của em, hỏi rõ chuyện này trước mặt cha của em nhé.
- Đừng mà!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đến nhà mình, cô sợ đến độ thốt lên:
- Nếu như cha em mà biết em ở nơi này chơi đùa làm loạn thì không chửi chết em mới lạ đó! Sư phụ, em biết mình sai rồi, anh đừng đi mà!
Vu Tiêu Tiếu trong lòng vội quýnh cả lên, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, làm ra điệu bộ nũng nịu hiếm thấy.
Lý Khả Hân cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cũng đừng bắt nạt con gái nhà người ta nữa, anh không thấy Tiêu Tiếu bị anh dọa đến mức nào rồi à? Được rồi. Tiêu Tiếu, chị sẽ làm chủ cho em không để cho tên Diệp Lăng Phi kia ức hiếp em nữa.
Lý Khả Hân nói xong, cầm lỵ rượu vang, nhắp một ngụm, sau đó nói tiếp:
-Tiêu Tiếu, em thấy nơi này của chị thế nào?
Vu Tiêu Tiếu vừa được Lý Khả Hân giải vây cho, cô vội vàng chuyển câu chuyện sang đề tài khác:
- Bà chủ Lý, nơi này rất tuyệt, em rất thích chỗ này!
- Đừng có mở mồm ra là một câu bà chủ Lý nữa, em cứ gọi chị là Khả Hân tỷ, hoặc gọi là chị thôi cũng được, chúng ta không cần phải.., khách sáo như vậy, dù thế nào chúng ta đều quen biết cái tên Diệp Lăng Phi kia!
Lý Khả Hân nói liền liếc nhìn Diệp Lăng Phi liếc mãt, nói một câu đầy thâm ý:
- Xem ra sau này em có thể quen biết thêm rất nhiều chị em rồi, Diệp Lăng Phi, anh thấy em nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, bất mãn phản bác:
- Khả Hân, em nói linh tinh gì vậy, trông thế nhưng anh là một người rất thuần khiết đấy nhé!
- Đúng vậy, rất thuần khiết, thuần khiết đến độ ngoài phụ nữ ra anh chỉ nghĩ đến phụ nữ chứ gì!
Lý Khả Hân tiếp tục chế giễu.
Vừa nghe những lời này vừa, Trương Tuyết Hàn bỗng cúi đầu, hai tay cô nắm chặt với nhau, đặt trên hai chân, dáng vẻ rất mất tự nhiên. Vu Tiêu Tiếu cũng có chút bối rối, cô đột nhiên xen mồm vào:
- Khả Hân tỷ, chúng ta nên tập trung nói chuyện quán rượu đi, em cảm thấy điều kiện ở đây thực sự rất tốt, à, chỗ kia còn có đàn piano nữa, à, đúng rồi. Tuyết Hàn, không phải cậu biết chơi piano sao, nào, lại đây biểu diễn một chút đi!
- Tuyết Hàn em có thể chơi đàn piano sao?
Lý Khả Hân rất vui, cô nhìn về phía Trương Tuyết Hàn, nói:
- Tuyết Hàn, em đàn một khúc cho bọn chị nghe thử đi!
- Em chơi không được hay lắm!
Trương Tuyết Hàn nói,
- Lâu rồi em cũng chưa chơi piano!
- Tuyết Hàn, em cứ chơi một bản đi!
Diệp Lăng Phi cũng tán thành.
Trương Tuyết Hàn ngẩng mặt lên, ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt của Diệp Lăng Phi. Trương Tuyết Hàn lập tức quay mặt sang chỗ khác, nói:
- Để em thử xem!
Trương Tuyết Hàn đi tới trước cây đàn piano, ngồi xuống, cô vươn những ngón tay ngọc thon dài, bắt đầu đánh đàn. Nghe tiếng đàn piano tuyệt diệu, Diệp Lăng Phi không nhịn được cũng phải ngừng lại, ánh mắt nhìn về Trương Tuyết Hàn, chỉ nhìn thấy Trương Tuyết Hàn đang đắm chìm trong bài diễn của mình, quả thực khiến ai nhìn thấy cũng phải rung động càng khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy lòng mình đang rất khó kiềm chế. Diệp Lăng Phi vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, hắn không muốn cùng Trương Tuyết Hàn phát sinh quan hệ, quan trọng là bởi vì Trương Tuyết Hàn như một thứ đồ gốm tinh mỹ chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào được, nếu như chạm đến thứ đồ gốm tuyệt thế không gì sánh được này, rất có thể sẽ phá hủy nó, từ nay về sau cả cơ hội được nhìn thấy cũng không còn nữa.
Diệp Lăng Phi chuyển sang nhìn Vu Tiêu Tiếu trong tay đang cầm chén rượu, thấp giọng nói:
- Tiêu Tiếu, anh có chuyện muốn hỏi em...
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong, Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên chặn lại:
- Sư phụ, em đau bụng quá, phải vào nhà vệ sinh đây. Khả Hân tỷ, nhà vệ sinh ở chỗ nào vậy?
Lý Khả Hân lấy ngón tay chỉ cho Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Em cứ đi thẳng theo hướng này là có thể đến nhà vệ sinh thôi!
- Dạ, cảm ơn chị!
Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, bước nhanh như đang bỏ trốn về phía nhà vệ sinh. Lý Khả Hân nhìn theo bóng lưng đang vội vã chạy đi của Vu Tiêu Tiếu, khó hiểu nói:
- Hôm nay Vu Tiêu Tiếu bị làm sao vậy, em luôn cảm thấy cô bé có cái gì đó rất kỳ lạ!
- Có lẽ vậy!
Diệp Lăng Phi càng lúc càng cảm thấy tối hôm đó mình và Vu Tiêu Tiếu đã phát sinh quan hệ, đúng là một vấn đề rất nhức đầu đây.
Trương Tuyết Hàn tấu xong một khúc nhạc, cô nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, Lý Khả Hân đã tán dương:
- Tuyết Hàn, em chơi đàn hay thật. Nếu như em có thời gian rảnh có thể đến chỗ chị chơi đàn được không?
- Em ư?
Trương Tuyết Hàn hỏi lại, đôi mắt mỹ lệ lộ ra vẻ khó hiểu. Lý Khả Hân vội vàng giải thích:
- Ở đây chị kinh doanh quán rượu với âm nhạc, không giống như mấy cái quán rượu lộn xộn ở ngoài kia đâu, chị muốn nâng cao đẳng cấp của nơi này nhưng cho đến bây giờ chị vẫn chưa tìm được người thích hợp. Em có thể thỉnh thoảng đến đây đàn một bản được không, đương nhiên vấn đề thù lao có thể thương lượng, em muốn bao nhiêu cứ nói thẳng cho chị.
Trương Tuyết Hàn khẽ lắc đầu, cô mím môi, dịu dàng nói:
- Em không cần tiền!
Trương Tuyết Hàn có xuất thân thế nào chứ, trong nhà căn bản là không thiếu tiền. Lý Khả Hân đâu biết gì về gia đình của Trương Tuyết Hàn, nếu như cô biết được gia thế của Trương Tuyết Hàn thì chắc sẽ không đưa ra đề nghị này nữa. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói chen vào:
- Khả Hân, không phải là em nghĩ đến tiền tới mức phát điên rồi chứ? Tuyết Hàn còn là học sinh, em ấy cần phải tập trung tất cả cho việc học. À, còn nữa, quán rượu của em toàn kinh doanh vào buổi tối, em để Tuyết Hàn tới đây vào buổi tối, nếu như có chuyện gì thì làm thế nào!
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Lý Khả Hân không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, cô quên mất Trương Tuyết Hàn có đặc thù riêng của mình. Trương Tuyết Hàn không giống những sinh viên bình thường khác, cô có bệnh trong người, thân thể rất yếu ớt, nếu như để Trương Tuyết Hàn tới đây buổi tối, quả thực làm người ta lo lắng. Trương Tuyết Hàn thấy Lý Khả Hân khó xử, cô ôn nhu nói:
- Em có thể thỉnh thoảng đến đây, dù sao hoàn cảnh nơi này rất tốt, đến nơi đây thư giãn cũng không tệ.
- Ừ, chị sẽ cử người đưa em về!
Lý Khả Hân nói,
- Tuyết Hàn, trường học của em cách chỗ này cũng không xa, chị có thể cử người chuyên môn đưa đón em!
- Em cử người? Em cử ai vậy, anh không yên tâm để người của em hộ tống Tuyết Hàn!
Diệp Lăng Phi lúc này lại chen vào,
- Thế này đi, Tuyết Hàn, nếu em đến đây chơi thì nói với anh một tiếng, anh sẽ đưa em quay về. Nhưng mà em cũng đừng tới đây thường xuyên đấy, anh không có nhiều thời gian như vậy đâu!
- Vâng, được ạ!
Trương Tuyết Hàn nghe xong, tất nhiên là không hề do dự, lập tức đồng ý. Lý Khả Hân cảm thấy rất hài lòng, cô cười nói:
- Như vậy là quá tốt rồi!
Lúc này Vu Tiêu Tiếu cũng đã quay lại, lần này cô không ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi nữa mà chuyên sang ngồi bên cạnh Lý Khả Hân. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tuyết Hàn, bọn mình ra ngoài cũng lâu rồi, mình tính đưa cậu quay về trường học, sau đó mình cũng về trường thôi, mình còn có chút việc cần hoàn thành mà!
Trương Tuyết Hàn gật đầu, đáp:
- Ừ, cũng được!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói muốn đi, hắn uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, đặt ly xuống bàn rồi đứng dậy, nói:
- Để anh đưa hai em về!
- A, không cần, không cần đâu!
Vu Tiêu Tiếu vội vàng cản lại,
- Em và Tuyết Hàn bắt xe là được rồi!
- Anh đã nói đưa các em về thì sẽ đưa các em về, đừng có lôi thôi nữa!
Diệp Lăng Phi thầm hạ quyết tâm tìm hiểu chuyện kia, hắn quay sang nói với Lý Khả Hân rằng:
- Khả Hân, cứ như vậy nhé, anh về trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!
Lý Khả Hân không khuyên Diệp Lăng Phi ở lại thêm một lát, cô chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi ra khỏi quán rượu, Diệp Lăng Phi bảo hai cô gái lên chiếc xe của mình đang đậu ở ven đường.
- Tuyết Hàn, anh đưa em về trước nhé!
Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn thật cẩn thận, sau đó bắt đầu khởi động xe. Vu Tiêu Tiếu nhân cơ hội Diệp Lăng Phi đang nổ máy, nói với hắn rằng:
- Sư phụ, anh đưa em về trường học trước đi, em còn có việc ở trường, về phần Tuyết Hàn thì cậu ấy không bận gì đâu, Ừ, sư phụ, cứ quyết định như vậy nhé, anh đưa em về trường trước!
- Em có việc ở trường à?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Là việc gì vậy?
- Sư phụ, anh hỏi điều này làm gì, người ta là con gái, tất nhiên phải có những chuyện riêng của con gái chứ!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Em không thể nói với anh được!
Diệp Lăng Phi cười cười, đáp:
- Em không nói cho anh biết thì thôi, vậy anh sẽ quyết định đưa ai về trước.
Diệp Lăng Phi không đưa Vu Tiêu Tiếu về trước mà đưa Trương Tuyết Hàn về trường của cô. Không biết vì sao bây giờ Vu Tiêu Tiếu hơi sợ việc một mình ở cùng với Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu trước đây cực kì hào sảng, tất nhiên không hề ngại điều này, Vu Tiêu Tiếu thấy con đường mà Diệp Lăng Phi đang đi không phải là con đường đến trường của mình, cô vội vàng hỏi:
- Sư phụ, anh muốn đưa em đi đâu vậy?
- Làm sao thế, sợ rồi à?
Diệp Lăng Phi cười nói,
-Yên tâm đi, anh không bán em đi đâu mà lo!
Vu Tiêu Tiếu ngồi cũng khôngyên, ánh mắt của cô thường xuyên nhìn ra bên ngoài, nội tâm có vẻ bất an. Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Vu Tiêu Tiếu biết mình đi đến nơi nào. Khi đến bờ biển, Diệp Lăng Phi mới dừng xe lại. Diệp Lăng Phi không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống, lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hút.
Vu Tiêu Tiếu ngồi ở vị trí phụ lái, nhìn xung quanh một chút, giọng nói có vẻ khiếp đảm:
- Sư phụ, rốt cuộc anh muốn làm gì a, sao anh lại lái xe đưa em đến chỗ này?
Diệp Lăng Phi phun ra một làn khói thuốc, tay trái hắn cầm điếu thuốc đặt ờ chỗ cửa kính xe, hơi nghiêng đầu, nhìn Vu Tiêu Tiếu, khẽ cười nói:
Tiêu Tiếu, anh hỏi em chuyện này, nếu như em chịu nói thật, anh lập tức đưa em về, ngược lại, nếu như em không chịu nói sự thực với anh, vậy đừng có trách anh. Em nhìn thấy chưa, ở đây không có bất kì người nào, anh có thể làm bất cứ chuyện gì dù em có kêu đến rách cổ cũng không có người đến cứu em đâu. Càng thảm hơn là khi trời tối, có rất nhiều tên yêu râu xanh lảng vảng ở đây đó, em nghỉ xem những tên háo sắc này khi thấy một thiếu nữ trẻ trung gợi cảm ở đây thì bọn họ sẽ làm gì nhỉ!