Đô Thị Tàng Kiều

Chương 768: Người cần về cũng đã trở về




Khi Tần Thiên nghe mẹ mình kể là có cảnh sát đến đây tìm mình, hắn lập tức cảm thấy hoảng hốt. Mấy ngày nay thằng ranh này vẫn luôn lo nghĩ về những chuyện mình làm, người ta nói hắn không biết sợ hãi, đó là nói dối, hắn mới gần hai mươi thôi đó. Tần Thiên vẫn chỉ là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, bị người khác nhấc lên địa vị ngày hôm nay mà thôi. Trong nội tâm hắn thực ra đang vô cùng sợ hãi, bây giờ lại nghe mẹ nói cảnh sát đã đến tìm mình.

Tần Thiên nghĩ là cảnh sát muốn bắt hắn đi. Tuy Tần Thiên biết tin chị gái của mình đã chết, thế nhưng hắn không hề có bất cứ ý nghĩ gì quan tâm đến chuyện của chị gái, mà lập tức nghĩ tới Dương Tử.

Tần Thiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Tử, Dương Tử lập tức nghe máy, không đợi Tần Thiên mở mồm, Dương Tử đã lên tiếng:

- Tiểu Thiên, cậu đang ở đâu vậy?

- Dương ca, em đang ở nhà!

Giọng điệu của Tần Thiên có vẻ khẩn trương.

- Em vừa mới về đến nhà, cảnh sát cũng mới đến đây tìm em đó. Dương ca, nhất định lần này anh phải giúp em, em sợ những tên kia sẽ khai ra em. Dương ca, em không muốn ngồi tù đâu, em mà ngồi tù thì xong đời mất!

Nghe Tần Thiên nói như vậy, Dương Tử ở đầu dây bên kia lại nở nụ cười, Dương Tử nói:

- Tiểu Thiên, xem tiểu tử nhà ngươi kìa, nhát gan quá! Không phải chỉ là cảnh sát đến tìm cậu sao, cảnh sát thì có cái gì mà phải sợ? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, cậu yên tâm đi, tôi đã xử lý tốt rồi, mấy tên cảnh sát đó cũng chỉ ra vẻ như thế mà thôi. Bây giờ cậu nên đàng hoàng ngồi trong nhà, không nên đi lung tung, chỉ cần cậu không ra khỏi cửa, tôi đảm bảo cậu sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu, chờ thêm hai ngày nữa, tình hình yên ắng lại, cậu lại tiếp tục chức vị bang chủ của cậu. À, đúng rồi, Tiểu Thiên, tôi rất xem trọng cậu đấy, tôi sẽ dẫn cậu đến Hồng Kông, để cậu được kiến thức cái gì mới gọi là hoành tráng.

Có những lời này của Dương Tử, Tần Thiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sự sợ hãi và kinh hoảng khi nãy cũng biến mất tăm. Tần Thiên vội vàng tạ ơn:

- Dương ca, đa tạ anh, em nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của Dương ca đối với em!

Tần Thiên cúp điện thoại, tỏ vẻ rất sảng khoái. Hắn cảm giác có Dương Tử ở sau lưng làm chỗ dựa vững chắc cho mình, quả thực không phải sợ bất kì chuyện gì trong thiên hạ nữa. Tần Thiên đi tới ghế salon, đặt mông xuống. Mẹ của Tần Thiên thấy hắn vừa nãy còn hoảng sợ mà bây giờ lại tỏ ra thoải mái như vậy liền hỏi:

- Tiểu Thiên, rốt cuộc là thế nào, vừa rồi hai viên cảnh sát đến tìm con có phải là có chuyện hay không?

Tần Thiên lấy ra một điếu thuốc, châm lửa ngay trước mặt cha mẹ mình.

- Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, hai gã cảnh sát đó đến đây để làm bộ làm tịch thế thôi, mẹ cứ yên tâm đi!

Mẹ của Tần Thiên nghe Tần Thiên nói như vậy, lúc đó mới cảm thấy yên lòng. Bà ta cười to nói:

- Mẹ đã nói là không có chuyện gì rồi mà. Đúng rồi, Tiểu Thiên, con biết việc chị gái con xảy ra chuyện chưa?

- Chị gái con xảy ra chuyện ư?

Tần Thiên sửng sốt, hắn lắc đầu nói:

- Làm sao mà con biết được chuyện này. Hai ngày nay con bận rất nhiều việc, đâu có thời gian mà đi quan tâm đến chị gái con chứ. Hơn nữa chị ấy rất có bản lĩnh, sao có thể gặp chuyện không may được?

- Chị gái của con bị người ta giết!

Khi nghe mẹ của Mính nói câu đó xong, Tần Thiên chỉ tỏ ra hơi giật mình chứ cũng không có biểu hiện quá đau lòng. Hắn rút điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi:

- Mẹ à, sao chị gái con lại bị người ta giết chứ?

- Mẹ cũng không biết được, nói chung đó là chuyện của ngày hôm qua!

Mẹ của Tần Thiên không có chút bi thương nào, chỉ nói:

- Bây giờ mẹ chỉ lo lắng chị gái con vừa chết thì tiền của nó phải làm sao bây giờ?

- Bây giờ mà bà còn nghĩ đến tiền được à, thi hài của Tiểu Dao còn đang ở chỗ bệnh viện, phải làm sao để nhìn thấy nó đây!

Lúc này, phụ thân của Tần Thiên vốn ngồi im từ nãy đến giờ rốt cục cũng phải mở miệng, hiển nhiên ông rất không bằng lòng với thái độ của vợ mình, ngữ khí không khỏi có chút giận dữ:

- Sao trên đời lại có người mẹ như bà chứ con gái ruột của mình qua đời, bà đã không để ý tới thì thôi, lại còn muốn lấy tiền của nó nữa, nếu như chuyện này truyền tới chỗ chúng ta đang sống thì bà còn mặt mũi mà quay lại đó sao?

- Tôi trở lại đó làm gì, chúng ta ờ chỗ này ăn ngon sống tốt, sao mà phải quay về!

Mẹ của Tần Thiên nghe xong, hừ lạnh nói:

- Cái con bé Tần Dao này có bao giờ coi tôi là mẹ của nó chứ, giúp đỡ người ngoài ức hiếp gia đình chúng ta, ông đã quên chuyện ở nhà hàng lần trước rồi sao. Tiểu Thiên, con đi hỏi cái người con gọi là Dương ca ấy, xem anh ấy có thể giúp chúng ta hay không. Chúng ta không ai hiểu về phương diện này, đừng để bị người khác lừa gạt. Trong tay chị của con có rất nhiều tiền, không thể coi như là không có được. Tiểu Thiên, con nói có đúng không?

Tần Thiên gật đầu, phụ họa:

- Mẹ à, con biết rồi, lát nữa con sẽ đi tìm Dương ca!

Tần Thiên nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ tới những điều mà Dương Tử vừa nhắc nhở mình, hắn vội vàng sửa lời:

- Mẹ, dạo này con không tiện đi ra ngoài, con cứ ở trong nhà thì tốt hơn. Thôi để con gọi điện thoại cho Dương ca, nhờ Dương ca giúp chúng ta coi sóc chuyện này.

- Ừ, như vậy cũng được!

Mẹ của Tần Thiên cũng tán đồng với ý kiến của hắn.

Tần Thiên ngồi vắt chân trên salon, hắn lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi cho Dương Tử thì nghe thấy có người bấm chuông nhà mình, Tần Thiên không khỏi cảm thấy căng thẳng, mẹ hắn thấy vậy liền nói:

- Tiểu Thiên, con trốn vào trong phòng trước đi, nếu như là cảnh sát đến, mẹ sẽ bảo con còn chưa trở về!

Tần Thiên vội vàng đứng lên, chạy vào trong phòng ngủ ẩn nấp. Mẹ Tần Thiên đi ra mở cửa, thấy bên ngoài có hai người đàn ông đeo kính râm đang đứng, bà ta nhận ra được một người trong đó, chính là người lần trước đã đến tìm Tần Dao.

- Tiểu Thiên đâu?

Người đàn ông kia hỏi,

- Tôi đến tìm Tiểu Thiên!

- Anh là ai?

Mẹ của Tần Thiên hỏi.

Người đàn ông kia không trả lời, cất bước đi vào trông nhà, người đàn ông còn lại cũng vào theo, sau khi vào trong nhà, bọn họ lập tức đóng cửa lại.

- Tôi tên là Tiểu Thất, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi thừa lệnh của Dương ca đến đây để tìm Tiểu Thiên!

Mẹ của Tần Thiên còn chưa kịp nói gì, Tần Thiên ở trong phòng thấy Tiểu Thất tự mình đến đây, vội vội vàng vàng chạy ra.

- Là Dương ca tìm em sao?

Tần Thiên hỏi.

-Ừ!

- Dương ca rất hài lòng về cậu, lần này phái tôi tới để khen ngợi cậu đấy!

Tân Thiên vừa nghe thấy vậy, lập tức tỏ ra vui sướng, luôn mồm nói:

- Đa tạ Dương ca, đa tạ Dương ca!

Ngay khi Tần Thiên còn đang nói, Tiểu Thất và người đàn ông còn lại gần như đồng thời vô thanh vô tức rút súng lục ra. Gương mặt Tiểu Thất không có một nét biểu cảm gì, hắn chĩa khẩu súng về phía Tần Thiên bắn một phát, viên đạn đi trúng vào trái tim của Tần Thiên, Tần Thiên lập tức ngã xuống đất, sau đó Tiểu Thất bắn thêm một viên vào trán Tần Thiên. Tên còn lại cũng dùng súng bắn cha mẹ Tần Thiên mỗi người một phát, sau đó cũng bắt chước Tiểu Thất, bắn thêm một phát súng để kết liễu.

Hai người cất súng đi, khom người kéo thi thể của Tần Thiên và cha mẹ của hắn vào trong phòng bếp, sau đó mở van bình gas ra. Cửa sổ bốn mặt đều đã bị đóng chặt, khí gas thoát ra lập tức tràn ngập cả gian phòng. Sau khi khóa cửa nhà thật kĩ, Tiểu Thất và người đàn ông kia nhanh chóng đi xuống lầu. Vừa lên xe. Tiểu Thất lập tức gọi cho Dương Tử, thông báo:

- Dương ca, mọi chuyện xong xuôi rồi!

- Ừ, như vậy là tốt, tôi không muốn giữ lại mấy kẻ làm vướng chân vướng tay này, xử lý sạch sẽ một chút, không được để lại phiền toái, rõ chưa?

Dương Tử nói.

- Dương ca, em biết rồi!

Tiểu Thất đáp.

Khoảng mười phút sau khi bọn họ lái xe rời khỏi khu nhà của Tần Thiên. Tiểu Thất lấy điện thoại di động ra gọi, sau đó thì ở phía xa có một tiếng nổ rất lớn. Tiểu Thất cũng chẳng thèm để ý, hắn cất điện thoại đi, đốt một điếu thuốc.

Lúc Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Mính thì hắn đang ngồi ở quán rượu của Lý Khả Hân, cùng Lý Khả Hân nói chuyện trên trời dưới đất. Trong điện thoại, Chu Hân Mính nói cho Diệp Lăng Phi biết, người nhà của Tần Dao đều đã chết, nhà của Tần Dao cũng đã bị vụ nổ phá hủy, đã phát hiện ra vết đạn trên thi thể của ba người thân của Tần Dao, theo phán đoán sơ bộ thì đầu tiên ba người bị bắn chết, sau đó hung thủ đã phá hủy căn nhà.

- Cái này đã nằm trong dự tính của anh rồi!

Không biết vì sao Diệp Lăng Phi tuy đoán được kết cục của sự việc, thế nhưng hắn không thể cao hứng nổi, càng như vậy, càng khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy dự cảm của mình là chuẩn xác, giờ phút này Chu Hân Mính cũng đang trong vòng nguy hiểm. Nhưng Chu Hân Mính lại không biết ý nghĩ này trong lòng Diệp Lăng Phi, bây giờ cô đang nghĩ tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

- Diệp Lăng Phi, anh còn nhớ chuyện mà anh định nói với em trong bệnh viện không? Lúc đó anh vẫn chưa nói xong, rốt cuộc đó là chuyện gì vậy?

Chu Hân Mính hỏi.

- Hân Mính à, tối nay em về nhà anh sẽ nói nốt với em!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh còn một chuyện nữa muốn bàn bạc với em, tối nay em không được làm thêm giờ đâu đấy, nhất định phải về nhà, biết chưa?

Chu Hân Mính nghe vậy cũng bằng lòng:

- Dạ được, em biết rồi!

Nói chuyện với Chu Hân Mính xong, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn cầm ly rượu trước mặt uống một ngụm cạn sạch. Lý Khả Hân ngồi bên người Diệp Lăng Phi, tự dưng thấy Diệp Lăng Phi sau khi nghe điện thoại lại trở nên buồn bã. Lý Khả Hân cầm chai rượu vang, rót vào ly của Diệp Lăng Phi, ôn nhu hỏi:

- Anh sao thế, có chuyện gì à?

- Ừ, anh có chút việc, nhưng mà không nói ra thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi đáp xong lại cất tiếng thở dài, Lý Khả Hân nhận ra Diệp Lăng Phi đang có chuyện phiền não, vội vàng chuyển sang chủ đề khác:

- À, không phải anh đang nói về chuyện của Tần Dao sao, anh còn chưa nói hết đó, bây giờ Tần Dao ra sao rồi?

- Cô bé đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, ít ra đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chờ thêm mấy tuần nữa, khi nào sức khỏe của cô ấy khá hơn, anh sẽ thu xếp để Tần Dao sang nước Anh!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, bổ sung thêm:

- Toàn bộ người nhà của Tần Dao đã chết, là bị người khác giết!

- A!

Lý Khả Hân há hốc mồm, cảm thấy không thể tin được, nói:

- Kẻ nào mà lại có lòng dạ độc ác như vậy, sao lại muốn giết cả nhà Tần Dao chứ!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Chuyện này phức tạp lắm, thôi, chúng ta uống rượu đi!

Diệp Lăng Phi vừa định cầm lấy chén rượu. Lý Khả Hân đã ngăn lại:

- Đừng uống nữa, em thấy hiện giờ tâm tình của anh không được tốt, nên uống ít rượu thôi, nào anh lại đây, chúng ta ra khiêu vũ đi!

Bây giờ đang là ban ngày, quán rượu còn chưa kinh doanh, bên trong quán chỉ có hai người Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân điều chỉnh âm nhạc, kéo Diệp Lăng Phi đến cái sân khấu nhỏ ở ngay giữa quán, chỗ này vốn là nơi để biểu diễn và diễn tấu, nhưng lúc này, Lý Khả Hân biến nơi đây thành sàn nhảy để cô và Diệp Lăng Phi khiêu vũ. Kỹ thuật khiêu vũ của Diệp Lăng Phi khá tốt, Lý Khả Hân còn thua kém Diệp Lăng Phi rất nhiều. Trước đây Lý Khả Hân căn bản là còn không biết khiêu vũ thế nào, gần đây mới bắt đầu học, nhưng mà Lý Khả Hân cũng không đến những câu lạc bộ khiêu vũ đế học nhảy, cô chỉ mua một cái đĩa CD để tự học ở nhà mà thôi. Cái trình độ tự học này mà ra nhảy với những người đã gần đến cấp chuyên nghiệp như Diệp Lăng Phi, quả thực giống như là một chú vịt ngốc nghếch khiêu vũ với một con thiên nga. Lý Khả Hân luôn luôn giẫm phải chân Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi phải từ từ dạy bảo Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cũng học hỏi rất tập trung, bất tri bất giác đã qua hơn một giờ, mãi cho đến khi chiếc điện thoại của Lý Khả Hân đặt trên quầy rượu đổ chuông, Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi mới dừng lại.

Lý Khả Hân buông cánh tay đang ôm Diệp Lăng Phi ra, lấy tay lau cái trán đầy mồ hôi, khẽ nói:

- Xem ra sau này em còn phải học cùng anh nhiều hơn rồi?

- Không thành vấn đề!

Diệp Lăng Phi quay trở lại chỗ ngồi, một ngụm uống cạn chén rượu vang khi nãy vẫn còn để đấy, Lý Khả Hân thì đi về phía quầy rượu, cô cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn biểu hiện của người gọi tới, Lý Khả Hân quay về phía Diệp Lăng Phi cười nói:

- Là điện thoại của một người mà anh rất thích đấy!

- Người mà anh thích à?

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

- Những lời này của em rất có tính nghệ thuật đấy, dường như anh thích rất nhiều người thì phải?

- Anh nói nghe hay quá nhỉ, xem ra phải có người nổ hoa cúc của anh thì anh mới thỏa mãn phải không!

Nghe Lý Khả Hân nói ra câu này, Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa đã nhổ ngụm rượu vừa uống ra. Hắn thật không ngờ cả Lý Khả Hân có thể mở miệng nói lời thô tục như vậy, trong trí nhớ của Diệp Lăng Phi thì chỉ có cô thiếu nữ xinh đẹp nhưng mạnh mẽ như Vu Tiêu Tiếu mới dám nói, sao bây giờ cả Lý Khả Hân cũng nói câu này vậy. Trong đầu Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, hắn vội vàng hỏi:

- Không phải em định ám chỉ anh cuộc điện thoại này là của tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia gọi tới đấy chứ!

- Anh nghĩ thế nào?

Lý Khả Hân không trực tiếp trả lời vấn đề Diệp Lăng Phi mà hỏi ngược lại hắn. Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi đau đầu, hắn mới nhớ ra trong khoảng thời gian này các trường đại học trên địa bàn thành phố Vọng Hải đã bắt đầu khai giảng, có lẽ Vu Tiêu Tiếu đã quay về đây để đi học. Nghĩ đến Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi không khỏi lại nhớ tới chuyện xảy ra buổi tối hôm đó. Đêm đó Diệp Lăng Phi đã quan hệ với Vu Tiêu Tiếu, điều này đã chứng thực rồi, tuy vậy trên giường của Diệp Lăng Phi vẫn còn lưu lại vết máu, vết máu đó hẳn là máu trinh. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng vết máu là của Tiêu Vũ Văn, nhưng sau đó khi hắn ân ái với Tiêu Vũ Văn thì mới phát hiện, Tiêu Vũ Văn vẫn còn tấm thân xử nữ, điều đó chứng tỏ buổi tối hôm đó Diệp Lăng Phi chưa có quan hệ với Tiêu Vũ Văn.

Diệp Lăng Phi đương nhiên cũng từng hoài nghi người đó là Trịnh Khả Nhạc, nhưng mà thái độ mập mờ của Trịnh Khả Nhạc khiến Diệp Lăng Phi không thể xác định rốt cuộc đó có phải là Trịnh Khả Nhạc hay không nữa. Ngoại trừ Trịnh Khả Nhạc ra, chỉ còn có Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu ở đó. Chỉ là thân thể của Trương Tuyết Hàn chắc không thể chịu đựng được loại cảm giác hưng phấn này, vì thế Diệp Lăng Phi cũng loại trừ luôn cả Trương Tuyết Hàn, hiện giờ chỉ còn lại Vu Tiêu Tiếu và Trịnh Khả Nhạc.

Từ phản ứng khác thường của Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi cảm giác Vu Tiêu Tiếu cũng có khả năng. Bây giờ Diệp Lăng Phi đoán không ra thái độ của Vu Tiêu Tiếu, nếu như thực sự mình đã quan hệ với Vu Tiêu Tiếu thì từ nay về sau hắn sao có thể ở cùng với Vu Tiêu Tiếu đây?

Trong nháy mắt Diệp Lăng Phi đã suy nghĩ lan man rất nhiều vấn đề, Lý Khả Hân nào biết được Diệp Lăng Phi lại có lắm ý nghĩ như vậy, cô chỉ cười rồi nhận điện thoại.

- Tiêu Tiếu, sao lại gọi điện thoại cho chị thế?

Lý Khả Hân hỏi.

Lý Khả Hân quen biết Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng là nhờ quán cà phê lúc trước, khi đó Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn thường tới nơi này uống cà phê, bởi vì dung mạo tuyệt thế của hai thiếu nữ này, chỉ cần hai cô tới uống cà phê, quán cà phê của Lý Khả Hân đảm bảo sẽ có rất nhiều khách hàng, những người đến đây uống cà phê thì phần lớn đi ngắm mỹ nữ là chính. Giao tình giữa Lý Khả Hân với Trương Tuyết Hàn có khi còn sâu hơn một chút so với giao tình với Vu Tiêu Tiếu, đó là bởi vì Trương Tuyết Hàn từng đến nơi này ca hát, lúc này Lý Khả Hân lại nhận được điện thoại của Vu Tiêu Tiếu, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Vu Tiêu Tiếu lại gọi cho mình nhỉ.

- Bà chủ Lý à, quán cà phê của chị sao rồi, mới hơn một tháng không gặp, chị đã hô biến quán cà phê của mình rồi sao!

Cá tính của Vu Tiêu Tiếu chính là như vậy, thản nhiên nói to:

- Bà chủ Lý, chị đừng nói là vì em không đến đây nên quán cà phê của chị không có tên sắc lang nào mò đến nữa nhé! Nếu thực sự là như vậy thì đây là lỗi của em rồi!

- Tiêu Tiếu, sao em biết quán cà phê của chị không còn nữa, không phải em đang đứng ngay ngoài cửa sao!

Lý Khả Hân vừa cười vừa nói,

- Đừng nói với chị là em đang đang đứng ngoài cửa quán rượu đấy.

- Đương nhiên rồi, không đứng ngoài cửa quán rượu thì làm sao em biết quán cà phê của bà chủ Lý đã biến mất tăm rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói

- Vốn là em còn dự định sau khi trở lại thành phố Vọng Hải sẽ đi giúp việc ở quán của chị, lôi kéo thêm khách đến quán để chị chia cho em ít hoa hồng kia. Lúc ở nhà em đã nghĩ kỹ phương án rồi, em kéo được một tên gia súc đến, chị sẽ cho em một tệ, bằng mị lực của bản tiểu thư, một ngày thu hút được một trăm tên gia súc tới đây cũng không có vấn đề, thế là một ngày em có thể kiếm hơn trăm tệ rồi, kết quả là em sẽ la hét ầm ĩ, nơi này sẽ trở thành quán rượu luôn!

- Ha ha. Tiêu Tiếu, quán rượu không tốt sao, nếu em có thể câu khách đến đây, chị sẽ chia phần trăm cho em!

Lỷ Khả Hân nói xong liền cất bước đi ra cửa quán rượu, cười nói:

- Tiêu Tiếu, em vào đi, chị ở ngay trong quán rượu đây này!

- Em cũng muốn đi vào lắm, thế nhưng em không vào được a. Chị khóa cửa mất rồi, làm sao em vào được!

Vu Tiêu Tiếu phàn nàn.

Lý Khả Hân phì cười cúp điện thoại, đi ra mở cửa. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Lý Khả Hân nhắc tới tên của Vu Tiêu Tiếu, hắn đoán được có thế là Vu Tiêu Tiếu tới đây, trong lúc nhất thời Diệp Lăng Phi không biết phải nói gì với Vu Tiêu Tiếu, nên giữ thái độ như trước đây với Vu Tiêu Tiếu, hay dịu dàng với cô bé thêm một chút?

Trong khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ phải đối mặt Vu Tiêu Tiếu như thế nào thì nghe tiếng bước chân vang lên trong quán rượu. Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì thấy Lý Khả Hân dẫn Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi về phía mình.

Hiển nhiên là Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng không ngờ đươc Diệp Lăng Phi lại ở chỗ này, Trương Tuyết Hàn mặc một bộ quần áo toàn trắng, chỗ cổ áo lộ ra một phần da thịt trắng muốt làm cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ phải mơ mộng không thôi, về phần Vu Tiêu Tiếu, cô mặc một chiếc áo phồng cộc tay in một nhân vật hoạt hình và một chiếc quần jean ngắn, để lộ cặp chân thon dài trắng như tuyết cực kì hấp dẫn.

Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, hầu như đồng thời ngây ngẩn cả người, hơn nữa hai người còn có cùng một biểu hiện, đó là gương mặt hai người đều đỏ bừng lên. Vu Tiêu Tiếu len lén liếc nhìn Trương Tuyết Hàn, mà Trương Tuyết Hàn cũng đưa mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, không tự chủ nắm chặt tay người kia, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên.